Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế
Chương 5: Hình như lão tử có "đồng hương"
Ngồi ngẩn ngơ nhìn xung quanh, Diệp Nhược Phi không tự chủ được lại nhớ tới Giang Đình Phong. Hắn nhớ Giang Đình Phong cũng thích uống mấy cái trà đắng đắng giống vị vương gia này, nhưng có vẻ do Thiên Thiên thích đồ ngọt cho nên y mới tập làm quen với đường.
Lại nhớ tới có lần hắn đưa cho y một ly chè, sau khi ăn xong muỗng đầu tiên y đã nhăn hết cả mặt bảo ngọt quá, còn bảo hắn sau này đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ bị tiểu đường. Lúc đó hắn nghĩ gu ẩm thực của y có vẻ quái dị, lại không ngờ được tại nơi này có thể biết được có một người giống y tới vậy.
Bất giác mỉm cười, rồi lại bị chính nụ cười của mình làm cho khựng lại. Diệp Nhược Phi tất nhiên không quên bản thân đối với người kia căn bản chỉ là một thế thân nhỏ nhoi mà thôi, lúc hắn đứng trước mặt y, trong mắt y thì hắn chính là Thiên Thiên. Nếu không có một đêm cuối cùng kia y tự mình nhận ra, có lẽ cho đến lúc chết hắn vẫn không được là chính mình.
Lắc đầu thật mạnh rũ sạch những ký ức không vui đi, Diệp Nhược Phi đứng dậy, bước tới dưới gốc của một cây tử đằng, ngẩng mặt lên nhìn vòm cây màu tím nhạt, hắn đột nhiên cảm thấy cứ như đang mơ vậy. Xuyên không rồi, Giang Đình Phong bây giờ cũng chỉ còn là một mảnh quá khứ mà hắn muốn chôn vùi vào nơi sâu nhất trong linh hồn, vĩnh viễn không muốn nhớ lại, mà ông trời cho hắn cơ hội sống lại lần này, hắn tất nhiên sẽ trân trọng nó, sẽ tìm được một người so với người kia tốt hơn, sẽ không khiến cho bản thân phải chịu đau khổ thêm nữa.
Hoa tử đằng rơi rớt đầy trên mặt đất, tạo thành một tấm thảm màu tim tím dịu nhẹ. Ngắm nhìn sắc tím tĩnh lặng vây quanh mình, tâm Diệp Nhược Phi thanh thản lạ thường, giống như gánh nặng bao nhiêu năm phút chốc được trút bỏ.
Bỗng nhiên, giọng của Phương Ly từ đằng xa vang lên đánh vỡ tâm trạng của hắn.
"Hoàng thượng, vương gia."
Nghe thấy hai cái danh xưng vô cùng cao quý, Diệp Nhược Phi tò mò muốn quay qua nhìn xem diện mạo của hai nhân vật ngồi trên đầu thiên hạ này. Chỉ là vừa định quay đầu, một cơn gió mạnh liền thổi đến, những cánh tử đằng rơi rụng dưới đất phút chốc bay lên, tán loạn xung quanh hắn. Vạt áo tung bay, mái tóc ngắn ngủn bị thổi cho rối tung rối mù, hắn vô thức nhắm mắt lại tránh cho cánh hoa rơi vào.
Khung cảnh trước mắt khiến hai người vừa mới tới kia nhìn đến ngây người.
Thiếu niên đứng ngẩn ngơ dưới tàn cây tử đằng có một khuôn mặt vô cúng khả ái, y phục trên người có cùng sắc tím nhàn nhạt với màu hoa. Khi cơn gió thổi đến bất ngờ, cánh hoa dưới đất cũng bay lên, xoay quanh thiếu niên. Lúc đó, thiếu niên nhắm hờ đôi mắt lại, cả người dường như muốn tan biến, hòa vào sắc tím rợp trời.
Hình ảnh phiêu dật như vậy, làm người ta có cảm giác trên người thiếu niên như có tiên khí lượn lờ, giống như thật sự là thần linh được thượng đế ban xuống.
Làn gió bất ngờ tới cũng bất ngờ đi. Bấy giờ, Diệp Nhược Phi mới mở đôi mắt hoa đào của mình ra, nhìn về phía bên kia.
"Diệp công tử!" Phương Ly kích động chạy tới gần, hoàn toàn quên mất hai vị con ông giời kia, "Công tử, ngươi thật là đẹp a!"
"Thế ư?" Diệp Nhược Phi tâm tình rất tốt, hiếm có ai khen hắn đẹp lắm à nha >
Lại nhớ tới có lần hắn đưa cho y một ly chè, sau khi ăn xong muỗng đầu tiên y đã nhăn hết cả mặt bảo ngọt quá, còn bảo hắn sau này đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, sẽ bị tiểu đường. Lúc đó hắn nghĩ gu ẩm thực của y có vẻ quái dị, lại không ngờ được tại nơi này có thể biết được có một người giống y tới vậy.
Bất giác mỉm cười, rồi lại bị chính nụ cười của mình làm cho khựng lại. Diệp Nhược Phi tất nhiên không quên bản thân đối với người kia căn bản chỉ là một thế thân nhỏ nhoi mà thôi, lúc hắn đứng trước mặt y, trong mắt y thì hắn chính là Thiên Thiên. Nếu không có một đêm cuối cùng kia y tự mình nhận ra, có lẽ cho đến lúc chết hắn vẫn không được là chính mình.
Lắc đầu thật mạnh rũ sạch những ký ức không vui đi, Diệp Nhược Phi đứng dậy, bước tới dưới gốc của một cây tử đằng, ngẩng mặt lên nhìn vòm cây màu tím nhạt, hắn đột nhiên cảm thấy cứ như đang mơ vậy. Xuyên không rồi, Giang Đình Phong bây giờ cũng chỉ còn là một mảnh quá khứ mà hắn muốn chôn vùi vào nơi sâu nhất trong linh hồn, vĩnh viễn không muốn nhớ lại, mà ông trời cho hắn cơ hội sống lại lần này, hắn tất nhiên sẽ trân trọng nó, sẽ tìm được một người so với người kia tốt hơn, sẽ không khiến cho bản thân phải chịu đau khổ thêm nữa.
Hoa tử đằng rơi rớt đầy trên mặt đất, tạo thành một tấm thảm màu tim tím dịu nhẹ. Ngắm nhìn sắc tím tĩnh lặng vây quanh mình, tâm Diệp Nhược Phi thanh thản lạ thường, giống như gánh nặng bao nhiêu năm phút chốc được trút bỏ.
Bỗng nhiên, giọng của Phương Ly từ đằng xa vang lên đánh vỡ tâm trạng của hắn.
"Hoàng thượng, vương gia."
Nghe thấy hai cái danh xưng vô cùng cao quý, Diệp Nhược Phi tò mò muốn quay qua nhìn xem diện mạo của hai nhân vật ngồi trên đầu thiên hạ này. Chỉ là vừa định quay đầu, một cơn gió mạnh liền thổi đến, những cánh tử đằng rơi rụng dưới đất phút chốc bay lên, tán loạn xung quanh hắn. Vạt áo tung bay, mái tóc ngắn ngủn bị thổi cho rối tung rối mù, hắn vô thức nhắm mắt lại tránh cho cánh hoa rơi vào.
Khung cảnh trước mắt khiến hai người vừa mới tới kia nhìn đến ngây người.
Thiếu niên đứng ngẩn ngơ dưới tàn cây tử đằng có một khuôn mặt vô cúng khả ái, y phục trên người có cùng sắc tím nhàn nhạt với màu hoa. Khi cơn gió thổi đến bất ngờ, cánh hoa dưới đất cũng bay lên, xoay quanh thiếu niên. Lúc đó, thiếu niên nhắm hờ đôi mắt lại, cả người dường như muốn tan biến, hòa vào sắc tím rợp trời.
Hình ảnh phiêu dật như vậy, làm người ta có cảm giác trên người thiếu niên như có tiên khí lượn lờ, giống như thật sự là thần linh được thượng đế ban xuống.
Làn gió bất ngờ tới cũng bất ngờ đi. Bấy giờ, Diệp Nhược Phi mới mở đôi mắt hoa đào của mình ra, nhìn về phía bên kia.
"Diệp công tử!" Phương Ly kích động chạy tới gần, hoàn toàn quên mất hai vị con ông giời kia, "Công tử, ngươi thật là đẹp a!"
"Thế ư?" Diệp Nhược Phi tâm tình rất tốt, hiếm có ai khen hắn đẹp lắm à nha >
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất