Sau Khi Xuyên Thành Nhân Vật Phản Diện Mỗi Ngày Đều Bị Lật Xe

Chương 23

Trước Sau
Trần Trừng có chút tiếc nuối không nhìn thấy ánh mắt của hắn, vốn dĩ biểu cảm của Bạc Dận đã rất ít, dù nhìn thế nào y cũng nhìn không thấu Bạc Dận đến tột cùng đang suy nghĩ điều gì.

Y tùy ý Bạc Dận nắm không nhúc nhích, đầu lại kề đến gần chạm vào môi Bạc Dận, “Huynh đoán, trái tim ta đánh rơi nơi nào rồi?”

“Ở ngực đệ.”

“Không.” Trần Trừng vặn vẹo cổ tay, rút ra, đầu ngón tay theo ngực hắn trượt xuống, lại trượt xuống: “Nó ở chỗ này.”

Y quan sát vẻ mặt Bạc Dận, ý vị sâu xa nói: “Lúc nào cũng nghĩ bị ca ca “ấy”.”

Cằm người sau kéo căng, giây tiếp theo Bạc Dận phất tay áo quét cái chén trên bàn nhỏ trước cửa sổ xuống, trực tiếp ôm y lên.

Cửa sổ ‘rầm’ đóng lại, căn phòng chìm trong bóng tối.

Điều này đối với Bạc Dận mà nói không tính là gì, nhưng đối với Trần Trừng thì ánh sáng mờ tối trong nháy mắt khuếch đại cảm xúc.

Trần Trừng là trai thẳng.

Y vẫn luôn nghĩ như vậy, nhưng trải qua mấy lần, y phát hiện mình cong hoàn toàn.

Cuộc sống trước kia của y không có đặc biệt thích bất cứ ai, nhưng y biết mình có cảm giác với dạng người gì.

Y thích lạnh lẽo hờ hững không để ý tới người khác, muốn cự tuyệt còn nghênh đón, trước khi ở cùng Bạc Dận trời xui đất khiến phát sinh quan hệ, Trần Trừng không nghĩ tới y có thể có cảm giác với người nào, nhưng sau khi phát sinh quan hệ, y bỗng nhiên phát hiện kiểu như Bạc Dận vậy, y đặc biệt thích.

Tính cách Bạc Dận không phải là loại lạnh như băng cự tuyệt người ngoài ngàn dặm, trên người hắn có một loại lãnh đạm là không thèm để ý chút nào, hắn sẽ không cố ý tới gần ngươi, cũng sẽ không cố ý xa cách ngươi, đồng thời ngươi tới gần, ngươi xa cách, đối với hắn mà nói cũng không có sao cả.

Người như vậy làm cho Trần Trừng cảm thấy tò mò, y vẫn luôn cho rằng chỉ cần là người nhất định sẽ có cảm xúc, nhưng số lần biểu đạt cảm xúc của Bạc Dận lại ít đến đáng thương.

Điều này dẫn tới khi hắn hơi dao động một chút liền khiến cho người khác cảm thấy mới lạ, phấn khởi.

Đối với nam nhân mà nói, có thích hay không thật ra không quan trọng, thân thể phù hợp, cùng với nội tiết tố hoà quyện mới là điều quan trọng nhất.

Trước kia, Trần Trừng vẫn chưa từng liên hệ Bạc Dận cùng tình dục lại với nhau, y vẫn luôn cho rằng Bạc Dận không phải mẫu người y thích. Nhưng sau khi người này cùng chữ kia liên hệ cùng một chỗ, Trần Trừng mới phát hiện, y muốn lột sạch Bạc Dận, muốn để lại dấu răng trên gương mặt không chút gợn sóng của hắn, muốn đem cuộc sống không màng thế tục của hắn nhuộm đầy màu sắc.

Muốn khắc ghi dấu vết sâu nặng nơi đáy lòng của hắn.

Trần Trừng từ trước đến nay không phải người cực đoan, y rất kỳ quái vì sao mình lại toát ra loại ý nghĩ này, nhưng y không dám suy nghĩ kỹ lưỡng, y vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.

Bạc Dận là một người rất thông minh, ngoại trừ hắn không thích người khác ra, chuyện khác hắn đều có thể làm rất tốt.

Làm y cũng giống vậy.

À, còn có việc dọn dẹp sau khi xong chuyện.

Trần Trừng bị hắn đặt vào thùng tắm, theo tay đối phương chìm vào trong nước, y phối hợp giật giật cơ thể, mi dày nhấc lên, y lại nhìn vẻ mặt không có thay đổi gì của Bạc Dận, ngỡ như vừa rồi phóng đãng chỉ là một giấc mộng.

“Thật ra.” Y mở miệng: “Huynh có thể không cần phải ngoan như vậy.”

Bạc Dận dừng động tác lại.

Ỷ vào dù sao hắn cũng không nhìn thấy, Trần Trừng thản nhiên trêu chọc: “Để ta thử xem, ngón tay của huynh có bao nhiêu linh hoạt.”

……

Y nhanh chóng hối hận về việc chỉ dạy này.

Y ướt sũng bị Bạc Dận từ trong nước mang ra, cả người đều ỉu xìu.

Y cảm thấy mình hy sinh rất lớn, nhưng lúc ngẩng đầu lên nhìn Bạc Dận, người kia vẫn có thể lạnh nhạt, y không nhịn được, ngửa cổ lên, hung hăng để lại một dấu răng trên cằm hắn.

Bạc Dận rốt cuộc nghiêng đầu qua: “Đừng quậy.”

Trần Trừng có chút khó chịu.

Nhưng chút khó chịu này rất nhanh được che đi trong giai điệu truyền đến bên tai.

Cừu Thâm Tú truyền âm cho y, nói lúc hắn ta trở về tìm mấy vị hoàng tử, không thấy Bạc Diễm cùng Bạc Kính, để Trần Trừng cẩn thận.

Bạc Diễm cùng Bạc Kính…… không ở cùng Bạc Trạch và Bạc Hi, vậy bọn họ đi đâu?

Bạc Dận ở bên cạnh, Trần Trừng không tiện truyền âm, đành phải tạm thời buông chuyện này xuống.

Bạc Dận đang tắm rửa, Trần Trừng từ trên giường ngồi dậy, ánh mắt dừng ở quần áo trên bình phong.

Bạc Dận là một người mù, chỉ cần động tác y đủ nhẹ, đối phương cái gì cũng không phát hiện ra.

Nhưng, giác quan của Bạc Dận rất nhạy bén.

Trần Trừng tay chân nhẹ nhàng xuống giường, từng chút từng chút tới gần bình phong, vì phòng ngừa tái diễn sự cố trật chân trên đất bằng như trong vực sâu, Trần Trừng hết sức chú ý dưới chân.

Mắt thấy đi thêm hai bước nữa là có thể chạm tới bình phong, y bỗng nhiên nghe được một tiếng “ào”, cùng lúc đó, bên hông y cũng đột nhiên bị thứ gì đó túm chặt.

Tiếng Bạc Dận truyền đến: “Đệ còn rất nhiều sinh lực.”

Trần Trừng: “……”

Y quay đầu nhìn về phía giường đằng sau, phát hiện một góc quần áo của mình cùng một cái thắt lưng dài buộc lại, đầu kia buộc vào cây gậy trúc chống mùng quanh giường.

Quần áo vốn dĩ đã rộng, im hơi lặng tiếng thắt lưng đã bị cột lại, y căn bản không phát hiện.



Khoảng cách quần áo và thắt lưng buộc lại với nhau cũng vừa vặn đủ để y miễn cưỡng hoạt động quanh giường.

Y đưa tay gỡ thử, buộc còn rất chặt.

Y mím môi, khó chịu nói: “Huynh trói ta làm gì?”

“Lo lắng đệ chạy lung tung.”

“Ta cần gì phải chạy lung tung?”

“Vậy thì phải hỏi đệ rồi.”

Giọng nói Bạc Dận nhàn nhạt, Trần Trừng bị nghẹn lại, trong lòng có chút nghi ngờ, “Ta chỉ xuống giường, huynh còn quản chuyện này của ta?”

“Xuống giường, cần gì lén lút?”

“Ai lén lút?”

“Nếu không lén lút, sao ta không nghe thấy tiếng đệ đứng dậy.”

“…… Ta muốn đi tới tạo bất ngờ cho huynh, không được à?”

Trần Trừng dứt lời, hai bước đi trở về, cởi quần áo và thắt lưng của mình xuống, y vòng qua bình phong nhìn nam nhân ngồi ở bên trong, múc nước ấm rót từng chút lên người hắn, nói: “Bây giờ vui chưa, bất ngờ không hả?”

“Đệ không ngủ?”

“Ta lắm sinh lực.”

Bạc Dận dường như hơi mỉm cười, giọng điệu ôn hòa: “Vậy đệ đi mang quần áo chúng ta đi giặc một tí đi, ngày mai còn phải mang theo.”

Điều này ngược lại hợp ý của Trần Trừng, y đi tới trước bình phong lại đột nhiên dừng lại, Bạc Dận dám giao quần áo cho y, vậy là không sợ y tìm ra được thứ gì?

Y suy tư một lát, cuối cùng vẫn giơ tay lấy quần áo xuống, sau đó đúng lý hợp tình nói: “Trong quần áo của huynh không có gì có giá trị chứ?”

Vừa nói, vừa thản nhiên móc ra.

“Đồ đạc ta đều lấy ra rồi.”

“……” Ánh mắt Trần Trừng ở trong phòng tìm kiếm, không nhìn thấy bất kỳ vật khả nghi nào, Bạc Dận lại nói: “Treo ở bên thùng tắm.”

Trên thùng tắm xác thực có móc treo là chuyên dùng để treo lược khăn mặt các loại, Trần Trừng nghiêng đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy nơi đó có một cái túi vải nhỏ, nhưng y không tiện trực tiếp đòi Bạc Dận cho xem, đành phải âm thầm ghi tạc hình dạng kia trong lòng, nói: “Vậy ta đi ra ngoài.”

“Mặc quần áo đàng hoàng.”

“Biết rồi.”

Khách điếm này rất lớn, có phòng giặt quần áo riêng, Trần Trừng băng qua sân sau, dựa theo chỉ dẫn đến nơi trả tiền, dặn dò không được giặt chung người khác, sau đó chậm rãi từ bên trong đi ra, chuẩn bị tìm một chỗ liên lạc Cừu Thâm Tú.

Khi đi qua thêm một chỗ ngoặt, bị một cánh tay vươn ngang ngăn lại.

Ánh mắt Trần Trừng dừng trên đường thêu trên tay áo rộng của đối phương, trong lòng lộp bộp, liền thấy người này nhấc chân lộ ra cả người.

Đối phương nhìn y, nhếch khóe miệng lên, “Thế nào? Không quen biết ta sao?”

“…… Tứ điện hạ.” Trần Trừng nhếch môi hơi mỉm cười, nói: “Sao ngươi ở nơi này thế?”

“Phong cảnh trấn này cũng không tệ lắm, ta cùng Ngũ đệ liền ở lại thêm mấy ngày, thuận tiện chờ ngươi cùng Hoàng huynh.” Hắn cười nói xong, ánh mắt bỗng nhiên dừng trên cổ Trần Trừng, hơi sửng sốt một chút, vẻ mặt trở nên không vui: “Ngươi cùng Hoàng huynh……”

“Ta vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc Hoàng Thái Tử điện hạ.” Trần Trừng chớp chớp mắt, nói: “Tam điện hạ đã nói gì với ngươi sao?”

Vẻ mặt u ám của Bạc Diễm mắt thường cũng có thể thấy được: “Nghe nói Đại hoàng huynh hiểu lầm ngươi nhưng ngươi vẫn luôn không rời không bỏ, ta bèn đặc biệt dẫn theo Ngũ đệ ở lại muốn giúp ngươi giải thích rõ ràng với huynh ấy.”

Thì ra Bạc Hi đã nói hết tất cả nhưng có lẽ bởi vì chuyện này liên quan đến Bạc Kính, cho nên bọn họ giấu giếm Cừu Thâm Tú.

Bạc Diễm nâng bước tiến lên, Trần Trừng theo bản năng lui về phía sau, nói: “Tứ điện hạ…… muốn làm gì?”

“Bản lĩnh của ngươi thật lớn nhỉ, ngay cả Đại hoàng huynh cũng dám quyến rũ.”

Bạc Diễm lớn lên trông điềm tĩnh xinh đẹp lại là một người tính tình nóng nảy, hắn từng bước ép sát, Trần Trừng đành phải liên tục lùi về phía sau cho đến khi lưng đụng vào cột hành lang không thể lui được nữa: “Ngươi, ngươi nghe ta nói.”

“Nói cái gì?” Bạc Diễm nhìn vẻ mặt tái nhợt gầy yếu của y, giận sôi máu, nói: “Nói ngươi cùng ta thưởng rượu ngắm hoa, xoay mặt lại cùng Đại hoàng huynh không rõ ràng? Hay là tiếng thơm nói rằng ngươi ép dạ cầu toàn, luôn miệng nói vì bảo vệ tình cảm huynh đệ ta, lại âm thầm sớm đã có tâm bám trụ? Như thế nào, so với Hoàng huynh, ta không xứng với ngươi?”

Trần Trừng nhắm mắt lại.

Bạc Diễm quá hung dữ, người như vậy cũng không dễ dỗ dành như Bạc Hi, y tuyệt đối không thể để Bạc Diễm nhìn thấy Bạc Dận, nếu không hắn hai ba câu là có thể bán y đi.

Mở mắt ra lần nữa, đôi mắt kia đã ngập tràn hơi nước: “Ta không phải là người như vậy.”

“Ngươi không phải.” Bạc Diễm đột nhiên túm lấy tay áo y, vùng lớn bả vai lộ ra, hắn cười lạnh nói: “Sự thật bày ra trước mắt, ngươi còn dám nói ngươi không phải?!”

Trần Trừng hơi rụt cổ, giơ tay kéo quần áo của mình, “Bởi vì ta không cẩn thận trúng độc, cho nên……”

“Người như ngươi, ta gặp nhiều rồi.” Bạc Diễm bắt lấy tay kéo quần áo của y, nói: “Trần Châu Cơ, không cần giả bộ đáng thương với ta, ta chỉ hỏi ngươi, có phải ngươi quyến rũ Hoàng huynh hay không?”

Mi mắt rủ xuống che đi tất cả cảm xúc, Trần Trừng nhíu mày, nói: “Không phải, ta với huynh ấy thật sự chỉ là ý……”

Bạc Diễm nắm cằm y, Trần Trừng không thể không ngước mắt lên nhìn hắn.

Trần Châu Cơ có một khuôn mặt rất tuyệt đẹp, còn có một đôi mắt vô cùng đẹp. Khi đôi mắt này ngậm đầy hơi nước, càng đẹp đến không gì sánh bằng, Bạc Diễm nhìn chằm chằm y, trong mắt mơ hồ có sóng đen khuấy động: “Nếu như ngươi không chủ động, tính tình Hoàng huynh như vậy há sẽ chạm vào ngươi?”



“Hoàng huynh của ngươi huynh ấy……”

Bạc Diễm bỗng nhiên hướng về phía y hôn tới.

Đệch đệch đệch đệch đệch!!!

Trần Trừng còn chưa nói hết một câu đột nhiên nghiêng đầu qua, môi Bạc Diễm rơi xuống gò má y, hô hấp dồn dập: “Ngươi từ từ nói, ta không gấp.”

Y rốt cuộc hiểu được vì sao Bạc Diễm lại dễ dàng bị lợi dụng như vậy, bởi vì tính cách của tên này thật sự quá nóng nảy, miệng đã lên đây rồi còn dám nói không gấp!!!

Ngực Trần Trừng phập phồng, cả vùng đầu vai lạnh lẽo muốn kéo quần áo lần nữa lại bị hắn bắt lấy tay kia, môi Bạc Diễm tiến đến bên tai y, nói: “Ngươi thích muốn cự tuyệt còn nghênh đón…… Hôm nay ta liền thỏa mãn ngươi.”

“……” Thỏa mãn ngươi cái tên khốn kiếp aaa!!

Trần Trừng bỗng nhiên nhớ đến đây đích thật là cốt truyện nguyên tác, Trần Châu Cơ chính là do bị Bạc Diễm hơi cưỡng ép làm đủ thủ đoạn, sau đó mới xuất hiện Lang Chiếu ngụy trang Bạc Trạch ám sát hắn.

Này không có khả năng, hiện giờ đầu mối chính đều nghiêng về nơi nào rồi, sao Bạc Diễm còn có thể như vậy hả?

Bạc Diễm vùi đầu vào cổ y, Trần Trừng bỗng nhiên giật giật, “Điện hạ, ngươi, ngươi cũng không thể ở chỗ này……”

“Ngươi còn biết xấu hổ?” Bạc Diễm cười nhạo một tiếng, nhưng hắn giương mắt, liếc nhìn khách nhìn lén ở bên cửa sổ, vẫn ôm Trần Trừng lên.

Trần Trừng bị ném vào một đống cỏ khô.

Bạc Diễm sấn người đến.

Tên này quả thực là một tên lưu manh!

Màn trời chiếu đất, không biết xấu hổ!!

Nhưng hắn rất nhanh bất động, đầu óc vẫn còn tỉnh táo nhưng thân thể đã không thể nhúc nhích.

Hắn vẫn duy trì tư thế vây Trần Trừng ở dưới thân, đôi mắt giật giật: “Trần Châu Cơ, cởi bỏ cho ta.”

“Khó mà làm được.” Trần Trừng không chỉ không cởi bỏ cho hắn, còn dùng một con dao cầm tay đánh xuống: “Phiền ngươi ngủ một lát đi.”

Y đẩy người trên mình ra, sửa sang lại quần áo, nhìn trái nhìn phải không có ai liền khom lưng cõng Bạc Diễm lên, đi nhanh một đường đến một nhà dân cũ nát.

Trói hắn lại bằng sợi dây thừng.

Trói chặt, Bạc Diễm liền tỉnh lại, hắn giật giật phát giác toàn bộ thân trên của mình đều bị dây thừng quấn lại như con tằm, tức khắc giận dữ: “Trần Châu Cơ!!”

“Kêu la cái gì.” Trần Trừng ở phía sau buộc nút chết, quay lại nhìn hắn tức giận đến tím mặt, nói: “Đừng lo lắng, ta không giết ngươi.”

Đôi mắt Bạc Diễm hơi mở to: “Ngươi còn muốn giết ta?!”

Trần Trừng cười cười: “Làm sao có thể chứ, ta nói chơi.”

“Ngươi cởi trói cho ta.”

“Đôi mắt Hoàng huynh ngươi là ta móc.”

“……” Bạc Diễm nhìn y, không nhúc nhích.

“Người như Hoàng huynh ngươi làm sao có thể nói dối chứ?” Trần Trừng lấy dao găm ra, mỉm cười nhìn gương mặt dần dần trắng bệch của Bạc Diễm, nói: “Ta lừa Bạc Hi, đi nói với hắn chuyện này là Bạc Kính làm, hắn liền tin…… Thật dễ lừa.”

Y lại lộ ra vẻ mặt hiền từ vô hại, đôi mắt xinh đẹp cực kỳ vô tội: “Tứ điện hạ cũng vậy thật sự lại tin tưởng lời này, còn đặc biệt mang Bạc Kính đến đây, ngươi có thể nói cho ta biết, hắn hiện tại đang ở đâu?”

“…… Ngươi nằm mơ.”

Trần Trừng đùa nghịch dao găm, nhìn khuôn mặt dần dần ngưng trọng âm trầm của hắn, khóe miệng tươi cười phai nhạt lại rộ lên: “Ta bỏ thuốc ngươi, dây thừng này ngươi cởi không được, không cần phí sức.”

“Trần Châu Cơ……”

“Ta đúng thật từng có ý mưu đồ ngôi vị hoàng đế nhà ngươi, nhưng hiện tại ta cảm thấy không thú vị.” Ánh mắt của y dừng ở giữa chân Bạc Diễm: “Dễ xúc động như vậy, không tốt lắm đâu.”

Bạc Diễm: “……”

Mặt hắn tái rồi.

Trần Trừng cũng chỉ hù dọa hắn chút, y không nhịn được lại bật cười một cái, đứng lên, nói: “Được rồi, đùa ngươi chơi, ta phải đi rồi ngươi cứ ngoan ngoãn ở chỗ này mấy ngày đi, đừng tới tìm Hoàng huynh của ngươi, nếu để cho ta phát hiện mấy người các ngươi, bất luận một người nào tới gần huynh ấy…… Ta chắc chắn giết chết hắn.”

Khi lời nói kết thúc, nụ cười trên khuôn mặt y cũng đã hoàn toàn biến mất.

Y xoay người rời đi, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua Bạc Diễm, nói: “Quên nói……”

Y đưa lưng về phía Bạc Diễm giơ tay lên nhẹ nhàng vén áo cao lên, sườn mặt dưới ánh hoàng hôn chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ ảo, chỉ có tiếng nói rõ ràng truyền đến tùy ý ngỡ như đang nói thời tiết thật đẹp:

“Ta thật sự chướng mắt ngươi.”

***

Tác giả có lời muốn nói:

Quả cam: Ta chỉ nhìn trúng Đại hoàng huynh của ngươi.

Thái Tử: Nhìn chằm chằm ——

Hôm nay quả cam lớn bị lật xe không? Có vẻ như không có nhưng mà nhanh thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau