Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn
Chương 53
Bởi vì vẫn đang trong kỳ phân hóa, mặc dù chuyến du lịch của hai người kết thúc sớm hơn dự kiến, nhưng Việt Phỉ chưa đi học lại, cậu dự định dành thời gian còn lại của kỳ nghỉ ở Nam Loan Hương.
Nhưng những ngày tháng ở nhà không hề nhàn nhã, ngoài nhiệm vụ học tập nặng nề, cha mẹ Việt còn gọi điện hỏi han đến việc công ty của Cố gia, nhưng hai người đều bị Việt Phỉ nói dối cho qua.
Dù thi thoảng cậu vẫn luôn cập nhật tin tức có liên quan đến vụ việc, nhưng cậu vẫn rất tin tưởng vào Cố Nguy, Việt Phỉ cảm thấy việc của Cố thị cũng không nghiêm trọng đến mức sẽ sụp đổ, nên cậu cũng không để ý quá nhiều.
Cố Nguy có nói trước nếu Việt Phỉ thấy ở nhà quá nhàm chán, cậu có thể đến công ty với hắn, nhưng Việt Phỉ đã từ chối hắn.
Bởi vì nếu ở cùng Cố Nguy, chắc chắn Việt Phỉ sẽ không thể chú tâm học hành, trước mắt cậu vẫn còn mục tiêu dành được hỏng bổng cuối kỳ, nhất định cậu phải chống lại sự cám dỗ.
Sáng hôm sau, cậu nhìn Cố Nguy rời nhà đi đến công ty như mọi ngày, vốn đang định đi lên tầng hai tiếp tục học tập ôn bài, Việt Phỉ vô tình bấm nhầm nút TV và bất chợt nghe thấy tên mình.
"Bạn đời của con trai tôi-Cố Nguy là một Beta, tên là Việt Phỉ, thằng bé vẫn còn là sinh viên. Nếu tôi đã đồng ý cho cuộc hôn nhân của hai đứa nó, chẳng phải điều đó đã chứng tỏ tôi không có thành kiến gì với giới Beta sao? Khi đó tôi đã giận quá mất khôn, ý định ban đầu của tôi là muốn nói với cấp dưới rằng: Bất kể là Alpha, Omega, hay Beta, khi xảy ra sự cố thì họ sẽ đều được đối xử bình đẳng, và công ty chúng tôi chú ý đến từng cá nhân và sự việc... ”
Đột nhiên, tín hiệu trên màn hình TV bị ngắt đi, một lúc sau mới trở lại bình thường. Nhưng trên màn hình không còn hình ảnh của Cố Thiên Thịnh đang tổ chức họp báo nữa.
Việt Phỉ chớp chớp mắt, bỗng dưng cậu không biết nên phản ứng như thế nào, có phải cậu với Cố Nguy vừa mới bị…. công khai trên sóng truyền hình không?
Điện thoại di động trên bàn vang lên, Việt Phỉ nhấc máy mà không thèm nhìn tên người gọi.
"Em đừng xem TV..."
Trước khi Cố Nguy nói xong, Việt Phỉ đã ngắt lời hắn: "Tôi đã xem rồi. Bố anh nói trên TV về mối quan hệ của chúng ta."
"..." Cố Nguy im lặng một lúc rồi nói: “Không sao, chuyện này tôi sẽ lo liệu thỏa đáng, em yên tâm ở nhà học bài nhé."
“Ừ.”
Cúp máy, Việt Phỉ cầm di động quay về phòng học trên tầng hai.
Chưa đến nửa tiếng sau, điện thoại của cậu đã bị tấn công bằng chục cuộc gọi và tin nhắn.
Sau khi chặn tất cả các số máy lạ, Việt Phỉ do dự mở diễn đàn trường ra.
“Đù, vậy là tin đồn hồi trước nói Việt Phỉ quen được với một Alpha nhà giàu nào đó là thật à?”
“Đệch, tin này sốc vcl!!!!!”
“Việt Phỉ có online không? Người trên tin tức có phải cậu không vậy?”
“Chắc chắn là thật rồi. Còn nhớ Omega nào tố cáo cậu ấy còn nói Việt Phỉ có hậu thuẫn, khi đó mọi người còn không chịu tin. Giờ thì...hahahaha.”
“AAAAAAAAA!!!! Tình yêu của Việt Phỉ như trong truyện cổ tích vậy???”
“Mấy người khác ban nghe nói bên chúng ta có người tên Việt Phỉ đều đòi mai kéo nhau đến xem kìa….”
“Mấy người đó có tính là gì? Đến cả ký túc xá của cậu ta còn bị một đống người rình mò cơ.”
“Cửa phòng học cũng đang có mấy người lén lút rình ngoài đó…’’
“Sao đáng sợ vl thế…”
“Mọi người không tập trung vào trọng điểm rồi. Nếu A và B kết hôn thành bạn đời, không phải trên đầu của Beta sẽ mọc vài cái sừng à?”
“Hay là chờ tốt nghiệp rồi ly hôn nhỉ…”
“Các bạn chú ý về nội dung thảo luận, nơi đây là diễn đàn trường, còn có rất nhiều những em học sinh khác.”
......
Bản thân cậu đã từng là chủ đề hot trên diễn đàn rồi, khi đó là vụ của Giản Diệc với Doãn Tân Thần.
Hơn ba tháng sau, cậu lại comeback và giữ vị trí top bảng….
Đối với việc này, Việt Phỉ chỉ tắt điện thoại di động rồi tiếp tục đọc sách giáo khoa.
Đọc sách đọc sách đọc sách…
Một lúc sau, Việt Phỉ đóng sách giáo khoa lại.
Đọc không nổi…
Cuộc hôn nhân của cậu và Cố nguy cứ như vậy bị công khai, còn không được báo trước câu nào…
Nói thật lòng, Việt Phỉ cũng có thể phủ nhận việc này với mọi người trong lớp, người trên tin chỉ là người cùng tên cùng họ với cậu chứ không liên quan gì đến mình.
Nhưng cậu không phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận điều đó.
Để mọi người biết đến cuộc hôn nhân của cậu và Cố Nguy có lẽ không phải điều xấu.
Việt Phỉ chống cằm ngồi xoay bút trên bàn đờ người ta một lúc lâu.
Công khai cũng tốt, mọi người đều sẽ biết Cố Nguy có bạn đời rồi, ai cũng biết Cố Nguy thuộc về cậu.
Việt Phỉ thở dài, cậu cúi đầu xuống, khóe miệng hơi cong lên; hình như tính chiếm hữu của cậu với Cố Nguy càng lúc càng cao.
Đột nhiên Việt Phỉ muốn được nhìn thấy Cố Nguy, cậu cũng không muốn làm gì cả, có hắn ở bên người là tốt rồi.
Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã gọi điện trước cho Kiều Ti, chắc chắn rằng Cố Nguy đang ở công ty mới gọi tài xế đưa cậu đến đó.
Đám đông đứng trước cửa công ty đã bị giải tán từ lúc nào không hay, khi Việt Phỉ đi tới công ty cũng không khác gì mọi khi.
Sau khi đi thang máy từ bãi đậu xe lên đến văn phòng, Việt Phỉ cũng không thông báo trước với Cố Nguy mà chỉ nói với Kiều Ti.
Và vì công ty còn quá nhiều việc phải lo nên Kiều Tị lại quên báo cho Cố Nguy về việc Việt Phỉ sẽ tới đây.
Khi Đường Duyệt nhìn thấy Việt Phỉ trên hành lang, anh sửng sốt.
“Cậu Việt, sao cậu lại ở đây vậy?”
Việt Phỉ giơ lên hộp thức ăn trong tay lên, cười: “Tôi mang bữa chiều đến cho Cố tổng của mấy anh.”
Đường Duyệt cũng mỉm cười: “Cố tổng hạnh phúc thật đó, những người khác vẫn ở trong phòng, để tôi đưa cậu đến đó.”
Việt Phỉ vội vang xua tay chỉ vào xấp tài liệu dày cộp trong tay Đường Duyệt: “Không cần đâu, tôi tự mình qua đó được mà, anh đi xử lý tài liệu đi.”
Đường Duyệt cười hối lỗi: “Văn phòng của ngài ấy ở phía cuối hành lang này, vậy cậu tự đi nhé”
Việt Phỉ gật đầu.
Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, nhân viên trong phòng cũng đoán được người vừa rồi là bạn đời Beta của ông chủ trong truyền thuyết, mọi người giống như được bật đèn flash soi từng bước chân Việt Phỉ đi vào phòng sếp.
“Còn đưa đồ ăn chiều nữa à? Beta cũng hay chu đáo vậy sao? Cố tổng sướng thật đấy.” Trong phòng, nhân viên bắt đầu không nhịn được thảo luận.
“Không biết có hạnh phúc không, nhưng có lẽ hai người họ quan hệ sẽ hơi khó.”
“Hả?”
“Dốt thế, A với B, có thích được như A và O không?”
“Đến chỗ làm chỉ giỏi nói chuyện phiếm, hay mọi người đều xong việc hết rồi?”
Trưởng phòng thư ký liếc mắt nhìn sang khiến bọn họ lập tức ngậm miệng lại.
Ở cuối hành lang, Việt Phỉ đã mở cửa văn phòng đi vào, chỉ là cậu không thấy người cần tìm đâu.
Đặt hộp thức ăn lên bàn cà phê, Việt Phỉ nhìn xung quanh, cậu phát hiện ra có một phòng làm việc nhỏ ở góc phòng, cửa không được khóa.
Cậu mơ hồ nghe được tiếng của Cố Nguy từ bên trong vọng ra, Việt Phỉ đi tới.
Vừa mới đặt tay lên nắm cửa, cậu đã tình cờ nghe thấy tên của mình.
“Cố Nguy, quả nhiên cháu sẽ đồng ý với kế hoạch ban đầu.”
“Đứng trên lập trường của công ty, tôi có thể hiểu được việc sử dụng thân phận Beta của Việt Phỉ là cách nhanh nhất để xử lý tình huống nan giải của công ty. Mọi người không thấy đám người đứng ở cửa công ty chiều nay đã rời đi hết sao?
“Đó quả thực là cách hiệu quả để chuyển hướng sự chú ý của công chúng, không thể phủ nhận được nó đã giải quyết khủng hoảng này tuyệt vời như thế nào.”
“Những gì cháu làm cho Cố thị những năm này chúng ta đều công nhận.”
“Chúng ta đều đã thống nhất rồi. Đại hội cổ đông sắp tới, chắc chắn cháu sẽ lên nắm quyền Cố thị.”
“Công ty chúng ta chỉ có thể phát triển tốt hơn nếu như nó nằm trong tay cháu.”
...
Thi thoảng sẽ có vài tiếng ngắt âm nghe như đường truyền mạng phát ra từ trong phòng; chắc là họp qua mạng, Việt Phỉ nghĩ.
Bỏ tay ra khỏi nắm cửa, Việt Phỉ lặng lẽ xoay người rời khỏi văn phòng.
Cậu không nên làm phiền công việc của Cố Nguy.
Trong văn phòng, Cố Nguy đang đeo một bên tai nghe nghe báo cáo của dự án khác trong công ty, một máy khác vẫn được dựng lên nghe cuộc họp nội bộ. Hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài căn phòng, nhưng bởi vì tiếng bước quá nhỏ, khiến Cố Nguy nghĩ đó là tiếng của thư ký.
Một số giám đốc trên màn hình vẫn thao thao bất tuyệt những điều mà họ cho là đúng, Cố Nguy cau mày.
Chẳng mấy chốc, hắn đã mất kiên nhẫn xen vào lời mấy người đó.
“Các vị, có phải mọi người đang hiểu lầm gì không?”
“Chủ đề được thảo luận trong cuộc họp video khẩn cấp này là làm thế nào để đối phó với phát ngôn của Cố Thiên Thịnh trong buổi họp báo.”
“Tôi không nghĩ ông ấy có bất kỳ quyền đại diện thay mặt nói lên thông báo của Cố thị, mọi người có nghĩ như vậy không? "
...
Sau khi cuộc họp video kết thúc, Cố Nguy rời khỏi phòng làm việc nhỏ, quay về phòng chính. Tầm mắt hắn nhìn về phía bàn làm việc, lông mày hơi nhăn lại.
Hộp đựng thức ăn? Ai mang tới đây?
Việt Phỉ rời khỏi Cố thị, ngồi lên chiếc xe mà cậu dùng để đi tới, trở về Nam Loan Hương.
Trên dọc đường, đầu óc Việt Phỉ vẫn luôn nghĩ tới những câu nói mà cậu nghe được trong căn phòng nhỏ đó..
Sử dụng thân phận Beta, dời hướng sự chú ý của công chúng, giải quyết khủng hoảng công ty...
Hóa ra là một kế hoạch công khai, chỉ là cậu không hề hay biết mà thôi.
Đối với Cố Nguy, chuyện này chỉ dùng để rời đi sự chú ý của công chúng ư?
Về việc của công ty, hắn có thể đơn phương tiết lộ những vấn đề liên quan đến hai người mà không cần sự đồng ý của cậu, cũng không cần lắng nghe ý kiến của Việt Phỉ.
Hoặc có lẽ Cố Nguy chỉ nghĩ đơn giản rằng cậu không có quyền gì để nói lên lập trường của mình?
Bây giờ Việt Phỉ không biết tâm trạng của mình là gì, từ hoảng sợ khi lần đầu tiên nghe tin về nó, đến mừng thầm, bây giờ là mất mát...
Hôm nay cảm xúc của cậu có chút hỗn loạn.
Đối với Cố Nguy, việc sử dụng những việc này như một con bài mặc cả chỉ là điều bình thường, phải không?
Ví dụ như việc kết hôn, cũng giống như việc công khai hay không công khai, hay thậm chí là cả việc thỏa thuận trong kỳ phân hóa và thỏa thuận đánh dấu mà hai người đã ký.
Nếu không phải là do cậu đề xuất trước với hắn, có phải hắn cũng không có ý định đánh dấu cậu đúng không?
Nói cách khác, khi biết Việt Phỉ là một Omega, Cố Nguy chưa bao giờ nghĩ đến việc đánh dấu cậu.
Hắn đồng ý ký bản thỏa thuận đánh dấu, phải chăng là bởi vì lo cậu sẽ hủy bỏ hợp đồng, cũng như hủy luôn cơ nghiệp tương lai của hắn phải không?
... Ừm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do này thôi.
Nhưng tại sao Cố Nguy lại làm những hành động thân mật nằm ngoài bản thỏa thuận với cậu? Tại sao lại đối tốt với cậu như vậy?
Cũng là vì... bọn họ là đối tác thôi đúng không?
Trở lại phòng học trên tầng hai, Việt Phỉ đóng cửa, kéo rèm lại, thả mình trên ghế sô pha nhỏ.
Ngồi xem phim thư giãn một lúc đi, giờ nghĩ đến việc đó khiến cậu rất đau đầu.
…
Không biết đã qua bao lâu, tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên từ bên ngoài. Việt Phỉ chợt tỉnh giấc, phát hiện trên màn chiếu bộ phim cậu bật đã trôi qua đến một nửa, mà bản thân cậu còn chưa nhìn thấy tên phim.
Cộc cộc cộc…
“Việt Phỉ, mở cửa cho tôi đi.”
Là giọng của Cố Nguy.
Việt Phỉ đang nằm trên sô pha đành đứng dậy mở cửa, giọng nói cậu hơi khàn vì vừa mới tỉnh dậy: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Nhìn thấy trên má cậu vẫn còn hằn vết đỏ sau khi ngủ dậy, ánh mắt Cố Nguy dịu lại.
“Em vừa ngủ gật trong phòng học đó à?”
Việt Phỉ: “À, tôi vừa chợp mắt nghỉ ngơi một lát.”
Cố Nguy: “Hôm nay em đến công ty tìm tôi?”
“Ừ, nhưng tôi không thấy anh đâu, nên tôi chỉ để lại hộp đồ ăn rồi đi luôn.”
Việt Phỉ nói câu này một cách nhanh chóng và trôi chảy, như thể đã cậu đã luyện tập mấy lần trong đầu.
Nhưng cậu vẫn luôn cúi gằm mặt, không dám nhìn Cố Nguy.
Vốn Cố Nguy còn chưa dám chắc lắm, sau khi thấy phản ứng của cậu, hắn lập tức hiểu ra.
“Em giận tôi à?”
“Vậy là em chỉ nghe được một nửa đã chạy mất rồi?” Nghe hắn nói vậy, Việt Phỉ sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, Cố Nguy cũng đang nhìn cậu, nở một nụ cười bất đắc dĩ.
_____________________________
Với kiểu làm theo hứng như tui thì chắc giờ này năm sau truyện sẽ edit hoàn nhé mọi người ????
Nhưng những ngày tháng ở nhà không hề nhàn nhã, ngoài nhiệm vụ học tập nặng nề, cha mẹ Việt còn gọi điện hỏi han đến việc công ty của Cố gia, nhưng hai người đều bị Việt Phỉ nói dối cho qua.
Dù thi thoảng cậu vẫn luôn cập nhật tin tức có liên quan đến vụ việc, nhưng cậu vẫn rất tin tưởng vào Cố Nguy, Việt Phỉ cảm thấy việc của Cố thị cũng không nghiêm trọng đến mức sẽ sụp đổ, nên cậu cũng không để ý quá nhiều.
Cố Nguy có nói trước nếu Việt Phỉ thấy ở nhà quá nhàm chán, cậu có thể đến công ty với hắn, nhưng Việt Phỉ đã từ chối hắn.
Bởi vì nếu ở cùng Cố Nguy, chắc chắn Việt Phỉ sẽ không thể chú tâm học hành, trước mắt cậu vẫn còn mục tiêu dành được hỏng bổng cuối kỳ, nhất định cậu phải chống lại sự cám dỗ.
Sáng hôm sau, cậu nhìn Cố Nguy rời nhà đi đến công ty như mọi ngày, vốn đang định đi lên tầng hai tiếp tục học tập ôn bài, Việt Phỉ vô tình bấm nhầm nút TV và bất chợt nghe thấy tên mình.
"Bạn đời của con trai tôi-Cố Nguy là một Beta, tên là Việt Phỉ, thằng bé vẫn còn là sinh viên. Nếu tôi đã đồng ý cho cuộc hôn nhân của hai đứa nó, chẳng phải điều đó đã chứng tỏ tôi không có thành kiến gì với giới Beta sao? Khi đó tôi đã giận quá mất khôn, ý định ban đầu của tôi là muốn nói với cấp dưới rằng: Bất kể là Alpha, Omega, hay Beta, khi xảy ra sự cố thì họ sẽ đều được đối xử bình đẳng, và công ty chúng tôi chú ý đến từng cá nhân và sự việc... ”
Đột nhiên, tín hiệu trên màn hình TV bị ngắt đi, một lúc sau mới trở lại bình thường. Nhưng trên màn hình không còn hình ảnh của Cố Thiên Thịnh đang tổ chức họp báo nữa.
Việt Phỉ chớp chớp mắt, bỗng dưng cậu không biết nên phản ứng như thế nào, có phải cậu với Cố Nguy vừa mới bị…. công khai trên sóng truyền hình không?
Điện thoại di động trên bàn vang lên, Việt Phỉ nhấc máy mà không thèm nhìn tên người gọi.
"Em đừng xem TV..."
Trước khi Cố Nguy nói xong, Việt Phỉ đã ngắt lời hắn: "Tôi đã xem rồi. Bố anh nói trên TV về mối quan hệ của chúng ta."
"..." Cố Nguy im lặng một lúc rồi nói: “Không sao, chuyện này tôi sẽ lo liệu thỏa đáng, em yên tâm ở nhà học bài nhé."
“Ừ.”
Cúp máy, Việt Phỉ cầm di động quay về phòng học trên tầng hai.
Chưa đến nửa tiếng sau, điện thoại của cậu đã bị tấn công bằng chục cuộc gọi và tin nhắn.
Sau khi chặn tất cả các số máy lạ, Việt Phỉ do dự mở diễn đàn trường ra.
“Đù, vậy là tin đồn hồi trước nói Việt Phỉ quen được với một Alpha nhà giàu nào đó là thật à?”
“Đệch, tin này sốc vcl!!!!!”
“Việt Phỉ có online không? Người trên tin tức có phải cậu không vậy?”
“Chắc chắn là thật rồi. Còn nhớ Omega nào tố cáo cậu ấy còn nói Việt Phỉ có hậu thuẫn, khi đó mọi người còn không chịu tin. Giờ thì...hahahaha.”
“AAAAAAAAA!!!! Tình yêu của Việt Phỉ như trong truyện cổ tích vậy???”
“Mấy người khác ban nghe nói bên chúng ta có người tên Việt Phỉ đều đòi mai kéo nhau đến xem kìa….”
“Mấy người đó có tính là gì? Đến cả ký túc xá của cậu ta còn bị một đống người rình mò cơ.”
“Cửa phòng học cũng đang có mấy người lén lút rình ngoài đó…’’
“Sao đáng sợ vl thế…”
“Mọi người không tập trung vào trọng điểm rồi. Nếu A và B kết hôn thành bạn đời, không phải trên đầu của Beta sẽ mọc vài cái sừng à?”
“Hay là chờ tốt nghiệp rồi ly hôn nhỉ…”
“Các bạn chú ý về nội dung thảo luận, nơi đây là diễn đàn trường, còn có rất nhiều những em học sinh khác.”
......
Bản thân cậu đã từng là chủ đề hot trên diễn đàn rồi, khi đó là vụ của Giản Diệc với Doãn Tân Thần.
Hơn ba tháng sau, cậu lại comeback và giữ vị trí top bảng….
Đối với việc này, Việt Phỉ chỉ tắt điện thoại di động rồi tiếp tục đọc sách giáo khoa.
Đọc sách đọc sách đọc sách…
Một lúc sau, Việt Phỉ đóng sách giáo khoa lại.
Đọc không nổi…
Cuộc hôn nhân của cậu và Cố nguy cứ như vậy bị công khai, còn không được báo trước câu nào…
Nói thật lòng, Việt Phỉ cũng có thể phủ nhận việc này với mọi người trong lớp, người trên tin chỉ là người cùng tên cùng họ với cậu chứ không liên quan gì đến mình.
Nhưng cậu không phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận điều đó.
Để mọi người biết đến cuộc hôn nhân của cậu và Cố Nguy có lẽ không phải điều xấu.
Việt Phỉ chống cằm ngồi xoay bút trên bàn đờ người ta một lúc lâu.
Công khai cũng tốt, mọi người đều sẽ biết Cố Nguy có bạn đời rồi, ai cũng biết Cố Nguy thuộc về cậu.
Việt Phỉ thở dài, cậu cúi đầu xuống, khóe miệng hơi cong lên; hình như tính chiếm hữu của cậu với Cố Nguy càng lúc càng cao.
Đột nhiên Việt Phỉ muốn được nhìn thấy Cố Nguy, cậu cũng không muốn làm gì cả, có hắn ở bên người là tốt rồi.
Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã gọi điện trước cho Kiều Ti, chắc chắn rằng Cố Nguy đang ở công ty mới gọi tài xế đưa cậu đến đó.
Đám đông đứng trước cửa công ty đã bị giải tán từ lúc nào không hay, khi Việt Phỉ đi tới công ty cũng không khác gì mọi khi.
Sau khi đi thang máy từ bãi đậu xe lên đến văn phòng, Việt Phỉ cũng không thông báo trước với Cố Nguy mà chỉ nói với Kiều Ti.
Và vì công ty còn quá nhiều việc phải lo nên Kiều Tị lại quên báo cho Cố Nguy về việc Việt Phỉ sẽ tới đây.
Khi Đường Duyệt nhìn thấy Việt Phỉ trên hành lang, anh sửng sốt.
“Cậu Việt, sao cậu lại ở đây vậy?”
Việt Phỉ giơ lên hộp thức ăn trong tay lên, cười: “Tôi mang bữa chiều đến cho Cố tổng của mấy anh.”
Đường Duyệt cũng mỉm cười: “Cố tổng hạnh phúc thật đó, những người khác vẫn ở trong phòng, để tôi đưa cậu đến đó.”
Việt Phỉ vội vang xua tay chỉ vào xấp tài liệu dày cộp trong tay Đường Duyệt: “Không cần đâu, tôi tự mình qua đó được mà, anh đi xử lý tài liệu đi.”
Đường Duyệt cười hối lỗi: “Văn phòng của ngài ấy ở phía cuối hành lang này, vậy cậu tự đi nhé”
Việt Phỉ gật đầu.
Sau khi nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, nhân viên trong phòng cũng đoán được người vừa rồi là bạn đời Beta của ông chủ trong truyền thuyết, mọi người giống như được bật đèn flash soi từng bước chân Việt Phỉ đi vào phòng sếp.
“Còn đưa đồ ăn chiều nữa à? Beta cũng hay chu đáo vậy sao? Cố tổng sướng thật đấy.” Trong phòng, nhân viên bắt đầu không nhịn được thảo luận.
“Không biết có hạnh phúc không, nhưng có lẽ hai người họ quan hệ sẽ hơi khó.”
“Hả?”
“Dốt thế, A với B, có thích được như A và O không?”
“Đến chỗ làm chỉ giỏi nói chuyện phiếm, hay mọi người đều xong việc hết rồi?”
Trưởng phòng thư ký liếc mắt nhìn sang khiến bọn họ lập tức ngậm miệng lại.
Ở cuối hành lang, Việt Phỉ đã mở cửa văn phòng đi vào, chỉ là cậu không thấy người cần tìm đâu.
Đặt hộp thức ăn lên bàn cà phê, Việt Phỉ nhìn xung quanh, cậu phát hiện ra có một phòng làm việc nhỏ ở góc phòng, cửa không được khóa.
Cậu mơ hồ nghe được tiếng của Cố Nguy từ bên trong vọng ra, Việt Phỉ đi tới.
Vừa mới đặt tay lên nắm cửa, cậu đã tình cờ nghe thấy tên của mình.
“Cố Nguy, quả nhiên cháu sẽ đồng ý với kế hoạch ban đầu.”
“Đứng trên lập trường của công ty, tôi có thể hiểu được việc sử dụng thân phận Beta của Việt Phỉ là cách nhanh nhất để xử lý tình huống nan giải của công ty. Mọi người không thấy đám người đứng ở cửa công ty chiều nay đã rời đi hết sao?
“Đó quả thực là cách hiệu quả để chuyển hướng sự chú ý của công chúng, không thể phủ nhận được nó đã giải quyết khủng hoảng này tuyệt vời như thế nào.”
“Những gì cháu làm cho Cố thị những năm này chúng ta đều công nhận.”
“Chúng ta đều đã thống nhất rồi. Đại hội cổ đông sắp tới, chắc chắn cháu sẽ lên nắm quyền Cố thị.”
“Công ty chúng ta chỉ có thể phát triển tốt hơn nếu như nó nằm trong tay cháu.”
...
Thi thoảng sẽ có vài tiếng ngắt âm nghe như đường truyền mạng phát ra từ trong phòng; chắc là họp qua mạng, Việt Phỉ nghĩ.
Bỏ tay ra khỏi nắm cửa, Việt Phỉ lặng lẽ xoay người rời khỏi văn phòng.
Cậu không nên làm phiền công việc của Cố Nguy.
Trong văn phòng, Cố Nguy đang đeo một bên tai nghe nghe báo cáo của dự án khác trong công ty, một máy khác vẫn được dựng lên nghe cuộc họp nội bộ. Hắn vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài căn phòng, nhưng bởi vì tiếng bước quá nhỏ, khiến Cố Nguy nghĩ đó là tiếng của thư ký.
Một số giám đốc trên màn hình vẫn thao thao bất tuyệt những điều mà họ cho là đúng, Cố Nguy cau mày.
Chẳng mấy chốc, hắn đã mất kiên nhẫn xen vào lời mấy người đó.
“Các vị, có phải mọi người đang hiểu lầm gì không?”
“Chủ đề được thảo luận trong cuộc họp video khẩn cấp này là làm thế nào để đối phó với phát ngôn của Cố Thiên Thịnh trong buổi họp báo.”
“Tôi không nghĩ ông ấy có bất kỳ quyền đại diện thay mặt nói lên thông báo của Cố thị, mọi người có nghĩ như vậy không? "
...
Sau khi cuộc họp video kết thúc, Cố Nguy rời khỏi phòng làm việc nhỏ, quay về phòng chính. Tầm mắt hắn nhìn về phía bàn làm việc, lông mày hơi nhăn lại.
Hộp đựng thức ăn? Ai mang tới đây?
Việt Phỉ rời khỏi Cố thị, ngồi lên chiếc xe mà cậu dùng để đi tới, trở về Nam Loan Hương.
Trên dọc đường, đầu óc Việt Phỉ vẫn luôn nghĩ tới những câu nói mà cậu nghe được trong căn phòng nhỏ đó..
Sử dụng thân phận Beta, dời hướng sự chú ý của công chúng, giải quyết khủng hoảng công ty...
Hóa ra là một kế hoạch công khai, chỉ là cậu không hề hay biết mà thôi.
Đối với Cố Nguy, chuyện này chỉ dùng để rời đi sự chú ý của công chúng ư?
Về việc của công ty, hắn có thể đơn phương tiết lộ những vấn đề liên quan đến hai người mà không cần sự đồng ý của cậu, cũng không cần lắng nghe ý kiến của Việt Phỉ.
Hoặc có lẽ Cố Nguy chỉ nghĩ đơn giản rằng cậu không có quyền gì để nói lên lập trường của mình?
Bây giờ Việt Phỉ không biết tâm trạng của mình là gì, từ hoảng sợ khi lần đầu tiên nghe tin về nó, đến mừng thầm, bây giờ là mất mát...
Hôm nay cảm xúc của cậu có chút hỗn loạn.
Đối với Cố Nguy, việc sử dụng những việc này như một con bài mặc cả chỉ là điều bình thường, phải không?
Ví dụ như việc kết hôn, cũng giống như việc công khai hay không công khai, hay thậm chí là cả việc thỏa thuận trong kỳ phân hóa và thỏa thuận đánh dấu mà hai người đã ký.
Nếu không phải là do cậu đề xuất trước với hắn, có phải hắn cũng không có ý định đánh dấu cậu đúng không?
Nói cách khác, khi biết Việt Phỉ là một Omega, Cố Nguy chưa bao giờ nghĩ đến việc đánh dấu cậu.
Hắn đồng ý ký bản thỏa thuận đánh dấu, phải chăng là bởi vì lo cậu sẽ hủy bỏ hợp đồng, cũng như hủy luôn cơ nghiệp tương lai của hắn phải không?
... Ừm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có lý do này thôi.
Nhưng tại sao Cố Nguy lại làm những hành động thân mật nằm ngoài bản thỏa thuận với cậu? Tại sao lại đối tốt với cậu như vậy?
Cũng là vì... bọn họ là đối tác thôi đúng không?
Trở lại phòng học trên tầng hai, Việt Phỉ đóng cửa, kéo rèm lại, thả mình trên ghế sô pha nhỏ.
Ngồi xem phim thư giãn một lúc đi, giờ nghĩ đến việc đó khiến cậu rất đau đầu.
…
Không biết đã qua bao lâu, tiếng gõ cửa phòng đột nhiên vang lên từ bên ngoài. Việt Phỉ chợt tỉnh giấc, phát hiện trên màn chiếu bộ phim cậu bật đã trôi qua đến một nửa, mà bản thân cậu còn chưa nhìn thấy tên phim.
Cộc cộc cộc…
“Việt Phỉ, mở cửa cho tôi đi.”
Là giọng của Cố Nguy.
Việt Phỉ đang nằm trên sô pha đành đứng dậy mở cửa, giọng nói cậu hơi khàn vì vừa mới tỉnh dậy: “Sao hôm nay anh về sớm vậy?”
Nhìn thấy trên má cậu vẫn còn hằn vết đỏ sau khi ngủ dậy, ánh mắt Cố Nguy dịu lại.
“Em vừa ngủ gật trong phòng học đó à?”
Việt Phỉ: “À, tôi vừa chợp mắt nghỉ ngơi một lát.”
Cố Nguy: “Hôm nay em đến công ty tìm tôi?”
“Ừ, nhưng tôi không thấy anh đâu, nên tôi chỉ để lại hộp đồ ăn rồi đi luôn.”
Việt Phỉ nói câu này một cách nhanh chóng và trôi chảy, như thể đã cậu đã luyện tập mấy lần trong đầu.
Nhưng cậu vẫn luôn cúi gằm mặt, không dám nhìn Cố Nguy.
Vốn Cố Nguy còn chưa dám chắc lắm, sau khi thấy phản ứng của cậu, hắn lập tức hiểu ra.
“Em giận tôi à?”
“Vậy là em chỉ nghe được một nửa đã chạy mất rồi?” Nghe hắn nói vậy, Việt Phỉ sửng sốt, ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn, Cố Nguy cũng đang nhìn cậu, nở một nụ cười bất đắc dĩ.
_____________________________
Với kiểu làm theo hứng như tui thì chắc giờ này năm sau truyện sẽ edit hoàn nhé mọi người ????
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất