Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai
Chương 54
Quý Dữ buồn bực: “Anh mua nó làm gì?”
Hạ Trụ đem túi bỏ vào trong xe: “Tôi nghe nói thứ này dùng được, chuẩn bị một cái ở nhà cũng không tồi.”
Quý Dữ: “……”
Dùng được? Cho ai dùng?
Hạ Trụ liếc hắn một cái: “Làm sao vậy?”
Quý Dữ quay đầu đi, tiện tay bắt cái đuôi của Tiểu Vũ Trụ chơi:
“Không có gì.”
“Vậy còn cậu?”
“Tôi cái gì?”
Hạ Trụ chỉ cái bọc bên cạnh hắn.
Quý Dữ lập tức bật người nhét cái bọc ra sau lưng: “Đừng hỏi, hỏi cũng không có liên quan tới anh.”
Hạ Trụ cười nhẹ, nhấn ga lái xe.
Trở lại Hạ gia, Quý Dữ ôm Tiểu Vũ Trụ lên lầu.
Hắn đem Tiểu Vũ Trụ đặt ở rào chắn để Hạ Trụ nhìn, cũng không rảnh lo xấu hổ, vội vã mà trước mặt Hạ Trụ chạy vào phòng tắm.
Cửa vừa đóng, lưng quần đã bị hắn cởi ra, quần trượt thẳng xuống chân.
Khăn giấy lót đỡ đã ướt đẫm, trên quần cũng dính vào một chút dấu vết.
May mắn cái quần hắn mặc hôm nay là quần đen, bằng không hắn hốt đủ.
Quý Dữ mở bao bì, tìm được rồi bản hướng dẫn.
“Tốt nhất dùng tư thế ngồi xổm, sau đó đem ống dẫn nhét vào……” Quý Dữ như hóc xương, nói không ra chữ.
Hắn mím môi, đem một cây miên điều trong ống thủy tinh màu trắng giơ lên trước mắt, đánh giá một phen sau đó không khỏi do dự.
Thứ này thô cỡ một lóng tay, khá dài, có thể nhét vào rất sâu, hơn nữa trên bản hướng dẫn còn nói cái gì mà một hồi dùng có khả năng bởi vì quá khô khốc hoặc bị căng chặt mà đẩy vào không thuận lợi, bởi vậy cung cấp thuốc bôi trơn KY.
Mặt khác còn phi thường tri kỷ mà cung cấp mấy đôi bao tay dùng một lần.
Quý Dữ: “……”
Rõ ràng là đồ dùng sinh lý phi thường đứng đắn nhưng hắn có cảm giác bị đùa giỡn a —— lại muốn hắn tự bôi trơn cho mình, làm xong còn muốn hắn đem ống thủy tinh cùng đồ đẩy vào.
Này không phải tương đương với tự mình gián tiếp này kia kia nọ với mình sao?
Quý Dữ nhìn tay trái của hắn, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nhưng một lời khó nói hết cũng không có biện pháp, thứ này không thể không cần, hắn chỉ nghĩ trong chớp mắt liền đứng dậy rửa tay, sau đó lại ngồi xổm xuống gạch men sứ, nhéo ống dẫn thủy tinh sờ soạng hướng vào trong đẩy, muốn công nhanh thắng nhanh.
Đây là không phải chuyện chỉ để nghĩ, đây là chuyện nhất định phải làm.
Càng muốn đem sự tình làm tốt thì càng làm không xong, một hồi không có thể nhắm ngay, một hồi thật vất vả đi vào một chút, lại bởi vì thân thể bài xích đẩy ra, thường xuyên qua lại làm cho Quý Dữ hô hấp dồn dập, đuôi mắt xinh đẹp hồng lên.
Hắn nóng đến mồ hôi đầy đầu, chân mềm nhũn mà dựa vào tường mở to miệng thở.
Con tim trong lồng ngực bang bang nhảy lên, âm thanh sét đánh theo máu truyền vào đại não, hắn nhắm mắt lại, thậm chí có thể cảm giác được nơi vừa rồi chịu kích thích đang không ngừng co rút lại, cảm giác ướt át dính nhớp cũng càng dâng lên.
Tí tách.
Lỗ tai hắn giật giật, hoảng hốt nghe được có một giọt nước rơi trên gạch men sứ khô ráo.
Cửa phòng tắm bị gõ gõ, âm thanh Hạ Trụ cách một cái cửa truyền vào.
“Quý Dữ?”
“Đã nửa tiếng rồi, cậu ở bên trong làm cái gì?”
“Banh Banh Banh.”
Một đôi tay nhỏ theo sát chụp lên cửa kính, chất giọng non nớt vang lên “Kỉ Hu (Jī xū)!”
Phụt một tiếng, Quý Dữ (Jì yǔ) vui vẻ.
Hắn duỗi tay dài vỗ vỗ cửa: “Tiểu tử, con kêu ta cái gì? Kêu lại một lần!”
“Kỉ Hu Kỉ Hu Kỉ Hu!” Tiểu Vũ Trụ kích động mà đáp lại hắn ba lần.
Quý Dữ cười đến thiếu chút nữa ngã ra đất: “Tiểu tử thúi!”
“A ha ha ha ha ha ha —— Nấc.”
Ngay khi một tiếng nấc phát ra tiếng cười non nớt liền im bặt, Quý Dữ thậm chí có thể tưởng tượng đến nét mặt mộng bức ngốc ngốc của Tiểu Vũ Trụ.
Hắn vừa định nói chuyện, đã bị âm thanh Hạ Trụ ngoài cửa đột nhiên khẩn trương lên lấn át ——
“Quý Dữ, sao đột nhiên nó lại phun sữa? Sao lại thế này?”
Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy mở.
Quý Dữ thậm chí chưa kịp ngăn cản, liền cùng Hạ Trụ còn ôm Tiểu Vũ Trụ đối mặt.
Hắn vì thuận tiện cởi quần, giờ phút này đang ngồi xổm trên gạch men.
Trong tay là miên điều cùng với giấy hướng dẫn sử dụng, còn có một ống thủy tinh bị dính nhớp quá nên vứt trên khăn giấy nằm trên đất —— hắn đang dự định dừng một chút lại tiếp tục.
Mà Hạ Trụ.
Hắn ôm Tiểu Vũ Trụ, từ bả vai đến ngực đều bị sữa dính ướt—— là Tiểu Vũ Trụ vừa mới phun ra trên người hắn.
Hai người bọn họ lại là một người đứng, một người ngồi xổm, một người ăn mặc chỉnh tề, một người áo rách quần manh, địa điểm cũng lại là ở phòng tắm, lại là cái không gian phong bế ái muội này.
Bầu không khí vi diệu trong nháy mắt đối diện với nhau đã lan tràn khắp nơi, nhưng bọn họ không ai dời tầm mắt đi.
“Cái kia……Nó mới vừa uống sữa đi? Anh chưa giúp nó vỗ lưng thuận sữa?” Quý Dữ nói.
“Không vỗ, tôi không biết làm cái này.”
Hạ Trụ hỏi “Muốn làm như thế nào?” Hắn duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Tiểu Vũ Trụ “Như vậy sao?”
Quý Dữ: “……”
Quý Dữ: “Đều nhổ ra còn vỗ chi nữa? Trực tiếp tắm rửa thay quần áo đi.”
“Cậu dẫn nó đi tắm?”
Tiểu Vũ Trụ phun xong cũng không khó chịu, hắn không khóc, một tay nắm chặt cổ áo Hạ Trụ, một tay hướng Quý Dữ trảo a trảo, bức thiết mà muốn hắn ôm.
Quý Dữ ho nhẹ thanh: “Đợi lát nữa, tôi còn có chút việc.”
Tầm mắt Hạ Trụ dừng trên ống pha lê kia: “Rất phiền toái sao? Nếu không……”
Hầu kết trên dưới giật giật “Tôi giúp cậu?”
“…… Tôi mẹ nó cảm ơn ý tốt của anh!”
Quý Dữ tức tới cười, mắt hắn trợn trắng, cầm lấy cuộn giấy bên cạnh “Nhanh lăn ra, tôi lập tức xong ngay!”
Chờ đến cửa một lần nữa đóng lại, Quý Dữ thở phào.
Hắn lại rửa sạch tay, thấy chết không sờn mà cầm lấy ống dẫn, lại lần nữa sờ soạng đẩy mạnh, lần này hắn tàn nhẫn hạ quyết tâm, tìm đúng vị trí thì đầu ngón tay liền phát lực, cuối cùng đẩy vào.
“Ư……”
Tiếng hô đau đớn mạnh mẽ bị áp xuống cổ họng, sắc mặt Quý Dữ trắng bệch.
Hắn không nghĩ tới sẽ đau như vậy.
Thân thể phảng phất bị chém thành hai nửa, có cảm giác nóng rát đau đớn.
Hắn chịu đựng cơn đau, theo hướng dẫn rút ống dẫn ra, sau đó cũng không thèm nhìn tới mà ném vào thùng rác, nhắm hai mắt ngồi xổm trên mặt đất định thần.
Một hồi lâu hắn qua được trận đau đớn kia, đứng lên.
Trong phòng, Hạ Trụ lấy khăn ướt xoa xoa mặt cho Tiểu Vũ Trụ.
Hắn muốn đổi quần áo cho nó, nhưng Tiểu Vũ Trụ không hề phối hợp, rúc về phía sau, rung đùi đắc ý mà ê a bi bô nha, tránh thoát tay hắn, lại muốn đi đến gõ cửa phòng tắm.
Hạ Trụ nhắm mắt theo đuôi Tiểu Vũ Trụ, sợ đầu gối nó bị cọ thương, nghĩ nghĩ liền dứt khoát dùng ngón tay nắm cổ áo nó, trực tiếp đem nó xách tới trước cửa phòng tắm.
Sau khi Tiểu Vũ Trụ rơi xuống đất liền ngốc ngốc, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ê a?”
“Không khách khí.”
Hạ Trụ rũ mắt, thấp giọng nói “Đến nơi rồi, kêu hắn tới ôm ngươi đi.”
“Kỉ Hu?”
“Đúng vậy, Quý Dữ.”
Đôi mắt Tiểu Vũ Trụ cong lên, tay nhỏ bạch bạch gõ cửa, giọng nói non nớt trung khí mười phần: “Kỉ Hu!”
Cửa mở, một bàn tay từ bên trong duỗi ra, dùng y như cách của Hạ Trụ xách Tiểu Vũ Trụ vào.
Quý Dữ: “Tiến vào tôi đánh!”
Hạ Trụ đứng ở ngoài cửa, không nhịn bật cười.
Trong phút chốc tâm trạng khoan khoái rất nhiều, hắn vươn tay dán ở trên cửa kính.
Cách một cái cửa, hắn thế nhưng cảm nhận ra ấm áp bên trong.
Chỉ là……
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt liếc máy tính trên bàn đang sáng lên.
Ôn nhu trên mặt trong nháy mắt biến mất, trở nên âm trầm lạnh lẽo.
—
Tám giờ tối.
Quý Dữ dỗ Tiểu Vũ Trụ ngủ sau đó xuống phòng bếp cầm lên hai lon bia, hắn mở cửa, ở bên canh ghế của Hạ Trụ ngồi xuống —— hắn đặc biệt đặt lên ghế một cái đệm dựa, như vậy có thể thoải mái hơn.
“Ba anh bên kia chưa có trả lời sao?”
Hắn đem bia đặt lên bàn “Tới?”
Hạ Trụ tiếp nhận, mở ra uống một ngụm: “Ừm, phỏng chừng đang vội.”
Quý Dữ gật gật đầu, mặt không đổi sắc mà lau mồ hôi: “Được rồi. Có phát hiện gì mới không?”
Gương mặt hắn hơi hơi phiếm hồng, lông mi có chút ướt át, mặt mũi rõ ràng hàm chứa ý xuân, giọng nói lại khăng khăng mà bình tĩnh.
“Có.”
“Nói nói.”
“Về Giang Nhã Yên.”
Hạ Trụ nhìn Quý Dữ “Muốn nghe không?”
Quý Dữ không lên tiếng: “…… Không phải như tôi nghĩ đi?”
“Cậu nghĩ thế nào?”
“Thực thảm.”
Hạ Trụ gật đầu: “Vậy cậu nghĩ đúng rồi.”
Hắn nhấn chuột, mở ra một phần tư liệu “Mục địch cái nghiên cứu này ngay từ đầu chính là đem người biến thành súc vật, cho nên thành quả nghiên cứu dùng chuột bạch, thỏ linh tinh để làm vật phẩm thí nghiệm như thường lệ, mà là trực tiếp dùng trên con người.”
“……”
Hạ Trụ nói: “Vật phẩm thí nghiệm đầu tiên, chính là Giang Nhã Yên.”
Quý Dữ: “Người thứ hai là nguyên lai Quý Dữ?”
“Đúng vậy.”
Lon bia trên tay đột nhiên bị niết lõm vào một khối, nước bia vàng nhạt bắn lên tay.
Quý Dữ lạnh giọng hỏi: “Quý Hằng đâu? Văn Ngữ Vi đâu?”
“Không có bọn họ. Ngoài ra còn có Quý Chính Tường, Tả Nghênh Thu, cũng chính là ba mẹ Quý Viễn Sinh, ông ta luôn nói với bên ngoài cho bọn họ ra nước ngoài dưỡng lão ——”
Hạ Trụ dừng một chút “Bọn họ đúng là ở nước ngoài, bất quá là ở trong phòng thí nghiệm dưỡng lão.”
“Vậy bọn họ hiện tại còn sống chứ?”
“Cái này không rõ ràng lắm.”
Quý Dữ thật lâu không lên tiếng, một hồi mới nói: “Đã biết.”
Hạ Trụ lại nói: “Còn có một chuyện.”
“Trước đó tôi đã nói với cậu, lượng thuốc ức chế Giang Nhã Yên dùng so với người bình thường nhiều gấp mấy lên, cơ hồ có thể nói vẫn luôn ở trong kỳ phát tình, dựa theo tư liệu, tôi đại khái đoán được nguyên nhân, không khác tình huống của cậu bao nhiêu.”
Quý Dữ nhíu mày: “Tôi?”
“Ừm.” Hạ Trụ nói tiếp, “Động vật dùng trên người Giang Nhã Yên và cậu giống nhau, đều là thỏ, mà đặc điểm của thỏ chính là —— cả năm gần như động dục, năng lực sinh sản gây giống rất mạnh, cho nên Giang Nhã Yên mới không ngừng đánh thuốc ức chế.”
“Nhưng tôi không phát tình a.”
Quý Dữ đè đè vòng cổ, số liệu bên trên tuy có chút cao, nhưng vẫn trong phạm vi bình thường như cũ “Này, cậu xem.”
“Thể chất bất đồng, phản ứng cũng bất đồng, cái này thực bình thường.”
Nói, Hạ Trụ giật giật mũi, ánh mắt không tự giác mà xẹt qua nửa người dưới của Quý Dữ, thực nhanh thu hồi tầm mắt “Tuy rằng cậu không có tiến vào kỳ phát tình, nhưng thân thể của cậu chuẩn bị tốt cho chuyện bị ký hiệu hoàn toàn.”
Quý Dữ nghe vậy đứng lên, lui về sau hai bước: “Thân thể của tôi sao anh biết được?”
“Tôi ngửi được.” Hạ Trụ không dao động nhìn thẳng Quý Dữ.
Quý Dữ: “??”
Hạ Trụ: “Alpha rất nhạy bén với tin tức tố của Omega, cậu……”
Hắn dừng một chốc, nói “Cái đồ kia có phải nên đi đổi rồi không?”
Quý Dữ: “……”
Nhiệt độ tập trung lên gò má, Quý Dữ mắng: “Lưu manh!”
Cái quỷ gì?!
Này mẹ nó đều có thể ngửi được? Có để người ta sống không hả? Có không hả?!
Mắng xong hắn lập tức chạy vào nhà tắm, cởi quần.
Một tay giữ chặt sợi bông kéo kéo, quả nhiên, nặng trĩu, đã hút no nước rồi.
Quý Dữ mặt đỏ tai hồng mà đem miên điều lấy ra, có chút đau, chờ đến khi lấy ra được mặt hắn đã đổ đầy mồ hôi.
Bất quá……
Cái miên điều này sao còn có màu hồng hồng?
Cửa “Lạch canh ——” một phát mở ra, Quý Dữ từ trong phòng tắm ló đầu ra, thần sắc ngưng trọng nói: “Hạ Trụ.”
“Ừ?”
“Ngày mai tôi cần đi bệnh viện một chuyến.”
Hạ Trụ đem túi bỏ vào trong xe: “Tôi nghe nói thứ này dùng được, chuẩn bị một cái ở nhà cũng không tồi.”
Quý Dữ: “……”
Dùng được? Cho ai dùng?
Hạ Trụ liếc hắn một cái: “Làm sao vậy?”
Quý Dữ quay đầu đi, tiện tay bắt cái đuôi của Tiểu Vũ Trụ chơi:
“Không có gì.”
“Vậy còn cậu?”
“Tôi cái gì?”
Hạ Trụ chỉ cái bọc bên cạnh hắn.
Quý Dữ lập tức bật người nhét cái bọc ra sau lưng: “Đừng hỏi, hỏi cũng không có liên quan tới anh.”
Hạ Trụ cười nhẹ, nhấn ga lái xe.
Trở lại Hạ gia, Quý Dữ ôm Tiểu Vũ Trụ lên lầu.
Hắn đem Tiểu Vũ Trụ đặt ở rào chắn để Hạ Trụ nhìn, cũng không rảnh lo xấu hổ, vội vã mà trước mặt Hạ Trụ chạy vào phòng tắm.
Cửa vừa đóng, lưng quần đã bị hắn cởi ra, quần trượt thẳng xuống chân.
Khăn giấy lót đỡ đã ướt đẫm, trên quần cũng dính vào một chút dấu vết.
May mắn cái quần hắn mặc hôm nay là quần đen, bằng không hắn hốt đủ.
Quý Dữ mở bao bì, tìm được rồi bản hướng dẫn.
“Tốt nhất dùng tư thế ngồi xổm, sau đó đem ống dẫn nhét vào……” Quý Dữ như hóc xương, nói không ra chữ.
Hắn mím môi, đem một cây miên điều trong ống thủy tinh màu trắng giơ lên trước mắt, đánh giá một phen sau đó không khỏi do dự.
Thứ này thô cỡ một lóng tay, khá dài, có thể nhét vào rất sâu, hơn nữa trên bản hướng dẫn còn nói cái gì mà một hồi dùng có khả năng bởi vì quá khô khốc hoặc bị căng chặt mà đẩy vào không thuận lợi, bởi vậy cung cấp thuốc bôi trơn KY.
Mặt khác còn phi thường tri kỷ mà cung cấp mấy đôi bao tay dùng một lần.
Quý Dữ: “……”
Rõ ràng là đồ dùng sinh lý phi thường đứng đắn nhưng hắn có cảm giác bị đùa giỡn a —— lại muốn hắn tự bôi trơn cho mình, làm xong còn muốn hắn đem ống thủy tinh cùng đồ đẩy vào.
Này không phải tương đương với tự mình gián tiếp này kia kia nọ với mình sao?
Quý Dữ nhìn tay trái của hắn, vẻ mặt một lời khó nói hết.
Nhưng một lời khó nói hết cũng không có biện pháp, thứ này không thể không cần, hắn chỉ nghĩ trong chớp mắt liền đứng dậy rửa tay, sau đó lại ngồi xổm xuống gạch men sứ, nhéo ống dẫn thủy tinh sờ soạng hướng vào trong đẩy, muốn công nhanh thắng nhanh.
Đây là không phải chuyện chỉ để nghĩ, đây là chuyện nhất định phải làm.
Càng muốn đem sự tình làm tốt thì càng làm không xong, một hồi không có thể nhắm ngay, một hồi thật vất vả đi vào một chút, lại bởi vì thân thể bài xích đẩy ra, thường xuyên qua lại làm cho Quý Dữ hô hấp dồn dập, đuôi mắt xinh đẹp hồng lên.
Hắn nóng đến mồ hôi đầy đầu, chân mềm nhũn mà dựa vào tường mở to miệng thở.
Con tim trong lồng ngực bang bang nhảy lên, âm thanh sét đánh theo máu truyền vào đại não, hắn nhắm mắt lại, thậm chí có thể cảm giác được nơi vừa rồi chịu kích thích đang không ngừng co rút lại, cảm giác ướt át dính nhớp cũng càng dâng lên.
Tí tách.
Lỗ tai hắn giật giật, hoảng hốt nghe được có một giọt nước rơi trên gạch men sứ khô ráo.
Cửa phòng tắm bị gõ gõ, âm thanh Hạ Trụ cách một cái cửa truyền vào.
“Quý Dữ?”
“Đã nửa tiếng rồi, cậu ở bên trong làm cái gì?”
“Banh Banh Banh.”
Một đôi tay nhỏ theo sát chụp lên cửa kính, chất giọng non nớt vang lên “Kỉ Hu (Jī xū)!”
Phụt một tiếng, Quý Dữ (Jì yǔ) vui vẻ.
Hắn duỗi tay dài vỗ vỗ cửa: “Tiểu tử, con kêu ta cái gì? Kêu lại một lần!”
“Kỉ Hu Kỉ Hu Kỉ Hu!” Tiểu Vũ Trụ kích động mà đáp lại hắn ba lần.
Quý Dữ cười đến thiếu chút nữa ngã ra đất: “Tiểu tử thúi!”
“A ha ha ha ha ha ha —— Nấc.”
Ngay khi một tiếng nấc phát ra tiếng cười non nớt liền im bặt, Quý Dữ thậm chí có thể tưởng tượng đến nét mặt mộng bức ngốc ngốc của Tiểu Vũ Trụ.
Hắn vừa định nói chuyện, đã bị âm thanh Hạ Trụ ngoài cửa đột nhiên khẩn trương lên lấn át ——
“Quý Dữ, sao đột nhiên nó lại phun sữa? Sao lại thế này?”
Vừa dứt lời, cửa đã bị đẩy mở.
Quý Dữ thậm chí chưa kịp ngăn cản, liền cùng Hạ Trụ còn ôm Tiểu Vũ Trụ đối mặt.
Hắn vì thuận tiện cởi quần, giờ phút này đang ngồi xổm trên gạch men.
Trong tay là miên điều cùng với giấy hướng dẫn sử dụng, còn có một ống thủy tinh bị dính nhớp quá nên vứt trên khăn giấy nằm trên đất —— hắn đang dự định dừng một chút lại tiếp tục.
Mà Hạ Trụ.
Hắn ôm Tiểu Vũ Trụ, từ bả vai đến ngực đều bị sữa dính ướt—— là Tiểu Vũ Trụ vừa mới phun ra trên người hắn.
Hai người bọn họ lại là một người đứng, một người ngồi xổm, một người ăn mặc chỉnh tề, một người áo rách quần manh, địa điểm cũng lại là ở phòng tắm, lại là cái không gian phong bế ái muội này.
Bầu không khí vi diệu trong nháy mắt đối diện với nhau đã lan tràn khắp nơi, nhưng bọn họ không ai dời tầm mắt đi.
“Cái kia……Nó mới vừa uống sữa đi? Anh chưa giúp nó vỗ lưng thuận sữa?” Quý Dữ nói.
“Không vỗ, tôi không biết làm cái này.”
Hạ Trụ hỏi “Muốn làm như thế nào?” Hắn duỗi tay vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Tiểu Vũ Trụ “Như vậy sao?”
Quý Dữ: “……”
Quý Dữ: “Đều nhổ ra còn vỗ chi nữa? Trực tiếp tắm rửa thay quần áo đi.”
“Cậu dẫn nó đi tắm?”
Tiểu Vũ Trụ phun xong cũng không khó chịu, hắn không khóc, một tay nắm chặt cổ áo Hạ Trụ, một tay hướng Quý Dữ trảo a trảo, bức thiết mà muốn hắn ôm.
Quý Dữ ho nhẹ thanh: “Đợi lát nữa, tôi còn có chút việc.”
Tầm mắt Hạ Trụ dừng trên ống pha lê kia: “Rất phiền toái sao? Nếu không……”
Hầu kết trên dưới giật giật “Tôi giúp cậu?”
“…… Tôi mẹ nó cảm ơn ý tốt của anh!”
Quý Dữ tức tới cười, mắt hắn trợn trắng, cầm lấy cuộn giấy bên cạnh “Nhanh lăn ra, tôi lập tức xong ngay!”
Chờ đến cửa một lần nữa đóng lại, Quý Dữ thở phào.
Hắn lại rửa sạch tay, thấy chết không sờn mà cầm lấy ống dẫn, lại lần nữa sờ soạng đẩy mạnh, lần này hắn tàn nhẫn hạ quyết tâm, tìm đúng vị trí thì đầu ngón tay liền phát lực, cuối cùng đẩy vào.
“Ư……”
Tiếng hô đau đớn mạnh mẽ bị áp xuống cổ họng, sắc mặt Quý Dữ trắng bệch.
Hắn không nghĩ tới sẽ đau như vậy.
Thân thể phảng phất bị chém thành hai nửa, có cảm giác nóng rát đau đớn.
Hắn chịu đựng cơn đau, theo hướng dẫn rút ống dẫn ra, sau đó cũng không thèm nhìn tới mà ném vào thùng rác, nhắm hai mắt ngồi xổm trên mặt đất định thần.
Một hồi lâu hắn qua được trận đau đớn kia, đứng lên.
Trong phòng, Hạ Trụ lấy khăn ướt xoa xoa mặt cho Tiểu Vũ Trụ.
Hắn muốn đổi quần áo cho nó, nhưng Tiểu Vũ Trụ không hề phối hợp, rúc về phía sau, rung đùi đắc ý mà ê a bi bô nha, tránh thoát tay hắn, lại muốn đi đến gõ cửa phòng tắm.
Hạ Trụ nhắm mắt theo đuôi Tiểu Vũ Trụ, sợ đầu gối nó bị cọ thương, nghĩ nghĩ liền dứt khoát dùng ngón tay nắm cổ áo nó, trực tiếp đem nó xách tới trước cửa phòng tắm.
Sau khi Tiểu Vũ Trụ rơi xuống đất liền ngốc ngốc, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ê a?”
“Không khách khí.”
Hạ Trụ rũ mắt, thấp giọng nói “Đến nơi rồi, kêu hắn tới ôm ngươi đi.”
“Kỉ Hu?”
“Đúng vậy, Quý Dữ.”
Đôi mắt Tiểu Vũ Trụ cong lên, tay nhỏ bạch bạch gõ cửa, giọng nói non nớt trung khí mười phần: “Kỉ Hu!”
Cửa mở, một bàn tay từ bên trong duỗi ra, dùng y như cách của Hạ Trụ xách Tiểu Vũ Trụ vào.
Quý Dữ: “Tiến vào tôi đánh!”
Hạ Trụ đứng ở ngoài cửa, không nhịn bật cười.
Trong phút chốc tâm trạng khoan khoái rất nhiều, hắn vươn tay dán ở trên cửa kính.
Cách một cái cửa, hắn thế nhưng cảm nhận ra ấm áp bên trong.
Chỉ là……
Hắn nghiêng đầu, ánh mắt liếc máy tính trên bàn đang sáng lên.
Ôn nhu trên mặt trong nháy mắt biến mất, trở nên âm trầm lạnh lẽo.
—
Tám giờ tối.
Quý Dữ dỗ Tiểu Vũ Trụ ngủ sau đó xuống phòng bếp cầm lên hai lon bia, hắn mở cửa, ở bên canh ghế của Hạ Trụ ngồi xuống —— hắn đặc biệt đặt lên ghế một cái đệm dựa, như vậy có thể thoải mái hơn.
“Ba anh bên kia chưa có trả lời sao?”
Hắn đem bia đặt lên bàn “Tới?”
Hạ Trụ tiếp nhận, mở ra uống một ngụm: “Ừm, phỏng chừng đang vội.”
Quý Dữ gật gật đầu, mặt không đổi sắc mà lau mồ hôi: “Được rồi. Có phát hiện gì mới không?”
Gương mặt hắn hơi hơi phiếm hồng, lông mi có chút ướt át, mặt mũi rõ ràng hàm chứa ý xuân, giọng nói lại khăng khăng mà bình tĩnh.
“Có.”
“Nói nói.”
“Về Giang Nhã Yên.”
Hạ Trụ nhìn Quý Dữ “Muốn nghe không?”
Quý Dữ không lên tiếng: “…… Không phải như tôi nghĩ đi?”
“Cậu nghĩ thế nào?”
“Thực thảm.”
Hạ Trụ gật đầu: “Vậy cậu nghĩ đúng rồi.”
Hắn nhấn chuột, mở ra một phần tư liệu “Mục địch cái nghiên cứu này ngay từ đầu chính là đem người biến thành súc vật, cho nên thành quả nghiên cứu dùng chuột bạch, thỏ linh tinh để làm vật phẩm thí nghiệm như thường lệ, mà là trực tiếp dùng trên con người.”
“……”
Hạ Trụ nói: “Vật phẩm thí nghiệm đầu tiên, chính là Giang Nhã Yên.”
Quý Dữ: “Người thứ hai là nguyên lai Quý Dữ?”
“Đúng vậy.”
Lon bia trên tay đột nhiên bị niết lõm vào một khối, nước bia vàng nhạt bắn lên tay.
Quý Dữ lạnh giọng hỏi: “Quý Hằng đâu? Văn Ngữ Vi đâu?”
“Không có bọn họ. Ngoài ra còn có Quý Chính Tường, Tả Nghênh Thu, cũng chính là ba mẹ Quý Viễn Sinh, ông ta luôn nói với bên ngoài cho bọn họ ra nước ngoài dưỡng lão ——”
Hạ Trụ dừng một chút “Bọn họ đúng là ở nước ngoài, bất quá là ở trong phòng thí nghiệm dưỡng lão.”
“Vậy bọn họ hiện tại còn sống chứ?”
“Cái này không rõ ràng lắm.”
Quý Dữ thật lâu không lên tiếng, một hồi mới nói: “Đã biết.”
Hạ Trụ lại nói: “Còn có một chuyện.”
“Trước đó tôi đã nói với cậu, lượng thuốc ức chế Giang Nhã Yên dùng so với người bình thường nhiều gấp mấy lên, cơ hồ có thể nói vẫn luôn ở trong kỳ phát tình, dựa theo tư liệu, tôi đại khái đoán được nguyên nhân, không khác tình huống của cậu bao nhiêu.”
Quý Dữ nhíu mày: “Tôi?”
“Ừm.” Hạ Trụ nói tiếp, “Động vật dùng trên người Giang Nhã Yên và cậu giống nhau, đều là thỏ, mà đặc điểm của thỏ chính là —— cả năm gần như động dục, năng lực sinh sản gây giống rất mạnh, cho nên Giang Nhã Yên mới không ngừng đánh thuốc ức chế.”
“Nhưng tôi không phát tình a.”
Quý Dữ đè đè vòng cổ, số liệu bên trên tuy có chút cao, nhưng vẫn trong phạm vi bình thường như cũ “Này, cậu xem.”
“Thể chất bất đồng, phản ứng cũng bất đồng, cái này thực bình thường.”
Nói, Hạ Trụ giật giật mũi, ánh mắt không tự giác mà xẹt qua nửa người dưới của Quý Dữ, thực nhanh thu hồi tầm mắt “Tuy rằng cậu không có tiến vào kỳ phát tình, nhưng thân thể của cậu chuẩn bị tốt cho chuyện bị ký hiệu hoàn toàn.”
Quý Dữ nghe vậy đứng lên, lui về sau hai bước: “Thân thể của tôi sao anh biết được?”
“Tôi ngửi được.” Hạ Trụ không dao động nhìn thẳng Quý Dữ.
Quý Dữ: “??”
Hạ Trụ: “Alpha rất nhạy bén với tin tức tố của Omega, cậu……”
Hắn dừng một chốc, nói “Cái đồ kia có phải nên đi đổi rồi không?”
Quý Dữ: “……”
Nhiệt độ tập trung lên gò má, Quý Dữ mắng: “Lưu manh!”
Cái quỷ gì?!
Này mẹ nó đều có thể ngửi được? Có để người ta sống không hả? Có không hả?!
Mắng xong hắn lập tức chạy vào nhà tắm, cởi quần.
Một tay giữ chặt sợi bông kéo kéo, quả nhiên, nặng trĩu, đã hút no nước rồi.
Quý Dữ mặt đỏ tai hồng mà đem miên điều lấy ra, có chút đau, chờ đến khi lấy ra được mặt hắn đã đổ đầy mồ hôi.
Bất quá……
Cái miên điều này sao còn có màu hồng hồng?
Cửa “Lạch canh ——” một phát mở ra, Quý Dữ từ trong phòng tắm ló đầu ra, thần sắc ngưng trọng nói: “Hạ Trụ.”
“Ừ?”
“Ngày mai tôi cần đi bệnh viện một chuyến.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất