Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 12

Trước Sau
Sau khi kết thúc kỳ thi vào thứ sáu, Việt Phỉ ra khỏi khu giảng đường, tạm biệt bạn cùng phòng rồi một mình bước đến cổng trường.

  

Mấy người cùng phòng cũng đã quen với việc Việt Phỉ sẽ về cuối tuần vì nhà cậu khá gần trường.

  

  Đến cổng trường, Việt Phỉ nhanh chóng nhìn thấy xe của Đường Duyệt.

  

  Đường Duyệt cũng nhìn thấy cậu, bước xuống xe vẫy tay với Việt Phỉ.

  

  Việt Phỉ dùng hai chân sải bước về phía trước, tập trung đi về phía Đường Duyệt nên cậu không để ý đến Giản Diệc, người cũng đang bước ra khỏi cổng trường cùng lúc với mình.

  

  Cậu giơ tay vẫy vẫy với Đường Duyệt, ý nói rằng cậu đã nhìn thấy anh ta, bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía bên người Việt Phỉ.

  

  “Bạn trai mới của em à?” Giản Diệc nhìn Đường Duyệt đang đợi xe, giọng điệu có chút chua xót.

  

  Việt Phỉ quay đầu lại, nhìn thấy hắn hơi sững sờ một chút, không hiểu sao hắn lại hỏi vậy “Cậu có chuyện gì à?”

  

  Nét mặt Giản Diệc hơi kỳ lạ, giống như hắn đang tự mình đắm chìm trong thế giới của riêng mình: “Tôi còn tưởng rằng ít nhất em sẽ tìm một A khác, không ngờ lại đi tìm đến một B.”

  

  Việt Phỉ:"... Anh ấy là alpha. "

  

  Nghe vậy, Giản Diệc cười một tiếng:"Anh ta ấy hả? "

  

  Việt Phỉ không muốn dây dưa với hắn nữa:" Anh ấy là bạn của tôi, còn cậu chỉ là bạn trai cũ. Tôi kết bạn với ai cũng chả liên quan gì tới cậu. Nếu cậu có thời gian rảnh mà nói chuyện với tôi, không bằng đi quan tâm đến Doãn Tân Thần. "

  

  Hơn nữa, Beta có gì sai, cậu là beta đây, ngay trước mặt cậu mà Giản Diệc lại tỏ ý khinh thường Beta như vậy là có ý gì chứ?

  

  Giản Diệc mím môi không nói gì.

  

  Đường Duyệt không biết rằng bản thân mình đang bị nói ra nói vào, nhưng anh nhận ra nét mặt của Việt Phỉ không vui lắm, đang định đi tới giúp thì Việt Phỉ đã nhanh chóng đi lại xe.

  

  “Đi về nhà thôi.” Việt Phỉ đi vào cánh cửa xe đã được Đường Duyệt mở sẵn.

  

  Đường Duyệt đáp lại một tiếng, lặng lẽ nhìn cậu sinh viên Alpha đang đứng cách đó không xa với ánh mắt cảnh cáo, mới ngồi vào ghế lái của xe.

  

  Giản Diệc đứng đó, trầm mặc nhìn chiếc xe đi xa, vứt chiếc bánh kem màu nâu trên tay rơi xuống đất, hắn ta ngơ ngác quay lại trường.

  

  Trước đây, mỗi lần sau khi thi xong, tâm trạng Việt Phỉ luôn không được vui vẻ lắm, chiếc bánh kem nâu luôn là sự an ủi ăn ý mà chỉ hai người mới hiểu. Nhưng giờ đây, sự ăn ý ngày trước đã trở thành nỗi nhục nhã lớn nhất của hắn.

  

  Hắn không hiểu sao Việt Phỉ lại có thể dứt khoát chia tay như vậy, lẽ nào tất cả tình cảm năm xưa đều là một vở kịch?

  

  Người ta luôn nói trong tình cảm, những kẻ không buông bỏ được là những kẻ thất bại nặng nề nhất. Nhưng trong mối quan hệ này, Giản Diệc không thể chấp nhận được rằng mình sẽ là người thua cuộc.

  

  Trong xe, Đường Việt quan tâm hỏi: “Cậu Việt, vừa rồi cậu có gặp chuyện gì rắc rối không?”

  

  Việt Phỉ: “Không có gì đâu.”

  

  “Vậy thì tốt. Nếu sau này gặp phải vấn đề gì, cậu có thể nói cho tôi biết. Tôi sẽ cố gắng hết sức để giải quyết cho cậu.” Đường Duyệt rất chu đáo.

  

  Thực ra Đường Duyệt nhận ra người chặn Việt Phỉ ở cổng trường chính là bạn trai cũ đã cắm sừng cậu, anh ta đã biết được từ khi đọc điều tra thông tin liên quan đến Việt Phỉ. Nhưng nếu cả hai người kia không có hành động nào ý định cắm sừng cho ông chủ của mình, Đường Duyệt cũng không muốn tỏ rõ thái độ gì cả, vì vậy anh ta chỉ có thể nói như vậy với Việt Phỉ.

  

  "Được..." Việt Phỉ câu được câu không lọt vào tai, chỉ nhớ tới những lời Giản Diệc vừa nói, có chút do dự không dám mở miệng hỏi.

  

  Đường Việt nhìn thấy nét mặt cậu, “Cậu có gì cứ nói.”

  

  “Anh là Alpha à?” Việt Phỉ không chắc lắm hỏi.

  

  Đường Duyệt hơi sững sờ một chút: “… Đúng vậy.”

  

  Việt Phỉ: “Ồ, cũng không có gì đâu, tôi chỉ hỏi bừa thôi.”

  

  Đường Duyệt mặt hơi khó hiểu nhìn cậu, nhưng lúc này Việt Phỉ đã quay mặt ra ngoài cửa sổ, không có ý định tiếp tục trò chuyện.

  

  Alpha Đường Duyệt, người đã vật lộn trong cuộc sống nhiều năm, không biết rằng bản thân anh ta vừa bị khinh thường bởi một thằng nhóc Alpha sinh viên không biết thế nào là hiện thực tàn ác, xã hội khốc liệt.

  

  Sau khi đưa Việt Phỉ trở lại Nam Loan Hương, Đường Duyệt lái xe ngay lập tức rời đi.

  

  Đã mấy ngày không ở đây, Việt Phỉ có chút không quen lắm, cũng may lúc này trong nhà chỉ có dì Trần đang chuẩn bị đồ ăn, Cố Nguy không có ở nhà, cậu sẽ được ở nhà một mình thoải mái một lúc.

  

  Ăn uống xong xuôi, cậu tiện tay đi rửa bát đũa, cất đồ ăn thừa vào tủ lạnh, sau đó trở về phòng ngủ.

  

  Lần này cậu mang về sách giáo khoa Toán cao cấp, để không bị trượt kỳ thi cuối học kỳ, cậu phải nỗ lực hơn trong học tập.

  



  Việt Phỉ tìm thấy một số videos dạy toán cao cấp trên mạng, cậu bắt đầu xem nó một cách nghiêm túc.

  

  Bàn học trong phòng ngủ hơi thấp, ngồi một lúc lâu khiến cổ Việt Phỉ hơi khó chịu.

  

  Cậu mở điện thoại xem thời gian, mới nhận ra chẳng mấy chốc đã chín rưỡi tối, ngoài cửa nhà không có động tĩnh gì, Cố Nguy vẫn chưa trở về.

  

  Ngày mai có hẹn ăn tối với nhà họ Cố, vốn dĩ Việt Phỉ muốn gặp Cố Nguy bàn bạc một chút về tối mai, nhưng không ngờ hắn sẽ về muộn như vậy.

  

  Sau khi dọn dẹp sách vở trên bàn học, Việt Phỉ lấy quần áo đi vào phòng vệ sinh để tắm rửa, lúc tắm xong Cố Nguy vẫn chưa trở về.

  

  Bây giờ đã là mười giờ tối.

  

  Việt Phỉ mở điện thoại, gửi một tin nhắn cho Đường Duyệt trước.

  

  Việt Phỉ: Hôm nay Cố tổng có tiệc xã giao không?

  

  Đường Duyệt: Chắc là không. Hôm nay có một trợ lý khác đi theo Cố tổng. Cậu có chuyện gì không? Tôi sẽ giúp cậu hỏi thử.

  

  Việt Phỉ: Không sao đâu, anh đừng hỏi, cảm ơn anh nhé.

  

  Đường Duyệt: Không có gì đâu.

  Hai ngón tay cậu xoay xoay chiếc di động đặt ở trên bàn, Việt Phỉ bỏ khăn lau tóc trong tay xuống, trực tiếp gửi một tin nhắn cho Cố Nguy.

  

  Việt Phỉ: Hôm nay anh có về huyện Nam Loan Hương không?

  

  Sau khi Việt Phỉ giải được hai bài toán cao cấp, tin nhắn của Cố Nguy mới tới nơi.

  

  Cố Nguy: Sẽ về muộn một chút. Có việc gì không?”

  

  Việt Phỉ: Không có gì, tôi chỉ muốn bàn với anh về bữa cơm gia đình vào ngày mai thôi.

  

  Cố Nguy: Cậu chỉ cần ở đó là được, việc khác đừng lo lắng.

  

  Việt Phỉ: Ồ …

Việt Phỉ nhìn chồng sách giáo khoa toán cao cấp trên bàn của mình, ngẫm một lúc, cậu lại gửi một tin nhắn khác.

  

  Việt Phỉ: Tôi muốn có một phòng làm việc.

  

  Cố Nguy không hồi âm.

  

  Cho đến khi Việt Phỉ đang ngủ say, cửa nhà vang lên tiếng đóng mở, điện thoại của cậu rung lên.

  

  Cố Nguy đã về nhà, cũng trả lời lại cậu một tin nhắn..

  

  Việt Phỉ bấm vào xem.

  

  Cố Nguy: Cậu nói với Đường Duyệt là được.

  

  Việt Phỉ gãi gãi đầu, cậu cảm thấy mình đang chiếm mất thời gian của Cố Nguy bằng mấy thứ lông gà vỏ tỏi.

  

  Việt Phỉ: Được rồi.

  

  Sau khi trả lời tin nhắn của Cố Nguy, Việt Phỉ lại đặt điện thoại lên đầu giường, nhắm mắt ngủ tiếp.

  

  Trong mơ, Việt Phỉ rơi xuống hang thỏ, xung quanh tối om, cậu nghe thấy tiếng người gọi mình, đi lần theo tiếng động.

  

  Đang bước đi bình thường, đột nhiên cậu như giẫm lên không khí rồi rơi xuống, xung quanh tối đen như mực, một lúc sau, thế giới lại sáng trở lại, cậu rơi từ cửa hang xuống, nhìn thấy những cánh đồng và hồ nước mênh mông vô tận ở đó.

  

  Vì ngã xuống bãi cỏ mềm nên cậu không bị thương, Việt Phỉ vỗ vỗ quần rồi đứng dậy.

  

  “Chào mừng đến vương quốc của ta, từ nay về sau, cậu sẽ là thần dân của ta.” Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, Việt Phỉ nhớ tới đây là giọng nói đã thu hút cậu tiến lên trong bóng tối.

  

  Việt Phỉ quay lại thì nhìn thấy một người đàn ông mặc quần áo hoa cổ điển, trên tay người đàn ông này cầm một cây quyền trượng, ánh mắt đầy xét nét chỉ trích và khinh thường.

  

  Việt Phỉ nghe thấy mình nói: “Tôi không muốn trở thành thần dân của ông.”

Nghe thấy lời cậu nói, người đàn ông cười chế nhạo, sau đó không biết từ đâu lấy ra một tờ giấy, ném xuống bãi cỏ trước mặt Việt Phỉ.

  

  "Trong một giờ nữa, cậu sẽ phải hoàn thành tờ giấy này. Nếu cậu vượt qua, ta sẽ đuổi cậu ra ngoài. Nếu cậu thất bại, cậu sẽ ở đây làm nô lệ của ta vĩnh viễn."

  

  Việt Phỉ nhìn xuống tờ giấy được viết dày đặc, sau khi đọc qua một vài câu hỏi, đột nhiên cậu cảm thấy tuyệt vọng.

  

  Hai, ba câu hỏi thì còn được, chứ bắt làm 20 câu hỏi trong vòng một tiếng có phải thách đố người ta quá không? Sao cậu có thể hoàn thành chúng chứ?



  

  “Có quá nhiều câu hỏi, sự sắp xếp của ông không hợp lý.” Việt Phỉ phản bác.

  

  Người đàn ông lấy trong ngực ra một chiếc đồng hồ đeo tay, không để ý đến sự phản đối của Việt Phỉ, thờ ơ nói: “Thời gian, bắt đầu.”

Việt Phỉ không có việc gì làm, nhìn ông ta, sau đó nhìn xung quanh, thỏa hiệp nói: “ Ít nhất ông cũng phải cho tôi một cái bàn chứ!”

Người nọ liếc cậu một cái:“Tìm Đường Duyệt là được. ”

  

  Reng reng reng reng …

Bỗng có tiếng chuông từ trên trời rơi xuống, cậu ngẩng đầu lên nhìn thấy đó là chiếc đồng hồ báo thức bản thân đã đặt tối qua.

  

  Không gian lại di chuyển một lần nữa, khi Việt Phỉ mở mắt tỉnh dậy thì chỉ nhìn thấy trần nhà trống rỗng  

  Không có cỏ, không có hồ nước, và không có người đàn ông mặc đồ hoa.

  

  Thở dài đầy mệt mỏi, Việt Phỉ vén chăn đứng dậy, ôm đầu nhớ lại giấc mơ kỳ lạ mà mình đã trải qua.

  

  Mặc dù không thể tin được, nhưng người bắt cậu làm bài toán cao cấp trong giấc mơ dường như là Cố Nguy...

  

  Thật sự là một giấc mơ hỗn độn, Việt Phỉ đột nhiên bật cười, Cố Nguy mặc đồ hoa hòe thật sự rất buồn cười.

  

  Sau khi mặc quần áo đi ra ngoài phòng, dì Trần đã nấu xong bữa sáng, Việt Phỉ đi tới, Cố Nguy đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách liếc cậu một cái.

  

  Nhìn thấy Cố Nguy, Việt Phỉ nhớ lại giấc mơ kỳ lạ mà mình đã có đêm qua, không nhịn được mỉm cười chào hỏi: “Anh vẫn chưa đi làm à?”

  

 Cố Nguy ừ một tiếng.

  

 

 Có lẽ là nụ cười trên mặt cậu lộ liễu quá mức, Cố Nguy hỏi cậu: “ Tâm trạng tốt à?”

Việt Phỉ: “Có thể tốt hơn được nữa cơ, nếu như anh không ép tôi làm toán cao cấp nữa.”

  

  Cố Nguy: “Cái gì?”

  

  Việt Phỉ nhìn hắn thong thả ngồi trên ghế sô pha giống không có việc gì gấp gáp, cậu cũng ngồi xuống ghế đối diện hắn và nói về giấc mơ hôm qua.

  

  Cố Nguy nghe xong, ngay lập tức nắm được trọng điểm: “Cậu không giỏi toán cao cấp?”

  

  Việt Phỉ: “… Đúng vậy.”

  

  “Đường Duyệt từng là nghiên cứu sinh top 2 trong trường.” Cố Nguy nói.

  

  Ngụ ý là cậu có thể nhờ anh ta giúp nếu cần.

  

  Không ngờ Đường Duyệt lại nhiều tài như vậy, Việt Phỉ hiểu chuyển, gật đầu nói: “Tôi biết rồi.”

Hai người nói thêm vài câu, từ trong bếp vang lên tiếng dì Trần gọi Việt Phỉ, nói rằng bữa sáng đã sẵn sàng.

  

  Việt Phỉ đứng dậy: “Cố tổng còn chưa ăn sáng phải không, ăn cùng nhau đi?”

  

  Cố Nguy nhìn đồng hồ, gật đầu rồi đứng dậy đi tới bàn ăn.

  

  Việt Phỉ đi theo anh.

  

  Nhìn thấy Cố Nguy cũng đi tới ăn sáng, dì Trần hơi kinh ngạc nhưng cũng không nói gì, nhanh nhẹn chuẩn bị thêm hai món phụ.

  

  “ Cố tổng, anh thích đồ ăn Trung Quốc hay phương Tây? Sau này tôi có thể nhờ dì Trần chuẩn bị nhiều hơn.” Việt Phỉ hỏi hắn.

  

  Cố Nguy: “ Đồ Trung Quốc là được.”

  

  Việt Phỉ tự động hiểu rằng Cố Nguy thích đồ Trung hơn đồ Tây: “Ừa, tôi cũng thích đồ Trung Quốc, từ nhỏ đã ăn quen rồi.”

  

  Cố Nguy gật đầu.

  

  “Dì Trần, sao mới sáng sớm mà dì đã xào mướp đắng vậy?” Việt Phỉ chú ý đến màu xanh lá cây chói mắt trên bàn.

  

  Dì Trần lấy tạp dề lau tay rồi bước ra khỏi bếp: "Mướp đắng á? Dì tưởng cậu thích ăn mà, ăn mướp đắng sẽ hạ hỏa."

  

  Việt Phỉ nghiêng đầu nghĩ. Mình thích ăn mướp đắng á, sao mình lại không biết nhỉ?

  

  Cố Nguy liếc mắt nhìn cậu, nhìn mặt Việt Phỉ ngơ ngác đầy dấu hỏi, khóe miệng hơi nhếch lên, ăn cơm trong bát xong xuôi, hắn đặt đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi, đến công ty trước đây, cậu cứ ăn từ từ.”

  

  Việt Phỉ rất có ý thức chuẩn bị đứng dậy tiễn hắn ra cửa, nhưng lại bị Cố Nguy đè tay xuống ngăn lại.

  

  Vì vậy cậu chỉ có thể gật đầu trả lời: "Được, vậy anh đi thong thả, chú ý an toàn giao thông."

( Lúc edit thấy cũng ok mà đọc lại thấy mình làm chán lắm á mọi người, có gì đừng ngại góp ý nhaa)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau