Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn

Chương 5

Trước Sau
“Cậu làm gì ở đây?” Cố Nguy cau mày, có chút bất mãn với hành vi không mời mà tới của Việt Phỉ.

  

  Việt Phỉ nghe ra giọng điệu bất mãn của hắn, nhưng chả hiểu ra làm sao: “À, tôi tới để tìm thư ký Đường.”

  

  Cố Nguy vốn tưởng rằng Việt Phỉ đến đây để tìm mình, hắn quay đầu lại nhìn Đường Duyệt đang đứng phía sau đang nở một nụ cười hối lỗi: “Cố tổng, cậu Việt nói rằng cậu ấy sẽ đến để bàn về thỏa thuận.”

  

  “Vậy anh là thư ký Đường, may quá, tôi còn đang định hỏi Cố thiếu anh ở đâu.” Việt Phỉ Sau khi nghe anh ta trả lời, Việt Phỉ đi tới, nhìn anh ta qua người Cố Nguy, sau đó nói tiếp "Cố thiếu, thư ký của anh nghỉ làm rồi phải không? Nếu không còn chuyện gì, chúng tôi đi trước được không?"

  

  Cố Nguy đứng yên tại chỗ.

  

 Đường Duyệt nhìn cậu từ sau lưng Cố Nguy, sống lưng hơi run lên, sao thanh niên Beta ở đối diện dám nói chuyện với đại ma vương như vậy?!

  

  Ngoài dự kiến của Đường Duyệt, Cố Nguy không nói không muốn ký thỏa thuận hay yêu cầu an ninh đuổi người đi, thay vào đó, hắn chỉ quay lại phía công ty: “Kêu Kiều Ti đến văn phòng tìm tôi.”

  

  Kiều Ti là một thư ký khác của Cố Nguy, ý của Cố Nguy là, việc công hôm nay sẽ giao lại cho Kiều Ti, để Đường Duyệt chuyên tâm xử lý việc thỏa thuận.

  

  “ Được, tôi sẽ báo cho cậu ấy.” Đường Duyệt gật đầu đáp lại.

  

  Sau khi nhìn sếp rời đi, ánh mắt Đường Duyệt rơi vào Beta, người sắp trở thành người yêu thỏa thuận của sếp.

  

  “Cậu Việt, lần đầu gặp mặt, tôi là Đường Duyệt.” Đường Duyệt cười ôn hòa lễ phép.

  

  Việt Phỉ cũng đáp lại bằng một nụ cười ôn hòa lễ phép: “Tôi cũng vừa mới biết.”

  

  Nụ cười trên mặt Đường Duyệt cứng lại: “Cậu Việt đến sớm hơn thời gian đã hẹn. Chúng ta lên lầu nói chuyện đi.”

  

  Việt Phỉ chỉ chỉ vào đôi dép lê "Có cần đổi chỗ không? Tôi nghĩ trang phục của tôi không thích hợp để vào."

  

  Đường Duyệt: "Không sao, Phong Mậu* là công ty của Cố Gia, cậu không cần khách khí."

  

  Vì vậy, Đường Duyệt dẫn Việt Phỉ đi đằng trước, hai người bọn họ vào tòa nhà mà không bị ngăn cản.

  

  Nhân viên bảo vệ vừa ngăn Việt Phỉ đứng thẳng tắp ở cửa, mắt cũng nhìn thẳng, giống như không nhìn thấy cậu.

  

  Việt Phỉ vừa bước vào tòa nhà thì đứng lại.

  

  “Thư ký Đường, chúng ta tơi quán cà phê ở ngã tư đi. Tôi mời anh.”

  

  Đường Duyệt khó hiểu nhìn cậu nhưng cũng không hỏi thêm: “Được rồi.” Dù sao cũng là người yêu thỏa thuận tương lai của Cố tổng. Chiều cậu ta.



  

  Trong quán cà phê, hai người ngồi đối diện nhau.

  

  Đường Duyệt lấy hợp đồng từ trong túi ra: “Cậu xem bản tôi gửi email chưa? Cậu có thắc mắc hay ý kiến ​​gì không, Cố tổng nói có thể thảo luận thêm.”

  

  Việt Phỉ: “Yêu cầu của tôi là ba cái, một là về phía ba tôi. Hiện giờ công ty của nhà đang có vấn đề tài chính, tôi hy vọng ngài Cố có thể giúp công ty vượt qua khó khăn; thứ hai, tôi không cung cấp dịch vụ thân thể; thứ ba, nếu tổ chức đám cưới thì tổ chức sau khi tôi tốt nghiệp, dù sao tôi vẫn đang đi học, nên khiêm tốn một chút. ”

  

 Ý cười trên mặt Đường Duyệt vẫn không thay đổi: “Điều thứ nhất không có vấn đề gì, điều thứ hai và thứ ba tôi cần hỏi lại Cố tổng.”

  

  Việt Phỉ gật đầu: “Anh cứ tự nhiên.”

  

  Đường Duyệt đứng dậy đi ra ngoài gọi cho Cố Nguy.

  

  Việt Phỉ nhàn nhã nhấp một ngụm cà phê, đưa mắt nhìn dòng người và xe cộ tấp nập bên ngoài.

  

  Lúc gọi điện cho Cố Nguy, khi đề cập đến việc không cung cấp dịch vụ thân thể, dù là qua một cái màn hình, Đường Duyệt vẫn có thể hình dung ra ánh mắt của Cố Nguy lập tức lạnh đi.   

  “Nói với cậu ta, tôi đồng ý.” Ngừng một chút, Cố Nguy lại nói, “Cho cậu ta số điện thoại di động của tôi.”

  

  Đường Duyệt: “Vâng.”

Anh quay lại ngồi đối diện với Việt Phỉ,truyền đạt lại ý tứ của Cố Nguy, hơi không hài lòng nói: "Lúc này khi Cố tổng ở đây, cậu có thể trực tiếp nói với ngài ấy những ý kiến ​​này."

  

  Việt Phỉ: "À, hôm qua anh ấy nói rằng sẽ kêu anh liên lạc với tôi. Tôi nghĩ anh ấy có lí do đặc biệt gì đó, cho nên cũng không nói trực tiếp. "

  

  Đường Duyệt nghẹn lại:" Cậu nghĩ đúng rồi,qủa thật tôi chịu trách nhiệm về chuyện này. "

  

  Việt Phỉ cười cười.

  

  Đường Duyệt: “Nếu không còn ý kiến gì nữa, tôi sẽ đem về chỉnh sửa lại và gửi lại cho cậu trước khi hoàn thiện.”

  

  Việt Phỉ: “Cảm ơn anh, vất vả rồi. ”

Đường Duyệt: “Không có gì, đây là việc tôi phải làm, việc của công ty vẫn còn chưa xử lý, tôi xin phép về trước, cậu Việt, cậu có bận gì không? "

  

  Việt Phỉ:" Uống xong tách cà phê rồi hẵn đi. "

  

  Đường Duyệt xua tay:" Không uống, gặp lại sau nhé cậu Việt. "

  

  Việt Phỉ cũng không giữ anh ta lại.

  Reup là con chó. Có xóa đi thì vẫn là lũ chơi bẩn.

  Rời khỏi quán cà phê, Việt Phỉ không trực tiếp về nhà mà tìm một công viên gần đó, ngồi xuống ghế đá ven đường.



  

  Công viên không náo nhiệt vào các ngày trong tuần, thỉnh thoảng có một người phụ nữ đẩy xe đẩy đi ngang qua, hoặc một ông già với mái tóc hoa râm chậm rãi đi dạo.

  

  Đây thật sự là một thế giới sống.

  

  Việt Phỉ thở phào nhẹ nhõm, tính ra, cậu đã ở thế giới này được nửa tháng.

  

  Ở chỗ cũ cậu không gần gũi với người thân, bố mẹ ly hôn, cậu ở với bố, sau đó ông để lại món nợ khổng lồ rồi biến mất, một mình cậu gánh hết nợ nần của gia đình.

  

  Thế giới cậu đang ở bây giờ quá thoải mái, cậu có một gia đình đầy đủ, bạn bè hòa thuận, cuộc sống ổn định...

  

  Đến bây giờ Việt Phỉ vẫn không thể tin được.

  

  Lẽ nào cậu thực sự thuộc về thế giới này, và thế giới bên ngoài cuốn sách chỉ là một giấc mơ?

  

  Ngay khi cậu đang suy nghĩ lung tung, một giọng nói quen thuộc vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu.

  

  "Tiểu Phỉ? Em ở đây đợi anh sao?"

  

  Việt Phỉ ngẩng đầu nhìn, là Giản Diệc đã nhiều ngày không gặp.

  

  Trùng hợp quá ha?

  

  "Nhà anh ở gần đây, em biết anh thường đến đây đi dạo nên đến đây đợi anh à, anh..."

  

  Giản Diệc chưa kịp nói xong, Việt Phỉ đã ngắt lời hắn.

  

  “Hôm nay không phải đi học sao?” Người đáng lẽ phải đi học lại đột nhiên xuất hiện ở đây, người không lường trước được là cậu có được không, cậu còn không biết đây là nơi Giản Diệc thường đến, nếu không nhất định sẽ không đến!

  

  Nghe vậy, Giản Diệc nhanh chóng bừng tỉnh, không cam lòng nói: "? Em biết anh không thể có mặt ở đây hôm nay nên mới lén ra đây? Nếu chúng ta đều không thể quên đi quá khứ, tại sao lại nhất quyết chia tay như thế?"

  

  Trong lúc Việt Phỉ không theo kịp mạch não của hắn, Giản Diệc đột nhiên tiến lên một bước, giơ một tay lên ghế sau lưng cậu, bao vây Việt Phỉ lại.

  

  “Em đang hành hạ anh, hay là đang tự hành hạ bản thân?”

  

  “????” Việt Phỉ đẩy hắn ra, “Nói gì thì nói, đừng có động tay động chân.”

  

 Nam chính không thể lấy phải kịch bản giả, vậy sao hắn không diễn theo kịch bản cho sẵn đi??? Luật cơ bản của thế giới này đâu???

*cảm ơn bạn Nhungnhung đã giúp mình đoạn sửa tên công ty.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau