Sau Khi Xuyên Sách Tôi Được Bạn Cùng Phòng Cứu Vớt
Chương 46: Thiên nga
Một vài ngày sau, hoạt động thực tế kết thúc.
Ngô Văn Hàn về muộn hơn một ngày vì muốn đến khu thắng cảnh thác Ba Lăng ở gần đó để tìm cảm hứng.
Tô Nguyên nhớ rằng trong Thế giới động vật có đề cập đến nơi sinh sống rộng lớn của những con thiên nga ở đó nên cậu cũng muốn đi cùng hắn.
Thẩm Thụy hoãn lại hành trình trở về, cũng coi như vẽ lên một dấu chấm tròn cho chuyến đi thành công viên mãn.
Tô Nguyên: “Thụy Thụy, đây vẫn là cao nguyên hả, có gì khác biệt so với nội địa không? Thực vật nhìn có linh khí hơn.” [Hiểu biết của bạn học Ngô cũng rộng ghê.]
Thẩm Thụy ngẩng đầu nhìn cây cối xanh um tươi tốt xung quanh, vài giọt nước mưa rơi ở trên mặt, trượt qua sống mũi thẳng tắp.
“Chắc là khác biệt về địa hình, thung lũng dễ bị tích tụ nước mưa hơn cao nguyên. Ở nơi này, độ cao so với mặt biển và khí hậu rất thích hợp cho thực vật sinh trưởng, cũng có thể do lúc này chúng ta đi đến đây thì đúng vào mùa mưa.”
Tô Nguyên nhảy qua một vũng nước, chiếc áo mưa màu cam nhảy múa trên người cậu: “Ngày nắng và ngày mưa, mỗi thứ đều có vẻ đẹp riêng. Em cảm thấy vẫn rất đẹp, nhưng không biết trời mưa thì thiên nga có ra ngoài hay không?” [Thử vận may đi.]
“Bây giờ mưa không lớn lắm, thiên nga sẽ không bị ảnh hưởng.” Thẩm Thụy có hơi lo lắng mưa sẽ càng lúc càng lớn, Tô Nguyên rất dễ bị cảm lạnh.
Trong rừng đường núi hiểm trở dần dần ướt nước mưa, Ngô Văn Hàn muốn chụp ảnh nên rơi xuống cuối đội ngũ.
Vu Gia Tường không vội vàng, đi cùng Ngô Văn Hàn rồi tiện thể che dù cho cục cưng máy ảnh của hắn.
La Xương và Ngô Văn Hàn hay trao đổi kỹ năng quay chụp cùng nhau, những lúc rảnh rỗi sau giờ làm anh ta cũng sẽ ghé qua để chụp ảnh, thậm chí còn chụp rất giỏi, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Khu thắng cảnh không có gì nguy hiểm nên Chung Lãng và những người khác không đi sát theo sau, chủ yếu là vì họ không muốn quấy rầy khoảng thời gian riêng tư của Thẩm Thụy và Tô Nguyên.
“A, thiên nga lớn ơi, các bạn ở đâu thế…” Tô Nguyên đứng ở con đường rừng, hô lớn về phía sông lớn bên cạnh. [Mau ra đây đi.]
“Quác quác quác quác…”
Vẻ mặt Thẩm Thụy biến đổi: “Tiếng gì vậy?”
Không nên có nguy hiểm trong danh lam thắng cảnh chứ nhỉ? Nhưng tiếng kêu này quá to, không giống với tiếng vịt kêu.
Ngay lập tức Tô Nguyên trở nên kích động, thò đầu ra tìm kiếm nơi phát ra âm thanh: “Thiên nga, đây là tiếng kêu của thiên nga, nó ở đâu?” [Quá tốt rồi, đây không phải là thiên nga, phải là một thiên thần nhỏ mới đúng.]
Tiếng kêu của thiên nga là như thế này sao?
Thẩm Thụy vô cùng hoang mang, hắn không để ý kỹ khi xem thế giới động vật. Người yêu nằm trong lòng, làm sao hắn có thể để ý đến những thứ khác chứ?
Cho đến khi một đàn năm con thiên nga vươn thẳng cổ bay lướt qua hai người dọc theo dòng sông.
“Đúng là cách thiên nga bay lượn cũng giống như ngỗng trời, khi bay xếp thành hình chữ nhân (人). Thụy Thụy, anh nhìn con đầu đàn kìa, nó siêu thật đó, có thể rẽ gió mà đi.” [Cảm ơn thiên thần nhỏ, các bạn thật là đẹp.]
Tô Nguyên dựa vào người Thẩm Thụy, dịu dàng nói, mang theo phong vị nước non.
Thẩm Thụy nhíu mày: “Tiếng kêu của bọn nó luôn như vậy sao em? Nghe có hơi vội vàng gấp gáp, còn cao vút nữa.”
“Không sai biệt lắm đâu nhỉ? Hình như trong Thế giới động vật… tiếng kêu là như vậy, em không nhớ rõ…” [Tập về thiên nga mình không xem kỹ, ai còn xem được… TV sau khi hôn người mình thích được chứ.]
Tô Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn về hướng khác để che giấu gương mặt đang nóng bừng của mình.
Trong lòng Thẩm Thụy cảm thấy ngọt ngào, cũng không tiếp tục để ý tới thiên nga hay gì nữa. Hắn nắm lấy tay đối phương và trao nhau một nụ hôn nồng cháy.
Mặt của Tô Nguyên càng đỏ hơn.
[May là mấy người Chung Lãng không có ở đây… Vậy là Thụy Thụy đã cố tình đẩy bọn họ ra đúng không?]
Mưa dần dần nặng hạt, hai người bước đi càng lúc càng nhanh, bỏ xa những người khác phía sau.
Đột nhiên, mây đen bao phủ, sắc trời trở nên tối hơn rất nhiều, như thể ban ngày đột ngột chuyển sang đêm tối.
Xung quanh gió nổi lên, lá cây lần lượt bị thổi bay, ngay cả cành cây mỏng manh cũng bị gãy không ít, tiếng kêu the thé của thiên nga từ xa truyền đến nhưng lần này âm thanh càng thêm hoảng sợ.
Mưa như trút nước, mây đen như mực bao phủ toàn bộ khu thắng cảnh Ba Lăng. Bên ngoài không thể nhìn thấy gì, như thể màn đêm đã buông xuống.
Sắc mặt Thẩm Thụy biến đổi nhanh chóng, kéo Tô Nguyên chạy về phía trước.
“Thụy Thụy, tại sao chúng ta không quay lại và tập hợp lại với mọi người?” [Chạy lên phía trước không phải cách càng xa hơn sao?]
Mặc dù Tô Nguyên có thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn đuổi theo bước chân hắn.
Thẩm Thụy chạy nhanh hơn, thở hổn hển nói: “Không quay về, chúng ta đã đi quá xa. Anh đã xem bản đồ địa hình nơi này, phía trước một cây số nữa có một nơi có thể đi lên, chúng ta phải nhanh chóng trở lại đường chính. Bây giờ trong rừng thực sự quá nguy hiểm.”
“Em không cần lo lắng cho mấy người Chung Lãng, vệ sĩ đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Thời tiết như này không làm khó được bọn họ.”
Còn Vu Gia Tường và Ngô Văn Hàn thực sự cách bọn họ quá xa, Thẩm Thụy không thể để ý tới được, hắn chỉ muốn Tô Nguyên bình an.
Tô Nguyên: “Vâng, chúng ta chạy lên trước đi.” [Đường cũng không xa, nếu chạy nhanh thì chắc chắn sẽ không có việc gì.]
Thẩm Thụy vượt qua thân cây chắn đường phía trước, đây là cây cối bị đổ rất lâu trước đó, bây giờ lại chặn con đường của bọn họ.
“Chậm lại, đưa tay cho anh.”
Tô Nguyên bị một bàn tay nắm chặt, dường như nhảy lên thân cây rồi mới lật người lại.
Đá nhỏ trên mặt đất bị gió thổi bay, trong phút chốc cát đá bay tứ tung, hai người chỉ dám hơi híp mắt chạy về phía trước.
Khẩu trang của Tô Nguyên đã ướt sũng, nước mưa không ngừng chảy vào miệng và mũi nên cậu tháo ra và ném luôn khẩu trang đi.
“… Thụy Thụy, nước sông đang dâng lên nhanh quá.” [Sẽ không xảy ra lũ lụt chứ…]
Lúc này mới mưa không bao lâu mà nước sông sắp tràn đến con đường núi rồi.
Thẩm Thụy đã sớm nhìn thấy, nếu lũ lụt thì còn đỡ, mưa lớn như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra lở đất, như vậy thật sự không còn đường sống.
Hắn dùng sức lau mặt, trong đôi mặt đen thẳm lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Chạy!
Liều mạng chạy ra ngoài!
Quả nhiên nước sông dâng lên cực nhanh, đường núi này đã không thể đi được nữa.
Thẩm Thụy nhanh chóng quyết định sẽ rời khỏi lối đi bộ, hắn ôm Tô Nguyên và leo lên nhưng sườn núi này rất dốc, giày thể thao của hai người đều đã sũng nước, giẫm lên bùn đất ẩm ướt thực sự rất khó chịu.
Tô Nguyên liên tục thở hổn hển và rồi bị tiếng gào rít giận dữ của gió lớn lấn át. Cậu chỉ có thể ủ rũ theo Thẩm Thụy trèo lên trên.
Thẩm Thụy không cúi đầu mà mở to hai mắt, cố gắng phân biệt phương hướng trong mưa bão. Hắn cẩn thận quan sát xung quanh vì có thể có đá rơi và cây đổ rồi tính toán điểm đặt chân tốt nhất.
Hai người leo đến một độ cao nhất định, mơ hồ có thể nhìn thấy con đường núi dẫn đến đường chính ở phía xa xa nhưng ở giữa có một sườn đồi mà bọn họ không thể đi qua được, lối đi bộ đã ngập trong nước, nên họ chỉ có thể đi một đường vào bóng tối.
Răng rắc…
Đôi tai vểnh của Thẩm Thụy nhạy bén bắt được âm thanh nhỏ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử co rút lại, một thân cây khá to bị tảng đá rơi xuống đập gãy đôi đang lăn về phía họ.
Thẩm Thụy vội vàng kéo Tô Nguyên chạy sang bên cạnh, tránh thoát nguy hiểm trong gang tấc nhưng hai người cũng bị ngã xuống đất, người dính đầy bùn.
Chiếc áo mưa màu cam của Tô Nguyên đã không còn dễ thương như trước, thậm chí còn hơi rách nhưng cậu không thể quan tâm đ ến nó bây giờ.
Thẩm Thụy lo lắng kiểm tra đối phương: “Nguyên Nguyên, em sao rồi? Có thấy đau ở đâu không?”
Chuyện phát sinh đột ngột, bọn họ thật sự không thể để ý đến tư thế ngã xuống, hắn sợ Tô Nguyên bị trật chân, nếu vậy bọn họ không thể đi lên được.
Tô Nguyên lắc đầu: “Em không sao, còn anh?”
Mưa to gió lớn khiến tiếng nói của hai người trở nên rất nhỏ, chỉ có thể ghé sát vào tai nhau hét thật to.
Thẩm Thụy lắc đầu biểu thị mình không sao, sau đó chỉ lên phía trên.
Tô Nguyên hiểu ý, bọn họ còn phải trèo lên trên.
Thẩm Thụy càng thêm cẩn thận, cho dù bị hạt mưa to đánh vào người đau rát cũng không dám nhắm mắt lại.
Nếu vừa rồi là tảng đá lớn lăn xuống, có lẽ bọn họ đã táng thân ở nơi đây.
Bỗng một tia chớp lóe lên, theo sau đó là tiếng sấm ầm ầm xé toạc bầu trời đen kịt, dưới ánh sáng chớp lóe đó, vạn vật đều không có chỗ che thân.
Cuối cùng Thẩm Thụy cũng nhìn thấy con đường phía trên, sau đó lòng hắn chìm xuống đáy vực.
Đó là một vách đá gần như thẳng đứng, khoảng ba mét, không có chỗ đứng và hoàn toàn không thể đi lên được.
Bầu trời vô cùng tối tăm, bọn họ không có khả năng tìm kiếm một con đường mới trong hoàn cảnh như vậy, thật sự quá nguy hiểm.
Vả lại… có vẻ như cơn bão sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn.
Dưới sức mạnh vĩ đại của thiên nhiên, hình bóng của cả hai thật nhỏ bé và mong manh, nhưng họ vẫn ngoan cường leo lên đến nơi cao hơn.
Cuối cùng, họ đến điểm cao nhất, nếu vượt qua qua tảng đá cao ba mét này thì phía trên đó là làn xe.
Tô Nguyên sững sờ, họ đi dọc theo vách đá này một lúc, không có nơi để mượn lực nên hoàn toàn không thể đi lên được.
[Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?]
Thẩm Thụy ngẩng đầu nhìn sinh lộ đang gần ngay trước mắt, nước mưa đang chảy xuống từ con đường phía trên, giống như thác nước chảy xuống từ miệng hang động.
Nếu nước mưa cứ tiếp tục chảy xuống như vậy, khả năng cao nơi này sẽ xảy ra sạt lở.
Con đường bên kia là một dãy núi, cũng có thể sẽ xảy ra lở đất, nhưng chỉ cần có thể đi lên, bọn họ có thể sẽ tìm được một nơi rộng lớn hơn để tránh.
“Nguyên Nguyên.” Thẩm Thụy gần như dán vào tai Tô Nguyên: “Lát nữa anh ngồi xổm xuống thì em giẫm lên vai anh leo lên…”
Tô Nguyên đang khép hờ mắt bỗng mở to ra, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hỏi: “Vậy anh phải làm sao?” [Không, mình có thể chết ở nơi này, nhưng Thụy Thụy không được…]
Tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng nước chảy, Thẩm Thụy không nghe rõ tiếng lòng của Tô Nguyên, nhưng hắn hiểu rõ tính cách của Tô Nguyên, bỏ rơi hắn là chuyện cậu không thể làm.
Sau đó, hắn lớn tiếng thuyết phục: “Ở độ cao này em không thể đỡ anh được, dù sao trong hai người chúng ta cũng phải có một người ra ngoài xin cứu viện. Nguyên Nguyên, em sẽ tìm người đến cứu anh, đúng không?”
Tô Nguyên trầm mặc hồi lâu.
Những gì Thẩm Thụy nói đều là sự thật, cậu chưa bao giờ hận vì thể lực yếu đuối của mình như lúc này.
Nhưng Tô Nguyên vẫn từ chối, hai mắt cậu đỏ hoe, nước mắt hòa cùng nước mưa trượt xuống.
“Không, nếu như không có lở đất, chúng ta không cần chạy, có thể ở chỗ này đợi cứu viện. Nhưng nếu có… thì em không chắc khi ra ngoài mình có thể chạy nổi, vậy thà rằng em ở chung một chỗ với Thụy Thụy còn hơn.”
[Em không đi, anh là lý do duy nhất mà em sống, không thể cùng sống, vậy hãy cùng chết.]
Lại một tia sét đánh tới, vẻ mặt u sầu của Tô Nguyên không thể nghi ngờ lộ ra. Gương mặt cậu trắng như tuyết, đôi môi diễm lệ như hoa hải đường, nhưng trong mắt hiện rõ sự kiên quyết.
Thẩm Thụy ôm thật chặt đối phương vào trong ngực, hệt như muốn dành cả quãng đời còn lại để ôm cậu.
Dường như Tô Nguyên không cảm thấy đau đớn, cậu không sợ cái chết có thể sẽ ập đến bất cứ lúc nào, những giọt nước mắt đang rơi chỉ là vì Thẩm Thụy.
“Nhưng Nguyên Nguyên à, anh còn muốn cùng em trải qua mấy chục năm còn lại. Chúng ta còn chưa xem xong Thế giới động vật, còn chưa đi thảo nguyên, chúng ta còn có quá nhiều việc chưa làm cùng nhau…”
“Em có thể… vì tương lai của chúng ta, mà cố gắng giành được một con đường sống không?”
Trong khi nói chuyện, bùn đất dưới chân hai người đang bắt đầu rung chuyển, không còn nhiều thời gian nữa.
Hàng lông mi dài của Tô Nguyên đã hoàn toàn bị ướt nhẹp, lộn xộn che khuất một phần tầm nhìn của cậu.
Từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Thụy không hề thúc giục mà chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời chắc chắn từ đối phương.
Sau đó, nơi nơi giống như đang là tận thế này, anh nhận được một nụ hôn lạnh buốt.
“Thụy Thụy, nếu như anh chết, em sẽ đến với anh ngay lập tức.”
Ngô Văn Hàn về muộn hơn một ngày vì muốn đến khu thắng cảnh thác Ba Lăng ở gần đó để tìm cảm hứng.
Tô Nguyên nhớ rằng trong Thế giới động vật có đề cập đến nơi sinh sống rộng lớn của những con thiên nga ở đó nên cậu cũng muốn đi cùng hắn.
Thẩm Thụy hoãn lại hành trình trở về, cũng coi như vẽ lên một dấu chấm tròn cho chuyến đi thành công viên mãn.
Tô Nguyên: “Thụy Thụy, đây vẫn là cao nguyên hả, có gì khác biệt so với nội địa không? Thực vật nhìn có linh khí hơn.” [Hiểu biết của bạn học Ngô cũng rộng ghê.]
Thẩm Thụy ngẩng đầu nhìn cây cối xanh um tươi tốt xung quanh, vài giọt nước mưa rơi ở trên mặt, trượt qua sống mũi thẳng tắp.
“Chắc là khác biệt về địa hình, thung lũng dễ bị tích tụ nước mưa hơn cao nguyên. Ở nơi này, độ cao so với mặt biển và khí hậu rất thích hợp cho thực vật sinh trưởng, cũng có thể do lúc này chúng ta đi đến đây thì đúng vào mùa mưa.”
Tô Nguyên nhảy qua một vũng nước, chiếc áo mưa màu cam nhảy múa trên người cậu: “Ngày nắng và ngày mưa, mỗi thứ đều có vẻ đẹp riêng. Em cảm thấy vẫn rất đẹp, nhưng không biết trời mưa thì thiên nga có ra ngoài hay không?” [Thử vận may đi.]
“Bây giờ mưa không lớn lắm, thiên nga sẽ không bị ảnh hưởng.” Thẩm Thụy có hơi lo lắng mưa sẽ càng lúc càng lớn, Tô Nguyên rất dễ bị cảm lạnh.
Trong rừng đường núi hiểm trở dần dần ướt nước mưa, Ngô Văn Hàn muốn chụp ảnh nên rơi xuống cuối đội ngũ.
Vu Gia Tường không vội vàng, đi cùng Ngô Văn Hàn rồi tiện thể che dù cho cục cưng máy ảnh của hắn.
La Xương và Ngô Văn Hàn hay trao đổi kỹ năng quay chụp cùng nhau, những lúc rảnh rỗi sau giờ làm anh ta cũng sẽ ghé qua để chụp ảnh, thậm chí còn chụp rất giỏi, hai người trò chuyện rất vui vẻ.
Khu thắng cảnh không có gì nguy hiểm nên Chung Lãng và những người khác không đi sát theo sau, chủ yếu là vì họ không muốn quấy rầy khoảng thời gian riêng tư của Thẩm Thụy và Tô Nguyên.
“A, thiên nga lớn ơi, các bạn ở đâu thế…” Tô Nguyên đứng ở con đường rừng, hô lớn về phía sông lớn bên cạnh. [Mau ra đây đi.]
“Quác quác quác quác…”
Vẻ mặt Thẩm Thụy biến đổi: “Tiếng gì vậy?”
Không nên có nguy hiểm trong danh lam thắng cảnh chứ nhỉ? Nhưng tiếng kêu này quá to, không giống với tiếng vịt kêu.
Ngay lập tức Tô Nguyên trở nên kích động, thò đầu ra tìm kiếm nơi phát ra âm thanh: “Thiên nga, đây là tiếng kêu của thiên nga, nó ở đâu?” [Quá tốt rồi, đây không phải là thiên nga, phải là một thiên thần nhỏ mới đúng.]
Tiếng kêu của thiên nga là như thế này sao?
Thẩm Thụy vô cùng hoang mang, hắn không để ý kỹ khi xem thế giới động vật. Người yêu nằm trong lòng, làm sao hắn có thể để ý đến những thứ khác chứ?
Cho đến khi một đàn năm con thiên nga vươn thẳng cổ bay lướt qua hai người dọc theo dòng sông.
“Đúng là cách thiên nga bay lượn cũng giống như ngỗng trời, khi bay xếp thành hình chữ nhân (人). Thụy Thụy, anh nhìn con đầu đàn kìa, nó siêu thật đó, có thể rẽ gió mà đi.” [Cảm ơn thiên thần nhỏ, các bạn thật là đẹp.]
Tô Nguyên dựa vào người Thẩm Thụy, dịu dàng nói, mang theo phong vị nước non.
Thẩm Thụy nhíu mày: “Tiếng kêu của bọn nó luôn như vậy sao em? Nghe có hơi vội vàng gấp gáp, còn cao vút nữa.”
“Không sai biệt lắm đâu nhỉ? Hình như trong Thế giới động vật… tiếng kêu là như vậy, em không nhớ rõ…” [Tập về thiên nga mình không xem kỹ, ai còn xem được… TV sau khi hôn người mình thích được chứ.]
Tô Nguyên hơi nghiêng đầu nhìn về hướng khác để che giấu gương mặt đang nóng bừng của mình.
Trong lòng Thẩm Thụy cảm thấy ngọt ngào, cũng không tiếp tục để ý tới thiên nga hay gì nữa. Hắn nắm lấy tay đối phương và trao nhau một nụ hôn nồng cháy.
Mặt của Tô Nguyên càng đỏ hơn.
[May là mấy người Chung Lãng không có ở đây… Vậy là Thụy Thụy đã cố tình đẩy bọn họ ra đúng không?]
Mưa dần dần nặng hạt, hai người bước đi càng lúc càng nhanh, bỏ xa những người khác phía sau.
Đột nhiên, mây đen bao phủ, sắc trời trở nên tối hơn rất nhiều, như thể ban ngày đột ngột chuyển sang đêm tối.
Xung quanh gió nổi lên, lá cây lần lượt bị thổi bay, ngay cả cành cây mỏng manh cũng bị gãy không ít, tiếng kêu the thé của thiên nga từ xa truyền đến nhưng lần này âm thanh càng thêm hoảng sợ.
Mưa như trút nước, mây đen như mực bao phủ toàn bộ khu thắng cảnh Ba Lăng. Bên ngoài không thể nhìn thấy gì, như thể màn đêm đã buông xuống.
Sắc mặt Thẩm Thụy biến đổi nhanh chóng, kéo Tô Nguyên chạy về phía trước.
“Thụy Thụy, tại sao chúng ta không quay lại và tập hợp lại với mọi người?” [Chạy lên phía trước không phải cách càng xa hơn sao?]
Mặc dù Tô Nguyên có thắc mắc nhưng vẫn ngoan ngoãn đuổi theo bước chân hắn.
Thẩm Thụy chạy nhanh hơn, thở hổn hển nói: “Không quay về, chúng ta đã đi quá xa. Anh đã xem bản đồ địa hình nơi này, phía trước một cây số nữa có một nơi có thể đi lên, chúng ta phải nhanh chóng trở lại đường chính. Bây giờ trong rừng thực sự quá nguy hiểm.”
“Em không cần lo lắng cho mấy người Chung Lãng, vệ sĩ đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Thời tiết như này không làm khó được bọn họ.”
Còn Vu Gia Tường và Ngô Văn Hàn thực sự cách bọn họ quá xa, Thẩm Thụy không thể để ý tới được, hắn chỉ muốn Tô Nguyên bình an.
Tô Nguyên: “Vâng, chúng ta chạy lên trước đi.” [Đường cũng không xa, nếu chạy nhanh thì chắc chắn sẽ không có việc gì.]
Thẩm Thụy vượt qua thân cây chắn đường phía trước, đây là cây cối bị đổ rất lâu trước đó, bây giờ lại chặn con đường của bọn họ.
“Chậm lại, đưa tay cho anh.”
Tô Nguyên bị một bàn tay nắm chặt, dường như nhảy lên thân cây rồi mới lật người lại.
Đá nhỏ trên mặt đất bị gió thổi bay, trong phút chốc cát đá bay tứ tung, hai người chỉ dám hơi híp mắt chạy về phía trước.
Khẩu trang của Tô Nguyên đã ướt sũng, nước mưa không ngừng chảy vào miệng và mũi nên cậu tháo ra và ném luôn khẩu trang đi.
“… Thụy Thụy, nước sông đang dâng lên nhanh quá.” [Sẽ không xảy ra lũ lụt chứ…]
Lúc này mới mưa không bao lâu mà nước sông sắp tràn đến con đường núi rồi.
Thẩm Thụy đã sớm nhìn thấy, nếu lũ lụt thì còn đỡ, mưa lớn như vậy chỉ sợ sẽ xảy ra lở đất, như vậy thật sự không còn đường sống.
Hắn dùng sức lau mặt, trong đôi mặt đen thẳm lóe lên một tia sáng yếu ớt.
Chạy!
Liều mạng chạy ra ngoài!
Quả nhiên nước sông dâng lên cực nhanh, đường núi này đã không thể đi được nữa.
Thẩm Thụy nhanh chóng quyết định sẽ rời khỏi lối đi bộ, hắn ôm Tô Nguyên và leo lên nhưng sườn núi này rất dốc, giày thể thao của hai người đều đã sũng nước, giẫm lên bùn đất ẩm ướt thực sự rất khó chịu.
Tô Nguyên liên tục thở hổn hển và rồi bị tiếng gào rít giận dữ của gió lớn lấn át. Cậu chỉ có thể ủ rũ theo Thẩm Thụy trèo lên trên.
Thẩm Thụy không cúi đầu mà mở to hai mắt, cố gắng phân biệt phương hướng trong mưa bão. Hắn cẩn thận quan sát xung quanh vì có thể có đá rơi và cây đổ rồi tính toán điểm đặt chân tốt nhất.
Hai người leo đến một độ cao nhất định, mơ hồ có thể nhìn thấy con đường núi dẫn đến đường chính ở phía xa xa nhưng ở giữa có một sườn đồi mà bọn họ không thể đi qua được, lối đi bộ đã ngập trong nước, nên họ chỉ có thể đi một đường vào bóng tối.
Răng rắc…
Đôi tai vểnh của Thẩm Thụy nhạy bén bắt được âm thanh nhỏ.
Hắn ngẩng đầu lên nhìn, đồng tử co rút lại, một thân cây khá to bị tảng đá rơi xuống đập gãy đôi đang lăn về phía họ.
Thẩm Thụy vội vàng kéo Tô Nguyên chạy sang bên cạnh, tránh thoát nguy hiểm trong gang tấc nhưng hai người cũng bị ngã xuống đất, người dính đầy bùn.
Chiếc áo mưa màu cam của Tô Nguyên đã không còn dễ thương như trước, thậm chí còn hơi rách nhưng cậu không thể quan tâm đ ến nó bây giờ.
Thẩm Thụy lo lắng kiểm tra đối phương: “Nguyên Nguyên, em sao rồi? Có thấy đau ở đâu không?”
Chuyện phát sinh đột ngột, bọn họ thật sự không thể để ý đến tư thế ngã xuống, hắn sợ Tô Nguyên bị trật chân, nếu vậy bọn họ không thể đi lên được.
Tô Nguyên lắc đầu: “Em không sao, còn anh?”
Mưa to gió lớn khiến tiếng nói của hai người trở nên rất nhỏ, chỉ có thể ghé sát vào tai nhau hét thật to.
Thẩm Thụy lắc đầu biểu thị mình không sao, sau đó chỉ lên phía trên.
Tô Nguyên hiểu ý, bọn họ còn phải trèo lên trên.
Thẩm Thụy càng thêm cẩn thận, cho dù bị hạt mưa to đánh vào người đau rát cũng không dám nhắm mắt lại.
Nếu vừa rồi là tảng đá lớn lăn xuống, có lẽ bọn họ đã táng thân ở nơi đây.
Bỗng một tia chớp lóe lên, theo sau đó là tiếng sấm ầm ầm xé toạc bầu trời đen kịt, dưới ánh sáng chớp lóe đó, vạn vật đều không có chỗ che thân.
Cuối cùng Thẩm Thụy cũng nhìn thấy con đường phía trên, sau đó lòng hắn chìm xuống đáy vực.
Đó là một vách đá gần như thẳng đứng, khoảng ba mét, không có chỗ đứng và hoàn toàn không thể đi lên được.
Bầu trời vô cùng tối tăm, bọn họ không có khả năng tìm kiếm một con đường mới trong hoàn cảnh như vậy, thật sự quá nguy hiểm.
Vả lại… có vẻ như cơn bão sẽ không kết thúc trong thời gian ngắn.
Dưới sức mạnh vĩ đại của thiên nhiên, hình bóng của cả hai thật nhỏ bé và mong manh, nhưng họ vẫn ngoan cường leo lên đến nơi cao hơn.
Cuối cùng, họ đến điểm cao nhất, nếu vượt qua qua tảng đá cao ba mét này thì phía trên đó là làn xe.
Tô Nguyên sững sờ, họ đi dọc theo vách đá này một lúc, không có nơi để mượn lực nên hoàn toàn không thể đi lên được.
[Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?]
Thẩm Thụy ngẩng đầu nhìn sinh lộ đang gần ngay trước mắt, nước mưa đang chảy xuống từ con đường phía trên, giống như thác nước chảy xuống từ miệng hang động.
Nếu nước mưa cứ tiếp tục chảy xuống như vậy, khả năng cao nơi này sẽ xảy ra sạt lở.
Con đường bên kia là một dãy núi, cũng có thể sẽ xảy ra lở đất, nhưng chỉ cần có thể đi lên, bọn họ có thể sẽ tìm được một nơi rộng lớn hơn để tránh.
“Nguyên Nguyên.” Thẩm Thụy gần như dán vào tai Tô Nguyên: “Lát nữa anh ngồi xổm xuống thì em giẫm lên vai anh leo lên…”
Tô Nguyên đang khép hờ mắt bỗng mở to ra, suýt chút nữa còn tưởng rằng mình nghe nhầm, hỏi: “Vậy anh phải làm sao?” [Không, mình có thể chết ở nơi này, nhưng Thụy Thụy không được…]
Tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng nước chảy, Thẩm Thụy không nghe rõ tiếng lòng của Tô Nguyên, nhưng hắn hiểu rõ tính cách của Tô Nguyên, bỏ rơi hắn là chuyện cậu không thể làm.
Sau đó, hắn lớn tiếng thuyết phục: “Ở độ cao này em không thể đỡ anh được, dù sao trong hai người chúng ta cũng phải có một người ra ngoài xin cứu viện. Nguyên Nguyên, em sẽ tìm người đến cứu anh, đúng không?”
Tô Nguyên trầm mặc hồi lâu.
Những gì Thẩm Thụy nói đều là sự thật, cậu chưa bao giờ hận vì thể lực yếu đuối của mình như lúc này.
Nhưng Tô Nguyên vẫn từ chối, hai mắt cậu đỏ hoe, nước mắt hòa cùng nước mưa trượt xuống.
“Không, nếu như không có lở đất, chúng ta không cần chạy, có thể ở chỗ này đợi cứu viện. Nhưng nếu có… thì em không chắc khi ra ngoài mình có thể chạy nổi, vậy thà rằng em ở chung một chỗ với Thụy Thụy còn hơn.”
[Em không đi, anh là lý do duy nhất mà em sống, không thể cùng sống, vậy hãy cùng chết.]
Lại một tia sét đánh tới, vẻ mặt u sầu của Tô Nguyên không thể nghi ngờ lộ ra. Gương mặt cậu trắng như tuyết, đôi môi diễm lệ như hoa hải đường, nhưng trong mắt hiện rõ sự kiên quyết.
Thẩm Thụy ôm thật chặt đối phương vào trong ngực, hệt như muốn dành cả quãng đời còn lại để ôm cậu.
Dường như Tô Nguyên không cảm thấy đau đớn, cậu không sợ cái chết có thể sẽ ập đến bất cứ lúc nào, những giọt nước mắt đang rơi chỉ là vì Thẩm Thụy.
“Nhưng Nguyên Nguyên à, anh còn muốn cùng em trải qua mấy chục năm còn lại. Chúng ta còn chưa xem xong Thế giới động vật, còn chưa đi thảo nguyên, chúng ta còn có quá nhiều việc chưa làm cùng nhau…”
“Em có thể… vì tương lai của chúng ta, mà cố gắng giành được một con đường sống không?”
Trong khi nói chuyện, bùn đất dưới chân hai người đang bắt đầu rung chuyển, không còn nhiều thời gian nữa.
Hàng lông mi dài của Tô Nguyên đã hoàn toàn bị ướt nhẹp, lộn xộn che khuất một phần tầm nhìn của cậu.
Từng giây từng phút trôi qua, Thẩm Thụy không hề thúc giục mà chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời chắc chắn từ đối phương.
Sau đó, nơi nơi giống như đang là tận thế này, anh nhận được một nụ hôn lạnh buốt.
“Thụy Thụy, nếu như anh chết, em sẽ đến với anh ngay lập tức.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất