Sau Khi Xem Mắt Cùng Nam Thần E-Sport
Sport
Tống Triệu: [ Sau đó thì sao... Quyện thần có để ý đến mày không? ]
Tống Triệu: [ Nếu đối tượng xem mắt của tao là Lục Quyện, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nên đồng ý ngay và luôn ]
Tống Triệu: [ Vậy mà mày không vừa mắt Lục Quyện! Còn từ chối hắn! ]
Úc Ninh rời mắt khỏi cửa sổ, lại im lặng một lúc.
Úc Ninh: [ Lúc trước mày nói game thủ chuyên nghiệp không ổn còn gì ]
Tống Triệu: [ Quyện thần thuộc diện đó sao? Không thuộc! ]
Tống Triệu tiện tay gửi cả đống ảnh tuyên truyền của chiến đội TVT, tất cả đều là ảnh cá nhân của Lục Quyện.
Bởi vì nhân khí Lục Quyện cao, mỗi lần trước khi thi đấu, các tài khoản chính thức đều vô tình cố ý đăng thêm ảnh cá nhân hoặc video tuyên truyền của hắn để thu hút sự chú ý.
Úc Ninh: [... ]
Cậu nhìn loạt ảnh đa dạng trên màn hình, hầu hết Lục Quyện đều mặc đồng phục chiến đội, cậu biết thật ra đồng phục TVT có hẳn mấy phiên bản.
Bình thường Úc Ninh cũng có xem thi đấu, chỉ là hiếm khi chú ý đến tuyển thủ nào, tình cờ nhìn camera của ghế trò chơi thấy những thành viên khác mặc đồng phục quả thật có chút lôi thôi, nhưng đặt trên người Lục Quyện lại ra được cảm giác...như móc treo quần áo.
Tỉ lệ cơ thể của Lục Quyện rất xịn xò.
Tầm mắt Úc Ninh trượt xuống dưới, vừa khéo nhìn thấy ảnh đại diện Wechat của Lục Quyện.
Không hiểu sao, Úc Ninh lại cảm thấy hơi nóng.
Cậu mò remote điều hòa, chỉnh nhiệt độ xuống thấp một chút, mới chậm rãi trả lời lại.
Úc Ninh: [ Tao cảm thấy Lục Quyện không giống người tốt ]
Úc Ninh: [ Mày bảo chơi game giỏi thì không có lương tâm còn gì, không thích hợp với nam sinh bé bỏng ngây thơ như tao đâu ]
Tống Triệu không ngờ Úc Ninh sẽ đem lời này trả lại cho mình, không biết nói gì, chỉ gửi lại mấy dấu chấm câm lặng.
Úc Ninh nhìn mấy dấu chấm kia, rũ mắt cười cười.
Một lúc sau, Tống Triệu mới thân thiện khuyên cậu: [ Vậy thì nam sinh bé bỏng ngây thơ cẩn thận một chút, chớ bị người xấu gạt đi mất nhá ]
Tống Triệu vừa gửi tin nhắn đến, điện thoại Úc Ninh liền đổ chuông.
Cậu nhìn thấy tên người gọi, ý cười bên môi dần nhạt xuống.
Trước một giây tiếng chuông kết thúc, Úc Ninh vẫn bấm nút nhận cuộc gọi.
"Ninh Ninh." Giọng nói của người đàn ông vô cùng ôn hòa, lúc gọi Úc Ninh còn mang chút ý tứ thân thiết.
Úc Ninh nhíu mày, vẻ mặt hiếm thấy có chút lạnh lẽo, nhạt nhẽo đáp lại một tiếng.
Giọng Dịch Thao lúc nói mang theo ý cười, "Phí sinh hoạt của con gửi cho bà ngoại hết rồi, nếu không đủ thì gọi cho ba."
Úc Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù đã bảy tám giờ tối, nhưng màn đêm còn chưa thật sự buông xuống, cậu lại không hiểu sao cảm thấy trong phòng lạnh lên hẳn, chắc là bởi vì vừa nãy lỡ tay chỉnh điều hòa thấp quá.
Úc Ninh im lặng một hồi, bỗng lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập xa cách, "Ông gửi cho bà ngoại bao nhiêu tiền?"
Dịch Thao: "... Cái gì?"
Úc Ninh không phản ứng với ông ta, chỉ lặp lại, "Ông gửi cho bà bao nhiêu tiền?"
Dịch Thao không nói gì, nhưng biết mình không thể đấu lại Úc Ninh, bèn chần chờ báo một con số.
Úc Ninh ừ một tiếng, "Cho tôi số thẻ hay là...?"
Nghe thấy cậu muốn chuyển tiền lại, giọng nói Dịch Thao gấp gáp hẳn, "Con đừng trả lại, con vẫn còn là sinh viên, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, số tiền ít ỏi từ phát sóng trực tiếp có đáng bao nhiêu? Cố gắng học tập cho thật tốt, không cần phải làm thêm..."
"Với lại ba nên cho con phí sinh hoạt..."
Lời còn chưa nói hết, Úc Ninh đã lập tức đánh gãy, "Không cần."
"Ông không cho tôi số thẻ cũng không sao, tôi đưa tiền cho Dịch Kim, tôi nghĩ nó hẳn sẽ rất vui, coi như là dùng cách khác cho con trai ông tiền tiêu vặt."
Dịch Kim là con trai Dịch Thao, đồng thời là em trai cùng ba khác mẹ với Úc Ninh, năm nay học lớp 12, chỉ kém cậu vài tuổi.
Trong lời nói Úc Ninh mang theo gai nhọn, như một con nhím gặp phải nguy hiểm, xù lông phòng bị.
Dịch Thao không nói nữa, cậu cũng lẳng lặng chờ, một lúc sau Dịch Thao mới thở dài, "Nếu con đã nhất quyết như thế thì cứ đưa cho Dịch Kim đi."
"Ngày khác rảnh rỗi về nhà ăn bữa cơm, Dịch Kim cũng nhớ anh lâu rồi."
Lần này đến phiên Úc Ninh không lên tiếng, chỉ cười khẽ, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Vì cú điện thoại của Dịch Thao, cả đêm hôm ấy Úc Ninh không thể ngủ yên.
Lúc nhỏ cậu liên tục mơ đi mơ lại một giấc mơ, trong giấc mơ cậu nghe thấy bác sĩ nói với bà ngoại, tình huống của con gái bà không khả quan, nếu có điều kiện nên thuyên chuyển đến một bệnh viện tốt hơn...
Khi đó Úc Ninh còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu "có điều kiện" nghĩa là gì, cậu chỉ biết mẹ mình bị tai nạn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, mỗi ngày chỉ có thể ngủ trong bệnh viện.
Cậu van xin bà ngoại chuyển mẹ sang bệnh viện khác.
Tất nhiên việc chuyển viện không thành công.
Sau đó, vào năm mẹ cậu qua đời, Dịch Thao tìm đến gặp cậu và bà ngoại, nói với cậu rằng ông ta là ba của cậu, muốn đón cậu về nhà.
Vào thời điểm đó, bà ngoại vẫn còn phản đối Dịch Thao gay gắt, trong số những ký ức ít ỏi mà Úc Ninh nhớ được khi nghe mẹ kể về ba, là ông ấy có lẽ chưa tìm thấy họ mà thôi.
Thế nhưng... Tại sao lại trùng hợp tìm đến vào năm ấy?
Sáng thức dậy, có lẽ do buổi tối ngủ không ngon nên Úc Ninh hơi nhức đầu.
Trên điện thoại là một đống tin nhắn chưa đọc, bởi tối qua đi ngủ sớm, cậu lại không có thói quen bật tiếng.
Trên cùng là tin nhắn từ Dịch Kim.
Dịch Kim: [ Ông già lại gửi tiền cho anh à? ]
Dịch Kim: [ Sao đáng ghét thế! Lúc nào cũng quấy rầy anh! ]
Dịch Kim: [ Anh! Em kể cho! Mẹ em lại cãi nhau ầm ĩ với ổng đòi ly hôn, bây giờ em chỉ mong hai người họ ly hôn càng sớm càng tốt ]
Dịch Kim: [ Em không lấy tiền đâu, anh cũng cần có phí sinh hoạt, tiền của ông già mà không nhận thì phí chết ]
Tối qua trước khi ngủ, Úc Ninh đã chuyển khoản cho Dịch Kim toàn bộ số tiền Dịch Thao gửi cho bà ngoại.
Tuy rằng số tiền đó cậu phải tiết kiệm cả mấy tháng trời...bây giờ thì nghèo túng.
Úc Ninh xoa xoa xoa thái dương, mối quan hệ của cậu với Dịch Kim không lạnh nhạt như với Dịch Thao, thi thoảng vẫn sẽ trò chuyện hoặc chơi game cùng nhau.
Ninh Ninh rơi lệ: [ Không cần đâu, em giữ đi, tiền sinh hoạt ông ta đưa cũng không nhiều, anh vẫn còn đủ tiền xài ]
Dịch Kim trả lời rất nhanh: [ không chịu đâu anh ơi, anh không nhận thì em sẽ đổi tiền thành quà tặng đấy, đã vậy còn phải chia hoa hồng với nền tảng ]
Úc Ninh nhìn đồng hồ, mới năm giờ sáng.
Ninh Ninh rơi lệ: [ Em còn chưa ngủ? Lại chơi game cả đêm? ]
Có lẽ bị phát hiện nên có chút chột dạ, một lúc sau Dịch Kim mới trả lời: [... Bạn em rủ squad, quay qua quay lại trời đã sáng rồi ]
[ Em nói anh nghe! Trong team bọn em có một game thủ chuyên nghiệp nhá! Là thành viên trại tập huấn thanh niên của EVE! Anh ấy còn nói có thể giới thiệu em đi phỏng vấn! ]
Úc Ninh càng thêm nhức đầu.
Ninh Ninh rơi lệ: [... Em lại muốn đi? Bài học hai năm trước còn chưa đủ hay sao? ]
Dịch Kim chỗ nào cũng tốt, nhưng tụi con trai đều thích chơi game, Dịch Kim cũng thế, thậm chí còn có giấc mơ thể thao điện tử.
Hai năm trước, Dịch Kim mới mười lăm tuổi, đã làm giả chứng minh thư để tham gia trại huấn luyện thanh niên.
Úc Ninh nghĩ lại vẫn thấy ngạc nhiên.
Lần đó Dịch Kim trà trộn vào ngay trại huấn luyện thanh niên của TVT.
Khi đó TVT vẫn chưa rực rỡ như mặt trời ban trưa, chỉ có thể coi là một chiến đội tương đối phổ thông.
Dịch Kim gửi qua vài biểu tượng cảm xúc, có vẻ lại bận chơi game.
Úc Ninh nghĩ một hồi, vẫn không nhiều lời khuyên nhủ cậu nhóc, nam sinh đang trong thời kỳ trưởng thành thì không ai cản nổi, huống chi bây giờ đang nghỉ hè, chờ đi học lại có khi Dịch Kim sẽ nghĩ lại.
Tin nhắn thứ hai...Là từ Lục Quyện không giống người tốt.
Thời gian một giờ sáng nay.
Đây có lẽ là vấn đề chung của các game thủ, thường thức trắng cả đêm, nghỉ ngơi không có quy luật.
Lục Quyện nhắn lại ba chữ: [ Đã quá muộn ]
Lát sau lại nhắn tiếp: [ Cần giúp đỡ tôi sẽ tìm em ]
Thoạt nhìn có chút lạnh nhạt, quả nhiên cũng chỉ coi cậu là người công cụ thôi.
Thấy vậy, Úc Ninh thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa gò má, cũng không biết có phải vì mới tỉnh ngủ hay không, trên mặt nóng ran.
Cậu lập tức trả lời lại: [ Được ]
Buổi chiều, Úc Ninh đúng giờ livestream như thường lệ.
Vì hôm qua có ông chủ đập quà, ngày hôm nay vừa mở nền tảng lên, Úc Ninh bỗng nhận được thông báo từ quản trị viên, chúc mừng cậu nhận được thời gian một tiếng ở vị trí đề xuất.
Vị trí đề xuất đối với một streamer là vô cùng quan trọng, nói chung, khi mức độ nổi tiếng tăng lên, ban quản lý sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để sắp xếp vị trí đề xuất, còn mức độ nổi tiếng chủ yếu được tích lũy bằng quà tặng.
Cũng vì có đề xuất, cậu vừa lên sóng chưa bao lâu thì đã có không ít khán giả ùa vào.
Úc Ninh đang hỏi ý kiến cho buổi hôm nay, "Mọi người muốn tui solo hay duo nào?"
【 Solo nhảy dù một mình sao? 】
【 Ai cũng biết trò này phải nhảy dù mà, một mình cũng có thể! Dăm ba cái nhảy dù! 】
(*) Là một người ngoo nhảy dù thì tui hay theo người khác hơn =))) Lâu dần sợ nhảy một mình luôn
【 Mấy người ăn nói xà lơ, kĩ thuật Purin rất tốt nhé, không phải lần trước solo cũng ăn gà sao? 】
Úc Ninh nhìn lướt một lượt, dứt khoát chọn chế độ solo, "Không sai, kỹ thuật tui hơi bị ngon nghẻ, cho nên tui quyết định biểu diễn cho mấy người coi solo ăn gà, một chọi một trăm ô kê?"
【 Đã hiểu đã hiểu! Nhảy dù một mình! 】
【 Từ mục đề cử tới! Đây là streamer kỹ thuật hả? 】
【 Đẹp không mấy bà ơi? Sao camera mờ căm vậy? Thấy được cái rắm 】
【 Trả lời lầu trên nữa, streamer kỹ thuật nhé, lấy một chọi một trăm khỏe re. Còn bà lầu trên, không có đẹp bà ơi 】
Úc Ninh khẽ ho, "Mấy người xạo xạo, rõ ràng tui đẹp 100 điểm không có nhưng."
"Không thì làm sao có thể đáng yêu như thế?"
Trong nháy mắt, trên màn đạn chỉ toàn dấu chấm hỏi.
Úc Ninh mím môi cười, không nói gì thêm.
Vận may ván này rất tốt, trúng map sa mạc, Úc Ninh nhìn tuyến đường bay, quyết định nhảy ở khu vực nhà xây dở. So với những khu tử địa thì khu nhà xây dở vẫn béo bở chán, nói chung đủ nuôi một mình cậu.
Đúng như dự đoán của Úc Ninh, cậu nhặt được M4 ngay khi đáp xuống.
"Xung quanh đây sẽ không có người, tui ngồi mọc rễ ở đây cho rồi."
Nói xong, cậu yên tâm thoải mái vào một căn nhà để trốn
【??? Gì dị ba, đi ra ngoài】
Rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp đều thích xem người khác bắn nhau, chứ xem gà mờ thì tự nhìn mình là được rồi.
Úc Ninh không phản ứng màn đạn, vừa định mở mồm nói, chợt nghe thấy tiếng bước chân bên trái.
Cậu xoay người, đến cạnh cửa sổ, hạ góc nhìn.
【 Dưới lầu có người 】
"Thấy rồi, tui ôm cây đợi thỏ, nhất định hắn sẽ đi lên cầu thang, tui quăng chai xăng xuống dưới." Úc Ninh nói, không nhúc nhích.
【 Không sợ bị ném bom lên hả? 】
Úc Ninh không thấy màn đạn, tập trung nghe tiếng bước chân.
Người ở tầng dưới chuẩn bị lên lầu.
Cậu thầm đếm ba, hai, một.
Trong game, nhân vật của Úc Ninh nhanh chóng di chuyển đến cầu thang, bắn liên tục xuống dưới.
【 0 điểm về chỗ, vị trí tốt 】
Úc Ninh cũng phụ họa hai câu, "Đúng vậy, đúng vậy."
Cậu vừa mới nói xong, chợt thoáng thấy ngoài cửa sổ có một bóng người lướt qua, lập tức khom người xuống, linh hoạt như mèo đi xuống lầu.
【 Không phải mới loot xác rồi sao? Vẫn còn người? 】
【 Tốc độc loot xác của streamer nhanh quãi 】
【 Ưu điểm của bé con, bàn về loot xác không ai qua được con tui 】
Lúc này Úc Ninh không còn thời gian xem màn đạn nữa, nín thở nghe tiếng bước chân.
Cậu đúng là đã nhìn thấy người, nhưng chẳng mấy chốc, tiếng bước chân biến mất hoàn toàn. Không biết cái khu nhà đổ nát này có bao nhiêu giá trị để bọn họ ngồi xổm trong đây.
Cậu cố thủ dưới lầu một hồi, không để ý những lời thúc giục trên màn đạn. Nửa phút sau, tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên.
Đối phương không kiên nhẫn được.
Úc Ninh cắn môi dưới, siết chặt bàn tay đang cầm con chuột, bắt đầu ném mìn ra bên ngoài.
Đối thủ đang đi xung quanh!
Úc Ninh cũng không chậm trễ, trực tiếp vọt ra từ phía cửa sau của ngôi nhà, đối phương vừa thò nửa người vào nhà, Úc Ninh dứt khoát ném bom vào trong.
Đến khi màn hình hiện lên thông báo hạ đối phương cũng là lúc Úc Ninh ném quả bom cuối cùng.
Thế nhưng... bom văng lên tường rồi dội ngược lại.
[ Bạn đã tự sát bằng bom và mảnh vỡ lựu đạn ]
Màn đạn:
【... Mấy bà hãy tin tui, vừa rồi chỉ là hiểu lầm 】
【 Đừng hiểu lầm ý tui, chúng ta nói ổng giết người là sai rồi, ổng tự nổ mình giết ổng luôn mới ghê 】
【 Này là tự sát luôn hả? 】
Úc Ninh buông con chuột, len lén thở phào, bật cười: "Bậy rồi, nổ bom là lỗi kỹ thuật thôi! Tui vẫn là streamer kỹ thuật!"
"Gì thế? Khen streamer nhà người ta sắc bén mà không khen tui?"
Cậu vừa dứt câu, chưa kịp nhìn màn đạn, bỗng thấy điện thoại bên cạnh lóe sáng.
Trên màn hình nhảy ra tin nhắn
Lục Quyện: [ Chơi tốt ]
Tống Triệu: [ Nếu đối tượng xem mắt của tao là Lục Quyện, nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết nên đồng ý ngay và luôn ]
Tống Triệu: [ Vậy mà mày không vừa mắt Lục Quyện! Còn từ chối hắn! ]
Úc Ninh rời mắt khỏi cửa sổ, lại im lặng một lúc.
Úc Ninh: [ Lúc trước mày nói game thủ chuyên nghiệp không ổn còn gì ]
Tống Triệu: [ Quyện thần thuộc diện đó sao? Không thuộc! ]
Tống Triệu tiện tay gửi cả đống ảnh tuyên truyền của chiến đội TVT, tất cả đều là ảnh cá nhân của Lục Quyện.
Bởi vì nhân khí Lục Quyện cao, mỗi lần trước khi thi đấu, các tài khoản chính thức đều vô tình cố ý đăng thêm ảnh cá nhân hoặc video tuyên truyền của hắn để thu hút sự chú ý.
Úc Ninh: [... ]
Cậu nhìn loạt ảnh đa dạng trên màn hình, hầu hết Lục Quyện đều mặc đồng phục chiến đội, cậu biết thật ra đồng phục TVT có hẳn mấy phiên bản.
Bình thường Úc Ninh cũng có xem thi đấu, chỉ là hiếm khi chú ý đến tuyển thủ nào, tình cờ nhìn camera của ghế trò chơi thấy những thành viên khác mặc đồng phục quả thật có chút lôi thôi, nhưng đặt trên người Lục Quyện lại ra được cảm giác...như móc treo quần áo.
Tỉ lệ cơ thể của Lục Quyện rất xịn xò.
Tầm mắt Úc Ninh trượt xuống dưới, vừa khéo nhìn thấy ảnh đại diện Wechat của Lục Quyện.
Không hiểu sao, Úc Ninh lại cảm thấy hơi nóng.
Cậu mò remote điều hòa, chỉnh nhiệt độ xuống thấp một chút, mới chậm rãi trả lời lại.
Úc Ninh: [ Tao cảm thấy Lục Quyện không giống người tốt ]
Úc Ninh: [ Mày bảo chơi game giỏi thì không có lương tâm còn gì, không thích hợp với nam sinh bé bỏng ngây thơ như tao đâu ]
Tống Triệu không ngờ Úc Ninh sẽ đem lời này trả lại cho mình, không biết nói gì, chỉ gửi lại mấy dấu chấm câm lặng.
Úc Ninh nhìn mấy dấu chấm kia, rũ mắt cười cười.
Một lúc sau, Tống Triệu mới thân thiện khuyên cậu: [ Vậy thì nam sinh bé bỏng ngây thơ cẩn thận một chút, chớ bị người xấu gạt đi mất nhá ]
Tống Triệu vừa gửi tin nhắn đến, điện thoại Úc Ninh liền đổ chuông.
Cậu nhìn thấy tên người gọi, ý cười bên môi dần nhạt xuống.
Trước một giây tiếng chuông kết thúc, Úc Ninh vẫn bấm nút nhận cuộc gọi.
"Ninh Ninh." Giọng nói của người đàn ông vô cùng ôn hòa, lúc gọi Úc Ninh còn mang chút ý tứ thân thiết.
Úc Ninh nhíu mày, vẻ mặt hiếm thấy có chút lạnh lẽo, nhạt nhẽo đáp lại một tiếng.
Giọng Dịch Thao lúc nói mang theo ý cười, "Phí sinh hoạt của con gửi cho bà ngoại hết rồi, nếu không đủ thì gọi cho ba."
Úc Ninh nghiêng đầu liếc mắt nhìn ngoài cửa sổ, mặc dù đã bảy tám giờ tối, nhưng màn đêm còn chưa thật sự buông xuống, cậu lại không hiểu sao cảm thấy trong phòng lạnh lên hẳn, chắc là bởi vì vừa nãy lỡ tay chỉnh điều hòa thấp quá.
Úc Ninh im lặng một hồi, bỗng lên tiếng, trong giọng nói tràn ngập xa cách, "Ông gửi cho bà ngoại bao nhiêu tiền?"
Dịch Thao: "... Cái gì?"
Úc Ninh không phản ứng với ông ta, chỉ lặp lại, "Ông gửi cho bà bao nhiêu tiền?"
Dịch Thao không nói gì, nhưng biết mình không thể đấu lại Úc Ninh, bèn chần chờ báo một con số.
Úc Ninh ừ một tiếng, "Cho tôi số thẻ hay là...?"
Nghe thấy cậu muốn chuyển tiền lại, giọng nói Dịch Thao gấp gáp hẳn, "Con đừng trả lại, con vẫn còn là sinh viên, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy, số tiền ít ỏi từ phát sóng trực tiếp có đáng bao nhiêu? Cố gắng học tập cho thật tốt, không cần phải làm thêm..."
"Với lại ba nên cho con phí sinh hoạt..."
Lời còn chưa nói hết, Úc Ninh đã lập tức đánh gãy, "Không cần."
"Ông không cho tôi số thẻ cũng không sao, tôi đưa tiền cho Dịch Kim, tôi nghĩ nó hẳn sẽ rất vui, coi như là dùng cách khác cho con trai ông tiền tiêu vặt."
Dịch Kim là con trai Dịch Thao, đồng thời là em trai cùng ba khác mẹ với Úc Ninh, năm nay học lớp 12, chỉ kém cậu vài tuổi.
Trong lời nói Úc Ninh mang theo gai nhọn, như một con nhím gặp phải nguy hiểm, xù lông phòng bị.
Dịch Thao không nói nữa, cậu cũng lẳng lặng chờ, một lúc sau Dịch Thao mới thở dài, "Nếu con đã nhất quyết như thế thì cứ đưa cho Dịch Kim đi."
"Ngày khác rảnh rỗi về nhà ăn bữa cơm, Dịch Kim cũng nhớ anh lâu rồi."
Lần này đến phiên Úc Ninh không lên tiếng, chỉ cười khẽ, sau đó trực tiếp cúp điện thoại.
Vì cú điện thoại của Dịch Thao, cả đêm hôm ấy Úc Ninh không thể ngủ yên.
Lúc nhỏ cậu liên tục mơ đi mơ lại một giấc mơ, trong giấc mơ cậu nghe thấy bác sĩ nói với bà ngoại, tình huống của con gái bà không khả quan, nếu có điều kiện nên thuyên chuyển đến một bệnh viện tốt hơn...
Khi đó Úc Ninh còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu "có điều kiện" nghĩa là gì, cậu chỉ biết mẹ mình bị tai nạn nằm bất tỉnh trên giường bệnh, mỗi ngày chỉ có thể ngủ trong bệnh viện.
Cậu van xin bà ngoại chuyển mẹ sang bệnh viện khác.
Tất nhiên việc chuyển viện không thành công.
Sau đó, vào năm mẹ cậu qua đời, Dịch Thao tìm đến gặp cậu và bà ngoại, nói với cậu rằng ông ta là ba của cậu, muốn đón cậu về nhà.
Vào thời điểm đó, bà ngoại vẫn còn phản đối Dịch Thao gay gắt, trong số những ký ức ít ỏi mà Úc Ninh nhớ được khi nghe mẹ kể về ba, là ông ấy có lẽ chưa tìm thấy họ mà thôi.
Thế nhưng... Tại sao lại trùng hợp tìm đến vào năm ấy?
Sáng thức dậy, có lẽ do buổi tối ngủ không ngon nên Úc Ninh hơi nhức đầu.
Trên điện thoại là một đống tin nhắn chưa đọc, bởi tối qua đi ngủ sớm, cậu lại không có thói quen bật tiếng.
Trên cùng là tin nhắn từ Dịch Kim.
Dịch Kim: [ Ông già lại gửi tiền cho anh à? ]
Dịch Kim: [ Sao đáng ghét thế! Lúc nào cũng quấy rầy anh! ]
Dịch Kim: [ Anh! Em kể cho! Mẹ em lại cãi nhau ầm ĩ với ổng đòi ly hôn, bây giờ em chỉ mong hai người họ ly hôn càng sớm càng tốt ]
Dịch Kim: [ Em không lấy tiền đâu, anh cũng cần có phí sinh hoạt, tiền của ông già mà không nhận thì phí chết ]
Tối qua trước khi ngủ, Úc Ninh đã chuyển khoản cho Dịch Kim toàn bộ số tiền Dịch Thao gửi cho bà ngoại.
Tuy rằng số tiền đó cậu phải tiết kiệm cả mấy tháng trời...bây giờ thì nghèo túng.
Úc Ninh xoa xoa xoa thái dương, mối quan hệ của cậu với Dịch Kim không lạnh nhạt như với Dịch Thao, thi thoảng vẫn sẽ trò chuyện hoặc chơi game cùng nhau.
Ninh Ninh rơi lệ: [ Không cần đâu, em giữ đi, tiền sinh hoạt ông ta đưa cũng không nhiều, anh vẫn còn đủ tiền xài ]
Dịch Kim trả lời rất nhanh: [ không chịu đâu anh ơi, anh không nhận thì em sẽ đổi tiền thành quà tặng đấy, đã vậy còn phải chia hoa hồng với nền tảng ]
Úc Ninh nhìn đồng hồ, mới năm giờ sáng.
Ninh Ninh rơi lệ: [ Em còn chưa ngủ? Lại chơi game cả đêm? ]
Có lẽ bị phát hiện nên có chút chột dạ, một lúc sau Dịch Kim mới trả lời: [... Bạn em rủ squad, quay qua quay lại trời đã sáng rồi ]
[ Em nói anh nghe! Trong team bọn em có một game thủ chuyên nghiệp nhá! Là thành viên trại tập huấn thanh niên của EVE! Anh ấy còn nói có thể giới thiệu em đi phỏng vấn! ]
Úc Ninh càng thêm nhức đầu.
Ninh Ninh rơi lệ: [... Em lại muốn đi? Bài học hai năm trước còn chưa đủ hay sao? ]
Dịch Kim chỗ nào cũng tốt, nhưng tụi con trai đều thích chơi game, Dịch Kim cũng thế, thậm chí còn có giấc mơ thể thao điện tử.
Hai năm trước, Dịch Kim mới mười lăm tuổi, đã làm giả chứng minh thư để tham gia trại huấn luyện thanh niên.
Úc Ninh nghĩ lại vẫn thấy ngạc nhiên.
Lần đó Dịch Kim trà trộn vào ngay trại huấn luyện thanh niên của TVT.
Khi đó TVT vẫn chưa rực rỡ như mặt trời ban trưa, chỉ có thể coi là một chiến đội tương đối phổ thông.
Dịch Kim gửi qua vài biểu tượng cảm xúc, có vẻ lại bận chơi game.
Úc Ninh nghĩ một hồi, vẫn không nhiều lời khuyên nhủ cậu nhóc, nam sinh đang trong thời kỳ trưởng thành thì không ai cản nổi, huống chi bây giờ đang nghỉ hè, chờ đi học lại có khi Dịch Kim sẽ nghĩ lại.
Tin nhắn thứ hai...Là từ Lục Quyện không giống người tốt.
Thời gian một giờ sáng nay.
Đây có lẽ là vấn đề chung của các game thủ, thường thức trắng cả đêm, nghỉ ngơi không có quy luật.
Lục Quyện nhắn lại ba chữ: [ Đã quá muộn ]
Lát sau lại nhắn tiếp: [ Cần giúp đỡ tôi sẽ tìm em ]
Thoạt nhìn có chút lạnh nhạt, quả nhiên cũng chỉ coi cậu là người công cụ thôi.
Thấy vậy, Úc Ninh thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa gò má, cũng không biết có phải vì mới tỉnh ngủ hay không, trên mặt nóng ran.
Cậu lập tức trả lời lại: [ Được ]
Buổi chiều, Úc Ninh đúng giờ livestream như thường lệ.
Vì hôm qua có ông chủ đập quà, ngày hôm nay vừa mở nền tảng lên, Úc Ninh bỗng nhận được thông báo từ quản trị viên, chúc mừng cậu nhận được thời gian một tiếng ở vị trí đề xuất.
Vị trí đề xuất đối với một streamer là vô cùng quan trọng, nói chung, khi mức độ nổi tiếng tăng lên, ban quản lý sẽ căn cứ vào tình hình thực tế để sắp xếp vị trí đề xuất, còn mức độ nổi tiếng chủ yếu được tích lũy bằng quà tặng.
Cũng vì có đề xuất, cậu vừa lên sóng chưa bao lâu thì đã có không ít khán giả ùa vào.
Úc Ninh đang hỏi ý kiến cho buổi hôm nay, "Mọi người muốn tui solo hay duo nào?"
【 Solo nhảy dù một mình sao? 】
【 Ai cũng biết trò này phải nhảy dù mà, một mình cũng có thể! Dăm ba cái nhảy dù! 】
(*) Là một người ngoo nhảy dù thì tui hay theo người khác hơn =))) Lâu dần sợ nhảy một mình luôn
【 Mấy người ăn nói xà lơ, kĩ thuật Purin rất tốt nhé, không phải lần trước solo cũng ăn gà sao? 】
Úc Ninh nhìn lướt một lượt, dứt khoát chọn chế độ solo, "Không sai, kỹ thuật tui hơi bị ngon nghẻ, cho nên tui quyết định biểu diễn cho mấy người coi solo ăn gà, một chọi một trăm ô kê?"
【 Đã hiểu đã hiểu! Nhảy dù một mình! 】
【 Từ mục đề cử tới! Đây là streamer kỹ thuật hả? 】
【 Đẹp không mấy bà ơi? Sao camera mờ căm vậy? Thấy được cái rắm 】
【 Trả lời lầu trên nữa, streamer kỹ thuật nhé, lấy một chọi một trăm khỏe re. Còn bà lầu trên, không có đẹp bà ơi 】
Úc Ninh khẽ ho, "Mấy người xạo xạo, rõ ràng tui đẹp 100 điểm không có nhưng."
"Không thì làm sao có thể đáng yêu như thế?"
Trong nháy mắt, trên màn đạn chỉ toàn dấu chấm hỏi.
Úc Ninh mím môi cười, không nói gì thêm.
Vận may ván này rất tốt, trúng map sa mạc, Úc Ninh nhìn tuyến đường bay, quyết định nhảy ở khu vực nhà xây dở. So với những khu tử địa thì khu nhà xây dở vẫn béo bở chán, nói chung đủ nuôi một mình cậu.
Đúng như dự đoán của Úc Ninh, cậu nhặt được M4 ngay khi đáp xuống.
"Xung quanh đây sẽ không có người, tui ngồi mọc rễ ở đây cho rồi."
Nói xong, cậu yên tâm thoải mái vào một căn nhà để trốn
【??? Gì dị ba, đi ra ngoài】
Rất nhiều người xem phát sóng trực tiếp đều thích xem người khác bắn nhau, chứ xem gà mờ thì tự nhìn mình là được rồi.
Úc Ninh không phản ứng màn đạn, vừa định mở mồm nói, chợt nghe thấy tiếng bước chân bên trái.
Cậu xoay người, đến cạnh cửa sổ, hạ góc nhìn.
【 Dưới lầu có người 】
"Thấy rồi, tui ôm cây đợi thỏ, nhất định hắn sẽ đi lên cầu thang, tui quăng chai xăng xuống dưới." Úc Ninh nói, không nhúc nhích.
【 Không sợ bị ném bom lên hả? 】
Úc Ninh không thấy màn đạn, tập trung nghe tiếng bước chân.
Người ở tầng dưới chuẩn bị lên lầu.
Cậu thầm đếm ba, hai, một.
Trong game, nhân vật của Úc Ninh nhanh chóng di chuyển đến cầu thang, bắn liên tục xuống dưới.
【 0 điểm về chỗ, vị trí tốt 】
Úc Ninh cũng phụ họa hai câu, "Đúng vậy, đúng vậy."
Cậu vừa mới nói xong, chợt thoáng thấy ngoài cửa sổ có một bóng người lướt qua, lập tức khom người xuống, linh hoạt như mèo đi xuống lầu.
【 Không phải mới loot xác rồi sao? Vẫn còn người? 】
【 Tốc độc loot xác của streamer nhanh quãi 】
【 Ưu điểm của bé con, bàn về loot xác không ai qua được con tui 】
Lúc này Úc Ninh không còn thời gian xem màn đạn nữa, nín thở nghe tiếng bước chân.
Cậu đúng là đã nhìn thấy người, nhưng chẳng mấy chốc, tiếng bước chân biến mất hoàn toàn. Không biết cái khu nhà đổ nát này có bao nhiêu giá trị để bọn họ ngồi xổm trong đây.
Cậu cố thủ dưới lầu một hồi, không để ý những lời thúc giục trên màn đạn. Nửa phút sau, tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên.
Đối phương không kiên nhẫn được.
Úc Ninh cắn môi dưới, siết chặt bàn tay đang cầm con chuột, bắt đầu ném mìn ra bên ngoài.
Đối thủ đang đi xung quanh!
Úc Ninh cũng không chậm trễ, trực tiếp vọt ra từ phía cửa sau của ngôi nhà, đối phương vừa thò nửa người vào nhà, Úc Ninh dứt khoát ném bom vào trong.
Đến khi màn hình hiện lên thông báo hạ đối phương cũng là lúc Úc Ninh ném quả bom cuối cùng.
Thế nhưng... bom văng lên tường rồi dội ngược lại.
[ Bạn đã tự sát bằng bom và mảnh vỡ lựu đạn ]
Màn đạn:
【... Mấy bà hãy tin tui, vừa rồi chỉ là hiểu lầm 】
【 Đừng hiểu lầm ý tui, chúng ta nói ổng giết người là sai rồi, ổng tự nổ mình giết ổng luôn mới ghê 】
【 Này là tự sát luôn hả? 】
Úc Ninh buông con chuột, len lén thở phào, bật cười: "Bậy rồi, nổ bom là lỗi kỹ thuật thôi! Tui vẫn là streamer kỹ thuật!"
"Gì thế? Khen streamer nhà người ta sắc bén mà không khen tui?"
Cậu vừa dứt câu, chưa kịp nhìn màn đạn, bỗng thấy điện thoại bên cạnh lóe sáng.
Trên màn hình nhảy ra tin nhắn
Lục Quyện: [ Chơi tốt ]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất