Sau Khi Xuyên Thành Mẹ Pháo Hôi Công
Chương 90
Tưởng Trạch ở ngoài phòng sinh, không khống chế được một vài tưởng tượng khủng bố, tiếng kêu thảm thiết đau khổ hay là máu tươi đầm đìa, kéo dao mổ ra khâu lại.
Hắn không dám nghĩ Lâm Nhạc Nhạc bị muỗi cắn một cái cũng phải cho hắn xem, lúc này một mình ở bên trong sẽ khó chịu sợ hãi bao nhiêu.
Nhưng thật ra lúc sau tuy rằng tình huống trong phòng sinh hỗn loạn, thậm chí ngoài dự đoán của bác sĩ, nhưng chiều hướng không phải xấu.
Lâm Nhạc Nhạc không chỉ mang thai thoải mái, ngay cả sinh cũng thuận lợi. Mấy phương án bác sĩ chuẩn bị cho cậu cũng không cần dùng tới, sau khi vào phòng sinh chưa đến nửa tiếng, Lâm Nhạc Nhạc siết tay sinh con ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bác sĩ không phải chưa từng xử lý ca bệnh đặc biệt như Lâm Nhạc Nhạc, nhưng là lần đầu tiên gặp phải người không đau mà sinh con như cậu.
Lâm Nhạc Nhạc đầu đầy mồ hôi, còn thở phì phò cảm thán: "Sinh con mệt quá, sau này không bao giờ sinh nữa."
Bác sĩ im lặng tiếp tục làm việc, không muốn nói cho cậu biết nếu mỗi người đều có thể sinh giống cậu, vậy không có gì nguy hiểm gì khi sinh. Sinh con còn thoải mái hơn vào phòng phẫu thuật.
Lần trước Tưởng Thành Bình chờ ở ngoài phòng sinh là lúc Tưởng Trạch sinh ra, ông nghĩ đến đây lại cảm thán, thời gian trôi thật sự nhanh, nháy mắt ông đã có cháu.
Mặc dù nhớ đến dáng vẻ cáo mượn oai hùm của Lâm Nhạc Nhạc khiến cho Tưởng Thành Bình ngứa tay, nhưng đối với người sinh ra cháu mình, tâm trạng ông vẫn rất khác.
Hộ lý ôm đứa bé định đi tắm rửa, Lâm Nhạc Nhạc lao lực quay đầu qua hỏi: "Chị hộ lý ơi, nó có đẹp như ba nó không?"
Cậu nói đến Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc còn ôm một tia hy vọng cuối cùng là hệ thống lừa cậu, Tưởng Thần không bị chia đều nhan sắc.
Nhưng trẻ con khó nhìn ra được đẹp không, lại càng không nói so với người ba đẹp trai kia, chắc là không có khả năng. Nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Lâm Nhạc Nhạc, hộ lý vẫn thuận miệng dỗ dành: "Đẹp như ba nó." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lời này không tính là lừa gạt, bởi vì Tưởng Thần đẹp hơn Lâm Nhạc Nhạc.
Hệ thống chó má lừa tình mình, làm cho mình run sợ nhiều năm!
Lâm Nhạc Nhạc căm giận rồi lại tự đắc nghĩ: "Cuối cùng là để cho mình xoay chuyển vận mệnh của Thần Thần."
Lúc được đẩy ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, Lâm Nhạc Nhạc đã ngủ mất.
Tưởng Trạch thấy cửa phòng phẫu thuật mở, đứng dậy nghênh đón. Mặt Lâm Nhạc Nhạc thấm mồ hôi, hai má vẫn đỏ bừng, nếu không biết lúc trước cậu đi sinh con còn tưởng là cậu đi xông hơi.
Nhưng đây là Lâm Nhạc Nhạc trong mắt bác sĩ hộ lý và Tưởng Thành Bình, Lâm Nhạc Nhạc trong mắt Tưởng Trạch giờ phút này nhỏ yếu đáng thương co người, bé cưng nhà hắn không biết ở trong phòng phẫu thuật gặp tra tấn gì mà mình không biết, đã chết ngất trên giường bệnh.
Sắc mặt hồng nhuận? Không tồn tại, Tưởng Trạch liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy mặt Nhạc bảo trắng bệch lại còn thần chí không rõ.
Tim Tưởng Trạch sắp thít lại.
Hắn hỏi hộ lý, giọng hơi run rẩy: "Bao giờ em ấy tỉnh lại?"
Hộ lý hơi chần chừ, không biết biểu tình và giọng điệu giống như đối mặt với người bệnh nan y của Tưởng Trạch này từ đâu ra, "À, chắc là anh gọi dậy đi."
Không biết Tưởng Trạch nghe thấy không, dù sao trên mặt hắn vẫn đầy vẻ lo lắng, không chờ con ra, mà chắc là không nhớ rõ, quay đầu cùng Lâm Nhạc Nhạc về phòng bệnh, căn bản không giống như là người nhà của đứa bé.
Tưởng Thành Bình đứng sau thấy cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy cũng may hôm nay mình đến một chuyến, không thì cháu đích tôn nhà mình không có ai chăm. Ông vốn ôm cảm xúc ông cháu bình thường với Tưởng Thần lúc này lại đột nhiên thương yêu quan tâm Tưởng Thần hơn hẳn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Thành Bình không cảm thấy mình làm cha thất bại, ông cảm thấy mình lợi hại. Không nói gi khác, hiện tại Tưởng Trạch trổ mã như vậy, đó không phải là một tay ông dạy dỗ sao. Cho nên đối với ông, Tưởng Trạch ngược lại không giống như là một người đủ tư cách làm cha. Về phần Lâm Nhạc Nhạc lại càng không phải nói, một nhóc hồ ly tinh thôi, có thể dạy ai?
Thế là Tưởng Thành Bình ở ngoài phòng sinh hạ quyết tâm, sau này quan tâm Tưởng Thần nhiều chút.
Trong phòng bệnh.
Lâm Nhạc Nhạc ngủ sâu, trừ ngực phập phồng quy luật, cơ hồ không có động tác gì khác.
Tưởng Trạch lo lắng, căn bản không dám mở miệng gọi Lâm Nhạc Nhạc. Hắn ngồi ở cạnh giường bệnh cúi người hôn mặt cậu, xác định cậu vẫn ấm áp.
Trước đó hắn tra rất nhiều tư liệu xem phổ cập khoa học, biết chuyện sinh con có đôi khi phiền, sinh mấy giờ, sinh vài ngày cũng có. Tưởng Trạch tưởng mình đã chuẩn bị tốt, lại không ngờ Lâm Nhạc Nhạc ở trong có nửa tiếng, hắn đã cảm thấy chịu không nổi áp lực tâm lý, hiện tại chỉ có thể thấy may là cậu sinh coi như thuận lợi.
Tưởng Thành Bình theo sau vào phòng bệnh, thấy mắt Tưởng Trạch đỏ lên thì có chút không đành lòng. Ông dựa vào kinh nghiệm, mở miệng nói: "Sinh nhanh như vậy căn bản chẳng mệt là bao."
Tưởng Trạch nghe vậy nhíu mày nhìn ông, vặn hỏi: "Ba từng sinh?"
Tưởng Thành Bình: "..."
Tưởng Trạch cho ông một ánh mắt "Chưa từng sinh thì đừng nói nhảm".
Lâm Nhạc Nhạc ngủ không sâu, nghe thấy có người nói chuyện thì tỉnh.
Cậu quay đầu nhìn Tưởng Trạch, há miệng muốn nói gì đó, nhưng yết hầu ngứa khụ một tiếng.
Lực chú ý của Tưởng Trạch bị Lâm Nhạc Nhạc kéo lại, hắn cầm tay trong chăn của cậu nói: "Bé cưng, khó chịu không?"
Khó chịu không?
Lâm Nhạc Nhạc cảm nhận, cậu không có cảm giác khó chịu gì.
Lúc sinh con bác sĩ không động dao, không mổ đã sinh, lúc này trừ bụng có chút cảm giác ê ẩm, cậu không có cảm giác đặc biệt gì.
"Không khó chịu." giọng Lâm Nhạc Nhạc hơi khàn, thật ra là vừa mới ho khan không khụ được.
Nhưng lời này cộng thêm giọng lọt vào tai Tưởng Trạch, là Lâm Nhạc Nhạc ra vẻ kiên cường, cố ý an ủi mình.
Hắn càng xót xa.
Tưởng Thành Bình đứng sau thấy cảnh này, cảm thấy thằng nhóc Lâm Nhạc Nhạc này có năng lực, từng câu từng chữ như đập vào lòng con ông, chắc là cho dù mở miệng muốn chết cùng Tưởng Trạch, hắn cũng đồng ý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Thành Bình cảm thấy mình quá xem nhẹ Lâm Nhạc Nhạc.
Trong phòng bệnh thoáng im lặng một lát, sau bị Lâm Nhạc Nhạc đánh vỡ.
"Có một việc rất quan trọng." Lâm Nhạc Nhạc lại mở miệng nói với Tưởng Trạch: "Anh phải nói cho em biết anh đồng ý hay không."
Tưởng Thành Bình nghe lời này, cảm thấy mình đoán trúng lòng dạ của Lâm Nhạc Nhạc, quả nhiên lúc này mở miệng lược thuật trọng điểm.
Ông đứng cạnh liếc Lâm Nhạc Nhạc, xem cậu có thể nói ra cái gì. Nói đi, muốn nhà xe hay tiền. Người như vậy ông gặp nhiều.
Tưởng Trạch ừ một tiếng, lại giơ tay xoa đầu cậu: "Em nói đi."
Lâm Nhạc Nhạc chân thành tha thiết cầm tay Tưởng Trạch nói: "Lúc xuống xe em thấy Vương Lâu ở bệnh viện, anh đi một vòng xem có phải anh ấy được không?"
Vương Lâu, nam minh tinh nổi tiếng, một trong những ông chồng quốc dân. Gần đây Lâm Nhạc Nhạc đu phim của anh ta, còn thích anh ta. Lúc trước đau bụng chưa kịp xem kỹ, bây giờ nhớ ra thế nào cũng cảm thấy là anh ta.
Nếu không phải bệnh viện không thích hợp, Lâm Nhạc Nhạc còn cảm thấy chắc là Đại ma vương không muốn, cậu đã muốn nhờ Tưởng Trạch đi một vòng, nếu gặp người ta thì xin chữ ký. Nhưng cậu lại thôi, sau này có cơ hội nhờ Khương Hoài làm cho mình thì thực tế hơn.
Tưởng Thành Bình: "??"
Tưởng Trạch tỉnh táo lại, hắn mím môi xoa đầu Lâm Nhạc Nhạc: "Em nói gì?"
Biểu cảm này Lâm Nhạc Nhạc quá quen, chiêu mất hứng của Đại ma vương, cười như không cười thật ra lòng tràn đầy tính toán xấu, thò tay có thể chơi Lâm Nhạc Nhạc mệt.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình lui một bước trời cao biển rộng: "Em, em từ chối nói chuyện với người điếc, anh đừng quấy rầy em ngủ, đi đi đi."
Đêm ba mươi trong bệnh viện là một đêm yên bình như vậy, ngoài ba mươi lại náo nhiệt bạn bè.
Trên giường trẻ con, Tưởng Thần nhắm mắt chính thức bước chân vào thế giới này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vương Lâu là người qua đường giáp, đừng để ý.
Mọi người cũng đừng tưởng tượng cơ vòng của Lâm Nhạc Nhạc.
Người bình thường không hề vô cảm lúc mang thai, một câu"Đau bụng" làmở chốt, nửatiếng saucon rơi xuống đất, sinh xong bụng không đau.
Cơ vòng của Lâm Nhạc Nhạc trước 18 tuổi là thế nào thì giờ thế đó.
Chính là loại thể chất nghịch thiên đó.
Không thì người ta cũng không đảm đương nổi vai nam chính truyện sinh con.
Cái này gọi là ăn cơm bằng tài năng.
Đừng nghĩ cái gì khoa học hay không khoa học, đàn ông sinh con được còn khoa học cái gì.
Hắn không dám nghĩ Lâm Nhạc Nhạc bị muỗi cắn một cái cũng phải cho hắn xem, lúc này một mình ở bên trong sẽ khó chịu sợ hãi bao nhiêu.
Nhưng thật ra lúc sau tuy rằng tình huống trong phòng sinh hỗn loạn, thậm chí ngoài dự đoán của bác sĩ, nhưng chiều hướng không phải xấu.
Lâm Nhạc Nhạc không chỉ mang thai thoải mái, ngay cả sinh cũng thuận lợi. Mấy phương án bác sĩ chuẩn bị cho cậu cũng không cần dùng tới, sau khi vào phòng sinh chưa đến nửa tiếng, Lâm Nhạc Nhạc siết tay sinh con ra. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bác sĩ không phải chưa từng xử lý ca bệnh đặc biệt như Lâm Nhạc Nhạc, nhưng là lần đầu tiên gặp phải người không đau mà sinh con như cậu.
Lâm Nhạc Nhạc đầu đầy mồ hôi, còn thở phì phò cảm thán: "Sinh con mệt quá, sau này không bao giờ sinh nữa."
Bác sĩ im lặng tiếp tục làm việc, không muốn nói cho cậu biết nếu mỗi người đều có thể sinh giống cậu, vậy không có gì nguy hiểm gì khi sinh. Sinh con còn thoải mái hơn vào phòng phẫu thuật.
Lần trước Tưởng Thành Bình chờ ở ngoài phòng sinh là lúc Tưởng Trạch sinh ra, ông nghĩ đến đây lại cảm thán, thời gian trôi thật sự nhanh, nháy mắt ông đã có cháu.
Mặc dù nhớ đến dáng vẻ cáo mượn oai hùm của Lâm Nhạc Nhạc khiến cho Tưởng Thành Bình ngứa tay, nhưng đối với người sinh ra cháu mình, tâm trạng ông vẫn rất khác.
Hộ lý ôm đứa bé định đi tắm rửa, Lâm Nhạc Nhạc lao lực quay đầu qua hỏi: "Chị hộ lý ơi, nó có đẹp như ba nó không?"
Cậu nói đến Tưởng Trạch.
Lâm Nhạc Nhạc còn ôm một tia hy vọng cuối cùng là hệ thống lừa cậu, Tưởng Thần không bị chia đều nhan sắc.
Nhưng trẻ con khó nhìn ra được đẹp không, lại càng không nói so với người ba đẹp trai kia, chắc là không có khả năng. Nhưng lúc này nhìn thấy ánh mắt tha thiết của Lâm Nhạc Nhạc, hộ lý vẫn thuận miệng dỗ dành: "Đẹp như ba nó." (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lời này không tính là lừa gạt, bởi vì Tưởng Thần đẹp hơn Lâm Nhạc Nhạc.
Hệ thống chó má lừa tình mình, làm cho mình run sợ nhiều năm!
Lâm Nhạc Nhạc căm giận rồi lại tự đắc nghĩ: "Cuối cùng là để cho mình xoay chuyển vận mệnh của Thần Thần."
Lúc được đẩy ra khỏi cửa phòng phẫu thuật, Lâm Nhạc Nhạc đã ngủ mất.
Tưởng Trạch thấy cửa phòng phẫu thuật mở, đứng dậy nghênh đón. Mặt Lâm Nhạc Nhạc thấm mồ hôi, hai má vẫn đỏ bừng, nếu không biết lúc trước cậu đi sinh con còn tưởng là cậu đi xông hơi.
Nhưng đây là Lâm Nhạc Nhạc trong mắt bác sĩ hộ lý và Tưởng Thành Bình, Lâm Nhạc Nhạc trong mắt Tưởng Trạch giờ phút này nhỏ yếu đáng thương co người, bé cưng nhà hắn không biết ở trong phòng phẫu thuật gặp tra tấn gì mà mình không biết, đã chết ngất trên giường bệnh.
Sắc mặt hồng nhuận? Không tồn tại, Tưởng Trạch liếc mắt một cái chỉ nhìn thấy mặt Nhạc bảo trắng bệch lại còn thần chí không rõ.
Tim Tưởng Trạch sắp thít lại.
Hắn hỏi hộ lý, giọng hơi run rẩy: "Bao giờ em ấy tỉnh lại?"
Hộ lý hơi chần chừ, không biết biểu tình và giọng điệu giống như đối mặt với người bệnh nan y của Tưởng Trạch này từ đâu ra, "À, chắc là anh gọi dậy đi."
Không biết Tưởng Trạch nghe thấy không, dù sao trên mặt hắn vẫn đầy vẻ lo lắng, không chờ con ra, mà chắc là không nhớ rõ, quay đầu cùng Lâm Nhạc Nhạc về phòng bệnh, căn bản không giống như là người nhà của đứa bé.
Tưởng Thành Bình đứng sau thấy cảnh này, bỗng nhiên cảm thấy cũng may hôm nay mình đến một chuyến, không thì cháu đích tôn nhà mình không có ai chăm. Ông vốn ôm cảm xúc ông cháu bình thường với Tưởng Thần lúc này lại đột nhiên thương yêu quan tâm Tưởng Thần hơn hẳn. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Thành Bình không cảm thấy mình làm cha thất bại, ông cảm thấy mình lợi hại. Không nói gi khác, hiện tại Tưởng Trạch trổ mã như vậy, đó không phải là một tay ông dạy dỗ sao. Cho nên đối với ông, Tưởng Trạch ngược lại không giống như là một người đủ tư cách làm cha. Về phần Lâm Nhạc Nhạc lại càng không phải nói, một nhóc hồ ly tinh thôi, có thể dạy ai?
Thế là Tưởng Thành Bình ở ngoài phòng sinh hạ quyết tâm, sau này quan tâm Tưởng Thần nhiều chút.
Trong phòng bệnh.
Lâm Nhạc Nhạc ngủ sâu, trừ ngực phập phồng quy luật, cơ hồ không có động tác gì khác.
Tưởng Trạch lo lắng, căn bản không dám mở miệng gọi Lâm Nhạc Nhạc. Hắn ngồi ở cạnh giường bệnh cúi người hôn mặt cậu, xác định cậu vẫn ấm áp.
Trước đó hắn tra rất nhiều tư liệu xem phổ cập khoa học, biết chuyện sinh con có đôi khi phiền, sinh mấy giờ, sinh vài ngày cũng có. Tưởng Trạch tưởng mình đã chuẩn bị tốt, lại không ngờ Lâm Nhạc Nhạc ở trong có nửa tiếng, hắn đã cảm thấy chịu không nổi áp lực tâm lý, hiện tại chỉ có thể thấy may là cậu sinh coi như thuận lợi.
Tưởng Thành Bình theo sau vào phòng bệnh, thấy mắt Tưởng Trạch đỏ lên thì có chút không đành lòng. Ông dựa vào kinh nghiệm, mở miệng nói: "Sinh nhanh như vậy căn bản chẳng mệt là bao."
Tưởng Trạch nghe vậy nhíu mày nhìn ông, vặn hỏi: "Ba từng sinh?"
Tưởng Thành Bình: "..."
Tưởng Trạch cho ông một ánh mắt "Chưa từng sinh thì đừng nói nhảm".
Lâm Nhạc Nhạc ngủ không sâu, nghe thấy có người nói chuyện thì tỉnh.
Cậu quay đầu nhìn Tưởng Trạch, há miệng muốn nói gì đó, nhưng yết hầu ngứa khụ một tiếng.
Lực chú ý của Tưởng Trạch bị Lâm Nhạc Nhạc kéo lại, hắn cầm tay trong chăn của cậu nói: "Bé cưng, khó chịu không?"
Khó chịu không?
Lâm Nhạc Nhạc cảm nhận, cậu không có cảm giác khó chịu gì.
Lúc sinh con bác sĩ không động dao, không mổ đã sinh, lúc này trừ bụng có chút cảm giác ê ẩm, cậu không có cảm giác đặc biệt gì.
"Không khó chịu." giọng Lâm Nhạc Nhạc hơi khàn, thật ra là vừa mới ho khan không khụ được.
Nhưng lời này cộng thêm giọng lọt vào tai Tưởng Trạch, là Lâm Nhạc Nhạc ra vẻ kiên cường, cố ý an ủi mình.
Hắn càng xót xa.
Tưởng Thành Bình đứng sau thấy cảnh này, cảm thấy thằng nhóc Lâm Nhạc Nhạc này có năng lực, từng câu từng chữ như đập vào lòng con ông, chắc là cho dù mở miệng muốn chết cùng Tưởng Trạch, hắn cũng đồng ý. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Tưởng Thành Bình cảm thấy mình quá xem nhẹ Lâm Nhạc Nhạc.
Trong phòng bệnh thoáng im lặng một lát, sau bị Lâm Nhạc Nhạc đánh vỡ.
"Có một việc rất quan trọng." Lâm Nhạc Nhạc lại mở miệng nói với Tưởng Trạch: "Anh phải nói cho em biết anh đồng ý hay không."
Tưởng Thành Bình nghe lời này, cảm thấy mình đoán trúng lòng dạ của Lâm Nhạc Nhạc, quả nhiên lúc này mở miệng lược thuật trọng điểm.
Ông đứng cạnh liếc Lâm Nhạc Nhạc, xem cậu có thể nói ra cái gì. Nói đi, muốn nhà xe hay tiền. Người như vậy ông gặp nhiều.
Tưởng Trạch ừ một tiếng, lại giơ tay xoa đầu cậu: "Em nói đi."
Lâm Nhạc Nhạc chân thành tha thiết cầm tay Tưởng Trạch nói: "Lúc xuống xe em thấy Vương Lâu ở bệnh viện, anh đi một vòng xem có phải anh ấy được không?"
Vương Lâu, nam minh tinh nổi tiếng, một trong những ông chồng quốc dân. Gần đây Lâm Nhạc Nhạc đu phim của anh ta, còn thích anh ta. Lúc trước đau bụng chưa kịp xem kỹ, bây giờ nhớ ra thế nào cũng cảm thấy là anh ta.
Nếu không phải bệnh viện không thích hợp, Lâm Nhạc Nhạc còn cảm thấy chắc là Đại ma vương không muốn, cậu đã muốn nhờ Tưởng Trạch đi một vòng, nếu gặp người ta thì xin chữ ký. Nhưng cậu lại thôi, sau này có cơ hội nhờ Khương Hoài làm cho mình thì thực tế hơn.
Tưởng Thành Bình: "??"
Tưởng Trạch tỉnh táo lại, hắn mím môi xoa đầu Lâm Nhạc Nhạc: "Em nói gì?"
Biểu cảm này Lâm Nhạc Nhạc quá quen, chiêu mất hứng của Đại ma vương, cười như không cười thật ra lòng tràn đầy tính toán xấu, thò tay có thể chơi Lâm Nhạc Nhạc mệt.
Lâm Nhạc Nhạc cảm thấy mình lui một bước trời cao biển rộng: "Em, em từ chối nói chuyện với người điếc, anh đừng quấy rầy em ngủ, đi đi đi."
Đêm ba mươi trong bệnh viện là một đêm yên bình như vậy, ngoài ba mươi lại náo nhiệt bạn bè.
Trên giường trẻ con, Tưởng Thần nhắm mắt chính thức bước chân vào thế giới này.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Vương Lâu là người qua đường giáp, đừng để ý.
Mọi người cũng đừng tưởng tượng cơ vòng của Lâm Nhạc Nhạc.
Người bình thường không hề vô cảm lúc mang thai, một câu"Đau bụng" làmở chốt, nửatiếng saucon rơi xuống đất, sinh xong bụng không đau.
Cơ vòng của Lâm Nhạc Nhạc trước 18 tuổi là thế nào thì giờ thế đó.
Chính là loại thể chất nghịch thiên đó.
Không thì người ta cũng không đảm đương nổi vai nam chính truyện sinh con.
Cái này gọi là ăn cơm bằng tài năng.
Đừng nghĩ cái gì khoa học hay không khoa học, đàn ông sinh con được còn khoa học cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất