Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học
Chương 18:
Chu Tử Yến đứng dậy, cười nói: “Không sao đâu, chỉ hơi đau một chút thôi.”
Tuy cô ấy đã xua tay nói không sao nhưng sắc mặt cô ấy lại càng ngày càng tái. Cô mơ hồ nhận ra môi mình đã run lên mấy lần khi nói, hiểu nhiên cơn đau không chỉ như những gì cô nói.
“Gót chân Tiểu Yến có một vết thương cũ.” Triệu Vân nói.
Chu Tử Yến vẫn đang lẩm bẩm: "Không biết tại sao, tuy thân xác tôi đã chết nhưng những vết thương cũ này vẫn còn theo đến đây..."
Sở Phi Niên liếc nhìn cô ấy rồi quay đi, cô ấy trực tiếp lao vào nhà Nguyên Dật, theo sau là Úc Tinh Hà, cái đuôi của Sở Phi Niên trước mặt nhẹ nhàng vuốt ve mũi anh, khiến anh ngứa ngáy, da đầu tê dại, anh nhanh chóng đưa tay ra bịt miệng và mũi để ngăn cơn hắt hơi.
Nguyên Dật cũng không ngờ mình sẽ mơ thấy người con gái đã qua đời nửa năm trước ngay tại chính nơi người ấy qua đời. Anh ta lại mơ thấy cô ấy, nhưng không chỉ cô ấy.
"Úc Tinh Hà? Tiểu Yến rất thích anh dường như chẳng có gì sai nếu tôi mơ thấy anh cả, vậy còn cô là ai?" Nguyên Dật nhìn về phía Sở Phi Niên. Tất cả những ngôi sao nữ mà anh ta biết trong giới giải trí đều đã từng phẫu thuật thẩm mỹ. Anh cũng không nhớ trong giới giải trí có ngôi sao nữ nào đẹp như vậy.
Sở Phi Niên khoanh tay nhìn Chu Tử Yến, cô không nói gì nhưng Chu Tử Yến lại cảm nhận được vẻ thúc giục trong ánh mắt cô. Cô ấy lập tức nói mục đích chuyến viếng thăm này cho Nguyên Dật: "Anh đã sửa lại di chúc của tôi sao?"
"Ừ." Nguyên Dật gật đầu. Nhưng anh ta lại chẳng thấy áy náy chút nào, ngược lại còn cười nói: "Tôi đã đổi theo yêu cầu của cô mà. Lâu vậy rồi cô mới đến gặp tôi chỉ là để xác nhận điều này à? Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp mọi việc thỏa đáng."
Nói xong, hốc mắt anh ta đã đỏ hoe.
Chu Tử Yến vốn đang vừa tức vừa giận bỗng sững người ngay đó, cả khuôn mặt đều mang vẻ cực kỳ ngỡ ngàng.
Triệu Vân cầm tay cô kéo ra sau mình. Cô ấy nhìn Nguyên Dật, tức giận nói: "Anh thực sự thay đổi theo yêu cầu của Tiểu Yến sao?"
"Tôi đã thay đổi theo yêu cầu của Tiểu Yến, lúc đó có cả bản ghi âm và nhân chứng. Hơn nữa, Tiểu Yến đã tự ký tên rồi." Nguyên Dật vừa nói, đôi mắt anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm Chu Tử Yến.
"Tôi muốn để lại ngôi nhà cho A Vân, còn vài thứ khác nữa. Trừ những thứ này, mọi thứ khác đều phải được đưa đi quyên góp. nhưng A Vân bảo cô ấy không biết gì về ngôi nhà cả..." Chu Tử Yến ngơ ngác nhìn Nguyên Dật.
Triệu Vân trông cũng có vẻ tức giận.
Úc Tinh Hà hắng giọng, nói: "Anh đã nói có cả bản ghi âm và nhân chứng. Vậy những điều anh nói là thật hay giả chỉ cần mời nhân chứng hoặc kiểm tra tính xác thực của bản ghi âm là được đúng không?"
"Đương nhiên!" Nguyên Dật gật đầu chẳng cần nghĩ suy.
Triệu Vân lại nói: "Có kịp kiểm tra tính xác thực tính xác thực trong đêm nay không? Nếu không kịp thì Tiểu Yến liệu có thể chờ nổi hay không đây?"
"Tớ có thể đợi được!" Chu Tử Yến nói, hình như gót chân của cô ấy càng ngày càng đau. Đến cả giọng nói lúc nói chuyện cũng bất ổn thấy rõ. Thậm chí cô ấy còn chẳng đứng vững nổi, lúc nào cô ấy cũng phải dựa vào Triệu Vân đứng trước mặt cô ấy." A Vân, cậu yên tâm, tớ chờ được. Ngày mai cậu tìm anh ta lấy bằng chứng nhé, xem anh ta rốt cuộc có nói thật hay không."
"Tiểu Yến, cậu còn không nhớ di chúc của mình ra sao à? Cậu lại còn muốn xác minh những gì anh ta nói có phải thật không nữa à?" Triệu Vân đột ngột quay lại, trừng mắt nhìn cô ấy.
Chu Tử Yến lại nâng tay lên gõ đầu: "Tớ không nhớ nữa... Có thể tớ thật sự đã quên chuyện này đúng không?"
“Bản di chúc đầu tiên mà Tiểu Yến nhờ tôi lập quả thật muốn cho cô Triệu Vân đây vài thứ đồ, chính là căn nhà đó. Nhưng mấy ngày sau, Tiểu Yến đột nhiên đến tìm tôi, nói muốn đổi di chúc. Về chuyện tại sao lại đổi di chúc, ta không biết nhưng ta chắc chắn cô đã làm gì đó khiến Tiểu Yến thất vọng, lúc cô ấy đến tìm tôi cũng chẳng vui vẻ gì." Nguyên Dật mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Triệu Vân.
Thực ra, anh ta thấy tâm trạng Chu Tử Yến ngày đó không tốt nên khuyên cô ấy thay đổi di chúc sau cũng được. Nhưng thái độ lúc ấy của Chu Tử Yến thật sự rất kiên quyết.
Chu Tử Yến nghe vậy bèn nhìn về phía Triệu Vân: "A Vân, Lúc ấy chúng ta... xảy ra chuyện gì à?"
"Không." Triệu Vân một mực phủ nhận. Cô ấy nắm tay Chu Tử Yến, nói: "Tiểu Yến, cậu tin những điều anh ta nói sao? Đừng quên anh ấy làm gì, anh ta chính là luật sư đấy. Một câu nói của anh ta cũng chẳng biết thuyết phục được bao nhiêu người! Cẩn thận cả cái miệng ấy cũng toàn lời dối trá không! Rõ ràng anh ta thấy cậu không nhớ gì, lại ỷ vào chuyện cậu đã chết nên muốn..."
"A Vân!" Chu Tử Yến ngắt lời nàng, cô ấy nhìn thứ mình đang cầm trên tay. "A Vân, cậu có bạn trai bao giờ vậy? Sao tớ lại chẳng biết gì cả?"
Trong nháy mắt, Triệu Vân kích động đột ngột rút tay lại. Cô ấy xoa ngón tay cái bên phải với ngón đeo nhẫn bên trái vài lần rồi nói: "Tiểu Yến, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Sao mà tớ có bạn trai được?"
Đúng lúc này, Sở Phi Niên chưa lên tiếng nào bỗng quay qua hỏi: "Chu Tử Yến, ngày cô chết tại sao cô lại đi đến hành lang?"
“Hả?” Chu Tử Yến sững sờ, theo bản năng cố gắng nhớ lại. Thời gian trôi đi, biểu cảm đau đớn và mơ hồ cùng hiện trên khuôn mặt cô ấy, Chu Tử Yến giơ tay vỗ đầu liên hồi, nói: “Hình như tôi… Nghe thấy tiếng chó sủa, kêu rất lâu, ở ngay cầu thang bộ… Không ai quản nó cả, tôi muốn ra xem tình hình, sau đó…”
Sau đó cô ấy mở cửa ra ngoài, đi về phía cầu thang bộ, tiếng chó sủa vang vọng nghe rất đáng thương. Khi cô ấy vịn tay vào lan can muốn đi xuống tầng dưới…
“Đau quá! Chân của tôi đau quá!” Chu Tử Yến bỗng ngồi thụp xuống, gót chân truyền đến cảm giác đau đớn như bị ai đó cầm cái cưa cưa qua cưa lại. Cô ấy ôm chặt gót chân bên phải, cơ thể run bần bật vì đau đớn.
“Tiểu Yến!” Nguyên Dật theo bản năng muốn chạy về phía cô ấy, Triệu Vân lại xoay người nhìn anh ta đầy cảnh giác.
Sở Phi Niên nhìn Triệu Vân rồi lại nhìn Nguyên Dật đang lo lắng bên kia, cuối cùng đặt ánh mắt trên người Chu Tử Yến. Cô cụp mắt, giọng nói càng khàn: “Chu Tử Yến, cô bị lăn xuống cầu thang khi bước xuống tầng, tại sao lúc ấy lại bị lăn xuống? Bước hụt à? Hay bởi vì vết thương cũ tái phát làm chân bị đau?”
“Tôi… Tôi không nhớ rõ…” Chu Tử Yến vùi mặt vào giữa hai đầu gối, ký ức của cô ấy bị ngắt quãng ở đoạn này.
Tuy cô ấy đã xua tay nói không sao nhưng sắc mặt cô ấy lại càng ngày càng tái. Cô mơ hồ nhận ra môi mình đã run lên mấy lần khi nói, hiểu nhiên cơn đau không chỉ như những gì cô nói.
“Gót chân Tiểu Yến có một vết thương cũ.” Triệu Vân nói.
Chu Tử Yến vẫn đang lẩm bẩm: "Không biết tại sao, tuy thân xác tôi đã chết nhưng những vết thương cũ này vẫn còn theo đến đây..."
Sở Phi Niên liếc nhìn cô ấy rồi quay đi, cô ấy trực tiếp lao vào nhà Nguyên Dật, theo sau là Úc Tinh Hà, cái đuôi của Sở Phi Niên trước mặt nhẹ nhàng vuốt ve mũi anh, khiến anh ngứa ngáy, da đầu tê dại, anh nhanh chóng đưa tay ra bịt miệng và mũi để ngăn cơn hắt hơi.
Nguyên Dật cũng không ngờ mình sẽ mơ thấy người con gái đã qua đời nửa năm trước ngay tại chính nơi người ấy qua đời. Anh ta lại mơ thấy cô ấy, nhưng không chỉ cô ấy.
"Úc Tinh Hà? Tiểu Yến rất thích anh dường như chẳng có gì sai nếu tôi mơ thấy anh cả, vậy còn cô là ai?" Nguyên Dật nhìn về phía Sở Phi Niên. Tất cả những ngôi sao nữ mà anh ta biết trong giới giải trí đều đã từng phẫu thuật thẩm mỹ. Anh cũng không nhớ trong giới giải trí có ngôi sao nữ nào đẹp như vậy.
Sở Phi Niên khoanh tay nhìn Chu Tử Yến, cô không nói gì nhưng Chu Tử Yến lại cảm nhận được vẻ thúc giục trong ánh mắt cô. Cô ấy lập tức nói mục đích chuyến viếng thăm này cho Nguyên Dật: "Anh đã sửa lại di chúc của tôi sao?"
"Ừ." Nguyên Dật gật đầu. Nhưng anh ta lại chẳng thấy áy náy chút nào, ngược lại còn cười nói: "Tôi đã đổi theo yêu cầu của cô mà. Lâu vậy rồi cô mới đến gặp tôi chỉ là để xác nhận điều này à? Yên tâm, tôi sẽ sắp xếp mọi việc thỏa đáng."
Nói xong, hốc mắt anh ta đã đỏ hoe.
Chu Tử Yến vốn đang vừa tức vừa giận bỗng sững người ngay đó, cả khuôn mặt đều mang vẻ cực kỳ ngỡ ngàng.
Triệu Vân cầm tay cô kéo ra sau mình. Cô ấy nhìn Nguyên Dật, tức giận nói: "Anh thực sự thay đổi theo yêu cầu của Tiểu Yến sao?"
"Tôi đã thay đổi theo yêu cầu của Tiểu Yến, lúc đó có cả bản ghi âm và nhân chứng. Hơn nữa, Tiểu Yến đã tự ký tên rồi." Nguyên Dật vừa nói, đôi mắt anh ta vẫn đang nhìn chằm chằm Chu Tử Yến.
"Tôi muốn để lại ngôi nhà cho A Vân, còn vài thứ khác nữa. Trừ những thứ này, mọi thứ khác đều phải được đưa đi quyên góp. nhưng A Vân bảo cô ấy không biết gì về ngôi nhà cả..." Chu Tử Yến ngơ ngác nhìn Nguyên Dật.
Triệu Vân trông cũng có vẻ tức giận.
Úc Tinh Hà hắng giọng, nói: "Anh đã nói có cả bản ghi âm và nhân chứng. Vậy những điều anh nói là thật hay giả chỉ cần mời nhân chứng hoặc kiểm tra tính xác thực của bản ghi âm là được đúng không?"
"Đương nhiên!" Nguyên Dật gật đầu chẳng cần nghĩ suy.
Triệu Vân lại nói: "Có kịp kiểm tra tính xác thực tính xác thực trong đêm nay không? Nếu không kịp thì Tiểu Yến liệu có thể chờ nổi hay không đây?"
"Tớ có thể đợi được!" Chu Tử Yến nói, hình như gót chân của cô ấy càng ngày càng đau. Đến cả giọng nói lúc nói chuyện cũng bất ổn thấy rõ. Thậm chí cô ấy còn chẳng đứng vững nổi, lúc nào cô ấy cũng phải dựa vào Triệu Vân đứng trước mặt cô ấy." A Vân, cậu yên tâm, tớ chờ được. Ngày mai cậu tìm anh ta lấy bằng chứng nhé, xem anh ta rốt cuộc có nói thật hay không."
"Tiểu Yến, cậu còn không nhớ di chúc của mình ra sao à? Cậu lại còn muốn xác minh những gì anh ta nói có phải thật không nữa à?" Triệu Vân đột ngột quay lại, trừng mắt nhìn cô ấy.
Chu Tử Yến lại nâng tay lên gõ đầu: "Tớ không nhớ nữa... Có thể tớ thật sự đã quên chuyện này đúng không?"
“Bản di chúc đầu tiên mà Tiểu Yến nhờ tôi lập quả thật muốn cho cô Triệu Vân đây vài thứ đồ, chính là căn nhà đó. Nhưng mấy ngày sau, Tiểu Yến đột nhiên đến tìm tôi, nói muốn đổi di chúc. Về chuyện tại sao lại đổi di chúc, ta không biết nhưng ta chắc chắn cô đã làm gì đó khiến Tiểu Yến thất vọng, lúc cô ấy đến tìm tôi cũng chẳng vui vẻ gì." Nguyên Dật mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn Triệu Vân.
Thực ra, anh ta thấy tâm trạng Chu Tử Yến ngày đó không tốt nên khuyên cô ấy thay đổi di chúc sau cũng được. Nhưng thái độ lúc ấy của Chu Tử Yến thật sự rất kiên quyết.
Chu Tử Yến nghe vậy bèn nhìn về phía Triệu Vân: "A Vân, Lúc ấy chúng ta... xảy ra chuyện gì à?"
"Không." Triệu Vân một mực phủ nhận. Cô ấy nắm tay Chu Tử Yến, nói: "Tiểu Yến, cậu tin những điều anh ta nói sao? Đừng quên anh ấy làm gì, anh ta chính là luật sư đấy. Một câu nói của anh ta cũng chẳng biết thuyết phục được bao nhiêu người! Cẩn thận cả cái miệng ấy cũng toàn lời dối trá không! Rõ ràng anh ta thấy cậu không nhớ gì, lại ỷ vào chuyện cậu đã chết nên muốn..."
"A Vân!" Chu Tử Yến ngắt lời nàng, cô ấy nhìn thứ mình đang cầm trên tay. "A Vân, cậu có bạn trai bao giờ vậy? Sao tớ lại chẳng biết gì cả?"
Trong nháy mắt, Triệu Vân kích động đột ngột rút tay lại. Cô ấy xoa ngón tay cái bên phải với ngón đeo nhẫn bên trái vài lần rồi nói: "Tiểu Yến, cậu đang nói vớ vẩn gì vậy? Sao mà tớ có bạn trai được?"
Đúng lúc này, Sở Phi Niên chưa lên tiếng nào bỗng quay qua hỏi: "Chu Tử Yến, ngày cô chết tại sao cô lại đi đến hành lang?"
“Hả?” Chu Tử Yến sững sờ, theo bản năng cố gắng nhớ lại. Thời gian trôi đi, biểu cảm đau đớn và mơ hồ cùng hiện trên khuôn mặt cô ấy, Chu Tử Yến giơ tay vỗ đầu liên hồi, nói: “Hình như tôi… Nghe thấy tiếng chó sủa, kêu rất lâu, ở ngay cầu thang bộ… Không ai quản nó cả, tôi muốn ra xem tình hình, sau đó…”
Sau đó cô ấy mở cửa ra ngoài, đi về phía cầu thang bộ, tiếng chó sủa vang vọng nghe rất đáng thương. Khi cô ấy vịn tay vào lan can muốn đi xuống tầng dưới…
“Đau quá! Chân của tôi đau quá!” Chu Tử Yến bỗng ngồi thụp xuống, gót chân truyền đến cảm giác đau đớn như bị ai đó cầm cái cưa cưa qua cưa lại. Cô ấy ôm chặt gót chân bên phải, cơ thể run bần bật vì đau đớn.
“Tiểu Yến!” Nguyên Dật theo bản năng muốn chạy về phía cô ấy, Triệu Vân lại xoay người nhìn anh ta đầy cảnh giác.
Sở Phi Niên nhìn Triệu Vân rồi lại nhìn Nguyên Dật đang lo lắng bên kia, cuối cùng đặt ánh mắt trên người Chu Tử Yến. Cô cụp mắt, giọng nói càng khàn: “Chu Tử Yến, cô bị lăn xuống cầu thang khi bước xuống tầng, tại sao lúc ấy lại bị lăn xuống? Bước hụt à? Hay bởi vì vết thương cũ tái phát làm chân bị đau?”
“Tôi… Tôi không nhớ rõ…” Chu Tử Yến vùi mặt vào giữa hai đầu gối, ký ức của cô ấy bị ngắt quãng ở đoạn này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất