Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai
Chương 50
“Bác Tống?”
Vừa ra cửa phòng liền đụng phải ai đó, Quý Hằng sợ hết hồn, vốn định tức giận, nhưng sau khi thấy rõ người tới là ai liền ngoan ngoãn “Sao bác lại tới đây?”
Người đứng trước mặt là trợ thủ đắc lực của ba hắn, từ nhỏ nhìn hắn lớn lên.
Ngoại trừ Quý Viễn Sinh, Quý Hằng sợ nhất chính là hắn.
“Tiết Túng đâu?” Người đàn ông lạnh nhạt lên tiếng, đường cong cương nghị trên cằm lưu trữ râu quai nón xinh đẹp.
“Anh ấy ở bên trong.”
Quý Hằng chỉ chỉ “Anh ấy, bất quá anh ấy hiện tại không….”
Không chờ hắn nói hết, người đàn ông đã giơ tay mở cửa: “Ta gặp hắn một chút.”
Cửa vừa mở ra, mùi máu và thuốc sát trùng trộn lẫn liền tràn vào mặt.
Chân mày khẽ động, sải bước đi vào trong, chờ nhìn thấy người bên trong không khỏi kéo khóe miệng: “Tiết thiếu gia thật hăng hái, bị thương tích như vậy còn có nhàn hạ thoải mái ngắm phong cảnh.”
Tiết Túng đứng trước cửa sổ sát đất xoay người, chưa nói đã cười: “Bác Tống.”
Lại nhìn về phía Quý Hằng “Em ra ngoài làm việc của mình đi, anh cùng Tống thúc nói chút chuyện.”
Đuổi Quý Hằng đi rồi, hai Alpha cùng ngồi trước bàn.
Tống Minh tiện tay vứt cho Tiết Túng điếu thuốc, hoàn toàn không màng tới thương tích của đối phương, tự đốt thuốc của mình xong, tay dài duỗi ra, bật lửa liền ánh vào tầm mắt Tiết Túng.
Tiết Túng cười nhẹ, phối hợp mà đưa điếu thuốc qua: “Người của bác tới bao nhiêu?”
Hắn hơi híp mắt, ngửa đầu phun ra một vòng khói.
Khói thuốc lượn lờ quanh quẩn phía trước, nicotin tràn ngập chóp mũi.
“Ba mươi.”
Tiết Túng gật gật đầu: “Ông ta thật đúng là nể mặt cháu.”
Tống Minh nghiêng mắt: “Mấy vụ phi quốc gia, cậu làm?”
Tiết Túng nghe vậy chỉ cười cười.
Tống Minh trầm giọng nói: “Quá mạo hiểm.”
“Không sao cả, chung quy phải có một ngày như vậy.”
Tiết Túng rũ mắt, biểu tình trước mặt người khác luôn ôn hòa bây giờ nhiều thêm vài tia trào phúng “Hơn nữa, cho dù ông ta hoài nghi cháu, thì có thể làm gì?”
Bất quá nổi điên đánh một trận roi, cùng với phái người nhìn chằm chằm hắn, âm thầm giam lỏng hắn.
Người trước bất quá đau hai ngày, người sau ——
Tiết Túng đem gạt tàn thuốc đẩy đến trước mặt Tống Mình, hai người liếc nhau, trong lòng hiểu rõ không nói mà cười cười.
—— rốt cuộc là ai nhìn chằm chằm ai?
Huống hồ, cũng không ai có thể cản trở cho hắn.
“Ông ta tự đào mồ chôn mình.”
Tiết Túng hơi rũ mắt, thần tình nhàn nhạt mà nhìn đầu ngón tay cùng đốm lửa nhỏ trên bật lửa, tốt đẹp trong mắt không che không được sắc sảo ánh lên “Cháu đây giúp hắn một phen vậy.”
—
Quý Dữ ngồi xếp bằng đối diện Tiểu Vũ Trụ, một lớn một nhỏ cùng nhau nhìn chằm chằm cái đuôi lúc ẩn lúc hiện kia.
Hắn nói: “Thu đuôi lại.” (Shōu wěibā)
“Xiu y a.” (Xiū yīyā)
“Thu đuôi lại.” (Shōu wěibā)
Tiểu Vũ Trụ rung đùi đắc ý: “Xiu y bá.” (Xiū yī bā)
“Đúng vậy, chính là cái này, được rồi, nhìn ba, học theo a.”
Quý Dữ thoắt cái chắp tay trước ngực “Thu!”
“Hưu!”
Tiểu Vũ Trụ học theo đem tay nhỏ hợp lại với nhau, sau khi làm xong nó bị động tác của mình chọc cười, cong mắt giương môi cười rộ.
Hắn cười, Quý Dữ lại buông tiếng thở dài khí.
Cái đuôi này sao thu mãi không được a, trong kỳ nghỉ còn được, có thể ở trong phòng đợi không ra ngoài, kỳ nghỉ kết thúc thì làm sao bây giờ? Mình cùng Hạ Trụ đều phải trở lại trường học, Tiểu Vũ Trụ phải làm sao bây giờ?
Điện thoại vào lúc này vang lên, Quý Dữ tùy tay nhận, trong giọng nói không khỏi mang thêm chút buồn bực: “Uy.”
“Quý Dữ, là tớ.”
Là Tạ Vũ Tinh.
Quý Dữ ngồi thẳng người, nóng nảy trong giọng hạ xuống: “Hôm qua có phải cậu đi điển lễ khai trương SA hay không? Tớ giống như nhìn thấy cậu.”
“Đúng vậy, tớ có đi, tớ cũng thấy cậu.” Tạ Vũ Tinh thừa nhận.
Hắn tựa hồ ở một nơi vô cùng an tĩnh, âm thanh nói chuyện đặc biệt rõ ràng, kể cả âm thanh thở dốc cũng rõ ràng.
Quý Dữ nghĩ nghĩ: “Tìm tớ có việc gì?”
“Cậu tiện ra ngoài chút không? Hai mình hẹn một chỗ gặp mặt đi.”
Quý Dữ nhìn Tiểu Vũ Trụ bò lên người mình duỗi tay muốn cướp điện thoại, nói: “Không thể nói qua điện thoại sao?”
Tiếng hít thở bên kia điện thoại phá lệ nặng nề: “Tớ, tớ có vài thứ muốn giao cho cậu, là về Tiểu Vũ Trụ, còn có, còn có……”
Quý Dữ nhăn mày: “Còn có cái gì?”
“Thực xin lỗi.” Đối diện bất thình lình vứt qua một tiếng xin lỗi.
“Cụ thể chúng ta gặp mặt nói đi, chiều nay, hoặc là ngày mai, tớ đều rãnh, thời gian cậu chọn, chúng ta gặp mặt đi đã.”
Quý Dữ: “??”
Hắn đem điện thoại đưa tới trước mặt nhìn, trên đó hiện lên xác thật là Tạ Vũ Tinh không sai, nhưng cái loại ngữ khí này sao y như mời mình tham gia Hồng Môn Yến* thế?
(* Bữa tiệc tại Hồng Môn đại điện có tính chất quyết định đối với vận mệnh cả dân tộc Trung Hoa. Tóm lược mối quan hệ ngang trái giữu vị anh hùng Hạng Vũ và Hán Thái tổ Lưu Bang, là cuộc đấu trí quyết liệt giữa các vị quân sự, cũng như những kế hoạch thâm sâu ẩn đằng sau bữa tiệc Hồng môn -Nguồn rungthanthoai.wordpress.com
Có thể hiểu sương sương là tiệc rượu có âm mưu nguy hiểm ẩn chứa đằng sau)
“Này, cậu còn đó không?”
Quý Dữ: “Tớ đây. Nhất định phải gặp mặt mới nói được hả?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu đợi lát nữa, tối nay tớ gọi điện thoại cho.”
Cúp điện thoại, Quý Dữ rũ mắt nhìn Tiểu Vũ Trụ được mình ôm trên tay.
Hắn duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ, đem một đầu tóc đen xoa loạn hết lên: “Con không phải là rồng đúng không? Hừm? Rồng nhỏ có nhiều bí mật như vậy, ai cũng biết con, ai cũng muốn tìm con.”
“Ai lại muốn tìm nó?”
Hạ Trụ xách theo một cái máy lớn từ ngoài cửa tiến vào.
Quý Dữ: “Đó là cái gì?”
“Máy Tinh lọc tin tức tố.”
Vành tai Quý Dữ thoáng chốc nóng lên: “…… Nga.”
Không khí mạc danh vi diệu.
Quý Dữ sờ sờ mũi, duỗi tay nắm đuôi Tiểu Vũ Trụ chơi.
Hạ Trụ như người không có việc gì, sắc mặt trấn định mà nhìn Quý Dữ: “Vừa rồi cậu nói ai muốn tìm nó?”
“Là Tạ Vũ Tinh, cậu ấy hẹn tôi ra ngoài, nói là có chuyện liên quan tới Tiểu Vũ Trụ muốn nói với tôi.”
“Cậu đồng ý rồi?”
Quý Dữ lắc đầu: “Không, ngữ khí hắn quá kỳ quái, nghe ra thực khẩn trương, còn nói xin lỗi với tôi nữa.”
“Anh thấy thế nào, tôi nên đi hả?”
Hạ Trụ gật đầu: “Đi đi, tôi đi với cậu.”
Hắn nhớ tới một màn Tạ Vũ Tinh lôi Tiết Túng đi.
Tạ Vũ Tinh ẩn giấu rất sâu, hắn tra nhiều chuyện của QUý gia như vậy cũng chưa đào ra được cái tên Tạ Vũ Tinh này, hoặc là người này thâm tàng bất lộ, hoặc là…… Có người cố ý xóa bỏ sự tồn tại của hắn.
Người kia, hẳn là Tiết Túng.
“Tôi cũng muốn biết ruốt cuộc hắn muốn nói gì với cậu.” Hạ Trụ lại nói.
“Tiểu Vũ Trụ làm sao bây giờ?”
“Nó ở trong xe với tôi, cậu vào gặp hắn.”
Sắp xếp tốt mọi việc, Quý Dữ gọi điện thoại hẹn Tạ Vũ Tinh gặp mặt ở một tiệm cà phê.
Buổi chiều, Quý Dữ tới trước.
Hai giờ, Tạ Vũ Tinh đúng giờ xuất hiện.
Quý Dữ chọn vị trí dựa vào cửa sổ.
Hắn không lo lắng có người thấy bọn họ, cũng không lo lắng cuộc đối thoại bị người khác nghe được —— Hạ Trụ vung tay bao toàn bộ quán, cả quán cà phê cũng chỉ có hai người bọn họ.
Lâu như vậy không gặp, Tạ Vũ Tinh tiều tụy đi rất nhiều.
Hắn tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt tái nhợt: “Đợi lâu.”
Quý Dữ nói: “Tớ cũng vừa đến, cậu…… có khỏe không?”
Tạ Vũ Tinh gật gật đầu: “Tớ không có việc gì.”
Hắn từ trong túi lấy ra một thứ, đẩy đến trước mặt Quý Dữ “Cái này cho cậu.”
Quý Dữ cúi đầu, là USB loại nhỏ.
Hắn duỗi tay lấy qua, hỏi: “Bên trong là cái gì?”
“Cậu cầm về tự mình xem đi.”
Tạ Vũ Tinh lại từ trong túi móc ra một cái hộp bị bao đen kín mít, cũng đẩy tới trước mặt Quý Dữ “Còn có cái này, cậu cũng lấy đi.”
Quý Dữ hoang mang: “Đã gặp mặt còn không thể nói thẳng?”
Tạ Vũ Tinh nhấp nhấp môi, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi cái gì?”
Quý Dữ nhìn thẳng Tạ Vũ Tinh, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra manh mối, nhưng hắn vẫn luôn cúi đầu, mắt hắn không thể nhìn rõ.
Tạ Vũ Tinh hít một hơi thật sâu, nhìn Quý Dữ liếc mắt một cái sau đó dời tầm mắt: “Tiểu Vũ Trụ sắp tới có khả năng sẽ xuất hiện dị thường.”
Quý Dữ trong lòng lộp bộp, trên mặt bất động thanh sắc: “Cái gì dị thường?”
“Cậu xem mấy thứ tớ đưa thì rõ thôi.”
Tạ Vũ Tinh lại cúi đầu “Tớ biết, gần nhất Quý Viễn Sinh đặc biệt hứng thú với Tiểu Vũ Trụ, là tớ…… tớ xin lỗi cậu.”
Quý Dữ có chút bực bội: “Rốt cuộc cậu muốn xin lỗi cái gì hả? Nói thẳng được chưa!”
“Trong điện thoại không chịu nói, gặp mặt lại ấp a ấp úng, nếu chỉ muốn đưa hai cái hộp cho tớ cậu chuyển phát không phải được rồi sao? Nếu đã tới, vậy đem mọi chuyện nói rõ ràng, khó khăn đến vậy hả?”
Tạ Vũ Tinh trầm mặc.
Hắn cúi đầu, tay nắm chặt hồi lâu mới từ bỏ buông lỏng.
Yết hầu giật giật, gian nan nói: “Tớ……vẫn luôn lừa cậu, cũng vẫn luôn lừa Quý Dữ.”
“Tớ không có chuyển nhà, cũng không có chuyện ba mẹ ly hôn gì hết.”
“Tớ không có ba mẹ.”
“Tớ là do dì nuôi lớn, dì tớ…… Là người hầu Quý gia.”
“Cho nên, tớ lớn lên cùng Quý Dữ từ nhỏ.”
“Hai chúng tớ vẫn luôn là bạn tốt, chỉ là sau này, tớ phản bội hắn.”
Tạ Vũ Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hắn trừng to mắt, hốc mắt phiếm hồng.
Sau đó hít một hơi thật sâu, cắn răng, thanh âm mang theo một chút run rẩy ——
“Tớ là con chó của Quý Viễn Sinh.”
—
Âm nhạc trên xe bị tắt đi, Quý Dữ trầm mặc mà ngồi trên ghế phụ.
Ghế sau là Tiểu Vũ Trụ chơi mệt nên ngủ rồi, nó nằm trong giỏ trẻ em an toàn hô hô ngủ, cái đuôi vẫn luôn hoạt bát chậm rì rì lắc lư, rất nhàn nhã.
Hạ Trụ lái xe, nhất thời cả hai đều không nói chuyện.
Hình ảnh trên tay bị lật vô số lần, từ lúc bắt đầu kinh ngạc đến sau là chết lặng, Quý Dữ không biết hình dung tâm tình của mình thế nào nữa.
Đại khái là thế giới quan sụp đổ đi.
Hắn từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh tốt đẹp, có cha yêu, có mẹ thương, điều kiện trong nhà giàu có, chưa bao giờ có cái gì cầu mà không được, bạn bè giao lưu cũng tốt, tất cả mọi thứ đều thoải mái.
Tuổi này bọn họ đau đầu nhất cũng chính là khảo thí, sợ nhất chỉ có một chuyện —— bị thầy cô mời phụ huynh, bởi vì mất mặt.
Người bên cạnh trước nay không có gì lục đục, nhiều lắm là bạn cùng phòng nào đó giả vờ, một bên nói mình không học bài, một bên bật đèn pin thức đêm trong ổ chăn đọc sách.
Càng không có gì âm mưu quỷ kế, nhiều lắm là ầm ĩ một trận, đoạn tuyệt quan hệ, vừa chua vừa xót phun trào với bạn bè.
Này đều là việc nhỏ.
Kết quả hiện tại, hắn lại là chính mắt thấy Tiểu Vũ Trụ dài đuôi, lại thấy một đống người trong ảnh chụp mọc vuốt thú, dài răng ranh, đuôi cũng dài.
Trừ này bên ngoài, còn bị người báo cho ——
Cha ruột cơ thể này, phát rồ mà trên người con trai ruột của mình tiến hành thực nghiệm.
Cái gọi là bạn tốt cũng là giả, bất quá là dựa vào cái danh bạn bè, tới giám thị nhất cử nhất động nguyên chủ, hơn nữa lợi dụng cái quan hệ này, không ngừng đem tình hình tin tức tố trong cơ thể hắn báo lại cho Quý Viễn Sinh.
Chờ đến khi Tiểu Vũ Trụ sinh ra, nội dung báo cáo tự nhiên lại nhiều thêm một người.
Còn có ——
“Anh nói xem vì sao tự nhiên hắn nói hết mọi chuyện cho tôi?”
Không đợi Hạ Trụ trả lời, Quý Dữ liền trào phúng mà kéo kéo khóe môi “Tôi đoán là vì hắn biết tôi với anh ở bên nhau, muốn lợi dụng quan hệ, để anh, hoặc là nói để ba anh, không đúng, chưa đủ, tôi cảm thấy còn hướng tới mấy chuyện đại sự —— hắn có khả năng muốn cho quốc gia cùng gia nhập, chỉ đứng nhìn, tự nhiên hủy hoại được Quý Viễn Sinh.”
“Đột nhiên tìm về được lương tâm sao?”
Quý Dữ châm chọc mà cười “Tôi thấy không phải.”
Hạ Trụ mở miệng nói: “Hắn là vì Tiết Túng.”
Vừa ra cửa phòng liền đụng phải ai đó, Quý Hằng sợ hết hồn, vốn định tức giận, nhưng sau khi thấy rõ người tới là ai liền ngoan ngoãn “Sao bác lại tới đây?”
Người đứng trước mặt là trợ thủ đắc lực của ba hắn, từ nhỏ nhìn hắn lớn lên.
Ngoại trừ Quý Viễn Sinh, Quý Hằng sợ nhất chính là hắn.
“Tiết Túng đâu?” Người đàn ông lạnh nhạt lên tiếng, đường cong cương nghị trên cằm lưu trữ râu quai nón xinh đẹp.
“Anh ấy ở bên trong.”
Quý Hằng chỉ chỉ “Anh ấy, bất quá anh ấy hiện tại không….”
Không chờ hắn nói hết, người đàn ông đã giơ tay mở cửa: “Ta gặp hắn một chút.”
Cửa vừa mở ra, mùi máu và thuốc sát trùng trộn lẫn liền tràn vào mặt.
Chân mày khẽ động, sải bước đi vào trong, chờ nhìn thấy người bên trong không khỏi kéo khóe miệng: “Tiết thiếu gia thật hăng hái, bị thương tích như vậy còn có nhàn hạ thoải mái ngắm phong cảnh.”
Tiết Túng đứng trước cửa sổ sát đất xoay người, chưa nói đã cười: “Bác Tống.”
Lại nhìn về phía Quý Hằng “Em ra ngoài làm việc của mình đi, anh cùng Tống thúc nói chút chuyện.”
Đuổi Quý Hằng đi rồi, hai Alpha cùng ngồi trước bàn.
Tống Minh tiện tay vứt cho Tiết Túng điếu thuốc, hoàn toàn không màng tới thương tích của đối phương, tự đốt thuốc của mình xong, tay dài duỗi ra, bật lửa liền ánh vào tầm mắt Tiết Túng.
Tiết Túng cười nhẹ, phối hợp mà đưa điếu thuốc qua: “Người của bác tới bao nhiêu?”
Hắn hơi híp mắt, ngửa đầu phun ra một vòng khói.
Khói thuốc lượn lờ quanh quẩn phía trước, nicotin tràn ngập chóp mũi.
“Ba mươi.”
Tiết Túng gật gật đầu: “Ông ta thật đúng là nể mặt cháu.”
Tống Minh nghiêng mắt: “Mấy vụ phi quốc gia, cậu làm?”
Tiết Túng nghe vậy chỉ cười cười.
Tống Minh trầm giọng nói: “Quá mạo hiểm.”
“Không sao cả, chung quy phải có một ngày như vậy.”
Tiết Túng rũ mắt, biểu tình trước mặt người khác luôn ôn hòa bây giờ nhiều thêm vài tia trào phúng “Hơn nữa, cho dù ông ta hoài nghi cháu, thì có thể làm gì?”
Bất quá nổi điên đánh một trận roi, cùng với phái người nhìn chằm chằm hắn, âm thầm giam lỏng hắn.
Người trước bất quá đau hai ngày, người sau ——
Tiết Túng đem gạt tàn thuốc đẩy đến trước mặt Tống Mình, hai người liếc nhau, trong lòng hiểu rõ không nói mà cười cười.
—— rốt cuộc là ai nhìn chằm chằm ai?
Huống hồ, cũng không ai có thể cản trở cho hắn.
“Ông ta tự đào mồ chôn mình.”
Tiết Túng hơi rũ mắt, thần tình nhàn nhạt mà nhìn đầu ngón tay cùng đốm lửa nhỏ trên bật lửa, tốt đẹp trong mắt không che không được sắc sảo ánh lên “Cháu đây giúp hắn một phen vậy.”
—
Quý Dữ ngồi xếp bằng đối diện Tiểu Vũ Trụ, một lớn một nhỏ cùng nhau nhìn chằm chằm cái đuôi lúc ẩn lúc hiện kia.
Hắn nói: “Thu đuôi lại.” (Shōu wěibā)
“Xiu y a.” (Xiū yīyā)
“Thu đuôi lại.” (Shōu wěibā)
Tiểu Vũ Trụ rung đùi đắc ý: “Xiu y bá.” (Xiū yī bā)
“Đúng vậy, chính là cái này, được rồi, nhìn ba, học theo a.”
Quý Dữ thoắt cái chắp tay trước ngực “Thu!”
“Hưu!”
Tiểu Vũ Trụ học theo đem tay nhỏ hợp lại với nhau, sau khi làm xong nó bị động tác của mình chọc cười, cong mắt giương môi cười rộ.
Hắn cười, Quý Dữ lại buông tiếng thở dài khí.
Cái đuôi này sao thu mãi không được a, trong kỳ nghỉ còn được, có thể ở trong phòng đợi không ra ngoài, kỳ nghỉ kết thúc thì làm sao bây giờ? Mình cùng Hạ Trụ đều phải trở lại trường học, Tiểu Vũ Trụ phải làm sao bây giờ?
Điện thoại vào lúc này vang lên, Quý Dữ tùy tay nhận, trong giọng nói không khỏi mang thêm chút buồn bực: “Uy.”
“Quý Dữ, là tớ.”
Là Tạ Vũ Tinh.
Quý Dữ ngồi thẳng người, nóng nảy trong giọng hạ xuống: “Hôm qua có phải cậu đi điển lễ khai trương SA hay không? Tớ giống như nhìn thấy cậu.”
“Đúng vậy, tớ có đi, tớ cũng thấy cậu.” Tạ Vũ Tinh thừa nhận.
Hắn tựa hồ ở một nơi vô cùng an tĩnh, âm thanh nói chuyện đặc biệt rõ ràng, kể cả âm thanh thở dốc cũng rõ ràng.
Quý Dữ nghĩ nghĩ: “Tìm tớ có việc gì?”
“Cậu tiện ra ngoài chút không? Hai mình hẹn một chỗ gặp mặt đi.”
Quý Dữ nhìn Tiểu Vũ Trụ bò lên người mình duỗi tay muốn cướp điện thoại, nói: “Không thể nói qua điện thoại sao?”
Tiếng hít thở bên kia điện thoại phá lệ nặng nề: “Tớ, tớ có vài thứ muốn giao cho cậu, là về Tiểu Vũ Trụ, còn có, còn có……”
Quý Dữ nhăn mày: “Còn có cái gì?”
“Thực xin lỗi.” Đối diện bất thình lình vứt qua một tiếng xin lỗi.
“Cụ thể chúng ta gặp mặt nói đi, chiều nay, hoặc là ngày mai, tớ đều rãnh, thời gian cậu chọn, chúng ta gặp mặt đi đã.”
Quý Dữ: “??”
Hắn đem điện thoại đưa tới trước mặt nhìn, trên đó hiện lên xác thật là Tạ Vũ Tinh không sai, nhưng cái loại ngữ khí này sao y như mời mình tham gia Hồng Môn Yến* thế?
(* Bữa tiệc tại Hồng Môn đại điện có tính chất quyết định đối với vận mệnh cả dân tộc Trung Hoa. Tóm lược mối quan hệ ngang trái giữu vị anh hùng Hạng Vũ và Hán Thái tổ Lưu Bang, là cuộc đấu trí quyết liệt giữa các vị quân sự, cũng như những kế hoạch thâm sâu ẩn đằng sau bữa tiệc Hồng môn -Nguồn rungthanthoai.wordpress.com
Có thể hiểu sương sương là tiệc rượu có âm mưu nguy hiểm ẩn chứa đằng sau)
“Này, cậu còn đó không?”
Quý Dữ: “Tớ đây. Nhất định phải gặp mặt mới nói được hả?”
“Đúng vậy.”
“Vậy cậu đợi lát nữa, tối nay tớ gọi điện thoại cho.”
Cúp điện thoại, Quý Dữ rũ mắt nhìn Tiểu Vũ Trụ được mình ôm trên tay.
Hắn duỗi tay xoa xoa đầu nhỏ, đem một đầu tóc đen xoa loạn hết lên: “Con không phải là rồng đúng không? Hừm? Rồng nhỏ có nhiều bí mật như vậy, ai cũng biết con, ai cũng muốn tìm con.”
“Ai lại muốn tìm nó?”
Hạ Trụ xách theo một cái máy lớn từ ngoài cửa tiến vào.
Quý Dữ: “Đó là cái gì?”
“Máy Tinh lọc tin tức tố.”
Vành tai Quý Dữ thoáng chốc nóng lên: “…… Nga.”
Không khí mạc danh vi diệu.
Quý Dữ sờ sờ mũi, duỗi tay nắm đuôi Tiểu Vũ Trụ chơi.
Hạ Trụ như người không có việc gì, sắc mặt trấn định mà nhìn Quý Dữ: “Vừa rồi cậu nói ai muốn tìm nó?”
“Là Tạ Vũ Tinh, cậu ấy hẹn tôi ra ngoài, nói là có chuyện liên quan tới Tiểu Vũ Trụ muốn nói với tôi.”
“Cậu đồng ý rồi?”
Quý Dữ lắc đầu: “Không, ngữ khí hắn quá kỳ quái, nghe ra thực khẩn trương, còn nói xin lỗi với tôi nữa.”
“Anh thấy thế nào, tôi nên đi hả?”
Hạ Trụ gật đầu: “Đi đi, tôi đi với cậu.”
Hắn nhớ tới một màn Tạ Vũ Tinh lôi Tiết Túng đi.
Tạ Vũ Tinh ẩn giấu rất sâu, hắn tra nhiều chuyện của QUý gia như vậy cũng chưa đào ra được cái tên Tạ Vũ Tinh này, hoặc là người này thâm tàng bất lộ, hoặc là…… Có người cố ý xóa bỏ sự tồn tại của hắn.
Người kia, hẳn là Tiết Túng.
“Tôi cũng muốn biết ruốt cuộc hắn muốn nói gì với cậu.” Hạ Trụ lại nói.
“Tiểu Vũ Trụ làm sao bây giờ?”
“Nó ở trong xe với tôi, cậu vào gặp hắn.”
Sắp xếp tốt mọi việc, Quý Dữ gọi điện thoại hẹn Tạ Vũ Tinh gặp mặt ở một tiệm cà phê.
Buổi chiều, Quý Dữ tới trước.
Hai giờ, Tạ Vũ Tinh đúng giờ xuất hiện.
Quý Dữ chọn vị trí dựa vào cửa sổ.
Hắn không lo lắng có người thấy bọn họ, cũng không lo lắng cuộc đối thoại bị người khác nghe được —— Hạ Trụ vung tay bao toàn bộ quán, cả quán cà phê cũng chỉ có hai người bọn họ.
Lâu như vậy không gặp, Tạ Vũ Tinh tiều tụy đi rất nhiều.
Hắn tháo khẩu trang, lộ ra gương mặt tái nhợt: “Đợi lâu.”
Quý Dữ nói: “Tớ cũng vừa đến, cậu…… có khỏe không?”
Tạ Vũ Tinh gật gật đầu: “Tớ không có việc gì.”
Hắn từ trong túi lấy ra một thứ, đẩy đến trước mặt Quý Dữ “Cái này cho cậu.”
Quý Dữ cúi đầu, là USB loại nhỏ.
Hắn duỗi tay lấy qua, hỏi: “Bên trong là cái gì?”
“Cậu cầm về tự mình xem đi.”
Tạ Vũ Tinh lại từ trong túi móc ra một cái hộp bị bao đen kín mít, cũng đẩy tới trước mặt Quý Dữ “Còn có cái này, cậu cũng lấy đi.”
Quý Dữ hoang mang: “Đã gặp mặt còn không thể nói thẳng?”
Tạ Vũ Tinh nhấp nhấp môi, cúi đầu nói: “Thực xin lỗi.”
“Thực xin lỗi cái gì?”
Quý Dữ nhìn thẳng Tạ Vũ Tinh, muốn từ trong mắt hắn nhìn ra manh mối, nhưng hắn vẫn luôn cúi đầu, mắt hắn không thể nhìn rõ.
Tạ Vũ Tinh hít một hơi thật sâu, nhìn Quý Dữ liếc mắt một cái sau đó dời tầm mắt: “Tiểu Vũ Trụ sắp tới có khả năng sẽ xuất hiện dị thường.”
Quý Dữ trong lòng lộp bộp, trên mặt bất động thanh sắc: “Cái gì dị thường?”
“Cậu xem mấy thứ tớ đưa thì rõ thôi.”
Tạ Vũ Tinh lại cúi đầu “Tớ biết, gần nhất Quý Viễn Sinh đặc biệt hứng thú với Tiểu Vũ Trụ, là tớ…… tớ xin lỗi cậu.”
Quý Dữ có chút bực bội: “Rốt cuộc cậu muốn xin lỗi cái gì hả? Nói thẳng được chưa!”
“Trong điện thoại không chịu nói, gặp mặt lại ấp a ấp úng, nếu chỉ muốn đưa hai cái hộp cho tớ cậu chuyển phát không phải được rồi sao? Nếu đã tới, vậy đem mọi chuyện nói rõ ràng, khó khăn đến vậy hả?”
Tạ Vũ Tinh trầm mặc.
Hắn cúi đầu, tay nắm chặt hồi lâu mới từ bỏ buông lỏng.
Yết hầu giật giật, gian nan nói: “Tớ……vẫn luôn lừa cậu, cũng vẫn luôn lừa Quý Dữ.”
“Tớ không có chuyển nhà, cũng không có chuyện ba mẹ ly hôn gì hết.”
“Tớ không có ba mẹ.”
“Tớ là do dì nuôi lớn, dì tớ…… Là người hầu Quý gia.”
“Cho nên, tớ lớn lên cùng Quý Dữ từ nhỏ.”
“Hai chúng tớ vẫn luôn là bạn tốt, chỉ là sau này, tớ phản bội hắn.”
Tạ Vũ Tinh bỗng nhiên ngẩng đầu lên, hắn trừng to mắt, hốc mắt phiếm hồng.
Sau đó hít một hơi thật sâu, cắn răng, thanh âm mang theo một chút run rẩy ——
“Tớ là con chó của Quý Viễn Sinh.”
—
Âm nhạc trên xe bị tắt đi, Quý Dữ trầm mặc mà ngồi trên ghế phụ.
Ghế sau là Tiểu Vũ Trụ chơi mệt nên ngủ rồi, nó nằm trong giỏ trẻ em an toàn hô hô ngủ, cái đuôi vẫn luôn hoạt bát chậm rì rì lắc lư, rất nhàn nhã.
Hạ Trụ lái xe, nhất thời cả hai đều không nói chuyện.
Hình ảnh trên tay bị lật vô số lần, từ lúc bắt đầu kinh ngạc đến sau là chết lặng, Quý Dữ không biết hình dung tâm tình của mình thế nào nữa.
Đại khái là thế giới quan sụp đổ đi.
Hắn từ nhỏ sinh hoạt trong hoàn cảnh tốt đẹp, có cha yêu, có mẹ thương, điều kiện trong nhà giàu có, chưa bao giờ có cái gì cầu mà không được, bạn bè giao lưu cũng tốt, tất cả mọi thứ đều thoải mái.
Tuổi này bọn họ đau đầu nhất cũng chính là khảo thí, sợ nhất chỉ có một chuyện —— bị thầy cô mời phụ huynh, bởi vì mất mặt.
Người bên cạnh trước nay không có gì lục đục, nhiều lắm là bạn cùng phòng nào đó giả vờ, một bên nói mình không học bài, một bên bật đèn pin thức đêm trong ổ chăn đọc sách.
Càng không có gì âm mưu quỷ kế, nhiều lắm là ầm ĩ một trận, đoạn tuyệt quan hệ, vừa chua vừa xót phun trào với bạn bè.
Này đều là việc nhỏ.
Kết quả hiện tại, hắn lại là chính mắt thấy Tiểu Vũ Trụ dài đuôi, lại thấy một đống người trong ảnh chụp mọc vuốt thú, dài răng ranh, đuôi cũng dài.
Trừ này bên ngoài, còn bị người báo cho ——
Cha ruột cơ thể này, phát rồ mà trên người con trai ruột của mình tiến hành thực nghiệm.
Cái gọi là bạn tốt cũng là giả, bất quá là dựa vào cái danh bạn bè, tới giám thị nhất cử nhất động nguyên chủ, hơn nữa lợi dụng cái quan hệ này, không ngừng đem tình hình tin tức tố trong cơ thể hắn báo lại cho Quý Viễn Sinh.
Chờ đến khi Tiểu Vũ Trụ sinh ra, nội dung báo cáo tự nhiên lại nhiều thêm một người.
Còn có ——
“Anh nói xem vì sao tự nhiên hắn nói hết mọi chuyện cho tôi?”
Không đợi Hạ Trụ trả lời, Quý Dữ liền trào phúng mà kéo kéo khóe môi “Tôi đoán là vì hắn biết tôi với anh ở bên nhau, muốn lợi dụng quan hệ, để anh, hoặc là nói để ba anh, không đúng, chưa đủ, tôi cảm thấy còn hướng tới mấy chuyện đại sự —— hắn có khả năng muốn cho quốc gia cùng gia nhập, chỉ đứng nhìn, tự nhiên hủy hoại được Quý Viễn Sinh.”
“Đột nhiên tìm về được lương tâm sao?”
Quý Dữ châm chọc mà cười “Tôi thấy không phải.”
Hạ Trụ mở miệng nói: “Hắn là vì Tiết Túng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất