Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Ta Nỗ Lực Tìm Chết
Chương 22:
Tống Lạc đau chân quyết định khiến hệ thống không vui: "Nhìn xem, cậu là một hệ thống mà còn vô dụng hơn cả cô ấy.”
Hệ thống đột nhiên bị mắng: "..." Tôi vô dụng chỗ nào! Dị năng của cô không phải do tôi đánh thức sao!... Hệ thống chỉ nghĩ chứ không dám nói ra, bởi vì cô chắc chắn sẽ mắng nó đến phát khóc.
Nó định thần lại, coi như không nghe thấy câu này, khổ sở nói: "Cô căn bản không cần tìm phương tiện di chuyển, ngày mai đội cứu hộ sẽ đến, đến lúc đó đi theo đội cứu hộ chuyển đến căn cứ an toàn là được.
"Trong tiểu thuyết, Tống Lạc vào ngày mai sẽ chuyển đến cùng một căn cứ với nam nữ chính.
Cha mẹ cô ở căn cứ có quyền lực không nhỏ, có cha mẹ chống lưng, Tống Lạc đã có một cuộc sống thoải mái ở căn cứ.
Trong thời gian này, cô không ngừng gây rắc rối cho nam nữ chính.
Tạo thêm không ít trợ giúp và rèn luyện cho con đường trở thành người mạnh mẽ của hai người họ.
Ai ngờ Tống Lạc lại ném cho nó một câu: "Ai nói tôi muốn đến căn cứ?"
Hệ thống: "!"
Hệ thống: "Không đến căn cứ thì đi đâu!" Tống Lạc không để ý đến nó, nghỉ ngơi một lát, cô bảo Ninh Tử Thu lột quần áo của con thây ma.
À cái này... Ninh Tử Thu nhìn cô, môi mấp máy, cuối cùng không nói gì, trong lòng phức tạp bắt đầu động thủ.
Con thây ma cấp hai phát ra tiếng gầm gừ đe dọa trong cổ họng, chiếc nhíp cắm trên thái dương cũng rung lên theo.
Đôi mắt tà ác nhìn chằm chằm Ninh Tử Thu, nhìn đến nỗi tay anh ta không tự chủ được mà run rẩy.
Giọng nói mệt mỏi của Tống Lạc vang lên: "Sợ cái gì, cậu có bốn con mắt, nhiều hơn nó hai con, nó trừng cậu thì cậu trừng lại.”
Ninh Tử Thu: "..." Anh ta vô thức sờ sờ cặp kính trên sống mũi.
Sau đó, anh ta và con thây ma lặng lẽ nhìn nhau.
Một lúc sau, bàn tay kỳ diệu không còn run nữa.
Thấy anh ta lột xong quần áo của con thây ma, tiếp tục lột xuống, Tống Lạc vội vàng ngăn lại: "Không cần lột phần dưới, ai muốn nhìn cái của quý của nó.”
Nghĩ một lúc, cô tốt bụng hỏi Hồ Linh Linh: "Cậu muốn xem không?"
Hệ thống: "..." Đột nhiên nghi ngờ giới tính ban đầu của ký chủ.
"Không không không." Hồ Linh Linh sặc một cái, điên cuồng lắc đầu, mặt đỏ bừng.
Tống Lạc tiếp tục: "Lau sạch nó một chút." Ninh Tử Thu tận tụy, còn chủ động hỏi có cần tiếp tục bộ ba chưa hoàn thành không.
Vì Tống Lạc định cho tọa kỵ kiêm luôn vệ sĩ, tránh để sức chiến đấu của nó giảm xuống nên bộ ba tạm thời được giữ lại.
Lúc này, bốn người trong nhà vệ sinh có chút đứng không vững.
Bọn họ trốn bên trong, không nhìn thấy động tĩnh bên ngoài nhưng có thể nghe rõ.
Tống Lạc không biết giẫm phải vận may gì, vô tình cứu được Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu, khiến hai người cảm kích, còn đáp ứng yêu cầu của cô bắt sống con thây ma.
Thật là muốn chết.
Hệ thống đột nhiên bị mắng: "..." Tôi vô dụng chỗ nào! Dị năng của cô không phải do tôi đánh thức sao!... Hệ thống chỉ nghĩ chứ không dám nói ra, bởi vì cô chắc chắn sẽ mắng nó đến phát khóc.
Nó định thần lại, coi như không nghe thấy câu này, khổ sở nói: "Cô căn bản không cần tìm phương tiện di chuyển, ngày mai đội cứu hộ sẽ đến, đến lúc đó đi theo đội cứu hộ chuyển đến căn cứ an toàn là được.
"Trong tiểu thuyết, Tống Lạc vào ngày mai sẽ chuyển đến cùng một căn cứ với nam nữ chính.
Cha mẹ cô ở căn cứ có quyền lực không nhỏ, có cha mẹ chống lưng, Tống Lạc đã có một cuộc sống thoải mái ở căn cứ.
Trong thời gian này, cô không ngừng gây rắc rối cho nam nữ chính.
Tạo thêm không ít trợ giúp và rèn luyện cho con đường trở thành người mạnh mẽ của hai người họ.
Ai ngờ Tống Lạc lại ném cho nó một câu: "Ai nói tôi muốn đến căn cứ?"
Hệ thống: "!"
Hệ thống: "Không đến căn cứ thì đi đâu!" Tống Lạc không để ý đến nó, nghỉ ngơi một lát, cô bảo Ninh Tử Thu lột quần áo của con thây ma.
À cái này... Ninh Tử Thu nhìn cô, môi mấp máy, cuối cùng không nói gì, trong lòng phức tạp bắt đầu động thủ.
Con thây ma cấp hai phát ra tiếng gầm gừ đe dọa trong cổ họng, chiếc nhíp cắm trên thái dương cũng rung lên theo.
Đôi mắt tà ác nhìn chằm chằm Ninh Tử Thu, nhìn đến nỗi tay anh ta không tự chủ được mà run rẩy.
Giọng nói mệt mỏi của Tống Lạc vang lên: "Sợ cái gì, cậu có bốn con mắt, nhiều hơn nó hai con, nó trừng cậu thì cậu trừng lại.”
Ninh Tử Thu: "..." Anh ta vô thức sờ sờ cặp kính trên sống mũi.
Sau đó, anh ta và con thây ma lặng lẽ nhìn nhau.
Một lúc sau, bàn tay kỳ diệu không còn run nữa.
Thấy anh ta lột xong quần áo của con thây ma, tiếp tục lột xuống, Tống Lạc vội vàng ngăn lại: "Không cần lột phần dưới, ai muốn nhìn cái của quý của nó.”
Nghĩ một lúc, cô tốt bụng hỏi Hồ Linh Linh: "Cậu muốn xem không?"
Hệ thống: "..." Đột nhiên nghi ngờ giới tính ban đầu của ký chủ.
"Không không không." Hồ Linh Linh sặc một cái, điên cuồng lắc đầu, mặt đỏ bừng.
Tống Lạc tiếp tục: "Lau sạch nó một chút." Ninh Tử Thu tận tụy, còn chủ động hỏi có cần tiếp tục bộ ba chưa hoàn thành không.
Vì Tống Lạc định cho tọa kỵ kiêm luôn vệ sĩ, tránh để sức chiến đấu của nó giảm xuống nên bộ ba tạm thời được giữ lại.
Lúc này, bốn người trong nhà vệ sinh có chút đứng không vững.
Bọn họ trốn bên trong, không nhìn thấy động tĩnh bên ngoài nhưng có thể nghe rõ.
Tống Lạc không biết giẫm phải vận may gì, vô tình cứu được Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu, khiến hai người cảm kích, còn đáp ứng yêu cầu của cô bắt sống con thây ma.
Thật là muốn chết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất