Sau Khi Xuyên Thành Omega Bị Túc Địch Dấu Hiệu
Chương 2: Vòng ức chế của cậu đâu?
Trong nháy mắt kia, trong mắt Kỷ Tinh Lam chợt lóe qua sự ghét bỏ, làm lòng tự trọng của Ngôn Khâu chịu một trăm điểm bạo kích thương tổn.
Ngôn Khâu nhanh chóng kéo quần lên, đang muốn giống như trước ngoài miệng không buông tha người cãi lại, nhưng khi ngẩng đầu, cửa trước mặt đã đóng lại.
Kỷ Tinh Lam yên lặng đóng cửa, chỉ để lại nhẹ nhàng bâng quơ một câu: "Mặc quần áo tử tế, đến thư phòng của tôi."
Ngôn Khâu một bên sửa sang lại quần áo, một bên chửi thầm, tên này thật đúng là cái tên Kỷ Tinh Lam cậu quen.
Hơn nữa biểu tình vừa rồi của hắn xem như cái gì, giống như nhìn hết chính mình, chịu thiệt chính là hắn vậy đấy.
Cạnh cửa tủ giày có mấy đôi dép lê, tất cả đều là kiểu dáng đáng yêu, ngày thường đánh chết cậu cũng không muốn đi cái loại này.
Ngôn Khâu giãy giụa một chút, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh đi vào dép lê lông xù xù thỏ phấn hồng đi ra cửa phòng, đi mỗi một bước,lỗ tai nhỏ đáng yêu trên giày liền run lên run lên.
Đáng giận! Đường đường giáo bá lại đi dép lê phấn hồng tai thỏ, trình độ lừng lẫy này cùng tráng hán Russia mặc váy múa ba lê nhảy《Hồ thiên nga 》có cái gì khác nhau.
Biệt thự Kỷ gia quy mô rất lớn, Ngôn Khâu chỉ có thể đi theo đằng sau quản gia. Cậu phát hiện từ cửa sổ trông ra có tảng lớn hoa cỏ cây xanh, còn có thể thấy kiến trúc nội thành.
Nếu cậu không đoán sai, nơi này chính là hành thành đại danh đỉnh đỉnh khu trung ương biệt thự cao cấp.
Trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, có thể ở trung tâm thành phố mua biệt thự không phải chỉ là kẻ có tiền, đó là siêu cấp kẻ có tiền.
Các huynh đệ trước kia uống rượu khoác lác, đều thích nói chờ thăng chức rất nhanh muốn mua phòng ở trung tâm khu biệt thự.
Ngôn Khâu một bên đánh giá nội thiết(thiết kế bên trong) phòng ở, một bên nghĩ, Kỷ Tinh Lam thật đúng là rất có tiền.
Bọn họ xuyên qua hành lang dài treo đầy tranh sơn dầu kiểu Tây, đi xuống thang lầu xoay chuyển, đi tới cửa thư phòng lầu hai.
Quản gia ở ngoài cửa dừng lại, làm thủ thế "mời" với Ngôn Khâu, ý bảo tự cậu đi vào.
Ngôn Khâu liếc mắt nhìn thư phòng một cái, cửa đối diện chính là một vách tường, trên tường dựa vào một giá sách bằng gỗ đàn, bên trên tràn đầy các loại sách tiếng Trung ngoại văn.
Ngôn Khâu nhìn ngăn tủ thiếp vàng thư xác cùng phong bì líu lưỡi, trong nhà có một ngăn tủ cất giấu các bộ thư tịch, khẳng định là kẻ có tiền không chăm chỉ đọc sách.
Quản gia cung cung kính kính mà đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ là muốn ở cửa chờ. Ngôn Khâu không dám nghĩ mỗi mình đối mặt Kỷ Tinh Lam, vì thế hỏi hắn: "Ông không đi vào?"
Quản gia lắc đầu, trên mặt vẫn như cũ treo tươi cười chuyên nghiệp, cung kính mà trả lời: "Thư phòng thiếu gia cũng không để người ngoài bước vào."
"Người ngoài?"
Hắn cố tình cường điệu hai chữ "người ngoài", Ngôn Khâu nghe được trong lời nói của hắn có ý nịnh nọt.
Ý của quản gia nói rõ là nói đám người làm bọn họ là người ngoài, nhưng vị hôn thê cậu lại không phải là người ngoài, nhưng Ngôn Khâu nghe xong cái từ "Người ngoài", trong lòng lại rất hụt hẫng.
Cậu không có khả năng cùng Kỷ Tinh Lam giải thích chuyện mình không phải vị hôn thê của hắn, Kỷ Tinh Lam nếu như biết chân tướng, cười đều có thể chê cười chết cậu.
Tôn nghiêm nam tính của Alpha không cho phép cậu mất mặt ở trước mặt đối thủ một mất một còn.
Quản gia ước gì cậu mau chóng đi vào, miễn cho thiếu gia tức giận, vì thế lại thêm mắm thêm muối mà lặng lẽ nịnh nọt nói:
"Thiếu gia từ trước sủng ái nhất chính là ngài, mau vào đi thôi."
"..." Ngôn Khâu nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái.
Không, vị huynh đệ này. Thật không dám dấu diếm, thiếu gia nhà các người trước kia ghét nhất chính là tôi.
Nếu dù sao đều phải nhận một đao kia, Ngôn Khâu cũng lười giãy giụa, biểu tình phức tạp mà gom lại áo sơmi đen trên người, bảo đảm xấu hổ vừa rồi sẽ không tái diễn, cất bước bước vào thư phòng.
Quản gia ở phía sau cậu đóng lại cửa phòng, cũng lặng lẽ vì chính mình nói chuyện ma quỷ chảy mồ hôi lạnh.
Chó má sủng ái.
Tuy rằng ở cùng một chỗ, nhưng mà thiếu gia chưa bao giờ để ý tới cái vị hôn thê mẫu thân ngạnh đưa cho hắn này, ngược lại là vị hôn thê bị thiếu gia làm si mê đến muốn chết muốn sống, làm trời làm đất chọc thiếu gia tức giận.
Hôm nay thiếu gia không biết đi theo phát điên cái gì, thế nhưng chịu để cậu vào thư phòng, cũng đúng là khó được.
............
Ánh đèn sắc lạnh tràn đầy thư phòng, đem toàn bộ phòng ánh đến sáng loáng.
Ngôn Khâu dẫm lên sàn nhà gỗ đặc màu nâu không nhiễm một hạt bụi, vào thư phòng tràn ngập lãnh hương, liếc mắt một cái liền thấy người nọ ngồi ở trước bàn làm việc rộng mở, chỉ có thể thấy rõ một đầu tóc vàng cùng non nửa khuôn mặt.
Nháy mắt thoáng nhìn hắn, Ngôn Khâu hô hấp cứng lại, trong lòng mãnh liệt mà nhảy lên lên.
Giờ phút này, Kỷ Tinh Lam văt chéo một đôi chân dài, ngồi ở chiếc ghế cao lớn.
Xuất phát từ thói quen sinh hoạt trong quân đội, sống lưng hắn dương thẳng tắp, mũi cao thẳng như là men gốm sơn tầng(?), phía trên là một bộ mắt kính gọng kim loại.
Kỷ Tinh Lam cùng Ngôn Khâu cùng tuổi, năm nay vừa mới mười chín, là con lai. Hắn trời sinh có một khuôn mặt làm Alpha ghen ghét, mỹ mạo sắc bén như là dùng đao khắc tạo hình ra vậy.
Kỷ Tinh Lam trên người áo sơmi đen cùng áo khoác chính trang màu trắng mặc đến không chút cẩu thả, đặc biệt quy củ mà đeo huân chương, hiển nhiên là vừa từ bên ngoài trở về.
Trên người hắn có loại khí chất bạn cùng lứa tuổi không có. Loại khí chất này không phải một sớm một chiều có thể tạo nên, là sinh ra tại quan quân thế gia hiển hách, từ nhỏ từ trong ra ngoài tẩm chảy ra tự phụ.
Cũng khó trách Omega toàn viện đều vì Kỷ thiếu gia mà điên cuồng.
Cúi đầu nhìn thân mình đơn bạc hiện tại của bản thân, Ngôn Khâu thế nhưng sinh ra một cổ ghen tỵ mãnh liệt.
Một bên kia, Kỷ Tinh Lam cầm trong tay một chiếc bật lửa tinh xảo thưởng thức, hộp thuốc lá trước mắt lại còn chưa bóc. Hắn chỉ khi nhàm chán phẫn uất mới hút thuốc, nhưng hôm nay tựa hồ không tất yếu phải dùng cái này.
Nghe thấy thanh âm có người tiến vào, động tác tùy ý trong tay Kỷ Tinh Lam dừng lại, ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn lại, vừa lúc đụng phải tầm mắt Ngôn Khâu.
Tầm mắt đồng thời chạm vào nhau, Ngôn Khâu ngửi thấy được hương vị tin tức tố trên người hắn, mùi hương như là băng tuyền thanh lãnh dưới ánh trăng.
Kỷ Tinh Lam hẳn là cũng ngửi thấy hương vị tin tức tố của cậu, tựa hồ thực ngắn ngủi mà sửng sốt một chút, sau đó hơi hơi gợi lên khóe miệng. Hắn nhìn ánh mắt Ngôn Khâu muốn nói lại thôi, không biết "Vị hôn thê" thân ái của hắn lại đang chơi cái xiếc quỷ gì.
Không đợi Ngôn Khâu mở miệng, ánh mắt Kỷ Tinh Lam dời xuống, khi thấy áo sơmi đen trên người Ngôn Khâu, ánh mắt trầm trầm. Hắn dùng cặp mắt thâm thúy tựa hồ có thể xuyên thủng hết thảy gắt gao nhìn chằm chằm Ngôn Khâu, từng câu từng chữ hỏi:
"Cậu còn dám trộm mặc quần áo của tôi?"
Ngôn Khâu sửng sốt một chút, kêu khổ không ngừng.
Cái áo sơmi này là cậu moi ra được từ tầng dưới tủ quần áo, đại khái là nguyên chủ xuất phát từ ái mộ chi tâm trộm lấy áo sơmi của Kỷ Tinh Lam, dùng để chừa chút niệm tưởng hoặc là làm một ít hoạt động không thể cho ai biết. Ngôn Khâu hậu tri hậu giác mà nghĩ, trách không được cái này cùng phong cách nguyên chủ không hợp nhau, còn là cỡ lớn nhất.
Nhưng quần áo mặc ở trên người mình, cậu hiện tại nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Lúc trước Ngôn Khâu còn cảm thấy Kỷ Tinh Lam là biến thái, hiện tại ngược lại chính cậu càng xem càng giống thằng biến thái.
Một cái biến thái si hán yêu thầm Kỷ thiếu gia, đối với hắn cởi quần còn trộm mặc quần áo của hắn.
Nhìn mặt Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu trong đầu lập tức đem ý tưởng thẳng thắn hoàn toàn pass.
Việc cấp bách, vẫn là che áo choàng cho tốt quan trọng nhất.
Ngôn Khâu không ý thức được mình đã nhìn chằm chằm Kỷ Tinh Lam nửa ngày. Kỷ Tinh Lam tựa hồ đối với thái độ cậu khác thường như vậy cảm thấy khó chịu, vì thế trừng mắt nhìn lại cậu một cái.
Vô duyên vô cớ, Ngôn Khâu lập tức cảm giác một trận ác hàn. Cậu hung hăng liếc mắt trừng thiếu niên đối diện một cái.
Kỷ Tinh Lam cư nhiên dùng tin tức tố áp chế cậu!
Ngôn Khâu cảm giác được gia hỏa này rất nguy hiểm, tình cảnh trước mắt của mình cũng quá mức bị động. Hiệu quả tin tức tố áp chế thực rõ ràng, mình chỉ có thể tuyệt đối phục tùng hắn.
Ngôn Khâu không dám lại nhìn chằm chằm Kỷ Tinh Lam, theo bản năng mà lui về phía sau, tận khả năng mà muốn rời xa nguyên nhân của nguy hiểm. Nhưng thư phòng cũng chỉ có lớn như vậy, Ngôn Khâu lui không thể lui, phía sau lưng trực tiếp đụng phải khung một bức tranh sơn dầu trên tường, khái đến bả vai sinh đau.
Ngôn Khâu "Tê" mà hít hà một hơi, theo bản năng mà hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn người trên tranh sơn dầu kia thực quen mắt.
Một thiếu niên ngũ quan tuấn lãng tóc đen.
Đây không phải là......
Ngôn Khâu nheo lại đôi mắt.
Người trong bức họa đúng là Ngôn Khâu. Bản thân trước kia.
Trong thư phòng Kỷ Tinh Lam như thế nào sẽ có bức họa của cậu, còn được đóng khung trong lồng kính đoan đoan chính chính mà treo ở trên mặt tường đối diện bàn làm việc?
Trước bức họa để một bình sứ màu lam nhạt, bên trong cắm bó cúc non tươi mới, tựa hồ còn dính thần lộ.
Nếu nói lúc trước chỉ là suy đoán, như vậy bức chân dung này cùng đóa hoa hoàn toàn cho thấy —— cậu thật sự đã thăng thiên.
Ngôn Khâu không thể bình tĩnh.
Dựa theo suy đoán lúc trước của cậu, chính mình hơn phân nửa đã chết, hiện tại đơn giản là thêm một cái bằng chứng, cậu cũng không tính là quá kinh ngạc. Chân chính làm cậu cảm thấy kinh dị, là thư phòng Kỷ Tinh Lam vì cái gì treo bức họa của cậu.
Ngôn Khâu trong lòng buồn bực. Theo suy nghĩ của cậu, nếu có một ngày Kỷ Tinh Lam treo ảnh chụp của cậu, vậy chỉ có khả năng treo lên luyện ném phi tiêu.
Thiếu cậu, kỷ đại thiếu gia không bắn pháo hoa chúc mừng đã không tồi, làm sao có thể tưởng nhớ cậu?
Ngôn Khâu khẽ cau mày, nghi hoặc tràn ngập nội tâm cậu, vì thế cậu theo bản năng mà liền hỏi Kỷ Tinh Lam: "Ngôn Khâu làm sao vậy?"
Nghe cậu nói xong, Kỷ Tinh Lam ngây ngẩn cả người, trong mắt tức khắc hiện lên biểu tình không tốt, một đôi mắt sắc bén mà đánh giá Ngôn Khâu.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Ngôn Khâu lập tức kịp phản ứng mình nói sai.
Dù cho Ngôn Khâu không quen nhìn Kỷ Tinh Lam, nhưng trong ấn tượng, chủ yếu đều là chính mình gây sự, Kỷ Tinh Lam cũng chưa từng tức giận qua.
Nhưng tình hình trước mắt, Kỷ Tinh Lam rõ ràng là thật sự tức giận. Gương mặt kia vẫn là một dạng tuấn tú, đáy mắt lãnh ý lại sắc bén đến có thể giết người.
Ngôn Khâu dưới đáy lòng kinh hô: Không tốt, hắn hắc hóa!
Ngôn Khâu theo bản năng muốn chạy, nhưng Kỷ Tinh Lam chưa cho cậu cơ hội này, cũng không biết khi nào đã từ trên ghế đứng lên đi đến trước mặt cậu, nắm lấy cổ tay của cậu, gắt gao ấn Ngôn Khâu trên tường.
Nhìn dưới ánh mắt Kỷ Tinh Lam lạnh băng dấu mưa rền gió dữ, Ngôn Khâu đáng thương hề hề mà rụt rụt cổ.
Nếu không có tin tức tố áp chế, Ngôn Khâu cũng sẽ không sợ hắn, cậu trước kia cùng Kỷ Tinh Lam chẳng phân biệt cao thấp, ai đem ai đánh ngã còn không nhất định đâu.
Nhưng là khối thân thể Omega này bản năng thần phục với Alpha, Ngôn Khâu bị Kỷ Tinh Lam đè tay lại liền không thể động đậy, không có sức lực.
Mắt thấy mặt Kỷ Tinh Lam càng lúc càng gần, dưới tình thế cấp bách, Ngôn Khâu dùng lực bú sữa mẹ dùng đầu gối hướng nơi bụng yếu ớt nhất của hắn hung tợn mà đá qua——
Đầu gối chuẩn xác không lệch mà đánh vào trên bụng nhỏ của hắn, Kỷ Tinh Lam lại không chút sứt mẻ.
Ngôn Khâu ngượng ngùng mà thu hồi chân, trên mặt hiện ra một tia cười gượng, trường hợp lâm vào xấu hổ.
ĐM. Ngôn Khâu một bên cười gượng một bên ở trong lòng thầm mắng một tiếng.
Sức lực của cậu sao lại nhỏ như vậy!
Nếu Kỷ Tinh Lam vương bát đản này muốn chiếm đoạt cậu, cậu chẳng phải là cũng vô pháp phản kháng!
Vừa nhớ tới cái hạng quyển bằng da kia, Ngôn Khâu lại nổi lên một thân da gà. Cậu cưỡng chế buồn bực trong lòng, khí thế lại không thể thua, ngẩng mặt, lạnh lùng mà trừng ngược lại: "Anh không nói liền không nói, tức giận cái gì."
Kỷ Tinh Lam nhìn cậu, ánh mắt đen tối không rõ, không phản ứng gì. Ngôn Khâu cho rằng hắn còn sẽ làm gì đó, nhưng mà thiếu niên nhìn hắn chốc lát, biểu tình lỏng một ít, thế nhưng buông bàn tay bị hắn niết đến phát đau.
Ngôn Khâu xoa tay của mình, đau lòng nhìn một thân kiều nộn da thịt này của mình.
Lại chỉ nắm một chút như vậy, tay liền đỏ.
Kỷ Tinh Lam ánh mắt nhìn chằm chằm Ngôn Khâu, nhìn cậu xoa tay mảnh khảnh của mình, trong ánh mắt hiện lên một tia biểu tình không dễ phát hiện.
Ngôn Khâu hôm nay rất kỳ quái.
Loại kỳ quái này, không giống như là cái loại kỳ quái đâm hư đầu óc này, lại như là cả tính cách đều hoàn hoàn toàn toàn biến thành một người khác.
Một tên ngày thường ngu xuẩn như vậy, thế nhưng còn học được nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện người khác, chọc vào nghịch lân của hắn.
Kỷ Tinh Lam nhìn thoáng qua Ngôn Khâu, Ngôn Khâu đang ngồi ở trên mặt đất xoa nắn tay, dáng ngồi hai chân tách ra so Alpha còn hào phóng.
"Tôi thao, đau đau đau chết tôi, anh có phải có khuynh hướng bạo lực hay không hả!" Ngôn Khâu một bên xoa tay đỏ lên một bên nhe răng trợn mắt.
Kỷ Tinh Lam yên lặng nhìn chằm chằm Ngôn Khâu tạc mao, tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền chính hắn cũng chưa phát hiện, biểu tình chính mình dần dần nhu hòa rất nhiều.
Chỉ có một người sẽ dùng cái loại thái độ này cùng hắn nói chuyện.
Người nọ chính là cái tên Alpha vô cùng ương ngạnh, đời này đều không có khả năng đi dép lê tai thỏ.
Kỷ Tinh Lam hồi tưởng lại mình thấy người kia mặc nội y phấn hồng kiểu con heo, tức khắc rùng mình một cái.
Mặc kệ từ góc độ nào xem ra, tình huống này đều thực đáng sợ đó.
Thiếu niên thu liễm cảm xúc một chút, lãnh đạm mà nói:
"Cậu đâm hỏng đầu óc? Dám nói với tôi loại vui đùa này."
"Tôi thật sự mất trí nhớ." Ngôn Khâu ủ rũ cụp đuôi mà ngồi ở trên sàn nhà, phản bác nói, "Anh cùng một người mất trí nhớ nói những lời này hữu dụng sao?"
"Đừng cùng tôi chơi loại xiếc này. Cậu đây là tưởng thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi Ngôn Khâu không còn nữa sao?" Kỷ Tinh Lam liếc mắt nhìn cậu.
"......Ngôn Khâu làm sao vậy?" Ngôn Khâu cảm giác được tim mình đập khẩn trương, dừng động tác trong tay.
Thiếu niên tức khắc trầm mặc. Từ biểu tình của hắn xem ra đại sự không ổn.
Ngôn Khâu vỗ đùi âm thầm hối hận, xong rồi, cậu khả năng lại nói sai.
"Cậu lại không quen biết Ngôn Khâu, cậu khẩn trương hắn làm cái gì." Kỷ Tinh Lam híp mắt ép hỏi nói.
"Ách...... Tôi xem hắn thực quen mắt, khả năng trước khi mất trí nhớ thật sự có quen hắn." Ngôn Khâu nhớ tới vấn đề vừa rồi của mình có trăm ngàn chỗ hở, không thể không thuận miệng cứu chữa.
Kỷ Tinh Lam không biết tin hay không, thế nhưng ngoài dự đoán mà không có tức giận, ngược lại giật giật môi mỏng, nghiêm túc trả lời vấn đề cậu hỏi.
"Ngôn Khâu nửa năm trước xảy ra tai nạn xe cộ." Trong mắt hắn hiện lên bi thương cùng hận ý trầm trọng như vậy, thế cho nên Ngôn Khâu cho rằng cậu nhìn lầm rồi, "Tôi sáng sớm hôm nay đi nghĩa trang thăm cậu ấy."
Ngôn Khâu cau mày đánh giá hắn. Nguyên lai chính mình nửa năm trước đã chết.
Tiểu O này phỏng chừng cũng là từ trên lầu ngã xuống tắt thở, Ngôn Khâu lúc này mới xuyên đến trên người hắn.
Mà Kỷ Tinh Lam buổi sáng không ở, thế nhưng là đi tế điện hắn, coi như hắn có chút lương tâm.
"Tiểu Khâu." Kỷ Tinh Lam nhìn bộ dạng khả nghi của người nào đó, biệt nữu mà kêu cậu một tiếng.
Ngôn Khâu nhìn hắn đỏ lên hốc mắt, hừ một tiếng: "Kêu thân thiết như vậy làm gì, tôi cùng anh rất quen thuộc?"
Kỷ Tinh Lam rõ ràng hốc mắt phiếm hồng, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tôi xem cậu thật sự đâm hỏng đầu óc. Tiểu Khâu chẳng lẽ không phải tên của cậu."
Ngôn Khâu lúc này mới phản ứng lại, tên vị hôn thê Kỷ Tinh Lam là Tiểu Khâu, vừa rồi quản gia cũng gọi như vậy, cậu theo bản năng mà liền cho rằng Kỷ Tinh Lam là đang gọi mình.
Ngôn Khâu vỗ vỗ đầu. Tự mình đa tình.
"Một lát nữa mẫu thân tôi sẽ tới, đừng cùng bà nói quá nhiều, chỉ nói cậu mất trí nhớ là được."
Lúc này, quản gia gõ cửa tiến vào. Hắn mang vào một chung canh gà, nói là lão phu nhân kêu phòng bếp nấu, thật cẩn thận mà đặt ở trên bàn.
"Ai u, Tiểu Khâu thiếu gia, trên mặt đất lạnh, đừng ngồi dưới đất."
Quản gia đỡ Ngôn Khâu đang ngồi trên sàn nhà lên, lấy đệm mềm tới cho cậu, để Ngôn Khâu ngồi ở ghế trên uống.
Ngôn Khâu ngoan ngoãn ngồi xuống, quản gia đưa thìa cho cậu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Quản gia được lão phu nhân ủy thác, phải chiếu cố Tiểu Khâu thiếu gia cho tốt. Hắn vừa rồi ở cửa chú ý động tĩnh bên trong, nghe tình thế không ổn, nhanh chóng tìm cái cớ tiến vào, dự bị can ngăn.
Nếu đặt ở ngày thường, có người dám cùng thiếu gia nói về chuyện của vị Ngôn thiếu gia kia, hắn nhất định sẽ nổi bão, nhưng là lần này, Kỷ Tinh Lam thế nhưng không phản ứng quá lớn.
Quản gia đặt khay xuống, lúc này mới yên tâm mà đi ra ngoài.
Vừa lúc Ngôn Khâu cũng đói bụng, múc một muỗng canh nếm thử, dược liệu quý báu hương vị thực nồng đậm.
Trừ bỏ hương vị dược liệu, trong không khí tựa hồ còn có một loại nhàn nhạt ngọt thanh, bất quá này hương vị cực đạm, không cẩn thận sẽ không nhận ra. Ngôn Khâu tưởng là hương huân, không quá chú ý.
Cậu một bên cầm muỗng ăn canh, một bên lặng lẽ liếc Kỷ Tinh Lam, chỉ thấy đối phương ngồi ở trước bàn làm việc chuyên chú mà nhìn máy tính, tựa hồ vừa rồi tranh chấp chỉ là ảo giác của cậu.
Tất cả mọi người trong căn biệt thự này đều lảng tránh vị hôn thê này không nói, Ngôn Khâu vừa không rõ ràng cậu cùng Kỷ Tinh Lam là như thế nào quen biết, cũng không biết cảm tình giữa bọn họ là như thế nào.
Ngôn Khâu thế nhưng mơ hồ có loại cảm giác bọn họ không quá quen biết, nhưng cậu thực mau liền đem cái phỏng đoán quỷ dị này bài trừ.
Khẳng định là bởi vì mình hành vi khác thường, Kỷ Tinh Lam mới đối chính mình có điều phòng bị. Kỷ Tinh Lam luôn luôn tùy tính, sao có thể cùng người mình không quen đính hôn.
Ngôn Khâu vùi đầu uống canh, thịt gà hầm đến mềm mà không nát, canh thơm nồng phía trên phủ một tầng dầu mè màu vàng mỏng. Uống xong một chung canh, Ngôn Khâu buông cái muỗng xuống.
Không biết vì cái gì, cậu cảm giác trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngọt càng ngày càng nùng liệt, tìm không thấy nơi phát ra, thật giống như là trên người chính mình sinh ra.
Kỷ Tinh Lam tựa hồ cũng đã bị mùi hương này ảnh hưởng, hơi hơi nhíu mày nhìn qua hướng Ngôn Khâu.
Ở dưới ánh đèn làm nổi bật, lông mi thiếu niên Omega mảnh dài giống lông quạ, tóc nâu mềm mại khiến làn da cậu cực kỳ trắng nõn sáng trong, trong ánh mắt xinh đẹp bốc hơi mờ mịt sương mù, làm người muốn khi dễ, tương đương có thể kích phát dục vọng chiếm hữu cùng ý muốn bảo hộ của Alpha.
Kỷ Tinh Lam ánh mắt chạm đến Ngôn Khâu nháy mắt, biểu tình đã xảy ra biến hóa. Hắn hầu kết trên dưới giật giật, trong ánh mắt hiện lên một đạo ánh sáng áp lực:
"Vòng ức chế của cậu đâu?!"
------------------
Mấy tháng này bận Ôn thi quá không có thời gian ra chap mới. Đăng 1 chap trước thi để cầu may:)))
Sắp thi thì dịch lại bùng lần nữa:v Cầu trời 2k2 khổ lắm rồi đừng xảy ra cái gì nữa:((
Cũng mong mọi người được bình an khỏe mạnh vượt qua đại dịch!
<3 I LOVE YOU <3
Ngôn Khâu nhanh chóng kéo quần lên, đang muốn giống như trước ngoài miệng không buông tha người cãi lại, nhưng khi ngẩng đầu, cửa trước mặt đã đóng lại.
Kỷ Tinh Lam yên lặng đóng cửa, chỉ để lại nhẹ nhàng bâng quơ một câu: "Mặc quần áo tử tế, đến thư phòng của tôi."
Ngôn Khâu một bên sửa sang lại quần áo, một bên chửi thầm, tên này thật đúng là cái tên Kỷ Tinh Lam cậu quen.
Hơn nữa biểu tình vừa rồi của hắn xem như cái gì, giống như nhìn hết chính mình, chịu thiệt chính là hắn vậy đấy.
Cạnh cửa tủ giày có mấy đôi dép lê, tất cả đều là kiểu dáng đáng yêu, ngày thường đánh chết cậu cũng không muốn đi cái loại này.
Ngôn Khâu giãy giụa một chút, cuối cùng chỉ có thể nhận mệnh đi vào dép lê lông xù xù thỏ phấn hồng đi ra cửa phòng, đi mỗi một bước,lỗ tai nhỏ đáng yêu trên giày liền run lên run lên.
Đáng giận! Đường đường giáo bá lại đi dép lê phấn hồng tai thỏ, trình độ lừng lẫy này cùng tráng hán Russia mặc váy múa ba lê nhảy《Hồ thiên nga 》có cái gì khác nhau.
Biệt thự Kỷ gia quy mô rất lớn, Ngôn Khâu chỉ có thể đi theo đằng sau quản gia. Cậu phát hiện từ cửa sổ trông ra có tảng lớn hoa cỏ cây xanh, còn có thể thấy kiến trúc nội thành.
Nếu cậu không đoán sai, nơi này chính là hành thành đại danh đỉnh đỉnh khu trung ương biệt thự cao cấp.
Trung tâm thành phố tấc đất tấc vàng, có thể ở trung tâm thành phố mua biệt thự không phải chỉ là kẻ có tiền, đó là siêu cấp kẻ có tiền.
Các huynh đệ trước kia uống rượu khoác lác, đều thích nói chờ thăng chức rất nhanh muốn mua phòng ở trung tâm khu biệt thự.
Ngôn Khâu một bên đánh giá nội thiết(thiết kế bên trong) phòng ở, một bên nghĩ, Kỷ Tinh Lam thật đúng là rất có tiền.
Bọn họ xuyên qua hành lang dài treo đầy tranh sơn dầu kiểu Tây, đi xuống thang lầu xoay chuyển, đi tới cửa thư phòng lầu hai.
Quản gia ở ngoài cửa dừng lại, làm thủ thế "mời" với Ngôn Khâu, ý bảo tự cậu đi vào.
Ngôn Khâu liếc mắt nhìn thư phòng một cái, cửa đối diện chính là một vách tường, trên tường dựa vào một giá sách bằng gỗ đàn, bên trên tràn đầy các loại sách tiếng Trung ngoại văn.
Ngôn Khâu nhìn ngăn tủ thiếp vàng thư xác cùng phong bì líu lưỡi, trong nhà có một ngăn tủ cất giấu các bộ thư tịch, khẳng định là kẻ có tiền không chăm chỉ đọc sách.
Quản gia cung cung kính kính mà đứng ở một bên, nhìn dáng vẻ là muốn ở cửa chờ. Ngôn Khâu không dám nghĩ mỗi mình đối mặt Kỷ Tinh Lam, vì thế hỏi hắn: "Ông không đi vào?"
Quản gia lắc đầu, trên mặt vẫn như cũ treo tươi cười chuyên nghiệp, cung kính mà trả lời: "Thư phòng thiếu gia cũng không để người ngoài bước vào."
"Người ngoài?"
Hắn cố tình cường điệu hai chữ "người ngoài", Ngôn Khâu nghe được trong lời nói của hắn có ý nịnh nọt.
Ý của quản gia nói rõ là nói đám người làm bọn họ là người ngoài, nhưng vị hôn thê cậu lại không phải là người ngoài, nhưng Ngôn Khâu nghe xong cái từ "Người ngoài", trong lòng lại rất hụt hẫng.
Cậu không có khả năng cùng Kỷ Tinh Lam giải thích chuyện mình không phải vị hôn thê của hắn, Kỷ Tinh Lam nếu như biết chân tướng, cười đều có thể chê cười chết cậu.
Tôn nghiêm nam tính của Alpha không cho phép cậu mất mặt ở trước mặt đối thủ một mất một còn.
Quản gia ước gì cậu mau chóng đi vào, miễn cho thiếu gia tức giận, vì thế lại thêm mắm thêm muối mà lặng lẽ nịnh nọt nói:
"Thiếu gia từ trước sủng ái nhất chính là ngài, mau vào đi thôi."
"..." Ngôn Khâu nhàn nhạt mà nhìn hắn một cái.
Không, vị huynh đệ này. Thật không dám dấu diếm, thiếu gia nhà các người trước kia ghét nhất chính là tôi.
Nếu dù sao đều phải nhận một đao kia, Ngôn Khâu cũng lười giãy giụa, biểu tình phức tạp mà gom lại áo sơmi đen trên người, bảo đảm xấu hổ vừa rồi sẽ không tái diễn, cất bước bước vào thư phòng.
Quản gia ở phía sau cậu đóng lại cửa phòng, cũng lặng lẽ vì chính mình nói chuyện ma quỷ chảy mồ hôi lạnh.
Chó má sủng ái.
Tuy rằng ở cùng một chỗ, nhưng mà thiếu gia chưa bao giờ để ý tới cái vị hôn thê mẫu thân ngạnh đưa cho hắn này, ngược lại là vị hôn thê bị thiếu gia làm si mê đến muốn chết muốn sống, làm trời làm đất chọc thiếu gia tức giận.
Hôm nay thiếu gia không biết đi theo phát điên cái gì, thế nhưng chịu để cậu vào thư phòng, cũng đúng là khó được.
............
Ánh đèn sắc lạnh tràn đầy thư phòng, đem toàn bộ phòng ánh đến sáng loáng.
Ngôn Khâu dẫm lên sàn nhà gỗ đặc màu nâu không nhiễm một hạt bụi, vào thư phòng tràn ngập lãnh hương, liếc mắt một cái liền thấy người nọ ngồi ở trước bàn làm việc rộng mở, chỉ có thể thấy rõ một đầu tóc vàng cùng non nửa khuôn mặt.
Nháy mắt thoáng nhìn hắn, Ngôn Khâu hô hấp cứng lại, trong lòng mãnh liệt mà nhảy lên lên.
Giờ phút này, Kỷ Tinh Lam văt chéo một đôi chân dài, ngồi ở chiếc ghế cao lớn.
Xuất phát từ thói quen sinh hoạt trong quân đội, sống lưng hắn dương thẳng tắp, mũi cao thẳng như là men gốm sơn tầng(?), phía trên là một bộ mắt kính gọng kim loại.
Kỷ Tinh Lam cùng Ngôn Khâu cùng tuổi, năm nay vừa mới mười chín, là con lai. Hắn trời sinh có một khuôn mặt làm Alpha ghen ghét, mỹ mạo sắc bén như là dùng đao khắc tạo hình ra vậy.
Kỷ Tinh Lam trên người áo sơmi đen cùng áo khoác chính trang màu trắng mặc đến không chút cẩu thả, đặc biệt quy củ mà đeo huân chương, hiển nhiên là vừa từ bên ngoài trở về.
Trên người hắn có loại khí chất bạn cùng lứa tuổi không có. Loại khí chất này không phải một sớm một chiều có thể tạo nên, là sinh ra tại quan quân thế gia hiển hách, từ nhỏ từ trong ra ngoài tẩm chảy ra tự phụ.
Cũng khó trách Omega toàn viện đều vì Kỷ thiếu gia mà điên cuồng.
Cúi đầu nhìn thân mình đơn bạc hiện tại của bản thân, Ngôn Khâu thế nhưng sinh ra một cổ ghen tỵ mãnh liệt.
Một bên kia, Kỷ Tinh Lam cầm trong tay một chiếc bật lửa tinh xảo thưởng thức, hộp thuốc lá trước mắt lại còn chưa bóc. Hắn chỉ khi nhàm chán phẫn uất mới hút thuốc, nhưng hôm nay tựa hồ không tất yếu phải dùng cái này.
Nghe thấy thanh âm có người tiến vào, động tác tùy ý trong tay Kỷ Tinh Lam dừng lại, ngẩng đầu liếc mắt một cái nhìn lại, vừa lúc đụng phải tầm mắt Ngôn Khâu.
Tầm mắt đồng thời chạm vào nhau, Ngôn Khâu ngửi thấy được hương vị tin tức tố trên người hắn, mùi hương như là băng tuyền thanh lãnh dưới ánh trăng.
Kỷ Tinh Lam hẳn là cũng ngửi thấy hương vị tin tức tố của cậu, tựa hồ thực ngắn ngủi mà sửng sốt một chút, sau đó hơi hơi gợi lên khóe miệng. Hắn nhìn ánh mắt Ngôn Khâu muốn nói lại thôi, không biết "Vị hôn thê" thân ái của hắn lại đang chơi cái xiếc quỷ gì.
Không đợi Ngôn Khâu mở miệng, ánh mắt Kỷ Tinh Lam dời xuống, khi thấy áo sơmi đen trên người Ngôn Khâu, ánh mắt trầm trầm. Hắn dùng cặp mắt thâm thúy tựa hồ có thể xuyên thủng hết thảy gắt gao nhìn chằm chằm Ngôn Khâu, từng câu từng chữ hỏi:
"Cậu còn dám trộm mặc quần áo của tôi?"
Ngôn Khâu sửng sốt một chút, kêu khổ không ngừng.
Cái áo sơmi này là cậu moi ra được từ tầng dưới tủ quần áo, đại khái là nguyên chủ xuất phát từ ái mộ chi tâm trộm lấy áo sơmi của Kỷ Tinh Lam, dùng để chừa chút niệm tưởng hoặc là làm một ít hoạt động không thể cho ai biết. Ngôn Khâu hậu tri hậu giác mà nghĩ, trách không được cái này cùng phong cách nguyên chủ không hợp nhau, còn là cỡ lớn nhất.
Nhưng quần áo mặc ở trên người mình, cậu hiện tại nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Lúc trước Ngôn Khâu còn cảm thấy Kỷ Tinh Lam là biến thái, hiện tại ngược lại chính cậu càng xem càng giống thằng biến thái.
Một cái biến thái si hán yêu thầm Kỷ thiếu gia, đối với hắn cởi quần còn trộm mặc quần áo của hắn.
Nhìn mặt Kỷ Tinh Lam, Ngôn Khâu trong đầu lập tức đem ý tưởng thẳng thắn hoàn toàn pass.
Việc cấp bách, vẫn là che áo choàng cho tốt quan trọng nhất.
Ngôn Khâu không ý thức được mình đã nhìn chằm chằm Kỷ Tinh Lam nửa ngày. Kỷ Tinh Lam tựa hồ đối với thái độ cậu khác thường như vậy cảm thấy khó chịu, vì thế trừng mắt nhìn lại cậu một cái.
Vô duyên vô cớ, Ngôn Khâu lập tức cảm giác một trận ác hàn. Cậu hung hăng liếc mắt trừng thiếu niên đối diện một cái.
Kỷ Tinh Lam cư nhiên dùng tin tức tố áp chế cậu!
Ngôn Khâu cảm giác được gia hỏa này rất nguy hiểm, tình cảnh trước mắt của mình cũng quá mức bị động. Hiệu quả tin tức tố áp chế thực rõ ràng, mình chỉ có thể tuyệt đối phục tùng hắn.
Ngôn Khâu không dám lại nhìn chằm chằm Kỷ Tinh Lam, theo bản năng mà lui về phía sau, tận khả năng mà muốn rời xa nguyên nhân của nguy hiểm. Nhưng thư phòng cũng chỉ có lớn như vậy, Ngôn Khâu lui không thể lui, phía sau lưng trực tiếp đụng phải khung một bức tranh sơn dầu trên tường, khái đến bả vai sinh đau.
Ngôn Khâu "Tê" mà hít hà một hơi, theo bản năng mà hơi nghiêng đầu, bỗng nhiên thoáng nhìn người trên tranh sơn dầu kia thực quen mắt.
Một thiếu niên ngũ quan tuấn lãng tóc đen.
Đây không phải là......
Ngôn Khâu nheo lại đôi mắt.
Người trong bức họa đúng là Ngôn Khâu. Bản thân trước kia.
Trong thư phòng Kỷ Tinh Lam như thế nào sẽ có bức họa của cậu, còn được đóng khung trong lồng kính đoan đoan chính chính mà treo ở trên mặt tường đối diện bàn làm việc?
Trước bức họa để một bình sứ màu lam nhạt, bên trong cắm bó cúc non tươi mới, tựa hồ còn dính thần lộ.
Nếu nói lúc trước chỉ là suy đoán, như vậy bức chân dung này cùng đóa hoa hoàn toàn cho thấy —— cậu thật sự đã thăng thiên.
Ngôn Khâu không thể bình tĩnh.
Dựa theo suy đoán lúc trước của cậu, chính mình hơn phân nửa đã chết, hiện tại đơn giản là thêm một cái bằng chứng, cậu cũng không tính là quá kinh ngạc. Chân chính làm cậu cảm thấy kinh dị, là thư phòng Kỷ Tinh Lam vì cái gì treo bức họa của cậu.
Ngôn Khâu trong lòng buồn bực. Theo suy nghĩ của cậu, nếu có một ngày Kỷ Tinh Lam treo ảnh chụp của cậu, vậy chỉ có khả năng treo lên luyện ném phi tiêu.
Thiếu cậu, kỷ đại thiếu gia không bắn pháo hoa chúc mừng đã không tồi, làm sao có thể tưởng nhớ cậu?
Ngôn Khâu khẽ cau mày, nghi hoặc tràn ngập nội tâm cậu, vì thế cậu theo bản năng mà liền hỏi Kỷ Tinh Lam: "Ngôn Khâu làm sao vậy?"
Nghe cậu nói xong, Kỷ Tinh Lam ngây ngẩn cả người, trong mắt tức khắc hiện lên biểu tình không tốt, một đôi mắt sắc bén mà đánh giá Ngôn Khâu.
Nhìn vẻ mặt của hắn, Ngôn Khâu lập tức kịp phản ứng mình nói sai.
Dù cho Ngôn Khâu không quen nhìn Kỷ Tinh Lam, nhưng trong ấn tượng, chủ yếu đều là chính mình gây sự, Kỷ Tinh Lam cũng chưa từng tức giận qua.
Nhưng tình hình trước mắt, Kỷ Tinh Lam rõ ràng là thật sự tức giận. Gương mặt kia vẫn là một dạng tuấn tú, đáy mắt lãnh ý lại sắc bén đến có thể giết người.
Ngôn Khâu dưới đáy lòng kinh hô: Không tốt, hắn hắc hóa!
Ngôn Khâu theo bản năng muốn chạy, nhưng Kỷ Tinh Lam chưa cho cậu cơ hội này, cũng không biết khi nào đã từ trên ghế đứng lên đi đến trước mặt cậu, nắm lấy cổ tay của cậu, gắt gao ấn Ngôn Khâu trên tường.
Nhìn dưới ánh mắt Kỷ Tinh Lam lạnh băng dấu mưa rền gió dữ, Ngôn Khâu đáng thương hề hề mà rụt rụt cổ.
Nếu không có tin tức tố áp chế, Ngôn Khâu cũng sẽ không sợ hắn, cậu trước kia cùng Kỷ Tinh Lam chẳng phân biệt cao thấp, ai đem ai đánh ngã còn không nhất định đâu.
Nhưng là khối thân thể Omega này bản năng thần phục với Alpha, Ngôn Khâu bị Kỷ Tinh Lam đè tay lại liền không thể động đậy, không có sức lực.
Mắt thấy mặt Kỷ Tinh Lam càng lúc càng gần, dưới tình thế cấp bách, Ngôn Khâu dùng lực bú sữa mẹ dùng đầu gối hướng nơi bụng yếu ớt nhất của hắn hung tợn mà đá qua——
Đầu gối chuẩn xác không lệch mà đánh vào trên bụng nhỏ của hắn, Kỷ Tinh Lam lại không chút sứt mẻ.
Ngôn Khâu ngượng ngùng mà thu hồi chân, trên mặt hiện ra một tia cười gượng, trường hợp lâm vào xấu hổ.
ĐM. Ngôn Khâu một bên cười gượng một bên ở trong lòng thầm mắng một tiếng.
Sức lực của cậu sao lại nhỏ như vậy!
Nếu Kỷ Tinh Lam vương bát đản này muốn chiếm đoạt cậu, cậu chẳng phải là cũng vô pháp phản kháng!
Vừa nhớ tới cái hạng quyển bằng da kia, Ngôn Khâu lại nổi lên một thân da gà. Cậu cưỡng chế buồn bực trong lòng, khí thế lại không thể thua, ngẩng mặt, lạnh lùng mà trừng ngược lại: "Anh không nói liền không nói, tức giận cái gì."
Kỷ Tinh Lam nhìn cậu, ánh mắt đen tối không rõ, không phản ứng gì. Ngôn Khâu cho rằng hắn còn sẽ làm gì đó, nhưng mà thiếu niên nhìn hắn chốc lát, biểu tình lỏng một ít, thế nhưng buông bàn tay bị hắn niết đến phát đau.
Ngôn Khâu xoa tay của mình, đau lòng nhìn một thân kiều nộn da thịt này của mình.
Lại chỉ nắm một chút như vậy, tay liền đỏ.
Kỷ Tinh Lam ánh mắt nhìn chằm chằm Ngôn Khâu, nhìn cậu xoa tay mảnh khảnh của mình, trong ánh mắt hiện lên một tia biểu tình không dễ phát hiện.
Ngôn Khâu hôm nay rất kỳ quái.
Loại kỳ quái này, không giống như là cái loại kỳ quái đâm hư đầu óc này, lại như là cả tính cách đều hoàn hoàn toàn toàn biến thành một người khác.
Một tên ngày thường ngu xuẩn như vậy, thế nhưng còn học được nói bóng nói gió hỏi thăm chuyện người khác, chọc vào nghịch lân của hắn.
Kỷ Tinh Lam nhìn thoáng qua Ngôn Khâu, Ngôn Khâu đang ngồi ở trên mặt đất xoa nắn tay, dáng ngồi hai chân tách ra so Alpha còn hào phóng.
"Tôi thao, đau đau đau chết tôi, anh có phải có khuynh hướng bạo lực hay không hả!" Ngôn Khâu một bên xoa tay đỏ lên một bên nhe răng trợn mắt.
Kỷ Tinh Lam yên lặng nhìn chằm chằm Ngôn Khâu tạc mao, tựa hồ nghĩ tới cái gì, liền chính hắn cũng chưa phát hiện, biểu tình chính mình dần dần nhu hòa rất nhiều.
Chỉ có một người sẽ dùng cái loại thái độ này cùng hắn nói chuyện.
Người nọ chính là cái tên Alpha vô cùng ương ngạnh, đời này đều không có khả năng đi dép lê tai thỏ.
Kỷ Tinh Lam hồi tưởng lại mình thấy người kia mặc nội y phấn hồng kiểu con heo, tức khắc rùng mình một cái.
Mặc kệ từ góc độ nào xem ra, tình huống này đều thực đáng sợ đó.
Thiếu niên thu liễm cảm xúc một chút, lãnh đạm mà nói:
"Cậu đâm hỏng đầu óc? Dám nói với tôi loại vui đùa này."
"Tôi thật sự mất trí nhớ." Ngôn Khâu ủ rũ cụp đuôi mà ngồi ở trên sàn nhà, phản bác nói, "Anh cùng một người mất trí nhớ nói những lời này hữu dụng sao?"
"Đừng cùng tôi chơi loại xiếc này. Cậu đây là tưởng thời thời khắc khắc nhắc nhở tôi Ngôn Khâu không còn nữa sao?" Kỷ Tinh Lam liếc mắt nhìn cậu.
"......Ngôn Khâu làm sao vậy?" Ngôn Khâu cảm giác được tim mình đập khẩn trương, dừng động tác trong tay.
Thiếu niên tức khắc trầm mặc. Từ biểu tình của hắn xem ra đại sự không ổn.
Ngôn Khâu vỗ đùi âm thầm hối hận, xong rồi, cậu khả năng lại nói sai.
"Cậu lại không quen biết Ngôn Khâu, cậu khẩn trương hắn làm cái gì." Kỷ Tinh Lam híp mắt ép hỏi nói.
"Ách...... Tôi xem hắn thực quen mắt, khả năng trước khi mất trí nhớ thật sự có quen hắn." Ngôn Khâu nhớ tới vấn đề vừa rồi của mình có trăm ngàn chỗ hở, không thể không thuận miệng cứu chữa.
Kỷ Tinh Lam không biết tin hay không, thế nhưng ngoài dự đoán mà không có tức giận, ngược lại giật giật môi mỏng, nghiêm túc trả lời vấn đề cậu hỏi.
"Ngôn Khâu nửa năm trước xảy ra tai nạn xe cộ." Trong mắt hắn hiện lên bi thương cùng hận ý trầm trọng như vậy, thế cho nên Ngôn Khâu cho rằng cậu nhìn lầm rồi, "Tôi sáng sớm hôm nay đi nghĩa trang thăm cậu ấy."
Ngôn Khâu cau mày đánh giá hắn. Nguyên lai chính mình nửa năm trước đã chết.
Tiểu O này phỏng chừng cũng là từ trên lầu ngã xuống tắt thở, Ngôn Khâu lúc này mới xuyên đến trên người hắn.
Mà Kỷ Tinh Lam buổi sáng không ở, thế nhưng là đi tế điện hắn, coi như hắn có chút lương tâm.
"Tiểu Khâu." Kỷ Tinh Lam nhìn bộ dạng khả nghi của người nào đó, biệt nữu mà kêu cậu một tiếng.
Ngôn Khâu nhìn hắn đỏ lên hốc mắt, hừ một tiếng: "Kêu thân thiết như vậy làm gì, tôi cùng anh rất quen thuộc?"
Kỷ Tinh Lam rõ ràng hốc mắt phiếm hồng, ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ: "Tôi xem cậu thật sự đâm hỏng đầu óc. Tiểu Khâu chẳng lẽ không phải tên của cậu."
Ngôn Khâu lúc này mới phản ứng lại, tên vị hôn thê Kỷ Tinh Lam là Tiểu Khâu, vừa rồi quản gia cũng gọi như vậy, cậu theo bản năng mà liền cho rằng Kỷ Tinh Lam là đang gọi mình.
Ngôn Khâu vỗ vỗ đầu. Tự mình đa tình.
"Một lát nữa mẫu thân tôi sẽ tới, đừng cùng bà nói quá nhiều, chỉ nói cậu mất trí nhớ là được."
Lúc này, quản gia gõ cửa tiến vào. Hắn mang vào một chung canh gà, nói là lão phu nhân kêu phòng bếp nấu, thật cẩn thận mà đặt ở trên bàn.
"Ai u, Tiểu Khâu thiếu gia, trên mặt đất lạnh, đừng ngồi dưới đất."
Quản gia đỡ Ngôn Khâu đang ngồi trên sàn nhà lên, lấy đệm mềm tới cho cậu, để Ngôn Khâu ngồi ở ghế trên uống.
Ngôn Khâu ngoan ngoãn ngồi xuống, quản gia đưa thìa cho cậu, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Quản gia được lão phu nhân ủy thác, phải chiếu cố Tiểu Khâu thiếu gia cho tốt. Hắn vừa rồi ở cửa chú ý động tĩnh bên trong, nghe tình thế không ổn, nhanh chóng tìm cái cớ tiến vào, dự bị can ngăn.
Nếu đặt ở ngày thường, có người dám cùng thiếu gia nói về chuyện của vị Ngôn thiếu gia kia, hắn nhất định sẽ nổi bão, nhưng là lần này, Kỷ Tinh Lam thế nhưng không phản ứng quá lớn.
Quản gia đặt khay xuống, lúc này mới yên tâm mà đi ra ngoài.
Vừa lúc Ngôn Khâu cũng đói bụng, múc một muỗng canh nếm thử, dược liệu quý báu hương vị thực nồng đậm.
Trừ bỏ hương vị dược liệu, trong không khí tựa hồ còn có một loại nhàn nhạt ngọt thanh, bất quá này hương vị cực đạm, không cẩn thận sẽ không nhận ra. Ngôn Khâu tưởng là hương huân, không quá chú ý.
Cậu một bên cầm muỗng ăn canh, một bên lặng lẽ liếc Kỷ Tinh Lam, chỉ thấy đối phương ngồi ở trước bàn làm việc chuyên chú mà nhìn máy tính, tựa hồ vừa rồi tranh chấp chỉ là ảo giác của cậu.
Tất cả mọi người trong căn biệt thự này đều lảng tránh vị hôn thê này không nói, Ngôn Khâu vừa không rõ ràng cậu cùng Kỷ Tinh Lam là như thế nào quen biết, cũng không biết cảm tình giữa bọn họ là như thế nào.
Ngôn Khâu thế nhưng mơ hồ có loại cảm giác bọn họ không quá quen biết, nhưng cậu thực mau liền đem cái phỏng đoán quỷ dị này bài trừ.
Khẳng định là bởi vì mình hành vi khác thường, Kỷ Tinh Lam mới đối chính mình có điều phòng bị. Kỷ Tinh Lam luôn luôn tùy tính, sao có thể cùng người mình không quen đính hôn.
Ngôn Khâu vùi đầu uống canh, thịt gà hầm đến mềm mà không nát, canh thơm nồng phía trên phủ một tầng dầu mè màu vàng mỏng. Uống xong một chung canh, Ngôn Khâu buông cái muỗng xuống.
Không biết vì cái gì, cậu cảm giác trong không khí tràn ngập hương vị thơm ngọt càng ngày càng nùng liệt, tìm không thấy nơi phát ra, thật giống như là trên người chính mình sinh ra.
Kỷ Tinh Lam tựa hồ cũng đã bị mùi hương này ảnh hưởng, hơi hơi nhíu mày nhìn qua hướng Ngôn Khâu.
Ở dưới ánh đèn làm nổi bật, lông mi thiếu niên Omega mảnh dài giống lông quạ, tóc nâu mềm mại khiến làn da cậu cực kỳ trắng nõn sáng trong, trong ánh mắt xinh đẹp bốc hơi mờ mịt sương mù, làm người muốn khi dễ, tương đương có thể kích phát dục vọng chiếm hữu cùng ý muốn bảo hộ của Alpha.
Kỷ Tinh Lam ánh mắt chạm đến Ngôn Khâu nháy mắt, biểu tình đã xảy ra biến hóa. Hắn hầu kết trên dưới giật giật, trong ánh mắt hiện lên một đạo ánh sáng áp lực:
"Vòng ức chế của cậu đâu?!"
------------------
Mấy tháng này bận Ôn thi quá không có thời gian ra chap mới. Đăng 1 chap trước thi để cầu may:)))
Sắp thi thì dịch lại bùng lần nữa:v Cầu trời 2k2 khổ lắm rồi đừng xảy ra cái gì nữa:((
Cũng mong mọi người được bình an khỏe mạnh vượt qua đại dịch!
<3 I LOVE YOU <3
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất