Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 18

Trước Sau
Củi khô đốt lên phát ra tiếng tanh tách, ánh sáng từ ngọn lửa phủ lên động phủ đong đưa lúc sáng lúc tối.

Dần dần, ngọn lửa trở nên yếu hơn, sau đó tắt lụi hoàn toàn.

Người thêm củi không biết tung tích……

Hắn bị thứ nào đó nhiệt tình cuốn lấy.

Trần Trừng mơ hồ có thể biết mình đang làm gì, nhưng y thật sự quá nóng, hoàn toàn không khống chế được.

Ngày thường lúc y làm lò sưởi cho Bạc Dận, trước nay đều cách quần áo, nhưng hiện tại y chỉ cảm thấy quần áo trên người Bạc Dận cũng trở thành chướng ngại, y liền muốn hoàn toàn cùng khối băng lớn Bạc Dận này dán cùng nhau.

Bên ngoài động bắt đầu mưa tí tách, cùng với tiếng sấm mưa trở nên lớn hơn.

Mưa to ùn ùn kéo đến che đi tất cả những âm thanh trong hang động.

Trời tờ mờ sáng, mưa dần ngừng lại.

Người thêm củi trở về chỗ cũ, ngón tay thon dài mò mẫm trên mặt đất nhặt củi khô lên, lấy mồi lửa ra nhen lửa một lần nữa.

Cơn mưa ẩm ướt từ cửa động tràn vào, ngọn lửa thiêu rụi hết mùi vị ái muội.

Người nằm sấp trên cỏ khô dung sắc tuyệt đẹp, y bào rộng thùng thình che kín y lại, y bỗng nhiên hơi giật mình, một chân đạp ra cỏ khô cũng từ dưới y phục lộ ra.

Người thêm củi hơi nghiêng đầu, sau đó dịch tới gần một chút, tay sờ soạng hình như đang lo lắng y xốc quần áo ra lại bị cảm lạnh.

Trần Trừng bỗng nhiên mở to mắt.

Con ngươi y chuyển động, nhìn thấy tay Bạc Dận một lần nữa dịch lại quần áo nơi bả vai cho y.

Mái tóc dài xõa tung của đối phương buông xuống cỏ khô, Trần Trừng có thể ngửi được mùi hương xà phòng nhàn nhạt trên đó.

Hoàng Thái Tử điện hạ chẳng sợ ở vực sâu, mỗi ngày tỉnh lại cũng cần cù chăm chỉ sửa sang lại y quan, khi nào sẽ để đầu bù tóc rối?

Con ngươi Trần Trừng lại quay trở lại, chóp mũi nhăn nhăn lại.

Sau đó, y hơi động thắt lưng.

…… Không phải mơ.

Y thật sự, cưỡng bức, Bạc Dận rồi.

Tuy rằng ý thức không rõ nhưng rốt cuộc là mình chủ động trước, sau này Bạc Dận có thể cảm thấy y rất phóng đãng hay không…… hình như hắn cho rằng Trần Châu Cơ như vậy.

Xì xì xì, đều là đại nam nhân dựa vào cái gì mình phóng đãng chứ, Bạc Dận không có cự tuyệt y cũng rất thích phóng túng đấy!

Nhưng chi tiết tối hôm qua giờ phút này lại rõ ràng trước mắt, Trần Trừng nhớ rõ mình đã đẩy Bạc Dận ngã xuống như thế nào, thậm chí còn nhớ mình dán vào tai Bạc Dận nói: “Đừng cử động, để cho ta tới.”

Bạc Dận thật sự không nhúc nhích gì, hắn chỉ dẫn đường một chút, Trần Trừng liền tự mình cưỡi lên.

Đệch.

Trần Trừng túm lấy cỏ khô nghĩ:

Ta rất lẳng lơ nhỉ.

……

Lúc y thông đồng với Bạc Hi trong lòng giống như gương sáng, cảm thấy mình đặc biệt thẳng, nhưng giờ phút này cùng Bạc Dận trời xui đất khiến làm như vậy, bỗng nhiên liền cảm thấy…… thật sự còn rất phóng đãng.

Y càng ngày càng giống Trần Châu Cơ.

Tay Bạc Dận đột nhiên nhẹ nhàng sờ sờ hai má của y, tiếng nói nam nhân ở trong sơn động khàn khàn trêu người: “Tỉnh rồi?”

Trần Trừng không lên tiếng.

Y có chút không biết nói sao.

Eo rất đau, nơi bị khai quá mang theo cảm giác khó có thể mở miệng.

Thành thật mà nói lúc làm thực sự là khá sảng khoái.

Nhưng thân thể ăn nhịp là một chuyện, cùng Bạc Dận liên lụy ra loại quan hệ này chính là một chuyện khác.

Lúc này thật sự không thể đi được tình huynh đệ.

Kế tiếp làm sao bây giờ? Chẳng lẽ thật sự theo đường tình yêu với Bạc Dận sao? Vậy tuyệt đối không được, chờ Bạc Dận biết mình cùng kẻ thù làm người yêu, hắn còn có thể trong cơn tức giận lột sống Trần Trừng đấy.

Thế nhưng, vạn nhất…… Bạc Dận yêu y như vậy, về sau thật sự tha thứ cho y sao?

Đây là kết cục chỉ trong truyện cổ tích mới có thể thôi.

Cuối cùng y chống cỏ khô, chậm rãi ngồi dậy.

Y bào trượt xuống lộ ra bờ vai mượt mà. Trên người y cũng không có quá nhiều dấu vết.

Bạc Dận cho dù lúc làm loại chuyện này cũng vô cùng bình tĩnh khắc chế, cũng không đặc biệt chủ động làm gì Trần Trừng, phảng phất thật sự vô dục vô cầu, chỉ là muốn phối hợp với Trần Trừng giải độc mà thôi.



Mặc dù Trần Trừng rõ ràng thứ mình cưỡi quá muốn chết bao nhiêu.

Mà so sánh với sự phối hợp của hắn, Trần Trừng trúng độc mới càng giống chó điên, một mực chui tới chui lui trên người hắn.

Trần Trừng nắm lấy quần áo khoác lên người, lặng lẽ nhấc mí mắt lên, nhìn thấy thấp thoáng trong mái tóc đen của Hoàng Thái Tử, cần cổ thon dài trắng nõn, vết răng màu tím nhạt từ bên cạnh yết hầu trải dài đến xương quai xanh phía dưới quần áo.

Lông mi y run lên.

Sau khi có một tầng quan hệ kia, y lại có thể bắt đầu cảm thấy Bạc Dận nhìn qua ăn rất ngon.

“A Trừng.”

Tay Bạc Dận lần thứ hai duỗi về phía y, bàn tay vuốt ve hai má y, năm ngón tay thì từ bên tai xuyên qua tóc: “Đệ vẫn ổn chứ?”

Trần Trừng thu hồi tầm mắt, nghiêng đầu tránh thoát tay hắn, sau đó di chuyển vào tận cùng bên trong. Tâm tình y rất phức tạp, nhất thời không nghĩ ra cách đối mặt với Bạc Dận.

Nếu như không đoán sai, chuyện tối hôm qua hẳn là có quan hệ với quả nguyệt hạ, Bạc Hi nói thân lá nguyệt hạ tuy rằng có thể làm thuốc, nhưng quá trình chế tác rất phức tạp, ngày hôm qua y quên dặn dò Lang Chiếu để lúc dùng độc hắn chú ý một chút.

Ngày hôm qua cái ám khí kia là y cố ý chắn giúp Bạc Dận, hết thảy đã ước hẹn xong với Lang Chiếu, chỉ có như vậy mới có thể làm cho Bạc Dận tạm thời bỏ lại Bạc Hi mang theo y rời đi.

Cái đồ ăn hại này.

Trần Trừng âm thầm nghiến răng.

Tay Bạc Dận dừng lại trên không trung một lát, sau đó thu hồi lại, một lần nữa ngồi bên cạnh ngọn lửa, tiếng nói nhẹ nhàng thản nhiên: “Nếu cảm thấy lạnh đến gần lại đây một chút.”

Trần Trừng điều chỉnh nội tức, nhưng phong hàn của y còn chưa khỏi, cổ họng ngứa ngáy liền ho khan hai tiếng.

Do dự trong chốc lát, rốt cuộc vẫn lê lại gần, dịch đến bên củi.

Tay Bạc Dận chuẩn xác cầm lấy củi ở một bên, một tay khác kéo tay áo rộng, bỏ thêm vào lửa.

Trần Trừng nhìn thấy trên tay hắn mang theo vết thương lớn nhỏ.

Hai mắt mù lòa, tên này không phải là một đường mò mẫm nhặt những khúc củi này chứ?

Trần Trừng khó có được cắn rứt lương tâm, nói: “Để ta đi, huynh ngồi nghỉ một chút.”

Vừa mở miệng, y mới phát hiện giọng của mình khàn đến mức nào.

Tay Bạc Dận lại sờ về phía sau, sau đó đưa qua một quả dại: “Chờ chợ mở sẽ có nước uống.”

Trần Trừng nhận lấy, cắn một miếng, nước trong miệng tràn ra bốn phía, y miễn cưỡng thuận cổ họng, nói: “Tối hôm qua……”

Bạc Dận kiên nhẫn chờ y mở miệng.

Trần Trừng vốn dĩ muốn nói xin lỗi, nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh không gợn sóng của hắn bỗng nhiên lại cảm thấy làm điều thừa.

Xin lỗi hắn cũng sẽ không hiểu được.

Y nuốt lời muốn nói xuống.

Vẫn không đợi được lời tiếp theo của y, Bạc Dận đã mở miệng: “Tối hôm qua là A Trừng bắt đầu trước.”

“……” Ta đương nhiên biết là ta bắt đầu trước! Cái này còn phải nói sao!

Biết rõ Bạc Dận chỉ là đang trình bày sự thật, nhưng trong lòng Trần Trừng vẫn giống như thoáng cái bị nghẹn lại.

Không sai là y bắt đầu trước nhưng công tác dẫn dắt tất cả lại đều là Bạc Dận làm, Trần Trừng lúc này chân cũng không khép lại được, sao lại có loại cảm giác tất cả đều là lỗi của mình?

“Sao huynh không đẩy ta ra?”

“Đệ trúng độc.”

“Cho nên huynh một chút cũng không cảm thấy huynh cũng nên chịu trách nhiệm về chuyện này sao? Là ta trúng độc, ta chủ động trước, nhưng huynh sao? Huynh vốn dĩ có thể đẩy ta ra, hoặc là đánh ta ngất xỉu, thậm chí trói ta lại, nhưng huynh lại thuận theo tự nhiên ăn lời, như thế nào, huynh cho rằng mình không có một chút tư tâm sao?”

“Có.”

“……” Trần Trừng lại bị nghẹn tới, y che miệng lại ho khan hai tiếng, buồn bực nói: “Có cái gì?”

“Có tư tâm.” Bạc Dận nói: “Ta vốn là có ý nghĩ này đối với đệ.”

…… Ngươi ngược lại còn rất thản nhiên.

Mặt Trần Trừng bỗng nhiên có chút nóng lên, y rũ mi xuống, cứng rắn nói: “Huynh ở trong tình huống ta không tỉnh táo đối với ta làm loại chuyện này, huynh đã từng nghĩ qua cảm thụ của ta chưa?”

Một lúc lâu Bạc Dận mới nói tiếp: “Ta không hiểu.”

“Ta là nói…… ta vốn dĩ chỉ coi huynh là huynh đệ, huynh, huynh lại nhân lúc cháy nhà mà hôi của, làm loại chuyện này với ta…… Huynh, huynh bảo ta cùng huynh ở chung như thế nào?”

Bạc Dận nắm củi, lại sửng sốt một hồi lâu: “Đệ chẳng lẽ, không muốn cùng ta…… như vậy sao?”

Trần Trừng khiếp sợ rồi.

Rốt cuộc tên này nhìn đâu ra y muốn cùng hắn như vậy? Khi nào??

Chẳng lẽ ngay từ lúc bắt đầu hắn cảm thấy mình thân cận với hắn là vì như vậy sao?



Cho nên ngày đó hắn muốn hôn mình cũng là bởi vì cho rằng mình cùng hắn có cùng suy nghĩ?

Mưa còn đang rơi lất phất, Trần Trừng cùng hắn cách ngọn lửa nhìn nhau, nói đúng ra là y đang nhìn Bạc Dận, người kia cầm củi khô vẻ mặt có chút mê mang.

Cho đến bây giờ hắn cũng không hiểu mình đã làm sai cái gì.

Trần Trừng cũng không lên tiếng.

Y thật sự không biết nên tiếp lời như thế nào.

Dựa theo mạch não của Bạc Dận, đại khái chính là ngươi có ý nghĩ đối với ta, ta cũng có ý nghĩ đối với ngươi, tối hôm qua vừa lúc trời xui đất khiến ăn nhịp với nhau. Nhưng vấn đề là Trần Trừng thật sự không có ý tứ đó, nhưng nói ra lại giống như là làm gì đó rồi còn muốn vờ ngay thẳng.

Y lại cắn một miếng quả dại.

Trong sơn động rơi vào sự im lặng kéo dài.

Bởi vì do trời mưa, hừng đông dường như chậm hơn rất nhiều, Trần Trừng quấn quần áo trên người, ánh mắt dừng ở quần áo mỏng manh trên người hắn, đang muốn hỏi hắn có lạnh hay không ——

Bạc Dận mở miệng phá vỡ yên tĩnh: “A Trừng đã nói qua, ta là đặc biệt.”

“…… Chúng ta kết nghĩa, huynh với ta mà nói đương nhiên là đặc biệt.”

“Ta cho rằng, là có thể làm loại chuyện đặc biệt này.”

Bạc Dận cúi thấp đầu xuống, tóc dài che đi vẻ mặt của hắn, hắn nhìn qua có chút mất mát.

Trần Trừng: “……”

Nhìn lầm rồi nhỉ, Bạc Dận biết cái gì là mất mát sao?

Y trợn trắng mắt, nói: “Cho nên huynh cảm thấy ta là đặc biệt sao? Cái gọi là đặc biệt của huynh chính là có thể cùng ngươi làm loại chuyện đặc biệt này?”

“…… Ta không biết.” Ngón tay của hắn không tự giác vuốt ve ngực.

Thật kỳ lạ.

Được mệnh danh là nơi của trái tim cảm giác rất kỳ quái, giống như là bị thứ gì đó ngâm qua, chua xót mềm mại, còn co rút nhăn nhúm.

Rất, khó chịu.

Trần Trừng nghiêng đầu nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, chỉ cho rằng hắn đang rét lạnh, liền lấy áo choàng trên người kéo xuống ném về phía hắn, nói: “Mặc quần áo của huynh vào.”

Bạc Dận tiếp nhận quần áo, chậm rãi bày ra yên lặng khoác lên người.

Ăn trái cây xong, Trần Trừng nhìn bầu trời bên ngoài, nói: “Chuyện hôm nay, chúng ta coi như chưa từng xảy ra đi, huynh cũng đừng để trong lòng.”

Làm đã làm qua, Trần Trừng cũng không có biện pháp, dù sao cũng đều là nam nhân, hắn cũng không chịu thiệt, coi như là huynh đệ giúp đỡ lẫn nhau được rồi.

“Chuyện đã xảy ra làm sao có thể coi như không xảy ra?”

“Huynh quên nó đi.”

“Làm sao quên?”

Ngươi thật sự cố chấp đấy. Trần Trừng tức giận cười một tiếng, trong đầu xác định đột nhiên linh quang chợt lóe giống như ý thức được điều gì.

Lòng bàn tay khẩn trương đến mức đổ mồ hôi: “Huynh, huynh sẽ không có khả năng, đã thích ta chứ?”

“…… Thượng đệ?” Bạc Dận nói: “Thích.”

“Không phải……” Trần Trừng lại đỏ mặt: “Ý ta là, không đề cập đến chuyện tối hôm qua, có phải là huynh, thích ta phải không?”

“Thích đệ” Bạc Dận hỏi: “Sẽ như thế nào?”

“Cũng không biết như thế nào.” Trần Trừng nói: “Huynh thích ta, cũng chỉ là một loại cảm giác của huynh, không có bất luận chuyện gì sẽ bởi vậy mà thay đổi.”

“Đó là cảm giác gì?”

Trần Trừng nhìn về phía hắn, Bạc Dận cũng mờ mịt nhìn về phía này, lụa trắng quấn lấy tầm mắt của hắn, cũng làm cho Trần Trừng không nhìn thấy nội tâm của hắn.

Lúc này y mới ý thức được, Bạc Dận vừa rồi hỏi thích sẽ như thế nào, không phải nói sẽ ảnh hưởng đến điều gì, mà là đang hỏi lúc thích một người, mình sẽ như thế nào.

“Thích…… sẽ hy vọng người mình thích cũng thích mình.”

“Vậy A Trừng có thích ta không?”

Hắn hỏi quá nhanh, quá tự nhiên, thế cho nên Trần Trừng nghẹn lại.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quả cam: Không thích.

Thái Tử:……

PS: Thái Tử là công haha, đừng đứng sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau