Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Chương 16: Kính gọng vàng
Tô Nguyên cho rằng mình nghe lầm, lặp lại một lần nữa: “Xem mắt?”
Hướng Chi Nhu thấy cậu mở to mắt, con ngươi ướt át như nai con thuần khiết, giữa hàng lông mày đỏ bừng vì xấu hổ. Đúng là một vẻ đẹp vô biên.
Hôm qua cô nghe nói nhà họ Tô định cho đứa con trai thứ hai đi xem mắt, đang tìm người nên lập tức đồng ý.
Không thử làm sao biết có thể hái được đóa hoa xinh đẹp này không chứ?
Trong hai năm qua, nhà họ Hướng của cô phát triển cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí địa vị còn cao hơn nhà họ Tô.
Nhưng những cậu chàng xinh xắn như Tô Nguyên thế này thì chả thiếu gì người muốn gả cho, cô phải nắm chặt cơ hội mới được.
“Đúng vậy.” Hướng Chi Nhu nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán ra sau tai, để lộ góc nghiêng bên trái xinh đẹp: “Mặc dù tụi mình đã gặp nhau trước đây nhưng để tớ giới thiệu lại, tớ là Hướng Chi Nhu, sinh viên năm hai đại học Thái Tân. Trước đây chưa từng quen ai nhưng đã yêu cậu ngay cái nhìn đầu tiên ở buổi tiệc từ thiện.”
Tô Nguyên bị trúng banh, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“… Tớ là Tô Nguyên, cũng là sinh viên năm hai nhưng đại học Thanh Bắc, vừa chia tay với bạn trai.”
Hướng Chi Nhu cũng chứng kiến cảnh chia tay nhưng cô không quan tâm chút nào: “Tớ biết mà, yêu cầu về giới tính đâu cần phải cứng nhắc như thế chứ?”
Tô Nguyên im lặng một hồi, nhấp một ngụm trà chanh trước mặt.
“Xin lỗi, tạm thời tớ chưa có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới nhanh như thế.”
Cậu cố ý ra vẻ chán nản, cố gắng xua tan ý đồ của đối phương.
Dường như Hướng Chi Nhu cũng đoán được những gì Tô Nguyên sẽ nói, vẫn mỉm cười: “Vậy tụi mình có thể làm bạn trước, tớ bằng lòng đợi cậu thoát khỏi giai đoạn chán nản này. Đến lúc đó cậu hãy cân nhắc về tớ chút, có được không?”
“Hả?” Tô Nguyên nghe thấy lời này của cô mà tê cả da đầu, vội vàng nói: “Tớ không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu nữa, tớ không muốn chậm trễ cậu đâu.”
Cậu là một kẻ sắp chết, vậy tại sao lại bắt người khác phải khóc cho cậu chứ.
Cuối cùng cũng chỉ là một cuộc chia ly.
Dường như Hướng Chi Nhu nhìn ra sự kháng cự của cậu nên cũng không khăng khăng nữa: “Vậy chúng ta có thể làm bạn không? Lần trước cậu chia tay với tên cặn bã kia, chị họ Ôn Dĩ Đồng của tớ rất biết ơn cậu. Bây giờ thì cô ấy cũng bớt đau lòng rồi.”
Tô Nguyên hơi ngạc nhiên, nam nữ chính vốn là trời sinh một đôi, sao có thể chia tay được?
Với sức mạnh của cốt truyện thì bọn họ phải trải qua cốt truyện ngược thân ngược tâm cơ mà?
Tô Nguyên: “Bất kể như thế nào, nếu như hai người bọn họ có thể kết hôn thì nhất định tôi sẽ chúc phúc.”
Hướng Chi Nhu trìu mến nhìn Tô Nguyên, cậu ấy là một quý ông đích thực. Cho dù bị tổn thương thì cậu ấy cũng không bao giờ đổ lỗi cho kẻ đã hại mình.
Người đến trước người tới sau, chị họ của cô cũng là người bị hại, tuy nhiên người bị tổn thương nhất vẫn là Tô Nguyên.
Tên họ Lâu kia có tài đức gì mà trái ôm phải ấp!
“Chúng ta thêm wechat đi, cậu nói với anh trai mình là chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu sau. Bằng không thể nào anh ấy sẽ sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt khác đó.” Hướng Chi Nhu nháy mắt mấy cái với cậu, nói: “Cậu có thể lấy tớ ra làm lá chắn.”
Không ngờ Tô Nguyên lắc đầu từ chối: “Không được, cậu chưa có người yêu, như này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cậu, con gái luôn khó khăn hơn so với con trai mà. Đi xem mắt đối với tớ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chẳng qua tớ cảm thấy hơi phiền phức. Nên cậu không cần phải lo lắng, tớ có thể xử lý tốt.”
Hướng Chi Nhu phải mất một lúc để lấy lại giọng nói, trái tim cô đập rất nhanh, cô cúi đầu và mỉm cười để bình tĩnh lại: “Thằng đó thực sự bị mù mà.”
Câu nói này nhỏ đến nỗi suýt chút nữa chính cô cũng không nghe thấy.
Cuối cùng Tô Nguyên vẫn rời đi, cậu không dựa theo lễ tiết mà ăn cùng đối tượng xem mắt một bữa cơm, cắt đứt mọi suy tưởng của cô.
Cách đó không xa, Tạ Bân khẽ mỉm cười, đứng dậy đi về phía Tô Trạch.
Hai ngày vừa rồi gã đang hợp tác với Tô Trạch trong một dự án kinh doanh. Lúc đầu vốn định hẹn gặp mặt ở công ty đối phương vào buổi chiều, nhưng tối hôm qua gã nghe phong thanh về chuyện Tô Nguyên đi xem mắt nên đã nhanh chóng cử người đi thăm dò địa điểm của cuộc hẹn.
Sau đó chứng kiến hiện trường cuộc xem mắt, may mắn thay, Tô Nguyên đã từ chối đối phương, điều này giúp gã bớt đi không ít chuyện.
“Nguyên, bạn Hướng đi rồi à?” Tô Trạch gọi điện thoại xong, mang theo một người trở về.
Tô Nguyên đang định đi ra ngoài tìm anh cả nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì lập tức căng thẳng. Cậu gật đầu nhìn về phía người đàn ông lịch lãm đứng bên cạnh anh, tự hỏi đây có phải lần xem mắt thứ hai hay không.
“À, giới thiệu một chút, đây là đối tác làm ăn của anh, Tạ Bân. Anh tình cờ gặp lúc nãy nên đã mời cậu ấy đến dùng bữa cùng chúng ta, buổi chiều bọn anh sẽ quay lại công ty để thảo luận chi tiết về dự án.”
Tô Trạch hơi thất vọng, trước đó bạn Hướng rõ ràng rất nhiệt tình, sao rời đi sớm như vậy nhỉ, em trai mình cũng tốt lắm mà.
Tô Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra không phải cuộc xem mắt thứ hai, vậy là tốt rồi.
Sau đó, Tô Nguyên lịch sự đưa tay ra: “Giám đốc Tạ, xin chào, em là Tô Nguyên.”
Năm nay Tạ Bân hai mươi tám tuổi, bằng tuổi Tô Trạch.
Hôm nay tới đây gặp Tô Nguyên gã đã ăn mặc chỉnh tề một chút, tóc chải ngược để lộ ra gương mặt tuấn tú, đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn trông dịu dàng nhưng cũng không mất đi sự bá đạo.
“Xin chào Tô Nguyên, cứ gọi anh là Tạ Bân cũng được. Anh và anh trai của em là bạn học cũ, quen biết đã nhiều năm.”
Gã liếc nhìn đôi bàn tay nõn nà trắng như tuyết, khi bắt tay lại càng mềm mại hơn.
Tạ Bân chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, sợ gây ấn tượng đầu tiên không tốt với Tô Nguyên.
Sau khi buông tay ra, cảm giác ấm áp mềm mại dường như vẫn còn lưu lại trên tay làm gã lén lút xoa xoa ngón tay.
“Được rồi được rồi, đừng khách sáo, đều là người một nhà cả.” Tô Trạch cười kéo ghế ra ngồi xuống: “Mau gọi món đi, đừng để em trai tao đói chết.”
Tô Nguyên gọi đại một phần beefsteak.
Tạ Bân: “Chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tao gặp em trai của mày đó. Vừa nãy trùng hợp thật, đây là đi xem mắt sao?”
Tô Nguyên: “…”
“Chuyện này mày đừng nói ra ngoài, xem ra là không thành rồi.” Tô Trạch gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Nguyên: “Nguyên, em không thích kiểu con gái như vậy sao? Gu của em là gì, cứ nói với anh. Vừa hay Tạ Bân cũng ở đây, để nó giúp em tìm người.”
Tạ Bân hơi khựng lại.
Gã rất muốn hỏi cậu nghĩ gì về mình nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, lắng nghe suy nghĩ của Tô Nguyên.
Tô Nguyên cúi đầu: “Anh, em còn nhỏ…”Tạ Bân nhìn thiếu niên tuyệt sắc này chỉ
cảm thấy hơi thở gấp gáp, uống liền mấy ngụm nước chanh để kìm nén.
“Hừ, mày làm anh trai còn chưa có bồ, trong khi đó Tô Nguyên nhỏ hơn mày nhiều.”
Tô Trạch bực bội day trán: “Do tao bận quản lý cơ đồ của gia đình, nào có thời gian nghĩ đến những thứ này. Mà chẳng phải mày cũng thế à, nhiều năm vậy cũng đâu thấy mày có người yêu.”
Tạ Bân cười nói: “Được thôi, vậy tao phải nhanh chóng thoát ế mới được.”
“Mày?” Tô Trạch hít vào một hơi, tiếp theo cười nói: “Có biến hả?”
“Ừ thì tao đang để ý một người nhưng không biết người ta có thích tao hay không.” Tạ Bân đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, nở một nụ cười tao nhã.
Tính hóng chuyện của Tô Trạch dâng cao: “Yên tâm đi, kiểu người đốt đèn lồ ng cũng khó tìm như mày thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, kể tao nghe chút coi? Tao sẽ tham mưu cho mày.”
Nữ quản lý nhà hàng bưng một cái khay tới.
“Thưa anh, beefsteak của anh đây ạ, salad trái cây là tặng kèm. Xin hỏi anh cần dùng thêm gì nữa không?”
Vốn không có món ăn tặng kèm nhưng chàng trai trẻ này thực sự rất đẹp trai, không thua kém bao nhiêu so với những nghệ sĩ hàng đầu trong làng giải trí.
Choáng ngợp trước vẻ đẹp của đối phương, cô lập tức giành vị trí mang đồ ăn, còn muốn nói thêm vài câu.
Tô Nguyên lễ phép gật đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Nữ quản lý vui vẻ cười cười: “Vậy mới anh thong thả dùng bữa.”
Tô Nguyên gật gật đầu, cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn.
“Haizz…” Tô Trạch thấy vậy không khỏi ủ rũ: “Nguyên của chúng ta hấp dẫn như vậy, tại sao cô gái kia không ở lại ăn chung nhỉ?”
Nhưng anh biết rất rõ.
Những người gọi món trước Tô Nguyên còn chưa được mang món ăn lên, nước mới uống mấy ngụm đã có người tới rót đầy, và cả những ánh mắt liên tục nhìn sang ở xung quanh. Tất cả đều thể hiện rõ em trai của anh ta thu hút đến cỡ nào.
Tô Nguyên chuyên tâm cắt thịt bò, không phát ra một tiếng động nào.
Chỉ là rất ít khi cậu ăn đồ tây, cắt xiêu xiêu vẹo vẹo mà lại tốn công sức.
“Để anh làm cho.” Tạ Bân bưng đĩa đi, vươn tay cầm lấy chiếc dao trong tay Tô Nguyên.
Gã dễ dàng cắt miếng thịt chia đều thành mười hai phần bằng nhau, cảnh đẹp ý vui.
Thực ra Tô Nguyên cũng không muốn ăn, nhưng bạn của anh cả đã giúp cậu cắt nó ra, vì vậy cậu chỉ có thể nói cảm ơn và xiên miếng thịt bò nhỏ nhất.
Tô Trạch bừng tỉnh: “Xem ra anh phải tìm một người có thể cắt beefsteak cho Nguyên.”
Tạ Bân mỉm cười.
Tô Nguyên: “…”
Sau đó beefsteak của hai người cũng được dọn lên bàn.
Tô Trạch cắt một miếng nhỏ trước và đặt nó vào trong đĩa của Tô Nguyên: “Nguyên, em ăn thử đi.”
Anh thấy em trai mãi vẫn không đụng vào miếng thịt bò thứ hai, còn tưởng là cậu không thích.
“Dạ.”
Tô Nguyên gắp miếng thịt rồi bỏ vào miệng, không cảm thấy gì bất thường cả.
Cậu chưa nhai bao nhiêu thì đã có miếng thịt bò khác đặt vào dĩa của cậu.
Tô Nguyên ngẩng đầu, là Tạ Bân bắt chước Tô Trạch cắt miếng thịt đầu tiên cho cậu.
Cuối cùng lúc bữa ăn kết thúc, Tô Nguyên chỉ ăn ba miếng thịt bò, còn lại vẫn y nguyên.
Tô Trạch quan tâm hỏi cậu có phải đồ ăn không ngon hay không, nếu chưa no thì anh sẽ dẫn cậu đi ăn chỗ khác. Em trai thực sự ăn quá ít.
“Trước khi ra ngoài em ăn hơi nhiều nên bây giờ ăn không vô. Anh đừng lo cho em, em không đói.” Tô Nguyên quen thuộc nói quanh co.
Tạ Bân trầm ngâm nhìn cổ tay mảnh khảnh của cậu.
Tô Trạch không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là cậu không thích ăn. Dù sao đã thử qua tài nghệ nấu nướng của Thẩm Thụy thì nhà hàng này thực sự khá bình thường.
Có lẽ em trai thích ăn đồ Trung hơn, hôm nay quá thất sách rồi.
Vì địa điểm hẹn hò mang phong cách sang trọng mà khiến em trai đói bụng.
“Đi thôi, vẫn còn sớm, anh đưa em tới công ty tham quan, đợi em tốt nghiệp rồi cho em đến thực tập.”
Tô Trạch gửi một tin nhắn wechat cho trợ lý bảo anh ta lựa tiệm nào bán trà chiều ngon nhất để mua, dù sao cũng phải bồi bổ cho em trai một chút.
Sau khi đến công ty, Tô Trạch và Tạ Bân bàn luận về dự án, Tô Nguyên thì ngồi trên sofa chậm rãi ăn tráng miệng.
Ánh nắng sau giờ ngọ thật ấm áp, Tô Nguyên trả lời wechat của Thẩm Thụy xong thì không chống lại được cơn buồn ngủ, cậu từ từ nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lặn đằng tây.
Tô Trạch thấy ánh mắt mờ mịt của em trai mình, giống như một con mèo con vừa mới ngủ dậy, không nhịn được cười, hỏi: “Em tỉnh ngủ chưa? Ngủ say quá nha. Bọn anh ký kết hợp đồng xong xuôi rồi mà em vẫn chưa tỉnh lại nữa.”
Đương nhiên anh không nói, Tạ Bân cũng sợ quấy rầy giấc ngủ của em trai anh ta nên lần hợp tác dự án này là lần đầu tiên hai người ký kết trong im lặng như vậy.
“Đói bụng không? Hay là anh chở em đến quán ăn tư nhân của Lâm thị, đồ ăn ở đó cực kỳ đỉnh.”
Tạ Bân không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, đến bàn hợp đồng thôi lại có thể ngắm người đẹp ngủ trưa.
Gã thất thố trong suốt buổi đàm phán, phải lỗ ít nhất ba phần.
Tuy nhiên điều này không phải vấn đề, chờ bọn họ thành người một nhà thì của Tô Nguyên cũng là của gã.
Tô Nguyên nhìn điện thoại, Thẩm Thụy bảo cậu nhanh chóng xuống lầu.
“Không được, anh cả, em phải về ký túc xá ăn cơm với bạn cùng phòng. Tí nữa cậu ấy sẽ đến đón em.”
Hướng Chi Nhu thấy cậu mở to mắt, con ngươi ướt át như nai con thuần khiết, giữa hàng lông mày đỏ bừng vì xấu hổ. Đúng là một vẻ đẹp vô biên.
Hôm qua cô nghe nói nhà họ Tô định cho đứa con trai thứ hai đi xem mắt, đang tìm người nên lập tức đồng ý.
Không thử làm sao biết có thể hái được đóa hoa xinh đẹp này không chứ?
Trong hai năm qua, nhà họ Hướng của cô phát triển cực kỳ mạnh mẽ, thậm chí địa vị còn cao hơn nhà họ Tô.
Nhưng những cậu chàng xinh xắn như Tô Nguyên thế này thì chả thiếu gì người muốn gả cho, cô phải nắm chặt cơ hội mới được.
“Đúng vậy.” Hướng Chi Nhu nhẹ nhàng vén mái tóc trên trán ra sau tai, để lộ góc nghiêng bên trái xinh đẹp: “Mặc dù tụi mình đã gặp nhau trước đây nhưng để tớ giới thiệu lại, tớ là Hướng Chi Nhu, sinh viên năm hai đại học Thái Tân. Trước đây chưa từng quen ai nhưng đã yêu cậu ngay cái nhìn đầu tiên ở buổi tiệc từ thiện.”
Tô Nguyên bị trúng banh, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
“… Tớ là Tô Nguyên, cũng là sinh viên năm hai nhưng đại học Thanh Bắc, vừa chia tay với bạn trai.”
Hướng Chi Nhu cũng chứng kiến cảnh chia tay nhưng cô không quan tâm chút nào: “Tớ biết mà, yêu cầu về giới tính đâu cần phải cứng nhắc như thế chứ?”
Tô Nguyên im lặng một hồi, nhấp một ngụm trà chanh trước mặt.
“Xin lỗi, tạm thời tớ chưa có ý định bắt đầu một mối quan hệ mới nhanh như thế.”
Cậu cố ý ra vẻ chán nản, cố gắng xua tan ý đồ của đối phương.
Dường như Hướng Chi Nhu cũng đoán được những gì Tô Nguyên sẽ nói, vẫn mỉm cười: “Vậy tụi mình có thể làm bạn trước, tớ bằng lòng đợi cậu thoát khỏi giai đoạn chán nản này. Đến lúc đó cậu hãy cân nhắc về tớ chút, có được không?”
“Hả?” Tô Nguyên nghe thấy lời này của cô mà tê cả da đầu, vội vàng nói: “Tớ không biết chuyện này sẽ kéo dài bao lâu nữa, tớ không muốn chậm trễ cậu đâu.”
Cậu là một kẻ sắp chết, vậy tại sao lại bắt người khác phải khóc cho cậu chứ.
Cuối cùng cũng chỉ là một cuộc chia ly.
Dường như Hướng Chi Nhu nhìn ra sự kháng cự của cậu nên cũng không khăng khăng nữa: “Vậy chúng ta có thể làm bạn không? Lần trước cậu chia tay với tên cặn bã kia, chị họ Ôn Dĩ Đồng của tớ rất biết ơn cậu. Bây giờ thì cô ấy cũng bớt đau lòng rồi.”
Tô Nguyên hơi ngạc nhiên, nam nữ chính vốn là trời sinh một đôi, sao có thể chia tay được?
Với sức mạnh của cốt truyện thì bọn họ phải trải qua cốt truyện ngược thân ngược tâm cơ mà?
Tô Nguyên: “Bất kể như thế nào, nếu như hai người bọn họ có thể kết hôn thì nhất định tôi sẽ chúc phúc.”
Hướng Chi Nhu trìu mến nhìn Tô Nguyên, cậu ấy là một quý ông đích thực. Cho dù bị tổn thương thì cậu ấy cũng không bao giờ đổ lỗi cho kẻ đã hại mình.
Người đến trước người tới sau, chị họ của cô cũng là người bị hại, tuy nhiên người bị tổn thương nhất vẫn là Tô Nguyên.
Tên họ Lâu kia có tài đức gì mà trái ôm phải ấp!
“Chúng ta thêm wechat đi, cậu nói với anh trai mình là chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu sau. Bằng không thể nào anh ấy sẽ sắp xếp cho cậu một buổi xem mắt khác đó.” Hướng Chi Nhu nháy mắt mấy cái với cậu, nói: “Cậu có thể lấy tớ ra làm lá chắn.”
Không ngờ Tô Nguyên lắc đầu từ chối: “Không được, cậu chưa có người yêu, như này sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của cậu, con gái luôn khó khăn hơn so với con trai mà. Đi xem mắt đối với tớ cũng chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, chẳng qua tớ cảm thấy hơi phiền phức. Nên cậu không cần phải lo lắng, tớ có thể xử lý tốt.”
Hướng Chi Nhu phải mất một lúc để lấy lại giọng nói, trái tim cô đập rất nhanh, cô cúi đầu và mỉm cười để bình tĩnh lại: “Thằng đó thực sự bị mù mà.”
Câu nói này nhỏ đến nỗi suýt chút nữa chính cô cũng không nghe thấy.
Cuối cùng Tô Nguyên vẫn rời đi, cậu không dựa theo lễ tiết mà ăn cùng đối tượng xem mắt một bữa cơm, cắt đứt mọi suy tưởng của cô.
Cách đó không xa, Tạ Bân khẽ mỉm cười, đứng dậy đi về phía Tô Trạch.
Hai ngày vừa rồi gã đang hợp tác với Tô Trạch trong một dự án kinh doanh. Lúc đầu vốn định hẹn gặp mặt ở công ty đối phương vào buổi chiều, nhưng tối hôm qua gã nghe phong thanh về chuyện Tô Nguyên đi xem mắt nên đã nhanh chóng cử người đi thăm dò địa điểm của cuộc hẹn.
Sau đó chứng kiến hiện trường cuộc xem mắt, may mắn thay, Tô Nguyên đã từ chối đối phương, điều này giúp gã bớt đi không ít chuyện.
“Nguyên, bạn Hướng đi rồi à?” Tô Trạch gọi điện thoại xong, mang theo một người trở về.
Tô Nguyên đang định đi ra ngoài tìm anh cả nhưng khi nhìn thấy cảnh này thì lập tức căng thẳng. Cậu gật đầu nhìn về phía người đàn ông lịch lãm đứng bên cạnh anh, tự hỏi đây có phải lần xem mắt thứ hai hay không.
“À, giới thiệu một chút, đây là đối tác làm ăn của anh, Tạ Bân. Anh tình cờ gặp lúc nãy nên đã mời cậu ấy đến dùng bữa cùng chúng ta, buổi chiều bọn anh sẽ quay lại công ty để thảo luận chi tiết về dự án.”
Tô Trạch hơi thất vọng, trước đó bạn Hướng rõ ràng rất nhiệt tình, sao rời đi sớm như vậy nhỉ, em trai mình cũng tốt lắm mà.
Tô Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra không phải cuộc xem mắt thứ hai, vậy là tốt rồi.
Sau đó, Tô Nguyên lịch sự đưa tay ra: “Giám đốc Tạ, xin chào, em là Tô Nguyên.”
Năm nay Tạ Bân hai mươi tám tuổi, bằng tuổi Tô Trạch.
Hôm nay tới đây gặp Tô Nguyên gã đã ăn mặc chỉnh tề một chút, tóc chải ngược để lộ ra gương mặt tuấn tú, đeo một chiếc kính gọng vàng, nhìn trông dịu dàng nhưng cũng không mất đi sự bá đạo.
“Xin chào Tô Nguyên, cứ gọi anh là Tạ Bân cũng được. Anh và anh trai của em là bạn học cũ, quen biết đã nhiều năm.”
Gã liếc nhìn đôi bàn tay nõn nà trắng như tuyết, khi bắt tay lại càng mềm mại hơn.
Tạ Bân chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, sợ gây ấn tượng đầu tiên không tốt với Tô Nguyên.
Sau khi buông tay ra, cảm giác ấm áp mềm mại dường như vẫn còn lưu lại trên tay làm gã lén lút xoa xoa ngón tay.
“Được rồi được rồi, đừng khách sáo, đều là người một nhà cả.” Tô Trạch cười kéo ghế ra ngồi xuống: “Mau gọi món đi, đừng để em trai tao đói chết.”
Tô Nguyên gọi đại một phần beefsteak.
Tạ Bân: “Chúng ta là bạn học nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tao gặp em trai của mày đó. Vừa nãy trùng hợp thật, đây là đi xem mắt sao?”
Tô Nguyên: “…”
“Chuyện này mày đừng nói ra ngoài, xem ra là không thành rồi.” Tô Trạch gật đầu, sau đó quay đầu nhìn về phía Tô Nguyên: “Nguyên, em không thích kiểu con gái như vậy sao? Gu của em là gì, cứ nói với anh. Vừa hay Tạ Bân cũng ở đây, để nó giúp em tìm người.”
Tạ Bân hơi khựng lại.
Gã rất muốn hỏi cậu nghĩ gì về mình nhưng cuối cùng vẫn kìm lại, lắng nghe suy nghĩ của Tô Nguyên.
Tô Nguyên cúi đầu: “Anh, em còn nhỏ…”Tạ Bân nhìn thiếu niên tuyệt sắc này chỉ
cảm thấy hơi thở gấp gáp, uống liền mấy ngụm nước chanh để kìm nén.
“Hừ, mày làm anh trai còn chưa có bồ, trong khi đó Tô Nguyên nhỏ hơn mày nhiều.”
Tô Trạch bực bội day trán: “Do tao bận quản lý cơ đồ của gia đình, nào có thời gian nghĩ đến những thứ này. Mà chẳng phải mày cũng thế à, nhiều năm vậy cũng đâu thấy mày có người yêu.”
Tạ Bân cười nói: “Được thôi, vậy tao phải nhanh chóng thoát ế mới được.”
“Mày?” Tô Trạch hít vào một hơi, tiếp theo cười nói: “Có biến hả?”
“Ừ thì tao đang để ý một người nhưng không biết người ta có thích tao hay không.” Tạ Bân đẩy gọng kính vàng trên sống mũi, nở một nụ cười tao nhã.
Tính hóng chuyện của Tô Trạch dâng cao: “Yên tâm đi, kiểu người đốt đèn lồ ng cũng khó tìm như mày thì chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, kể tao nghe chút coi? Tao sẽ tham mưu cho mày.”
Nữ quản lý nhà hàng bưng một cái khay tới.
“Thưa anh, beefsteak của anh đây ạ, salad trái cây là tặng kèm. Xin hỏi anh cần dùng thêm gì nữa không?”
Vốn không có món ăn tặng kèm nhưng chàng trai trẻ này thực sự rất đẹp trai, không thua kém bao nhiêu so với những nghệ sĩ hàng đầu trong làng giải trí.
Choáng ngợp trước vẻ đẹp của đối phương, cô lập tức giành vị trí mang đồ ăn, còn muốn nói thêm vài câu.
Tô Nguyên lễ phép gật đầu: “Không cần đâu, cảm ơn.”
Nữ quản lý vui vẻ cười cười: “Vậy mới anh thong thả dùng bữa.”
Tô Nguyên gật gật đầu, cầm dao nĩa lên bắt đầu ăn.
“Haizz…” Tô Trạch thấy vậy không khỏi ủ rũ: “Nguyên của chúng ta hấp dẫn như vậy, tại sao cô gái kia không ở lại ăn chung nhỉ?”
Nhưng anh biết rất rõ.
Những người gọi món trước Tô Nguyên còn chưa được mang món ăn lên, nước mới uống mấy ngụm đã có người tới rót đầy, và cả những ánh mắt liên tục nhìn sang ở xung quanh. Tất cả đều thể hiện rõ em trai của anh ta thu hút đến cỡ nào.
Tô Nguyên chuyên tâm cắt thịt bò, không phát ra một tiếng động nào.
Chỉ là rất ít khi cậu ăn đồ tây, cắt xiêu xiêu vẹo vẹo mà lại tốn công sức.
“Để anh làm cho.” Tạ Bân bưng đĩa đi, vươn tay cầm lấy chiếc dao trong tay Tô Nguyên.
Gã dễ dàng cắt miếng thịt chia đều thành mười hai phần bằng nhau, cảnh đẹp ý vui.
Thực ra Tô Nguyên cũng không muốn ăn, nhưng bạn của anh cả đã giúp cậu cắt nó ra, vì vậy cậu chỉ có thể nói cảm ơn và xiên miếng thịt bò nhỏ nhất.
Tô Trạch bừng tỉnh: “Xem ra anh phải tìm một người có thể cắt beefsteak cho Nguyên.”
Tạ Bân mỉm cười.
Tô Nguyên: “…”
Sau đó beefsteak của hai người cũng được dọn lên bàn.
Tô Trạch cắt một miếng nhỏ trước và đặt nó vào trong đĩa của Tô Nguyên: “Nguyên, em ăn thử đi.”
Anh thấy em trai mãi vẫn không đụng vào miếng thịt bò thứ hai, còn tưởng là cậu không thích.
“Dạ.”
Tô Nguyên gắp miếng thịt rồi bỏ vào miệng, không cảm thấy gì bất thường cả.
Cậu chưa nhai bao nhiêu thì đã có miếng thịt bò khác đặt vào dĩa của cậu.
Tô Nguyên ngẩng đầu, là Tạ Bân bắt chước Tô Trạch cắt miếng thịt đầu tiên cho cậu.
Cuối cùng lúc bữa ăn kết thúc, Tô Nguyên chỉ ăn ba miếng thịt bò, còn lại vẫn y nguyên.
Tô Trạch quan tâm hỏi cậu có phải đồ ăn không ngon hay không, nếu chưa no thì anh sẽ dẫn cậu đi ăn chỗ khác. Em trai thực sự ăn quá ít.
“Trước khi ra ngoài em ăn hơi nhiều nên bây giờ ăn không vô. Anh đừng lo cho em, em không đói.” Tô Nguyên quen thuộc nói quanh co.
Tạ Bân trầm ngâm nhìn cổ tay mảnh khảnh của cậu.
Tô Trạch không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ là cậu không thích ăn. Dù sao đã thử qua tài nghệ nấu nướng của Thẩm Thụy thì nhà hàng này thực sự khá bình thường.
Có lẽ em trai thích ăn đồ Trung hơn, hôm nay quá thất sách rồi.
Vì địa điểm hẹn hò mang phong cách sang trọng mà khiến em trai đói bụng.
“Đi thôi, vẫn còn sớm, anh đưa em tới công ty tham quan, đợi em tốt nghiệp rồi cho em đến thực tập.”
Tô Trạch gửi một tin nhắn wechat cho trợ lý bảo anh ta lựa tiệm nào bán trà chiều ngon nhất để mua, dù sao cũng phải bồi bổ cho em trai một chút.
Sau khi đến công ty, Tô Trạch và Tạ Bân bàn luận về dự án, Tô Nguyên thì ngồi trên sofa chậm rãi ăn tráng miệng.
Ánh nắng sau giờ ngọ thật ấm áp, Tô Nguyên trả lời wechat của Thẩm Thụy xong thì không chống lại được cơn buồn ngủ, cậu từ từ nằm xuống và ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, mặt trời đã lặn đằng tây.
Tô Trạch thấy ánh mắt mờ mịt của em trai mình, giống như một con mèo con vừa mới ngủ dậy, không nhịn được cười, hỏi: “Em tỉnh ngủ chưa? Ngủ say quá nha. Bọn anh ký kết hợp đồng xong xuôi rồi mà em vẫn chưa tỉnh lại nữa.”
Đương nhiên anh không nói, Tạ Bân cũng sợ quấy rầy giấc ngủ của em trai anh ta nên lần hợp tác dự án này là lần đầu tiên hai người ký kết trong im lặng như vậy.
“Đói bụng không? Hay là anh chở em đến quán ăn tư nhân của Lâm thị, đồ ăn ở đó cực kỳ đỉnh.”
Tạ Bân không ngờ lại có chuyện tốt như vậy, đến bàn hợp đồng thôi lại có thể ngắm người đẹp ngủ trưa.
Gã thất thố trong suốt buổi đàm phán, phải lỗ ít nhất ba phần.
Tuy nhiên điều này không phải vấn đề, chờ bọn họ thành người một nhà thì của Tô Nguyên cũng là của gã.
Tô Nguyên nhìn điện thoại, Thẩm Thụy bảo cậu nhanh chóng xuống lầu.
“Không được, anh cả, em phải về ký túc xá ăn cơm với bạn cùng phòng. Tí nữa cậu ấy sẽ đến đón em.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất