Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Mạt Thế, Ta Nỗ Lực Tìm Chết
Chương 36:
Không lâu sau, Hồ Linh Linh ôm một đống đồ ăn nhẹ mà cô ấy đã chọn lọc kỹ càng và một đôi dép lê quay lại đưa cho Tống Lạc.
"Không biết cậu thích ăn gì, tôi lấy đại vài thứ, cậu lót dạ trước."
"Cậu xem thử đôi dép có vừa chân không."
Thấy Tống Lạc không hề chê đồ cô ấy lấy, trên khuôn mặt đỏ bừng đầy mồ hôi của Hồ Linh Linh lập tức nở nụ cười.
Ngay sau đó, cô ấy vui vẻ quay lại siêu thị, cùng Ninh Tử Thu vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa khiêng từng thùng nước, mì gói, đồ hộp, bánh quy, xúc xích, sô cô la... cùng với cả những loại trái cây chưa hỏng ra cốp xe.
Hai người bận rộn không biết mệt.
Cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác thoải mái lấy bất cứ thứ gì trong siêu thị.
Vì cốp xe có hạn nên hai người nảy ra ý định tận dụng nóc xe.
Tống Lạc mặc kệ họ lục tung, xé một túi bánh mì, thong thả ăn cùng với sữa.
Con thây ma cấp hai đứng bên cạnh làm thần giữ cửa.
Hồ Linh Linh thấy những nét vẽ bằng bút bi của Tống Lạc trên mặt nó đã phai nhạt, rõ ràng là một con thây ma đáng sợ nhưng nhìn lại thấy thương hại lạ thường.
Vì vậy, cô ấy lấy một chiếc ô trong siêu thị ra, mở ra và nhét vào tay nó.
Sau khi cô ấy quay người, đôi mắt không chuyển động của con thú cưỡi đột nhiên giật giật lên trên, rồi lại bình tĩnh trở lại.
Cho đến khi xe không còn chỗ chứa nữa, Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu mới dừng tay, hai người không dám nhét đồ vào ghế sau.
Vài phút sau, chiếc xe sang màu đỏ dừng lại ở lối vào thang máy của bãi đỗ xe ngầm chung cư.
Vẫn là con thây ma cấp hai dọn dẹp, sau khi xác nhận thang máy có thể sử dụng bình thường, hai người bắt đầu khuân đồ.
Đợi đến khi họ khuân hết đồ vào thang máy, Tống Lạc cầm một quả táo, cắn rốp rốp, chậm rãi đi vào trong bằng đôi dép lê hơi rộng.
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu nhường cho cô một không gian rộng rãi, dáng vẻ như đang chào đón nữ hoàng vậy.
Trong thang máy vô cùng ngột ngạt.
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu toàn thân ướt đẫm mồ hôi mở chiếc quạt họ lấy từ siêu thị ra.
... Họ không tự quạt cho mình.
Mà là hai người ăn ý đứng hai bên, quạt cho Tống Lạc.
Giống hệt cung nữ, thái giám nhỏ vậy.
Hệ thống: "???"
Hệ thống: "..."
Xin ký chủ làm người đi, hai đứa trẻ này mệt như chó rồi, còn phải hầu hạ cô nữa!
Hệ thống dứt khoát dời mắt đi nhìn con thú cưỡi.
Nó có góc nhìn toàn cảnh, nhìn một cái, phát hiện con thú cưỡi đứng trước cùng đang đảo mắt điên cuồng.
... Ể?
Nó không khỏi nghĩ: Trước đây con thú cưỡi có như vậy không?
Chờ đã!
Những nét vẽ của bùa khống chế thây ma mà Tống Lạc vẽ trên mặt nó đâu rồi?
Hệ thống đột nhiên phản ứng lại, giọng Long Ngạo Thiên hét lên: "Không ổn! Ký chủ, bùa của cô hết hiệu lực rồi!!!"
"Nước có vấn đề, chúng ta chỉ lấy hai thùng nước khoáng, phải dự trữ nhiều hơn một chút..."
Lúc này, Hồ Linh Linh vừa quạt vừa nói với Tống Lạc về kế hoạch của mình.
Cô ấy chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Trong thang máy sao lại có thêm tiếng thở hổn hển nặng nề đặc trưng của thây ma?
—— Sau khi con thú cưỡi bị khống chế, hầu như không phát ra tiếng động.
"Không biết cậu thích ăn gì, tôi lấy đại vài thứ, cậu lót dạ trước."
"Cậu xem thử đôi dép có vừa chân không."
Thấy Tống Lạc không hề chê đồ cô ấy lấy, trên khuôn mặt đỏ bừng đầy mồ hôi của Hồ Linh Linh lập tức nở nụ cười.
Ngay sau đó, cô ấy vui vẻ quay lại siêu thị, cùng Ninh Tử Thu vừa nhét đồ ăn vào miệng, vừa khiêng từng thùng nước, mì gói, đồ hộp, bánh quy, xúc xích, sô cô la... cùng với cả những loại trái cây chưa hỏng ra cốp xe.
Hai người bận rộn không biết mệt.
Cuối cùng cũng được trải nghiệm cảm giác thoải mái lấy bất cứ thứ gì trong siêu thị.
Vì cốp xe có hạn nên hai người nảy ra ý định tận dụng nóc xe.
Tống Lạc mặc kệ họ lục tung, xé một túi bánh mì, thong thả ăn cùng với sữa.
Con thây ma cấp hai đứng bên cạnh làm thần giữ cửa.
Hồ Linh Linh thấy những nét vẽ bằng bút bi của Tống Lạc trên mặt nó đã phai nhạt, rõ ràng là một con thây ma đáng sợ nhưng nhìn lại thấy thương hại lạ thường.
Vì vậy, cô ấy lấy một chiếc ô trong siêu thị ra, mở ra và nhét vào tay nó.
Sau khi cô ấy quay người, đôi mắt không chuyển động của con thú cưỡi đột nhiên giật giật lên trên, rồi lại bình tĩnh trở lại.
Cho đến khi xe không còn chỗ chứa nữa, Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu mới dừng tay, hai người không dám nhét đồ vào ghế sau.
Vài phút sau, chiếc xe sang màu đỏ dừng lại ở lối vào thang máy của bãi đỗ xe ngầm chung cư.
Vẫn là con thây ma cấp hai dọn dẹp, sau khi xác nhận thang máy có thể sử dụng bình thường, hai người bắt đầu khuân đồ.
Đợi đến khi họ khuân hết đồ vào thang máy, Tống Lạc cầm một quả táo, cắn rốp rốp, chậm rãi đi vào trong bằng đôi dép lê hơi rộng.
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu nhường cho cô một không gian rộng rãi, dáng vẻ như đang chào đón nữ hoàng vậy.
Trong thang máy vô cùng ngột ngạt.
Hồ Linh Linh và Ninh Tử Thu toàn thân ướt đẫm mồ hôi mở chiếc quạt họ lấy từ siêu thị ra.
... Họ không tự quạt cho mình.
Mà là hai người ăn ý đứng hai bên, quạt cho Tống Lạc.
Giống hệt cung nữ, thái giám nhỏ vậy.
Hệ thống: "???"
Hệ thống: "..."
Xin ký chủ làm người đi, hai đứa trẻ này mệt như chó rồi, còn phải hầu hạ cô nữa!
Hệ thống dứt khoát dời mắt đi nhìn con thú cưỡi.
Nó có góc nhìn toàn cảnh, nhìn một cái, phát hiện con thú cưỡi đứng trước cùng đang đảo mắt điên cuồng.
... Ể?
Nó không khỏi nghĩ: Trước đây con thú cưỡi có như vậy không?
Chờ đã!
Những nét vẽ của bùa khống chế thây ma mà Tống Lạc vẽ trên mặt nó đâu rồi?
Hệ thống đột nhiên phản ứng lại, giọng Long Ngạo Thiên hét lên: "Không ổn! Ký chủ, bùa của cô hết hiệu lực rồi!!!"
"Nước có vấn đề, chúng ta chỉ lấy hai thùng nước khoáng, phải dự trữ nhiều hơn một chút..."
Lúc này, Hồ Linh Linh vừa quạt vừa nói với Tống Lạc về kế hoạch của mình.
Cô ấy chưa nói xong, đột nhiên cảm thấy không ổn.
Trong thang máy sao lại có thêm tiếng thở hổn hển nặng nề đặc trưng của thây ma?
—— Sau khi con thú cưỡi bị khống chế, hầu như không phát ra tiếng động.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất