Sau Khi Xuyên Thành Minh Tinh Pháo Hôi Tôi Bạo Hồng

Chương 36

Trước Sau
Editor: Fei

Bởi vì cảnh đêm rất quan trọng nên đoàn phim cố ý sắp xếp bữa tối vào năm giờ chiều. Các thành viên vừa ăn xong là bắt đầu tập trung vào quá trình chuẩn bị, vô cùng căng thẳng.

Kỷ Li ngồi trong phòng nghỉ, nghiêm túc nhìn chằm chằm những dòng chữ trên kịch bản.

Ngay ngày đầu tiên đã phải quay cảnh trọng yếu của nhân vật, nếu bảo không thấy áp lực thì chính là nói dối.

Nội dung phân đoạn này quá nặng nề ——

Hướng Tùy An sống ở gia đình "thứ hai". Năm đó mẹ Hướng dắt tay bé Tùy An mười tuổi gả cho người chồng hiện tại.

Bề ngoài dượng là người đàn ông tri thức hào hoa phong nhã, trên mặt đeo chiếc kính gọng vuông, gặp ai cũng cười híp mắt.

Lúc trước, mẹ Hướng thích gã vì vẻ hiền lành ấy nên mới đồng ý kết hôn.

Song ngày vui ngắn chẳng tày gang, sau khi kết hôn dượng mất việc, sự nghiệp khó khăn lại không có trí tiến thủ nên trở thành một tên nghiện rượu.

Gã không chỉ thường xuyên say khướt mà còn rất hung ác. Mẹ Hướng tận tình khuyên nhủ vài lần nhưng gã đều coi như gió thoảng bên tai, mất khống chế ra tay đánh mẹ Hướng và Hướng Tùy An.

Từ đó, vận rủi của hai mẹ con chính thức bắt đầu.

Tám năm qua, dượng càng ngày càng tệ hơn, khuynh hướng bạo lực gia đình cực kì nghiêm trọng. Đầu tiên mẹ Hướng còn phản kháng, tiếp đó bỏ chạy rồi xin tha, cuối cùng là chết lặng, tuyệt vọng buông xuôi.

Hàng xóm láng giềng đều biết chuyện song bọn họ chỉ là người ngoài, can ngăn một lần hai lần chứ không thể cả đời được.

Xế chiều ngày khai giảng lớp 12, Hướng Tùy An vừa về đã thấy cảnh tượng hết sức quen thuộc —— dượng đang dùng dây thừng trói mẹ Hướng như súc vật, cầm thắt lưng quật bà tới tấp.

...

Cảnh diễn này cần quay phản ứng của hai mẹ con nhưng khó nhất ở chỗ, Kỷ Li phải diễn cùng một tình huống nhưng thuộc hai tuyến thời gian khác nhau.

Tuyến thời gian thứ nhất là khi Hướng Tùy An vẫn chưa luân hồi.

Tuyến thời gian thứ hai là Hướng Tùy An đã trải qua vô số lần luân hồi tương tự.

Vừa phải phù hợp tính cách nhân vật vừa bộc lộ tâm trạng bất đồng nên mức độ khó như thế nào hoàn toàn có thể tưởng tượng.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Bánh Bao đi tới, cẩn thận từng li từng tí nói, "Anh Kỷ, đạo diễn Vương gọi anh qua diễn thử ạ."

Cậu biết Kỷ Li ở một mình trong phòng là để ấp ủ cảm xúc, hiện tại chỉ lo ảnh hưởng tới trạng thái của y.

Kỷ Li đặt kịch bản chi chít chữ ghi chú xuống, bình tĩnh bước ra ngoài.

Y đã sớm ghi nhớ trong đầu, không cần cầm theo kịch bản làm gì.

Trong nhà dân dọc con sông, đoàn phim đã bố trí xong xuôi hiện trường "bạo lực gia đình".

Diễn viên đóng vai mẹ Hướng là ảnh hậu Bách Tượng Tống Tinh Trầm, bà nhận lời đề nghị của Tần Nhạc nên tới làm diễn viên khách mời.

Tần Nhạc nghĩ nếu hắn đã nhìn trúng hạng mục này thì phải coi nó là dự án quan trọng, mời một vài tiền bối lão làng trong giới tới về sau sẽ có thêm nhiều cách thức tuyên truyền hơn.

Kỷ Li được Úc Phú Nhã giới thiệu, lễ phép chào hỏi, "Chào cô Tống, em là Kỷ Li diễn vai Hướng Tùy An."

"An An đã ăn cơm chưa?" Tống Tinh Trầm cười, trực tiếp gọi theo xưng hô trong phim.

Điểm đặc sắc của diễn viên gạo cội là đây, cầm được kịch bản là có thể diễn mọi lúc mọi nơi.

Kỷ Li thoáng kinh ngạc, lập tức thể hiện vẻ hướng nội của "Hướng Tùy An", "Ăn rồi ạ."

Tống Tinh Trầm khẽ cười, rất có hảo cảm với cậu diễn viên trẻ vừa trầm tĩnh vừa đẹp trai này.

Tần Nhạc nhìn tương tác giữa hai người, khóe miệng cong cong.

Kỳ thực hắn có ý đồ riêng nên mới mời Tống Tinh Trầm.

Đối phương là ảnh hậu phái thực lực, các tác phẩm từ khi debut cho tới nay đều được đông đảo người xem khen ngợi, thế hệ thanh niên đặc biệt ủng hộ bà.

Lúc trước từng có một cuộc khảo sát, chỉ cần phim có sự tham gia của Tống Tinh Trầm công chiếu, 90% công chúng biểu thị họ sẽ tự mình ra rạp xem.

Bây giờ Kỷ Li và Tống Tinh Trầm diễn chung, miễn là y phát huy ổn định như thường thì sau này có thể nương nhờ danh tiếng bà, thu hút nhân khí.

Tần Nhạc dùng phương thức riêng âm thầm trải đường cho thanh niên, thế nhưng tương lai đi được bao xa vẫn phải xem năng lực bản thân y đến đâu.

Vì phối hợp với nội dung bộ phim, phần da lộ bên ngoài của Tống Tinh Trầm được trang điểm bằng những vết máu bầm, rướm máu, trên trán còn có vết rách, trông hết sức chân thực.

Người đóng vai cha dượng là tiền bối Ngụy Quốc Phu. Ông vừa xuất hiện ở trường quay, Bánh Bao vô thức rùng mình.

"Sao thế?"

"Anh Kỷ, thầy Ngụy năm đó diễn một bộ truyền hình đô thị, vai nam chính của chú ấy là kẻ vũ phu, gây ấn tượng cực kì mạnh." Bánh Bao thấp giọng nói, "Em vừa nhìn đã nhớ tới nhân vật kia."

Có vài người chỉ dựa vào một vai diễn đã có thể gây ấn tượng sâu đậm trong lòng khán giả.

Thật ra tính Ngụy Quốc Phu rất dễ gần, ông lập tức tươi cười chào hỏi mọi người.

Vương Chướng thấy mọi việc đã sắp xếp xong xuôi, "Được rồi, chuẩn bị ghi hình nhé."

"Một nhà ba người" nhanh chóng vào trạng thái.

Trọng điểm của phân đoạn này nằm ở Kỷ Li đóng vai Hướng Tùy An.

Vương Chướng và tổ chế tác dự định quay theo hình thức long-take(*), hơn nữa sẽ không có máy quay cố định. Nói cách khác, trong suốt toàn bộ quá trình diễn viên không thể mắc sai lầm nếu không sẽ phải làm lại từ đầu.

(*Thuật ngữ cú máy dài (long take, continuous shot) nhằm chỉ bất kì trường đoạn phim nào được thực hiện bằng việc quay không gián đoạn cho đến khi chuyển sang cảnh khác.)

Vốn dĩ cảnh này đã rất khó, hiện nay càng là thử thách lớn đối với Kỷ Li.

Mọi người diễn thử rất nhiều lần mới xác nhận mỗi máy quay đều ghi được tất cả những gì cần thiết.

Trước khi chính thức bấm máy, Kỷ Li chủ động đi tới chỗ Ngụy Quốc Phu, ngượng ngùng yêu cầu, "Thầy Ngụy ơi, đoạn ngài lấy thắt lưng đánh cháu ấy. Lúc đó ngài có thể đánh mạnh hơn chút, tạo hiệu ứng chân thật hơn ạ."

Ngụy Quốc Phu kinh ngạc, hỏi ngược lại, "Cháu chắc chưa? Bình thường sẽ phải kiểm soát sức lực chút nếu không sẽ đau lắm đấy."

Kỷ Li gật đầu, kiên trì đáp, "Ngài yên tâm, cháu còn trẻ cháu chịu được. Diễn viên mà, hi sinh vì bộ phim là điều nên làm."

Ngụy Quốc Phu đẩy gọng kính, cười đáp ứng.

Kỷ Li lễ phép gật đầu ra hiệu với ông rồi mới nhanh chân chuẩn bị.

Ngụy Quốc Phu nhìn chằm chằm bóng lưng y, thầm khen ngợi ——

Thời đại này hiếm lắm mới có thanh niên chịu được khổ, nhưng chẳng biết lát nữa đối phương có sử dụng nhiệt huyết ấy vào việc diễn xuất hay không?

Kỷ Li đứng trong con hẻm, trước mặt là camera di động. Y nhắm mắt, gạt bỏ tạp niệm, yên lặng chờ bấm máy.

Khoảng chừng ba mươi giây sau, tiếng clapbroad truyền tới.

Kỷ Li mở mắt, lạnh lùng đi về nhà.

Y vừa đặt chân đến cửa đã nghe thấy âm thanh nghẹn ngào xen lẫn mắng chửi, đánh đập của gã đàn ông nọ, vô cùng căng thẳng.

Khóe môi khẽ cong lập tức mím thành một đường thành, Kỷ Li dùng sức siết chặt quai cặp, khớp xương trắng bệnh.

—— Chẳng phải cuối tuần trước vừa mới cãi nhau à? Tại sao lại bắt đầu nữa rồi?

Lồng ngực Kỷ Li khẽ phập phồng, bước nhanh vào, "Mẹ, chú Lý, con về rồi đây."

Tiếng cửa mở vang lên, bụi tung mù mịt.

Kỷ Li cụp mắt, nhìn lướt qua đống hổ lốn dưới đất. Bàn ăn bị lật ngược, canh lẫn thức ăn vương vãi tán loạn.

Tay chân người phụ nữ bị dây thừng trói chặt, toàn thân đầy rẫy vết đánh bằng thắt lưng, nghiêm trọng nhất chính là vùng trán, da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.

Kỷ Li bình tĩnh đứng tại chỗ nhưng chỉ cần nhìn kỹ là có thể nhận ra xương quai hàm căng chặt của y, hiển nhiên đang kiềm chế và nhẫn nhịn đến cực hạn.



Có sự xuất hiện của y nên bầu không khí ác liệt trong nhà rốt cục cũng dễ thở hơn.

Hình ảnh thay đổi, cha dượng say rượu mặt đỏ bừng ném thắt lưng lên người mẹ Hướng, lảo đảo ngã ngồi trên ghế sofa.

Tống Tinh Trầm đóng vai mẹ Hướng chật vật ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt đau đớn bị bao phủ bởi máu.

Bà run rẩy nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, "...An An, mẹ không sao đâu. Con, con vào phòng trước nhé."

Khóa cửa chính và đóng cửa sổ lại, dù có nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì cũng đừng đi xuống.

Hướng Tùy An nghe được câu mở đầu quen thuộc, ngừng thở.

"An An à..." Giọng mẹ Hướng cực kì yếu ớt, khó để nhả chữ, "Ngoan nào, nghe lời mẹ."

Bọn họ đều biết trận đòn tiếp theo sẽ bắt đầu ngay thôi.

Một người bị đánh vẫn hơn cả hai cùng chịu.

Một người mẹ ngay cả bản thân cũng không tự bảo vệ được đang dùng cách thức hèn mọn nhất che chở cho con trai.

Hướng Tùy An đối diện với vẻ cầu xin của mẹ, sương mù trong mắt tan biến. Bàn chân định nhấc lên đi tới lại bỗng thu về.

Y máy móc nghiêng người, cứng ngắc bước vào phòng mình.

Sập cửa, khóa trái, đóng cửa sổ.

Y làm theo những gì mẹ Hướng mong muốn, giống như một xác chết di động tiêu chuẩn.

Gã đàn ông bên ngoài tiếp tục đánh chửi.

Âm thanh nghẹn ngào nhỏ bé đứt quãng của mẹ Hướng vang lên, đó là tiếng động bà phải liều mạng mới kìm chế được nhằm tránh hàng xóm nghe thấy rồi chạy tới khuyên can.

Bởi vì sau sự "thiện chí ngắn ngủi" của hàng xóm là những tháng ngày càng đau khổ hơn của hai mẹ con họ.

Hướng Tùy An ngồi tại chỗ, vô cảm lấy quyển đề thi ra, dùng tay miết lên trang bìa.

Y dùng sức càng ngày càng mạnh, mãi đến tận lúc trang giấy mỏng manh đột nhiên bị rách.

—— tí tách.

Trên tập đề thi sạch sẽ đột nhiên rơi xuống một giọt nước mắt làm nhòe hàng chữ in trên mặt giấy thô ráp.

Ống kính chậm rãi hướng lên trên, dừng ở con ngươi nhẫn nhịn đến đỏ bừng.

Hốc mắt Kỷ Li đầy nước, ẩn sâu bên trong là sự bất lực cùng cực. Y nghiến chặt răng, cả người run dữ dội ——

Có ai giúp chúng tôi với?!

Có ai nhìn thấy nỗi tuyệt vọng của chúng tôi không?!

Hàng xóm cũng được mà cảnh sát cũng tốt, cho tới bây giờ chẳng ai có thể cứu bọn họ cả.

Đã từng phản kháng nhưng chỉ nhận được những trận đòn roi đau đớn thê thảm hơn. Đã từng chạy trốn song gã đàn ông ma quỷ kia lại xuất hiện, kéo bọn họ về với địa ngục.

Chịu đựng đến hiện tại, hi vọng gì cũng dần trở nên xa vời.

...

Nỗi đau thấu tận tim can xuyên qua màn hình lan khắp xung quanh khiến cho tất cả mọi người không còn quan tâm tới cảnh tượng nào khác mà chỉ lo lắng thay cho y.

Phong Trình và Vệ Lai nhìn nhau, hoàn toàn bị kỹ năng diễn xuất ấy chấn động.

Pro!

Quá pro!

Rõ ràng không có bất kì câu thoại nào nhưng Kỷ Li đã dùng cách thức riêng để khắc họa nội tâm nhân vật một cách uyển chuyển.

Việc ghi hình vẫn còn tiếp tục ——

Tống Tinh Trầm và Ngụy Quốc Phu là hai diễn viên lâu năm, vô cùng linh hoạt.

Gã đàn ông với khuôn mặt đáng ghét cùng âm thanh xin tha của người phụ nữ, hình ảnh tương phản giữa một mạnh một yếu đánh thẳng vào ranh giới đạo đức của người xem.

Nếu không phải mọi người biết họ đang quay phim thì e rằng sẽ có người xông tới đánh gã đàn ông cặn bã kia.

Chợt cửa phòng bị ai đó tông ra.

Kỷ Li đóng vai Hướng Tùy An xông vào phòng khách. Y dùng hết sức bình sinh đẩy gã đàn ông, gào thét: "Ông cút ngay! Đừng đánh mẹ tôi nữa!"

Cha dượng ngã sõng soài trên nền đất dính đầy canh bẩn, ông bối rối vài giây mới đứng lên, tức giận đạp thẳng vào người thiếu niên đang cố gắng cởi dây trói.

"Tổ sư cha thằng nhãi này! Sao mà dám đẩy tao?"

"Mẹ mày là con đĩ, mày cũng là con của con đĩ thôi! Chết hết cho bố mày nhờ!"

Phần lưng Hướng Tùy An trúng một cước, bởi vì đau đớn nên gân xanh trên trán nổi đầy lên. Y cắn răng bò dậy, dùng thân thể gầy yếu bảo vệ mẹ Hướng.

Y ngửa đầu đối mặt với gã cha dượng khốn nạn, căng thẳng run rẩy như thú nhỏ sắp chết che chở cho đồ vật quan trọng của mình, "...Tôi không cho phép ông đánh bà ấy! Không cho phép!"

"Không cho?"

Gã đàn ông vỗ thắt lưng vào lòng bàn tay, nhìn chằm chằm thiếu niên bằng đôi mắt đầy sát khí, "Được! Vậy tao đánh chết mày trước!"

Hình tượng "gã đàn ông bạo lực gia đình" của Ngụy Quốc Phu gây ấn tượng quá mạnh, mạnh đến mức dù đóng phim nhưng vẫn làm người khác vừa sợ vừa hận.

Các nhân viên công tác có mặt ở hiện trường run lẩy bẩy, cõi lòng đầy lo lắng.

Thắt lưng quất từng cái từng cái một, nghe mà kinh hãi.

Kỷ Li cắn răng chịu đựng không phát ra bất kì âm thanh kêu đau nào, cánh tay vòng lấy bảo vệ mẹ càng siết chặt hơn.

Không được!

Không được đánh bà ấy

Tôi có chết cũng sẽ không để ông đánh bà ấy!

Tống Tinh Trầm cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của thanh niên, chóp mũi cay cay.

Mẹ Hướng nhẫn nhục đã lâu rốt cuộc cũng không chịu nổi, bất lực vươn tay cầu xin: "Đừng đánh, lão Lý, tôi xin ông đừng đánh thằng bé nữa..."

"Tôi sai rồi, là tôi sai rồi, xin ông đừng đánh mà..."

"Cứu mạng! An An ơi, có ai không, có ai có thể tới...cứu An An của tôi không!"

Tiếng cầu xin tha thứ đau đớn bị màn đêm nhấn chìm.

Đột nhiên, một bức ảnh nhỏ rơi khỏi túi áo đồng phục học sinh.

Ánh mắt trống rỗng của Kỷ Li ngừng trên mặt đất ——

Đó là tấm ảnh một nhà ba người chụp khi cha Hướng còn sống. Hồi bé y vui vẻ ngồi trong lòng cha, mẹ Hướng dựa sát vào người chồng mình, tay sờ nắn khuôn mặt phúng phính của con trai.

Khi ấy vòng tay cha rất ấm, mẹ xoa má y thực dịu dàng.

Y không sợ gì hết, cũng sẽ không buồn đau.

Ống kính chậm rãi zoom lại gần, nước mắt thiếu niên tích tụ từ lâu lăn dài trên má. Ngón tay run rẩy nắm lấy góc bức ảnh.

Con ngươi dần dần tan rã, khóe miệng chảy máu khẽ cong ——

Cha ơi, nếu con chết rồi thì cha sẽ tới đón con đúng không?

Thân thể thiếu niên đột nhiên vô lực, ngã xuống đất.

...



Cảnh diễn này kết thúc tại đây.

Cả trường quay im phăng phắc, trái tim treo lơ lửng.

Tống Tinh Trầm hoảng hốt nhìn thanh niên, chẳng biết họ có còn đang diễn hay không.

Bà vẫn chưa thoát vai, nước mắt trào ra như vỡ đê

"An An?"

Tống Tinh Trầm vươn tay dò xét hơi thở thanh niên, biết y vẫn sống mới ngồi phịch xuống đất.

Vương Chướng đạt được cảnh quay mà mình mong muốn, cao giọng hô "Cut", kéo mọi người rời khỏi nội dung bộ phim.

Úc Phú Nhã nhịn không nổi chạy tới, "Kỷ Li?"

Cuối cùng cô cũng hiểu cõi lòng người mẹ là gì.

Biết rõ đối phương đang diễn song thời điểm trông thấy Ngụy Quốc Phu dùng thắt lưng "đánh người", thiếu chút nữa cô đã trực tiếp xông tới đạp hỏng bộ phận duy trì nòi giống của người đàn ông kia!

Cô cho rằng mẹ Hướng quá nhu nhược nên cuộc đời mới bất hạnh như thế, thậm chí còn liên lụy tới Hướng Tùy An!

Kỷ Li được Úc Phú Nhã đỡ dậy.

"Anh Kỷ, nhanh uống miếng nước ấm nào." Bánh Bao đi tới, đưa nước đã chuẩn bị từ sớm cho y.

Đầu đông trời lạnh, không thể mua kem cho anh Kỷ khéo lại hại dạ dày.

Phục trang của Kỷ Li là một chiếc áo khoác mỏng, nằm dưới đất lâu như vậy rất lạnh. Y vội vàng nhấp hai ngụm, lúc này mới nhìn về phía Tống Tinh Trầm được trợ lý vây quanh.

"Vừa rồi cháu dùng quá sức ạ? Cô Tống ổn chứ?"

Tống Tinh Trầm chưa thể thoát vai hoàn toàn, nghe thấy giọng y liền cảm thấy vừa ấm áp vừa chua xót. Bà tiến lên xoa nắn khuôn mặt đỏ ửng của Kỷ Li, dịu dàng đáp, "Cô không sao, còn cháu..."

Bà nhìn Ngụy Quốc Phu, cố gắng dùng ngữ khí kể chuyện hài nhằm hóa giải bầu không khí căng thẳng, "Vừa rồi lão Ngụy đánh đau không?"

Kỷ Li chẳng thèm để ý đến vài vết thương lặt vặt, "Dạ không, thầy Ngụy khống chế sức lực vừa phải ạ."

Ngụy Quốc Phu vỗ vai y, "Thanh niên bây giờ biết chịu thương chịu khó ghê."

Tống Tinh Trầm mỉm cười gật đầu, không hề ngại ngần khen ngợi "con trai", "Diễn cũng rất tốt."

Hai diễn viên lão làng ca ngợi Kỷ Li trước mặt mọi người vì họ thật lòng quý mến hậu bối này.

Các nhân viên công tác thấy vậy không khỏi nghĩ đây là chuyện đương nhiên ——

Bọn họ đánh giá thanh niên thông qua "lăng kính nhân vật". Một người có kỹ năng diễn xuất thượng thừa, thái độ làm người khiêm tốn như thế ai mà ghét nổi?

Vương Chướng cầm loa kêu, "Qua xem lại cảnh diễn vừa rồi nhé?"

Ba người đều rất nghiêm khắc với diễn xuất của mình cho nên lập tức đi tới.

Phong Trình đứng ngoài quan sát không khỏi tâm phục khẩu phục, "Tự dưng em thấy vừa áp lực vừa có thêm động lực nữa, thế còn anh?"

Vệ Lai bị cảm động lây, gật gật đầu, "Trở về nghiên cứu kịch bản kĩ vào. Sắp tới là cảnh quan trọng của chúng ta đấy, không thể diễn tệ hơn cậu ấy được."

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng bật cười.

Tần Nhạc đi ngang qua nghe hết cuộc đối thoại kia, con ngươi lóe lên ý tán thành.

Một đoàn phim tốt phải giống như bây giờ.

Mặc dù giữa các diễn viên với nhau luôn kèn cựa so bì song cũng đồng thời kéo nhau tiến bộ.

Thanh niên tập trung hoàn thành phần diễn của mình, vô tình tạo động lực cho người khác. Đây chính là sức hấp dẫn đến từ diễn viên thực lực.

...

Thời điểm Tề Ngạn tìm thấy Tần Nhạc đối phương đang đứng bên bờ sông, trên tay kẹp điếu thuốc cháy dở.

Khuôn mặt người đàn ông ẩn khuất trong bóng tối, chỉ có làn khói mỏng manh mang theo vài phần cô đơn.

Tề Ngạn hỏi, "Sao lại hút thuốc thế?"

"Vương Chướng đưa, tiện tay hút chơi." Động tác búng tàn thuốc của Tần Nhạc trông rất đẹp. Hắn nhìn mặt sông lăn tăn gợn sóng, từ tồn mở miệng.

"Tề Ngạn, lúc tôi quay《Bang Quốc Thiên Hạ》đã từng có ý định giải nghệ."

Tề Ngạn khẽ cười lấy thuốc lá mà anh tự mang theo ra, mượn bật lửa đốt thuốc, "Ừ, làm việc chung bao nhiêu năm còn là người đại diện trên danh nghĩa chẳng nhẽ tôi không phát hiện gì?"

Tần Nhạc dành thời gian mười năm để biến mình trở thành nhân vật có địa vị vững chắc trong giới giải trí.

Tất cả mọi người đều khẳng định chắc nịch rằng sẽ chẳng người nào có thể phá vỡ truyền kỳ về Tần Nhạc, bao gồm chính bản thân họ.

Song dù có giỏi đến đâu cũng biết mệt.

Gia thế sau lưng Tần Nhạc còn lớn hơn mọi người tưởng tượng rất nhiều. Nếu không gia nhập giới giải trí, hắn vẫn sẽ tạo được thành tựu đáng kiêu ngạo ở bất kì ngành nghề nào.

Trước kia hắn từng muốn bắt đầu bằng một lĩnh vực khác nhưng bây giờ ý niệm ấy đã bị bác bỏ.

Tề Ngạn nhả khói, mỉm cười, "Giới giải trí xuất hiện một Kỷ Li có phải sẽ rất thú vị không?"

Khóe môi Tần Nhạc lỡ đãng nhếch lên, "Cho đến nay, em ấy là người duy nhất có thể kéo tôi nhập diễn."

Tình huống như thế không chỉ xảy ra vào thời điểm bọn họ đối diễn.

Vừa rồi Tần Nhạc lấy góc nhìn người xem để quan sát, tâm trạng phập phồng lên xuống theo từng diễn xuất của thanh niên.

Cảm giác ấy cực kì mới mẻ, thậm chí khiến hắn "nghiện".

Tần Nhạc không muốn giải nghệ nữa.

Hắn muốn đứng ở vị trí cao nhất, nhìn ngôi sao sáng chói Kỷ Li đi đến sóng vai cùng hắn.

Tề Ngạn im lặng cười cười, đợi đến lúc điếu thuốc trong tay hai người cháy hết mới nhắc nhở một câu.

"Hơn bảy rưỡi rồi, chúng ta nên ra sân bay chứ nhỉ?"

"Đổi vé đi, tôi muốn xem nốt cảnh đêm nay của em ấy."

Tề Ngạn nhận được câu trả lời như trong dự kiến, hừ đáp, "Ờ."

...

Hiện tại đã là tám giờ nhưng công việc ở trường quay vẫn chưa kết thúc, mọi người đều đang chờ quay nốt cảnh cuối ——

Vẫn là tình huống "bạo lực gia đình" như trước nhưng Kỷ Li phải diễn Hướng Tùy An sau khi trải qua nhiều lần luân hồi.

Đạo diễn Vương Chướng theo đuổi phong cách "nuôi thả", sẽ không yêu cầu diễn viên diễn dịch nhân vật có nề nếp, bám sát tiêu chuẩn của ông mà sẽ cho bọn họ phân tích xác định, căn cứ vào đặc điểm nhân vật tự do phát huy.

Đối với Vương Chướng, người sáng tạo nên vai diễn chính là diễn viên chứ không phải đạo diễn hay những người khác.

Bởi vậy ngoại trừ sắp xếp vị trí camera và nội dung quay phim, ông dành cho Kỷ Li không gian sáng tạo lớn nhất.

Trong phòng nghỉ, Kỷ Li và biên kịch Mộc Vọng đang trò chuyện với nhau.

Mười phút sau, hai người đồng loạt đi ra.

Vương Chướng nhác thấy bóng Kỷ Li, dứt khoát hỏi, "Tiểu Kỷ chuẩn bị xong chưa?"

Kỷ Li im lặng gật đầu, bước tới vị trí ghi hình.

Vẫn là cảnh quay long-take song đoàn phim càng coi trọng khả năng ứng biến của Kỷ Li và cách y phối hợp với cameraman hơn.

Tất cả đã được sắp xếp ổn thỏa.

Cảnh quay mà toàn thể nhân viên công tác đều mong đợi rốt cục cũng bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau