Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn
Chương 3: Xem mắt
Gia đình của Việt Phỉ ở thành phố này, vì vậy vào cuối tuần cậu không ở lại ký túc mà đi về nhà.
Trong nguyên tác, nhà của Việt Phỉ được coi là một gia đình có tiếng tăm ở thành phố B. Cậu là con trai cả trong gia đình, ở dưới có một cô em gái Omega và cậu em trai Alpha.
So với những đứa em của mình, tuy là con trai đầu lòng nhưng Việt Phỉ luôn bị xem nhẹ vì thân phận Beta của mình.
Nhưng từ nhỏ cậu đã không chịu chấp nhận số phận, ngoại trừ việc học không thể tiến bộ nổi, những mặt khác đều cố tranh lấy phần tốt nhất, ngay cả tìm bạn trai cũng phải tìm Alpha.
Vì vậy, khi Việt Phỉ trở về nhà nói rằng cậu và Giản Diệc đã chia tay, cha mẹ Việt Phỉ vẫn còn không tin.
“Lúc đó anh theo đuổi người ta ghê lắm, còn tưởng đợi sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, giờ sao lại thành ra như vậy?” Cha Việt hỏi cậu.
Việt Phỉ: “ Cậu ta đánh dấu một omega.”
Vừa nói ra lời này, cả bàn ăn chìm vào im lặng.
Cậu em trai Việt Lạc an ủi: “Anh làm tốt lắm, chia tay hắn là đúng.”
Thấy Việt Phỉ bị cắm cho chiếc sừng to như vậy, cha mẹ cậu đều không hỏi về việc học hành bài vở nữa, cơm nước xong xuôi cho cậu lên phòng nghỉ ngơi.
Việt Phỉ tưởng rằng từ nay về sau có thể ngủ ngon giấc rồi, không ngờ tối hôm sau cha Việt lại mang đến một tin dữ.
“Có một việc ba muốn thông báo cho các con.”
Ba anh em ngừng ăn cơm, chờ ông nói ra.
“ Tài chính của công ty đã bị chặn hơn một tháng rồi.”
Việt Linh trợn mắt ngoác mồm, giọng nói kinh hoàng: “Gia đình chúng ta sắp phá sản rồi sao ba?”
Cha Việt liếc nhìn cô, đau lòng gật đầu.
Hai mắt của Việt Linh đỏ lên.
Việt Phỉ sửng sốt, hình như cậu đã bỏ lỡ điều gì đó...
Việt Lạc: "Ba, con vẫn còn một ít tiền lì xì..."
Mẹ Việt: " Tiểu Lạc, đứa ngốc này, số tiền lì xì ít ỏi của con sao mà đủ được?"
Việt Lạc: "Vậy phải làm sao bây giờ ạ? Ba, còn cách nào khác không?"
Ba Việt: "Ba không biết nói thế nào, nhưng hôm qua..."
Ông liếc nhìn Việt Phỉ.
“Ba đã nghĩ về nó cả đêm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách này có thể cứu chúng ta.”
Việt Lạc: “Ba nói đi?”
“Dì của các con nói rằng nhà họ Cố đang tìm người kết hôn cho cậu con trai thứ hai, Cố Tỉnh.”
Ai cũng biết đứa con trai thứ hai nhà họ Cố là Beta, không có khả năng thừa kế Cố gia.
Ngay sau khi cha Cố dứt lời, Việt Linh bật khóc: “Ba, con sẽ không kết hôn!”
Cha Việt sững sờ một lúc rồi mới an ủi cô: “Họ không muốn con dâu omega.”
Tiếng khóc của Việt Linh đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng..
“Yêu cầu duy nhất của Cố gia với đối tượng của mình là giới tính Beta. ”
Ngay lập tức, ánh mắt của bàn ăn đều tập trung vào Việt Phỉ, người vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Việt Phỉ: "..."
Chỉ có cậu biết người đi xem mắt thực sự lần này không phải là Cố Tỉnh, mà là Cố Nguy, con trai thứ ba của Cố gia, là một Alpha, cũng người thừa kế thực sự của nhà họ Cố.
“Con sẽ đi.” Việt Phỉ đồng ý. Cậu không thể để cho nhà mình phá sản được … Cậu vừa mới xuyên qua, thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ nợ nần ngày trước, đời không thể vừa lên voi lại xuống chó ngay được.
Kỳ thực lời cha Việt nói nửa thật nửa giả. Thật là công ty đang gặp khó khăn, nếu có thể cùng Cố gia liên hôn, không chỉ vượt qua được khó khăn đó mà còn có thể phát triển mạnh trong tương lai. Nếu không làm thông gia với họ Cố, công ty cũng không đến nỗi phải phá sản. Nhưng ông biết nếu nói thật, Việt Phỉ nhất định sẽ không đồng ý, cho nên chỉ có thể nữa dỗ nửa lừa, để cậu đồng ý đi xem mắt.
Cố Tỉnh tuy không phải là người thừa kế chân chính, nhưng dù sao hắn cũng là con nhà họ Cố, sau này sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, hơn nữa hắn cũng là một Beta, ít nhiều gì cũng sẽ đối xử tốt với Việt Phỉ. Truyện Tổng Tài
Bây giờ Việt Phỉ và người yêu cũng chia tay, thật sự là thời cơ tốt nhất.
Beta và Alpha ở cùng nhau sẽ không có kết quả tốt, ông không thể nhìn Việt Phỉ lầm đường lạc lối.
"Tiểu Phi, Cố Tỉnh là một người tốt. Tối mai ở khách sạn Phó Duyệt, ba sẽ yêu cầu mẹ chuẩn bị quần áo trang trọng cho con, con phải nắm cho thật chắc." Mặt ba Việt trông rất hài lòng.
Việt Phỉ: “Con biết, nhưng nếu anh ấy không thích con thì sao?”
Việt Phỉ trong nguyên tác sẽ không hỏi những câu như vậy, cậu luôn cảm thấy mình là người tốt nhất trên đời, những người không thích cậu đều là có mắt như mù.
Cha Việt: “Không sao đâu, cứ cố gắng hết sức là được. Con cứ thoải mái đi, nếu như không hợp nhau, kết thêm bạn cũng không phải chuyện xấu.”
Việt Phỉ bất lực, chuyện này làm sao có thể khiến cậu thoải mái? Không phải nhà sắp phá sản tới nơi à...
Cậu không nhớ rõ tình tiết này trong truyện lắm, chỉ nhớ rằng cha mẹ của Việt Phỉ đã ép Việt Phỉ kết hôn với một người giàu có.
Đến bây giờ mới biết rằng việc làm của cha mẹ còn có nỗi khổ riêng.
Reup là đồ con chó.
*
Ngày thứ hai, vì muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương, từ sớm mẹ Việt đã giục Việt Phỉ ra ngoài, nhưng Việt Phỉ không vội, sau nửa giờ lang thang ở khu thương mại gần đó, cậu đi về phía khách sạn Phó Duyệt.
Cậu biết rằng hôm xem mắt Cố Nguy sẽ cố tình đến muộn nửa tiếng, nên cậu cũng tà tà mà đi.
Quả nhiên, khi người phục vụ dẫn cậu đến chỗ bàn đã đặt trước, vẫn còn trống, lúc đó đã là hai mươi phút sau so với thời gian đã hẹn,
Việt Phỉ chọn một bên ngồi xuống, sau đó quay đầu ngơ ngác nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Trước đây cậu cũng thường xuyên đến loại nhà hàng cao cấp này nhưng là làm bồi bàn, cậu còn từng nói đùa với đồng nghiệp rằng sau này nhất định phải đến để trải nghiệm cảm giác được phục vụ.
Chém bừa mà giờ cũng thành thật này...
Ngay lúc Việt Phỉ đang ngẩn ngơ nhìn bầu trời, có một người ngồi vào chỗ trống đối diện, cậu hoàn hồn, quay đầu nhìn, hơi ngạc nhiên.
Đẹp trai thật đấy...
Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu nhanh chóng cụp mắt xuống, bình tĩnh lại rồi ho khan một tiếng.
“ Anh Cố phải không?” Người đàn ông mặc vest đi giày da, mặt mày sắc nét, ánh mắt lạnh lùng nhìn Việt Phỉ. Khi nghe thấy cậu gọi mình, hắn gật đầu nhẹ một cái.
Ngoại hình của Việt Phỉ được coi là đẹp trai trong trường, nhưng đường nét lại không tinh xảo như Omega, cũng không sắc nét như Alpha, chỉ có thể nói là đẹp trai sáng sủa, khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu.
Cậu cũng không quan tâm đến sự thờ ơ của Cố Nguy, rất thoải mái mở thực đơn ra: “Anh muốn ăn gì? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Cố Nguy gõ tay lên bàn hai lần, cuối cùng nói: “Cậu gọi món đi.”
Việt Phỉ cũng không sợ anh ta, gọi hai miếng bít tết và rượu vang đỏ, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ.
“Tôi tên Việt Phỉ, cha nói rằng tôi có hẹn với nhị thiếu gia nhà họ Cố. Không biết tại sao tam thiếu lại đến đây?” Việt Phỉ cười hỏi hắn. *
* chỗ này mình không biết nên để cậu hai cậu ba hay nhị thiếu tam thiếu, ý mọi người thế nào nhỉ.
Cố Nguy nhướng mày: “Cậu biết tôi?”
Việt Phỉ gật đầu: “ Tôi xem trên bản tin tài chính.”
Cố Nguy: “Như cậu thấy, người thực sự muốn kết hôn là tôi. Anh trai tôi chỉ là vỏ bọc mà thôi.”
Việt Phỉ: “Có thể hỏi vì sao điều kiện chọn bạn đời của anh lại là Beta không?”
Cố Nguy: “Beta đỡ rách việc hơn.”
Việt Phỉ nghẹn lời, anh thẳng thắn thật đấy...
“Thật ra, tôi muốn thỏa thuận với anh.” Việt Phỉ chọn cách thẳng thắn, nhìn đối phương có vẻ cũng không thích mấy thứ sáo rỗng vòng vo.
Cố Nguy nâng cằm ra hiệu cho cậu tiếp tục.
Việt Phỉ: "Anh nóng lòng muốn kết hôn, nhưng lại không muốn gánh vác nhiều trách nhiệm,chọn Beta vì cảm thấy Beta đơn giản hơn Omega. Tôi là một beta, cũng đồng ý hứa với anh, tôi sẽ không lấy gì từ anh trừ thù lao thỏa thuận.”
Quý Ngôn dò xét nhìn cậu, trong lòng chấn động, trên mặt lại không có biểu cảm gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, đối phương đã biết mục đích của cuộc hôn nhân lần này, muốn thừa kế Cố gia phải kết hôn, nhưng hắn không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân. Cố Nguy muốn cùng đối phương thỏa thuận, sau khi kết hôn sẽ không can thiệp vào cuộc sống của hắn.
Vì vậy, so với Omega có thể phát tình tạo kết, Cố Nguy cho rằng lựa chọn Beta sẽ an toàn hơn, hiện tại hắn cho rằng cậu thanh niên Beta trước mắt rất thích hợp.
“Được.” Cố Nguy đứng dậy, nhìn Việt Phỉ từ trên xuống, “Thư ký của tôi sẽ liên lạc với cậu. Chúng ta cần phải ký một thỏa thuận trước khi kết hôn. Đến lúc đó nếu cậu có bất kì nghi vấn nào đều có thể trao đổi với cậu ta.” Nói xong, Cố Nguy xoay người, đi ra khỏi nhà hàng, để lại Việt Phỉ vẫn còn sững sờ tại chỗ.
Xong rồi hả? Số điện thoại cũng không thèm lưu sao?
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ cũng bưng phần bò bít tết đến.
Việt Phỉ giơ tay lên: "Phiền anh đem cả hai phần đặt ở phía bên tôi."
Trong nguyên tác, nhà của Việt Phỉ được coi là một gia đình có tiếng tăm ở thành phố B. Cậu là con trai cả trong gia đình, ở dưới có một cô em gái Omega và cậu em trai Alpha.
So với những đứa em của mình, tuy là con trai đầu lòng nhưng Việt Phỉ luôn bị xem nhẹ vì thân phận Beta của mình.
Nhưng từ nhỏ cậu đã không chịu chấp nhận số phận, ngoại trừ việc học không thể tiến bộ nổi, những mặt khác đều cố tranh lấy phần tốt nhất, ngay cả tìm bạn trai cũng phải tìm Alpha.
Vì vậy, khi Việt Phỉ trở về nhà nói rằng cậu và Giản Diệc đã chia tay, cha mẹ Việt Phỉ vẫn còn không tin.
“Lúc đó anh theo đuổi người ta ghê lắm, còn tưởng đợi sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn, giờ sao lại thành ra như vậy?” Cha Việt hỏi cậu.
Việt Phỉ: “ Cậu ta đánh dấu một omega.”
Vừa nói ra lời này, cả bàn ăn chìm vào im lặng.
Cậu em trai Việt Lạc an ủi: “Anh làm tốt lắm, chia tay hắn là đúng.”
Thấy Việt Phỉ bị cắm cho chiếc sừng to như vậy, cha mẹ cậu đều không hỏi về việc học hành bài vở nữa, cơm nước xong xuôi cho cậu lên phòng nghỉ ngơi.
Việt Phỉ tưởng rằng từ nay về sau có thể ngủ ngon giấc rồi, không ngờ tối hôm sau cha Việt lại mang đến một tin dữ.
“Có một việc ba muốn thông báo cho các con.”
Ba anh em ngừng ăn cơm, chờ ông nói ra.
“ Tài chính của công ty đã bị chặn hơn một tháng rồi.”
Việt Linh trợn mắt ngoác mồm, giọng nói kinh hoàng: “Gia đình chúng ta sắp phá sản rồi sao ba?”
Cha Việt liếc nhìn cô, đau lòng gật đầu.
Hai mắt của Việt Linh đỏ lên.
Việt Phỉ sửng sốt, hình như cậu đã bỏ lỡ điều gì đó...
Việt Lạc: "Ba, con vẫn còn một ít tiền lì xì..."
Mẹ Việt: " Tiểu Lạc, đứa ngốc này, số tiền lì xì ít ỏi của con sao mà đủ được?"
Việt Lạc: "Vậy phải làm sao bây giờ ạ? Ba, còn cách nào khác không?"
Ba Việt: "Ba không biết nói thế nào, nhưng hôm qua..."
Ông liếc nhìn Việt Phỉ.
“Ba đã nghĩ về nó cả đêm, nhưng nghĩ đi nghĩ lại chỉ còn cách này có thể cứu chúng ta.”
Việt Lạc: “Ba nói đi?”
“Dì của các con nói rằng nhà họ Cố đang tìm người kết hôn cho cậu con trai thứ hai, Cố Tỉnh.”
Ai cũng biết đứa con trai thứ hai nhà họ Cố là Beta, không có khả năng thừa kế Cố gia.
Ngay sau khi cha Cố dứt lời, Việt Linh bật khóc: “Ba, con sẽ không kết hôn!”
Cha Việt sững sờ một lúc rồi mới an ủi cô: “Họ không muốn con dâu omega.”
Tiếng khóc của Việt Linh đột nhiên nghẹn lại trong cổ họng..
“Yêu cầu duy nhất của Cố gia với đối tượng của mình là giới tính Beta. ”
Ngay lập tức, ánh mắt của bàn ăn đều tập trung vào Việt Phỉ, người vẫn luôn im lặng nãy giờ.
Việt Phỉ: "..."
Chỉ có cậu biết người đi xem mắt thực sự lần này không phải là Cố Tỉnh, mà là Cố Nguy, con trai thứ ba của Cố gia, là một Alpha, cũng người thừa kế thực sự của nhà họ Cố.
“Con sẽ đi.” Việt Phỉ đồng ý. Cậu không thể để cho nhà mình phá sản được … Cậu vừa mới xuyên qua, thoát khỏi cuộc sống nghèo khổ nợ nần ngày trước, đời không thể vừa lên voi lại xuống chó ngay được.
Kỳ thực lời cha Việt nói nửa thật nửa giả. Thật là công ty đang gặp khó khăn, nếu có thể cùng Cố gia liên hôn, không chỉ vượt qua được khó khăn đó mà còn có thể phát triển mạnh trong tương lai. Nếu không làm thông gia với họ Cố, công ty cũng không đến nỗi phải phá sản. Nhưng ông biết nếu nói thật, Việt Phỉ nhất định sẽ không đồng ý, cho nên chỉ có thể nữa dỗ nửa lừa, để cậu đồng ý đi xem mắt.
Cố Tỉnh tuy không phải là người thừa kế chân chính, nhưng dù sao hắn cũng là con nhà họ Cố, sau này sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc, hơn nữa hắn cũng là một Beta, ít nhiều gì cũng sẽ đối xử tốt với Việt Phỉ. Truyện Tổng Tài
Bây giờ Việt Phỉ và người yêu cũng chia tay, thật sự là thời cơ tốt nhất.
Beta và Alpha ở cùng nhau sẽ không có kết quả tốt, ông không thể nhìn Việt Phỉ lầm đường lạc lối.
"Tiểu Phi, Cố Tỉnh là một người tốt. Tối mai ở khách sạn Phó Duyệt, ba sẽ yêu cầu mẹ chuẩn bị quần áo trang trọng cho con, con phải nắm cho thật chắc." Mặt ba Việt trông rất hài lòng.
Việt Phỉ: “Con biết, nhưng nếu anh ấy không thích con thì sao?”
Việt Phỉ trong nguyên tác sẽ không hỏi những câu như vậy, cậu luôn cảm thấy mình là người tốt nhất trên đời, những người không thích cậu đều là có mắt như mù.
Cha Việt: “Không sao đâu, cứ cố gắng hết sức là được. Con cứ thoải mái đi, nếu như không hợp nhau, kết thêm bạn cũng không phải chuyện xấu.”
Việt Phỉ bất lực, chuyện này làm sao có thể khiến cậu thoải mái? Không phải nhà sắp phá sản tới nơi à...
Cậu không nhớ rõ tình tiết này trong truyện lắm, chỉ nhớ rằng cha mẹ của Việt Phỉ đã ép Việt Phỉ kết hôn với một người giàu có.
Đến bây giờ mới biết rằng việc làm của cha mẹ còn có nỗi khổ riêng.
Reup là đồ con chó.
*
Ngày thứ hai, vì muốn để lại ấn tượng tốt cho đối phương, từ sớm mẹ Việt đã giục Việt Phỉ ra ngoài, nhưng Việt Phỉ không vội, sau nửa giờ lang thang ở khu thương mại gần đó, cậu đi về phía khách sạn Phó Duyệt.
Cậu biết rằng hôm xem mắt Cố Nguy sẽ cố tình đến muộn nửa tiếng, nên cậu cũng tà tà mà đi.
Quả nhiên, khi người phục vụ dẫn cậu đến chỗ bàn đã đặt trước, vẫn còn trống, lúc đó đã là hai mươi phút sau so với thời gian đã hẹn,
Việt Phỉ chọn một bên ngồi xuống, sau đó quay đầu ngơ ngác nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Trước đây cậu cũng thường xuyên đến loại nhà hàng cao cấp này nhưng là làm bồi bàn, cậu còn từng nói đùa với đồng nghiệp rằng sau này nhất định phải đến để trải nghiệm cảm giác được phục vụ.
Chém bừa mà giờ cũng thành thật này...
Ngay lúc Việt Phỉ đang ngẩn ngơ nhìn bầu trời, có một người ngồi vào chỗ trống đối diện, cậu hoàn hồn, quay đầu nhìn, hơi ngạc nhiên.
Đẹp trai thật đấy...
Nhưng chỉ trong chốc lát, cậu nhanh chóng cụp mắt xuống, bình tĩnh lại rồi ho khan một tiếng.
“ Anh Cố phải không?” Người đàn ông mặc vest đi giày da, mặt mày sắc nét, ánh mắt lạnh lùng nhìn Việt Phỉ. Khi nghe thấy cậu gọi mình, hắn gật đầu nhẹ một cái.
Ngoại hình của Việt Phỉ được coi là đẹp trai trong trường, nhưng đường nét lại không tinh xảo như Omega, cũng không sắc nét như Alpha, chỉ có thể nói là đẹp trai sáng sủa, khiến cho người khác cảm thấy dễ chịu.
Cậu cũng không quan tâm đến sự thờ ơ của Cố Nguy, rất thoải mái mở thực đơn ra: “Anh muốn ăn gì? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Cố Nguy gõ tay lên bàn hai lần, cuối cùng nói: “Cậu gọi món đi.”
Việt Phỉ cũng không sợ anh ta, gọi hai miếng bít tết và rượu vang đỏ, sau đó đưa thực đơn cho người phục vụ.
“Tôi tên Việt Phỉ, cha nói rằng tôi có hẹn với nhị thiếu gia nhà họ Cố. Không biết tại sao tam thiếu lại đến đây?” Việt Phỉ cười hỏi hắn. *
* chỗ này mình không biết nên để cậu hai cậu ba hay nhị thiếu tam thiếu, ý mọi người thế nào nhỉ.
Cố Nguy nhướng mày: “Cậu biết tôi?”
Việt Phỉ gật đầu: “ Tôi xem trên bản tin tài chính.”
Cố Nguy: “Như cậu thấy, người thực sự muốn kết hôn là tôi. Anh trai tôi chỉ là vỏ bọc mà thôi.”
Việt Phỉ: “Có thể hỏi vì sao điều kiện chọn bạn đời của anh lại là Beta không?”
Cố Nguy: “Beta đỡ rách việc hơn.”
Việt Phỉ nghẹn lời, anh thẳng thắn thật đấy...
“Thật ra, tôi muốn thỏa thuận với anh.” Việt Phỉ chọn cách thẳng thắn, nhìn đối phương có vẻ cũng không thích mấy thứ sáo rỗng vòng vo.
Cố Nguy nâng cằm ra hiệu cho cậu tiếp tục.
Việt Phỉ: "Anh nóng lòng muốn kết hôn, nhưng lại không muốn gánh vác nhiều trách nhiệm,chọn Beta vì cảm thấy Beta đơn giản hơn Omega. Tôi là một beta, cũng đồng ý hứa với anh, tôi sẽ không lấy gì từ anh trừ thù lao thỏa thuận.”
Quý Ngôn dò xét nhìn cậu, trong lòng chấn động, trên mặt lại không có biểu cảm gì. Không còn nghi ngờ gì nữa, đối phương đã biết mục đích của cuộc hôn nhân lần này, muốn thừa kế Cố gia phải kết hôn, nhưng hắn không muốn bị ràng buộc bởi hôn nhân. Cố Nguy muốn cùng đối phương thỏa thuận, sau khi kết hôn sẽ không can thiệp vào cuộc sống của hắn.
Vì vậy, so với Omega có thể phát tình tạo kết, Cố Nguy cho rằng lựa chọn Beta sẽ an toàn hơn, hiện tại hắn cho rằng cậu thanh niên Beta trước mắt rất thích hợp.
“Được.” Cố Nguy đứng dậy, nhìn Việt Phỉ từ trên xuống, “Thư ký của tôi sẽ liên lạc với cậu. Chúng ta cần phải ký một thỏa thuận trước khi kết hôn. Đến lúc đó nếu cậu có bất kì nghi vấn nào đều có thể trao đổi với cậu ta.” Nói xong, Cố Nguy xoay người, đi ra khỏi nhà hàng, để lại Việt Phỉ vẫn còn sững sờ tại chỗ.
Xong rồi hả? Số điện thoại cũng không thèm lưu sao?
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ cũng bưng phần bò bít tết đến.
Việt Phỉ giơ tay lên: "Phiền anh đem cả hai phần đặt ở phía bên tôi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất