Sau Khi Xuyên Không Ta Dựa Vào Phản Diện Để Sống Sót
Chương 28: Mình vừa nãy là làm sao vậy???
Vương uyên không khá là ngạc nhiên vì đây cũng không phải lần đầu hắn cưỡi ngự kiếm, hắn ngẩng mặt lên nhìn về phía vân thiếu đang định nói gì đó thì hắn đột nhiên khựng lại. Vân thiếu được mặt trăng chiếu rọi vào khôn mặt trắng nõn và mái tóc đen dài của y làm nổi bật lên vẻ hiền dịu và đôi mắt màu đen đang sáng rực rỡ trong màn đêm với nụ cười thanh khiết nhất mà hắn từng nhìn thấy từ lúc quen biết y.
Hắn chẳng hiểu vì sao chẳng thể nói được lời nào những lời đang định nói núc đó đều quên hết sạch, dù thế nào thì hắn cũng không thể rời nổi mắt ra khỏi, trong đồng tử màu xanh lam của hắn đột nhiên hiện lên hình bóng của y như trong gang tấc y như là ở trong con ngươi của hắn vậy.
Vân thiếu quay lại ánh mắt sáng rực nói:
“ Này ngươi nhìn kìa.”
Nói xong tay y chỉ về phía xa nơi kinh thành có những ngọn đèn tỏa sáng rực rỡ đang bay trên trời làm sáng rực cả kinh thành cảnh đẹp này sợ là cả đời cũng không thể quên.
Vương uyên nghe thấy liền giật mình, vân thiếu thấy thế thắc mắc hỏi:
“ Ngươi bị làm sao vậy???”
Vương uyên vừa hoàn hồn vội vàng nói:
“ Không… không có gì chỉ đang bận xem một số thứ thôi.”
Vân thiếu cũng chả qua tâm liền điều khiển ngự kiếm hạ xuống đất, vừa đáp xuống đất y liền nói:
“ ngươi xuống đi ta đi đưa yên nhiên qua.”
Vương uyên liền xuống nhưng trong đầu có hơi loạn nghĩ:
“ Mình vừa nãy là làm sao vậy.”
“ đúng là…điên thật rồi.”
Vân thiếu đưa yên nhiên sang trường ca cũng nhanh chóng triệu kiếm đi sang cùng, vừa xuống yên nhiên nhìn vân thiếu với ánh mắt ngưỡng mộ nói:
“ được bay thích thật đấy.”
“ Vân ca ca mai sau huynh có thể trở ta đi nhiều hơi được không.”
//tinh//
“Chúc mừng kí chủ có được 20 độ hảo cảm của yên nhiên độ hảo cảm hiện tại của kí chủ là mong kí chủ tiếp tục cố gắng.”
Vân thiếu vui mừng đến nỗi cười thật to nói:
“ ha ha…”
“ Nếu là muội ta có thể chở đến lúc muội xuất giá thì thôi.”
yên nhiên thẹn thùng quát lớn:
“ Ca!!!”
Vân thiếu liền xoa đầu nhiên nói:
“ nha đầu ngốc nếu sau này không có ai rước muội đi thì có thể ở với ta.”
“ Ta sẽ cưới về cho muội một tỷ tỷ tốt vừa hiền lương lại thông minh đặc biệt là sẽ chăm sóc tốt cho muội.”
“ Thế nào.”
Yên nhiên vui mừng cười một cách rạng rỡ nói:
“ Vân ca ca vẫn là tốt nhất.”
Vân thiếu nhanh chóng chạy ra bờ sông vẫy tay với yên nhiên nói:
“ ê… muội mau ra đây thả đèn đi nhanh lên còn về ăn cơm.”
Vân thiếu liền thả đèn yên nhiên cũng thả theo hai chiếc đèn lẻ loi trôi dạt trên sông và dần dần xa đi chỉ để lại vân thiếu và 3 người kia đứng trên bờ nhìn nó trôi xa, sau khi thả xong y liền chấp tay nói:
“ Làm ơn cho nó trở thành hiện thực.”
Vương uyên đứng bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn hắn biết y viết gì mặc dù chữ hơi xấu nhưng cũng không phải là không dịch ra được.
Chiếc đèn đèn đó chỉ vỏn vẹn 2 câu:
“ Bình an.”
Lúc sau mọi người đều quay về nhà bếp họ vẫn nhìn thấy lạc lam ngồi ngay ngắn ở bàn đầy thức ăn đợi bọn họ, ngay khi vừa nghe thấy tiếng bước chân lạc lam liền quay đầu về phía bọn họ với nụ cười vẫn dịu dàng và nhẹ nhàng như xưa.
“ Vân thiếu yên nhiên đệ và muội về rồi sao.”
“ mau vào đây ăn cơm.”
“ Thái tử điện hạ và thư đồng của ngài cũng vào dùng bữa cùng nô tì.”
Vương uyên liền hành hành lễ nói:
“ Khách khí rồi.”
“ Dù gì hôm nay là ngày vui chúng ta lên thoả mái một chút.”
Nói xong bọn họ liền nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, vân thiếu háo hức nói:
“ Lam tỷ tỷ và yên nhiên ăn đi.”
“ ngươi và vương uyên cũng ăn đi.”
Vương uyên”!!!”
lạc lam”!!!”
Yên nhiên”!!!”
Trường ca lớn giọng nói:
“ Ngươi muốn chết à, dám gọi thẳng tên của thái tử.”
vân thiếu rất bình thản vừa nhai ngấu nghiến vừa nói:
“ hắn chả bảo là không cần khách khí còn gì.”
“ ngươi!!! “
Trường ca liền cứng họng không nói thêm được lời nào nữa.
Lạc lam bất lực thở dài nói:
“ Vân thiếu à.”
Vương uyên cũng không ngồi im liền nói:
“ Không sao, không sao. “
“ vân công tử nhớ tên của ta,ta cũng rất mừng.”
“ Nếu vậy sau này cứ gọi tên ta là được.”
Vân thiếu cũng không nói gì nữa chỉ trăm chú ăn kể ra thì từ lúc xuyên không vào đây, đây là lần đầu tiên y được ăn thịt, lúc trước dù nhà nghèo nhưng cũng không nghèo đến mức không có thịt ăn.
Vương uyên nhìn vân thiếu ăn như vậy có hơi ngại nói nhỏ:
“ Này ngươi ăn từ từ thôi, có ai ăn mất đâu mà sao ngươi ăn vội như để đi đầu thai vậy.”
Vân thiếu vừa ăn vừa nói:
“ Đấy là tại ngươi ăn nhiều dửng mỡ lên thấy đồ ăn mới không thèm thôi.”
vương uyên tức giận nói:
“ Vậy thì ngươi ăn no đi, ăn no đến chết luôn đi.”
Vân thiếu vẫn chăm chú ăn cũng chả quan tâm đến hắn vẫn thản nhiên nói:
“ ta thà làm ma no cũng không làm ma đói.”
Vương uyên “ … “
Ở bên này yên nhiên cũng không kém vân thiếu ăn đến nỗi hai má phồng ra như hai cái bánh bao vậy. Trường ca thấy thế liền chỉ tay vào yên nhiên cười nói:
“ Ngươi có phải nữ tử không vậy, sao ăn như sắp chết đói thế.”
Yên nhiên lườm hắn với hai đôi mắt như chỉ cần hắn nói thêm câu nữa thì sẽ không còn cái răng nào vậy.
Sau khi ăn xong thì ai về nhà nấy vân thiếu cũng lên giường đánh một giấc đến sáng
Hắn chẳng hiểu vì sao chẳng thể nói được lời nào những lời đang định nói núc đó đều quên hết sạch, dù thế nào thì hắn cũng không thể rời nổi mắt ra khỏi, trong đồng tử màu xanh lam của hắn đột nhiên hiện lên hình bóng của y như trong gang tấc y như là ở trong con ngươi của hắn vậy.
Vân thiếu quay lại ánh mắt sáng rực nói:
“ Này ngươi nhìn kìa.”
Nói xong tay y chỉ về phía xa nơi kinh thành có những ngọn đèn tỏa sáng rực rỡ đang bay trên trời làm sáng rực cả kinh thành cảnh đẹp này sợ là cả đời cũng không thể quên.
Vương uyên nghe thấy liền giật mình, vân thiếu thấy thế thắc mắc hỏi:
“ Ngươi bị làm sao vậy???”
Vương uyên vừa hoàn hồn vội vàng nói:
“ Không… không có gì chỉ đang bận xem một số thứ thôi.”
Vân thiếu cũng chả qua tâm liền điều khiển ngự kiếm hạ xuống đất, vừa đáp xuống đất y liền nói:
“ ngươi xuống đi ta đi đưa yên nhiên qua.”
Vương uyên liền xuống nhưng trong đầu có hơi loạn nghĩ:
“ Mình vừa nãy là làm sao vậy.”
“ đúng là…điên thật rồi.”
Vân thiếu đưa yên nhiên sang trường ca cũng nhanh chóng triệu kiếm đi sang cùng, vừa xuống yên nhiên nhìn vân thiếu với ánh mắt ngưỡng mộ nói:
“ được bay thích thật đấy.”
“ Vân ca ca mai sau huynh có thể trở ta đi nhiều hơi được không.”
//tinh//
“Chúc mừng kí chủ có được 20 độ hảo cảm của yên nhiên độ hảo cảm hiện tại của kí chủ là mong kí chủ tiếp tục cố gắng.”
Vân thiếu vui mừng đến nỗi cười thật to nói:
“ ha ha…”
“ Nếu là muội ta có thể chở đến lúc muội xuất giá thì thôi.”
yên nhiên thẹn thùng quát lớn:
“ Ca!!!”
Vân thiếu liền xoa đầu nhiên nói:
“ nha đầu ngốc nếu sau này không có ai rước muội đi thì có thể ở với ta.”
“ Ta sẽ cưới về cho muội một tỷ tỷ tốt vừa hiền lương lại thông minh đặc biệt là sẽ chăm sóc tốt cho muội.”
“ Thế nào.”
Yên nhiên vui mừng cười một cách rạng rỡ nói:
“ Vân ca ca vẫn là tốt nhất.”
Vân thiếu nhanh chóng chạy ra bờ sông vẫy tay với yên nhiên nói:
“ ê… muội mau ra đây thả đèn đi nhanh lên còn về ăn cơm.”
Vân thiếu liền thả đèn yên nhiên cũng thả theo hai chiếc đèn lẻ loi trôi dạt trên sông và dần dần xa đi chỉ để lại vân thiếu và 3 người kia đứng trên bờ nhìn nó trôi xa, sau khi thả xong y liền chấp tay nói:
“ Làm ơn cho nó trở thành hiện thực.”
Vương uyên đứng bên cạnh chỉ lẳng lặng nhìn hắn biết y viết gì mặc dù chữ hơi xấu nhưng cũng không phải là không dịch ra được.
Chiếc đèn đèn đó chỉ vỏn vẹn 2 câu:
“ Bình an.”
Lúc sau mọi người đều quay về nhà bếp họ vẫn nhìn thấy lạc lam ngồi ngay ngắn ở bàn đầy thức ăn đợi bọn họ, ngay khi vừa nghe thấy tiếng bước chân lạc lam liền quay đầu về phía bọn họ với nụ cười vẫn dịu dàng và nhẹ nhàng như xưa.
“ Vân thiếu yên nhiên đệ và muội về rồi sao.”
“ mau vào đây ăn cơm.”
“ Thái tử điện hạ và thư đồng của ngài cũng vào dùng bữa cùng nô tì.”
Vương uyên liền hành hành lễ nói:
“ Khách khí rồi.”
“ Dù gì hôm nay là ngày vui chúng ta lên thoả mái một chút.”
Nói xong bọn họ liền nhanh chóng ngồi vào bàn ăn, vân thiếu háo hức nói:
“ Lam tỷ tỷ và yên nhiên ăn đi.”
“ ngươi và vương uyên cũng ăn đi.”
Vương uyên”!!!”
lạc lam”!!!”
Yên nhiên”!!!”
Trường ca lớn giọng nói:
“ Ngươi muốn chết à, dám gọi thẳng tên của thái tử.”
vân thiếu rất bình thản vừa nhai ngấu nghiến vừa nói:
“ hắn chả bảo là không cần khách khí còn gì.”
“ ngươi!!! “
Trường ca liền cứng họng không nói thêm được lời nào nữa.
Lạc lam bất lực thở dài nói:
“ Vân thiếu à.”
Vương uyên cũng không ngồi im liền nói:
“ Không sao, không sao. “
“ vân công tử nhớ tên của ta,ta cũng rất mừng.”
“ Nếu vậy sau này cứ gọi tên ta là được.”
Vân thiếu cũng không nói gì nữa chỉ trăm chú ăn kể ra thì từ lúc xuyên không vào đây, đây là lần đầu tiên y được ăn thịt, lúc trước dù nhà nghèo nhưng cũng không nghèo đến mức không có thịt ăn.
Vương uyên nhìn vân thiếu ăn như vậy có hơi ngại nói nhỏ:
“ Này ngươi ăn từ từ thôi, có ai ăn mất đâu mà sao ngươi ăn vội như để đi đầu thai vậy.”
Vân thiếu vừa ăn vừa nói:
“ Đấy là tại ngươi ăn nhiều dửng mỡ lên thấy đồ ăn mới không thèm thôi.”
vương uyên tức giận nói:
“ Vậy thì ngươi ăn no đi, ăn no đến chết luôn đi.”
Vân thiếu vẫn chăm chú ăn cũng chả quan tâm đến hắn vẫn thản nhiên nói:
“ ta thà làm ma no cũng không làm ma đói.”
Vương uyên “ … “
Ở bên này yên nhiên cũng không kém vân thiếu ăn đến nỗi hai má phồng ra như hai cái bánh bao vậy. Trường ca thấy thế liền chỉ tay vào yên nhiên cười nói:
“ Ngươi có phải nữ tử không vậy, sao ăn như sắp chết đói thế.”
Yên nhiên lườm hắn với hai đôi mắt như chỉ cần hắn nói thêm câu nữa thì sẽ không còn cái răng nào vậy.
Sau khi ăn xong thì ai về nhà nấy vân thiếu cũng lên giường đánh một giấc đến sáng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất