Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công

Chương 52: Tình nhân của tổng tài bá đạo (17)

Trước Sau
Nếu bấm like còn có thể nói là trượt tay thì bài đăng này làm sao giải thích đây?

Đường Cửu đờ đẫn nhìn màn hình điện thoại, đại não hoàn toàn chết máy, đến khi vang lên tiếng mở cửa rồi Bùi Hàn đi vào thì hắn mới lấy lại tinh thần, vội vàng chạy tới như bị lửa đốt mông, giơ điện thoại lên lắp bắp: "Cái này —— Anh —— Em ——"

Bùi Hàn đưa tay ôm hắn rồi cúi đầu xuống hôn, Đường Cửu bị y ghì chặt trong ngực hôn ba phút, thoáng chốc quên sạch mọi nỗi lo lắng trong lòng, khuôn mặt đỏ bừng, còn nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.

Hắn nuốt nước bọt, mấy giây sau mới nhớ ra mình định nói gì: "Sao, sao anh lại công khai vậy?"

"Anh đã định làm thế từ lâu lắm rồi." Ngón tay Bùi Hàn xoa nhẹ lên môi hắn, y thấp giọng nói, "Muốn tuyên bố với cả thế giới em là của anh cơ."

Lời tỏ tình đột ngột này khiến Đường Cửu lập tức nổ thành pháo hoa, đầu óc choáng váng, sắp cười ngu ngơ thì sực nhớ ra tình hình nghiêm trọng hiện tại, thế là cố gắng đè xuống khóe miệng nhếch lên rồi nói: "Nhưng khó khăn lắm anh mới nổi tiếng, giờ mà công khai yêu đương thì sẽ mất fan hết!!"

"Anh có một fanboy trung thành như em là đủ rồi." Bùi Hàn cười tỉnh bơ, "Người ngoài nói thế nào anh chẳng thèm quan tâm, chỉ cần tiếp tục đóng phim là được rồi."

Bộ dạng y vẫn ung dung bình tĩnh như mọi khi, rốt cuộc Đường Cửu cũng trấn tĩnh lại.

Bùi Hàn chính là như vậy. Y luôn biết rõ mình muốn gì và sẽ cố gắng đạt được thứ mình muốn, điều gì không đáng quan tâm thì tuyệt nhiên không bao giờ chú ý, sống rất tự do phóng khoáng.

Điều này khiến trái tim hắn rung động mạnh.

Bùi Hàn vuốt gáy hắn: "Hết hoảng chưa?"

Đường Cửu ngượng ngùng gật đầu.

"Vậy anh đi trước đây." Bùi Hàn nhìn đồng hồ, "Hai tiếng nữa sẽ về ăn cơm với em."

Đường Cửu kinh ngạc hỏi: "Anh chưa quay xong quảng cáo à?"

"Chưa đâu," Bùi Hàn mỉm cười véo nhẹ mặt hắn, "Biết em thấy hot search sẽ lo nên anh xin nghỉ về trước."

Tim Đường Cửu nóng rực, không nói một lời nhào lên hôn y tới tấp. Bùi Hàn dung túng hắn làm loạn, chốc lát sau mới hít sâu một hơi rồi khàn giọng nói: "Đừng nghịch, còn nghịch nữa là anh không đi được đâu......"

Đường Cửu cũng nhận ra điều gì nên ho nhẹ một tiếng, đỏ mặt tiễn y ra cửa rồi lại cầm điện thoại lên thăm dò tình hình. Mặc dù Bùi Hàn chẳng quan tâm nhưng hắn tuyệt đối không cho phép người khác nói xấu y, nếu tình thế bất lợi thì nhất định phải nhờ người khống chế hướng gió.

Mở hot search ra, # Diệp Doanh Bùi Hàn công khai hẹn hò # không nằm ngoài dự đoán leo lên hạng cao nhất, dân mạng bất thình lình ăn phải một quả dưa siêu to khổng lồ nên ai nấy đều sôi sục. Bài đăng Weibo của Bùi Hàn chỉ trong tích tắc đã thu hút mấy trăm ngàn bình luận, Đường Cửu hít sâu một hơi rồi rón rén bấm vào xem.

【 Cho tui lên top để hai vị ca ca nhìn thấy đi: Chúc các anh trăm năm hạnh phúc vĩnh viễn bên nhau a a a a a [ Hét vang ]!!!】46 vạn like

【 Các tỷ muội cùng hét lên với tui nào: Bùi Diệp là có thật!!!】42 vạn like

【 Lợi hại!! Bùi ca quá lợi hại rồi!! Không ngờ anh lại công khai thừa nhận ngay lúc mình nổi tiếng nhất! Chỉ điều này thôi cũng đủ để em làm fan anh cả đời!!】41 vạn like

【 Diệp Doanh cho Bùi Hàn tất cả những gì tốt nhất, Bùi Hàn cũng dốc hết chân thành và tình cảm ra đáp lại. Tất cả xót xa và tiếc nuối trước đây vào thời khắc này đã tan thành mây khói, hai anh ở bên nhau chính là tình yêu đẹp nhất [ Tim ][ Tim ][ Tim ]】40 vạn like

【 Đọc đam mỹ mười năm, tui có 5GB truyện kim chủ và minh tinh nhưng chẳng có truyện nào ngọt bằng đôi này cả. Vậy khi nào các anh đăng ký kết hôn? Khi nào tổ chức tiệc cưới? Khi nào sinh...... nhận con nuôi? Tiệc cưới chắc em không dự được rồi, đến lúc đó các anh nhớ đăng hình cưới lên cho em ngắm nha!!!】40 vạn like

【 Thấy anh công khai tình cảm mà suýt lên cơn hen suyễn, sau khi thấy rõ đối tượng yêu đương mới thở tiếp được...... Bùi ca, em là fan bạn gái của anh ba năm rồi, nói thật nếu anh hẹn hò với nữ minh tinh nào đó thì chắc em sẽ thoát fan vì thực sự không chấp nhận được, nhưng thấy đối tượng là Tiểu Diệp tổng thì đột nhiên em lại thở phào nhẹ nhõm...... Biết sao được, một là em không giàu bằng Tiểu Diệp tổng, hai là không đẹp bằng Tiểu Diệp tổng, chỉ có một trái tim yêu anh mà thôi. Nhưng xem ra tình yêu của Tiểu Diệp tổng không hề thua kém em đâu nha, em thua rồi nên đành phải chúc các anh vĩnh viễn vĩnh viễn hạnh phúc bên nhau [ Bắn tim ]】38 vạn like

......

Bình luận quá nhiều nên không thể đọc hết, vô số lời chúc mừng xen lẫn với tiếng reo hò ầm ĩ, không khí rộn rã hân hoan, tuy thỉnh thoảng xuất hiện một hai bình luận tiêu cực nhưng đã mau chóng bị những người khác xúm vào mắng tơi tả nên không dám ngoi lên nữa, chỉ đành hậm hực lặn mất tăm.



Đường Cửu vốn đã chuẩn bị tinh thần nghênh đón sóng gió, ai ngờ lại là trời yên biển lặng, hắn sửng sốt trợn tròn mắt, sau đó sờ mũi cười khẽ.

——

Trong gian phòng ở một khách sạn nào đó.

Lý tổng cởi trần dựa vào thành giường lộ ra bụng bia tròn vo, đầu hói nhẵn bóng dưới ánh đèn. Hắn vừa thoả mãn hút thuốc vừa cầm điện thoại lướt web với vẻ mặt khá hào hứng.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, Thôi Tử Minh mặc áo choàng tắm đi ra, vừa thấy bộ dạng lão già trên giường thì đáy mắt hiện lên vẻ chán ghét, một giây sau lại nở nụ cười đi tới hỏi: "Xem gì vậy?"

"Tin tức giải trí. Tiểu tử Diệp gia kia và một nam minh tinh công khai hẹn hò." Lý tổng tặc lưỡi, "Thanh niên các cậu biết cách chơi thật đấy."

Nụ cười trên mặt Thôi Tử Minh cứng đờ rồi dần biến mất: "...... Cái gì?"

Lý tổng ném di động cho hắn, Thôi Tử Minh cầm lấy xem, trái tim chùng xuống, khuôn mặt lập tức đanh lại.

...... Sao có thể như vậy?

Diệp Doanh thật sự công khai hẹn hò với Bùi Hàn!?

Thôi Tử Minh vẫn nghĩ Diệp Doanh chỉ chơi qua đường với Bùi Hàn mà thôi. Lúc trước Diệp Doanh yêu hắn lâu như vậy, thậm chí còn một lòng một dạ muốn kết hôn với hắn, chẳng phải cuối cùng nói tan liền tan sao?

Liệu Diệp Doanh có chắc sẽ ở bên Bùi Hàn cả đời không mà dám công khai như vậy?

Trong lòng Thôi Tử Minh có phẫn nộ, có kinh ngạc, có ganh ghét, còn có tiếc nuối và hối hận nói không nên lời.

Dù sao Diệp Doanh cũng đã từng yêu hắn sâu đậm. Nhưng chỉ trong chớp mắt đối phương đã hẹn hò với người khác và được công chúng chúc tụng......

"Vẻ mặt cậu thế là sao? Chắc không phải ghen tị đấy chứ?" Lý tổng buồn cười hỏi, Thôi Tử Minh lấy lại tinh thần rồi cười gượng, "Đâu có."

"Bọn họ chỉ đam mê nhất thời nên chẳng bền đâu, tình cảm tùy theo nhu cầu như chúng ta mới lâu dài nhất."

Thôi Tử Minh cố gắng tỉnh táo lại rồi hỏi dò: "Vậy chuyện trước đây tôi nói với ngài......"

Lý tổng dễ dãi nói: "Lát nữa tôi sẽ gọi điện cho lão Dương để ông ta chừa lại vai nam chính trong phim mới cho cậu."

Hắn cứ tưởng Thôi Tử Minh sẽ cảm động đến rơi lệ, ai ngờ đối phương lại nhíu mày: "Theo tôi biết thì quy mô bộ phim của đạo diễn Dương rất nhỏ, danh tiếng cũng chẳng cao lắm......"

Lý tổng không ngờ đối phương lại không biết điều như thế nên cười lạnh nói: "Ôi chao, vẫn còn kén cá chọn canh, coi thường tài nguyên nhỏ à? Thôi Tử Minh, cậu tưởng mình đang nổi tiếng như lúc đoạt giải Ảnh đế sao? Tôi cũng đã cho cậu phim lớn rồi đấy, kết quả thế nào, đóng xong bị cả thiên hạ chỉ vào mũi chửi rủa, giờ còn dám ỏng eo với tôi nữa à?"

Hắn nói chẳng chút khách khí làm Thôi Tử Minh tái mặt, chỉ hận không thể quay đầu đi thẳng. Nhưng Thôi Tử Minh không dám và cũng không thể, đây là vị cứu tinh sau cùng của hắn, một khi ra khỏi cửa này thì hắn hoàn toàn không còn cơ hội cứu vãn nữa.

"Lý tổng đừng tức giận, là thái độ tôi không đúng." Thôi Tử Minh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, "Ngài cũng biết dạo này danh tiếng của tôi sụt giảm tệ hại nên mới sốt ruột, vì vậy tôi muốn đóng vai nào đặc sắc một chút để giành lại vị trí ban đầu của mình."

Lúc này sắc mặt Lý tổng mới khá hơn đôi chút, hắn gảy tàn thuốc rồi ung dung nói: "Cho cậu vai ngon lành thì cũng được thôi. Nhưng vấn đề là Thôi Tử Minh cậu có đáng để tôi làm vậy hay không."

Trong lòng Thôi Tử Minh căng thẳng: "Ý ngài là......?"

"Minh tinh muốn leo lên giường tôi nhiều không đếm xuể, cậu cũng chẳng có gì đặc biệt." Trong đôi mắt hơi đục của Lý tổng hiện lên dã tâm khiến người ta e ngại, "Trừ khi cậu có thể mang đến cho tôi những lợi ích khác."

"Tôi nghe nói trước đây cậu từng ở Tinh Doanh rất lâu đúng không?"



——

"Thôi tiên sinh?" Tầng trệt cao ốc Tinh Doanh, trợ lý tổng giám đốc Tiểu Cao thấy Thôi Tử Minh thì kinh ngạc hỏi, "Sao ngài lại tới đây?"

"Là thế này, trước đây tôi có mấy tài liệu cá nhân còn để ở chỗ Diệp Doanh, gần đây phải dùng tới nên quay lại lấy." Thôi Tử Minh cười hỏi, "Diệp tổng có đây không?"

"Thật không khéo, Tiểu Diệp tổng có chuyện ra ngoài rồi." Tiểu Cao nhiệt tình nói, "Hay là vậy đi, ngài vào phòng Tiểu Diệp tổng chờ một lát, tôi sẽ gọi điện cho anh ấy."

Mặc dù Thôi Tử Minh đã chấm dứt hợp đồng với Tinh Doanh nhưng trước kia hắn và Diệp Doanh cực kỳ thân thiết nên mọi nhân viên Tinh Doanh đều biết rõ. Khi xưa Thôi Tử Minh tự do ra vào phòng tổng giám đốc như nhà mình, Tiểu Cao theo lệ cũ đưa hắn đến văn phòng, pha cà phê cho hắn rồi ra ngoài gọi điện.

Tim Thôi Tử Minh vẫn còn đập thình thịch, bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Ngay cả hắn cũng không ngờ sự tình lại thuận lợi như vậy.

Hôm đó Lý tổng hứa cho hắn tài nguyên với điều kiện hắn phải trộm thông tin nội bộ quan trọng của Tinh Doanh, Thôi Tử Minh nghĩ lão già này đang mơ tưởng hão huyền nên lập tức cự tuyệt.

"Không được đâu! Tôi đã rời khỏi Tinh Doanh, giữa tôi và Diệp Doanh...... cũng có vài mâu thuẫn. Sao ông có thể bảo tôi đánh cắp thông tin của công ty họ được!?"

"Đó là chuyện của cậu." Lý tổng hờ hững nói, "Bao năm qua công ty tôi vẫn luôn bị thằng nhãi họ Diệp kia chèn ép nên tôi không chịu được. Nếu cậu có thể đem đến thứ tôi muốn thì đừng nói một phim mà mười phim chỉ là chuyện nhỏ. Đương nhiên nếu cậu không làm được thì tôi cũng chẳng ép, nhưng sau này chúng ta đừng liên lạc nữa."

Thôi Tử Minh suy nghĩ ròng rã ba ngày, rốt cuộc hạ quyết tâm trở lại trụ sở Tinh Doanh Entertainment.

Thôi Tử Minh tự nhủ chỉ là vài thông tin mà thôi, chắc sẽ không sao đâu. Diệp Doanh rất thông minh và nhiều thủ đoạn, mấy thông tin này chỉ khiến cậu kiếm ít tiền hơn chứ chưa đến mức gây thiệt hại lớn cho công ty.

Mà có thiệt hại thì đã sao? Mình lâm vào đường cùng như bây giờ đều do Diệp Doanh ép! Diệp Doanh đã không nể tình xưa thì hắn cũng chẳng cần thương xót đối phương!

Tuy đã hạ quyết tâm nhưng Thôi Tử Minh nghĩ chuyện này rất khó thành công. Dù hắn biết mật mã máy tính của Diệp Doanh nhưng đã quá lâu rồi, liệu đối phương có đổi mật mã khác không? Quan trọng hơn là hắn phải lấy thông tin ngay trước mắt Diệp Doanh thế nào đây?

Ai ngờ đúng lúc này Diệp Doanh lại vắng mặt, đã vậy trợ lý còn chủ động dẫn hắn vào phòng Diệp Doanh nữa chứ!!

Đúng là ông trời giúp hắn rồi!

Thôi Tử Minh phấn khích nuốt nước bọt, bước nhanh ra cửa quan sát một lúc rồi đóng cửa lại, vội vã đi tới trước bàn làm việc bật máy tính lên nhập mật mã.

Hắn khẩn trương nhìn chằm chằm màn hình, một giây sau trên mặt lộ vẻ mừng rỡ. Mật mã khởi động máy vẫn chưa đổi!!

Khi còn ở bên Diệp Doanh, Diệp Doanh rất tin cậy hắn nên không hề giấu giếm điều gì, còn cho hắn xem các dự án trong file hồ sơ. Thôi Tử Minh dựa theo trí nhớ thuận lợi tìm được file kia rồi cắm USB vào máy tính.

Dữ liệu bắt đầu được sao chép và truyền sang USB, Thôi Tử Minh sốt ruột ngồi đợi trên ghế, kỳ thực đầu óc đã bay vút lên mây, bắt đầu mơ tới viễn cảnh tương lai tươi sáng.

Lý tổng không phải người thất hứa, chỉ cần hắn đem những tài liệu này tới thì từ nay tài nguyên sẽ dồn dập đến tay hắn, hắn không chỉ tìm lại vinh quang và danh tiếng đã mất mà còn vươn lên tầm cao mới, nhận được nhiều giải thưởng và lời khen ngợi hơn!

Đến lúc đó Bùi Hàn là cái thá gì? Hắn sẽ tính sổ với tất cả những kẻ từng phỉ báng và sỉ nhục hắn!!

Nửa phút...... Mười lăm giây...... Dữ liệu đã sao chép thành công, Thôi Tử Minh kích động nín thở, đưa tay chuẩn bị rút ra USB ——

Rầm ——!

Đúng vào giây cuối cùng, cửa phòng đột ngột bị người bên ngoài đá văng, tiếng động mạnh làm Thôi Tử Minh nhảy dựng lên sau bàn làm việc, hoảng sợ nhìn chằm chằm ra cửa.

Mấy vệ sĩ và bảo vệ xộc vào, Đường Cửu ung dung chắp tay sau lưng đi theo đám người, thở dài với vẻ thương hại:

"Tôi bảo này Thôi Ảnh đế, dù ngài có xuống dốc thì tìm nghề nào lương thiện không được sao, cứ phải nghĩ quẩn đi ăn trộm làm gì?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau