Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi
Chương 19: Anh ôm lấy người khác ư?
Cơm tối Phó Sinh đặt tại khách sạn, Tu Từ đi trước cùng anh, đợi một lúc Diệp Thanh Trúc mới đến. Diệp Thanh Trúc đội mũ đeo khẩu trang, vội vàng đi đến cùng nữ trợ lý.
Tu Từ lần đầu tiên thấy mặt mộc của Diệp Thanh Trúc, ngày thường trên mặt cô đều có lớp trang điểm, thêm chân mày mỏng và đuôi mắt dài, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích toàn là phong tình. Vẻ ngoài sau khi gỡ lớp trang điểm trông thanh thuần hơn mấy phần, ngoại trừ đôi môi có chút tái nhợt, ngũ quan trên mặt tinh xảo mà không cần tô vẽ.
"Đợi lâu rồi." Diệp Thanh Trúc cười ngồi xuống.
"Còn muốn ăn gì nữa?" Phó Sinh đưa thực đơn cho Diệp Thanh Trúc.
"Tôi nhìn xem..." Diệp Thanh Trúc chống cằm, rũ mắt lật xem thực đơn, gọi một phần canh rồi đưa thực đơn cho trợ lý.
Trợ lý Diệp Thanh Trúc tên Đơn Lệ, một cô gái rất chín chắn, nhưng tuổi nhìn không lớn, gọi đơn giản một phần thức ăn chay, biết ý biết tứ liền trả lại Phó Sinh.
"Hôm nay sao lại khách sáo như vậy?" Phó Sinh nhận lấy, nhanh chóng gọi năm, sáu món ăn.
Tu Từ kinh ngạc nghe tên mấy món ăn này... Không ngoại lệ đều là món cậu từng thích ăn.
Chờ người phục vụ ghi thực đơn xong rời khỏi, Diệp Thanh Trúc mới cười hỏi: "Sao lại không cho đứa nhỏ nhà anh nhìn xem?"
Phó Sinh: "..."
Tu Từ tim đập lạc một nhịp, câu "đứa nhỏ nhà anh" của Diệp Thanh Trúc làm cậu cảm nhận được vui vẻ đã lâu không gặp.
Cậu đã rất lâu không cảm nhận được loại tâm tình này, trái tim giống như bị thứ gì đó tràn đầy, lấp kín. Cậu không biết năng lượng này bao lâu sẽ cạn, nhưng giây phút này bản thân thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
Diệp Thanh Trúc cười tủm tỉm hỏi: "Dù anh biết sở thích của cậu ấy nhưng xa cách lâu vậy, biết đâu khẩu vị của Tiểu Tu Từ thay đổi thì sao?"
"Không có đổi." Tu Từ mở miệng, bênh vực Phó Sinh, "Trước kia thích, bây giờ vẫn thích."
"..." Trong mắt Phó Sinh hiện lên chút ý cười, xoa xoa sau gáy Tu Từ.
Diệp Thanh Trúc bật cười, cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị. Cô nhìn Tu Từ vẫy vẫy tay: "Cậu lại đây, tôi nói cho một bí mật."
Tu Từ mím môi, không muốn tới gần ai khác ngoài Phó Sinh.
Cậu trước sau cho rằng Phó Sinh là của mình, cũng chỉ có thể thuộc về mình, ngược lại cũng thế, cậu chỉ có thể là của Phó Sinh. Cậu không chấp nhận được Phó Sinh gần gũi với người khác, cũng không cho phép người khác tới gần mình.
Diệp Thanh Trúc cũng không ép buộc: "Nói qua WeChat cho cậu."
Điện thoại vang lên một tiếng, Tu Từ ngay từ đầu không định xem, nhưng nghĩ đến bí mật của Diệp Thanh Trúc nói không chừng có liên quan đến Phó Sinh...
Cậu chần chừ liếc mắt nhìn Phó Sinh một cái, đối phương nhàn nhạt nói: "Tò mò thì xem đi."
Tu Từ cúi đầu mở điện thoại, WeChat thông báo tài khoản Diệp Thanh Trúc nhắn tới một tin —
Thật ra hộp điểm tâm kia, không có vị đậu xanh.
Sắc mặt Tu Từ trở nên tái nhợt trong nháy mắt. Cậu không sợ Diệp Thanh Trúc phát hiện mình qua loa lấy lệ, chỉ lo đối phương sẽ nói cái gì trước mặt Phó Sinh.
Phó Sinh rất ghét lời nói dối.
Quá khứ lúc họ bên nhau, Tu Từ mỗi khi đánh nhau sẽ nói dối để lấp liếm chân tướng. Phó Sinh cũng không vạch trần, nhưng sẽ không hề cười với cậu, giống như thờ ơ lạnh nhạt, mãi cho đến khi cậu chủ động đi nhận sai, mới mạnh mẽ giáo huấn.
— Đừng lo, sẽ không nói cho anh ấy.
Tu Từ khẽ thở ra một hơi, cẩn thận mím môi dưới.
Phó Sinh để ý Tu Từ vừa khác thường, nhưng xuất phát từ tôn trọng nên cũng không dò hỏi bí mật là cái gì. Anh có thể cảm giác được Tu Từ che giấu một vài việc, những loại thuốc đó, ảnh màn hình khóa điện thoại lúc trước...
Còn có điều quan trọng nhất, tại sao mọi người đều cho rằng Tu Từ rất thiếu tiền?
Theo lý thuyết mà nói, Tu Từ không thể thiếu tiền. Lúc trước bọn họ bên nhau, Phó Sinh thường xuyên chuyển tiền cho cậu vào ngày lễ hoặc ngày sinh nhật, có lúc mấy trăm có lúc hơn một ngàn, nhưng số tiền này Tu Từ đều không hề dùng. Trừ cái này ra, Tu Từ còn có việc làm hè, ngày thường ngoại trừ cuối tuần đi khiêu vũ còn đi làm thêm.
Hai năm bọn họ bên nhau kia, Phó Sinh là người lớn hơn lại có thu nhập cao, chủ động lo phần lớn chi phí sinh hoạt, tự nhận gánh vác trọng trách gia đình, vì vậy Tu Từ hầu như không cần tiêu đến tiền. Mà Tu Từ cũng không hề quan tâm đến tiền bạc, mỗi lần nhận được lương làm thêm sẽ nộp cho Phó Sinh. Phó Sinh liền giữ giúp cậu, mua cho quỹ cổ phiếu nào đó, trong 3 năm liên tiếp tiền lãi hẳn là không ít. Cái này cái kia gom góp lại, chắc chẳn phải có 10 vạn tệ.
Đây là cũng là nguyên nhân lúc trước Phó Sinh yên tâm rời đi, Tu Từ tuy rất dính người nhưng cũng không phải con bọ gạo, sẽ không xảy ra tình huống không có anh không sống được.
Ánh mắt Phó Sinh sẫm lại, không vội, tương lai còn dài, còn thời gian tìm hiểu chân tướng thật sự.
Tu Từ ăn cơm một cách mất tập trung, nghĩ thuốc còn trong xe Phó Sinh thìcó hơi hoảng sợ. Đau buồn và thống khổ của cậu có thể hiện ra trước mặt Phó Sinh, nhưng tuyệt đối không thể là toàn bộ...
Phó Sinh sẽ chán ghét cậu mất khống chế, âm u cáu kỉnh, không thể nói lý...
Tu Từ mím môi, cơ thể Phó Sinh không dung nạp được rượu, không thể qua hai năm tửu lượng ngàn chén không say...
Cậu nhích lại gần Phó Sinh, nhỏ giọng nói: "Ca... Em muốn uống chút rượu."
Phó Sinh dừng một chút: "Trẻ con uống gì rượu?"
"Em không nhỏ." Giọng Tu Từ trầm xuống, "Một tháng nữa là em tròn 24 tuổi."
Phó Sinh hơi giật mình, đúng vậy, còn một tháng nữa là sinh nhật Tu Từ. Nghĩ tới hai năm qua mình vắng bóng, Phó Sinh mềm lòng trong chốc lát: "Uống ít một chút."
Diệp Thanh Trúc dạt dào hứng thú: "Tôi cũng uống một tí, sau này quay phim không còn cơ hội nữa rồi."
"... OK."
Bốn người cạn ly, ông trời giống như đang giúp Tu Từ, Diệp Thanh Trúc hôm nay không biết bị đứt dây thần kinh nào, cũng hùng hổ chuốc rượu Phó Sinh.
Một bụng thói quen của Tu Từ nhất thời mất đất dụng võ, cậu nhìn cổ Phó Sinh ửng hồng, vẫn là đau lòng.
"Khó chịu không?"
"Vẫn ổn." Phó Sinh cụp mắt nhìn cậu, "Không phải muốn uống rượu à? Sao lại ngồi yên."
"Tửu lượng em không tốt." Tu Từ lắp bắp nói, nhẹ nhàng cụng ly với Phó Sinh, học cách Diệp Thanh Trúc nói chuyện, "Chúc mừng đoàn phim khai máy."
"..." Phó Sinh nhìn cậu, uống một hơi cạn sạch.
Bọn họ uống rượu vang, tuy chỉ khui một chai nhưng một nửa đều đã vào bụng Phó Sinh.
Mới bắt đầu Diệp Thanh Trúc còn có thể kiếm cớ, nói cái gì mà hoan nghênh về nước phát triển, sự nghiệp thuận lợi, đoàn phim khai máy...
Đến sau bắt đầu thẳng thắn luôn, đứa nhỏ nhà anh thật đáng yêu, uống một ly, đôi mắt Tiểu Tu Từ thật xinh đẹp, uống một ly...
Nhìn một bàn đồ ăn giải quyết gần hết, Diệp Thanh Trúc lôi kéo nữ trợ lý Đơn Lệ rời đi, trước khi đi còn nhìn Tu Từ nháy mắt một cái.
Điện thoại di động cậu vang lên, Diệp Thanh Trúc nhắn tới:
— Không cảm ơn tôi một câu?
Tu Từ: "..."
— Cảm ơn Thanh tỷ.
Mị lực của Phó Sinh uống say so với lúc thường càng có tính công kích hơn. Phó Sinh nhàn nhã dựa lưng vào ghế ngồi, hơi nhắm mắt, cổ áo đã cởi mấy cúc, lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực bị chất rượu nhuộm đỏ.
Tu Từ thẫn thờ nhìn, trong lúc nhất thời quên mất mình phải làm gì.
Mãi đến khi chìa khóa xe trong túi quần Phó Sinh lộ ra một nửa, Tu Từ mới phản ứng, đỡ cánh tay Phó Sinh: "Chúng ta về đi thôi?"
Phó Sinh không nhúc nhích, ngước mắt nhìn cậu: "Vừa nãy không phải gọi ca sao?"
"..." Đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Phó Sinh, Tu Từ suýt chút nữa cho rằng anh căn bản không hề say.
Giọng cậu theo bản năng dịu lại: "Ca, chúng ta trở về thôi."
Phó Sinh nhìn cậu nửa ngày, đột nhiên nói một câu: "Sau này đừng gọi tôi Phó tiên sinh."
Tu Từ sững sờ, nhớ lúc trước ở căn hộ đã gọi thế một lần: "Được..."
Thật ra tên gì cũng như nhau, chờ vào đoàn phim, cậu đại khái cũng theo mọi người gọi Phó đạo.
Bước chân Phó Sinh trầm ổn, Tu Từ vẫn như cũ đỡ anh, hai người cùng đi bên ngoài cảm nhận gió mát mùa hè.
"Thích nhân vật này không?" Phó Sinh đột nhiên hỏi.
"... Thích." Tu Từ cũng không để ý mình vào đoàn diễn nhân vật gì, chỉ cần Phó Sinh an bài, cậu đều chấp nhận.
"..." Phó Sinh như đang suy tư, đi mấy bước mới mở miệng, "Em bây giờ không có danh tiếng, kỹ năng cơ bản chưa vững, nhân vật quá nhiều vai trò sẽ không giúp được gì mà còn phản tác dụng."
Tu Từ run lên vài giây mới phản ứng được Phó Sinh đang giải thích cho cậu...
Nhưng thật sự không có gì, Phó Sinh nói là sự thật, kỹ năng diễn xuất của cậu rất tầm thường. Thế nhưng, Phó Sinh làm sao mà biết được? Anh xem qua tác phẩm cậu diễn trước đây?
Tu Từ đột nhiên cảm thấy trong lòng từng trận ngứa ngáy, dù cậu chưa đóng nhân vật nào quá quan trọng nhưng nghĩ tới Phó Sinh từng để ý tác phẩm mình diễn, nhịp tim tăng nhanh mấy phần.
"Em biết, anh có thể tự an bài." Tu Từ tiếp tục làm đứa nhỏ ngoan ngoãn. Nếu như Phó Sinh vĩnh viễn không rời đi, cậu có thể làm đứa nhỏ ngoan ngoãn cả đời. Giống như Phó Sinh đã từng "hi vọng", yên tĩnh, nghe lời, không gây chuyện, không ồn ào, vĩnh viễn không gây rắc rối.
Trở lại cửa phòng khách sạn, ý thức Phó Sinh so với vừa rồi mơ màng đi nhiều, hẳn là tác dụng chậm của rượu vang. Tu Từ lấy thẻ phòng trong túi quần Phó Sinh, tiện thể lấy luôn chìa khóa xe.
Thẻ phòng cắm vào, đèn trong phòng sáng lên, Phó Sinh nắm chặt một bên cổ tay cậu, yên lặng nhìn cậu. Đầu ngón tay Tu Từ run lên, trong tay còn đang nắm chìa khóa xe Phó Sinh, cậu gần như cho rằng anh đã phát hiện ý đồ của mình.
Phó Sinh hình như không nghĩ vậy, mà trực tiếp đẩy cậu lên giường, cúi đầu hôn cổ cậu.
Tu Từ cả người đều run rẩy, thân thể yêu thích với sự gần gũi của Phó Sinh, nhưng cảm xúc lại đang kháng cự rơi lệ.
Cậu hoảng loạn kêu một tiếng: "Ca..."
Động tác của Phó Sinh dừng lại, chỉ để mặt kề sát cổ Tu Từ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đợi một lúc lâu, Tu Từ sắp không chịu nổi trọng lượng của Phó Sinh nữa, mới phát hiện người bên trên đã ngủ say. Cậu mất công tốn sức đỡ người nằm xuống giường, sau đó bàng hoàng mà miêu tả đường nét hoàn mỹ như dao khắc của Phó Sinh.
Trong phòng trống rỗng, âm thanh rỗng tuếch của Tu Từ vang lên: "Hai năm qua... Anh ôm lấy người khác ư?"
Cửa phòng khép kín, đèn đóm thản nhiên tắt. Người trên giường lẽ ra đang ngủ vì cơn say, không biết từ lúc nào mở mắt trong bóng tối. Anh giơ tay vuốt ve khóe môi vừa bị Tu Từ hôn lên, cảm xúc ấm áp nơi đó mơ hồ vẫn còn, màn đêm dày đặc che đi dục vọng nơi khóe mắt.
Tu Từ lần đầu tiên thấy mặt mộc của Diệp Thanh Trúc, ngày thường trên mặt cô đều có lớp trang điểm, thêm chân mày mỏng và đuôi mắt dài, đuôi lông mày khẽ nhúc nhích toàn là phong tình. Vẻ ngoài sau khi gỡ lớp trang điểm trông thanh thuần hơn mấy phần, ngoại trừ đôi môi có chút tái nhợt, ngũ quan trên mặt tinh xảo mà không cần tô vẽ.
"Đợi lâu rồi." Diệp Thanh Trúc cười ngồi xuống.
"Còn muốn ăn gì nữa?" Phó Sinh đưa thực đơn cho Diệp Thanh Trúc.
"Tôi nhìn xem..." Diệp Thanh Trúc chống cằm, rũ mắt lật xem thực đơn, gọi một phần canh rồi đưa thực đơn cho trợ lý.
Trợ lý Diệp Thanh Trúc tên Đơn Lệ, một cô gái rất chín chắn, nhưng tuổi nhìn không lớn, gọi đơn giản một phần thức ăn chay, biết ý biết tứ liền trả lại Phó Sinh.
"Hôm nay sao lại khách sáo như vậy?" Phó Sinh nhận lấy, nhanh chóng gọi năm, sáu món ăn.
Tu Từ kinh ngạc nghe tên mấy món ăn này... Không ngoại lệ đều là món cậu từng thích ăn.
Chờ người phục vụ ghi thực đơn xong rời khỏi, Diệp Thanh Trúc mới cười hỏi: "Sao lại không cho đứa nhỏ nhà anh nhìn xem?"
Phó Sinh: "..."
Tu Từ tim đập lạc một nhịp, câu "đứa nhỏ nhà anh" của Diệp Thanh Trúc làm cậu cảm nhận được vui vẻ đã lâu không gặp.
Cậu đã rất lâu không cảm nhận được loại tâm tình này, trái tim giống như bị thứ gì đó tràn đầy, lấp kín. Cậu không biết năng lượng này bao lâu sẽ cạn, nhưng giây phút này bản thân thật sự cảm thấy rất vui vẻ.
Diệp Thanh Trúc cười tủm tỉm hỏi: "Dù anh biết sở thích của cậu ấy nhưng xa cách lâu vậy, biết đâu khẩu vị của Tiểu Tu Từ thay đổi thì sao?"
"Không có đổi." Tu Từ mở miệng, bênh vực Phó Sinh, "Trước kia thích, bây giờ vẫn thích."
"..." Trong mắt Phó Sinh hiện lên chút ý cười, xoa xoa sau gáy Tu Từ.
Diệp Thanh Trúc bật cười, cảm thấy đứa nhỏ này rất thú vị. Cô nhìn Tu Từ vẫy vẫy tay: "Cậu lại đây, tôi nói cho một bí mật."
Tu Từ mím môi, không muốn tới gần ai khác ngoài Phó Sinh.
Cậu trước sau cho rằng Phó Sinh là của mình, cũng chỉ có thể thuộc về mình, ngược lại cũng thế, cậu chỉ có thể là của Phó Sinh. Cậu không chấp nhận được Phó Sinh gần gũi với người khác, cũng không cho phép người khác tới gần mình.
Diệp Thanh Trúc cũng không ép buộc: "Nói qua WeChat cho cậu."
Điện thoại vang lên một tiếng, Tu Từ ngay từ đầu không định xem, nhưng nghĩ đến bí mật của Diệp Thanh Trúc nói không chừng có liên quan đến Phó Sinh...
Cậu chần chừ liếc mắt nhìn Phó Sinh một cái, đối phương nhàn nhạt nói: "Tò mò thì xem đi."
Tu Từ cúi đầu mở điện thoại, WeChat thông báo tài khoản Diệp Thanh Trúc nhắn tới một tin —
Thật ra hộp điểm tâm kia, không có vị đậu xanh.
Sắc mặt Tu Từ trở nên tái nhợt trong nháy mắt. Cậu không sợ Diệp Thanh Trúc phát hiện mình qua loa lấy lệ, chỉ lo đối phương sẽ nói cái gì trước mặt Phó Sinh.
Phó Sinh rất ghét lời nói dối.
Quá khứ lúc họ bên nhau, Tu Từ mỗi khi đánh nhau sẽ nói dối để lấp liếm chân tướng. Phó Sinh cũng không vạch trần, nhưng sẽ không hề cười với cậu, giống như thờ ơ lạnh nhạt, mãi cho đến khi cậu chủ động đi nhận sai, mới mạnh mẽ giáo huấn.
— Đừng lo, sẽ không nói cho anh ấy.
Tu Từ khẽ thở ra một hơi, cẩn thận mím môi dưới.
Phó Sinh để ý Tu Từ vừa khác thường, nhưng xuất phát từ tôn trọng nên cũng không dò hỏi bí mật là cái gì. Anh có thể cảm giác được Tu Từ che giấu một vài việc, những loại thuốc đó, ảnh màn hình khóa điện thoại lúc trước...
Còn có điều quan trọng nhất, tại sao mọi người đều cho rằng Tu Từ rất thiếu tiền?
Theo lý thuyết mà nói, Tu Từ không thể thiếu tiền. Lúc trước bọn họ bên nhau, Phó Sinh thường xuyên chuyển tiền cho cậu vào ngày lễ hoặc ngày sinh nhật, có lúc mấy trăm có lúc hơn một ngàn, nhưng số tiền này Tu Từ đều không hề dùng. Trừ cái này ra, Tu Từ còn có việc làm hè, ngày thường ngoại trừ cuối tuần đi khiêu vũ còn đi làm thêm.
Hai năm bọn họ bên nhau kia, Phó Sinh là người lớn hơn lại có thu nhập cao, chủ động lo phần lớn chi phí sinh hoạt, tự nhận gánh vác trọng trách gia đình, vì vậy Tu Từ hầu như không cần tiêu đến tiền. Mà Tu Từ cũng không hề quan tâm đến tiền bạc, mỗi lần nhận được lương làm thêm sẽ nộp cho Phó Sinh. Phó Sinh liền giữ giúp cậu, mua cho quỹ cổ phiếu nào đó, trong 3 năm liên tiếp tiền lãi hẳn là không ít. Cái này cái kia gom góp lại, chắc chẳn phải có 10 vạn tệ.
Đây là cũng là nguyên nhân lúc trước Phó Sinh yên tâm rời đi, Tu Từ tuy rất dính người nhưng cũng không phải con bọ gạo, sẽ không xảy ra tình huống không có anh không sống được.
Ánh mắt Phó Sinh sẫm lại, không vội, tương lai còn dài, còn thời gian tìm hiểu chân tướng thật sự.
Tu Từ ăn cơm một cách mất tập trung, nghĩ thuốc còn trong xe Phó Sinh thìcó hơi hoảng sợ. Đau buồn và thống khổ của cậu có thể hiện ra trước mặt Phó Sinh, nhưng tuyệt đối không thể là toàn bộ...
Phó Sinh sẽ chán ghét cậu mất khống chế, âm u cáu kỉnh, không thể nói lý...
Tu Từ mím môi, cơ thể Phó Sinh không dung nạp được rượu, không thể qua hai năm tửu lượng ngàn chén không say...
Cậu nhích lại gần Phó Sinh, nhỏ giọng nói: "Ca... Em muốn uống chút rượu."
Phó Sinh dừng một chút: "Trẻ con uống gì rượu?"
"Em không nhỏ." Giọng Tu Từ trầm xuống, "Một tháng nữa là em tròn 24 tuổi."
Phó Sinh hơi giật mình, đúng vậy, còn một tháng nữa là sinh nhật Tu Từ. Nghĩ tới hai năm qua mình vắng bóng, Phó Sinh mềm lòng trong chốc lát: "Uống ít một chút."
Diệp Thanh Trúc dạt dào hứng thú: "Tôi cũng uống một tí, sau này quay phim không còn cơ hội nữa rồi."
"... OK."
Bốn người cạn ly, ông trời giống như đang giúp Tu Từ, Diệp Thanh Trúc hôm nay không biết bị đứt dây thần kinh nào, cũng hùng hổ chuốc rượu Phó Sinh.
Một bụng thói quen của Tu Từ nhất thời mất đất dụng võ, cậu nhìn cổ Phó Sinh ửng hồng, vẫn là đau lòng.
"Khó chịu không?"
"Vẫn ổn." Phó Sinh cụp mắt nhìn cậu, "Không phải muốn uống rượu à? Sao lại ngồi yên."
"Tửu lượng em không tốt." Tu Từ lắp bắp nói, nhẹ nhàng cụng ly với Phó Sinh, học cách Diệp Thanh Trúc nói chuyện, "Chúc mừng đoàn phim khai máy."
"..." Phó Sinh nhìn cậu, uống một hơi cạn sạch.
Bọn họ uống rượu vang, tuy chỉ khui một chai nhưng một nửa đều đã vào bụng Phó Sinh.
Mới bắt đầu Diệp Thanh Trúc còn có thể kiếm cớ, nói cái gì mà hoan nghênh về nước phát triển, sự nghiệp thuận lợi, đoàn phim khai máy...
Đến sau bắt đầu thẳng thắn luôn, đứa nhỏ nhà anh thật đáng yêu, uống một ly, đôi mắt Tiểu Tu Từ thật xinh đẹp, uống một ly...
Nhìn một bàn đồ ăn giải quyết gần hết, Diệp Thanh Trúc lôi kéo nữ trợ lý Đơn Lệ rời đi, trước khi đi còn nhìn Tu Từ nháy mắt một cái.
Điện thoại di động cậu vang lên, Diệp Thanh Trúc nhắn tới:
— Không cảm ơn tôi một câu?
Tu Từ: "..."
— Cảm ơn Thanh tỷ.
Mị lực của Phó Sinh uống say so với lúc thường càng có tính công kích hơn. Phó Sinh nhàn nhã dựa lưng vào ghế ngồi, hơi nhắm mắt, cổ áo đã cởi mấy cúc, lộ ra xương quai xanh cùng lồng ngực bị chất rượu nhuộm đỏ.
Tu Từ thẫn thờ nhìn, trong lúc nhất thời quên mất mình phải làm gì.
Mãi đến khi chìa khóa xe trong túi quần Phó Sinh lộ ra một nửa, Tu Từ mới phản ứng, đỡ cánh tay Phó Sinh: "Chúng ta về đi thôi?"
Phó Sinh không nhúc nhích, ngước mắt nhìn cậu: "Vừa nãy không phải gọi ca sao?"
"..." Đối diện với ánh mắt nhàn nhạt của Phó Sinh, Tu Từ suýt chút nữa cho rằng anh căn bản không hề say.
Giọng cậu theo bản năng dịu lại: "Ca, chúng ta trở về thôi."
Phó Sinh nhìn cậu nửa ngày, đột nhiên nói một câu: "Sau này đừng gọi tôi Phó tiên sinh."
Tu Từ sững sờ, nhớ lúc trước ở căn hộ đã gọi thế một lần: "Được..."
Thật ra tên gì cũng như nhau, chờ vào đoàn phim, cậu đại khái cũng theo mọi người gọi Phó đạo.
Bước chân Phó Sinh trầm ổn, Tu Từ vẫn như cũ đỡ anh, hai người cùng đi bên ngoài cảm nhận gió mát mùa hè.
"Thích nhân vật này không?" Phó Sinh đột nhiên hỏi.
"... Thích." Tu Từ cũng không để ý mình vào đoàn diễn nhân vật gì, chỉ cần Phó Sinh an bài, cậu đều chấp nhận.
"..." Phó Sinh như đang suy tư, đi mấy bước mới mở miệng, "Em bây giờ không có danh tiếng, kỹ năng cơ bản chưa vững, nhân vật quá nhiều vai trò sẽ không giúp được gì mà còn phản tác dụng."
Tu Từ run lên vài giây mới phản ứng được Phó Sinh đang giải thích cho cậu...
Nhưng thật sự không có gì, Phó Sinh nói là sự thật, kỹ năng diễn xuất của cậu rất tầm thường. Thế nhưng, Phó Sinh làm sao mà biết được? Anh xem qua tác phẩm cậu diễn trước đây?
Tu Từ đột nhiên cảm thấy trong lòng từng trận ngứa ngáy, dù cậu chưa đóng nhân vật nào quá quan trọng nhưng nghĩ tới Phó Sinh từng để ý tác phẩm mình diễn, nhịp tim tăng nhanh mấy phần.
"Em biết, anh có thể tự an bài." Tu Từ tiếp tục làm đứa nhỏ ngoan ngoãn. Nếu như Phó Sinh vĩnh viễn không rời đi, cậu có thể làm đứa nhỏ ngoan ngoãn cả đời. Giống như Phó Sinh đã từng "hi vọng", yên tĩnh, nghe lời, không gây chuyện, không ồn ào, vĩnh viễn không gây rắc rối.
Trở lại cửa phòng khách sạn, ý thức Phó Sinh so với vừa rồi mơ màng đi nhiều, hẳn là tác dụng chậm của rượu vang. Tu Từ lấy thẻ phòng trong túi quần Phó Sinh, tiện thể lấy luôn chìa khóa xe.
Thẻ phòng cắm vào, đèn trong phòng sáng lên, Phó Sinh nắm chặt một bên cổ tay cậu, yên lặng nhìn cậu. Đầu ngón tay Tu Từ run lên, trong tay còn đang nắm chìa khóa xe Phó Sinh, cậu gần như cho rằng anh đã phát hiện ý đồ của mình.
Phó Sinh hình như không nghĩ vậy, mà trực tiếp đẩy cậu lên giường, cúi đầu hôn cổ cậu.
Tu Từ cả người đều run rẩy, thân thể yêu thích với sự gần gũi của Phó Sinh, nhưng cảm xúc lại đang kháng cự rơi lệ.
Cậu hoảng loạn kêu một tiếng: "Ca..."
Động tác của Phó Sinh dừng lại, chỉ để mặt kề sát cổ Tu Từ, chậm rãi nhắm mắt lại.
Đợi một lúc lâu, Tu Từ sắp không chịu nổi trọng lượng của Phó Sinh nữa, mới phát hiện người bên trên đã ngủ say. Cậu mất công tốn sức đỡ người nằm xuống giường, sau đó bàng hoàng mà miêu tả đường nét hoàn mỹ như dao khắc của Phó Sinh.
Trong phòng trống rỗng, âm thanh rỗng tuếch của Tu Từ vang lên: "Hai năm qua... Anh ôm lấy người khác ư?"
Cửa phòng khép kín, đèn đóm thản nhiên tắt. Người trên giường lẽ ra đang ngủ vì cơn say, không biết từ lúc nào mở mắt trong bóng tối. Anh giơ tay vuốt ve khóe môi vừa bị Tu Từ hôn lên, cảm xúc ấm áp nơi đó mơ hồ vẫn còn, màn đêm dày đặc che đi dục vọng nơi khóe mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất