Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi
Chương 10: Nổi giận
Trong lúc Tu Từ quan sát bên trong, người đàn ông đeo kính cũng ngẩng đầu, cùng cậu chạm mắt một cái.
Tu Từ trong lòng giật thót, theo bản năng cảm thấy người này không dễ chọc, cậu vội vàng quay đầu rời đi, đến nhà vệ sinh rửa mặt mới bình tĩnh lại.
Một giây sau cậu liền sững sờ tại chỗ, người đàn ông đeo kính nhã nhặn đi tới bên cạnh cậu, hắn giơ tay rửa sạch dưới vòi cảm ứng rồi ung dung lấy khăn lụa ra chậm rãi lau tay.
Thần kinh Tu Từ căng thẳng đến cực hạn, người đàn ông rốt cuộc cũng động đậy, hắn nhìn Tu Từ trong gương cười cười: "Nhóc con vừa nhìn trộm cái gì vậy?"
Tu Từ khựng lại một chút: "Không có nhìn trộm, chỉ là đi ngang qua."
Người đàn ông không tỏ rõ ý kiến, hắn không hỏi thêm gì nữa mà để lại một tấm danh thiếp trên bồn rửa tay: "Có nhu cầu có thể tìm tôi."
Mặc dù trong suốt quá trình hắn và Tu Từ không hề có tiếp xúc thân mật nào, Tu Từ vẫn theo bản năng đối với người đàn ông này sinh ra bài xích.
Cơ hồ trong lúc chạm mắt, Tu Từ có thể nhìn thấu người đàn ông nhã nhặn trí thức trước mặt, bên trong là một tâm hồn biến thái.
Cậu cầm lấy danh thiếp viền vàng người đàn ông để lại nhìn một chút, bên trên chỉ có họ tên cùng một dãy số điện thoại, không còn gì khác.
"Lâm Trình An..."
Tu Từ khẽ cau mày, trực tiếp ném danh thiếp vào thùng rác.
Cậu quay lại phòng riêng, vừa mới ngồi xuống, Lưu tổng bên cạnh liền cầm ly rượu nhìn cậu: "Uống một ly?"
Tu Từ nhìn ly rượu của mình trên bàn rõ ràng đã bị xê dịch, hơi chững lại nửa ngày mới cùng Lưu tổng cụng ly, một hơi cạn sạch.
Cậu giống như không hề nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Lưu tổng, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Hình như tôi uống hơi nhiều rồi, đi nhà vệ sinh chút."
Cậu đứng lên đi ra ngoài cửa, Lưu tổng vác bụng bia theo ngay sau đó.
- -
Phó Sinh hôm nay tới Kim Ti Ngạn bởi vì có hai nhà đầu tư nói muốn tụ tập một chút, còn có một vài diễn viên mới được chọn.
Những người ở đây tiếng tăm không ít, cũng đều rất trẻ, trong phòng rất sạch sẽ, không có nhiều việc lung ta lung tung như vậy.
Anh mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra, liền phát hiện điện thoại di động có cuộc gọi đến, là một dãy số lạ.
Nếu như bình thường, anh chưa chắc sẽ nhận, nhưng...
"Xin chào, ai vậy?"
Bên kia nửa ngày không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở dồn dập, đứt quãng, nghe như tiếng rên rỉ bị người ta đè nén.
Phó Sinh trong lòng nhảy dựng một cái, anh đánh tiếng với mọi người rồi đứng lên ra ngoài.
Anh thử thăm dò: "Tu Từ?"
Bên kia truyền đến một tiếng nghẹn ngào: "Ca..."
"Làm sao vậy?"
Phó Sinh quay lại phòng riêng lấy chìa khóa xe, không để ý lời hỏi han của mọi người mà quay đầu ra khỏi club.
Sau đó liền nghe thấy Tu Từ bên đầu kia truyền ra một tiếng va đập, giọng nói của một người đàn ông vang lên kèm theo một tiếng bang: "Loại đĩ điếm như mày đừng có trốn ở đây! Thành thật một chút, tao đảm bảo tài nguyên sẽ được đưa đến tận tay..."
"Tu Từ!" Phó Sinh sắc mặt trầm xuống, "Em ở đâu?"
"Kim Ti Ngạn... Nhà vệ sinh..." Tu Từ càng thở gấp hơn, cậu dường như đang né tránh gì đó, xung quanh có tiếng va đập vang lên.
Phó Sinh lập tức quay đầu, lao thẳng vào nhà vệ sinh bên trong.
Phòng vệ sinh nam bị người bên trong khóa trái, có vẻ không kiên cố lắm, anh nghiêng người trực tiếp phá cửa.
Tu Từ đang co rúm trong góc bồn rửa tay, phía trước có một người đàn ông say khướt đang giơ tay ra, nỗ lực xé rách quần áo của cậu.
Phó Sinh mặt lạnh như băng gỡ tay người này, anh ôm Tu Từ cả người vô lực dựa vào mình: "Sao vậy?"
Tu Từ yếu ớt nắm vạt áo Phó Sinh, viền mắt ửng hồng, nhìn vạn phần ủy khuất: "Ca... Em khó chịu..."
Hô hấp của Phó Sinh cứng lại, anh chỉnh lại vạt áo bởi vì giãy dụa mà xộc xệch của Tu Từ, bế cậu lên, đạp gã đàn ông đang liên mồm chửi bới dưới đất một cước
Mà ở chỗ anh không nhìn thấy, một cái lưỡi dao sắc bén từ trong tay Tu Từ rơi ra.
"Nhà em ở đâu?"
Ý thức của Tu Từ không còn tỉnh táo nữa, cậu mơ mơ màng màng nói ra một chuỗi địa chỉ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Phó Sinh ôm người lên xe, anh vừa đến không lâu, còn chưa bắt đầu uống rượu, hoàn toàn có thể lái xe.
Địa chỉ Tu Từ nói cách nơi này không xa, sau khi đến nơi Phó Sinh mới phát hiện đây là một tiểu khu cũ kĩ, thang máy không có, lên tầng phải cuốc bộ.
Tu Từ thoạt nhìn khó chịu vô cùng, cả người dán sát vào ngực Phó Sinh, Phó Sinh dứt khoát trực tiếp đỡ chân cậu bế lên như một đứa trẻ.
Tu Từ ở tầng năm, khuôn mặt nóng hầm hập của cậu cọ vào hõm cổ Phó Sinh, lần đi thang bộ này cực kì gian nan.
Phó Sinh sờ soạng tìm được chìa khóa trong túi Tu Từ, mở cửa ra, mang Tu Từ ý thức hỗn loạn đi thẳng vào phòng tắm.
Tu Từ vừa mới ốm dậy. Phó Sinh không dám trực tiếp tắm nước lạnh cho cậu mà cởi quần áo ngoài, chỉ để lại một chiếc áo lót, dùng nước ấm dội xuống dưới thắt lưng và bụng của cậu.
Ở quá khứ vô số lần chung chăn gối, Phó Sinh từ lâu đã quen thuộc mọi ngóc ngách trên cơ thể Tu Từ, nhưng lần này trên người Tu Từ lại có thêm một thứ...
Thuốc mực màu đen xuyên vào trong da, dán chặt trên đùi trong, là bảy chữ cái to nhỏ đề ——
FuSheng.
Phó Sinh sững sờ tại chỗ, ngày mưa lần trước Tu Từ quay phim, tuy cậu chỉ mặc một cái quần cộc, nhưng vừa vặn che kín chỗ này.
Tay anh không tự chủ được mà sờ vào, Tu Từ trầm thấp rên một tiếng, dinh dính nhớp nhớp ôm lấy Phó Sinh, rất không thoải mái mà cọ.
Phó Sinh nhắm mắt lại, anh thấy Tu Từ càng khổ sở rên rỉ hơn khi mình dời tay đi.
...
Thời điểm Tu Từ tỉnh lại, đầu óc có chút choáng váng, nhưng cũng không thấy quá khó chịu.
Cả phòng trống không, chỉ có một mình cậu.
Cậu không hề quên chuyện tối qua, Phó Sinh cũng không động vào cậu, chỉ dẫn cậu vào phòng tắm giải quyết.
Quá trình cụ thể không rõ, nhưng cậu còn nhớ y nguyên nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Phó Sinh, rất hoài niệm.
Anh ấy hình như đi rồi.
Tu Từ thất thần ngồi yên trên giường, trong lòng đau nhói.
Dưới tình huống như này, anh ấy cũng không muốn chạm vào mình sao?
Cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, Tu Từ ngẩng mặt khỏi đầu gối liền thấy Phó Sinh mang theo đồ ăn sáng đi tới.
Phó Sinh vừa vào cửa liền thấy Tu Từ ôm đầu gối co rúc ở góc giường, lúc ngẩng đầu lên vành mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.
"Dậy đi, ăn bữa sáng."
Tu Từ chầm chậm bò dậy, ngỡ như đang trong mơ, sợ động tác quá lớn sẽ khiến Phó Sinh giật mình chạy mất.
"Anh không ăn sao?"
Phó Sinh tuy rằng mua hai phần ăn sáng nhưng không có khẩu vị cho lắm. Nghe thấy Tu Từ nhỏ giọng dò hỏi, cuối cùng vẫn cầm thìa lên bắt đầu húp cháo.
Cháo là loại cháo trắng bình thường nhất, Tu Từ vùi đầu uống, rất yên tĩnh.
Trước đây vào bữa sáng Tu Từ không thích nhất là cháo trắng, bởi vì cảm thấy nhạt nhẽo không mùi không vị.
Nếu như lúc bị ốm bắt buộc phải ăn thanh đạm, Tu Từ cũng phải làm ầm ĩ một lúc, la hét đòi đút cho mới chịu ăn.
Phó Sinh cũng vui vẻ chiều cậu, biết cậu chỉ muốn làm nũng chứ không thật sự lập dị.
Mà bây giờ Tu Từ trước cháo trắng không một câu oán giận, trước oan ức tối qua cũng không nói tiếng nào.
Phó Sinh nhấp một ngụm sữa đậu nành: "Tối qua sao em lại ở đấy?"
"..." Tu Từ cúi đầu, "Người đại diện dẫn em theo."
Phó Sinh có chút tức giận: "Người đại diện dẫn em đi em liền đi? Tu Từ em là đứa nhóc ba tuổi sao? Loại chuyện này là đang làm gì em không biết ư?"
Tu Từ cả người run rẩy, sau một lúc lâu cũng không nói được gì.
Phó Sinh xoa xoa mi tâm, ý thức được mình có hơi nặng lời, anh cố ôn hòa nói: "Nếu như tối qua tôi không ở đấy, em định làm thế nào?"
Tu Từ ngước mắt nhìn anh một cái, vành mắt sưng đỏ làm trái tim Phó Sinh run lên một cái.
"Em không muốn đi... Nhưng người đại diện..."
Tu Từ chưa nói hết, Phó Sinh đại khái liền hiểu tình hình, anh không phải không biết những diễn viên nhỏ vô danh kí hợp đồng làm việc không khác gì kí vào giấy bán thân, đều khó có thể cự tuyệt sự an bài của công ty cùng người đại diện.
Nhưng anh vừa nghĩ tới liền sợ, nếu như tối qua anh không ở đấy thì sao?
"Ăn cơm đi." Sắc mặt Phó Sinh bình tĩnh lại, "Ăn xong cùng tôi đi một chỗ."
Trong lúc chờ đợi, anh dò xét cái phòng nhỏ hẹp này, bên trong bài trí đơn sơ đến không ngờ.
"Sao không ở căn hộ." Phó Sinh hỏi.
Tu Từ: "..."
Cậu biết Phó Sinh đang nói cái gì, căn hộ hai người từng chung sống không phải đi thuê mà là Phó Sinh mua lại, sau khi anh xuất ngoại cậu hoàn toàn có thể tiếp tục ở đó.
"Anh không ở." Tu Từ thấp giọng nói.
Căn hộ kia khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của hai người, Phó Sinh đi rồi, cậu không có cách nào một mình đối mặt với những thứ này.
"..." Phó Sinh chuyển chủ đề, "Em bình thường cơm nước kiểu gì?"
Tu Từ nắn nắn đầu ngón tay: "Em đều gọi thức ăn ngoài."
Phó Sinh nhìn trên bàn không biết từ khi nào còn nửa túi bánh mì ăn dở, không lên tiếng.
Lúc mới yêu nhau, Tu Từ thận trọng từng li từng tí nhưng vẫn không giấu nổi kiêu ngạo từ trong xương tủy.
Sở dĩ ngoan ngoãn cùng nghe lời đều là vẻ bề ngoài, đều là diễn xuất.
Sau khi đã nhìn thấu bản chất cậu, Phó Sinh vẫn thường nói: "Nếu mà làm kiểm tra diễn xuất chắc chắn em đứng top đầu."
Lúc đấy Tu Từ sẽ ôm cổ anh mà cười hắc hắc: "Em chỉ làm diễn viên của mình anh."
"Vậy không được, đoàn phim của anh phải quy tắc ngầm mới có thể vào."
"Như vậy được không?" Tu Từ cười như một chú cáo nhỏ, hợp tác cúi xuống, bắt đầu trả phí.
Mà Tu Từ cũng rất kì quái, cậu chỉ thích bữa sáng Phó Sinh làm, nếu ngày nào đó mua bữa sáng ở bên ngoài, chắc chắn cậu sẽ ăn rất ít.
Phó Sinh nếu như không ăn cùng, cậu sẽ trực tiếp vứt thẳng, loại chuyện này bị Phó Sinh bắt được rất nhiều lần, liên tục dạy dỗ mà vẫn không thay đổi, Phó Sinh liền cố gắng mỗi sáng sớm cùng cậu ăn sáng xong trước khi ra ngoài.
"Lau đi." Phó Sinh đưa cho Tu Từ một tờ giấy ăn.
Cháo trắng hôm nay Tu Từ cũng ăn được rất ít, giống hệt lần trước bị ốm nằm viện.
Trước đây sức ăn của Tu Từ rất lớn, tuy rằng ăn xong không béo lên bao nhiêu nhưng khi ôm vào vẫn có chút da thịt.
Bây giờ thật sự quá gầy, quần áo mặc trên người cũng có chút thùng thình.
Tu Từ nhận giấy ăn lau lau vết cháo trên khóe miệng, cậu không biết Phó Sinh muốn đưa mình đi đâu, nhưng chỉ cần có Phó Sinh bên cạnh cậu liền cảm thấy an tâm.
Còn mấy cái khác, đi đâu, làm gì, gặp ai, đều không quan trọng.
Cậu mím môi: "Em xong rồi."
Tu Từ trong lòng giật thót, theo bản năng cảm thấy người này không dễ chọc, cậu vội vàng quay đầu rời đi, đến nhà vệ sinh rửa mặt mới bình tĩnh lại.
Một giây sau cậu liền sững sờ tại chỗ, người đàn ông đeo kính nhã nhặn đi tới bên cạnh cậu, hắn giơ tay rửa sạch dưới vòi cảm ứng rồi ung dung lấy khăn lụa ra chậm rãi lau tay.
Thần kinh Tu Từ căng thẳng đến cực hạn, người đàn ông rốt cuộc cũng động đậy, hắn nhìn Tu Từ trong gương cười cười: "Nhóc con vừa nhìn trộm cái gì vậy?"
Tu Từ khựng lại một chút: "Không có nhìn trộm, chỉ là đi ngang qua."
Người đàn ông không tỏ rõ ý kiến, hắn không hỏi thêm gì nữa mà để lại một tấm danh thiếp trên bồn rửa tay: "Có nhu cầu có thể tìm tôi."
Mặc dù trong suốt quá trình hắn và Tu Từ không hề có tiếp xúc thân mật nào, Tu Từ vẫn theo bản năng đối với người đàn ông này sinh ra bài xích.
Cơ hồ trong lúc chạm mắt, Tu Từ có thể nhìn thấu người đàn ông nhã nhặn trí thức trước mặt, bên trong là một tâm hồn biến thái.
Cậu cầm lấy danh thiếp viền vàng người đàn ông để lại nhìn một chút, bên trên chỉ có họ tên cùng một dãy số điện thoại, không còn gì khác.
"Lâm Trình An..."
Tu Từ khẽ cau mày, trực tiếp ném danh thiếp vào thùng rác.
Cậu quay lại phòng riêng, vừa mới ngồi xuống, Lưu tổng bên cạnh liền cầm ly rượu nhìn cậu: "Uống một ly?"
Tu Từ nhìn ly rượu của mình trên bàn rõ ràng đã bị xê dịch, hơi chững lại nửa ngày mới cùng Lưu tổng cụng ly, một hơi cạn sạch.
Cậu giống như không hề nhìn thấy nụ cười đầy ẩn ý của Lưu tổng, qua một hồi lâu mới lên tiếng: "Hình như tôi uống hơi nhiều rồi, đi nhà vệ sinh chút."
Cậu đứng lên đi ra ngoài cửa, Lưu tổng vác bụng bia theo ngay sau đó.
- -
Phó Sinh hôm nay tới Kim Ti Ngạn bởi vì có hai nhà đầu tư nói muốn tụ tập một chút, còn có một vài diễn viên mới được chọn.
Những người ở đây tiếng tăm không ít, cũng đều rất trẻ, trong phòng rất sạch sẽ, không có nhiều việc lung ta lung tung như vậy.
Anh mới vừa từ phòng vệ sinh đi ra, liền phát hiện điện thoại di động có cuộc gọi đến, là một dãy số lạ.
Nếu như bình thường, anh chưa chắc sẽ nhận, nhưng...
"Xin chào, ai vậy?"
Bên kia nửa ngày không có ai nói chuyện, chỉ có tiếng thở dồn dập, đứt quãng, nghe như tiếng rên rỉ bị người ta đè nén.
Phó Sinh trong lòng nhảy dựng một cái, anh đánh tiếng với mọi người rồi đứng lên ra ngoài.
Anh thử thăm dò: "Tu Từ?"
Bên kia truyền đến một tiếng nghẹn ngào: "Ca..."
"Làm sao vậy?"
Phó Sinh quay lại phòng riêng lấy chìa khóa xe, không để ý lời hỏi han của mọi người mà quay đầu ra khỏi club.
Sau đó liền nghe thấy Tu Từ bên đầu kia truyền ra một tiếng va đập, giọng nói của một người đàn ông vang lên kèm theo một tiếng bang: "Loại đĩ điếm như mày đừng có trốn ở đây! Thành thật một chút, tao đảm bảo tài nguyên sẽ được đưa đến tận tay..."
"Tu Từ!" Phó Sinh sắc mặt trầm xuống, "Em ở đâu?"
"Kim Ti Ngạn... Nhà vệ sinh..." Tu Từ càng thở gấp hơn, cậu dường như đang né tránh gì đó, xung quanh có tiếng va đập vang lên.
Phó Sinh lập tức quay đầu, lao thẳng vào nhà vệ sinh bên trong.
Phòng vệ sinh nam bị người bên trong khóa trái, có vẻ không kiên cố lắm, anh nghiêng người trực tiếp phá cửa.
Tu Từ đang co rúm trong góc bồn rửa tay, phía trước có một người đàn ông say khướt đang giơ tay ra, nỗ lực xé rách quần áo của cậu.
Phó Sinh mặt lạnh như băng gỡ tay người này, anh ôm Tu Từ cả người vô lực dựa vào mình: "Sao vậy?"
Tu Từ yếu ớt nắm vạt áo Phó Sinh, viền mắt ửng hồng, nhìn vạn phần ủy khuất: "Ca... Em khó chịu..."
Hô hấp của Phó Sinh cứng lại, anh chỉnh lại vạt áo bởi vì giãy dụa mà xộc xệch của Tu Từ, bế cậu lên, đạp gã đàn ông đang liên mồm chửi bới dưới đất một cước
Mà ở chỗ anh không nhìn thấy, một cái lưỡi dao sắc bén từ trong tay Tu Từ rơi ra.
"Nhà em ở đâu?"
Ý thức của Tu Từ không còn tỉnh táo nữa, cậu mơ mơ màng màng nói ra một chuỗi địa chỉ, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Phó Sinh ôm người lên xe, anh vừa đến không lâu, còn chưa bắt đầu uống rượu, hoàn toàn có thể lái xe.
Địa chỉ Tu Từ nói cách nơi này không xa, sau khi đến nơi Phó Sinh mới phát hiện đây là một tiểu khu cũ kĩ, thang máy không có, lên tầng phải cuốc bộ.
Tu Từ thoạt nhìn khó chịu vô cùng, cả người dán sát vào ngực Phó Sinh, Phó Sinh dứt khoát trực tiếp đỡ chân cậu bế lên như một đứa trẻ.
Tu Từ ở tầng năm, khuôn mặt nóng hầm hập của cậu cọ vào hõm cổ Phó Sinh, lần đi thang bộ này cực kì gian nan.
Phó Sinh sờ soạng tìm được chìa khóa trong túi Tu Từ, mở cửa ra, mang Tu Từ ý thức hỗn loạn đi thẳng vào phòng tắm.
Tu Từ vừa mới ốm dậy. Phó Sinh không dám trực tiếp tắm nước lạnh cho cậu mà cởi quần áo ngoài, chỉ để lại một chiếc áo lót, dùng nước ấm dội xuống dưới thắt lưng và bụng của cậu.
Ở quá khứ vô số lần chung chăn gối, Phó Sinh từ lâu đã quen thuộc mọi ngóc ngách trên cơ thể Tu Từ, nhưng lần này trên người Tu Từ lại có thêm một thứ...
Thuốc mực màu đen xuyên vào trong da, dán chặt trên đùi trong, là bảy chữ cái to nhỏ đề ——
FuSheng.
Phó Sinh sững sờ tại chỗ, ngày mưa lần trước Tu Từ quay phim, tuy cậu chỉ mặc một cái quần cộc, nhưng vừa vặn che kín chỗ này.
Tay anh không tự chủ được mà sờ vào, Tu Từ trầm thấp rên một tiếng, dinh dính nhớp nhớp ôm lấy Phó Sinh, rất không thoải mái mà cọ.
Phó Sinh nhắm mắt lại, anh thấy Tu Từ càng khổ sở rên rỉ hơn khi mình dời tay đi.
...
Thời điểm Tu Từ tỉnh lại, đầu óc có chút choáng váng, nhưng cũng không thấy quá khó chịu.
Cả phòng trống không, chỉ có một mình cậu.
Cậu không hề quên chuyện tối qua, Phó Sinh cũng không động vào cậu, chỉ dẫn cậu vào phòng tắm giải quyết.
Quá trình cụ thể không rõ, nhưng cậu còn nhớ y nguyên nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của Phó Sinh, rất hoài niệm.
Anh ấy hình như đi rồi.
Tu Từ thất thần ngồi yên trên giường, trong lòng đau nhói.
Dưới tình huống như này, anh ấy cũng không muốn chạm vào mình sao?
Cửa cọt kẹt một tiếng mở ra, Tu Từ ngẩng mặt khỏi đầu gối liền thấy Phó Sinh mang theo đồ ăn sáng đi tới.
Phó Sinh vừa vào cửa liền thấy Tu Từ ôm đầu gối co rúc ở góc giường, lúc ngẩng đầu lên vành mắt đỏ hoe, hình như vừa mới khóc.
"Dậy đi, ăn bữa sáng."
Tu Từ chầm chậm bò dậy, ngỡ như đang trong mơ, sợ động tác quá lớn sẽ khiến Phó Sinh giật mình chạy mất.
"Anh không ăn sao?"
Phó Sinh tuy rằng mua hai phần ăn sáng nhưng không có khẩu vị cho lắm. Nghe thấy Tu Từ nhỏ giọng dò hỏi, cuối cùng vẫn cầm thìa lên bắt đầu húp cháo.
Cháo là loại cháo trắng bình thường nhất, Tu Từ vùi đầu uống, rất yên tĩnh.
Trước đây vào bữa sáng Tu Từ không thích nhất là cháo trắng, bởi vì cảm thấy nhạt nhẽo không mùi không vị.
Nếu như lúc bị ốm bắt buộc phải ăn thanh đạm, Tu Từ cũng phải làm ầm ĩ một lúc, la hét đòi đút cho mới chịu ăn.
Phó Sinh cũng vui vẻ chiều cậu, biết cậu chỉ muốn làm nũng chứ không thật sự lập dị.
Mà bây giờ Tu Từ trước cháo trắng không một câu oán giận, trước oan ức tối qua cũng không nói tiếng nào.
Phó Sinh nhấp một ngụm sữa đậu nành: "Tối qua sao em lại ở đấy?"
"..." Tu Từ cúi đầu, "Người đại diện dẫn em theo."
Phó Sinh có chút tức giận: "Người đại diện dẫn em đi em liền đi? Tu Từ em là đứa nhóc ba tuổi sao? Loại chuyện này là đang làm gì em không biết ư?"
Tu Từ cả người run rẩy, sau một lúc lâu cũng không nói được gì.
Phó Sinh xoa xoa mi tâm, ý thức được mình có hơi nặng lời, anh cố ôn hòa nói: "Nếu như tối qua tôi không ở đấy, em định làm thế nào?"
Tu Từ ngước mắt nhìn anh một cái, vành mắt sưng đỏ làm trái tim Phó Sinh run lên một cái.
"Em không muốn đi... Nhưng người đại diện..."
Tu Từ chưa nói hết, Phó Sinh đại khái liền hiểu tình hình, anh không phải không biết những diễn viên nhỏ vô danh kí hợp đồng làm việc không khác gì kí vào giấy bán thân, đều khó có thể cự tuyệt sự an bài của công ty cùng người đại diện.
Nhưng anh vừa nghĩ tới liền sợ, nếu như tối qua anh không ở đấy thì sao?
"Ăn cơm đi." Sắc mặt Phó Sinh bình tĩnh lại, "Ăn xong cùng tôi đi một chỗ."
Trong lúc chờ đợi, anh dò xét cái phòng nhỏ hẹp này, bên trong bài trí đơn sơ đến không ngờ.
"Sao không ở căn hộ." Phó Sinh hỏi.
Tu Từ: "..."
Cậu biết Phó Sinh đang nói cái gì, căn hộ hai người từng chung sống không phải đi thuê mà là Phó Sinh mua lại, sau khi anh xuất ngoại cậu hoàn toàn có thể tiếp tục ở đó.
"Anh không ở." Tu Từ thấp giọng nói.
Căn hộ kia khắp nơi đều là dấu vết sinh hoạt của hai người, Phó Sinh đi rồi, cậu không có cách nào một mình đối mặt với những thứ này.
"..." Phó Sinh chuyển chủ đề, "Em bình thường cơm nước kiểu gì?"
Tu Từ nắn nắn đầu ngón tay: "Em đều gọi thức ăn ngoài."
Phó Sinh nhìn trên bàn không biết từ khi nào còn nửa túi bánh mì ăn dở, không lên tiếng.
Lúc mới yêu nhau, Tu Từ thận trọng từng li từng tí nhưng vẫn không giấu nổi kiêu ngạo từ trong xương tủy.
Sở dĩ ngoan ngoãn cùng nghe lời đều là vẻ bề ngoài, đều là diễn xuất.
Sau khi đã nhìn thấu bản chất cậu, Phó Sinh vẫn thường nói: "Nếu mà làm kiểm tra diễn xuất chắc chắn em đứng top đầu."
Lúc đấy Tu Từ sẽ ôm cổ anh mà cười hắc hắc: "Em chỉ làm diễn viên của mình anh."
"Vậy không được, đoàn phim của anh phải quy tắc ngầm mới có thể vào."
"Như vậy được không?" Tu Từ cười như một chú cáo nhỏ, hợp tác cúi xuống, bắt đầu trả phí.
Mà Tu Từ cũng rất kì quái, cậu chỉ thích bữa sáng Phó Sinh làm, nếu ngày nào đó mua bữa sáng ở bên ngoài, chắc chắn cậu sẽ ăn rất ít.
Phó Sinh nếu như không ăn cùng, cậu sẽ trực tiếp vứt thẳng, loại chuyện này bị Phó Sinh bắt được rất nhiều lần, liên tục dạy dỗ mà vẫn không thay đổi, Phó Sinh liền cố gắng mỗi sáng sớm cùng cậu ăn sáng xong trước khi ra ngoài.
"Lau đi." Phó Sinh đưa cho Tu Từ một tờ giấy ăn.
Cháo trắng hôm nay Tu Từ cũng ăn được rất ít, giống hệt lần trước bị ốm nằm viện.
Trước đây sức ăn của Tu Từ rất lớn, tuy rằng ăn xong không béo lên bao nhiêu nhưng khi ôm vào vẫn có chút da thịt.
Bây giờ thật sự quá gầy, quần áo mặc trên người cũng có chút thùng thình.
Tu Từ nhận giấy ăn lau lau vết cháo trên khóe miệng, cậu không biết Phó Sinh muốn đưa mình đi đâu, nhưng chỉ cần có Phó Sinh bên cạnh cậu liền cảm thấy an tâm.
Còn mấy cái khác, đi đâu, làm gì, gặp ai, đều không quan trọng.
Cậu mím môi: "Em xong rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất