Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
Chương 31
Tưởng Huy thấy quen mắt: "Anh này, anh đang mua đồ ăn vặt cho Lâm Nhạc Nhạc hả?"
Tưởng Trạch bị Tưởng Huy nói một câu, dừng tay lại, đột nhiên ý thức được hành vi này cơ bản là tranh giành tình nhân. Dưới cái nhìn chăm chú của Tưởng Huy, Tưởng Trạch tắt di động, "Sao có thể."
Sau đó nhét điện thoại vào túi.
Tưởng Huy thấy thế hơi vui mừng, đang thở một hơi định vứt Lâm Nhạc Nhạc ra sau đầu, lại nghe Tưởng Trạch nói: "Còn ngồi ở đây làm gì, về nhà đi."
Ác độc tàn khốc lại không nể tình.
Tưởng Huy đứng dậy cấp tốc trốn chạy, nhưng trên môi lại là nụ cười thích ý.
Đây mới là anh cả nhà mình.
Thành phố J bên kia, Lâm Nhạc Nhạc nhìn chocolate trong túi mà phiền lòng.
Qua vui vẻ được người cho biết tâm ý, chocolate này lại thành củ khoai lang phỏng tay. Nếu biết người tặng là ai còn trả về được, nhưng cố tình là cậu không biết.
Vậy chỉ có thể giữ trước, lỡ ngày nào đó biết là ai tặng, lập tức trả về.
Có mị lực quá cũng là một kiểu phiền não, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy hôm nay xem như mình cảm nhận được.
Chấm dứt tự học tối, cả trai lẫn gái dọc theo con đường mòn của trường đi về phòng ngủ, ven đường còn có một hai bảo vệ cầm đèn pin, hay soi lên người học sinh, muốn bắt một hai đứa yêu sớm để cảnh cáo.
Lâm Nhạc Nhạc một tay cầm đồ ăn vặt, một tay cắm vào túi quần, đạp ánh trăng chậm rãi đi về phòng ngủ. Miệng cậu ngậm kẹo, lăn qua lăn lại ở đầu lưỡi.
Bên cạnh có một đám nữ sinh vui đùa ầm ĩ chạy tới cũng không làm cho Lâm Nhạc Nhạc chú ý.
Hệ thống ở trong tối yên lặng kiểm tra suy nghĩ của Lâm Nhạc Nhạc, rồi quyết định mình có nên ra tay hay không.
Biết Tưởng Trạch thích mình, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy đây chỉ có thể xem như một sự kiện quan trọng nhỏ, cũng không chứng tỏ là tất cả mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng.
Dù sao thích còn chia ra rất nhiều loại, còn chia độ sâu cạn. Với cậu, cậu hơi thích Tưởng Trạch, cũng không có nghĩa sẽ vì Tưởng Trạch muốn chết muốn sống không phải hắn không được.
Hệ thống quan sát đến đây, lại không biết nên nói thế nào.
Nó cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc ngốc, nhưng trong lòng người ta lại đột nhiên như gương sáng.
Lâm Nhạc Nhạc trở lại phòng ngủ rửa mặt xong nằm lên giường, việc đầu tiên là nhắn tin cho Tưởng Trạch gia tăng cảm giác tồn tại.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, anh đã ngủ chưa?
Tưởng Trạch: Chưa.
Tưởng Trạch gối tay sau đầu, một tay khác giơ di động đến trước mặt, nhìn chằm chằm đối phương đang nhập vào chờ đợi Lâm Nhạc Nhạc nói tiếp.
Lâm Nhạc Nhạc nằm trên giường kéo chăn lên che ánh sáng điện thoại.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, ít lâu nữa em đến thành phố S, anh muốn đi chơi với em không?
Lâm Nhạc Nhạc còn gửi kèm sticker hình trái tim.
Tưởng Trạch hơi cong khóe miệng lên, nhưng hình trái tim đầy màn hình làm hắn nhớ tới hình chocolate Lâm Nhạc Nhạc chụp mà Tưởng Huy cho hắn xem, làm cho nụ cười của Tưởng Trạch cứng lại.
Tưởng Trạch: Ít lâu nữa là lúc nào?
Hắn đương nhiên muốn gặp Lâm Nhạc Nhạc, Tưởng Trạch trước mắt rất muốn ôm Lâm Nhạc Nhạc vào lòng xoa xoa mới có thể hết giận.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Sau khi em thi giữa kì.
Vậy tính thời gian, ít nhất cũng phải hơn hai tháng.
Tưởng Trạch lại hỏi: Có nắm chắc nhất định được chọn không?
Lâm Nhạc Nhạc lúc này nếu có thể ở trước mặt Tưởng Trạch vỗ ngực cho Tưởng Trạch xem, cậu nhất định sẽ vỗ. Nhưng cho dù là như thế, cách di động ngữ khí của Lâm Nhạc Nhạc cũng rất chắc chắc.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Em cảm thấy được, giờ động lực của em vô cùng nhiều.
Tưởng Trạch: Ừ, tôi chờ mong em được chọn.
Lời này có ý gì Lâm Nhạc Nhạc không cân nhắc được.
Nhưng kiểu chuyện này có tỷ lệ thất bại nhất định, Lâm Nhạc Nhạc nói xong lại thoáng do dự, nếu có thể hỏi kinh nghiệm của tiền bối thành công là tốt nhất.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, anh có phương pháp học tập gì đặc biệt không? Dạy cho em đi.
Tưởng Trạch: Có.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Chờ nghe bí kíp!
Lâm Nhạc Nhạc siết di động, còn chuẩn bị lưu tin nhắn của Tưởng Trạch lại, nếu hữu dụng thì in ra tờ A4 dán vào sách để tùy thời khích lệ bản thân.
Tưởng Trạch gõ chưa được bao lâu, đã trả lời Lâm Nhạc Nhạc.
Tưởng Trạch: Bí quyết là không yêu sớm.
Ông đây tin anh mới có quỷ.
Lâm Nhạc Nhạc nhét di động xuống dưới gối đầu.
Nói chuyện phiếm với trai thẳng móng heo như Tưởng Trạch thật sự là không dễ dàng, Lâm Nhạc Nhạc cảm khái trước khi ngủ.
Lấy một tuần làm đơn vị phân chia, cuộc sống trường học kỳ thật là bất biến, một khi thích ứng tiết tấu trong đó, ngày qua có bao nhiêu mau thì bấy nhiêu mau. Thật giống như Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình chỉ mới nói chuyện khuya với Tưởng Trạch rồi nhét điện thoại xuống dưới gối, vừa mở mắt đã qua một đêm.
Cậu rời giường cùng bạn cùng phòng đến căn tin ăn sáng, lúc lướt qua một bàn bạn cùng lớp khác, có mấy nam sinh nhướng mày nháy mắt cười với cậu.
Một người trong đó còn nói: "Lâm Nhạc Nhạc, cậu được đấy."
Lâm Nhạc Nhạc bị nói chẳng hiểu ra sao, dừng lại hỏi: "Cái gì?"
"Nhanh như vậy đã có nữ sinh trong khối tặng quà cho cậu rồi, đừng có mà vờ vịt, hôm qua có người thấy tận mắt."
Lâm Nhạc Nhạc bắt lấy tin tức mấu chốt, vội vàng hỏi: "Thế là ai tặng, cậu biết không?"
Nam sinh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, ai biết được chứ, nhưng bọn họ nói nữ sinh kia rất xinh đẹp."
Nói xong lại nhướng mày nháy mắt với Lâm Nhạc Nhạc một cái.
Cho nên nói mà cơ bản chẳng khác gì không nói, Lâm Nhạc Nhạc như cũ mờ mịt ăn sáng.
Nhưng ăn sáng xong trả bát đũa, Lâm Nhạc Nhạc lại gặp Lí Quang Minh. Lí Quang Minh đã bỏ nạng, nhưng nhìn dáng vẻ đi đường vẫn thoáng có một chút mất tự nhiên, một chân không dám giẫm mạnh.
Lí Quang Minh nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc, không để ý tới cậu đi luôn như lần trước mà cau mày hung tượng nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Đừng đắc ý quá sớm."
Lâm Nhạc Nhạc sửng sốt, phản ứng lại, hộp chocolate kia không phải Lâm Miêu Miêu gì đó tặng đấy chứ?
Lâm Nhạc Nhạc nhìn Lí Quang Minh, cảm thấy thằng nhóc con này hình như cũng là người thành thật, nói đơn giản: "Tôi không đắc ý."
Khoe ra thêm khiêu khích, Lí Quang Minh cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc trắng trợn bày ra cảm xúc này.
Lí Quang Minh vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Chờ chân tao khỏi......"
Lâm Nhạc Nhạc sợ cậu ta lại muốn tuyên chiến, vội nói: "Chân cậu khỏi là việc tốt." Các học sinh xung quanh hiếu kì nhìn hai người bọn họ.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy chuyện này cho người khác nghe thấy cũng ảnh hưởng không tốt với Lâm Miêu Miêu, cậu kéo Lí Quang Minh qua, đứng trong góc lén lút nói với cậu ta: "Thật đấy, cậu không phải biết chocolate kia là ai tặng sao? Hay là ra chơi tôi đem đồ cho cậu, cậu trả giúp tôi được không?"
Lí Quang Minh phản ứng như lúc nghỉ hè: "Cậu còn dám không cần quà của cô ấy?"
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Lí Quang Minh bị điên, thật đấy.
"Tôi nhận cậu tức, tôi trả cậu cũng dỗi, sao cậu khó hầu hạ vậy chứ?" Lâm Nhạc Nhạc giận.
Lí Quang Minh cũng hiểu được, bởi vậy nghẹn một lát: "Dù sao cậu đừng làm cô ấy thương tâm!"
Nói xong khập khiễng đi mất.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy tận mắt chứng kiến cái gì gọi là tình yêu không bến bờ. Không nói Lí Quang Minh người này thế nào, dù sao Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy đổi lập trường, mình tuyệt đối không có loại khí độ này.
Một tuần sau cuộc sống cơ bản không có biến hóa gì. Ban ngày Lâm Nhạc Nhạc ở trong lớp cố gắng làm bài, buổi tối lượn ở chỗ Tưởng Trạch tăng độ hảo cảm.
Thập Lục quản thúc điện thoại cực kỳ nghiêm khắc, phòng ngủ không có chỗ sạc pin, trong lớp cũng tùy thời tùy chỗ có chủ nhiệm lớp đột kích, bị bắt thì không trả. Bởi vậy Lâm Nhạc Nhạc tự cầm một cái sạc dự phòng đến, bình thường nhét điện thoại vào trong gối, cho nên một cái di động dùng một tuần cũng được.
Tám nhảm chuyện cuộc sống trung học, thực ra không có gì để nói. Thập Lục của Lâm Nhạc Nhạc so với trường cấp ba tư nhân của Tưởng Trạch căn bản không đủ trình. Nhưng Lâm Nhạc Nhạc cũng không sầu tìm đề tài, cậu từ học tập đến cuộc sống, luôn có thể từ chỗ thiên kì bách quái tìm được lối vào.
Nói chuyện phiếm tán gẫu với Đại ma vương nhiều xem như có tốt có xấu.
Tốt ở chỗ Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình có thể thả lỏng đối diện với Tưởng Trạch cũng càng ngày càng giống một người bạn qua mạng bình thường. Chỗ xấu là Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình có thể thả lỏng, đối diện với Tưởng Trạch cũng càng ngày càng giống bạn qua mạng bình thường.
Nhưng sự thật ở trước mắt, dù tiêu trừ khí tràng khủng bố, Đại ma vương vẫn là Đại ma vương, dưới tình huống như vậy thả lỏng cảnh giác kỳ thật cũng không phải một lựa chọn tốt, bởi vì một khi thả lỏng cảnh giác sẽ dễ dàng đắc ý vênh váo.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Chỉ chớp mắt mùa thu đã tới rồi, mấy ngày nữa em phải về nhà lấy quần áo.
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ đến hộp chocolate bị cậu nhét vào tủ quần áo, không nhịn được đắc ý với Tưởng Trạch.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Cái chocolate kia xem ra là không vứt đi được, anh nói em có nên trả lại không nhỉ?
Tưởng Trạch ngồi bên bàn học gõ chữ trên notebook, khung chat với Lâm Nhạc Nhạc để lại ở góc phải màn hình, thỉnh thoảng lại liếc mắt một cái.
Tưởng Trạch phóng to khung chat lên, cảm xúc không gợn sóng gõ chữ.
Tưởng Trạch: Biết là ai tặng rồi?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Em biết rồi, hôm nay em tìm đúng người rồi, ngay cạnh lớp em, một bạn nữ xinh đẹp.
Tưởng Trạch gõ bàn phím mấy cái. Hắn không đáp lại Lâm Nhạc Nhạc ngay mà lại copy lời của Lâm Nhạc Nhạc, mở file ghi chép ra rồi ấn nút Enter, sau đó gõ một con số 9.
Nhìn lên trên, đều là chứng cứ phạm tội không tiếng động của Lâm Nhạc Nhạc.
Tưởng Trạch bị Tưởng Huy nói một câu, dừng tay lại, đột nhiên ý thức được hành vi này cơ bản là tranh giành tình nhân. Dưới cái nhìn chăm chú của Tưởng Huy, Tưởng Trạch tắt di động, "Sao có thể."
Sau đó nhét điện thoại vào túi.
Tưởng Huy thấy thế hơi vui mừng, đang thở một hơi định vứt Lâm Nhạc Nhạc ra sau đầu, lại nghe Tưởng Trạch nói: "Còn ngồi ở đây làm gì, về nhà đi."
Ác độc tàn khốc lại không nể tình.
Tưởng Huy đứng dậy cấp tốc trốn chạy, nhưng trên môi lại là nụ cười thích ý.
Đây mới là anh cả nhà mình.
Thành phố J bên kia, Lâm Nhạc Nhạc nhìn chocolate trong túi mà phiền lòng.
Qua vui vẻ được người cho biết tâm ý, chocolate này lại thành củ khoai lang phỏng tay. Nếu biết người tặng là ai còn trả về được, nhưng cố tình là cậu không biết.
Vậy chỉ có thể giữ trước, lỡ ngày nào đó biết là ai tặng, lập tức trả về.
Có mị lực quá cũng là một kiểu phiền não, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy hôm nay xem như mình cảm nhận được.
Chấm dứt tự học tối, cả trai lẫn gái dọc theo con đường mòn của trường đi về phòng ngủ, ven đường còn có một hai bảo vệ cầm đèn pin, hay soi lên người học sinh, muốn bắt một hai đứa yêu sớm để cảnh cáo.
Lâm Nhạc Nhạc một tay cầm đồ ăn vặt, một tay cắm vào túi quần, đạp ánh trăng chậm rãi đi về phòng ngủ. Miệng cậu ngậm kẹo, lăn qua lăn lại ở đầu lưỡi.
Bên cạnh có một đám nữ sinh vui đùa ầm ĩ chạy tới cũng không làm cho Lâm Nhạc Nhạc chú ý.
Hệ thống ở trong tối yên lặng kiểm tra suy nghĩ của Lâm Nhạc Nhạc, rồi quyết định mình có nên ra tay hay không.
Biết Tưởng Trạch thích mình, Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy đây chỉ có thể xem như một sự kiện quan trọng nhỏ, cũng không chứng tỏ là tất cả mọi chuyện đều giải quyết dễ dàng.
Dù sao thích còn chia ra rất nhiều loại, còn chia độ sâu cạn. Với cậu, cậu hơi thích Tưởng Trạch, cũng không có nghĩa sẽ vì Tưởng Trạch muốn chết muốn sống không phải hắn không được.
Hệ thống quan sát đến đây, lại không biết nên nói thế nào.
Nó cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc ngốc, nhưng trong lòng người ta lại đột nhiên như gương sáng.
Lâm Nhạc Nhạc trở lại phòng ngủ rửa mặt xong nằm lên giường, việc đầu tiên là nhắn tin cho Tưởng Trạch gia tăng cảm giác tồn tại.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, anh đã ngủ chưa?
Tưởng Trạch: Chưa.
Tưởng Trạch gối tay sau đầu, một tay khác giơ di động đến trước mặt, nhìn chằm chằm đối phương đang nhập vào chờ đợi Lâm Nhạc Nhạc nói tiếp.
Lâm Nhạc Nhạc nằm trên giường kéo chăn lên che ánh sáng điện thoại.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, ít lâu nữa em đến thành phố S, anh muốn đi chơi với em không?
Lâm Nhạc Nhạc còn gửi kèm sticker hình trái tim.
Tưởng Trạch hơi cong khóe miệng lên, nhưng hình trái tim đầy màn hình làm hắn nhớ tới hình chocolate Lâm Nhạc Nhạc chụp mà Tưởng Huy cho hắn xem, làm cho nụ cười của Tưởng Trạch cứng lại.
Tưởng Trạch: Ít lâu nữa là lúc nào?
Hắn đương nhiên muốn gặp Lâm Nhạc Nhạc, Tưởng Trạch trước mắt rất muốn ôm Lâm Nhạc Nhạc vào lòng xoa xoa mới có thể hết giận.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Sau khi em thi giữa kì.
Vậy tính thời gian, ít nhất cũng phải hơn hai tháng.
Tưởng Trạch lại hỏi: Có nắm chắc nhất định được chọn không?
Lâm Nhạc Nhạc lúc này nếu có thể ở trước mặt Tưởng Trạch vỗ ngực cho Tưởng Trạch xem, cậu nhất định sẽ vỗ. Nhưng cho dù là như thế, cách di động ngữ khí của Lâm Nhạc Nhạc cũng rất chắc chắc.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Em cảm thấy được, giờ động lực của em vô cùng nhiều.
Tưởng Trạch: Ừ, tôi chờ mong em được chọn.
Lời này có ý gì Lâm Nhạc Nhạc không cân nhắc được.
Nhưng kiểu chuyện này có tỷ lệ thất bại nhất định, Lâm Nhạc Nhạc nói xong lại thoáng do dự, nếu có thể hỏi kinh nghiệm của tiền bối thành công là tốt nhất.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Anh ơi, anh có phương pháp học tập gì đặc biệt không? Dạy cho em đi.
Tưởng Trạch: Có.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Chờ nghe bí kíp!
Lâm Nhạc Nhạc siết di động, còn chuẩn bị lưu tin nhắn của Tưởng Trạch lại, nếu hữu dụng thì in ra tờ A4 dán vào sách để tùy thời khích lệ bản thân.
Tưởng Trạch gõ chưa được bao lâu, đã trả lời Lâm Nhạc Nhạc.
Tưởng Trạch: Bí quyết là không yêu sớm.
Ông đây tin anh mới có quỷ.
Lâm Nhạc Nhạc nhét di động xuống dưới gối đầu.
Nói chuyện phiếm với trai thẳng móng heo như Tưởng Trạch thật sự là không dễ dàng, Lâm Nhạc Nhạc cảm khái trước khi ngủ.
Lấy một tuần làm đơn vị phân chia, cuộc sống trường học kỳ thật là bất biến, một khi thích ứng tiết tấu trong đó, ngày qua có bao nhiêu mau thì bấy nhiêu mau. Thật giống như Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình chỉ mới nói chuyện khuya với Tưởng Trạch rồi nhét điện thoại xuống dưới gối, vừa mở mắt đã qua một đêm.
Cậu rời giường cùng bạn cùng phòng đến căn tin ăn sáng, lúc lướt qua một bàn bạn cùng lớp khác, có mấy nam sinh nhướng mày nháy mắt cười với cậu.
Một người trong đó còn nói: "Lâm Nhạc Nhạc, cậu được đấy."
Lâm Nhạc Nhạc bị nói chẳng hiểu ra sao, dừng lại hỏi: "Cái gì?"
"Nhanh như vậy đã có nữ sinh trong khối tặng quà cho cậu rồi, đừng có mà vờ vịt, hôm qua có người thấy tận mắt."
Lâm Nhạc Nhạc bắt lấy tin tức mấu chốt, vội vàng hỏi: "Thế là ai tặng, cậu biết không?"
Nam sinh lắc đầu: "Tôi cũng không biết, ai biết được chứ, nhưng bọn họ nói nữ sinh kia rất xinh đẹp."
Nói xong lại nhướng mày nháy mắt với Lâm Nhạc Nhạc một cái.
Cho nên nói mà cơ bản chẳng khác gì không nói, Lâm Nhạc Nhạc như cũ mờ mịt ăn sáng.
Nhưng ăn sáng xong trả bát đũa, Lâm Nhạc Nhạc lại gặp Lí Quang Minh. Lí Quang Minh đã bỏ nạng, nhưng nhìn dáng vẻ đi đường vẫn thoáng có một chút mất tự nhiên, một chân không dám giẫm mạnh.
Lí Quang Minh nhìn thấy Lâm Nhạc Nhạc, không để ý tới cậu đi luôn như lần trước mà cau mày hung tượng nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Đừng đắc ý quá sớm."
Lâm Nhạc Nhạc sửng sốt, phản ứng lại, hộp chocolate kia không phải Lâm Miêu Miêu gì đó tặng đấy chứ?
Lâm Nhạc Nhạc nhìn Lí Quang Minh, cảm thấy thằng nhóc con này hình như cũng là người thành thật, nói đơn giản: "Tôi không đắc ý."
Khoe ra thêm khiêu khích, Lí Quang Minh cảm thấy Lâm Nhạc Nhạc trắng trợn bày ra cảm xúc này.
Lí Quang Minh vẫn nghiến răng nghiến lợi: "Chờ chân tao khỏi......"
Lâm Nhạc Nhạc sợ cậu ta lại muốn tuyên chiến, vội nói: "Chân cậu khỏi là việc tốt." Các học sinh xung quanh hiếu kì nhìn hai người bọn họ.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy chuyện này cho người khác nghe thấy cũng ảnh hưởng không tốt với Lâm Miêu Miêu, cậu kéo Lí Quang Minh qua, đứng trong góc lén lút nói với cậu ta: "Thật đấy, cậu không phải biết chocolate kia là ai tặng sao? Hay là ra chơi tôi đem đồ cho cậu, cậu trả giúp tôi được không?"
Lí Quang Minh phản ứng như lúc nghỉ hè: "Cậu còn dám không cần quà của cô ấy?"
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy Lí Quang Minh bị điên, thật đấy.
"Tôi nhận cậu tức, tôi trả cậu cũng dỗi, sao cậu khó hầu hạ vậy chứ?" Lâm Nhạc Nhạc giận.
Lí Quang Minh cũng hiểu được, bởi vậy nghẹn một lát: "Dù sao cậu đừng làm cô ấy thương tâm!"
Nói xong khập khiễng đi mất.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy tận mắt chứng kiến cái gì gọi là tình yêu không bến bờ. Không nói Lí Quang Minh người này thế nào, dù sao Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy đổi lập trường, mình tuyệt đối không có loại khí độ này.
Một tuần sau cuộc sống cơ bản không có biến hóa gì. Ban ngày Lâm Nhạc Nhạc ở trong lớp cố gắng làm bài, buổi tối lượn ở chỗ Tưởng Trạch tăng độ hảo cảm.
Thập Lục quản thúc điện thoại cực kỳ nghiêm khắc, phòng ngủ không có chỗ sạc pin, trong lớp cũng tùy thời tùy chỗ có chủ nhiệm lớp đột kích, bị bắt thì không trả. Bởi vậy Lâm Nhạc Nhạc tự cầm một cái sạc dự phòng đến, bình thường nhét điện thoại vào trong gối, cho nên một cái di động dùng một tuần cũng được.
Tám nhảm chuyện cuộc sống trung học, thực ra không có gì để nói. Thập Lục của Lâm Nhạc Nhạc so với trường cấp ba tư nhân của Tưởng Trạch căn bản không đủ trình. Nhưng Lâm Nhạc Nhạc cũng không sầu tìm đề tài, cậu từ học tập đến cuộc sống, luôn có thể từ chỗ thiên kì bách quái tìm được lối vào.
Nói chuyện phiếm tán gẫu với Đại ma vương nhiều xem như có tốt có xấu.
Tốt ở chỗ Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình có thể thả lỏng đối diện với Tưởng Trạch cũng càng ngày càng giống một người bạn qua mạng bình thường. Chỗ xấu là Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình có thể thả lỏng, đối diện với Tưởng Trạch cũng càng ngày càng giống bạn qua mạng bình thường.
Nhưng sự thật ở trước mắt, dù tiêu trừ khí tràng khủng bố, Đại ma vương vẫn là Đại ma vương, dưới tình huống như vậy thả lỏng cảnh giác kỳ thật cũng không phải một lựa chọn tốt, bởi vì một khi thả lỏng cảnh giác sẽ dễ dàng đắc ý vênh váo.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Chỉ chớp mắt mùa thu đã tới rồi, mấy ngày nữa em phải về nhà lấy quần áo.
Lâm Nhạc Nhạc nghĩ đến hộp chocolate bị cậu nhét vào tủ quần áo, không nhịn được đắc ý với Tưởng Trạch.
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Cái chocolate kia xem ra là không vứt đi được, anh nói em có nên trả lại không nhỉ?
Tưởng Trạch ngồi bên bàn học gõ chữ trên notebook, khung chat với Lâm Nhạc Nhạc để lại ở góc phải màn hình, thỉnh thoảng lại liếc mắt một cái.
Tưởng Trạch phóng to khung chat lên, cảm xúc không gợn sóng gõ chữ.
Tưởng Trạch: Biết là ai tặng rồi?
Nhạc Nhạc muốn lấy màu lam: Em biết rồi, hôm nay em tìm đúng người rồi, ngay cạnh lớp em, một bạn nữ xinh đẹp.
Tưởng Trạch gõ bàn phím mấy cái. Hắn không đáp lại Lâm Nhạc Nhạc ngay mà lại copy lời của Lâm Nhạc Nhạc, mở file ghi chép ra rồi ấn nút Enter, sau đó gõ một con số 9.
Nhìn lên trên, đều là chứng cứ phạm tội không tiếng động của Lâm Nhạc Nhạc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất