Sau Khi Xung Hỉ Cho Ca Của Đại Lão
Chương 1
Edit: Vĩ Không Gei
Trì Kính Dao bất ngờ chết thảm vào ngày sinh nhật 19 tuổi hôm nay.
Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng ẩm ướt, u ám.
Cậu chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cổ họng cũng hơi khô, cảm giác như đã ngủ rất lâu.
"Ngươi đã tỉnh rồi." Giọng nói của một tiểu hài tử truyền đến.
Trì Kính Dao cố thích ứng vào ánh sáng nhìn lại, liền thấy trước mắt mình là một tiểu hài từ tầm 6-7 tuổi.
Tiểu hài tử lộ ra khuôn mặt trắng trắng mập mập, giống như cái bánh bao nhỏ, chỉ nhìn ngũ quan thì giống một nam hài, nhưng trên đầu lại mang dây cột tóc màu đỏ, trên người mặc ngoại sam đỏ, cách ăn mặc này lại giống như của nữ hài tử.
"Tiểu bao tử" thấy cậu tỉnh, nhanh chóng bưng một bát nước tới bên cạnh, sau đó đỡ Trì Kính Dao dậy, định đút nước cho cậu uống.
Trì Kính Dao duỗi tay nhận lấy bát nước theo phản xạ, phát hiện cái bát này rất thô ráp, không giống những chiếc bát sứ trắng thường dùng.
Không đợi cậu thắc mắc, liền phát hiện bàn tay đang bưng bát nước của mình nho nhỏ, giống như tay của một hài tử vậy.
Cậu cúi đầu nhìn cơ thể của mình, kinh ngạc phát hiện vóc người của mình nhỏ đi rất nhiều, nhìn cũng không lớn hơn "tiểu bao tử" mới 6-7 tuổi trước mắt bao nhiêu. Sau đó cậu mới để ý quần áo trang sức cậu mặc trên người cũng không phải thời hiện đại, mà là trang phục cổ đại.
Trì Kính Dao thấy hơi lơ mơ, vô thức đưa ánh mắt nhìn sang một góc khác của căn phòng, còn hơn chục tiểu hài từ nép vào trong góc, có nam có nữ, tuổi có vẻ không lớn. Nhưng những hài tử này đều như nhau, ăn mặc không giống người hiện đại.
Đầu óc cậu quay cuồng, nhớ lại cái chết trước đó của mình.......
Hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của cậu, cậu mời bạn học cùng đi đến tổ chức tại một nhà hàng lẩu mới khai trương bên cạnh trường, không ngờ trên đường đi lại gặp phải một chiếc xe vận tải bị mất kiểm soát, đâm thẳng vào người cậu.
Cậu tưởng rằng sinh mệnh của mình đã chấm dứt từ đây, không ngờ bản thân lại vẫn còn sống.
Nhưng hết thảy mọi chuyện trước mắt đều quá ảo diệu, trong lúc nhất thời cậu không biết đây là sự thật hay là một giấc mơ trước khi cậu chết.
"A Dao, ngươi không sao chứ?" Tiểu bao tử bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
"A Dao?" Trì Kính Dao lẩm bẩm nhớ kỹ cái tên này, trong đầu cậu dần hiện lên dòng ký ức vốn không thuộc về mình.........
Chủ nhân của ký ức này cũng tên là Trì Kính Dao, nhưng năm nay chỉ mới 7 tuổi, nhà ở biên thành (thị trấn gần biên giới), cha mẹ của nguyên chủ bất hạnh chết thảm, sau đó nguyên chủ mới thoát khỏi kiếp nạn cũng bị người ta bắt đi.
Người bán nó đi cho ăn cho uống, còn nói sẽ giúp nó tìm được một gia đình mới. Nguyên chủ tuổi còn nhỏ không hiểu gì hết, hơn nữa mới vừa mất song thân không nơi nương tựa, liền ù ù cạc cạc đi theo người ta luôn.
Cho tới hôm nay, có một hài tử thông minh trong đám cùng giam giữ cùng nó ồn ào nói người bắt bọn nó đi chính là kẻ buôn người. Còn nói kẻ buôn người sẽ bán nam hài làm nô tài cho nhà có tiền, nữ hài thì bị bán vào hoa lâu.
Lời nói của hài tử này làm đám nhỏ sợ hãi khóc lớn, người trông giữ bọn chúng mất kiên nhẫn, ra tay với những đứa khóc nháo, đẩy chúng nguyên chủ đập đầu vào tường, hôn mê bất tỉnh.
Trì Kính Dao suy nghĩ một lát, nhanh chóng cho ra một kết luận có hơi hoang đường: Hoặc là cậu đang nằm mơ, hoặc là giống như rất nhiều tiểu thuyết đã viết, xuyên không!
Chỗ bị đụng trên đầu vẫn hơi đau, nhắc cho cậu biết đây không phải là mơ.
Cho nên, cậu thật sự xuyên không?
Hơn nữa xuyên vào một tiểu hài tử mới 7 tuổi!
Càng đau hơn là hình như hiện giờ cậu đang rơi vào tay bọn buôn người.
Trên đời này cậu ghét nhất chính là lũ bọn người, không ngờ mình lại gặp được!
Cảm xúc của Trì Kính Dao thay đổi liên tục trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng tình trạng trước mắt không để cho cậu từ từ hồi thần, cậu phải mau chóng tìm hiểu rõ ràng tình cảnh hiện giờ của bản thân.
Kết hợp với ký ức mọc thêm trong đầu, cậu biết được mình xuyên tới một quốc gia tên là Đại Du, là một triều đại hư cấu.
Điều này làm cậu nhanh chóng nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mình từng đọc qua không lâu, bởi vì có một nhân vật trong đó trùng tên với cậu nên khiến cậu tò mò đọc thử. Nếu cậu nhớ không nhầm thì quốc gia trong cuốn tiểu thuyết đó cũng tên là Đại Du.
Trì Kính Dao trong tiểu thuyết là một tên pháo hôi, cha mẹ mất từ nhỏ, bị đám buôn người bán vào một tổ chức chuyên đào tạo mật thám. Sau này lại nhận được nhiệm vụ ám sát đại lão trong sách, kết quả bị đại lão phát hiện thân phận, hành hạ đến chết trước mặt mọi người.
Nghĩ tới đây, Trì Kính Dao không khỏi rùng mình một cái.
Đại lão trong sách tên là Bùi Dã, không chỉ có tên Dã mà thủ đoạn cũng đã "dã". (dã man)
Cậu đọc xong quyển sách kia, ấn tượng đối với đại lão chỉ có hai điểm:
Một là, bộ dạng đại lão cực kỳ đẹp. Tác giả dường như đã dùng tất cả những mỹ từ ngữ miêu tả về nam nhân để nói về đại lão, thậm chí còn viết không chỉ một mật thám bị vẻ ngoài của đại lão mê hoặc nên mới lộ ra sơ hở;
Hai là, đối nhân xử thế của đại lão rất ngoan độc, thủ đoạn giết người đủ loại, hễ có mật thám nào rơi vào tay hắn thì sẽ không có được cái chết tử tế, đều bị tra tấn đến khi tắt thở mới thôi.
Mà mật thám chết thảm nhất trong toàn bộ truyện, chính là Trì Kính Dao.
Vì lý do trùng tên nên sau khi Trì Kính Dao đọc xong đoạn miêu tả "cực kỳ tàn ác" kia, còn khó chịu một khoảng thời gian.
Chẳng lẽ cậu đã xuyên vào quyển sách đó?
Nếu cậu nhớ không lầm, pháo hôi trong sách trùng tên với cậu có một vết bớt nhỏ màu đỏ trên cổ tay. Vì để phòng ngừa bại lộ, trên người mật thám không thể có dấu hiệu gì đặc thù, trong sách có miêu tả cụ thể người trong tổ chức dùng thủ đoạn đặc biệt để loại bỏ vết bớt, vì thế nên cậu mới nhớ rõ chi tiết này.
Nghĩ như vậy, Trì Kính Dao căng thẳng vén tay áo bên trái lên, liền thấy cánh tay của mình trắng nõn bóng loáng, không có dấu vết gì.
Sau đó cậu lại kéo ống tay áo bên phải lên, quả nhiên thấy trên cổ tay có một vết bớt đỏ hồng.
Trì Kính Dao:!!!
Cậu thật sự xuyên vào cuốn sách mà mình từng đọc, trở thành pháo hôi.
Dựa theo cốt truyện, cậu sẽ nhanh chóng bị bán vào tổ chức bồi dưỡng mật thám.......
Cậu nhớ rõ trong sách từng viết, tổ chức này có một vài thủ đoạn khống chế đặc thù, bảo đảm tất cả mật thám trong tổ chức chỉ có thể bán mạng vì tổ chức.
Điều này có nghĩa là, ngay cả khi cậu tìm cách để tránh đi nhiệm vụ ám sát đại lão trong sách, cũng không thể thoát khỏi thân phận mật thám của mình.
Cho nên một khi cậu bị bán đi, cho dù không chết trong tay đại lão thì tương lai hẳn cũng sẽ chết trong tay người khác thôi......
Dù sao thì sống trong đầm lầy nào có chuyện không bị vấy bùn.
Nếu cậu muốn bảo toàn tính mạng, biện pháp duy nhất chính là trốn khỏi tay lũ buôn người, phòng ngừa khả năng bị bắn vào tổ chức mật thám.
Nhưng mà....... Cậu cúi đầu nhìn cơ thể bé nhỏ của mình, thầm nghĩ nên làm gì để thoát khỏi lũ buôn người với cái cơ thể này đây?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
"Bọn họ lại đến chọn người." Tiểu bao tử thấp giọng nói.
Trì Kính Dao vì có được ký ức của nguyên chủ, tất nhiên biết chọn người ở đây là có ý gì.
Chuyến này đám buôn người dẫn theo không ít hài tử, đại khái là không gặp được người mua số lượng lớn, cho nên dọc đường đến biên thành thường xuyên có gặp được một vài người mua. Và những người mua đó sẽ vào chọn hài tử mà mình thích, sau đó dẫn đi.
Trước đó đám nhỏ còn chưa hiểu nhiều, hôm nay được hài tử thông minh kia nói cho mới biết có chuyện gì xảy ra.
Bọn nhỏ nghe được tiếng bước chân liền bắt đầu xôn xao, trong đó có đứa đã khóc.
Trì Kính Dao không có thời gian nghĩ nhiều, nhắm mắt lại nằm xuống đất, còn không quên kéo tay áo của tiểu bao tử.
Tiểu bao tử thấy cậu làm vậy, mặc dù không biết có dụng ý gì, nhưng cũng nhắm mắt nằm xuống bên cạnh cậu.
Gần như là ngay lúc đó, ngoài cửa truyền tới tiếng mở khóa, rồi sau đó có hai nam nhân bước vào. Bọn nhỏ trong phòng thấy vậy đều xúm lại thành nhóm, nam nhân nhìn qua bọn chúng một lần, trò chuyện với nhau một hồi rồi sau đó chọn ra mấy hài tử khỏe mạnh nhất mang đi.
Từ miệng của bọn chúng, Trì Kính Dao biết những hài tử còn lại sẽ bị đưa tới quận thành xa hơn.
Vì tránh để đêm dài lắm mộng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng mai bọn buôn người sẽ tiếp tục khởi hành.
Rất nhanh, cửa lại bị khóa.
Lúc này Trì Kính Dao mới mở to mắt, tạm thời thở phào một hơi.
Ai đã từng đi học thì đều biết "phương pháp tránh mắt" khi giáo viên gọi trả bài, người nhìn vào mắt giáo viên luôn có tỷ lệ bị chọn cao hơn. Đương nhiên những tên buôn người này không thể so sánh với giáo viên, nhưng quy luật "lảng tránh ánh mắt" vẫn có chút tác dụng nào đó, vì vậy trong tình huống cấp bách, Trì Kính Dao mới nghĩ ra cách tạm thời bất tỉnh.
Chỉ cần không bị chú ý, tỷ lệ bị chọn sẽ ít hơn.
Nhưng cậu cũng hiểu việc trốn tránh chỉ là nhất thời, không thể làm cả đời được.
Hiện giờ hài tử trong phòng đã vơi đi rất nhiều, đợi khi tới quận thành nói không chừng sẽ bị chọn đi hết.
Cậu phải nhanh chóng nghĩ kế thoát thân, nếu không tới quận thành rồi thì e là có muốn chạy cũng khó.
Đến tối, có người mở cửa đem thức ăn vào.
Đại khái là sợ bọn nhỏ đói đến xanh xao vàng vọt sẽ không được giá, thức ăn bọn buôn người chuẩn bị cho bọn cậu cũng khá phong phú, không chỉ có cháo loãng và khoai lang, tối nay còn cho mỗi đứa thêm một quả trứng gà.
Nhưng khi Trì Kính Dao cầm quả trứng kia, vẻ mặt lại có hơi phức tạp.
Cậu bị dị ứng trứng gà, một khi ăn vào thì cả người sẽ nổi mẩn đỏ, nếu ăn nhiều có thể sẽ bị nôn mửa thậm chí là ngất.
Nhưng cậu không ngờ là cơ thể mình xuyên vào không chỉ trùng tên trùng họ với cậu, mà ngay cả dị ứng trứng gà cũng giống. Bởi vì cậu có ký ức của nguyên chủ, cho nên có thể biết được nguyên chủ bị dị ứng trứng gà.
Trì Kính Dao sờ sờ mặt mình, nghi ngờ diện mạo của thân thể này có khi cũng giống với cậu khi con bé.
"Ta không ăn trứng, cho ngươi này." Cậu đưa quả trứng trong tay cho tiểu bao tử ở bên cạnh.
Tiểu bao tử hơi giật mình, nhưng cũng không khách khí. Chỉ là sau khi nó nhận quả trứng, liền đưa khoai lang của mình cho đối phương.
Lúc này Trì Kính Dao mới có tâm tư đánh giá tiểu bao tử này một chút, thông qua ký ức của nguyên chủ, cậu biết tiểu bao tử này họ Nguyễn, tên đúng thật là Bao Tử.
Nguyễn Bao Tử là một nam hài, khi còn bé nhiều bệnh, lão nhân trong nhà nghe đạo sĩ nói phải cho nó ăn mặc như nữ hài, không ngờ cơ thể đứa bé này cũng thật sự tốt lên. Nhưng tình cảnh gia đình cũng giống với Trì Kính Dao, đều lâm nguy rồi mất, chỉ còn lại một hài tử choai choai là nó, hiện giờ lại rơi vào tay bọn buôn người.
"Ngươi thật sự không muốn nếm thử một chút sao?" Nguyễn Bao Tử vừa bóc trứng vừa hỏi cậu.
Trì Kính Dao định từ chối, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện......
Lúc trước nam nhân kia tiến vào chọn người, miệng than thở mấy câu: "Đứa ốm yếu này mang theo cũng không bán giá tốt được, đúng là phiền phức." Sau đó tiểu hài tử ốm yếu trong miệng hắn liền được bỏ lại.
Trì Kính Dao nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý tưởng lớn mật.
Chỉ là....... cách này có hơi nguy hiểm, cậu nhất thời hơi do dự.
Ngay khi cậu đang do dự, trứng chim trong tay Nguyễn Bao Tử đã bị xử lý xong một quả, thấy nó chuẩn bị xử lý quả còn lại, Trì Kính Dao vội vàng trả lại khoai lang trong tay cho Nguyễn Bao Tử, ánh mắt dừng lại trên quả trứng kia.
Nguyễn Bao Tử chẹp miệng một cái, lưu luyến trả lại trứng gà cho Trì Kính Dao.
"Tiểu bao tử, có muốn theo ta thoát khỏi nơi này không?" Trì Kính Dao thấp giọng hỏi.
Hai mắt Nguyễn Bao Tử sáng rực, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không đánh lại bọn chúng đâu."
"Ta có cách, ngươi chỉ cần nghe theo ta là được." Tiếng nói của Trì Kính Dao còn mang theo sự non nớt của trẻ con, những giọng điệu lại rất kiên định.
Nguyễn Bao Tử nhìn Trì Kính Dao, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác tin tưởng, gật gật đầu với cậu.
Nửa canh giờ sau, có người đi tới dọn bát.
Người nó liếc mắt nhìn Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử trong góc tường, thấy hai tiểu hài tử đều không có tinh thần, cơm trong bát cũng thừa rất nhiều.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn đã thấy rất nhiều tiểu hài tử, khóc sướt mướt không thèm ăn cơm cũng là chuyện bình thường, đói bụng sẽ tự động tìm ăn thôi.
Cho tới sáng ngày hôm sau, người nọ tiến vào đưa điểm tâm, Trì Kính Dao ở góc tường ngã bịch xuống đất.
Người nọ tiến tới xem xét tình trạng của Trì Kính Dao, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp ban đầu đã xuất hiện vài nốt mẩn đỏ, không chỉ trên mặt, mà ngay cả cổ và cánh tay lộ ra cũng nổi đầy mẩn đỏ.
Ngay khi hắn kiểm tra Trì Kính Dao, Nguyễn Bao Tử ở bên cạnh bắt đầu "ẹo" một tiếng.
Người nọ quay đầu nhìn Nguyễn Bao Tử, phát hiện cánh tay và cổ của Nguyễn Bao Tử cũng nổi rất nhiều nốt mẩn đỏ.
Sau khi Nguyễn Bao Tử nôn mửa xong, trợn ngược mắt một cái rồi nằm bất động dưới đất.
Người nọ thấy thế không dám trì hoãn, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Bên ngoài nhanh chóng có người tiến vào xem xét, Trì Kính Dao nằm trên mặt đất đúng lúc co rúm người lại, nhìn qua như thế co giật vô thức. Nguyễn Bao Tử đang "hôn mê" bên cạnh cũng bắt đầu co người lại, cơ thể nó không ngừng co giật, mắt vẫn trợn ngược lên không thôi, trong miệng còn phát ra tiếng hít thở không thông.
Người vừa tới vốn đang do dự, thấy thế vội vàng che mũi miệng mình lại, sau đó phất tay ra lệnh cho thuộc hạ mang hết hài tử còn lại trong phòng đi.
Bọn chúng buôn người nhiều năm, thấy được rất nhiều hài tử mắc bệnh trên đường. Nếu là bệnh nhẹ thì có thể giấu giếm bán đi, nếu bệnh nặng thì bọn chúng cũng không tốt bụng bỏ bạc ra chữa bệnh cho chúng nó.
Trơ mắt nhìn hai đứa nhỏ không biết mắc phải bệnh gì, mẩn đỏ cả mặt không nói, cơ thể còn co giật không ngừng, nhìn thấy liền biết khó chữa.
Càng phiền hơn là lần này có hai đứa bị bệnh, nói không chừng có thể lây lan........
Tên quảng sự quyết định nhanh chóng, dẫn theo những hài tử còn lại đi, ném Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử đang hôn mê bất tỉnh lại không để ý tới.
Qua một hồi lâu, động tĩnh bên ngoài đã hoàn toàn lắng xuống, Trì Kính Dao đang bất tỉnh dưới đất mới mở mắt ra.
Cậu cẩn thận thăm dò bên ngoài, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Nguyễn Bao Tử trên mặt đất vẫn đang trợn ngược mắt, tay chân thi thoảng lại giật giật một cái.
Trì Kính Dao thấy thế vội vàng đẩy Nguyễn Bao Tử, mở miệng nói: "Dậy đi, bọn chúng đi rồi."
Nguyễn Bao Tử nghe vậy mới khôi phục bình thường, nâng tay xoa xoa nước miếng chảy ra khóe miệng.
Trì Kính Dao nhìn Nguyễn Bao Tử, không khỏi nhìn nó với cặp mắt khác trước.
Cậu thầm nghĩ trong lòng, kỹ năng diễn xuất của đứa nhỏ này đúng là đỉnh, co giật mà cũng thật tới vậy.
Thật ra cậu cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi tới vậy, nếu bọn buôn người kia ác hơn một chút, nói không chừng sẽ ra tay giết chết hoặc hỏa thiêu bọn cậu luôn.
Trì Kính Dao cũng đánh cược một chút trong chuyện này, bởi vì bệnh trạng của hai người dễ khiến người ta liên tưởng tới bệnh dịch, bọn buôn người này dẫn theo nhiều hài tử như vậy, hẳn là sẽ rất cố kỵ bệnh dịch.
Nếu ra tay giết bọn cậu, ngược lại sẽ có khả năng khiến bệnh dịch lây lan dễ hơn, chẳng bằng cứ để bọn cậu tự sinh tự diệt.
Dù sao nơi đây rừng hoang núi vắng, bọn buôn người cũng chỉ đi ngang qua, cho dù sau đó có người phát hiện hai người Trì Kính Dao thì bọn chúng cũng đã đi xa từ lâu rồi.
"A Dao, ngươi không sao chứ?" Nguyễn Bao Tử nhìn khuôn mặt mẩn đỏ của Trì Kính Dao hỏi.
"Không sao, qua nửa canh giờ nữa là ổn thôi." Trì Kính Dao mở miệng nói.
Loại bệnh dị ứng này mỗi trường hợp mỗi khác, nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhẹ thì thậm chí không cần phải dùng thuốc.
Cậu đã hơn một lần bị dị ứng do ăn phải trứng, cậu biết mình nếu ăn ít thì sẽ không nghiêm trọng. Những nốt mẩn đỏ này nhìn khá đáng sợ, nhưng một lúc sau sẽ biến mất hơn phân nửa, chỉ cần cậu nhịn không gãi, qua 1-2 tiếng là sẽ biến mất hoàn toàn.
Những nốt mẩn đỏ trên người Nguyễn Bao Tử là do nó tự véo ra, nôn mửa cũng là nó tự móc họng.
Về phần trợn trắng mắt và co giật, đó hoàn toàn là do Nguyễn Bao Tử tự nghĩ ra.
Trì Kính Dao lại nhìn lướt qua Nguyễn Bao Tử, thầm cảm thán bản lĩnh của người đồng đội này còn cao hơn cậu rất nhiều.
Sở dĩ cậu muốn cứu Nguyễn Bao Tử ra cùng, một là bởi vì ân tình bát nước của Nguyễn Bao Tử sau khi cậu tỉnh lại, hai là bởi hai người cũng phát bệnh có vẻ sẽ đáng sợ hơn chút. Nếu chỉ có một mình cậu, bọn buôn người chưa chắc sẽ liên tưởng tới bệnh dịch.
Đáng tiếc, năng lực của cậu có hạn, lại không nắm chắc mười phần, không có cách nào cứu những đứa nhỏ khác ra.
Đừng nói hiện giờ cậu chỉ là đứa nhỏ 7 tuổi, cho dù cậu có là người trưởng thành, tay trói gà không chặt, đối mặt với tình huống trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn.
Hiện giờ điều duy nhất mà cậu có thể làm, chính là sau khi thoát thân sẽ đi báo quan, nói không chừng có thể cứu được đám nhỏ kia.
Trì Kính Dao không dám ở lại chỗ này quá lâu, sau khi tìm tòi xung quanh căn phòng đổ nát một vòng liền ra hiệu cho Nguyễn Bao Tử rời đi.
Hai người không đi theo đường lớn, mà rẽ vào đường nhỏ, sợ đám buôn người đột nhiên quay đầu lại.
Đi trong chốc lát, nốt mẩn đỏ trên mặt Trì Kính Dao đã biến mất hơn phân nửa.
Nhưng những vết đỏ trên mặt Nguyễn Bao Tử vẫn chưa biến mất.
"A Dao, ta muốn đi giặt quần áo." Nguyễn Bao Tử chỉ chỉ vào con suối nhỏ cách đó không xa, nói với Trì Kính Dao.
Lúc này Trì Kính Dao mới chú ý tới ngoại sam của Nguyễn Bao Tử dính một chút thứ gì đó vừa mới nôn ra.
Nguyễn Bao Tử cởi ngoại sam đi tới bên dòng suối bắt đầu giặt, nó lộ ra khuôn mặt tròn mềm mềm, cơ thể cũng không tính là gầy, ngồi xổm bên dòng suối trông có vẻ hơi chật vật. Dù sao trong tâm Trì Kính Dao cũng là người trưởng thành, vậy nên không khỏi săn sóc tiểu hài tử một chút, nói: "Để ta giúp ngươi."
Nguyễn Bao Tử cũng không mạnh miệng, thở hổn hển đứng lên bờ suối, đưa ngoại sam trong tay cho Trì Kính Dao. Trì Kính Dao thấy nó có vẻ hơi lạnh, dứt khoát cởi ngoại sam của mình đưa cho nó, cũng may ngoại sam trên người cậu rộng thùng thình, Nguyễn Bao Tử cũng có thể mặc được.
Nguyễn Bao Tử ngồi xổm bên bờ suối nhìn Trì Kính Dao, luôn cảm giác đổi phương mặc dù bằng tuổi lại nhỏ yếu hơn mình, nhưng không hiểu sao lại tạo cho nó cảm giác ỷ lại. Nguyễn Bao Tử gãi gãi đầu, không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó.
Nhân lúc giặt đồ, Trì Kính Dao nhìn diện mạo của mình dưới mặt nước, quả nhiên giống mình hồi bé y đúc.
Cậu nhìn thấy ảnh ngược quen thuộc lại xa lạ dưới mặt nước, nhất thời cảm thấy hết thảy mọi chuyện hôm nay như một giấc mơ, cậu hy vọng đây chính là một "giấc mộng đẹp".
Sau khi giặt ngoại sam xong, Trì Kính Xa không ở lại chỗ đó. Hiện giờ cậu hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh nơi đây, phải mau chóng tìm một chỗ nghỉ chân, lại hỏi thăm tình trạng gần đó một chút. Nếu không một khi trời tối, hai người bọn cậu sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao nơi này cũng là cổ đại, nói không chừng bên ngoài sẽ có sói beo hổ báo!
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao liền ra hiệu cho Nguyên Bao Tử tiếp tục lên đường.
Ban đầu cậu còn cầm chiếc ngoại sam trên tay, sau lại thấy phiền nên mặc vào người.
Nguyễn Bao Tử thấy thế liền muốn đổi áo lại, Trì Kính Dao vội nói không sao, bởi vì ngoại sam còn chưa khô hoàn toàn, nhìn Nguyễn Bao Tử như vậy nhưng khá yếu, sợ nó mặc vào lại cảm lạnh, đến lúc đó lại phải lo chăm sóc cho nó.
Trì Kính Dao lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã thanh tú, giờ mặc thêm đồ nữ hài vào nhìn giống như tiểu nữ hài, rất là xinh đẹp đáng yêu.
Nguyễn Bao Tư nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên bước chân khựng lại.
"Làm sao vậy?" Trì Kính Dao thấy Nguyễn Bao Tư đờ mặt ra, mở miệng hỏi nó.
"Nương ta nói ta mặc thế nào cũng không giống nữ hài, xem ra là bởi vì ta vốn không đủ đẹp." Nguyễn Bao Tử nói.
Ánh mắt Nguyễn Bao Tử dừng trên mái tóc rối bời của Trì Kính Dao, nghĩ nghĩ rồi duỗi tay cởi một sợi dây buộc tóc của mình ra, tiến đến vuốt lại mái tóc rối của đối phương, sau đó dùng sợi dây màu đỏ kia buộc một cái nhúm nhỏ trên đầu Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao không nhìn thấy bộ dạng của mình, nhưng luôn cảm giác ánh mắt của Nguyễn Bao Tử nhìn mình lộ ra vài phần quen thuộc. Sau này cậu mới nhớ cảm giác đó đến từ một người chị họ của mình, khi còn nhỏ đối phương rất thích mặc váy cho cậu, còn thích tô son trát phấn cho cậu nữa.
Và mỗi khi người chị họ của cậu thực hiện được, luôn lộ ra ánh mắt y như của Nguyễn Bao Tử lúc này đây.
Trì Kính Dao:...............
Hết chương 1.
(Vĩ): 1 chương mà 4.4k từ.... m(@[email protected])m
Trì Kính Dao bất ngờ chết thảm vào ngày sinh nhật 19 tuổi hôm nay.
Sau khi tỉnh lại, cậu phát hiện mình đang nằm trong một căn phòng ẩm ướt, u ám.
Cậu chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, cổ họng cũng hơi khô, cảm giác như đã ngủ rất lâu.
"Ngươi đã tỉnh rồi." Giọng nói của một tiểu hài tử truyền đến.
Trì Kính Dao cố thích ứng vào ánh sáng nhìn lại, liền thấy trước mắt mình là một tiểu hài từ tầm 6-7 tuổi.
Tiểu hài tử lộ ra khuôn mặt trắng trắng mập mập, giống như cái bánh bao nhỏ, chỉ nhìn ngũ quan thì giống một nam hài, nhưng trên đầu lại mang dây cột tóc màu đỏ, trên người mặc ngoại sam đỏ, cách ăn mặc này lại giống như của nữ hài tử.
"Tiểu bao tử" thấy cậu tỉnh, nhanh chóng bưng một bát nước tới bên cạnh, sau đó đỡ Trì Kính Dao dậy, định đút nước cho cậu uống.
Trì Kính Dao duỗi tay nhận lấy bát nước theo phản xạ, phát hiện cái bát này rất thô ráp, không giống những chiếc bát sứ trắng thường dùng.
Không đợi cậu thắc mắc, liền phát hiện bàn tay đang bưng bát nước của mình nho nhỏ, giống như tay của một hài tử vậy.
Cậu cúi đầu nhìn cơ thể của mình, kinh ngạc phát hiện vóc người của mình nhỏ đi rất nhiều, nhìn cũng không lớn hơn "tiểu bao tử" mới 6-7 tuổi trước mắt bao nhiêu. Sau đó cậu mới để ý quần áo trang sức cậu mặc trên người cũng không phải thời hiện đại, mà là trang phục cổ đại.
Trì Kính Dao thấy hơi lơ mơ, vô thức đưa ánh mắt nhìn sang một góc khác của căn phòng, còn hơn chục tiểu hài từ nép vào trong góc, có nam có nữ, tuổi có vẻ không lớn. Nhưng những hài tử này đều như nhau, ăn mặc không giống người hiện đại.
Đầu óc cậu quay cuồng, nhớ lại cái chết trước đó của mình.......
Hôm nay là sinh nhật 19 tuổi của cậu, cậu mời bạn học cùng đi đến tổ chức tại một nhà hàng lẩu mới khai trương bên cạnh trường, không ngờ trên đường đi lại gặp phải một chiếc xe vận tải bị mất kiểm soát, đâm thẳng vào người cậu.
Cậu tưởng rằng sinh mệnh của mình đã chấm dứt từ đây, không ngờ bản thân lại vẫn còn sống.
Nhưng hết thảy mọi chuyện trước mắt đều quá ảo diệu, trong lúc nhất thời cậu không biết đây là sự thật hay là một giấc mơ trước khi cậu chết.
"A Dao, ngươi không sao chứ?" Tiểu bao tử bên cạnh nhẹ giọng hỏi.
"A Dao?" Trì Kính Dao lẩm bẩm nhớ kỹ cái tên này, trong đầu cậu dần hiện lên dòng ký ức vốn không thuộc về mình.........
Chủ nhân của ký ức này cũng tên là Trì Kính Dao, nhưng năm nay chỉ mới 7 tuổi, nhà ở biên thành (thị trấn gần biên giới), cha mẹ của nguyên chủ bất hạnh chết thảm, sau đó nguyên chủ mới thoát khỏi kiếp nạn cũng bị người ta bắt đi.
Người bán nó đi cho ăn cho uống, còn nói sẽ giúp nó tìm được một gia đình mới. Nguyên chủ tuổi còn nhỏ không hiểu gì hết, hơn nữa mới vừa mất song thân không nơi nương tựa, liền ù ù cạc cạc đi theo người ta luôn.
Cho tới hôm nay, có một hài tử thông minh trong đám cùng giam giữ cùng nó ồn ào nói người bắt bọn nó đi chính là kẻ buôn người. Còn nói kẻ buôn người sẽ bán nam hài làm nô tài cho nhà có tiền, nữ hài thì bị bán vào hoa lâu.
Lời nói của hài tử này làm đám nhỏ sợ hãi khóc lớn, người trông giữ bọn chúng mất kiên nhẫn, ra tay với những đứa khóc nháo, đẩy chúng nguyên chủ đập đầu vào tường, hôn mê bất tỉnh.
Trì Kính Dao suy nghĩ một lát, nhanh chóng cho ra một kết luận có hơi hoang đường: Hoặc là cậu đang nằm mơ, hoặc là giống như rất nhiều tiểu thuyết đã viết, xuyên không!
Chỗ bị đụng trên đầu vẫn hơi đau, nhắc cho cậu biết đây không phải là mơ.
Cho nên, cậu thật sự xuyên không?
Hơn nữa xuyên vào một tiểu hài tử mới 7 tuổi!
Càng đau hơn là hình như hiện giờ cậu đang rơi vào tay bọn buôn người.
Trên đời này cậu ghét nhất chính là lũ bọn người, không ngờ mình lại gặp được!
Cảm xúc của Trì Kính Dao thay đổi liên tục trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng tình trạng trước mắt không để cho cậu từ từ hồi thần, cậu phải mau chóng tìm hiểu rõ ràng tình cảnh hiện giờ của bản thân.
Kết hợp với ký ức mọc thêm trong đầu, cậu biết được mình xuyên tới một quốc gia tên là Đại Du, là một triều đại hư cấu.
Điều này làm cậu nhanh chóng nhớ tới một cuốn tiểu thuyết mình từng đọc qua không lâu, bởi vì có một nhân vật trong đó trùng tên với cậu nên khiến cậu tò mò đọc thử. Nếu cậu nhớ không nhầm thì quốc gia trong cuốn tiểu thuyết đó cũng tên là Đại Du.
Trì Kính Dao trong tiểu thuyết là một tên pháo hôi, cha mẹ mất từ nhỏ, bị đám buôn người bán vào một tổ chức chuyên đào tạo mật thám. Sau này lại nhận được nhiệm vụ ám sát đại lão trong sách, kết quả bị đại lão phát hiện thân phận, hành hạ đến chết trước mặt mọi người.
Nghĩ tới đây, Trì Kính Dao không khỏi rùng mình một cái.
Đại lão trong sách tên là Bùi Dã, không chỉ có tên Dã mà thủ đoạn cũng đã "dã". (dã man)
Cậu đọc xong quyển sách kia, ấn tượng đối với đại lão chỉ có hai điểm:
Một là, bộ dạng đại lão cực kỳ đẹp. Tác giả dường như đã dùng tất cả những mỹ từ ngữ miêu tả về nam nhân để nói về đại lão, thậm chí còn viết không chỉ một mật thám bị vẻ ngoài của đại lão mê hoặc nên mới lộ ra sơ hở;
Hai là, đối nhân xử thế của đại lão rất ngoan độc, thủ đoạn giết người đủ loại, hễ có mật thám nào rơi vào tay hắn thì sẽ không có được cái chết tử tế, đều bị tra tấn đến khi tắt thở mới thôi.
Mà mật thám chết thảm nhất trong toàn bộ truyện, chính là Trì Kính Dao.
Vì lý do trùng tên nên sau khi Trì Kính Dao đọc xong đoạn miêu tả "cực kỳ tàn ác" kia, còn khó chịu một khoảng thời gian.
Chẳng lẽ cậu đã xuyên vào quyển sách đó?
Nếu cậu nhớ không lầm, pháo hôi trong sách trùng tên với cậu có một vết bớt nhỏ màu đỏ trên cổ tay. Vì để phòng ngừa bại lộ, trên người mật thám không thể có dấu hiệu gì đặc thù, trong sách có miêu tả cụ thể người trong tổ chức dùng thủ đoạn đặc biệt để loại bỏ vết bớt, vì thế nên cậu mới nhớ rõ chi tiết này.
Nghĩ như vậy, Trì Kính Dao căng thẳng vén tay áo bên trái lên, liền thấy cánh tay của mình trắng nõn bóng loáng, không có dấu vết gì.
Sau đó cậu lại kéo ống tay áo bên phải lên, quả nhiên thấy trên cổ tay có một vết bớt đỏ hồng.
Trì Kính Dao:!!!
Cậu thật sự xuyên vào cuốn sách mà mình từng đọc, trở thành pháo hôi.
Dựa theo cốt truyện, cậu sẽ nhanh chóng bị bán vào tổ chức bồi dưỡng mật thám.......
Cậu nhớ rõ trong sách từng viết, tổ chức này có một vài thủ đoạn khống chế đặc thù, bảo đảm tất cả mật thám trong tổ chức chỉ có thể bán mạng vì tổ chức.
Điều này có nghĩa là, ngay cả khi cậu tìm cách để tránh đi nhiệm vụ ám sát đại lão trong sách, cũng không thể thoát khỏi thân phận mật thám của mình.
Cho nên một khi cậu bị bán đi, cho dù không chết trong tay đại lão thì tương lai hẳn cũng sẽ chết trong tay người khác thôi......
Dù sao thì sống trong đầm lầy nào có chuyện không bị vấy bùn.
Nếu cậu muốn bảo toàn tính mạng, biện pháp duy nhất chính là trốn khỏi tay lũ buôn người, phòng ngừa khả năng bị bắn vào tổ chức mật thám.
Nhưng mà....... Cậu cúi đầu nhìn cơ thể bé nhỏ của mình, thầm nghĩ nên làm gì để thoát khỏi lũ buôn người với cái cơ thể này đây?
Đúng lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân.
"Bọn họ lại đến chọn người." Tiểu bao tử thấp giọng nói.
Trì Kính Dao vì có được ký ức của nguyên chủ, tất nhiên biết chọn người ở đây là có ý gì.
Chuyến này đám buôn người dẫn theo không ít hài tử, đại khái là không gặp được người mua số lượng lớn, cho nên dọc đường đến biên thành thường xuyên có gặp được một vài người mua. Và những người mua đó sẽ vào chọn hài tử mà mình thích, sau đó dẫn đi.
Trước đó đám nhỏ còn chưa hiểu nhiều, hôm nay được hài tử thông minh kia nói cho mới biết có chuyện gì xảy ra.
Bọn nhỏ nghe được tiếng bước chân liền bắt đầu xôn xao, trong đó có đứa đã khóc.
Trì Kính Dao không có thời gian nghĩ nhiều, nhắm mắt lại nằm xuống đất, còn không quên kéo tay áo của tiểu bao tử.
Tiểu bao tử thấy cậu làm vậy, mặc dù không biết có dụng ý gì, nhưng cũng nhắm mắt nằm xuống bên cạnh cậu.
Gần như là ngay lúc đó, ngoài cửa truyền tới tiếng mở khóa, rồi sau đó có hai nam nhân bước vào. Bọn nhỏ trong phòng thấy vậy đều xúm lại thành nhóm, nam nhân nhìn qua bọn chúng một lần, trò chuyện với nhau một hồi rồi sau đó chọn ra mấy hài tử khỏe mạnh nhất mang đi.
Từ miệng của bọn chúng, Trì Kính Dao biết những hài tử còn lại sẽ bị đưa tới quận thành xa hơn.
Vì tránh để đêm dài lắm mộng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì sáng mai bọn buôn người sẽ tiếp tục khởi hành.
Rất nhanh, cửa lại bị khóa.
Lúc này Trì Kính Dao mới mở to mắt, tạm thời thở phào một hơi.
Ai đã từng đi học thì đều biết "phương pháp tránh mắt" khi giáo viên gọi trả bài, người nhìn vào mắt giáo viên luôn có tỷ lệ bị chọn cao hơn. Đương nhiên những tên buôn người này không thể so sánh với giáo viên, nhưng quy luật "lảng tránh ánh mắt" vẫn có chút tác dụng nào đó, vì vậy trong tình huống cấp bách, Trì Kính Dao mới nghĩ ra cách tạm thời bất tỉnh.
Chỉ cần không bị chú ý, tỷ lệ bị chọn sẽ ít hơn.
Nhưng cậu cũng hiểu việc trốn tránh chỉ là nhất thời, không thể làm cả đời được.
Hiện giờ hài tử trong phòng đã vơi đi rất nhiều, đợi khi tới quận thành nói không chừng sẽ bị chọn đi hết.
Cậu phải nhanh chóng nghĩ kế thoát thân, nếu không tới quận thành rồi thì e là có muốn chạy cũng khó.
Đến tối, có người mở cửa đem thức ăn vào.
Đại khái là sợ bọn nhỏ đói đến xanh xao vàng vọt sẽ không được giá, thức ăn bọn buôn người chuẩn bị cho bọn cậu cũng khá phong phú, không chỉ có cháo loãng và khoai lang, tối nay còn cho mỗi đứa thêm một quả trứng gà.
Nhưng khi Trì Kính Dao cầm quả trứng kia, vẻ mặt lại có hơi phức tạp.
Cậu bị dị ứng trứng gà, một khi ăn vào thì cả người sẽ nổi mẩn đỏ, nếu ăn nhiều có thể sẽ bị nôn mửa thậm chí là ngất.
Nhưng cậu không ngờ là cơ thể mình xuyên vào không chỉ trùng tên trùng họ với cậu, mà ngay cả dị ứng trứng gà cũng giống. Bởi vì cậu có ký ức của nguyên chủ, cho nên có thể biết được nguyên chủ bị dị ứng trứng gà.
Trì Kính Dao sờ sờ mặt mình, nghi ngờ diện mạo của thân thể này có khi cũng giống với cậu khi con bé.
"Ta không ăn trứng, cho ngươi này." Cậu đưa quả trứng trong tay cho tiểu bao tử ở bên cạnh.
Tiểu bao tử hơi giật mình, nhưng cũng không khách khí. Chỉ là sau khi nó nhận quả trứng, liền đưa khoai lang của mình cho đối phương.
Lúc này Trì Kính Dao mới có tâm tư đánh giá tiểu bao tử này một chút, thông qua ký ức của nguyên chủ, cậu biết tiểu bao tử này họ Nguyễn, tên đúng thật là Bao Tử.
Nguyễn Bao Tử là một nam hài, khi còn bé nhiều bệnh, lão nhân trong nhà nghe đạo sĩ nói phải cho nó ăn mặc như nữ hài, không ngờ cơ thể đứa bé này cũng thật sự tốt lên. Nhưng tình cảnh gia đình cũng giống với Trì Kính Dao, đều lâm nguy rồi mất, chỉ còn lại một hài tử choai choai là nó, hiện giờ lại rơi vào tay bọn buôn người.
"Ngươi thật sự không muốn nếm thử một chút sao?" Nguyễn Bao Tử vừa bóc trứng vừa hỏi cậu.
Trì Kính Dao định từ chối, đột nhiên cậu nhớ tới một chuyện......
Lúc trước nam nhân kia tiến vào chọn người, miệng than thở mấy câu: "Đứa ốm yếu này mang theo cũng không bán giá tốt được, đúng là phiền phức." Sau đó tiểu hài tử ốm yếu trong miệng hắn liền được bỏ lại.
Trì Kính Dao nghĩ vậy, trong lòng đột nhiên sinh ra một ý tưởng lớn mật.
Chỉ là....... cách này có hơi nguy hiểm, cậu nhất thời hơi do dự.
Ngay khi cậu đang do dự, trứng chim trong tay Nguyễn Bao Tử đã bị xử lý xong một quả, thấy nó chuẩn bị xử lý quả còn lại, Trì Kính Dao vội vàng trả lại khoai lang trong tay cho Nguyễn Bao Tử, ánh mắt dừng lại trên quả trứng kia.
Nguyễn Bao Tử chẹp miệng một cái, lưu luyến trả lại trứng gà cho Trì Kính Dao.
"Tiểu bao tử, có muốn theo ta thoát khỏi nơi này không?" Trì Kính Dao thấp giọng hỏi.
Hai mắt Nguyễn Bao Tử sáng rực, nhưng rất nhanh lại ảm đạm xuống, nhỏ giọng nói: "Chúng ta không đánh lại bọn chúng đâu."
"Ta có cách, ngươi chỉ cần nghe theo ta là được." Tiếng nói của Trì Kính Dao còn mang theo sự non nớt của trẻ con, những giọng điệu lại rất kiên định.
Nguyễn Bao Tử nhìn Trì Kính Dao, trong lòng không hiểu sao lại sinh ra cảm giác tin tưởng, gật gật đầu với cậu.
Nửa canh giờ sau, có người đi tới dọn bát.
Người nó liếc mắt nhìn Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử trong góc tường, thấy hai tiểu hài tử đều không có tinh thần, cơm trong bát cũng thừa rất nhiều.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, hắn đã thấy rất nhiều tiểu hài tử, khóc sướt mướt không thèm ăn cơm cũng là chuyện bình thường, đói bụng sẽ tự động tìm ăn thôi.
Cho tới sáng ngày hôm sau, người nọ tiến vào đưa điểm tâm, Trì Kính Dao ở góc tường ngã bịch xuống đất.
Người nọ tiến tới xem xét tình trạng của Trì Kính Dao, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn xinh đẹp ban đầu đã xuất hiện vài nốt mẩn đỏ, không chỉ trên mặt, mà ngay cả cổ và cánh tay lộ ra cũng nổi đầy mẩn đỏ.
Ngay khi hắn kiểm tra Trì Kính Dao, Nguyễn Bao Tử ở bên cạnh bắt đầu "ẹo" một tiếng.
Người nọ quay đầu nhìn Nguyễn Bao Tử, phát hiện cánh tay và cổ của Nguyễn Bao Tử cũng nổi rất nhiều nốt mẩn đỏ.
Sau khi Nguyễn Bao Tử nôn mửa xong, trợn ngược mắt một cái rồi nằm bất động dưới đất.
Người nọ thấy thế không dám trì hoãn, vội vàng chạy ra khỏi cửa.
Bên ngoài nhanh chóng có người tiến vào xem xét, Trì Kính Dao nằm trên mặt đất đúng lúc co rúm người lại, nhìn qua như thế co giật vô thức. Nguyễn Bao Tử đang "hôn mê" bên cạnh cũng bắt đầu co người lại, cơ thể nó không ngừng co giật, mắt vẫn trợn ngược lên không thôi, trong miệng còn phát ra tiếng hít thở không thông.
Người vừa tới vốn đang do dự, thấy thế vội vàng che mũi miệng mình lại, sau đó phất tay ra lệnh cho thuộc hạ mang hết hài tử còn lại trong phòng đi.
Bọn chúng buôn người nhiều năm, thấy được rất nhiều hài tử mắc bệnh trên đường. Nếu là bệnh nhẹ thì có thể giấu giếm bán đi, nếu bệnh nặng thì bọn chúng cũng không tốt bụng bỏ bạc ra chữa bệnh cho chúng nó.
Trơ mắt nhìn hai đứa nhỏ không biết mắc phải bệnh gì, mẩn đỏ cả mặt không nói, cơ thể còn co giật không ngừng, nhìn thấy liền biết khó chữa.
Càng phiền hơn là lần này có hai đứa bị bệnh, nói không chừng có thể lây lan........
Tên quảng sự quyết định nhanh chóng, dẫn theo những hài tử còn lại đi, ném Trì Kính Dao và Nguyễn Bao Tử đang hôn mê bất tỉnh lại không để ý tới.
Qua một hồi lâu, động tĩnh bên ngoài đã hoàn toàn lắng xuống, Trì Kính Dao đang bất tỉnh dưới đất mới mở mắt ra.
Cậu cẩn thận thăm dò bên ngoài, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này Nguyễn Bao Tử trên mặt đất vẫn đang trợn ngược mắt, tay chân thi thoảng lại giật giật một cái.
Trì Kính Dao thấy thế vội vàng đẩy Nguyễn Bao Tử, mở miệng nói: "Dậy đi, bọn chúng đi rồi."
Nguyễn Bao Tử nghe vậy mới khôi phục bình thường, nâng tay xoa xoa nước miếng chảy ra khóe miệng.
Trì Kính Dao nhìn Nguyễn Bao Tử, không khỏi nhìn nó với cặp mắt khác trước.
Cậu thầm nghĩ trong lòng, kỹ năng diễn xuất của đứa nhỏ này đúng là đỉnh, co giật mà cũng thật tới vậy.
Thật ra cậu cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ thuận lợi tới vậy, nếu bọn buôn người kia ác hơn một chút, nói không chừng sẽ ra tay giết chết hoặc hỏa thiêu bọn cậu luôn.
Trì Kính Dao cũng đánh cược một chút trong chuyện này, bởi vì bệnh trạng của hai người dễ khiến người ta liên tưởng tới bệnh dịch, bọn buôn người này dẫn theo nhiều hài tử như vậy, hẳn là sẽ rất cố kỵ bệnh dịch.
Nếu ra tay giết bọn cậu, ngược lại sẽ có khả năng khiến bệnh dịch lây lan dễ hơn, chẳng bằng cứ để bọn cậu tự sinh tự diệt.
Dù sao nơi đây rừng hoang núi vắng, bọn buôn người cũng chỉ đi ngang qua, cho dù sau đó có người phát hiện hai người Trì Kính Dao thì bọn chúng cũng đã đi xa từ lâu rồi.
"A Dao, ngươi không sao chứ?" Nguyễn Bao Tử nhìn khuôn mặt mẩn đỏ của Trì Kính Dao hỏi.
"Không sao, qua nửa canh giờ nữa là ổn thôi." Trì Kính Dao mở miệng nói.
Loại bệnh dị ứng này mỗi trường hợp mỗi khác, nặng thì có thể nguy hiểm đến tính mạng, nhẹ thì thậm chí không cần phải dùng thuốc.
Cậu đã hơn một lần bị dị ứng do ăn phải trứng, cậu biết mình nếu ăn ít thì sẽ không nghiêm trọng. Những nốt mẩn đỏ này nhìn khá đáng sợ, nhưng một lúc sau sẽ biến mất hơn phân nửa, chỉ cần cậu nhịn không gãi, qua 1-2 tiếng là sẽ biến mất hoàn toàn.
Những nốt mẩn đỏ trên người Nguyễn Bao Tử là do nó tự véo ra, nôn mửa cũng là nó tự móc họng.
Về phần trợn trắng mắt và co giật, đó hoàn toàn là do Nguyễn Bao Tử tự nghĩ ra.
Trì Kính Dao lại nhìn lướt qua Nguyễn Bao Tử, thầm cảm thán bản lĩnh của người đồng đội này còn cao hơn cậu rất nhiều.
Sở dĩ cậu muốn cứu Nguyễn Bao Tử ra cùng, một là bởi vì ân tình bát nước của Nguyễn Bao Tử sau khi cậu tỉnh lại, hai là bởi hai người cũng phát bệnh có vẻ sẽ đáng sợ hơn chút. Nếu chỉ có một mình cậu, bọn buôn người chưa chắc sẽ liên tưởng tới bệnh dịch.
Đáng tiếc, năng lực của cậu có hạn, lại không nắm chắc mười phần, không có cách nào cứu những đứa nhỏ khác ra.
Đừng nói hiện giờ cậu chỉ là đứa nhỏ 7 tuổi, cho dù cậu có là người trưởng thành, tay trói gà không chặt, đối mặt với tình huống trước mắt cũng không có cách nào tốt hơn.
Hiện giờ điều duy nhất mà cậu có thể làm, chính là sau khi thoát thân sẽ đi báo quan, nói không chừng có thể cứu được đám nhỏ kia.
Trì Kính Dao không dám ở lại chỗ này quá lâu, sau khi tìm tòi xung quanh căn phòng đổ nát một vòng liền ra hiệu cho Nguyễn Bao Tử rời đi.
Hai người không đi theo đường lớn, mà rẽ vào đường nhỏ, sợ đám buôn người đột nhiên quay đầu lại.
Đi trong chốc lát, nốt mẩn đỏ trên mặt Trì Kính Dao đã biến mất hơn phân nửa.
Nhưng những vết đỏ trên mặt Nguyễn Bao Tử vẫn chưa biến mất.
"A Dao, ta muốn đi giặt quần áo." Nguyễn Bao Tử chỉ chỉ vào con suối nhỏ cách đó không xa, nói với Trì Kính Dao.
Lúc này Trì Kính Dao mới chú ý tới ngoại sam của Nguyễn Bao Tử dính một chút thứ gì đó vừa mới nôn ra.
Nguyễn Bao Tử cởi ngoại sam đi tới bên dòng suối bắt đầu giặt, nó lộ ra khuôn mặt tròn mềm mềm, cơ thể cũng không tính là gầy, ngồi xổm bên dòng suối trông có vẻ hơi chật vật. Dù sao trong tâm Trì Kính Dao cũng là người trưởng thành, vậy nên không khỏi săn sóc tiểu hài tử một chút, nói: "Để ta giúp ngươi."
Nguyễn Bao Tử cũng không mạnh miệng, thở hổn hển đứng lên bờ suối, đưa ngoại sam trong tay cho Trì Kính Dao. Trì Kính Dao thấy nó có vẻ hơi lạnh, dứt khoát cởi ngoại sam của mình đưa cho nó, cũng may ngoại sam trên người cậu rộng thùng thình, Nguyễn Bao Tử cũng có thể mặc được.
Nguyễn Bao Tử ngồi xổm bên bờ suối nhìn Trì Kính Dao, luôn cảm giác đổi phương mặc dù bằng tuổi lại nhỏ yếu hơn mình, nhưng không hiểu sao lại tạo cho nó cảm giác ỷ lại. Nguyễn Bao Tử gãi gãi đầu, không hiểu vì sao mình lại có cảm giác đó.
Nhân lúc giặt đồ, Trì Kính Dao nhìn diện mạo của mình dưới mặt nước, quả nhiên giống mình hồi bé y đúc.
Cậu nhìn thấy ảnh ngược quen thuộc lại xa lạ dưới mặt nước, nhất thời cảm thấy hết thảy mọi chuyện hôm nay như một giấc mơ, cậu hy vọng đây chính là một "giấc mộng đẹp".
Sau khi giặt ngoại sam xong, Trì Kính Xa không ở lại chỗ đó. Hiện giờ cậu hoàn toàn không biết gì về hoàn cảnh nơi đây, phải mau chóng tìm một chỗ nghỉ chân, lại hỏi thăm tình trạng gần đó một chút. Nếu không một khi trời tối, hai người bọn cậu sẽ rất nguy hiểm.
Dù sao nơi này cũng là cổ đại, nói không chừng bên ngoài sẽ có sói beo hổ báo!
Nghĩ vậy, Trì Kính Dao liền ra hiệu cho Nguyên Bao Tử tiếp tục lên đường.
Ban đầu cậu còn cầm chiếc ngoại sam trên tay, sau lại thấy phiền nên mặc vào người.
Nguyễn Bao Tử thấy thế liền muốn đổi áo lại, Trì Kính Dao vội nói không sao, bởi vì ngoại sam còn chưa khô hoàn toàn, nhìn Nguyễn Bao Tử như vậy nhưng khá yếu, sợ nó mặc vào lại cảm lạnh, đến lúc đó lại phải lo chăm sóc cho nó.
Trì Kính Dao lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn vốn đã thanh tú, giờ mặc thêm đồ nữ hài vào nhìn giống như tiểu nữ hài, rất là xinh đẹp đáng yêu.
Nguyễn Bao Tư nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên bước chân khựng lại.
"Làm sao vậy?" Trì Kính Dao thấy Nguyễn Bao Tư đờ mặt ra, mở miệng hỏi nó.
"Nương ta nói ta mặc thế nào cũng không giống nữ hài, xem ra là bởi vì ta vốn không đủ đẹp." Nguyễn Bao Tử nói.
Ánh mắt Nguyễn Bao Tử dừng trên mái tóc rối bời của Trì Kính Dao, nghĩ nghĩ rồi duỗi tay cởi một sợi dây buộc tóc của mình ra, tiến đến vuốt lại mái tóc rối của đối phương, sau đó dùng sợi dây màu đỏ kia buộc một cái nhúm nhỏ trên đầu Trì Kính Dao.
Trì Kính Dao không nhìn thấy bộ dạng của mình, nhưng luôn cảm giác ánh mắt của Nguyễn Bao Tử nhìn mình lộ ra vài phần quen thuộc. Sau này cậu mới nhớ cảm giác đó đến từ một người chị họ của mình, khi còn nhỏ đối phương rất thích mặc váy cho cậu, còn thích tô son trát phấn cho cậu nữa.
Và mỗi khi người chị họ của cậu thực hiện được, luôn lộ ra ánh mắt y như của Nguyễn Bao Tử lúc này đây.
Trì Kính Dao:...............
Hết chương 1.
(Vĩ): 1 chương mà 4.4k từ.... m(@[email protected])m
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất