Sau Khi Xuyên Sách Kiếm Được Chồng Đẹp Trai
Chương 2
Không biết anh ta có hỏng trước khi sextoy được mang đến hay không?
Kiều An đau đầu gãi gãi mái tóc còn đang nhỏ giọt của mình, cậu cảm thấy bàn tay mình không có chỗ để, lòng bàn chân đổ mồ hôi, xương cốt và cơ bắp toàn thân đều căng cứng.
Bản thân anh ta ở trong nhà vệ sinh giải quyết thì thôi, con người đều có nhu cầu sinh lý. Nhưng mà giúp người khác quay tay như vậy thì còn có đạo lý gì nữa? Nhưng nếu không giúp anh ta, đến lúc đó anh ta trở thành thái giám, Kiều An hình như cũng có chút không đành lòng.
Vì vậy, sau khi đấu tranh một lúc, Kiều An hít một hơi thật sâu, ngồi bên giường, và sau đó... Nhổ "củ cải" ra.
Mười lăm phút sau, người Kiều An đã tê dại.
Tay cậu mỏi quá rồi, nói thật cậu thà đi chuyển gạch còn hơn.
Hai mươi lăm phút sau, Kiều An phát điên rồi.
Cậu hai mắt thẳng tắp, thậm chí nổi lên tâm lý trả thù, hung hăng véo một cái! Hoắc Đình Minh rõ ràng ý thức còn đang chìm trong hôn mê nhưng vẫn đau khổ hừ một tiếng.
Kiều An nghe anh hừ đau đớn, lập tức chột dạ. động tác lại vội vàng nhẹ đi. Kiều An nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, bây giờ đã qua hai mươi sáu phút.
Nói thật, cậu hơi hoảng sợ.
Kiều An có chút ghét bỏ nhìn hoắc Đình Minh "củ cải lớn" nước chảy đầm đìa, như vậy rồi còn không nộp vũ khí, vị huynh đài thật quá đáng..
Cổ họng Kiều An đã khô, trong lòng khóc hu hu.
Cậu thật sự rất tuyệt vọng, nếu như tiến thêm một bước giúp anh ta thì cậu cảm giác cậu sẽ không qua được ngưỡng cửa này mất, nếu tiếp tục dùng tay giúp thì cảm thấy không thể làm cho anh ra được, nếu, nếu... Thật hư hỏng, muốn thiến thì làm sao bây giờ? Rốt cuộc cậu không đành lòng. Không thù không oán cũng thật khó để thấy chết không cứu, vừa nghĩ mềm lòng, cậu hít sâu một hơi sau đó thở ra, ánh mắt như sẽ anh dũng hy sinh mà tiến lên.
Cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.
Coi như là ăn củ cải có không ngon.
Sau khi Kiều An súc miệng, ngồi bên giường Hoắc Đình Minh, nhìn gương mặt đang ngủ của Hoắc Đình Minh, Kiều An đưa tay vỗ vỗ mặt anh, sau đó nói: "Ngủ ngon đi, ba cũng chỉ có thể làm được chuyện này cho con. Hoắc Đình Đức như tên điên, tôi không quay video của anh cho anh ta không biết sẽ bị trả thù như thế nào. Ôi, ba phải chạy trốn, sau này trên giang hồ không gặp lại. "
Rắc rắc một tiếng, thắt lưng được đeo vào.
Kiều An để lại quần lót và áo sơ mi cho Hoắc Đình Minh, là đồ lúc cậu xuyên qua, cũng không thể mặc trang phục công trường bẩn thỉu của anh, khiến người ta chú ý.
Sau khi Kiều An tìm một cái túi đựng xong, vốn đã định đi rồi, nhưng suy nghĩ một chút, cậu lấy điện thoại của Hoắc Đình Minh ra, sau khi mở khóa bằng vân tay, cậu lục lọi danh bạ của anh, gửi tin nhắn cho "thư ký Hoàng" của anh.
[Mang theo một bộ quần áo trong mười phút đến phòng 606.]
Thư ký Hoàng giống như người theo dõi 24 giờ, điện thoại di động của Kiều An còn chưa tắt, đã nhận được tin nhắn của thư ký Hoàng gửi tới
【Vâng, Hoắc tổng.] Kiều An chậc chậc một tiếng, cẩn thận đặt điện thoại của Hoắc Đình Minh lên tủ đầu giường. Tạm biệt, cậu phải chạy trốn.
Kiều An cầm một cái khăn trong tay làm tư thế lau mũi đi ra khỏi cửa phòng 606, trực tiếp đi về phía nơi tiếng người ồn ào, đi xuống cầu thang, anh còn nhìn thấy Hoắc Đình Đức đang bàn bạc.
Chẳng qua bây giờ cậu thay quần áo, hơn nữa rửa sạch sẽ, tầm mắt Hoắc Đình Đức lơ đãng liếc qua cậu nhưng không hề nhận ra.
Trái tim Kiều An đập thình thịch, trên mặt lại một mảnh trấn tĩnh. Lúc đến cửa ậu hăng hái "xịt nước mũi", ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, lại tiếp tục đi về phía trước.
Kiều An mang theo trang phục công nhân của mình không chớp mắt rời đi.
Và nhân viên bảo vệ cúi đầu trước cậu.
Kiều An: "......" Không quen, cảm giác giống như đang bị người ta viếng mộ, cũng không biết những tổng giám đốc này đã làm quen như thế nào.
Công nhân phụ thầu tại công trường xây dựng rất phức tạp, 'Kiều An' là một công nhân tạm thời, Kiều An gọi điện thoại cho quản đốc nói mình không làm, tiền lương cũng không cần, muốn về quê.
Nhân viên lưu động quá bình thường, quản đốc trả lời một tiếng, liền ngậm điếu thuốc tiếp tục đánh bài.
Kiều An kiểm tra số dư trong điện thoại di động, cất điện thoại di động đến phòng kinh doanh trực tiếp trả một ít tiền, sau đó mua một cái máy cũ. Lúc thế chấp điện thoại, cậu nhìn, không có sự tồn tại của ứng dụng 'Bà nội trợ '.
Chức năng máy móc của máy cũ cũng rất đầy đủ, chỉ là vừa mổ ra sẽ hiện ra những con số cực lớn. Dành cho người già.
Kiều An không có ai cần liên lạc, trực tiếp bẻ gãy sim điện thoại vứt đi, miễn cho bị Hoắc Đình Đức tìm tới cửa. Lại tốn một ít tiền mua một cái sim điện thoại vô danh trong cửa hàng bán thẻ trên đường phố.
Kiều An cầm theo công nhân của mình, mặc âu phục đi trên đường phố, bụng gõ trống. Suy nghĩ về số dư trong điện thoại di động của mình,cậu dừng lại ở phía trước của một quầy bánh xèo.
Kiều An hỏi: "Ông chủ, chân giò hun khói bao nhiêu tiền?" "
Ông chủ: "9 đồng."
Kiều An luyến tiếc, lại hỏi: "Ông chủ, thêm rong biển và khoai tây sợi bao nhiêu tiền?" "
Ông chủ: "10 đồng."
Kiều An: "... Ông chủ, cho nhiều tảo bẹ và khoai tây sợi, cảm ơn. "
Trong lòng ông chủ: "Ăn mặc cũng rất ra dáng nhưng ăn một cái bánh kếp trái cây cũng không thêm gia vị. "
Bánh xèo rất nhanh đã hín, Kiều An nhận lấy trái cây bánh gói giấy màu vàng, hơi nóng bốc lên, mùi thơm xông vào mũi. Anh cắn một miếng nhai, dạ dày cũng thoải mái theo.
Gặm xong một cái bánh, Kiều An đứng ở trước một cửa hàng quần áo giá cả bình dân, do dự một chút cậu đi vào, sau đó chọn ba cái quần đen, ba cái áo thun xanh than.
Trực tiếp xé tem, mặc luôn trên người, tìm chủ cửa hàng lấy một cái túi đựng âu phục xong, xách túi đi ra ngoài, Kiều An còn nghe thấy tiếng kèn lớn trong cửa hàng hô "Đồng giá 19.8, 19.8..."
Trước khi vào ga tàu điện ngầm, cậu lại nhặt ba cái quần lót ở quầy hàng mười đồng.
Kiều An trải một số mảnh giấy da nhặt được trên đường, sau đó nằm xuống lấy quần áo trong túi như một chiếc gối. Nhìn trần nhà của lối đi tàu điện ngầm, Kiều An ngáp một cái.
Trong lòng lại đang cân nhắc:
Giao tiếp giữa Kiều An và Hoắc Đình Đức cũng chỉ là thêm wechat với vệ sĩ của cậu ta. Bọn họ ngay cả mình trông như thế nào cũng không biết rõ ràng, nhưng 'Kiều An' để lại tin nhắn ở chỗ hắn ——
khi 'Kiều An' khóc thét, vệ sĩ của Hoắc Đình Đức hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, 'Kiều An' nói mình bị tiểu đường.
Thật sự đến bệnh viện kiểm tra, đến lúc đó thông tin chẳng phải sẽ lộ ra à?
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (*), Hoắc Đình Đức thần thông quảng đại, nếu thật sự quyết tâm tìm mình gây phiền toái, mình căn bản trốn không thoát.
(*)Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng sảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần.
Hơn nữa sau chuyện tối nay, nếu Hoắc Đình Minh cũng ghi hận cậu, phái người điều tra, chẳng phải sẽ bị hai bên vây lại sao?
Kiều An không ngủ được, chỉ muốn mua vé suốt đêm rời xa tỉnh C.
Thế nhưng trong lòng Kiều An lại nghĩ, cho dù là mua vé ra khỏi tỉnh C, đối phương cũng không nhất định sẽ buông thacho mình, muốn tìm mình vẫn sẽ tìm.
Trong lòng Kiều An nhất thời nổi lên phiền muộn.
____
Trên mu bàn tay Hoắc Đình Minh đeo ống tiêm, ánh không chớp mắt nhìn đèn sợi đốt, không biết đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt đen như mực thoạt nhìn có chút dọa người. . Truyện Lịch Sử
Thư ký Hoàng cái gì cũng không dám nói, cũng không dám hỏi cái gì.
Lúc anh cầm thẻ dự phòng đi vào phòng ngủ hoắc Đình Minh đưa quần áo cho anh, Hoắc Đình Minh mặc quần lót và áo sơ mi lộn xộn nằm trên chăn nhung ngỗng, trên mặt đất còn có mấy chiếc khăn giấy, mùi vị kia không cần thư ký Hoàng nghĩ nhiều liền biết nhất định là con cháu của Hoắc Đình Minh.
Hô vài tiếng Hoắc tổng Hoắc Đình Minh cũng không có bất kỳ phản ứng gì, lúc này thư ký Hoàng liền gíup Hoắc Đình Minh ăn mặc chỉnh tề, sau đó gọi vệ sĩ cùng nhau len lén đưa Hoắc Đình Minh vào trong xe, đến bệnh viện dưới danh nghĩa Hoắc gia.
Sau khi kiểm tra hội chẩn thì truyền thuốc, chưa đầy 10 phút Hoắc Đình Minh đã tỉnh táo lại.
Sau đó vẫn ở trong trạng thái ngẩn người này.
Hoắc Đình Minh có ý thức, Anh có thể cảm nhận được đôi bàn tay không mềm mại đó, đó là bàn tay của một người đàn ông, anh chắc chắn.
Anh cũng có thể cảm nhận được môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông kia, kỹ thuật quá tồi, quá tay mơ, hàm răng dập dập khiến anh đau.
Còn có lúc cuối cùng hắn vỗ mặt mình, tự xưng mình là ba anh nói câu kia anh cũng nghe được.
Người đàn ông mặc bộ đồ của mình đã biến mất như vậy. Hoắc Đình Minh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, thưký Hoàng ở một bên kinh hồn bạt vía, luôn cảm thấy một giây sau Hoắc tổng sẽ nổi bão.
Tuy nhiên, Hoắc Đình Minh chỉ thở ra sau khi hít sâu một hơi, cả người vẫn bình tĩnh như trước. Anh nói với thư ký Hoàngg: "Đi đến khách sạn theo dõi, và tất cả các video chứa người đàn ông vào phòng của tôi đều phải tra ra. Phía khách sạn không cần để lại video, tất cả phải xóa đi. "
Thư ký Hoàng: "Vâng, Hoắc tổng.''
Hoắc Đình Minh lại nói: " Tối nay trong chuyện hạ thuốc của tôi khẳng định có bút tích của Hoắc Đình Đức, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai nữa. "
Thư ký Hoàng cùng một đám vệ sĩ nhất thời xấu hổ cúi đầu.
Hoắc Đình Đức đợi thật lâu, đêm đã khuya cũng không đợi được video gửi tới, sau khi cảm thấy có gì đó không ổn lập tức gọi người đi kiểm tra, kết quả trong 606 không có ai, nghe được cấp dưới nói Kiều An bỏ chạy, mà Hoắc Đình Minh hiện tại đã truyền dịch tại bệnh viện. Hoắc Đình Đức ngồi trên sô pha lạnh lùng hút thuốc.
Thuốc hút đến đuôi, hắn ấn đầu thuốc vào gạt tàn, "Chạy rồi? Ồ, cậu ta thế mà lại bỏ chạy? "Hắn cười rộ lên, mấy vệ sĩ đứng thẳng tắp lại xấu hổ cúi đầu.
Hoắc Đình Đức cười, trực tiếp cầm gạt tàn đập gã vệ sĩ đang quỳ ngã xuống đất, máu tươi ào ào.
"Đồ vô dụng" Hoắc Đình Đức trực tiếp đạp lên, "Bảo mày tìm người lại tìm không được, đồ vô dụng! "
Hoắc Đình Đức phát tiết lửa giận, châm lửa một điếu thuốc nữa, đi dạo trong phòng, không bao lâu đi tới tường cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố không đêm, phía dưới xe cộ ùn ùn kéo đến, trong mắt hắn lại như con kiến hôi.
Hoắc Đình Đức giơ tay điếu thuốc chỉ về phía sau, "Đi, tìm ra tên kia, đưa đến trước mặt tao. Tao sẽ tận mắt chứng kiến hắn ta bị cưa điện cắt trước mặt tao. Haha, dám đùa giỡn với tao. "
-
Bây giờ là cuối tháng 9 đầu tháng 10, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở tỉnh C hơi lớn.
Ban ngày còn có thể hơn hai mươi độ, đến đêm cũng chỉ có hơn mười độ. Kiều An bị lạnh, tắc một bên mũi.
Sau khi đi vệ sinh trong ga tàu điện ngầm, Kiều An đến ga tàu mua vé, mua vé tàu tỉnh H quê nhà 'Kiều An', sau khi lên tàu mới qua hai trạm cậu liền xuống tàu, cũng không đến đích.
Hai mươi phút sau, Kiều An đứng trước một cửa hàng bánh bao, mua ba cái bánh bao, vừa uống nước vừa gặp bánh bao. 3 đồng tiền một bình nước lớn, khi uống phải đỡ bằng hai bàn tay.
Bây giờ cậu có hai con đường để đi.
Con đường đầu tiên:, đi nhờ xe hoặc ngồi một đoạn đường sau đó thay đổi phương tiện giao thông và trở về tỉnh H. Chỉ sợ Hoắc Đình Đức siêu kiên nhẫn, không ngồi xổm ở ga xe lửa tỉnh H, đến ngồi xổm ở quê nhà 'Kiều An'. Cho dù sau này cậu muốn làm ruộng, nuôi bò nuôi dê, gà vịt ngỗng, không cầu giàu sang, chỉ cầu ba bữa ăn ấm no cũng khó làm được.
Con đường thứ hai: ngồi xổm ở tỉnh C. Cậu hiện tại mới qua hai trạm đã xuống xe, căn bản là không có ra khỏi tỉnh C. Có lẽ nên đi làm gần tập đoàn Hoắc thị, không ngại làm nhân viên quản lý hàng hóa, nhân viên vệ sinh.
Kiều An tim đập như trống, sau khi hít sâu, trịnh trọng đưa ra quyết định. Trở về quê hương Kiều An thật sự là quá nguy hiểm, không chừng ngày nào đó đã bị bắt được. Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, đến gần tập đoàn Hoắc thị tìm việc làm kiếm tiền nuôi sống bản thân, mới con đường chính xác.
Không thì có thể mạo hiểm thêm một chút, đến tập đoàn Hoắc thị ứng tuyển làm vệ sinh, bảo vệ vân vân, mỗi ngày đều lắc lư dưới mí mắt Hoắc Đình Minh và Hoắc Đình Đức, bảo đảm bọn họ không thể tưởng tượng được mình to gan như vậy.
Thế nhưng, lỡ đâu bọn họ nhớ tới mình chính là tự đầu nhập vào lưới.
Kiều An quyết định không nên quá trực tiếp, làmviệc gần tập đoàn Hoắc thị có thể theo dõi được bọn họ là được.
HẾT CHƯƠNG 2.
Kiều An đau đầu gãi gãi mái tóc còn đang nhỏ giọt của mình, cậu cảm thấy bàn tay mình không có chỗ để, lòng bàn chân đổ mồ hôi, xương cốt và cơ bắp toàn thân đều căng cứng.
Bản thân anh ta ở trong nhà vệ sinh giải quyết thì thôi, con người đều có nhu cầu sinh lý. Nhưng mà giúp người khác quay tay như vậy thì còn có đạo lý gì nữa? Nhưng nếu không giúp anh ta, đến lúc đó anh ta trở thành thái giám, Kiều An hình như cũng có chút không đành lòng.
Vì vậy, sau khi đấu tranh một lúc, Kiều An hít một hơi thật sâu, ngồi bên giường, và sau đó... Nhổ "củ cải" ra.
Mười lăm phút sau, người Kiều An đã tê dại.
Tay cậu mỏi quá rồi, nói thật cậu thà đi chuyển gạch còn hơn.
Hai mươi lăm phút sau, Kiều An phát điên rồi.
Cậu hai mắt thẳng tắp, thậm chí nổi lên tâm lý trả thù, hung hăng véo một cái! Hoắc Đình Minh rõ ràng ý thức còn đang chìm trong hôn mê nhưng vẫn đau khổ hừ một tiếng.
Kiều An nghe anh hừ đau đớn, lập tức chột dạ. động tác lại vội vàng nhẹ đi. Kiều An nhìn chằm chằm vào đồng hồ treo tường, bây giờ đã qua hai mươi sáu phút.
Nói thật, cậu hơi hoảng sợ.
Kiều An có chút ghét bỏ nhìn hoắc Đình Minh "củ cải lớn" nước chảy đầm đìa, như vậy rồi còn không nộp vũ khí, vị huynh đài thật quá đáng..
Cổ họng Kiều An đã khô, trong lòng khóc hu hu.
Cậu thật sự rất tuyệt vọng, nếu như tiến thêm một bước giúp anh ta thì cậu cảm giác cậu sẽ không qua được ngưỡng cửa này mất, nếu tiếp tục dùng tay giúp thì cảm thấy không thể làm cho anh ra được, nếu, nếu... Thật hư hỏng, muốn thiến thì làm sao bây giờ? Rốt cuộc cậu không đành lòng. Không thù không oán cũng thật khó để thấy chết không cứu, vừa nghĩ mềm lòng, cậu hít sâu một hơi sau đó thở ra, ánh mắt như sẽ anh dũng hy sinh mà tiến lên.
Cứu người cứu đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.
Coi như là ăn củ cải có không ngon.
Sau khi Kiều An súc miệng, ngồi bên giường Hoắc Đình Minh, nhìn gương mặt đang ngủ của Hoắc Đình Minh, Kiều An đưa tay vỗ vỗ mặt anh, sau đó nói: "Ngủ ngon đi, ba cũng chỉ có thể làm được chuyện này cho con. Hoắc Đình Đức như tên điên, tôi không quay video của anh cho anh ta không biết sẽ bị trả thù như thế nào. Ôi, ba phải chạy trốn, sau này trên giang hồ không gặp lại. "
Rắc rắc một tiếng, thắt lưng được đeo vào.
Kiều An để lại quần lót và áo sơ mi cho Hoắc Đình Minh, là đồ lúc cậu xuyên qua, cũng không thể mặc trang phục công trường bẩn thỉu của anh, khiến người ta chú ý.
Sau khi Kiều An tìm một cái túi đựng xong, vốn đã định đi rồi, nhưng suy nghĩ một chút, cậu lấy điện thoại của Hoắc Đình Minh ra, sau khi mở khóa bằng vân tay, cậu lục lọi danh bạ của anh, gửi tin nhắn cho "thư ký Hoàng" của anh.
[Mang theo một bộ quần áo trong mười phút đến phòng 606.]
Thư ký Hoàng giống như người theo dõi 24 giờ, điện thoại di động của Kiều An còn chưa tắt, đã nhận được tin nhắn của thư ký Hoàng gửi tới
【Vâng, Hoắc tổng.] Kiều An chậc chậc một tiếng, cẩn thận đặt điện thoại của Hoắc Đình Minh lên tủ đầu giường. Tạm biệt, cậu phải chạy trốn.
Kiều An cầm một cái khăn trong tay làm tư thế lau mũi đi ra khỏi cửa phòng 606, trực tiếp đi về phía nơi tiếng người ồn ào, đi xuống cầu thang, anh còn nhìn thấy Hoắc Đình Đức đang bàn bạc.
Chẳng qua bây giờ cậu thay quần áo, hơn nữa rửa sạch sẽ, tầm mắt Hoắc Đình Đức lơ đãng liếc qua cậu nhưng không hề nhận ra.
Trái tim Kiều An đập thình thịch, trên mặt lại một mảnh trấn tĩnh. Lúc đến cửa ậu hăng hái "xịt nước mũi", ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, lại tiếp tục đi về phía trước.
Kiều An mang theo trang phục công nhân của mình không chớp mắt rời đi.
Và nhân viên bảo vệ cúi đầu trước cậu.
Kiều An: "......" Không quen, cảm giác giống như đang bị người ta viếng mộ, cũng không biết những tổng giám đốc này đã làm quen như thế nào.
Công nhân phụ thầu tại công trường xây dựng rất phức tạp, 'Kiều An' là một công nhân tạm thời, Kiều An gọi điện thoại cho quản đốc nói mình không làm, tiền lương cũng không cần, muốn về quê.
Nhân viên lưu động quá bình thường, quản đốc trả lời một tiếng, liền ngậm điếu thuốc tiếp tục đánh bài.
Kiều An kiểm tra số dư trong điện thoại di động, cất điện thoại di động đến phòng kinh doanh trực tiếp trả một ít tiền, sau đó mua một cái máy cũ. Lúc thế chấp điện thoại, cậu nhìn, không có sự tồn tại của ứng dụng 'Bà nội trợ '.
Chức năng máy móc của máy cũ cũng rất đầy đủ, chỉ là vừa mổ ra sẽ hiện ra những con số cực lớn. Dành cho người già.
Kiều An không có ai cần liên lạc, trực tiếp bẻ gãy sim điện thoại vứt đi, miễn cho bị Hoắc Đình Đức tìm tới cửa. Lại tốn một ít tiền mua một cái sim điện thoại vô danh trong cửa hàng bán thẻ trên đường phố.
Kiều An cầm theo công nhân của mình, mặc âu phục đi trên đường phố, bụng gõ trống. Suy nghĩ về số dư trong điện thoại di động của mình,cậu dừng lại ở phía trước của một quầy bánh xèo.
Kiều An hỏi: "Ông chủ, chân giò hun khói bao nhiêu tiền?" "
Ông chủ: "9 đồng."
Kiều An luyến tiếc, lại hỏi: "Ông chủ, thêm rong biển và khoai tây sợi bao nhiêu tiền?" "
Ông chủ: "10 đồng."
Kiều An: "... Ông chủ, cho nhiều tảo bẹ và khoai tây sợi, cảm ơn. "
Trong lòng ông chủ: "Ăn mặc cũng rất ra dáng nhưng ăn một cái bánh kếp trái cây cũng không thêm gia vị. "
Bánh xèo rất nhanh đã hín, Kiều An nhận lấy trái cây bánh gói giấy màu vàng, hơi nóng bốc lên, mùi thơm xông vào mũi. Anh cắn một miếng nhai, dạ dày cũng thoải mái theo.
Gặm xong một cái bánh, Kiều An đứng ở trước một cửa hàng quần áo giá cả bình dân, do dự một chút cậu đi vào, sau đó chọn ba cái quần đen, ba cái áo thun xanh than.
Trực tiếp xé tem, mặc luôn trên người, tìm chủ cửa hàng lấy một cái túi đựng âu phục xong, xách túi đi ra ngoài, Kiều An còn nghe thấy tiếng kèn lớn trong cửa hàng hô "Đồng giá 19.8, 19.8..."
Trước khi vào ga tàu điện ngầm, cậu lại nhặt ba cái quần lót ở quầy hàng mười đồng.
Kiều An trải một số mảnh giấy da nhặt được trên đường, sau đó nằm xuống lấy quần áo trong túi như một chiếc gối. Nhìn trần nhà của lối đi tàu điện ngầm, Kiều An ngáp một cái.
Trong lòng lại đang cân nhắc:
Giao tiếp giữa Kiều An và Hoắc Đình Đức cũng chỉ là thêm wechat với vệ sĩ của cậu ta. Bọn họ ngay cả mình trông như thế nào cũng không biết rõ ràng, nhưng 'Kiều An' để lại tin nhắn ở chỗ hắn ——
khi 'Kiều An' khóc thét, vệ sĩ của Hoắc Đình Đức hỏi cậu đã xảy ra chuyện gì, 'Kiều An' nói mình bị tiểu đường.
Thật sự đến bệnh viện kiểm tra, đến lúc đó thông tin chẳng phải sẽ lộ ra à?
Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất (*), Hoắc Đình Đức thần thông quảng đại, nếu thật sự quyết tâm tìm mình gây phiền toái, mình căn bản trốn không thoát.
(*)Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất: Câu này có ý nhắc nhở phải làm việc cẩn trọng, đề phòng những việc không hay, khó lường trước xảy ra. Đây là câu thành ngữ Trung Quốc, "nhất vạn" chỉ việc gì đó có khả năng sảy ra cao, có thể lặp lại nhiều lần.
Hơn nữa sau chuyện tối nay, nếu Hoắc Đình Minh cũng ghi hận cậu, phái người điều tra, chẳng phải sẽ bị hai bên vây lại sao?
Kiều An không ngủ được, chỉ muốn mua vé suốt đêm rời xa tỉnh C.
Thế nhưng trong lòng Kiều An lại nghĩ, cho dù là mua vé ra khỏi tỉnh C, đối phương cũng không nhất định sẽ buông thacho mình, muốn tìm mình vẫn sẽ tìm.
Trong lòng Kiều An nhất thời nổi lên phiền muộn.
____
Trên mu bàn tay Hoắc Đình Minh đeo ống tiêm, ánh không chớp mắt nhìn đèn sợi đốt, không biết đang suy nghĩ cái gì, đôi mắt đen như mực thoạt nhìn có chút dọa người. . Truyện Lịch Sử
Thư ký Hoàng cái gì cũng không dám nói, cũng không dám hỏi cái gì.
Lúc anh cầm thẻ dự phòng đi vào phòng ngủ hoắc Đình Minh đưa quần áo cho anh, Hoắc Đình Minh mặc quần lót và áo sơ mi lộn xộn nằm trên chăn nhung ngỗng, trên mặt đất còn có mấy chiếc khăn giấy, mùi vị kia không cần thư ký Hoàng nghĩ nhiều liền biết nhất định là con cháu của Hoắc Đình Minh.
Hô vài tiếng Hoắc tổng Hoắc Đình Minh cũng không có bất kỳ phản ứng gì, lúc này thư ký Hoàng liền gíup Hoắc Đình Minh ăn mặc chỉnh tề, sau đó gọi vệ sĩ cùng nhau len lén đưa Hoắc Đình Minh vào trong xe, đến bệnh viện dưới danh nghĩa Hoắc gia.
Sau khi kiểm tra hội chẩn thì truyền thuốc, chưa đầy 10 phút Hoắc Đình Minh đã tỉnh táo lại.
Sau đó vẫn ở trong trạng thái ngẩn người này.
Hoắc Đình Minh có ý thức, Anh có thể cảm nhận được đôi bàn tay không mềm mại đó, đó là bàn tay của một người đàn ông, anh chắc chắn.
Anh cũng có thể cảm nhận được môi lưỡi nóng bỏng của người đàn ông kia, kỹ thuật quá tồi, quá tay mơ, hàm răng dập dập khiến anh đau.
Còn có lúc cuối cùng hắn vỗ mặt mình, tự xưng mình là ba anh nói câu kia anh cũng nghe được.
Người đàn ông mặc bộ đồ của mình đã biến mất như vậy. Hoắc Đình Minh nhắm mắt lại hít sâu một hơi, thưký Hoàng ở một bên kinh hồn bạt vía, luôn cảm thấy một giây sau Hoắc tổng sẽ nổi bão.
Tuy nhiên, Hoắc Đình Minh chỉ thở ra sau khi hít sâu một hơi, cả người vẫn bình tĩnh như trước. Anh nói với thư ký Hoàngg: "Đi đến khách sạn theo dõi, và tất cả các video chứa người đàn ông vào phòng của tôi đều phải tra ra. Phía khách sạn không cần để lại video, tất cả phải xóa đi. "
Thư ký Hoàng: "Vâng, Hoắc tổng.''
Hoắc Đình Minh lại nói: " Tối nay trong chuyện hạ thuốc của tôi khẳng định có bút tích của Hoắc Đình Đức, loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra lần thứ hai nữa. "
Thư ký Hoàng cùng một đám vệ sĩ nhất thời xấu hổ cúi đầu.
Hoắc Đình Đức đợi thật lâu, đêm đã khuya cũng không đợi được video gửi tới, sau khi cảm thấy có gì đó không ổn lập tức gọi người đi kiểm tra, kết quả trong 606 không có ai, nghe được cấp dưới nói Kiều An bỏ chạy, mà Hoắc Đình Minh hiện tại đã truyền dịch tại bệnh viện. Hoắc Đình Đức ngồi trên sô pha lạnh lùng hút thuốc.
Thuốc hút đến đuôi, hắn ấn đầu thuốc vào gạt tàn, "Chạy rồi? Ồ, cậu ta thế mà lại bỏ chạy? "Hắn cười rộ lên, mấy vệ sĩ đứng thẳng tắp lại xấu hổ cúi đầu.
Hoắc Đình Đức cười, trực tiếp cầm gạt tàn đập gã vệ sĩ đang quỳ ngã xuống đất, máu tươi ào ào.
"Đồ vô dụng" Hoắc Đình Đức trực tiếp đạp lên, "Bảo mày tìm người lại tìm không được, đồ vô dụng! "
Hoắc Đình Đức phát tiết lửa giận, châm lửa một điếu thuốc nữa, đi dạo trong phòng, không bao lâu đi tới tường cửa sổ sát đất, nhìn xuống thành phố không đêm, phía dưới xe cộ ùn ùn kéo đến, trong mắt hắn lại như con kiến hôi.
Hoắc Đình Đức giơ tay điếu thuốc chỉ về phía sau, "Đi, tìm ra tên kia, đưa đến trước mặt tao. Tao sẽ tận mắt chứng kiến hắn ta bị cưa điện cắt trước mặt tao. Haha, dám đùa giỡn với tao. "
-
Bây giờ là cuối tháng 9 đầu tháng 10, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm ở tỉnh C hơi lớn.
Ban ngày còn có thể hơn hai mươi độ, đến đêm cũng chỉ có hơn mười độ. Kiều An bị lạnh, tắc một bên mũi.
Sau khi đi vệ sinh trong ga tàu điện ngầm, Kiều An đến ga tàu mua vé, mua vé tàu tỉnh H quê nhà 'Kiều An', sau khi lên tàu mới qua hai trạm cậu liền xuống tàu, cũng không đến đích.
Hai mươi phút sau, Kiều An đứng trước một cửa hàng bánh bao, mua ba cái bánh bao, vừa uống nước vừa gặp bánh bao. 3 đồng tiền một bình nước lớn, khi uống phải đỡ bằng hai bàn tay.
Bây giờ cậu có hai con đường để đi.
Con đường đầu tiên:, đi nhờ xe hoặc ngồi một đoạn đường sau đó thay đổi phương tiện giao thông và trở về tỉnh H. Chỉ sợ Hoắc Đình Đức siêu kiên nhẫn, không ngồi xổm ở ga xe lửa tỉnh H, đến ngồi xổm ở quê nhà 'Kiều An'. Cho dù sau này cậu muốn làm ruộng, nuôi bò nuôi dê, gà vịt ngỗng, không cầu giàu sang, chỉ cầu ba bữa ăn ấm no cũng khó làm được.
Con đường thứ hai: ngồi xổm ở tỉnh C. Cậu hiện tại mới qua hai trạm đã xuống xe, căn bản là không có ra khỏi tỉnh C. Có lẽ nên đi làm gần tập đoàn Hoắc thị, không ngại làm nhân viên quản lý hàng hóa, nhân viên vệ sinh.
Kiều An tim đập như trống, sau khi hít sâu, trịnh trọng đưa ra quyết định. Trở về quê hương Kiều An thật sự là quá nguy hiểm, không chừng ngày nào đó đã bị bắt được. Chỉ có ngàn ngày làm trộm chứ không có đạo lý ngàn ngày phòng trộm, đến gần tập đoàn Hoắc thị tìm việc làm kiếm tiền nuôi sống bản thân, mới con đường chính xác.
Không thì có thể mạo hiểm thêm một chút, đến tập đoàn Hoắc thị ứng tuyển làm vệ sinh, bảo vệ vân vân, mỗi ngày đều lắc lư dưới mí mắt Hoắc Đình Minh và Hoắc Đình Đức, bảo đảm bọn họ không thể tưởng tượng được mình to gan như vậy.
Thế nhưng, lỡ đâu bọn họ nhớ tới mình chính là tự đầu nhập vào lưới.
Kiều An quyết định không nên quá trực tiếp, làmviệc gần tập đoàn Hoắc thị có thể theo dõi được bọn họ là được.
HẾT CHƯƠNG 2.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất