Sau Khi Xuyên Thành Beta Giả Thì Bị Cắn
Chương 55
Rạng sáng, trong phòng ngủ chính, Việt Phỉ nằm nghiêng, vùi nửa mặt vào trong gối, cậu đã ngủ say.
Sau lưng cậu, Cố Nguy vẫn dựa vào đầu giường nhìn Việt Phỉ, hắn tách chân cậu sang 2 bên, ngón tay thon dài quyệt một ít thuốc mỡ màu trắng đục, nhẹ nhàng bôi lên phần đùi trong của cậu.
Không biết là do thuốc mỡ quá lạnh, hay là hai chân cậu đã chịu ma sát đau không chịu nổi, cho dù vẫn đang ngủ say, Việt Phỉ vẫn hơi nhẹ nhàng nhăn mày lại.
Alpha để ý đến động tĩnh của cậu, hắn cúi người, đặt một nụ hôn lên trán Việt Phỉ. Đôi lông mày đang nhíu lại được giãn ra.
“Ngủ đi.”
Hương nhựa thông mạnh mẽ dần trở nên mềm mại, nhẹ nhàng bao quanh Omega đang say giấc trên giường, giấu kín không lưu lại một khe hở.
Cánh tay rắn chắc hôm lấy người trước mặt, Cố nguy cúi đầu, đôi môi dán vào tai người trong lồng ngực, nhẹ nhắm mắt lại.
Bắt được em rồi. Trong đêm tối, khóe miệng của Alpha hơi nhếch lên.
Trong sách truyện, bình thường sau một đêm như vậy, từ bây giờ hai nhân vật chính sẽ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.
Nhưng khi Việt Phỉ mở mắt ra, cậu vẫn cảm thấy mấy việc ngày hôm qua không hề chân thật.
Hôm qua, cậu thổ lộ….còn dùng chân giúp Cố Nguy….
Chỉ cần nhớ đến sự đụng chạm và thân nhiệt của đối phương, Việt Phỉ đã cảm thấy nhiệt độ trên mặt cậu đã nóng bừng.
Cậu xong thật rồi, cậu đã sa đọa rồi.
Nằm thừ ra một lúc lâu Việt Phỉ mới nhận ra có gì không đúng lắm, cậu không ở trong phòng của mình, mà lại nằm ở phòng ngủ của Cố Nguy.
Cố Nguy không còn ở đây.
Rời khỏi từ ổ chăn, Việt Phỉ bước chân trần xuống giường. Vì không tìm thấy dép trong nhà đâu nên cậu định đi như vậy luôn về phòng mình.
Nhưng ngay khi cậu vừa đi ra tới cửa, phòng ngủ đã bị mở ra từ bên ngoài.
Trên tay Cố Nguy đang cầm cốc nước, thấy dáng vẻ vội vàng như đi ăn cướp của cậu, lông mày hắn hơi nhướng lên: “Em muốn đi đâu?”
Việt Phỉ sửng sốt: “Em không muốn đi đâu cả.”
Nói rồi, cậu xoay người muốn về lại vào ổ chăn, lại bị người từ phía sau ôm eo nhấc lên.
“Em gấp gáp thế làm gì? Đến dép còn chưa kịp đi.”
Bàn chân trần nhẹ đạp lên dép lông mềm mại của Cố Nguy, cứ như vậy, Việt Phỉ bị ôm về lại mép giường.
Cố Nguy ngồi xổm xuống, lôi từ trong gầm giường dép trong nhà của Việt Phỉ ra, sau đó hắn nắm lấy mắt cá chân của cậu, đi dép vào cho đối phương.
Việt Phỉ đỏ mặt: “Em làm là được rồi.”
Cố Nguy cười một tiếng: “Vậy sao ban nãy em không đi đi? Hay em vốn muốn anh đi vào cho em?”
Có thể vu khống người ta như thế này sao? Việt Phỉ lập tức muốn rút chân về; Cố Nguy không chịu buông tay, ngược lại còn cong ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân cậu.
Hơi ngứa...Việt Phỉ rụt người lại, nhưng không có ý tránh ra.
“Ngoan nào.” Cố Nguy cầm một bên dép khác, giúp cậu đeo vào.
Việt Phỉ không biết người bình thường sau khi tỏ tình được đồng ý sẽ có cảm giác gì. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy mọi chuyện vẫn cực kỳ không chân thật, còn có chút xíu hơi khó xử.
Cố Nguy cũng thích cậu, vậy bây giờ bọn họ là người yêu thật rồi đúng đúng không?
Khi cậu vẫn đang cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, Cố Nguy đã bình tĩnh đứng dậy, khom lưng hôn nhẹ lên môi cậu.
Việt Phỉ hơi sửng sốt, đang muốn hôn trả hắn thì Cố Nguy đã đứng thẳng dậy.
“Ra ăn cơm thôi.”
“……” Việt Phỉ liếm môi, từ trên giường đứng dậy.
Nhưng cậu cũng không ngoan ngoãn nghe lời đi về hướng ngoài cửa. Việt Phỉ tiến lên một bước, quàng hai tay vòng lên cổ Alpha, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Có qua có lại.
Cố Nguy nhướng mày, có hơi ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại mới phối hợp mà hé cánh môi, cúi người ôm lấy đối phương.
Nhưng không chờ hắn nếm ra được vị ngon ngọt gì, Việt Phỉ đã rút lui.
“Đi ăn cơm thôi.”
Nói xong, Việt Phỉ chạy tót đến cửa phòng. Ngủ đến tận bây giờ, cậu cũng hơi đói bụng rồi.
Cố Nguy vẫn giữ tư thế cũ, cảm nhận được sự trả thù ngây thơ quen thuộc của cậu, hắn không khỏi cười thầm, càng ngày càng khó chiều.
Khi đi tới cầu thang, Việt Phỉ vừa lúc nhìn thấy dì Trần đang đi từ trên tầng ba xuống dưới, trên tay bà là đống quần áo cực kỳ quen mắt, trông y hệt chứng cứ phạm tội của cậu và Cố Nguy để sót lại ở phòng tắm tầng trên.
“……” Việt Phỉ mắt không nghe tai không thấy, quay người đi xuống tầng một.
Hôm nay vẫn là ngày trong tuần, bình thường vào giờ này Cố Nguy đã phải đến công ty từ lâu rồi. Vậy mà 10 giờ sáng rồi hắn vẫn còn ngồi ở phòng ăn đối diện với Việt Phỉ, nhàn nhã nhìn cậu ăn cơm.
“Hôm nay anh không đi làm à?”
Cố Nguy: “Đi, nhưng anh không vội.”
Dưới ánh mắt tràn đầy yêu thương của Cố Nguy, Việt Phỉ ăn hết bữa cơm một cách vô cùng nhạt nhẽo.
Chờ tới khi cậu dừng đũa,Cố Nguy mới mở miệng: “Có muốn đến công ty với anh không?”
Việt Phỉ: “Bây giờ luôn á?”
“Ừ”Muốn hay không cùng ta cùng đi công ty?”
Việt Phỉ: “Em đang muốn ôn bài…..”
“Mình có thể mang sách vở qua đó cũng được.” Cố Nguy không cho rằng đây là vấn đề gì to tát cả.
Rõ ràng là bản thân cậu chủ động tỏ tình, nhưng Việt Phỉ lại cảm thấy Cố Nguy bình tĩnh hơn mình rất nhiều, hoàn toàn không cần quá trình làm quen, lập tức tiến vào trạng thái yêu đương.
“Được...được rồi.” Việt Phỉ gật đầu đáp ứng.
Thật ra cậu cũng rất muốn dính lấy Cố Nguy. Nhưng cậu lại sợ bản thân mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn, nếu Cố Nguy đã chủ động đề nghị mình đi theo như vậy, Việt Phỉ cũng rất vui lòng tuân lệnh.
Tập đoàn Cố thị.
Đường Duyệt cầm trên tay tài liệu ở ban cấp dưới cần chữ ký của Cố Nguy, gõ cửa phòng.
Hồi lâu sau, trong văn phòng truyền ra giọng nói lạnh nhạt của Cố Nguy.
“Tiến vào đi.”
Đường Duyệt mở cửa đi vào. Anh chỉ thấy bàn làm việc vốn đang chỉnh tề góc nào ra góc đó giờ đây lại hơi bừa bộn, mà Việt Phỉ hiếm lắm mới thấy đến công ty cùng với Cố Nguy lại không thấy bóng dáng đâu.
Đường Duyệt chú ý tới hệ thống máy lọc không khí trong căn phòng đã được mở lên, anh bước tới, đặt văn kiện lên bàn làm việc của Cố Nguy, đôi mắt sắc bén lại chú ý tới cúc áo vẫn luôn được cài kỹ không một kẽ hở của sếp bây giờ lại được mở ra 2 nút trên cùng.
“Văn kiện này cần chữ ký của anh.” Đường Duyệt không ở lại chờ Cố Nguy ký xong như bình thường nữa, nói tiếp: “Lúc nữa tôi sẽ tới lấy.”
Cố Nguy: “Ừ, lát nữa nói Kiều Ti qua lấy là được.”
Kiều Ti là Beta, Đường Duyệt hiểu được.
“Được.”
Về việc Việt Phỉ phân hóa chậm, tuy Cố Nguy không nói rõ, nhưng bản thân vốn là người tiếp xúc với cặp chồng chồng này nhiều nhất, hơn nữa lúc trước Việt Phỉ phân hóa hai người họ còn trực tiếp sắp xếp; vậy nên ít nhiều gì thì Đường Duyệt và Kiều Ti đều hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Chờ Đường Duyệt rời đi, Cố Nguy cũng không ngồi xem tài liệu, hắn đi tới phòng nghỉ nhỏ ở góc phòng. Hắn mở cửa ra, nhìn thấy Việt Phỉ đang ngồi trên mép giường, cậu còn chưa
lấy lại được nhịp thở bình thường.
Thấy hắn tiến vào, Việt Phỉ cúi đầu, cảm thấy quyết định đi tới công ty của mình đúng là sai lầm.
Mới nãy cậu chỉ muốn hỏi Cố Nguy một vấn đề thôi, lại bị Cố Nguy ôm eo bế lên bàn làm việc. Lúc cửa phòng làm việc bị gõ, trái tim cậu suýt chút nữa đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi Đường Duyệt đi vào thì cậu cũng vừa mới ngồi xuống giường trong phòng này. Việt Phỉ nghĩ kỹ rồi, lát nữa sẽ nói với Cố Nguy cậu phải về Nam Loan Hương.
Nhưng không đợi cậu mở miệng, Cố Nguy đã nhìn thấy người yêu ngồi trên đầu giường quần áo xộc xệch, hai mắt cậu đỏ hoe, hơi thở của Cố Nguy dần trở nên nặng nề, nhấc chân đi nhanh tới người trước mặt, một tay nhanh chóng đóng lại cửa phòng.
“Không có ai hết.”
Cố Nguy vừa tới gần Việt Phỉ vừa nói.
Việt Phỉ ừ một câu, yên lặng lấy tay chỉnh chu lại vẹt áo sơ mi vừa bị kéo ra, lại bị Cố Nguy tiến tới gần giữ chặt lấy tay cậu.
“Em đang quyến rũ anh à?”
Việt Phỉ: “?????”
Ngọn lửa chưa kịp dập tắt lại cháy lên một lần nữa. Tới khi bị đẩy ngã trên giường, Việt Phỉ cũng rút ra được một kết luận: Không bao giờ đến công ty cùng Cố Nguy nữa!!!
Không có cách nào để học hành tử tế cả!!!
Dường như đã nhận ra người dưới thân mình đang đờ người ra, Alpha cắn nhẹ lên môi cậu. Việt Phỉ hừ một tiếng, tự mình sa ngã mà khoác tay lên vai đối phương.
Thân mật ngày hôm qua khiến Việt Phỉ nhận ra nếu cậu vẫn còn ở trong kỳ phân hóa, Cố Nguy dù có nhiệt tình đến mấy cũng chỉ có thể làm chiếc thùng rỗng kêu to, bởi vậy động tác của cậu cũng không ngại ngùng gì, môi lưỡi triền miên.
Việt Phỉ duỗi tay, dùng sức muốn để hai người đổi vị trí.
Cố Nguy cũng không từ chối cậu, hắn ngã xuống theo lực eo của Việt Phỉ, để cậu nằm trên người mình.
Nhìn Cố Nguy nằm ngay dưới mình, hô hấp của Việt Phỉ hơi hỗn loạn.
Bàn tay đang giữ ở eo của Omega trượt xuống một ít, hơi dùng sức chụp lên nơi mềm mại dưới thắt lưng.
Cố Nguy khàn giọng hỏi cậu: “Em đang nhìn gì thế?”
“Nhìn anh.”
Hai chữ này vừa nói ra, Việt Phỉ lại cúi người, hôn lên môi đối phương.
Không thể dừng lại, chỉ muốn đắm chìm mình vào trong nhiệt độ của đối phương.
……
Ở văn phòng làm việc làm mấy chuyện không đứng đắn như vậy cả một buổi chiều, Việt Phỉ ôm tập sách giáo khoa chưa hề được đụng tới, lên xe trở về Nam Loan Hương.
Sự thật chứng minh, hiện tại hai người đã chính thức ở bên nhau, không thể có chính sách nào để cả hai học tập tốt, làm việc giỏi được.
Đều là lần đầu yêu, lại vừa mới thổ lộ, hai người đều không tránh khỏi có đôi lúc dễ mất kiểm soát.
Cố Nguy vẫn ở lại công ty tăng ca xử lý nốt công việc, Việt Phỉ ngồi trên chiếc xe đón đưa Cố Nguy thường ngày, dọc đường đi còn nhắn tin với hắn.
Cố Nguy: “Anh sắp xong việc rồi. Nếu em đợi anh thì giờ đã được về cùng nhau rồi.”
Việt Phỉ cong miệng trả lời hắn: “Em ở Nam Loan Hương…
4 chữ “chờ anh trở về” còn chưa được đánh xong, Việt Phỉ đột nhiên nghe thấy tiếng tài xế ở phía trước vang lên.
“Cậu Việt, phanh của chiếc xe này không nhạy lắm.”
!
Chưa để Việt Phỉ kịp phản ứng gì, tài xế đã quẹo sang một bên để né chiếc xe phía đằng trước, cậu không hề có phòng bị gì mà ngã ở trên ghế dựa.
Két ——
Xe giống như người đang uống rượu say, lệch khỏi quỹ đạo của con đường, chạy thẳng ra phía rào chắn bên đường, lao vụt xuống sông.
Tùm ——
Thân mình bị đập mạnh vào trong xe, trong nháy máy Việt Phỉ đã mất đi ý thức.
Nước sông cuồn cuộn chảy vào trong xe, Việt Phỉ cố gắng mở mặt ra, cánh tay cậu bị siết chặt, người lái xe đã kéo cậu ra từ ghế sau.
Lái xe của Cố Nguy đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vừa là tài xế vừa là vệ sĩ, bởi vậy dù là thể chất hay tâm lý, tình huống như vậy họ cũng có thể bình tĩnh kéo Việt Phỉ lên bờ.
Bờ sông đã tụ tập rất nhiều người vây quanh hai người họ, cách đó không xa là xe cấp cứu đang rinh còi inh ỏi. Việt Phỉ nhắm chặt hai mắt lại, người bị đặt lên trên bãi cỏ.
Dòng máu đỏ tươi từ thái dương vẫn không ngừng chảy ra, mang theo đó là lượng tin tức tố không kiểm soát.
Ngay lập tức, mọi người đứng xem đều ngạc nhiên.
“Người bị thương là Omega!”
Vệ sĩ vừa kéo Việt Phỉ sang một bên, đẩy ra những người đang không có ý tốt muốn tới gần xem nạn nhân, vừa gọi điện cho Cố Nguy.
“Cố tổng, phanh xe có vấn đề ở trên đường cao tốc, cậu Việt bị thương.”
______________________________
Chúc mừng quý ròm đã đạt giải xui cmn nhất năm. "Bắt được em rồi" 1 ngày xong ngày hôm sau em gặp nạn cmnr:)))
Sau lưng cậu, Cố Nguy vẫn dựa vào đầu giường nhìn Việt Phỉ, hắn tách chân cậu sang 2 bên, ngón tay thon dài quyệt một ít thuốc mỡ màu trắng đục, nhẹ nhàng bôi lên phần đùi trong của cậu.
Không biết là do thuốc mỡ quá lạnh, hay là hai chân cậu đã chịu ma sát đau không chịu nổi, cho dù vẫn đang ngủ say, Việt Phỉ vẫn hơi nhẹ nhàng nhăn mày lại.
Alpha để ý đến động tĩnh của cậu, hắn cúi người, đặt một nụ hôn lên trán Việt Phỉ. Đôi lông mày đang nhíu lại được giãn ra.
“Ngủ đi.”
Hương nhựa thông mạnh mẽ dần trở nên mềm mại, nhẹ nhàng bao quanh Omega đang say giấc trên giường, giấu kín không lưu lại một khe hở.
Cánh tay rắn chắc hôm lấy người trước mặt, Cố nguy cúi đầu, đôi môi dán vào tai người trong lồng ngực, nhẹ nhắm mắt lại.
Bắt được em rồi. Trong đêm tối, khóe miệng của Alpha hơi nhếch lên.
Trong sách truyện, bình thường sau một đêm như vậy, từ bây giờ hai nhân vật chính sẽ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.
Nhưng khi Việt Phỉ mở mắt ra, cậu vẫn cảm thấy mấy việc ngày hôm qua không hề chân thật.
Hôm qua, cậu thổ lộ….còn dùng chân giúp Cố Nguy….
Chỉ cần nhớ đến sự đụng chạm và thân nhiệt của đối phương, Việt Phỉ đã cảm thấy nhiệt độ trên mặt cậu đã nóng bừng.
Cậu xong thật rồi, cậu đã sa đọa rồi.
Nằm thừ ra một lúc lâu Việt Phỉ mới nhận ra có gì không đúng lắm, cậu không ở trong phòng của mình, mà lại nằm ở phòng ngủ của Cố Nguy.
Cố Nguy không còn ở đây.
Rời khỏi từ ổ chăn, Việt Phỉ bước chân trần xuống giường. Vì không tìm thấy dép trong nhà đâu nên cậu định đi như vậy luôn về phòng mình.
Nhưng ngay khi cậu vừa đi ra tới cửa, phòng ngủ đã bị mở ra từ bên ngoài.
Trên tay Cố Nguy đang cầm cốc nước, thấy dáng vẻ vội vàng như đi ăn cướp của cậu, lông mày hắn hơi nhướng lên: “Em muốn đi đâu?”
Việt Phỉ sửng sốt: “Em không muốn đi đâu cả.”
Nói rồi, cậu xoay người muốn về lại vào ổ chăn, lại bị người từ phía sau ôm eo nhấc lên.
“Em gấp gáp thế làm gì? Đến dép còn chưa kịp đi.”
Bàn chân trần nhẹ đạp lên dép lông mềm mại của Cố Nguy, cứ như vậy, Việt Phỉ bị ôm về lại mép giường.
Cố Nguy ngồi xổm xuống, lôi từ trong gầm giường dép trong nhà của Việt Phỉ ra, sau đó hắn nắm lấy mắt cá chân của cậu, đi dép vào cho đối phương.
Việt Phỉ đỏ mặt: “Em làm là được rồi.”
Cố Nguy cười một tiếng: “Vậy sao ban nãy em không đi đi? Hay em vốn muốn anh đi vào cho em?”
Có thể vu khống người ta như thế này sao? Việt Phỉ lập tức muốn rút chân về; Cố Nguy không chịu buông tay, ngược lại còn cong ngón tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mắt cá chân cậu.
Hơi ngứa...Việt Phỉ rụt người lại, nhưng không có ý tránh ra.
“Ngoan nào.” Cố Nguy cầm một bên dép khác, giúp cậu đeo vào.
Việt Phỉ không biết người bình thường sau khi tỏ tình được đồng ý sẽ có cảm giác gì. Nhưng bây giờ cậu cảm thấy mọi chuyện vẫn cực kỳ không chân thật, còn có chút xíu hơi khó xử.
Cố Nguy cũng thích cậu, vậy bây giờ bọn họ là người yêu thật rồi đúng đúng không?
Khi cậu vẫn đang cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, Cố Nguy đã bình tĩnh đứng dậy, khom lưng hôn nhẹ lên môi cậu.
Việt Phỉ hơi sửng sốt, đang muốn hôn trả hắn thì Cố Nguy đã đứng thẳng dậy.
“Ra ăn cơm thôi.”
“……” Việt Phỉ liếm môi, từ trên giường đứng dậy.
Nhưng cậu cũng không ngoan ngoãn nghe lời đi về hướng ngoài cửa. Việt Phỉ tiến lên một bước, quàng hai tay vòng lên cổ Alpha, ngẩng đầu hôn lên môi hắn.
Có qua có lại.
Cố Nguy nhướng mày, có hơi ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại mới phối hợp mà hé cánh môi, cúi người ôm lấy đối phương.
Nhưng không chờ hắn nếm ra được vị ngon ngọt gì, Việt Phỉ đã rút lui.
“Đi ăn cơm thôi.”
Nói xong, Việt Phỉ chạy tót đến cửa phòng. Ngủ đến tận bây giờ, cậu cũng hơi đói bụng rồi.
Cố Nguy vẫn giữ tư thế cũ, cảm nhận được sự trả thù ngây thơ quen thuộc của cậu, hắn không khỏi cười thầm, càng ngày càng khó chiều.
Khi đi tới cầu thang, Việt Phỉ vừa lúc nhìn thấy dì Trần đang đi từ trên tầng ba xuống dưới, trên tay bà là đống quần áo cực kỳ quen mắt, trông y hệt chứng cứ phạm tội của cậu và Cố Nguy để sót lại ở phòng tắm tầng trên.
“……” Việt Phỉ mắt không nghe tai không thấy, quay người đi xuống tầng một.
Hôm nay vẫn là ngày trong tuần, bình thường vào giờ này Cố Nguy đã phải đến công ty từ lâu rồi. Vậy mà 10 giờ sáng rồi hắn vẫn còn ngồi ở phòng ăn đối diện với Việt Phỉ, nhàn nhã nhìn cậu ăn cơm.
“Hôm nay anh không đi làm à?”
Cố Nguy: “Đi, nhưng anh không vội.”
Dưới ánh mắt tràn đầy yêu thương của Cố Nguy, Việt Phỉ ăn hết bữa cơm một cách vô cùng nhạt nhẽo.
Chờ tới khi cậu dừng đũa,Cố Nguy mới mở miệng: “Có muốn đến công ty với anh không?”
Việt Phỉ: “Bây giờ luôn á?”
“Ừ”Muốn hay không cùng ta cùng đi công ty?”
Việt Phỉ: “Em đang muốn ôn bài…..”
“Mình có thể mang sách vở qua đó cũng được.” Cố Nguy không cho rằng đây là vấn đề gì to tát cả.
Rõ ràng là bản thân cậu chủ động tỏ tình, nhưng Việt Phỉ lại cảm thấy Cố Nguy bình tĩnh hơn mình rất nhiều, hoàn toàn không cần quá trình làm quen, lập tức tiến vào trạng thái yêu đương.
“Được...được rồi.” Việt Phỉ gật đầu đáp ứng.
Thật ra cậu cũng rất muốn dính lấy Cố Nguy. Nhưng cậu lại sợ bản thân mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của hắn, nếu Cố Nguy đã chủ động đề nghị mình đi theo như vậy, Việt Phỉ cũng rất vui lòng tuân lệnh.
Tập đoàn Cố thị.
Đường Duyệt cầm trên tay tài liệu ở ban cấp dưới cần chữ ký của Cố Nguy, gõ cửa phòng.
Hồi lâu sau, trong văn phòng truyền ra giọng nói lạnh nhạt của Cố Nguy.
“Tiến vào đi.”
Đường Duyệt mở cửa đi vào. Anh chỉ thấy bàn làm việc vốn đang chỉnh tề góc nào ra góc đó giờ đây lại hơi bừa bộn, mà Việt Phỉ hiếm lắm mới thấy đến công ty cùng với Cố Nguy lại không thấy bóng dáng đâu.
Đường Duyệt chú ý tới hệ thống máy lọc không khí trong căn phòng đã được mở lên, anh bước tới, đặt văn kiện lên bàn làm việc của Cố Nguy, đôi mắt sắc bén lại chú ý tới cúc áo vẫn luôn được cài kỹ không một kẽ hở của sếp bây giờ lại được mở ra 2 nút trên cùng.
“Văn kiện này cần chữ ký của anh.” Đường Duyệt không ở lại chờ Cố Nguy ký xong như bình thường nữa, nói tiếp: “Lúc nữa tôi sẽ tới lấy.”
Cố Nguy: “Ừ, lát nữa nói Kiều Ti qua lấy là được.”
Kiều Ti là Beta, Đường Duyệt hiểu được.
“Được.”
Về việc Việt Phỉ phân hóa chậm, tuy Cố Nguy không nói rõ, nhưng bản thân vốn là người tiếp xúc với cặp chồng chồng này nhiều nhất, hơn nữa lúc trước Việt Phỉ phân hóa hai người họ còn trực tiếp sắp xếp; vậy nên ít nhiều gì thì Đường Duyệt và Kiều Ti đều hiểu có chuyện gì đang xảy ra.
Chờ Đường Duyệt rời đi, Cố Nguy cũng không ngồi xem tài liệu, hắn đi tới phòng nghỉ nhỏ ở góc phòng. Hắn mở cửa ra, nhìn thấy Việt Phỉ đang ngồi trên mép giường, cậu còn chưa
lấy lại được nhịp thở bình thường.
Thấy hắn tiến vào, Việt Phỉ cúi đầu, cảm thấy quyết định đi tới công ty của mình đúng là sai lầm.
Mới nãy cậu chỉ muốn hỏi Cố Nguy một vấn đề thôi, lại bị Cố Nguy ôm eo bế lên bàn làm việc. Lúc cửa phòng làm việc bị gõ, trái tim cậu suýt chút nữa đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Khi Đường Duyệt đi vào thì cậu cũng vừa mới ngồi xuống giường trong phòng này. Việt Phỉ nghĩ kỹ rồi, lát nữa sẽ nói với Cố Nguy cậu phải về Nam Loan Hương.
Nhưng không đợi cậu mở miệng, Cố Nguy đã nhìn thấy người yêu ngồi trên đầu giường quần áo xộc xệch, hai mắt cậu đỏ hoe, hơi thở của Cố Nguy dần trở nên nặng nề, nhấc chân đi nhanh tới người trước mặt, một tay nhanh chóng đóng lại cửa phòng.
“Không có ai hết.”
Cố Nguy vừa tới gần Việt Phỉ vừa nói.
Việt Phỉ ừ một câu, yên lặng lấy tay chỉnh chu lại vẹt áo sơ mi vừa bị kéo ra, lại bị Cố Nguy tiến tới gần giữ chặt lấy tay cậu.
“Em đang quyến rũ anh à?”
Việt Phỉ: “?????”
Ngọn lửa chưa kịp dập tắt lại cháy lên một lần nữa. Tới khi bị đẩy ngã trên giường, Việt Phỉ cũng rút ra được một kết luận: Không bao giờ đến công ty cùng Cố Nguy nữa!!!
Không có cách nào để học hành tử tế cả!!!
Dường như đã nhận ra người dưới thân mình đang đờ người ra, Alpha cắn nhẹ lên môi cậu. Việt Phỉ hừ một tiếng, tự mình sa ngã mà khoác tay lên vai đối phương.
Thân mật ngày hôm qua khiến Việt Phỉ nhận ra nếu cậu vẫn còn ở trong kỳ phân hóa, Cố Nguy dù có nhiệt tình đến mấy cũng chỉ có thể làm chiếc thùng rỗng kêu to, bởi vậy động tác của cậu cũng không ngại ngùng gì, môi lưỡi triền miên.
Việt Phỉ duỗi tay, dùng sức muốn để hai người đổi vị trí.
Cố Nguy cũng không từ chối cậu, hắn ngã xuống theo lực eo của Việt Phỉ, để cậu nằm trên người mình.
Nhìn Cố Nguy nằm ngay dưới mình, hô hấp của Việt Phỉ hơi hỗn loạn.
Bàn tay đang giữ ở eo của Omega trượt xuống một ít, hơi dùng sức chụp lên nơi mềm mại dưới thắt lưng.
Cố Nguy khàn giọng hỏi cậu: “Em đang nhìn gì thế?”
“Nhìn anh.”
Hai chữ này vừa nói ra, Việt Phỉ lại cúi người, hôn lên môi đối phương.
Không thể dừng lại, chỉ muốn đắm chìm mình vào trong nhiệt độ của đối phương.
……
Ở văn phòng làm việc làm mấy chuyện không đứng đắn như vậy cả một buổi chiều, Việt Phỉ ôm tập sách giáo khoa chưa hề được đụng tới, lên xe trở về Nam Loan Hương.
Sự thật chứng minh, hiện tại hai người đã chính thức ở bên nhau, không thể có chính sách nào để cả hai học tập tốt, làm việc giỏi được.
Đều là lần đầu yêu, lại vừa mới thổ lộ, hai người đều không tránh khỏi có đôi lúc dễ mất kiểm soát.
Cố Nguy vẫn ở lại công ty tăng ca xử lý nốt công việc, Việt Phỉ ngồi trên chiếc xe đón đưa Cố Nguy thường ngày, dọc đường đi còn nhắn tin với hắn.
Cố Nguy: “Anh sắp xong việc rồi. Nếu em đợi anh thì giờ đã được về cùng nhau rồi.”
Việt Phỉ cong miệng trả lời hắn: “Em ở Nam Loan Hương…
4 chữ “chờ anh trở về” còn chưa được đánh xong, Việt Phỉ đột nhiên nghe thấy tiếng tài xế ở phía trước vang lên.
“Cậu Việt, phanh của chiếc xe này không nhạy lắm.”
!
Chưa để Việt Phỉ kịp phản ứng gì, tài xế đã quẹo sang một bên để né chiếc xe phía đằng trước, cậu không hề có phòng bị gì mà ngã ở trên ghế dựa.
Két ——
Xe giống như người đang uống rượu say, lệch khỏi quỹ đạo của con đường, chạy thẳng ra phía rào chắn bên đường, lao vụt xuống sông.
Tùm ——
Thân mình bị đập mạnh vào trong xe, trong nháy máy Việt Phỉ đã mất đi ý thức.
Nước sông cuồn cuộn chảy vào trong xe, Việt Phỉ cố gắng mở mặt ra, cánh tay cậu bị siết chặt, người lái xe đã kéo cậu ra từ ghế sau.
Lái xe của Cố Nguy đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, vừa là tài xế vừa là vệ sĩ, bởi vậy dù là thể chất hay tâm lý, tình huống như vậy họ cũng có thể bình tĩnh kéo Việt Phỉ lên bờ.
Bờ sông đã tụ tập rất nhiều người vây quanh hai người họ, cách đó không xa là xe cấp cứu đang rinh còi inh ỏi. Việt Phỉ nhắm chặt hai mắt lại, người bị đặt lên trên bãi cỏ.
Dòng máu đỏ tươi từ thái dương vẫn không ngừng chảy ra, mang theo đó là lượng tin tức tố không kiểm soát.
Ngay lập tức, mọi người đứng xem đều ngạc nhiên.
“Người bị thương là Omega!”
Vệ sĩ vừa kéo Việt Phỉ sang một bên, đẩy ra những người đang không có ý tốt muốn tới gần xem nạn nhân, vừa gọi điện cho Cố Nguy.
“Cố tổng, phanh xe có vấn đề ở trên đường cao tốc, cậu Việt bị thương.”
______________________________
Chúc mừng quý ròm đã đạt giải xui cmn nhất năm. "Bắt được em rồi" 1 ngày xong ngày hôm sau em gặp nạn cmnr:)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất