Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Ta Nỗ Lực Tìm Chết
Chương 14:
Cảnh tượng hiện ra trong khoảnh khắc đó, anh ta chỉ từng thấy trong phim.
Trực giác mách bảo Ninh Tử Thu rằng, trên người Tống Lạc nhất định đã xảy ra một sự thay đổi kỳ lạ nào đó.
"Tôi còn chưa cảm ơn cậu vì đã cứu tôi và lớp trưởng, nếu không có cậu, chúng tôi đã..."
Anh ta thở dài, tầm mắt lướt qua cánh cửa nhà vệ sinh vẫn đóng chặt, trong mắt không có tức giận, chỉ còn lại sự thờ ơ.
Lúc này Hồ Linh Linh cũng phản ứng lại, vội vàng đỏ hoe mắt cảm ơn.
Ai mà ngờ được trong lúc sống còn, người bất chấp nguy hiểm cứu họ lại là Tống Lạc có quan hệ tệ nhất chứ.
Hồ Linh Linh vừa trải qua một lần cửa tử, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Ngón tay nắm chặt cánh cửa bị con thây ma bên trong đập ầm ầm nhưng cô ấy lại không cảm thấy sợ hãi.
So với thây ma thì một số người sống sót còn giống quái vật hơn.
"Không phải cứu các người không công, có điều kiện." Đối mặt với lời cảm ơn của hai người, Tống Lạc vui vẻ nhận lấy: "Hai người tạm thời nghe theo tôi sai khiến, không có vấn đề gì chứ?"
Hai người còn chưa kịp lên tiếng.
Tống Lạc lại nói: "Có vấn đề cũng phải nhịn."
Hệ thống: "..."
Hóa ra ký chủ không phải chỉ đối xử với một mình nó như vậy.
Nội tâm nó dường như đạt được một sự cân bằng nào đó.
Đối với yêu cầu bá đạo của Tống Lạc, Hồ Linh Linh không hề tức giận, thậm chí còn thấy bình thường.
Điều khiến cô ấy nghi ngờ là... Tống Lạc sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
Trước đó mỗi lần Tống Lạc nghe thấy tiếng gầm của thây ma, cơ thể đều run rẩy vì sợ hãi.
Bây giờ không những không sợ, còn nhẹ nhàng giết một con, nhốt một con.
Hơn nữa, lúc nãy Tống Lạc rõ ràng còn đang bị trói trên ghế...
Những thắc mắc này đều tan biến trong lời nói tiếp theo của Tống Lạc.
Cô tuyên bố một nhiệm vụ: bắt sống con thây ma nhốt trong phòng thuốc.
Hệ thống vội vàng phát ra âm thanh cảnh báo: "Bắt sống thây ma để làm gì!?"
Tống Lạc: "Chơi."
Hệ thống: "???"
Đây là thứ có thể chơi sao!
Hồ Linh Linh ngơ ngác nuốt nước bọt, lắp bắp: "Bắt, bắt sống?"
Nếu cô ấy nhớ không nhầm thì con thây ma đó hình như rất cao lớn.
Tay nắm cửa rung lên vì bị nó đập vào, rung đến nỗi lòng bàn tay cô ấy gần như tê liệt.
"Bắt sống thế nào?" Ninh Tử Thu bình tĩnh lên tiếng.
Anh ta cho rằng khi Tống Lạc đưa ra nhiệm vụ nguy hiểm này, cô hẳn đã có kế hoạch chi tiết.
Mặc dù anh ta không biết tại sao cô lại muốn bắt sống thây ma.
Thây ma có sức mạnh lớn, răng sau khi biến dị giống như răng cá mập, tốc độ còn rất nhanh.
Trực giác mách bảo Ninh Tử Thu rằng, trên người Tống Lạc nhất định đã xảy ra một sự thay đổi kỳ lạ nào đó.
"Tôi còn chưa cảm ơn cậu vì đã cứu tôi và lớp trưởng, nếu không có cậu, chúng tôi đã..."
Anh ta thở dài, tầm mắt lướt qua cánh cửa nhà vệ sinh vẫn đóng chặt, trong mắt không có tức giận, chỉ còn lại sự thờ ơ.
Lúc này Hồ Linh Linh cũng phản ứng lại, vội vàng đỏ hoe mắt cảm ơn.
Ai mà ngờ được trong lúc sống còn, người bất chấp nguy hiểm cứu họ lại là Tống Lạc có quan hệ tệ nhất chứ.
Hồ Linh Linh vừa trải qua một lần cửa tử, tâm trạng vô cùng phức tạp.
Ngón tay nắm chặt cánh cửa bị con thây ma bên trong đập ầm ầm nhưng cô ấy lại không cảm thấy sợ hãi.
So với thây ma thì một số người sống sót còn giống quái vật hơn.
"Không phải cứu các người không công, có điều kiện." Đối mặt với lời cảm ơn của hai người, Tống Lạc vui vẻ nhận lấy: "Hai người tạm thời nghe theo tôi sai khiến, không có vấn đề gì chứ?"
Hai người còn chưa kịp lên tiếng.
Tống Lạc lại nói: "Có vấn đề cũng phải nhịn."
Hệ thống: "..."
Hóa ra ký chủ không phải chỉ đối xử với một mình nó như vậy.
Nội tâm nó dường như đạt được một sự cân bằng nào đó.
Đối với yêu cầu bá đạo của Tống Lạc, Hồ Linh Linh không hề tức giận, thậm chí còn thấy bình thường.
Điều khiến cô ấy nghi ngờ là... Tống Lạc sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy.
Trước đó mỗi lần Tống Lạc nghe thấy tiếng gầm của thây ma, cơ thể đều run rẩy vì sợ hãi.
Bây giờ không những không sợ, còn nhẹ nhàng giết một con, nhốt một con.
Hơn nữa, lúc nãy Tống Lạc rõ ràng còn đang bị trói trên ghế...
Những thắc mắc này đều tan biến trong lời nói tiếp theo của Tống Lạc.
Cô tuyên bố một nhiệm vụ: bắt sống con thây ma nhốt trong phòng thuốc.
Hệ thống vội vàng phát ra âm thanh cảnh báo: "Bắt sống thây ma để làm gì!?"
Tống Lạc: "Chơi."
Hệ thống: "???"
Đây là thứ có thể chơi sao!
Hồ Linh Linh ngơ ngác nuốt nước bọt, lắp bắp: "Bắt, bắt sống?"
Nếu cô ấy nhớ không nhầm thì con thây ma đó hình như rất cao lớn.
Tay nắm cửa rung lên vì bị nó đập vào, rung đến nỗi lòng bàn tay cô ấy gần như tê liệt.
"Bắt sống thế nào?" Ninh Tử Thu bình tĩnh lên tiếng.
Anh ta cho rằng khi Tống Lạc đưa ra nhiệm vụ nguy hiểm này, cô hẳn đã có kế hoạch chi tiết.
Mặc dù anh ta không biết tại sao cô lại muốn bắt sống thây ma.
Thây ma có sức mạnh lớn, răng sau khi biến dị giống như răng cá mập, tốc độ còn rất nhanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất