Sau Khi Về Nước, Bạn Trai Nhỏ Cố Chấp Điên Rồi
Chương 83: Bị chết rất thảm
"Ăn cái này nữa."
"..."
Tu Từ chậm rãi mở miệng, ăn một viên tôm trượt. Ngày hôm nay không phải vì khẩu vị kém mà do lâu ngày ăn ít nên cảm giác thèm ăn cũng giảm dần, ăn chưa được mấy đã thấy no.
Nhưng vừa nãy hiển nhiên tâm tình của Phó Sinh không tốt, Tu Từ không muốn khiến anh khó chịu nên vẫn nghe lời mà đút gì ăn nấy.
Ánh mắt Phó Sinh lóe lên ý cười, đương nhiên anh nhìn ra Tu Từ đang nhường mình, trong lòng vừa ấm áp vừa buồn cười. Vừa khéo anh đã không thích Tu Từ chán ăn lâu rồi, mượn cơ hội để cậu ăn nhiều hơn một ít.
Thấy Phó Sinh còn muốn thêm rau, Tu Từ vội vã kéo tay anh áp vào bụng mình: "Anh thấy nó phồng lên hết cả rồi không, em thật sự không ăn nổi..."
"..."
Phó Sinh bị chọc phát cười, đưa tay xoa bụng Tu Từ: "Hình như bụng của em lớn hơn chút?"
"Ừm, không thể..."
Tu Từ vốn định nói không thể ăn nữa, kết quả còn chưa nói hết đã thấy Phó Sinh ghé vào lỗ tai cậu hỏi: "Có phải mang rồi không?"
"..."
Vành tai Tu Từ bắt đầu đo đỏ lên, nhưng sắc mặt đã nhanh chóng tái đi: "Anh ơi... anh muốn có con à?"
Bọn họ đều là đàn ông, đời này đã định sẽ không có đứa trẻ thuộc về họ. Nếu như muốn có con, chỉ có thể tiến hành hai con đường, nhận nuôi hoặc là tìm một người phụ nữ để kết hôn.
Không nói đến việc tìm phụ nữ kết hôn, chỉ riêng nhận nuôi thôi Tu Từ cũng đã không thể chấp nhận được. Cậu không muốn chia sẻ tình cảm của Phó Sinh cùng bất kỳ người nào khác.
Cậu muốn tầm mắt của Phó Sinh chỉ vĩnh viễn hướng về mình cậu, bằng không một khi đố kị lan tràn, bản thân cậu cũng không rõ mình sẽ làm ra chuyện gì.
Phó Sinh không ngờ thuận miệng đùa một câu cũng làm Tu Từ nghĩ nhiều như vậy, anh bất đắc dĩ cười nói: "Không phải là vẫn đang nuôi sao?"
"..."
Tu Từ nhất thời không quay lại. Phó Sinh nhéo má cậu: "Đời này chỉ nuôi mình em là đủ rồi."
Điều này thật sự đúng như những gì Merlin nói. Đối với Tu Từ bây giờ, mỗi một câu vô tình của Phó Sinh đều sẽ bị cậu khắc sâu trong lòng tìm mọi cách phỏng đoán, suy nghĩ ý tứ trong đó, dù cho đó chỉ là lời Phó Sinh thuận miệng nói.
Dỗ trẻ con là một việc cần kỹ thuật, Phó Sinh đã quen tay hay việc từ lâu, không quá hai câu đã khiến Tu Từ khôi phục cảm xúc bình thường.
Cơm nước xong họ liền đến sân bay. Phó Sinh một tay xách túi lớn túi nhỏ, một tay dắt Tu Từ đến cửa kiểm tra an ninh. Bởi vì chênh lệch hình thể nên nhìn như anh trai mang em trai đi xa nhà.
Hai người đeo khẩu trang, nhưng vẫn có thể thấy được vài nét tướng mạo nổi trội.
Tu Từ hơi sốt sắng, sợ Phó Sinh bị nhận ra. Nếu có người gọi Phó Sinh là chồng giống như những người theo đuổi minh tinh bình thường, cậu thật sự sẽ bùng nổ.
Khả năng Tu Từ đi đường bị nhận ra tương đối thấp. Cậu không có bức ảnh đường phố nào. Ấn tượng duy nhất của cư dân mạng về cậu là gương mặt, hơn nữa đại đa số đều là mặt trong lúc đóng phim, nếu không hiểu biết cặn kẽ sẽ rất khó để nhận ra.
Kiểm an hôm nay nghiêm ngặt hơn so với bình thường, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến họ. Sau hai mươi phút, hai người thuận lợi ngồi lên máy bay.
Phó Sinh vẫn đặt khoang hạng nhất, ghế dựa thoải mái, không gian rộng rãi. Với mỗi mình anh thì không đáng, nhưng anh luôn muốn dành cho Tu Từ tất cả những gì tốt nhất.
"Em còn ù tai không?"
Máy bay đã cất cánh, Tu Từ sững người một chốc mới phản ứng lại, vừa định giả vờ đã trông thấy biểu tình nhàn nhạt của Phó Sinh, nhất thời cảm thấy không đúng.
"Nghe La Thường nói, lúc em đi máy bay một chút khó chịu cũng không thấy, còn nghịch điện thoại di động?"
"..." Tu Từ há miệng, muốn biện giải, nhưng lại không biết nên nói ra sao.
Đấy là lời dối trá cậu nói thời điểm mới ở bên Phó Sinh. Tuy rằng không phải có ý định mà chỉ muốn Phó Sinh quan tâm cậu nhiều hơn, nhưng đây thật sự là lời nói dối, mà Phó Sinh thì không thích nói dối.
Sắc mặt Tu Từ hơi tái đi, cậu không mong muốn ấn tượng tốt về bản thân mình bình thường trước kia của Phó Sinh dần bị phá hủy.
"Nhóc con lừa đảo."
Phó Sinh thì lại không tức giận, anh đối với Tu Từ từ trước đến giờ chẳng hề có điểm mấu chốt, với lại kiểu nói dối không ảnh hưởng đến toàn cục này cũng chẳng nghiêm trọng mấy, cứ coi như là đứa nhỏ đang làm nũng.
"Xin lỗi..."
"Em không cần xin lỗi, tôi không giận em."
Phó Sinh cảm giác sắc mặt Tu Từ hơi kém, anh nghiêng người qua sờ trán Tu Từ, khá nóng.
Phó Sinh thoáng nhíu mày: "Em bị sốt mà không biết?"
Tu Từ hơi mơ màng: "..."
Phó Sinh cảm nhận kĩ càng một chút, có vẻ là sốt nhẹ, nhiệt độ không quá rõ ràng.
Trên máy bay không có nhiệt kế thủy ngân, vừa mới sốt nhẹ đã uống thuốc cũng không tốt. Anh bảo tiếp viên hàng không đưa nước ấm tới cho Tu Từ uống một ít.
"Khó chịu à em?"
Tu Từ chần chừ một giây: "... Hơi chóng mặt."
Phó Sinh chỉnh ghế dựa của cậu về sau một chút, sau đó đặt tay mình lên bụng cậu cho cậu cầm lấy: "Không thoải mái thì chúng ta ngủ một lát đã."
Thật ra Tu Từ không cảm thấy khó chịu cho lắm, cậu thậm chí còn không cảm giác được mình đang đổ bệnh.
Nhưng nhìn dáng vẻ quan tâm của Phó Sinh, thật giống như cơ thể thật sự trở nên yếu đi, có chút khó chịu.
Phó Sinh nghiêng người qua hôn lên mặt cậu một cái: "Ngủ đi, bao giờ đến tôi gọi em."
Bị Phó Sinh dịu giọng dụ dỗ như thế, cậu như thật sự đã đến cơn buồn ngủ, ý thức dần mơ màng, chỉ có xúc cảm ấm áp ở lòng bàn tay vẫn luôn kề bên.
Tu Từ mơ một giấc mộng không mấy tốt đẹp.
Mơ thấy một người đàn ông không rõ mặt mũi xuất hiện trong một ngôi nhà, tuy tướng mạo không rõ ràng nhưng cậu cảm thấy người nọ chính là Đỗ Thu Xuyến.
Sau đó Lâm Nhiễm xuất hiện, cô ôm một đứa bé, thả một mồi lửa lớn như Hoàng Nhạc, hết thảy đều bừng cháy lên.
Đỗ Thu Xuyến chìm trong biển lửa giãy dụa, kêu đau. Lâm Nhiễm cùng đứa bé trong lòng cô cũng bốc cháy.
Mà vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười, nhìn Tu Từ nói: "Hẹn gặp lại."
Tu Từ theo bản năng sợ hãi, cậu lùi về phía sau, không muốn đối mặt với tất cả những thứ này, không muốn nhìn thấy Lâm Nhiễm sắp bị lửa lớn thiêu rụi.
Cậu lùi về sau, va phải lồng ngực của một người, rất rộng rãi, rất ấm áp. Người nọ cầm tay cậu, nhẹ nhàng che khuất hai mắt cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, chúng ta về nhà."
...
Tu Từ chậm rãi mở hai mắt ra, đối mặt với hàng mày cau lại của Phó Sinh, Phó Sinh đang thử nhiệt độ trên trán cậu.
"Có phải em thấy ác mộng không?"
"Ừm..."
Phó Sinh cúi đầu hôn Tu Từ một cái: "Hạ cánh rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi."
Phát sốt cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đêm qua bọn họ chơi đùa dữ quá, Tu Từ lại cố chấp không cho anh mang biện pháp phòng hộ, dù cuối cùng đã tẩy rửa cẩn thận nhưng ít nhiều gì cũng sẽ còn sót lại.
Hơn nữa hôm nay khóc một trận, tâm tình lên xuống, đổ bệnh cũng bình thường.
Trong quá trình xuống máy bay, suốt một đường Tu Từ đều được Phó Sinh dắt đi, cứ như người nhà mang con đi du lịch sợ bị lạc mất, đi đâu cũng dẫn theo.
Thậm chí còn có người qua đường chụp hình, bọn họ cũng mặc kệ. Tu Từ là bởi vì không nhìn thấy, Phó Sinh là vì không thèm để ý.
Vali của Tu Từ đã được bọn La Thường mang đi từ lâu, vậy nên hành lí của Phó Sinh chỉ có túi lớn túi nhỏ mua lúc đi trung tâm thương mại với một Tu Từ xinh đẹp như búp bê.
Trở lại khách sạn, Phó Sinh đo thân nhiệt Tu Từ trước tiên, vẫn sốt nhẹ như cũ. Anh lấy khăn mặt dấp nước lạnh, tiến hành hạ nhiệt độ vật lý cho Tu Từ.
"Anh đừng đi."
Phó Sinh định đi tắm, không ngờ vừa đứng dậy đã bị Tu Từ bắt được tay: "Được, tôi không đi, ở đây với em."
Hôm nay cũng không đổ mồ hôi, Phó Sinh từ trước đến giờ luôn nhấn mạnh không đi tắm thì không thể lên giường đang bình tĩnh dựa vào đầu giường, ôm Tu Từ toàn thân nóng bừng vào lòng: "Buồn ngủ không em?"
Tu Từ còn chưa kịp mở miệng đã thấy điện thoại Phó Sinh có cuộc gọi đến, là số lúc chiều anh liên hệ.
"Tìm được Đỗ Thu Xuyến rồi." Đối phương đi thẳng vào vấn đề, âm thanh hơi trầm trọng.
"Thế nào?" Phó Sinh hỏi.
"Không ổn lắm." Người đàn ông đầu bên kia điện thoại dừng một lát, "Bị chết rất thảm."
Phó Sinh cảm nhận rõ được Tu Từ trong lòng mình run lên, đột nhiên hơi hối hận khi nhận điện thoại trước mặt cậu.
Tu Từ thử nghiệm mấy lần vẫn không thể phát ra âm tiết nào từ miệng, nhưng may có Phó Sinh hỏi giúp cậu: "Vậy, Lâm Nhiễm đâu?"
"Vẫn đang tra, hiện trường vụ án không có tung tích của cô ấy."
"..."
"Tôi cúp đây, e là hôm nay phải thâu đêm, nhưng vẫn nói với cậu một tiếng, mấy cậu đừng quá lo lắng, chưa chắc đã là cô ấy làm."
Nhưng lời nói này chẳng có chút tác dụng an ủi nào, ngoại trừ Lâm Nhiễm, còn có thể là ai chứ?
Tu Từ nắm thật chặt quần áo Phó Sinh, tựa như bị mất tiếng, nói không lên lời.
"..."
Tu Từ chậm rãi mở miệng, ăn một viên tôm trượt. Ngày hôm nay không phải vì khẩu vị kém mà do lâu ngày ăn ít nên cảm giác thèm ăn cũng giảm dần, ăn chưa được mấy đã thấy no.
Nhưng vừa nãy hiển nhiên tâm tình của Phó Sinh không tốt, Tu Từ không muốn khiến anh khó chịu nên vẫn nghe lời mà đút gì ăn nấy.
Ánh mắt Phó Sinh lóe lên ý cười, đương nhiên anh nhìn ra Tu Từ đang nhường mình, trong lòng vừa ấm áp vừa buồn cười. Vừa khéo anh đã không thích Tu Từ chán ăn lâu rồi, mượn cơ hội để cậu ăn nhiều hơn một ít.
Thấy Phó Sinh còn muốn thêm rau, Tu Từ vội vã kéo tay anh áp vào bụng mình: "Anh thấy nó phồng lên hết cả rồi không, em thật sự không ăn nổi..."
"..."
Phó Sinh bị chọc phát cười, đưa tay xoa bụng Tu Từ: "Hình như bụng của em lớn hơn chút?"
"Ừm, không thể..."
Tu Từ vốn định nói không thể ăn nữa, kết quả còn chưa nói hết đã thấy Phó Sinh ghé vào lỗ tai cậu hỏi: "Có phải mang rồi không?"
"..."
Vành tai Tu Từ bắt đầu đo đỏ lên, nhưng sắc mặt đã nhanh chóng tái đi: "Anh ơi... anh muốn có con à?"
Bọn họ đều là đàn ông, đời này đã định sẽ không có đứa trẻ thuộc về họ. Nếu như muốn có con, chỉ có thể tiến hành hai con đường, nhận nuôi hoặc là tìm một người phụ nữ để kết hôn.
Không nói đến việc tìm phụ nữ kết hôn, chỉ riêng nhận nuôi thôi Tu Từ cũng đã không thể chấp nhận được. Cậu không muốn chia sẻ tình cảm của Phó Sinh cùng bất kỳ người nào khác.
Cậu muốn tầm mắt của Phó Sinh chỉ vĩnh viễn hướng về mình cậu, bằng không một khi đố kị lan tràn, bản thân cậu cũng không rõ mình sẽ làm ra chuyện gì.
Phó Sinh không ngờ thuận miệng đùa một câu cũng làm Tu Từ nghĩ nhiều như vậy, anh bất đắc dĩ cười nói: "Không phải là vẫn đang nuôi sao?"
"..."
Tu Từ nhất thời không quay lại. Phó Sinh nhéo má cậu: "Đời này chỉ nuôi mình em là đủ rồi."
Điều này thật sự đúng như những gì Merlin nói. Đối với Tu Từ bây giờ, mỗi một câu vô tình của Phó Sinh đều sẽ bị cậu khắc sâu trong lòng tìm mọi cách phỏng đoán, suy nghĩ ý tứ trong đó, dù cho đó chỉ là lời Phó Sinh thuận miệng nói.
Dỗ trẻ con là một việc cần kỹ thuật, Phó Sinh đã quen tay hay việc từ lâu, không quá hai câu đã khiến Tu Từ khôi phục cảm xúc bình thường.
Cơm nước xong họ liền đến sân bay. Phó Sinh một tay xách túi lớn túi nhỏ, một tay dắt Tu Từ đến cửa kiểm tra an ninh. Bởi vì chênh lệch hình thể nên nhìn như anh trai mang em trai đi xa nhà.
Hai người đeo khẩu trang, nhưng vẫn có thể thấy được vài nét tướng mạo nổi trội.
Tu Từ hơi sốt sắng, sợ Phó Sinh bị nhận ra. Nếu có người gọi Phó Sinh là chồng giống như những người theo đuổi minh tinh bình thường, cậu thật sự sẽ bùng nổ.
Khả năng Tu Từ đi đường bị nhận ra tương đối thấp. Cậu không có bức ảnh đường phố nào. Ấn tượng duy nhất của cư dân mạng về cậu là gương mặt, hơn nữa đại đa số đều là mặt trong lúc đóng phim, nếu không hiểu biết cặn kẽ sẽ rất khó để nhận ra.
Kiểm an hôm nay nghiêm ngặt hơn so với bình thường, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng đến họ. Sau hai mươi phút, hai người thuận lợi ngồi lên máy bay.
Phó Sinh vẫn đặt khoang hạng nhất, ghế dựa thoải mái, không gian rộng rãi. Với mỗi mình anh thì không đáng, nhưng anh luôn muốn dành cho Tu Từ tất cả những gì tốt nhất.
"Em còn ù tai không?"
Máy bay đã cất cánh, Tu Từ sững người một chốc mới phản ứng lại, vừa định giả vờ đã trông thấy biểu tình nhàn nhạt của Phó Sinh, nhất thời cảm thấy không đúng.
"Nghe La Thường nói, lúc em đi máy bay một chút khó chịu cũng không thấy, còn nghịch điện thoại di động?"
"..." Tu Từ há miệng, muốn biện giải, nhưng lại không biết nên nói ra sao.
Đấy là lời dối trá cậu nói thời điểm mới ở bên Phó Sinh. Tuy rằng không phải có ý định mà chỉ muốn Phó Sinh quan tâm cậu nhiều hơn, nhưng đây thật sự là lời nói dối, mà Phó Sinh thì không thích nói dối.
Sắc mặt Tu Từ hơi tái đi, cậu không mong muốn ấn tượng tốt về bản thân mình bình thường trước kia của Phó Sinh dần bị phá hủy.
"Nhóc con lừa đảo."
Phó Sinh thì lại không tức giận, anh đối với Tu Từ từ trước đến giờ chẳng hề có điểm mấu chốt, với lại kiểu nói dối không ảnh hưởng đến toàn cục này cũng chẳng nghiêm trọng mấy, cứ coi như là đứa nhỏ đang làm nũng.
"Xin lỗi..."
"Em không cần xin lỗi, tôi không giận em."
Phó Sinh cảm giác sắc mặt Tu Từ hơi kém, anh nghiêng người qua sờ trán Tu Từ, khá nóng.
Phó Sinh thoáng nhíu mày: "Em bị sốt mà không biết?"
Tu Từ hơi mơ màng: "..."
Phó Sinh cảm nhận kĩ càng một chút, có vẻ là sốt nhẹ, nhiệt độ không quá rõ ràng.
Trên máy bay không có nhiệt kế thủy ngân, vừa mới sốt nhẹ đã uống thuốc cũng không tốt. Anh bảo tiếp viên hàng không đưa nước ấm tới cho Tu Từ uống một ít.
"Khó chịu à em?"
Tu Từ chần chừ một giây: "... Hơi chóng mặt."
Phó Sinh chỉnh ghế dựa của cậu về sau một chút, sau đó đặt tay mình lên bụng cậu cho cậu cầm lấy: "Không thoải mái thì chúng ta ngủ một lát đã."
Thật ra Tu Từ không cảm thấy khó chịu cho lắm, cậu thậm chí còn không cảm giác được mình đang đổ bệnh.
Nhưng nhìn dáng vẻ quan tâm của Phó Sinh, thật giống như cơ thể thật sự trở nên yếu đi, có chút khó chịu.
Phó Sinh nghiêng người qua hôn lên mặt cậu một cái: "Ngủ đi, bao giờ đến tôi gọi em."
Bị Phó Sinh dịu giọng dụ dỗ như thế, cậu như thật sự đã đến cơn buồn ngủ, ý thức dần mơ màng, chỉ có xúc cảm ấm áp ở lòng bàn tay vẫn luôn kề bên.
Tu Từ mơ một giấc mộng không mấy tốt đẹp.
Mơ thấy một người đàn ông không rõ mặt mũi xuất hiện trong một ngôi nhà, tuy tướng mạo không rõ ràng nhưng cậu cảm thấy người nọ chính là Đỗ Thu Xuyến.
Sau đó Lâm Nhiễm xuất hiện, cô ôm một đứa bé, thả một mồi lửa lớn như Hoàng Nhạc, hết thảy đều bừng cháy lên.
Đỗ Thu Xuyến chìm trong biển lửa giãy dụa, kêu đau. Lâm Nhiễm cùng đứa bé trong lòng cô cũng bốc cháy.
Mà vẻ mặt của cô rất bình tĩnh, thậm chí còn nở nụ cười, nhìn Tu Từ nói: "Hẹn gặp lại."
Tu Từ theo bản năng sợ hãi, cậu lùi về phía sau, không muốn đối mặt với tất cả những thứ này, không muốn nhìn thấy Lâm Nhiễm sắp bị lửa lớn thiêu rụi.
Cậu lùi về sau, va phải lồng ngực của một người, rất rộng rãi, rất ấm áp. Người nọ cầm tay cậu, nhẹ nhàng che khuất hai mắt cậu, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, chúng ta về nhà."
...
Tu Từ chậm rãi mở hai mắt ra, đối mặt với hàng mày cau lại của Phó Sinh, Phó Sinh đang thử nhiệt độ trên trán cậu.
"Có phải em thấy ác mộng không?"
"Ừm..."
Phó Sinh cúi đầu hôn Tu Từ một cái: "Hạ cánh rồi, chúng ta về khách sạn nghỉ ngơi."
Phát sốt cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Đêm qua bọn họ chơi đùa dữ quá, Tu Từ lại cố chấp không cho anh mang biện pháp phòng hộ, dù cuối cùng đã tẩy rửa cẩn thận nhưng ít nhiều gì cũng sẽ còn sót lại.
Hơn nữa hôm nay khóc một trận, tâm tình lên xuống, đổ bệnh cũng bình thường.
Trong quá trình xuống máy bay, suốt một đường Tu Từ đều được Phó Sinh dắt đi, cứ như người nhà mang con đi du lịch sợ bị lạc mất, đi đâu cũng dẫn theo.
Thậm chí còn có người qua đường chụp hình, bọn họ cũng mặc kệ. Tu Từ là bởi vì không nhìn thấy, Phó Sinh là vì không thèm để ý.
Vali của Tu Từ đã được bọn La Thường mang đi từ lâu, vậy nên hành lí của Phó Sinh chỉ có túi lớn túi nhỏ mua lúc đi trung tâm thương mại với một Tu Từ xinh đẹp như búp bê.
Trở lại khách sạn, Phó Sinh đo thân nhiệt Tu Từ trước tiên, vẫn sốt nhẹ như cũ. Anh lấy khăn mặt dấp nước lạnh, tiến hành hạ nhiệt độ vật lý cho Tu Từ.
"Anh đừng đi."
Phó Sinh định đi tắm, không ngờ vừa đứng dậy đã bị Tu Từ bắt được tay: "Được, tôi không đi, ở đây với em."
Hôm nay cũng không đổ mồ hôi, Phó Sinh từ trước đến giờ luôn nhấn mạnh không đi tắm thì không thể lên giường đang bình tĩnh dựa vào đầu giường, ôm Tu Từ toàn thân nóng bừng vào lòng: "Buồn ngủ không em?"
Tu Từ còn chưa kịp mở miệng đã thấy điện thoại Phó Sinh có cuộc gọi đến, là số lúc chiều anh liên hệ.
"Tìm được Đỗ Thu Xuyến rồi." Đối phương đi thẳng vào vấn đề, âm thanh hơi trầm trọng.
"Thế nào?" Phó Sinh hỏi.
"Không ổn lắm." Người đàn ông đầu bên kia điện thoại dừng một lát, "Bị chết rất thảm."
Phó Sinh cảm nhận rõ được Tu Từ trong lòng mình run lên, đột nhiên hơi hối hận khi nhận điện thoại trước mặt cậu.
Tu Từ thử nghiệm mấy lần vẫn không thể phát ra âm tiết nào từ miệng, nhưng may có Phó Sinh hỏi giúp cậu: "Vậy, Lâm Nhiễm đâu?"
"Vẫn đang tra, hiện trường vụ án không có tung tích của cô ấy."
"..."
"Tôi cúp đây, e là hôm nay phải thâu đêm, nhưng vẫn nói với cậu một tiếng, mấy cậu đừng quá lo lắng, chưa chắc đã là cô ấy làm."
Nhưng lời nói này chẳng có chút tác dụng an ủi nào, ngoại trừ Lâm Nhiễm, còn có thể là ai chứ?
Tu Từ nắm thật chặt quần áo Phó Sinh, tựa như bị mất tiếng, nói không lên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất