Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
Chương 42
Thiên tài nói láo Lâm Nhạc Nhạc nói xong đoạn này, lưng cũng thẳng đầu cũng ngẩng, cả người thần khí hẳn, tầm mắt hận không thể nhìn Tưởng Trạch cởi hết nhảy múa cho cậu.
Nhưng nói lại đối với chuyện này rốt cuộc ai đuối lý trong lòng Lâm Nhạc Nhạc vẫn có tính toán, cậu còn chưa vênh váo đến độ có thể tự mình thuyết phục mình. Bởi vậy thừa dịp Tưởng Trạch đắm chìm trong giảo biện chưa hồi thần, Lâm Nhạc Nhạc lập tức đứng dậy cầm lấy quần áo của mình, lại cúi đầu tìm được dép lê, sau đó muốn đi: "Anh tự nghĩ đi! Em đi ngủ đây."
Chạy mau chạy mau.
Lâm Nhạc Nhạc đưa lưng về phía Tưởng Trạch, lại lộ ra thần sắc thỏ đế.
"Từ từ." Tưởng Trạch giữ chặt Lâm Nhạc Nhạc.
Không phải đã phản ứng lại rồi đấy chứ?
Lâm Nhạc Nhạc cứng đờ, cậu kiên cường không quay đầu lại, nghiến răng nói: "Làm gì? Giờ muốn xin lỗi còn sớm lắm, em không muốn nhận."
Tự tin khiến người to gan, tự tin khiến người đổi trắng thay đen, tự tin cũng khiến người tràn ngập dũng khí, có thể từ trong nghịch cảnh niết bàn sống lại.
Tưởng Trạch nghe một đoạn Lâm Nhạc Nhạc nói vừa rồi, không thể nghi ngờ là bối rối... Suy nghĩ lại chuyện này chung quy có vài phần trách nhiệm của mình. Mặc dù động não là hiểu được Lâm Nhạc Nhạc lại đang nói nhảm thải hồng thí, nhưng đạo lý thì đạo lý, tâm tình là tâm tình.
Tưởng Trạch suýt nữa bị Lâm Nhạc Nhạc manh chết, làm sao còn có tâm tư gì đi so đo với Lâm Nhạc Nhạc lỗi ai lớn hơn nữa. Hắn chỉ muốn đè Lâm Nhạc Nhạc xuống đệm chăn hôn cậu, vuốt ve cậu, dùng đầu lưỡi cảm thụ cậu, xem cậu trừ miệng còn có chỗ nào ngọt.
Nhưng lý trí của Tưởng Trạch còn online, hắn biết rất nhiều chuyện hoàn toàn không ổn, bởi vậy hắn chỉ có thể nghẹn lại.
Kết quả của mạnh mẽ kìm chế là khi Lâm Nhạc Nhạc quay đầu nhìn hắn phát hiện sắc mặt Tưởng Trạch thâm trầm, cau mày, một bộ cực kì không kiên nhẫn lại táo bạo.
"Đi tắm rửa, sau đó ngủ." ngữ khí khi Tưởng Trạch mở miệng cũng hơi khàn, cẩn thận nghe thậm chí có vẻ cắn răng.
"Còn lâu em mới nghe lời anh! Em..." Lâm Nhạc Nhạc thức thời, cậu quay đầu lại vẫn là sắc mặt kiên cường vờ hung dữ, lại giống như hoa tuyết nghênh đón mặt trời là tan, Lâm Nhạc Nhạc mím môi cười: "Vừa nãy em đùa thôi, em đi ngay."
Này, giận thật đấy.
Lâm Nhạc Nhạc ôm khăn tắm ngồi cạnh bồn tắm lớn xả nước.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn, lúc này cửa phòng tắm đóng chặt, trong phòng chỉ có một mình cậu và tiếng nước ào ào.
Lâm Nhạc Nhạc chịu nhục nhỏ giọng mắng mỏ: "Giờ cứ bắt nạt em đi, đến lúc anh thích em đến độ không thể thiếu em xem, xem em bắt nạt anh chết không, đừng hòng van em thương anh yêu anh."
Tưởng Trạch đứng ở cửa gọi cậu: "Nhạc Nhạc."
Con bà nó, vừa rồi không nghe thấy lời nói của mình đấy chứ?
Lâm Nhạc Nhạc vội vàng miệng lại ngọt: "Dạ, làm sao vậy anh yêu?"
Cậu mở cửa phòng tắm ra thò đầu ra ngoài, mới phát hiện là cô giúp việc bưng hai chén canh lên.
Bà cười nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, chưa tắm rửa à? Uống canh ra mồ hôi rồi tắm cũng được."
Vừa nhìn thấy bà, lại nghĩ đến vừa rồi mình bởi vì chột dạ mà thốt lên gọi Tưởng Trạch là anh yêu, mặt Lâm Nhạc Nhạc đỏ lên. Da mặt cậu dày, nhưng đó là đối với người thân thuộc, trước mặt người ngoài thì Lâm Nhạc Nhạc văn tĩnh ngoan biết bao. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch đứng ở bên cạnh thật ra không có thần sắc khó xử gì, như thể vừa rồi Lâm Nhạc Nhạc gọi anh yêu bị hắn nuốt đi.
Bà buông bát: "Lát nữa cô lên dọn, hai cháu ăn trước."
Lâm Nhạc Nhạc vâng hai tiếng, còn không không biết xấu hổ ở trước mặt bà lộ ra quần áo lót quê mùa, chờ bà đi rồi cậu mới chạy đến, lại trách Tưởng Trạch: "Cô ấy đến sao anh không nói, làm em dọa cô ấy."
"Dọa chỗ nào?" Tưởng Trạch hỏi lại.
"Vừa rồi em gọi anh là anh yêu, chắc chắn cô ấy nghe thấy, còn không dọa à?" Lâm Nhạc Nhạc ngồi xuống bên cạnh bàn, hít mùi canh thật sâu.
Tưởng Trạch nhướng mày: "Gọi anh là anh yêu đáng sợ?"
Lâm Nhạc Nhạc trợn tròn mắt nhìn Tưởng Trạch, miệng đã uống canh: "Anh nói chuyện rất có lý."
Tưởng Trạch: "Múa rìu qua mắt thợ mà thôi."
Lâm Nhạc Nhạc: "......"
Cho là em nghe không hiểu chắc?! Quên đi, nhịn nhất thời canh thơm, lui vài bước biển rộng thịt nhiều.
Lâm Nhạc Nhạc ùng ục uống hai ngụm canh, mạnh mẽ vuốt ngực cho mình.
Ngày mai quay về thành phố J, Lâm Nhạc Nhạc thoải mái tắm xong thu dọn quần áo, trừ hai cái hôm nay cậu thay ra được cô giúp việc hong khô, Lâm Nhạc Nhạc nhét hết đồ đạc vào túi.
Tưởng Trạch trong quá trình này tựa vào đầu giường đọc sách điện tử, đọc không chớp mắt.
Lâm Nhạc Nhạc đi đến ven giường đặt balo ở chân giường, sau đó lại bò lên chỗ mình nằm, sau đó không nói một lời dùng gáy đối diện với Tưởng Trạch.
Không phải là lãnh đạm à, tôi cũng làm được.
Tưởng Trạch để máy đọc sách lên tủ đầu giường, tùy tay tắt đèn bàn, cũng nằm xuống theo.
Lâm Nhạc Nhạc như lò sưởi ấm, nóng hầm hập nằm bên cạnh hắn. Tưởng Trạch nhắm mắt lại đợi một lát, không thấy Lâm Nhạc Nhạc có động tĩnh gì, hắn vươn tay thò dưới chăn ôm thắt lưng Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc đẩy ra, lại từ phạm vi thế lực của Tưởng Trạch lăn ra ngoài, trong lòng đã sướng điên, nhưng ngoài miệng vẫn buồn bực hờn dỗi nói: "Làm gì?"
Tưởng Trạch hỏi cậu: "Không ôm ngủ à?"
"Anh muốn ôm là ôm, không ôm là không ôm, em đây không phải mất mặt à?" Lâm Nhạc Nhạc cục kì dụng tâm tìm chỗ cho mình, đồng thời cảm thấy nếu sau đó Tưởng Trạch nhận sai, cậu lập tức dán qua an ủi Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc tìm cách chờ Tưởng Trạch đến dỗ cậu, cậu có thể thuận thế đưa ra một ít điều kiện, nhưng mà trăm triệu không ngờ, thái độ của Tưởng Trạch cũng rõ ràng.
"Ừ, cũng phải, vậy ngủ đi." Tưởng Trạch rút tay lùi về.
Lâm Nhạc Nhạc: "......"
Anh đúng là một hán tử ngàn năm khó được một người! Sao anh ngầu lòi thế?
Lâm Nhạc Nhạc nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng mắng Tưởng Trạch một trăm tám mươi lần, sau đó thở phì phì nằm úp sấp ngủ.
Loại bực mình này kéo dài tới buổi sáng hôm sau, Lâm Nhạc Nhạc quật cường tự mình rửa mặt xong, thấy Tưởng Trạch là quay đầu bỏ chạy.
Thế cho nên không khí giữa hai người kì quái, buổi sáng xuống nhà ăn sáng cô giúp việc nghi ngờ nhìn Tưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc.
Hai người này hôm qua không phải còn anh yêu đến anh yêu đi à, hôm nay sao lại không được tự nhiên thế nhỉ?
Lâm Nhạc Nhạc ăn sáng xong lại lên tầng lấy balo xuống, sau đó ngồi ở sofa quay đầu liếc nhìn Tưởng Trạch, lúc này mới nói với hắn: "Chúng ta đi chưa?"
Hôm nay đã là thứ Hai, trường học đã bắt đầu đi học. Buổi sáng Lâm Nhạc Nhạc xem như nghỉ phép, nhưng buổi chiều không thể trốn học, bởi vậy cậu đặt vé xe mười giờ, lúc này đi xem như vừa kịp.
Tưởng Trạch chậm rãi uống sữa, sau đó đứng dậy đi qua: "Ừ, đi thôi." Một chút cũng nhìn không ra là có mâu thuẫn gì với Lâm Nhạc Nhạc, cái này càng giận.
Một chuyến này về hai người không biết khi nào mới được gặp lại, kết quả mình còn giận dỗi. Lâm Nhạc Nhạc nghĩ, cảm thấy Tưởng Trạch thật sự là quá xấu xa. Về phần mình xem video có gì vô trách nhiệm không, Lâm Nhạc Nhạc mạnh mẽ không thèm nghĩ nữa.
Lâm Nhạc Nhạc lên xe là ngoẹo đầu nhắm mắt làm bộ ngủ, làm bộ rồi ngủ thật, một đường tới nhà ga mới bị Tưởng Trạch đánh thức.
Lâm Nhạc Nhạc mở mắt ra nhìn, địa điểm vẫn là bãi đỗ xe lần trước, ánh sáng vẫn tối tăm như vậy, xung quanh cũng không có người thứ ba đi lại.
Cậu ngồi thẳng người cúi đầu cởi dây an toàn, Tưởng Trạch lại cầm cổ tay cậu.
"Lâm Nhạc Nhạc."
"Gì?" Lâm Nhạc Nhạc ngẩng đầu, mày vẫn nhăn lại, hiển nhiên là mất hứng, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu Tưởng Trạch lại hôn.
Cùng là bãi đỗ xe, cùng là nụ hôn không hề có dự báo, Lâm Nhạc Nhạc suýt nữa có ảo giác xuyên qua thời gian. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng lần này thời gian eo hẹp, Tưởng Trạch cũng chỉ có thể vội vàng hôn từ trong đến ngoài một lần, sau đó chủ động giúp Lâm Nhạc Nhạc cởi dây an toàn: "Đi thôi."
Lâm Nhạc Nhạc còn thở hổn hển, đã thấy Tưởng Trạch xuống xe.
Anh được lắm Tưởng Trạch, muốn hôn là hôn, hôn xong là đi. Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình vẫn nên giận.
Cậu ôm lấy balo xuống xe, quay đầu lại không thấy Tưởng Trạch, lại phát hiện Tưởng Trạch đứng ở cốp xe lấy đồ.
Sau khi đóng cốp xe, Tưởng Trạch cầm thêm mấy túi.
Lâm Nhạc Nhạc mất hứng thì mất hứng, lòng hiếu kỳ vẫn phải có, cậu thăm dò nhìn: "Cái gì vậy?"
"Đồ cho em mang về." Tưởng Trạch không giải thích nhiều, cũng không nói cho Lâm Nhạc Nhạc trên tay mình cụ thể là cái gì.
"Cho em xem đi." Lâm Nhạc Nhạc nói.
"Lát nữa lên xe thì xem." Tưởng Trạch từ chối.
"Không cho thì thôi." Lâm Nhạc Nhạc lại dùng gáy đối diện với Tưởng Trạch, vô cùng có cốt khí.
Hai người đến sát giờ, khi Lâm Nhạc Nhạc lên thang máy là chạy như bay, cuối cùng thiếu chút nữa không lên được.
Trong xe một nửa là trống không, bên cạnh đối diện Lâm Nhạc Nhạc cũng không có ai.
Không biết có phải trùng hợp không, cậu mới ngồi xuống Tưởng Trạch đã nhắn WeChat.
Tưởng Trạch: Lên xe chưa?
Lâm Nhạc Nhạc quyết định tạm thời không nói chuyện với hắn.
Cậu để túi lên giá, sau đó lấy hai gói to của Tưởng Trạch ra xem.
Trong một túi là một cái hộp lớn, mở ra là một đôi giày thể thao đủ hấp dẫn tất cả tầm mắt của nam sinh, bên trong còn có một tấm thiệp, xem chữ viết là của Tưởng Trạch, bốn chữ vô cùng đơn giản "Sinh nhật vui vẻ".
Lâm Nhạc Nhạc cũng là nam sinh bình thường, đương nhiên cũng thích đôi giày này, cậu cảm thấy mình chưa chắc đã nỡ đi, đành để ở nhà giữ gìn.
Cậu yêu thích không buông tay sờ sờ, sau đó không nói hai lời lại nhét về hộp, sung sướng mở túi thứ hai.
Tưởng Trạch làm người khác giận, nhưng quà thật sự là đáng yêu.
Trong túi thứ hai cũng là một cái hộp, nhưng so với giày thể thao thì lòe loẹt hơn nhiều. Lâm Nhạc Nhạc mở hộp ra nhìn, phát hiện bên trong là một đống lớn chocolate nước ngoài. Trong hộp chocolate còn có một cái hộp nho nhỏ, bên trong lại là thẻ ngân hàng???
Lâm Nhạc Nhạc: Vì sao còn có thẻ ngân hàng? Em không phải kiểu người như vậy.
Không biết Tưởng Trạch đang lái xe hay không, dù sao hắn nhắn tin rất nhanh.
Tưởng Trạch: Kiểu người như nào?
Lâm Nhạc Nhạc: Thì là cái kiểu người ham phú quý, tiếp cận anh chỉ là vì tiền của anh.
Lâm Nhạc Nhạc cực kì kiên định duy trì lập trường của mình, cậu quyết định phủ thẻ ngân hàng đầy bụi, lần sau gặp Tưởng Trạch trả lại cho hắn.
Tưởng Trạch: Anh không cảm thấy em là kiểu người đó.
Lâm Nhạc Nhạc đọc những lời này, thả lỏng, nhưng một câu sau của Tưởng Trạch thiếu chút nữa làm Lâm Nhạc Nhạc tức điên.
Tưởng Trạch: Anh chỉ cảm thấy em vừa tham vừa lười, không mang theo chút tiền trong người chỉ sợ sống khổ sở.
Anh mới vừa tham vừa lười, cả nhà anh vừa tham vừa lười!!
Lâm Nhạc Nhạc tức giận thiếu chút nữa bóp nát điện thoại. Cậu quyết định cho dù là trong thẻ ngân hàng có năm triệu, cậu cũng phải mua nhà xài hết sạch! Bằng không cậu không giải được mối hận trong lòng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc một lát lại cảm thấy ham học hỏi quan trọng hơn, lại hỏi: Vì sao lại có nhiều chocolate thế?
Tưởng Trạch: Anh thấy em rất thích ăn chocolate, chocolate người khác tặng không phải cũng trân quý à? Cho nên anh tặng cho em nhiều chút, đỡ phải cả ngày nhận chocolate không biết từ đâu.
Cách màn hình Lâm Nhạc Nhạc cũng có thể cảm giác ngữ khí của Tưởng Trạch có chút chua lòe, quan trọng là Tưởng Trạch còn nhớ chuyện cỏn con lúc trước cậu được nữ sinh nhét chocolate vào ngăn bàn.
Đúng là thù dai mà, Lâm Nhạc Nhạc chậc chậc lắc đầu.
Nếu Tưởng Trạch trực tiếp nói mấy lời này với Lâm Nhạc Nhạc, như vậy cảnh cáo gãy chân Lâm Nhạc Nhạc sẽ sợ ngay, nhưng khoảng cách sinh ra cảm giác an toàn, lá gan của Lâm Nhạc Nhạc cũng to: Ha, có chuyện gì nữa huynh đài cứ việc nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng. 【 ngậm tẩu thuốc 】
Tưởng Trạch: Về sau không được xem video như vậy.
Lâm Nhạc Nhạc cực kì kiêu ngạo: Anh có cho xem không, anh có cho xem không? Không thì anh nói cái rắm.
Ý ngoài lời là nếu anh không cho tôi xem của anh thì có xem không tôi cũng không chắc.
Tưởng Trạch bên kia ước chừng hơn nửa giờ không nhắn lại.
Ngay lúc Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy không hiểu được tâm tình của Tưởng Trạch, thực sự không yên muốn nhận sai, trong khung chat của hai người nảy lên một đoạn video.
Ở phòng tắm trong phòng của Tưởng Trạch mà Lâm Nhạc Nhạc đã quen thuộc, Tưởng Trạch chiếu điện thoại vào gương, rũ mắt kéo áo. Không có động tác chậm không có phối nhạc chỉ dừng lại năm sáu giây, nhưng so với video trên mạng mà Lâm Nhạc Nhạc thì dáng người đẹp hơn làm cho Lâm Nhạc Nhạc đỏ mặt tới mang tai.
Mẹ ơi! Ở đây có người không biết xấu hổ quay video! Lâm Nhạc Nhạc đỏ mặt lưu về ngay tắp lự.
Nhưng nói lại đối với chuyện này rốt cuộc ai đuối lý trong lòng Lâm Nhạc Nhạc vẫn có tính toán, cậu còn chưa vênh váo đến độ có thể tự mình thuyết phục mình. Bởi vậy thừa dịp Tưởng Trạch đắm chìm trong giảo biện chưa hồi thần, Lâm Nhạc Nhạc lập tức đứng dậy cầm lấy quần áo của mình, lại cúi đầu tìm được dép lê, sau đó muốn đi: "Anh tự nghĩ đi! Em đi ngủ đây."
Chạy mau chạy mau.
Lâm Nhạc Nhạc đưa lưng về phía Tưởng Trạch, lại lộ ra thần sắc thỏ đế.
"Từ từ." Tưởng Trạch giữ chặt Lâm Nhạc Nhạc.
Không phải đã phản ứng lại rồi đấy chứ?
Lâm Nhạc Nhạc cứng đờ, cậu kiên cường không quay đầu lại, nghiến răng nói: "Làm gì? Giờ muốn xin lỗi còn sớm lắm, em không muốn nhận."
Tự tin khiến người to gan, tự tin khiến người đổi trắng thay đen, tự tin cũng khiến người tràn ngập dũng khí, có thể từ trong nghịch cảnh niết bàn sống lại.
Tưởng Trạch nghe một đoạn Lâm Nhạc Nhạc nói vừa rồi, không thể nghi ngờ là bối rối... Suy nghĩ lại chuyện này chung quy có vài phần trách nhiệm của mình. Mặc dù động não là hiểu được Lâm Nhạc Nhạc lại đang nói nhảm thải hồng thí, nhưng đạo lý thì đạo lý, tâm tình là tâm tình.
Tưởng Trạch suýt nữa bị Lâm Nhạc Nhạc manh chết, làm sao còn có tâm tư gì đi so đo với Lâm Nhạc Nhạc lỗi ai lớn hơn nữa. Hắn chỉ muốn đè Lâm Nhạc Nhạc xuống đệm chăn hôn cậu, vuốt ve cậu, dùng đầu lưỡi cảm thụ cậu, xem cậu trừ miệng còn có chỗ nào ngọt.
Nhưng lý trí của Tưởng Trạch còn online, hắn biết rất nhiều chuyện hoàn toàn không ổn, bởi vậy hắn chỉ có thể nghẹn lại.
Kết quả của mạnh mẽ kìm chế là khi Lâm Nhạc Nhạc quay đầu nhìn hắn phát hiện sắc mặt Tưởng Trạch thâm trầm, cau mày, một bộ cực kì không kiên nhẫn lại táo bạo.
"Đi tắm rửa, sau đó ngủ." ngữ khí khi Tưởng Trạch mở miệng cũng hơi khàn, cẩn thận nghe thậm chí có vẻ cắn răng.
"Còn lâu em mới nghe lời anh! Em..." Lâm Nhạc Nhạc thức thời, cậu quay đầu lại vẫn là sắc mặt kiên cường vờ hung dữ, lại giống như hoa tuyết nghênh đón mặt trời là tan, Lâm Nhạc Nhạc mím môi cười: "Vừa nãy em đùa thôi, em đi ngay."
Này, giận thật đấy.
Lâm Nhạc Nhạc ôm khăn tắm ngồi cạnh bồn tắm lớn xả nước.
Cậu quay đầu lại liếc nhìn, lúc này cửa phòng tắm đóng chặt, trong phòng chỉ có một mình cậu và tiếng nước ào ào.
Lâm Nhạc Nhạc chịu nhục nhỏ giọng mắng mỏ: "Giờ cứ bắt nạt em đi, đến lúc anh thích em đến độ không thể thiếu em xem, xem em bắt nạt anh chết không, đừng hòng van em thương anh yêu anh."
Tưởng Trạch đứng ở cửa gọi cậu: "Nhạc Nhạc."
Con bà nó, vừa rồi không nghe thấy lời nói của mình đấy chứ?
Lâm Nhạc Nhạc vội vàng miệng lại ngọt: "Dạ, làm sao vậy anh yêu?"
Cậu mở cửa phòng tắm ra thò đầu ra ngoài, mới phát hiện là cô giúp việc bưng hai chén canh lên.
Bà cười nói với Lâm Nhạc Nhạc: "Nhạc Nhạc, chưa tắm rửa à? Uống canh ra mồ hôi rồi tắm cũng được."
Vừa nhìn thấy bà, lại nghĩ đến vừa rồi mình bởi vì chột dạ mà thốt lên gọi Tưởng Trạch là anh yêu, mặt Lâm Nhạc Nhạc đỏ lên. Da mặt cậu dày, nhưng đó là đối với người thân thuộc, trước mặt người ngoài thì Lâm Nhạc Nhạc văn tĩnh ngoan biết bao. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Trạch đứng ở bên cạnh thật ra không có thần sắc khó xử gì, như thể vừa rồi Lâm Nhạc Nhạc gọi anh yêu bị hắn nuốt đi.
Bà buông bát: "Lát nữa cô lên dọn, hai cháu ăn trước."
Lâm Nhạc Nhạc vâng hai tiếng, còn không không biết xấu hổ ở trước mặt bà lộ ra quần áo lót quê mùa, chờ bà đi rồi cậu mới chạy đến, lại trách Tưởng Trạch: "Cô ấy đến sao anh không nói, làm em dọa cô ấy."
"Dọa chỗ nào?" Tưởng Trạch hỏi lại.
"Vừa rồi em gọi anh là anh yêu, chắc chắn cô ấy nghe thấy, còn không dọa à?" Lâm Nhạc Nhạc ngồi xuống bên cạnh bàn, hít mùi canh thật sâu.
Tưởng Trạch nhướng mày: "Gọi anh là anh yêu đáng sợ?"
Lâm Nhạc Nhạc trợn tròn mắt nhìn Tưởng Trạch, miệng đã uống canh: "Anh nói chuyện rất có lý."
Tưởng Trạch: "Múa rìu qua mắt thợ mà thôi."
Lâm Nhạc Nhạc: "......"
Cho là em nghe không hiểu chắc?! Quên đi, nhịn nhất thời canh thơm, lui vài bước biển rộng thịt nhiều.
Lâm Nhạc Nhạc ùng ục uống hai ngụm canh, mạnh mẽ vuốt ngực cho mình.
Ngày mai quay về thành phố J, Lâm Nhạc Nhạc thoải mái tắm xong thu dọn quần áo, trừ hai cái hôm nay cậu thay ra được cô giúp việc hong khô, Lâm Nhạc Nhạc nhét hết đồ đạc vào túi.
Tưởng Trạch trong quá trình này tựa vào đầu giường đọc sách điện tử, đọc không chớp mắt.
Lâm Nhạc Nhạc đi đến ven giường đặt balo ở chân giường, sau đó lại bò lên chỗ mình nằm, sau đó không nói một lời dùng gáy đối diện với Tưởng Trạch.
Không phải là lãnh đạm à, tôi cũng làm được.
Tưởng Trạch để máy đọc sách lên tủ đầu giường, tùy tay tắt đèn bàn, cũng nằm xuống theo.
Lâm Nhạc Nhạc như lò sưởi ấm, nóng hầm hập nằm bên cạnh hắn. Tưởng Trạch nhắm mắt lại đợi một lát, không thấy Lâm Nhạc Nhạc có động tĩnh gì, hắn vươn tay thò dưới chăn ôm thắt lưng Lâm Nhạc Nhạc.
Lâm Nhạc Nhạc đẩy ra, lại từ phạm vi thế lực của Tưởng Trạch lăn ra ngoài, trong lòng đã sướng điên, nhưng ngoài miệng vẫn buồn bực hờn dỗi nói: "Làm gì?"
Tưởng Trạch hỏi cậu: "Không ôm ngủ à?"
"Anh muốn ôm là ôm, không ôm là không ôm, em đây không phải mất mặt à?" Lâm Nhạc Nhạc cục kì dụng tâm tìm chỗ cho mình, đồng thời cảm thấy nếu sau đó Tưởng Trạch nhận sai, cậu lập tức dán qua an ủi Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc tìm cách chờ Tưởng Trạch đến dỗ cậu, cậu có thể thuận thế đưa ra một ít điều kiện, nhưng mà trăm triệu không ngờ, thái độ của Tưởng Trạch cũng rõ ràng.
"Ừ, cũng phải, vậy ngủ đi." Tưởng Trạch rút tay lùi về.
Lâm Nhạc Nhạc: "......"
Anh đúng là một hán tử ngàn năm khó được một người! Sao anh ngầu lòi thế?
Lâm Nhạc Nhạc nghiến răng nghiến lợi ở trong lòng mắng Tưởng Trạch một trăm tám mươi lần, sau đó thở phì phì nằm úp sấp ngủ.
Loại bực mình này kéo dài tới buổi sáng hôm sau, Lâm Nhạc Nhạc quật cường tự mình rửa mặt xong, thấy Tưởng Trạch là quay đầu bỏ chạy.
Thế cho nên không khí giữa hai người kì quái, buổi sáng xuống nhà ăn sáng cô giúp việc nghi ngờ nhìn Tưởng Trạch và Lâm Nhạc Nhạc.
Hai người này hôm qua không phải còn anh yêu đến anh yêu đi à, hôm nay sao lại không được tự nhiên thế nhỉ?
Lâm Nhạc Nhạc ăn sáng xong lại lên tầng lấy balo xuống, sau đó ngồi ở sofa quay đầu liếc nhìn Tưởng Trạch, lúc này mới nói với hắn: "Chúng ta đi chưa?"
Hôm nay đã là thứ Hai, trường học đã bắt đầu đi học. Buổi sáng Lâm Nhạc Nhạc xem như nghỉ phép, nhưng buổi chiều không thể trốn học, bởi vậy cậu đặt vé xe mười giờ, lúc này đi xem như vừa kịp.
Tưởng Trạch chậm rãi uống sữa, sau đó đứng dậy đi qua: "Ừ, đi thôi." Một chút cũng nhìn không ra là có mâu thuẫn gì với Lâm Nhạc Nhạc, cái này càng giận.
Một chuyến này về hai người không biết khi nào mới được gặp lại, kết quả mình còn giận dỗi. Lâm Nhạc Nhạc nghĩ, cảm thấy Tưởng Trạch thật sự là quá xấu xa. Về phần mình xem video có gì vô trách nhiệm không, Lâm Nhạc Nhạc mạnh mẽ không thèm nghĩ nữa.
Lâm Nhạc Nhạc lên xe là ngoẹo đầu nhắm mắt làm bộ ngủ, làm bộ rồi ngủ thật, một đường tới nhà ga mới bị Tưởng Trạch đánh thức.
Lâm Nhạc Nhạc mở mắt ra nhìn, địa điểm vẫn là bãi đỗ xe lần trước, ánh sáng vẫn tối tăm như vậy, xung quanh cũng không có người thứ ba đi lại.
Cậu ngồi thẳng người cúi đầu cởi dây an toàn, Tưởng Trạch lại cầm cổ tay cậu.
"Lâm Nhạc Nhạc."
"Gì?" Lâm Nhạc Nhạc ngẩng đầu, mày vẫn nhăn lại, hiển nhiên là mất hứng, không nghĩ tới vừa ngẩng đầu Tưởng Trạch lại hôn.
Cùng là bãi đỗ xe, cùng là nụ hôn không hề có dự báo, Lâm Nhạc Nhạc suýt nữa có ảo giác xuyên qua thời gian. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Nhưng lần này thời gian eo hẹp, Tưởng Trạch cũng chỉ có thể vội vàng hôn từ trong đến ngoài một lần, sau đó chủ động giúp Lâm Nhạc Nhạc cởi dây an toàn: "Đi thôi."
Lâm Nhạc Nhạc còn thở hổn hển, đã thấy Tưởng Trạch xuống xe.
Anh được lắm Tưởng Trạch, muốn hôn là hôn, hôn xong là đi. Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình vẫn nên giận.
Cậu ôm lấy balo xuống xe, quay đầu lại không thấy Tưởng Trạch, lại phát hiện Tưởng Trạch đứng ở cốp xe lấy đồ.
Sau khi đóng cốp xe, Tưởng Trạch cầm thêm mấy túi.
Lâm Nhạc Nhạc mất hứng thì mất hứng, lòng hiếu kỳ vẫn phải có, cậu thăm dò nhìn: "Cái gì vậy?"
"Đồ cho em mang về." Tưởng Trạch không giải thích nhiều, cũng không nói cho Lâm Nhạc Nhạc trên tay mình cụ thể là cái gì.
"Cho em xem đi." Lâm Nhạc Nhạc nói.
"Lát nữa lên xe thì xem." Tưởng Trạch từ chối.
"Không cho thì thôi." Lâm Nhạc Nhạc lại dùng gáy đối diện với Tưởng Trạch, vô cùng có cốt khí.
Hai người đến sát giờ, khi Lâm Nhạc Nhạc lên thang máy là chạy như bay, cuối cùng thiếu chút nữa không lên được.
Trong xe một nửa là trống không, bên cạnh đối diện Lâm Nhạc Nhạc cũng không có ai.
Không biết có phải trùng hợp không, cậu mới ngồi xuống Tưởng Trạch đã nhắn WeChat.
Tưởng Trạch: Lên xe chưa?
Lâm Nhạc Nhạc quyết định tạm thời không nói chuyện với hắn.
Cậu để túi lên giá, sau đó lấy hai gói to của Tưởng Trạch ra xem.
Trong một túi là một cái hộp lớn, mở ra là một đôi giày thể thao đủ hấp dẫn tất cả tầm mắt của nam sinh, bên trong còn có một tấm thiệp, xem chữ viết là của Tưởng Trạch, bốn chữ vô cùng đơn giản "Sinh nhật vui vẻ".
Lâm Nhạc Nhạc cũng là nam sinh bình thường, đương nhiên cũng thích đôi giày này, cậu cảm thấy mình chưa chắc đã nỡ đi, đành để ở nhà giữ gìn.
Cậu yêu thích không buông tay sờ sờ, sau đó không nói hai lời lại nhét về hộp, sung sướng mở túi thứ hai.
Tưởng Trạch làm người khác giận, nhưng quà thật sự là đáng yêu.
Trong túi thứ hai cũng là một cái hộp, nhưng so với giày thể thao thì lòe loẹt hơn nhiều. Lâm Nhạc Nhạc mở hộp ra nhìn, phát hiện bên trong là một đống lớn chocolate nước ngoài. Trong hộp chocolate còn có một cái hộp nho nhỏ, bên trong lại là thẻ ngân hàng???
Lâm Nhạc Nhạc: Vì sao còn có thẻ ngân hàng? Em không phải kiểu người như vậy.
Không biết Tưởng Trạch đang lái xe hay không, dù sao hắn nhắn tin rất nhanh.
Tưởng Trạch: Kiểu người như nào?
Lâm Nhạc Nhạc: Thì là cái kiểu người ham phú quý, tiếp cận anh chỉ là vì tiền của anh.
Lâm Nhạc Nhạc cực kì kiên định duy trì lập trường của mình, cậu quyết định phủ thẻ ngân hàng đầy bụi, lần sau gặp Tưởng Trạch trả lại cho hắn.
Tưởng Trạch: Anh không cảm thấy em là kiểu người đó.
Lâm Nhạc Nhạc đọc những lời này, thả lỏng, nhưng một câu sau của Tưởng Trạch thiếu chút nữa làm Lâm Nhạc Nhạc tức điên.
Tưởng Trạch: Anh chỉ cảm thấy em vừa tham vừa lười, không mang theo chút tiền trong người chỉ sợ sống khổ sở.
Anh mới vừa tham vừa lười, cả nhà anh vừa tham vừa lười!!
Lâm Nhạc Nhạc tức giận thiếu chút nữa bóp nát điện thoại. Cậu quyết định cho dù là trong thẻ ngân hàng có năm triệu, cậu cũng phải mua nhà xài hết sạch! Bằng không cậu không giải được mối hận trong lòng. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lâm Nhạc Nhạc một lát lại cảm thấy ham học hỏi quan trọng hơn, lại hỏi: Vì sao lại có nhiều chocolate thế?
Tưởng Trạch: Anh thấy em rất thích ăn chocolate, chocolate người khác tặng không phải cũng trân quý à? Cho nên anh tặng cho em nhiều chút, đỡ phải cả ngày nhận chocolate không biết từ đâu.
Cách màn hình Lâm Nhạc Nhạc cũng có thể cảm giác ngữ khí của Tưởng Trạch có chút chua lòe, quan trọng là Tưởng Trạch còn nhớ chuyện cỏn con lúc trước cậu được nữ sinh nhét chocolate vào ngăn bàn.
Đúng là thù dai mà, Lâm Nhạc Nhạc chậc chậc lắc đầu.
Nếu Tưởng Trạch trực tiếp nói mấy lời này với Lâm Nhạc Nhạc, như vậy cảnh cáo gãy chân Lâm Nhạc Nhạc sẽ sợ ngay, nhưng khoảng cách sinh ra cảm giác an toàn, lá gan của Lâm Nhạc Nhạc cũng to: Ha, có chuyện gì nữa huynh đài cứ việc nói thẳng đi, không cần quanh co lòng vòng. 【 ngậm tẩu thuốc 】
Tưởng Trạch: Về sau không được xem video như vậy.
Lâm Nhạc Nhạc cực kì kiêu ngạo: Anh có cho xem không, anh có cho xem không? Không thì anh nói cái rắm.
Ý ngoài lời là nếu anh không cho tôi xem của anh thì có xem không tôi cũng không chắc.
Tưởng Trạch bên kia ước chừng hơn nửa giờ không nhắn lại.
Ngay lúc Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy không hiểu được tâm tình của Tưởng Trạch, thực sự không yên muốn nhận sai, trong khung chat của hai người nảy lên một đoạn video.
Ở phòng tắm trong phòng của Tưởng Trạch mà Lâm Nhạc Nhạc đã quen thuộc, Tưởng Trạch chiếu điện thoại vào gương, rũ mắt kéo áo. Không có động tác chậm không có phối nhạc chỉ dừng lại năm sáu giây, nhưng so với video trên mạng mà Lâm Nhạc Nhạc thì dáng người đẹp hơn làm cho Lâm Nhạc Nhạc đỏ mặt tới mang tai.
Mẹ ơi! Ở đây có người không biết xấu hổ quay video! Lâm Nhạc Nhạc đỏ mặt lưu về ngay tắp lự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất