Sau Khi Xuyên Thành Mèo, Tôi Nổi Tiếng Nhờ Huyền Học

Chương 7:

Trước Sau
Chó Golden lớn chưa dứt lời, bụng Sở Phi Niên đã kêu ùng ục biểu tình.

Cô cúi đầu cắn lỗ tai chó Golden, giục nó: “Đứng dậy mau, về đến nơi tôi cho cậu một cái thạch trái cây.”

“Không dậy nổi, không có sức.”

“Vậy thì hai cái.” Sở Phi Niên nhe nanh.

Chó Golden lớn gác đầu lên hai chân trước, yếu ớt nói: “Nếu bây giờ có thể ăn cơm, dù cậu không cho thạch trái cây tôi vẫn đưa cậu về. Chẳng lẽ cậu không đói bụng hả?” Nó quay đầu nhìn cô.

Sở Phi Niên vẫn đang tựa trên lưng nó, thu móng vuốt, nhìn sang bên cạnh.

Bên cạnh một mèo một chó chính là một cái nhà hàng, làm ăn rất tốt, thậm chí ngoài cổng có không ít người xếp hàng chờ lấy số. Sở Phi Niên và chó Golden lớn nằm ở đây đã khiến không ít người chú ý.

Còn có người giơ điện thoại về phía tụi nó, vừa nhìn điện thoại vừa nhìn một mèo một chó, kích động nói chuyện với người bên cạnh.

“Trời ơi một con mèo đi cùng một con chó! Đáng yêu quá đi mất! Ở ngoài còn cưng hơn trong video!”

“Sao chúng lại nằm ở đây? Đang chờ chủ nhân hả?”

“Không biết nữa, nhìn ngoan thật, chúng ta có nên đi qua đó không…”

“Wow! Con mèo đang nhìn mình kìa! Mắt nó đẹp quá!”



“...”

Sở Phi Niên nghe được toàn bộ cuộc đối thoại của hai cô gái trẻ trước mặt. Khi hai người còn đang đùn đẩy nhau, cô nhìn họ kêu khẽ một tiếng: “Meo.”

Ít phút sau, Sở Phi Niên và chó Golden đã đứng trước một cửa hàng thú cưng, trước mặt bọn họ là đồ hộp vừa mua, còn có đồ ăn riêng cho mèo và cho chó.

Hai cô gái trẻ ngồi trước mặt họ, hai tay chống cằm ngắm nghía.

“Hai em bị lạc hả? Đang đi tìm chủ đúng không? Đừng lo nha, chắc chắn chủ nhân cũng đang tìm các em. Chị đã đăng thông tin của các em lên mạng rồi, chẳng mấy chốc chủ của các em sẽ thấy thôi…” Cô gái tết tóc đuôi ngựa cười tủm tỉm.

Cô gái tóc uốn xoăn bên cạnh thỉnh thoảng lại kiểm tra điện thoại.

Ngày hôm nay, cảnh chó Golden lớn chở Sở Phi Niên chạy đi chạy lại giữa chung cư và bệnh viện đã sớm bị người qua đường quay lại và tung lên mạng. Ở nơi một mèo một chó không biết, bọn họ đã sớm nổi tiếng.

Hai cô gái nhỏ nhận ra Sở Phi Niên và chó Golden lớn không đi cùng chủ nhân nên nghĩ là bọn họ bị lạc đường, do đó đã chụp hình đăng Weibo, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã lên Hotsearch.

Bỗng nhiên, cô gái đang chú ý động thái trên Weibo trợn lớn mắt, kích động lay người bạn mình: “Này này! Tiểu Đào, mau kiểm tra Weibo! Đạo diễn Đường chia sẻ bài đăng Weibo của tớ! Không đúng! Đạo diễn Đường chính là chủ nhân của hai bé này!”

“Đạo diễn Đường nào?” Người được gọi là Tiểu Đào quay phắt lại.

Cô gái kia kích động ôm bạn mình, khuôn mặt đỏ bừng vì hưng phấn: “Còn có thể là đạo diễn Đường nào nữa! Đương nhiên là người mà anh của chúng ta từng nói rằng rất muốn hợp tác một lần, vị đạo diễn Đường nổi danh quốc tế!”

Sau khi bài đăng Weibo của cô gái kia được đạo diễn Đường chia sẻ, không ít người nổi tiếng đang lướt web ở thời điểm đó, bất kể lớn nhỏ, cũng đều chia sẻ theo, nhiệt độ của chủ đề lao vút lên như ngồi tên lửa.

Trong khoảng thời gian ngắn, gần như toàn bộ mạng xã hội đều đã biết chó Golden lớn và mèo đen là thú nuôi của đạo diễn Đường.



Sở Phi Niên và chó Golden lớn ngẩng đầu nhìn hai cô gái kia, bọn họ kêu to như vậy thì không chú ý cũng khó.

Tuy nhiên, ánh mắt Sở Phi Niên dành cho họ là tò mò, còn của chó Golden lớn là quái lạ.

Hai cô gái nhỏ thấy một mèo một chó nhìn mình thì giơ điện thoại di động ra trước mặt chúng, vui sướng nói: “Chị đã gửi địa chỉ cho đạo diễn Đường rồi, chẳng mấy chốc ông ấy sẽ tới đón các em, đừng lo nhé.”

Khi Sở Phi Niên hướng mắt về phía màn hình điện thoại, cô gái kia lại không cẩn thận chạm tay vào nút Home, màn hình chính nháy mắt hiện ra, Sở Phi Niên nhìn thấy hình nền của cô ấy.

Người thanh niên mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen đứng trên sân khấu, tay áo xắn cao, đường cong cánh tay rõ ràng, một tay anh cầm micro, tay còn lại giơ cao như đang chào người bên kia màn hình, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời, đủ nhiệt liệt, cũng đủ sạch sẽ.

Trong mắt anh như ẩn giấu cả dải ngân hà, khiến lòng người xao xuyến.

“Gâu!” Con chó giơ chân đánh cái bụp vào màn hình điện thoại khiến cô gái kia suýt chút nữa đánh rơi. Cô ấy luống cuống tay chân cầm chắc lại điện thoại, cúi xuống nhìn mới phát hiện di động đã quay về màn hình chính từ lúc nào không hay.

Cô ấy sửng sốt, lập tức lấy khăn tay lau màn hình cẩn thận, cong mắt cười với Sở Phi Niên và chó Golden: “Đẹp lắm đúng không? Đây là anh của bọn chị, tên Úc Tinh Hà, là một người rất xuất sắc!”

“Nhưng anh đã không hoạt động rất lâu rồi. Nói nhỏ cho các em nghe nhé, anh của bọn chị rất muốn hợp tác với đạo diễn Đường đấy. Bây giờ các nhà khác đều đã chia sẻ weibo của đạo diễn Đường rồi mà anh chẳng có động tĩnh gì, lo chết đi được!” Tiểu Đào nắm chặt tay đấm vào không khí, điệu bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cơ hội tốt như vậy mà anh lại ở ẩn, đúng là tức nổ não! Nhỡ lần này có thể khiến đạo diễn Đường có ấn tượng thì sao!”

Hai cô gái còn đang hào hứng nói về tình yêu dành cho Úc Tinh Hà, Sở Phi Niên quay đầu nhìn chó Golden lớn bên cạnh: “Sao cậu lại tự đánh mình?”

Chó Golden lớn đang nhìn bốn phía chứ quyết không nhìn Sở Phi Niên, nghe thấy cô nói bỗng cứng đờ người, quay phắt lại, hỏi: “Hả! Sao cậu biết?”

“Chậc, chuyện cậu không phải là chó tôi còn biết thì chuyện nhỏ này có là gì.” Sở Phi Niên hừ nhẹ, sau đó lại cực kỳ hứng thú nhìn anh: “Hóa ra cậu tên là Úc Tinh Hà, tên nghe rất êm tai.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau