Sau Khi Xuyên Không Tôi Vẫn Là Người Thay Thế
Chương 59: Cùng nhau vui vẻ
Bởi vì bị trọng thương cộng thêm với mấy ngày không chợp mắt nên sau khi hôn mê, Âu Dương Kỳ cứ thế ngủ một mạch đến tận ngày hôm sau.
Lúc y tỉnh dậy từ trên giường chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, chắc do đã nghỉ ngơi đủ lâu, nhưng cũng vì nằm quá lâu mà cơ thể còn có chút rệu rã.
Trong phòng y nằm không còn ai khác nữa. Âu Dương Kỳ chống tay ngồi dậy, nơi vết thương truyền tới cơn nhức nhói, y dùng tay vịn lấy, chỉ thấy nơi đó đã được băng một lớp vải dày, bên trong thoang thoảng mùi thảo dược.
Âu Dương Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, cả người buông lỏng, hít sâu, bắt đầu vận công điều tức.
Cảm nhận nội lực tiêu hao trong cơ thể đã phục hồi đại đa số, một lúc sau, y mới chậm rãi mở mắt.
Không vội xuống giường ra ngoài, Âu Dương Kỳ giữ nguyên tư thế quan sát bày trí trong phòng.
Đây hẳn là một phòng trọ, không gian rất nhỏ nhưng đủ ấm cúng, bên cạnh giường đặt bàn trà, đối diện cửa ra vào là cửa sổ, lúc này đặt trên bệ cửa sổ là một lư hương đang được đốt, hương thơm dịu nhẹ lan tràn khắp phòng khiến lòng người thư thái.
Mà ở trên giường, bên cạnh gối nằm chính là hòm thuốc tùy thân Diệp Nhược Phi vẫn thường mang bên mình.
Âu Dương Kỳ hơi ngẩn ra, thì ra y đã ngủ trong phòng Diệp Nhược Phi cả một đêm qua.
Nhìn nhìn hòm thuốc còn muốn to hơn cả cơ thể, y vẫn luôn tò mò không biết Diệp Nhược Phi đeo nó trên người có cảm thấy nặng hay không, dù sao thì hòm to như thế, số thuốc đặt bên trong chắc cũng nặng bằng một bao tải gạo đi.
Dòm ngó một hồi, vương gia đại nhân bắt đầu ngứa ngáy tay chân, vươn tay "cạch" một tiếng mở hòm thuốc ra.
Khiến y ngạc nhiên chính là bên trong chẳng có bao nhiêu chai lọ, chắc là hắn đã sử dụng để chữa bệnh cho người dân thành Phong Châu.
Vốn muốn cầm lên xem kỹ hơn, thế nhưng mà bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, Âu Dương Kỳ nhanh chóng đóng lại hòm thuốc, quay đầu liền thấy Diệp Nhược Phi đang mở cửa vào.
"Ngài tỉnh rồi?" Nhìn thấy y đang ngồi, hắn ngạc nhiên.
"Ừ." Âu Dương Kỳ gật đầu.
Diệp Nhược Phi đặt cái khay trong tay lên bàn trà, bước nhanh tới đặt tay lên trán y, một hồi sau mới rời ra: "May quá, không có phát sốt."
Xong lại bảo: "Vừa lúc lão bản khi nãy nấu chút cháo, ta không biết ngài đã tỉnh hay chưa nên chỉ đem lên một chút, ngài ăn đỡ vậy, không đủ ta sẽ lấy thêm."
Vừa nói hai tay vừa bưng lên chén cháo nhỏ, mùi cháo rất thơm, vẫn còn đang bốc khói nóng hổi.
Diệp Nhược Phi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, múc một muỗng thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Âu Dương Kỳ.
Âu Dương Kỳ đang muốn nói rằng bản thân có thể tự mình dùng, thế nhưng nhìn Diệp Nhược Phi đã bỏ công quan tâm như vậy, y cũng thuận theo im lặng ngậm lấy muỗng cháo kia.
Nuốt xuống, y lên tiếng: "Tối hôm qua ta ngủ ở đây?"
Diệp Nhược Phi gật đầu, lại thổi một muỗng: "Vốn định để ngài ở nhà đại phu, nhưng mà vết thương của ngài đã không còn đáng ngại nữa nên mới đưa về đây."
Âu Dương Kỳ nhìn hắn, lại hỏi: "Vậy hôm qua ngươi ngủ ở đâu?"
Diệp Nhược Phi tỉnh như ruồi nói: "Cũng ở đây, ta nằm kế bên ngài. Ta sợ nửa đêm ngài đột nhiên phát sốt không ai lo cho nên ta không dám rời đi."
Hắn vẫn cứ nghiêm túc vừa hỏi thăm tình hình Âu Dương Kỳ vừa đút cho y ăn, còn Âu Dương Kỳ thì ngoan ngoãn làm tròn vai một bệnh nhân, chỉ ngồi ăn và nhìn hắn.
Hai người câu được câu không trò chuyện cho tới khi chén cháo nhỏ thấy đáy, Diệp Nhược Phi tận tụy đưa qua một ly trà, lại nói: "Tạm thời khoảng thời gian này ngài chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, ta sẽ nhờ lão bản chú ý."
Xong xuôi liền mang khay ra ngoài, giống như đang có việc gấp.
Âu Dương Kỳ ngồi im lặng suy nghĩ, bây giờ tình hình đã có chút cấp bách, chỉ sợ không thể nán lại nơi này lâu thêm nữa. Y cúi đầu nhìn băng vải trên bụng, chờ đến khi vết thương đóng vảy y phải lập tức trở về để báo cáo cho hoàng huynh.
Thử cử động vài cái, thấy cũng không đau lắm, y quyết định khoác áo xuống giường ra ngoài.
Giờ hẳn đã qua giờ cơm trưa, lúc y xuống lầu thì thấy những binh sĩ ngày hôm qua cản giúp y ở trong rừng đã trở về, nhìn sơ qua thì coi như vẫn đủ số lượng, hiện tại đang cùng với những thị vệ khác chia thành mấy nhóm tụm năm tụm ba đánh bài nói chuyện, không khí trong khách điếm vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Âu Dương Kỳ lia ánh mắt, phát hiện Diệp Nhược Phi và Thiên Thiên cũng đang ngồi lẫn trong một nhóm, đánh bài đến khí thế ngất trời.
Y có chút bất đắc dĩ, hóa ra khi nãy hắn vội vàng như thế là để chạy đi đánh bài à.
"Ta bảy nút!"
"Ta năm nút."
"Thao! Lão tử một nút!"
Thì ra đám người này đang chơi bài đếm nút, mấy thị vệ có người hớn hở có người đen mặt, nói chung tất cả đều rất hăng hái.
"Ta thắng rồi, các ngươi mau chung tiền." Thị vệ Ất mặt không đổi sắc lật bài ra, chín nút.
Thị vệ Ất là người mở bài sau cùng, không có ai lớn hơn nữa.
Thiên Thiên cười khổ: "Nãy giờ ta thua gần mười ván rồi đấy."
"Ngươi có gian lận không vậy? Sao chín nút mãi thế?!" Thị vệ Bính không phục chỉ tay.
Thị vệ Ất nhún vai cắn lương khô: "Là ông trời thấy ta nghèo nên phù hộ."
"Thôi ngươi chớ có điêu!" Một thị vệ khác vẻ mặt không cam lòng nhưng vẫn phải móc ra hai đồng bạc đưa đến.
"Chung tiền đi, chung tiền đi." Diệp Nhược Phi cong cong ánh mắt, lâu lắm rồi hắn không có động đến bài bạc, hiển nhiên vận may cũng giảm đi, nhưng mà hắn vẫn chơi đến vô cùng cao hứng.
Âu Dương Kỳ thấy một màn này, không hiểu sao có chút dở khóc dở cười, thì ra Diệp Nhược Phi còn có nhiều mặt mà y chưa từng nhìn thấy như thế.
Thiên Thiên đang chuẩn bị xào bài, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy y đứng phía xa, bèn lớn giọng gọi: "Vương gia, có muốn chơi cùng không?!"
Nghe y gọi như thế, Diệp Nhược Phi ngẩn ra, cũng quay đầu, tức thì vội nói: "Mau tìm thêm ghế cho vương gia ngồi."
Âu Dương Kỳ chầm chậm đi tới bàn của họ, thị vệ một nút khi nãy đứng lên nhường chỗ cho y, còn vui vẻ nói: "Vương gia chơi bài giỏi lắm, ngài có thể giúp thuộc hạ gỡ gạc một chút không ạ?"
Từ trước tới giờ quan hệ của hai huynh đệ Âu Dương cùng với quân lính và thị vệ trong cung đều phi thường tốt, bởi vì từ khi còn nhỏ đã luôn xông pha chiến trận cùng nhau, có thời điểm còn ăn chung một cái bánh ngủ cùng một cái chăn, cho nên mặc dù bên ngoài bọn họ lúc nào cũng giữ vững quan hệ tôn ti chủ tớ, nhưng thực chất có đôi lúc họ cư xử với nhau không khác gì bạn bè.
Đám người trong bàn nghe thị vệ kia nói như thế thì đồng loạt cười vang. Thị vệ Giáp bảo: "Vận may của ngươi thấp như thế thì tự đi mà chịu, còn nhờ vương gia gỡ hộ nữa à?"
"Ngươi nói gì?! Lão tử đánh ngươi bây giờ!" Thị vệ kia đứng sau lưng Âu Dương Kỳ giơ lên nắm đấm.
Đám người hi hi ha ha, Diệp Nhược Phi nghe đến hai mắt cong thành hình bán nguyệt, vui vẻ vô cùng.
"Chia bài đi." Âu Dương Kỳ thấy vậy tâm trạng cũng tốt lên.
"Tới a!" Thiên Thiên chuyên nghiệp bắt đầu xào bài mấy phát, chia đều ra.
Cả đám hò reo hú hét đến vang vọng cả tiếng ra khỏi khách điếm, có mấy câu nói hài hước khiến người dân ngoài đường không nhịn nổi phải bật cười. Không khí Bồ Đề Thôn tràn ngập yên bình cùng ấm áp.
__________________________
Đang suy xét thử xem nên cho có H hay là thanh thuỷ =))))
Lúc y tỉnh dậy từ trên giường chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng thoải mái, chắc do đã nghỉ ngơi đủ lâu, nhưng cũng vì nằm quá lâu mà cơ thể còn có chút rệu rã.
Trong phòng y nằm không còn ai khác nữa. Âu Dương Kỳ chống tay ngồi dậy, nơi vết thương truyền tới cơn nhức nhói, y dùng tay vịn lấy, chỉ thấy nơi đó đã được băng một lớp vải dày, bên trong thoang thoảng mùi thảo dược.
Âu Dương Kỳ ngồi xếp bằng trên giường, cả người buông lỏng, hít sâu, bắt đầu vận công điều tức.
Cảm nhận nội lực tiêu hao trong cơ thể đã phục hồi đại đa số, một lúc sau, y mới chậm rãi mở mắt.
Không vội xuống giường ra ngoài, Âu Dương Kỳ giữ nguyên tư thế quan sát bày trí trong phòng.
Đây hẳn là một phòng trọ, không gian rất nhỏ nhưng đủ ấm cúng, bên cạnh giường đặt bàn trà, đối diện cửa ra vào là cửa sổ, lúc này đặt trên bệ cửa sổ là một lư hương đang được đốt, hương thơm dịu nhẹ lan tràn khắp phòng khiến lòng người thư thái.
Mà ở trên giường, bên cạnh gối nằm chính là hòm thuốc tùy thân Diệp Nhược Phi vẫn thường mang bên mình.
Âu Dương Kỳ hơi ngẩn ra, thì ra y đã ngủ trong phòng Diệp Nhược Phi cả một đêm qua.
Nhìn nhìn hòm thuốc còn muốn to hơn cả cơ thể, y vẫn luôn tò mò không biết Diệp Nhược Phi đeo nó trên người có cảm thấy nặng hay không, dù sao thì hòm to như thế, số thuốc đặt bên trong chắc cũng nặng bằng một bao tải gạo đi.
Dòm ngó một hồi, vương gia đại nhân bắt đầu ngứa ngáy tay chân, vươn tay "cạch" một tiếng mở hòm thuốc ra.
Khiến y ngạc nhiên chính là bên trong chẳng có bao nhiêu chai lọ, chắc là hắn đã sử dụng để chữa bệnh cho người dân thành Phong Châu.
Vốn muốn cầm lên xem kỹ hơn, thế nhưng mà bên ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng động, Âu Dương Kỳ nhanh chóng đóng lại hòm thuốc, quay đầu liền thấy Diệp Nhược Phi đang mở cửa vào.
"Ngài tỉnh rồi?" Nhìn thấy y đang ngồi, hắn ngạc nhiên.
"Ừ." Âu Dương Kỳ gật đầu.
Diệp Nhược Phi đặt cái khay trong tay lên bàn trà, bước nhanh tới đặt tay lên trán y, một hồi sau mới rời ra: "May quá, không có phát sốt."
Xong lại bảo: "Vừa lúc lão bản khi nãy nấu chút cháo, ta không biết ngài đã tỉnh hay chưa nên chỉ đem lên một chút, ngài ăn đỡ vậy, không đủ ta sẽ lấy thêm."
Vừa nói hai tay vừa bưng lên chén cháo nhỏ, mùi cháo rất thơm, vẫn còn đang bốc khói nóng hổi.
Diệp Nhược Phi kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, múc một muỗng thổi nguội rồi đưa đến bên miệng Âu Dương Kỳ.
Âu Dương Kỳ đang muốn nói rằng bản thân có thể tự mình dùng, thế nhưng nhìn Diệp Nhược Phi đã bỏ công quan tâm như vậy, y cũng thuận theo im lặng ngậm lấy muỗng cháo kia.
Nuốt xuống, y lên tiếng: "Tối hôm qua ta ngủ ở đây?"
Diệp Nhược Phi gật đầu, lại thổi một muỗng: "Vốn định để ngài ở nhà đại phu, nhưng mà vết thương của ngài đã không còn đáng ngại nữa nên mới đưa về đây."
Âu Dương Kỳ nhìn hắn, lại hỏi: "Vậy hôm qua ngươi ngủ ở đâu?"
Diệp Nhược Phi tỉnh như ruồi nói: "Cũng ở đây, ta nằm kế bên ngài. Ta sợ nửa đêm ngài đột nhiên phát sốt không ai lo cho nên ta không dám rời đi."
Hắn vẫn cứ nghiêm túc vừa hỏi thăm tình hình Âu Dương Kỳ vừa đút cho y ăn, còn Âu Dương Kỳ thì ngoan ngoãn làm tròn vai một bệnh nhân, chỉ ngồi ăn và nhìn hắn.
Hai người câu được câu không trò chuyện cho tới khi chén cháo nhỏ thấy đáy, Diệp Nhược Phi tận tụy đưa qua một ly trà, lại nói: "Tạm thời khoảng thời gian này ngài chỉ có thể ăn đồ thanh đạm, ta sẽ nhờ lão bản chú ý."
Xong xuôi liền mang khay ra ngoài, giống như đang có việc gấp.
Âu Dương Kỳ ngồi im lặng suy nghĩ, bây giờ tình hình đã có chút cấp bách, chỉ sợ không thể nán lại nơi này lâu thêm nữa. Y cúi đầu nhìn băng vải trên bụng, chờ đến khi vết thương đóng vảy y phải lập tức trở về để báo cáo cho hoàng huynh.
Thử cử động vài cái, thấy cũng không đau lắm, y quyết định khoác áo xuống giường ra ngoài.
Giờ hẳn đã qua giờ cơm trưa, lúc y xuống lầu thì thấy những binh sĩ ngày hôm qua cản giúp y ở trong rừng đã trở về, nhìn sơ qua thì coi như vẫn đủ số lượng, hiện tại đang cùng với những thị vệ khác chia thành mấy nhóm tụm năm tụm ba đánh bài nói chuyện, không khí trong khách điếm vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Âu Dương Kỳ lia ánh mắt, phát hiện Diệp Nhược Phi và Thiên Thiên cũng đang ngồi lẫn trong một nhóm, đánh bài đến khí thế ngất trời.
Y có chút bất đắc dĩ, hóa ra khi nãy hắn vội vàng như thế là để chạy đi đánh bài à.
"Ta bảy nút!"
"Ta năm nút."
"Thao! Lão tử một nút!"
Thì ra đám người này đang chơi bài đếm nút, mấy thị vệ có người hớn hở có người đen mặt, nói chung tất cả đều rất hăng hái.
"Ta thắng rồi, các ngươi mau chung tiền." Thị vệ Ất mặt không đổi sắc lật bài ra, chín nút.
Thị vệ Ất là người mở bài sau cùng, không có ai lớn hơn nữa.
Thiên Thiên cười khổ: "Nãy giờ ta thua gần mười ván rồi đấy."
"Ngươi có gian lận không vậy? Sao chín nút mãi thế?!" Thị vệ Bính không phục chỉ tay.
Thị vệ Ất nhún vai cắn lương khô: "Là ông trời thấy ta nghèo nên phù hộ."
"Thôi ngươi chớ có điêu!" Một thị vệ khác vẻ mặt không cam lòng nhưng vẫn phải móc ra hai đồng bạc đưa đến.
"Chung tiền đi, chung tiền đi." Diệp Nhược Phi cong cong ánh mắt, lâu lắm rồi hắn không có động đến bài bạc, hiển nhiên vận may cũng giảm đi, nhưng mà hắn vẫn chơi đến vô cùng cao hứng.
Âu Dương Kỳ thấy một màn này, không hiểu sao có chút dở khóc dở cười, thì ra Diệp Nhược Phi còn có nhiều mặt mà y chưa từng nhìn thấy như thế.
Thiên Thiên đang chuẩn bị xào bài, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy y đứng phía xa, bèn lớn giọng gọi: "Vương gia, có muốn chơi cùng không?!"
Nghe y gọi như thế, Diệp Nhược Phi ngẩn ra, cũng quay đầu, tức thì vội nói: "Mau tìm thêm ghế cho vương gia ngồi."
Âu Dương Kỳ chầm chậm đi tới bàn của họ, thị vệ một nút khi nãy đứng lên nhường chỗ cho y, còn vui vẻ nói: "Vương gia chơi bài giỏi lắm, ngài có thể giúp thuộc hạ gỡ gạc một chút không ạ?"
Từ trước tới giờ quan hệ của hai huynh đệ Âu Dương cùng với quân lính và thị vệ trong cung đều phi thường tốt, bởi vì từ khi còn nhỏ đã luôn xông pha chiến trận cùng nhau, có thời điểm còn ăn chung một cái bánh ngủ cùng một cái chăn, cho nên mặc dù bên ngoài bọn họ lúc nào cũng giữ vững quan hệ tôn ti chủ tớ, nhưng thực chất có đôi lúc họ cư xử với nhau không khác gì bạn bè.
Đám người trong bàn nghe thị vệ kia nói như thế thì đồng loạt cười vang. Thị vệ Giáp bảo: "Vận may của ngươi thấp như thế thì tự đi mà chịu, còn nhờ vương gia gỡ hộ nữa à?"
"Ngươi nói gì?! Lão tử đánh ngươi bây giờ!" Thị vệ kia đứng sau lưng Âu Dương Kỳ giơ lên nắm đấm.
Đám người hi hi ha ha, Diệp Nhược Phi nghe đến hai mắt cong thành hình bán nguyệt, vui vẻ vô cùng.
"Chia bài đi." Âu Dương Kỳ thấy vậy tâm trạng cũng tốt lên.
"Tới a!" Thiên Thiên chuyên nghiệp bắt đầu xào bài mấy phát, chia đều ra.
Cả đám hò reo hú hét đến vang vọng cả tiếng ra khỏi khách điếm, có mấy câu nói hài hước khiến người dân ngoài đường không nhịn nổi phải bật cười. Không khí Bồ Đề Thôn tràn ngập yên bình cùng ấm áp.
__________________________
Đang suy xét thử xem nên cho có H hay là thanh thuỷ =))))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất