Sau Khi Xuyên Không Ta Dựa Vào Phản Diện Để Sống Sót
Chương 39: Kí ức trào dâng
lạc lam thở phào như trút bỏ được nỗi lo sợ trong lòng nghĩ thầm:
“ May quá không phải như mình nghĩ.”
lạc lam vui mừng cười lên một cách dịu dàng như làn gió xuân thổi vào lòng người, đôi nhỏ nhắn khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu đôi mắt long lanh như bồ câu, làm những người bên cạnh có được cảm giác ấm áp yên tâm đến lạ lùng.
“ chúng ta về thôi, nhanh lên ta giúp đệ sử lí vết thương.”
lạc lam không hỏi gì thêm nhanh chóng hành lễ và dắt tay vân thiếu đi về biệt viện của họ.
Lưu hy cố gắng cười lên.
“ vậy để ta truyền tin cho phụ mẫu nói họ không cần đi tìm hai người nữa.”
Mặt tố hành đen lại hắn nghiến răng ánh mắt tràn đầy sát khí như muốn băm vương uyên thành trăm mảnh, hắn không phải kẻ ngu tin lời vân thiếu nói, những chuyện này hắn hiểu rất rõ một kiếp hắn trải qua chẳng nhẽ lại bị những lời này che mắt sao!!!
Vương uyên cũng nhận ra được dáng vẻ khó coi của hắn thậm chí còn không sơ mà nở ra nụ cười đầy đắc ý.
Sắc mặt của tố hành càng đen hơn gân xanh nổi lên mặt tay nắm chặt đến chảy máu. Vương uyên cũng không rảnh ở đây xem tên ngu xuẩn dại tình mù ân này, liền hành lễ rồi đi về phòng mình trường ca cũng đi theo.
Lưu hy nhìn thấy tố hành như vậy co mày khó chịu nói:
“ Anh có vẻ rất quan tâm vết trầy trên môi vân thiếu nhỉ…”
Tố hành vội chấn tĩnh lại chạy ra chỗ lưu hy giải thích:
“ Ta không phải…”
“ Chỉ là khó chịu với tên vương uyên này cậy mạnh mà hiếp yếu.”
Lưu hy hất tay tố hành nghiêm giọng nói:
“ Tốt nhất lên là như vậy!!!”
Sau đó liền quay lưng đi.
“ Về phòng với em một lúc đi.”
tố hành hơi lo lắng nhưng cũng đi theo, một lúc sau hắn bước ra khỏi phòng với vẻ mặt u ám sắc mặt lên xuống thất thường.
Vân thiếu vừa về lạc lam liền sai yên nhiên đi đun nước, cô nhanh chóng cởi y phục trên người vân thiếu xuống nhìn những vết thương chằng trịt trên người vân thiếu cô chỉ lẳng lặng cúi xuống hai hàng lệ rưng rưng.
“ Vân thiếu người đệ có nhiều vết thương quá… có đau lắm không.”
Trong lòng vân thiếu đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả có vẻ đây là lần đầu tiên có người quan tâm y nhiều đến như vậy, lúc trước những cơn đau mà y từng trải qua hoàn toàn không có ai ở bên cạnh kể cả là cha mẹ họ chỉ hỏi qua loa vài câu rồi lại đi. Nhiều lúc y muốn họ có thể ngồi cạnh y lâu thêm một chút, mong họ có thể ôm y vào lòng hỏi thăm y một cách ăn ân cần như thế đã là quá đủ rồi, nhưng mong muốn vẫn chỉ là mong muốn hoàn toàn không bao giờ trở thành sự thật dần dần mòn mỏi rồi thì cũng thấy mệt không còn mong nữa dù có đau bao nhiêu cũng không nói ra vì nếu như nói ra thì lại không biết rằng họ sẽ bôi thuốc hay sát muối vào vết thương đây…
Y chầm chậm mở miệng:
“ Không sao… lúc đầu thì đau nhưng giờ hết rồi.”
Lạc lam nghe vậy liền búng vào trán vân thiếu.
“ Còn nhỏ mà đã nói dối, đúng là không tốt tí nào.”
Sau khi yên nhiên bưng nước nóng lên lạc lam nhanh chóng sử lí vết thương cho vân thiếu và băng bó lại rồi đi về phòng vân thiếu cũng tắm xong mặc một bộ y phục mới đi lên giường ngủ.
Sáng hôm hôm sau ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ lên mặt y, làm khuôn mặt y đã trắng lại càng thêm trắng bờ môi nhỏ nhắn cùng hai hàng mi cong dài khép chặt, mái tóc đen mượt buông thả khắp người, y mơ màng tỉnh dậy đập thẳng vào mắt y là đám người vương uyên đang ngồi bên cạnh, y giật mình ngồi phắt dậy.
“ mấy…mấy người làm gì ở đây vậy. “
Vương uyên cười rất tươi.
“ Đến thăm ngươi đó…”
Vân thiếu vừa tỉnh dậy đầu tóc bù xù ngạc nhiên nói:
“ đến thăm ta!!! “
trường ca tiến đến gần giường y trông vui vẻ.
“ Đúng rồi đó.”
Yên nhiên bên cạnh cũng sốt xắng hỏi:
“ Vân ca ca đã đỡ hơn chưa.”
“ Còn đau nữa không.”
vân thiếu vừa dậy chưa hiểu chuyện gì bị gặn hỏi, y chưa loát kịp.
“ Các ngươi mau ra ngoài để ta còn mặc y phục.”
Y nói xong liền đá vương uyên và trường ca ra ngoài còn yên nhiên thì y chỉ nhẹ nhàng đẩy ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại.
//đùng//
trường ca bất mãn nói to:
“ Cũng không công bằng quá rồi đó, rõ ràng cả ba người vào mà hắn lại đá ta và điện hạ ra còn cô ta sao không bị chứ.”
yên nhiên rất bình tĩnh mặt không chút gợn sóng.
“ Vậy ngươi mặc váy đi.”
Trường ca:
“…”
Vương uyên phì cười thành tiếng.
“ Ngươi chuyện này cũng đi chấp nhặt với nữ tử sao.”
Trường ca uất ức nói.
“ chủ tử cũng đứng về phía bọn họ sao!!! “
Vân thiếu đẩy cửa ra tóc búi lên y phục chỉnh tề thắc mắc hỏi:
“ Yên nhiên hôm qua muội mang y phục ta đi có thấy chiếc khăn đỏ mà nhũ cho ta không??? “
Yên nhiên lắc đầu.
“ Muội không thấy. “
Vương uyên đứng dậy phủi sạch quần áo thò tay vào ống tay áo và lấy ra một chiếc khăn đỏ.
“ là cái này à.”
Vân thiếu mừng rỡ hai mắt sáng rực.
“ đúng rồi.”
Y chạy nhanh đến chỗ vương uyên túm lấy chiếc khăn đỏ trên tay vương uyên vui mừng nói.
“ Cảm ơn.”
“ À mà ngươi thấy nó ở đâu vậy. “
vương uyên rất bình tĩnh.
“ lúc mà ngươi ngã xuống xuống hồ thì nó bị tuột ra ta tiện tay lấy tối hôm qua lúc về đang định đưa cho ngươi nhưng ngươi lại đi nhanh quá lên không kịp đưa.”
“ May quá không phải như mình nghĩ.”
lạc lam vui mừng cười lên một cách dịu dàng như làn gió xuân thổi vào lòng người, đôi nhỏ nhắn khuôn mặt xinh đẹp ôn nhu đôi mắt long lanh như bồ câu, làm những người bên cạnh có được cảm giác ấm áp yên tâm đến lạ lùng.
“ chúng ta về thôi, nhanh lên ta giúp đệ sử lí vết thương.”
lạc lam không hỏi gì thêm nhanh chóng hành lễ và dắt tay vân thiếu đi về biệt viện của họ.
Lưu hy cố gắng cười lên.
“ vậy để ta truyền tin cho phụ mẫu nói họ không cần đi tìm hai người nữa.”
Mặt tố hành đen lại hắn nghiến răng ánh mắt tràn đầy sát khí như muốn băm vương uyên thành trăm mảnh, hắn không phải kẻ ngu tin lời vân thiếu nói, những chuyện này hắn hiểu rất rõ một kiếp hắn trải qua chẳng nhẽ lại bị những lời này che mắt sao!!!
Vương uyên cũng nhận ra được dáng vẻ khó coi của hắn thậm chí còn không sơ mà nở ra nụ cười đầy đắc ý.
Sắc mặt của tố hành càng đen hơn gân xanh nổi lên mặt tay nắm chặt đến chảy máu. Vương uyên cũng không rảnh ở đây xem tên ngu xuẩn dại tình mù ân này, liền hành lễ rồi đi về phòng mình trường ca cũng đi theo.
Lưu hy nhìn thấy tố hành như vậy co mày khó chịu nói:
“ Anh có vẻ rất quan tâm vết trầy trên môi vân thiếu nhỉ…”
Tố hành vội chấn tĩnh lại chạy ra chỗ lưu hy giải thích:
“ Ta không phải…”
“ Chỉ là khó chịu với tên vương uyên này cậy mạnh mà hiếp yếu.”
Lưu hy hất tay tố hành nghiêm giọng nói:
“ Tốt nhất lên là như vậy!!!”
Sau đó liền quay lưng đi.
“ Về phòng với em một lúc đi.”
tố hành hơi lo lắng nhưng cũng đi theo, một lúc sau hắn bước ra khỏi phòng với vẻ mặt u ám sắc mặt lên xuống thất thường.
Vân thiếu vừa về lạc lam liền sai yên nhiên đi đun nước, cô nhanh chóng cởi y phục trên người vân thiếu xuống nhìn những vết thương chằng trịt trên người vân thiếu cô chỉ lẳng lặng cúi xuống hai hàng lệ rưng rưng.
“ Vân thiếu người đệ có nhiều vết thương quá… có đau lắm không.”
Trong lòng vân thiếu đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó tả có vẻ đây là lần đầu tiên có người quan tâm y nhiều đến như vậy, lúc trước những cơn đau mà y từng trải qua hoàn toàn không có ai ở bên cạnh kể cả là cha mẹ họ chỉ hỏi qua loa vài câu rồi lại đi. Nhiều lúc y muốn họ có thể ngồi cạnh y lâu thêm một chút, mong họ có thể ôm y vào lòng hỏi thăm y một cách ăn ân cần như thế đã là quá đủ rồi, nhưng mong muốn vẫn chỉ là mong muốn hoàn toàn không bao giờ trở thành sự thật dần dần mòn mỏi rồi thì cũng thấy mệt không còn mong nữa dù có đau bao nhiêu cũng không nói ra vì nếu như nói ra thì lại không biết rằng họ sẽ bôi thuốc hay sát muối vào vết thương đây…
Y chầm chậm mở miệng:
“ Không sao… lúc đầu thì đau nhưng giờ hết rồi.”
Lạc lam nghe vậy liền búng vào trán vân thiếu.
“ Còn nhỏ mà đã nói dối, đúng là không tốt tí nào.”
Sau khi yên nhiên bưng nước nóng lên lạc lam nhanh chóng sử lí vết thương cho vân thiếu và băng bó lại rồi đi về phòng vân thiếu cũng tắm xong mặc một bộ y phục mới đi lên giường ngủ.
Sáng hôm hôm sau ánh mặt trời chiếu rọi qua khung cửa sổ lên mặt y, làm khuôn mặt y đã trắng lại càng thêm trắng bờ môi nhỏ nhắn cùng hai hàng mi cong dài khép chặt, mái tóc đen mượt buông thả khắp người, y mơ màng tỉnh dậy đập thẳng vào mắt y là đám người vương uyên đang ngồi bên cạnh, y giật mình ngồi phắt dậy.
“ mấy…mấy người làm gì ở đây vậy. “
Vương uyên cười rất tươi.
“ Đến thăm ngươi đó…”
Vân thiếu vừa tỉnh dậy đầu tóc bù xù ngạc nhiên nói:
“ đến thăm ta!!! “
trường ca tiến đến gần giường y trông vui vẻ.
“ Đúng rồi đó.”
Yên nhiên bên cạnh cũng sốt xắng hỏi:
“ Vân ca ca đã đỡ hơn chưa.”
“ Còn đau nữa không.”
vân thiếu vừa dậy chưa hiểu chuyện gì bị gặn hỏi, y chưa loát kịp.
“ Các ngươi mau ra ngoài để ta còn mặc y phục.”
Y nói xong liền đá vương uyên và trường ca ra ngoài còn yên nhiên thì y chỉ nhẹ nhàng đẩy ra khỏi cửa rồi đóng cửa lại.
//đùng//
trường ca bất mãn nói to:
“ Cũng không công bằng quá rồi đó, rõ ràng cả ba người vào mà hắn lại đá ta và điện hạ ra còn cô ta sao không bị chứ.”
yên nhiên rất bình tĩnh mặt không chút gợn sóng.
“ Vậy ngươi mặc váy đi.”
Trường ca:
“…”
Vương uyên phì cười thành tiếng.
“ Ngươi chuyện này cũng đi chấp nhặt với nữ tử sao.”
Trường ca uất ức nói.
“ chủ tử cũng đứng về phía bọn họ sao!!! “
Vân thiếu đẩy cửa ra tóc búi lên y phục chỉnh tề thắc mắc hỏi:
“ Yên nhiên hôm qua muội mang y phục ta đi có thấy chiếc khăn đỏ mà nhũ cho ta không??? “
Yên nhiên lắc đầu.
“ Muội không thấy. “
Vương uyên đứng dậy phủi sạch quần áo thò tay vào ống tay áo và lấy ra một chiếc khăn đỏ.
“ là cái này à.”
Vân thiếu mừng rỡ hai mắt sáng rực.
“ đúng rồi.”
Y chạy nhanh đến chỗ vương uyên túm lấy chiếc khăn đỏ trên tay vương uyên vui mừng nói.
“ Cảm ơn.”
“ À mà ngươi thấy nó ở đâu vậy. “
vương uyên rất bình tĩnh.
“ lúc mà ngươi ngã xuống xuống hồ thì nó bị tuột ra ta tiện tay lấy tối hôm qua lúc về đang định đưa cho ngươi nhưng ngươi lại đi nhanh quá lên không kịp đưa.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất