Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai
Chương 67
Lời vừa ra khỏi miệng, toàn bộ phòng ngủ đều tĩnh lặng lại.
Sương mù ẩm ướt vờn quanh hai người, bọn họ mắt đối mắt, không tiếng động mà nhìn lẫn nhau.
Qua hồi lâu, Hạ Trụ mới tìm lại được âm thanh của mình, yết hầu giật giật, nói: “Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Quý Dữ thẳng tắp mà nhìn hắn, gật đầu: “Ừm.”
Nói xong, hắn không dấu vết mà hít sâu một chút.
Hắn cảm nhận được áp lực.
Tuy rằng đôi con ngươi trước mắt như bảo thạch đen tuyền đã được gột rửa, soái khí lại sạch sẽ, nhưng từ giữa những thứ đó hắn cảm nhận được kinh hoàng, do dự, cũng những cảm xúc phức tạp khác.
Những tâm tình này làm hắn rối rắm, cũng làm cảm giác tội lỗi không ngừng sinh sôi trong nội tâm hắn.
Kia rốt cuộc, cũng coi như một tiểu sinh mệnh.
Thấy Hạ Trụ hồi lâu không lên tiếng, Quý Dữ nắm chặt tay, nhịn không được lại nói: “Anh đã nói, lựa chọn quyền là ở tôi.”
Hạ Trụ lẳng lặng: “Đúng, tôi nói.”
“Anh còn nói, sẽ tôn trọng quyết định của tôi.”
“Đúng vậy, là tôi nói.”
“Quyết định hiện tại của tôi chính là……”
Quý Dữ dừng một chút, “Không cần nó. Nguyên nhân và băn khoăn của tôi, anh biết rõ.”
Sau khi trầm mặt một lúc lâu, Hạ Trụ nói: “Tôi biết, cũng có thể lý giải.”
Dứt lời hắn mím môi, đôi mắt hơi rũ, ánh mắt dừng trên bụng Quý Dữ, môi hé mở, lại muốn nói chuyện, Quý Dữ ngay lúc này xoay người.
Hắn tách khỏi tầm mắt Hạ Trụ, đi qua Tiểu Vũ Trụ, một bên đem đồ bị nó ngậm vào miệng lấy ra, một bên ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Anh có thể lý giải liền hảo. Nếu không có vấn đề thì, cuối tuần này, tôi đi bệnh viện…… làm phẫu thuật.”
“Cuối tuần liền đi? Nhanh như vậy?” Hạ Trụ cả kinh nói.
Quý Dữ vẫn không nhìn hắn: “Ừm. Tôi tra quá, phẫu thuật này làm sớm một chút tương đối tốt.”
Vẻ mặt Hạ Trụ phức tạp mà nhìn sườn mặt Quý Dữ, buồn bực một lúc lâu, cuối cùng phun ra một câu: “Đã biết.”
Một lát sau, lại nói “Tôi đi cùng cậu.”
“Được.”
Quý Dữ tuy không nhìn Hạ Trụ, nhưng nghĩ cũng biết biểu tình hắn như thế nào.
Hắn đợi hồi lâu, nghe được âm thanh cửa phòng tắm đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra, hai bên bả vai nháy mắt sụp xuống rất nhiều.
Tay chân hắn giang rộng nằm lên giường, phát ra phanh một tiếng trầm vang.
Tiểu Vũ Trụ nhìn thấy khanh khách cười, tiểu lão hổ bông cũng không cần, hự hự mà bò lên trên người Quý Dữ, đem đầu nhỏ dán lên trên bụng hắn.
“Hải ê a~” thanh âm non nớt.
Quý Dữ xoa xoa đầu nó, thuận miệng nói: “Hải cái gì?”
“Nha nha nha.”
Gương mặt thịt mum múp cọ cọ bụng Quý Dữ, tiếp theo Tiểu Vũ Trụ dẩu cái miệng nhỏ, lại hôn hai cái.
Trong lòng Quý Dữ có tâm sự, không chú ý bé con chơi đùa.
Hắn một tay gối lên sau đầu, một tay có lệ mà vuốt ve lưng Tiểu Vũ Trụ, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn trần nhà, một lát sau, thật dài mà thở ra.
Từ đêm đó, không khí giữa hai người liền có chút quái quái.
Hạ Trụ không cười, cũng không trêu cợt Quý Dữ.
Mà trong này đoạn quan hệ, Quý Dữ là người bị động, bởi vậy hắn càng là không có gì để nói, hoặc là chơi với Tiểu Vũ Trụ, hoặc là vùi đầu làm bài tập.
Sáng ngày hôm sau cũng vẫn như vậy, giữa họ có giao lưu thì cũng không mặn không nhạt.
“Tan học gặp lại.” Trước cổng trường, Hạ Trụ xuống xe, hướng Quý Dữ cùng Hạ Kiều phất tay.
Quý Dữ gật gật đầu: “Được, tan học gặp lại.”
Giọng Hạ Kiều càng hoạt bát một ít: “Buổi tối hai người cùng về là được, không cần chờ em, em đi xem phim với bạn.”
Hạ Trụ: “Đến lúc đó phát định vị cho anh.”
“Ok, không thành vấn đề!”
Ba người tách ra, Hạ Kiều đi cùng một đường với Quý Dữ.
Hai người cũng như mấy hôm trước một trước một sau đi, cách nhau khoảng hai ba thước, đi đi đi, bước chân Hạ Kiều dần chậm lại.
Chờ Quý Dữ từ giữa suy nghĩ thoát ra, mới phát hiện bên cạnh mình nhiều thêm một người, là Hạ Kiều có quan hệ vi diệu với hắn.
Chuyện của Tiểu Vũ Trụ bọn họ đều không nói cho cô nghe, không chỉ có bọn họ chưa nói, Hạ Hùng cũng không, bởi vậy Hạ Kiều còn chẳng hay biết gì.
Chỉ nghe Hạ Kiều thanh thanh giọng nói: “Cái kia, cậu với anh tôi bị gì vậy?”
Quý Dữ: “Tôi với anh cô? Không bị gì cả.”
“Không bị gì?”
Hạ Kiều hồ nghi nói, “Đừng cho là tôi không chú ý tới, hôm nay hai ngươi chưa bàn tán với nhau câu nào. Chiến tranh lạnh hả?”
Quý Dữ cười cười: “Mới vừa rời giường thì có việc gì để nói với nhau chứ? Không có việc gì, chúng tôi vẫn tốt.”
“Không nói thì thôi vậy.”
Hạ Kiều liếc hắn một cái, “Dù sao tôi cũng quản không được.”
Nói xong, Hạ Kiều bước đi nhanh hơn, cũng không quay đầu lại mà hướng phía trước đi, không một hồi liền đem Quý Dữ ném lại thật xa.
Quý Dữ xa xa mà nhìn bóng dáng Hạ Kiều, sau một lúc lâu, vươn mày, buông một hơi thở dài.
—
Buổi chiều, khóa thể dục.
Hôm nay lớp bọn họ có kiểm tra chạy 1000 mét.
Tế bào vận động của thân thể này rất bình thường, vô luận là hạng mục gì đều xếp vào trình độ trung bình, ngang ngang tầm không đạt, là đối tượng chú ý trọng điểm của giáo viên thể dục.
Bất quá Quý Dữ tựa hồ không đồng cảm với thân thể này, hắn đang nghiêm túc làm nóng người.
“Hắc, Quý Dữ, đợi lát nữa chúng ta cùng chạy a.” Tống trình nhích lại đây.
Quý Dữ cười nói: “Cậu đuổi không kịp tôi.”
Hắn đã từng được người ta gọi là “Thiếu niên truy phong”, mỗi đại hội thể thao toàn trường, hạng mục chạy hầu như bị hắn bao trọn.
Tuy rằng thể chất thân thể yếu đi, nhưng việc như chạy bộ này ngoại trừ tố chất thân thể, còn có những thứ khác như tiết tấu hô hấp, đường chạy linh tinh, huống hồ tố chất thân thể trong lớp cũng kẻ tám lạng người cân.
1000 mét, hắn không cảm thấy có cái gì áp lực
Tống Trình: “??”
Tống Trình: “Tôi không tin.”
Quý Dữ hướng hắn nâng nâng cằm: “Được, vậy lát nữa cho cậu thấy.”
Lời vừa nói xong, đuôi mắt liếc thấy một hình bóng quen thuộc, Quý Dữ theo bản năng nhìn về phía thảm cỏ xanh bên rìa đường chạy, chút khoe khoang trên mặt thoáng chốc cứng đờ.
Hắn hướng đối phương cười cười, vẫy vẫy tay rồi thu hồi ánh mắt.
Nhưng mà vừa quay đầu, lại đối diện với ánh mắt phát sáng của Tống Trình.
Quý Dữ: “……”
“Hai người quả nhiên có tình ý!” Tống Trình khoanh tay trước ngực, trong miệng tấm tắc.
“Không phải, một thằng con trai như cậu sao mê bát quái vậy?”
“Bát quái là thiên tính tồn tại trong xương cốt mỗi người.”
Nghiêm trang nói xong, Tống Trình tới gần Quý Dữ, đè giọng tiếp tục bát quái, “Quan hệ giữa hai người cuối cùng là gì? Coi như nể mặt tôi là tiểu đệ của cậu kể một chút đi?”
“Chúng ta không phải cha con sao?”
Tống Trình lập tức sửa miệng: “Được được, ba ba, ngài xem ngài có thể cho con trai biết chút tin tức không?”
Khóe miệng Quý Dữ nhếch lên, ngoắc ngón tay với Tống Trình chờ mong nhìn mình.
Khi người tiến lại gần, Quý Dữ nhỏ giọng, ở bên tai hắn vô tình cự tuyệt nói: “Không thể.”
Tống Trình hít khí, mặt không đổi sắc mà thối lui: “Không hổ là Omega tôi nhìn trúng, quả nhiên lãnh khốc vô tình, không có phẩm hạnh.”
Quý Dữ: “…”
Hắn đạp Tống trình một chân, cười mắng, “Lăn không có phẩm hạnh của cậu đi.”
Lúc vui đùa, tâm tình của hắn tốt hơn không ít.
“Huýt ——”
Không bao lâu, tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên, ánh mắt cả lớp tập trung trên người giáo viên thể dục.
Tống Trình lại nói với Quý Dữ: “Chúng ta đợi lát nữa cùng nhau chạy a!”
Quý Dữ xua xua tay: “Đã nói cậu đuổi không kịp.”
“Không có khả năng.”
Quý Dữ nói: “Vậy cậu chờ tôi anh dùng đạt hạng nhất đi.”
Nhưng mà lúc bắt đầu chạy, Quý Dữ lập tức phát giác không thích hợp, lúc xuất phát bạn cùng lớp đều chạy tới trước, xung quanh hắn chỉ còn linh tinh mấy người.
Trong mấy người linh tinh đó bao gồm Tống Trình.
Tống Trình ở bên cạnh hắc hắc cười xấu xa: “Tôi nói rồi mà.”
Quý Dữ: “……”
Là hắn đánh giá quá cao thân thể này, mới chạy non nửa vòng bước chân liền bắt đầu trở nên nặng nề, hô hấp cũng không chịu khống chế mà dồn dập.
Đây là lần đầu hắn chạy bộ mới một hồi mà đã rã rời như thế.
Chờ chạy xong một vòng, cả người Quý Dữ đã đổ mồ hôi.
Mồ hôi còn không ngừng, ròng ròng mà tràn ra, hắn cảm thấy thân thể của mình cồng kềnh lại mỏi mệt, bụng cũng trĩu trĩu đau, mở miệng đớp gió.
Nhìn Tống Trình từ bên cạnh hắn chạy đến phía trước, Quý Dữ chạy nhanh nói: “Này này này, không phải nói là cùng nhau chạy sao?”
“Không phải cậu từ chối sao?” Tống Trình cũng choáng váng lắm rồi.
Quý Dữ: “Bây giờ đồng ý.”
“Cậu đồng ý thì có thể đụng tới vạch đích sao a! Mau mau mau, lao tới đi, quá 30 giây sẽ không đạt tiêu chuẩn, lần tới còn phải chạy lại.”
Nói xong Tống Trình bắt lấy tay Quý Dữ, kéo hắn chạy về phía trước “Tôi đủ trượng nghĩa ha?”
“Hảo huynh đệ!” Quý Dữ cười.
Nhưng thực nhanh hắn liền cười không nổi, tay phải bị kéo lên làm cho thân thể hắn không giữ được cân bằng, chạy bộ cố hết sức không nói, hô hấp và thân thể cũng càng không thoải mái.
Hắn hít vào càng nhiều gió, trên eo từng trận từng trận đau quặn.
Hắn sốc hông!
Lúc này, giáo viên ở cách đó không xa giương giọng đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy……”
Tống Trình buông tay Quý Dữ: “Xông lên!”
Quý Dữ cắn chặt răng, dùng sức lực cuối cùng còn xót lại nện bước.
Giây tiếp theo hắn vụt qua vạch kẻ, giáo viên hô lên một số cuối cùng.
—— hắn đạt tiêu chuẩn.
“Cũng quá hiểm.” Tống Trình chống eo, không giữ hình tượng mà hồng hộc thở.
Quý Dữ đem đầu tóc ướt át vuốt về phía sau: “Cảm ơn nha huynh đệ.”
Nếu không phải Tống Trình túm hắn một đoạn đường, hắn còn phải chạy lại một lần 800 mét, lại dày vò một lần.
“Khách khí cái gì?”
Tống Trình bỗng nhiên hướng về trước mặt kêu gào “Ba ba nhìn kìa.”
“Kêu tôi Quý Dữ là được rồi.”
Nói xong Quý Dữ nhìn theo hướng hắn bảo, là Hạ Trụ.
Hắn đứng ở đường biên, bọn họ cách nhau cỡ chừng mười mét.
Một tay Hạ Trụ để trong túi, một cái tay khác cầm bình nước.
Thấy bọn họ nhìn qua đây, thân thể hắn cử động, đi tới phía họ.
Tống Trình dùng khuỷu tay chạm chạm Quý Dữ: “Hắc, hắn lại đây, tới chỗ cậu đi?!”
Bước chân Quý Dữ chậm vài phần, chậm rì rì nói: “Có lẽ đúng rồi.”
“Cái gì có lẽ với không có lẽ? Chính là tới chỗ cậu đó!”
Chưa nói hai câu, ba người liền đụng nhau.
Tống Trình chống tay lên vai Quý Dữ, chớp mắt vài cái: “Tôi đi ha, hai người nói chuyện đi, thành tích để tôi báo với giáo viên cho.”
Quý Dữ nói: “Cảm ơn, hết giờ mời cậu đi siêu thị.”
“Hứa nhé!” Tống Trình chạy trở về.
Quý Dữ cười cười bóng dáng hắn, lại quay đầu nhìn Hạ Trụ: “Anh……”
Mới phun ra một âm tiết, bình nước liền đưa đến trước mắt.
Hạ Trụ: “Uống một ngụm, đỡ khát.”
Quý Dữ cũng không ngượng ngùng, hắn là đang cần cái này đây.
Tiếp nhận uống mấy hớp, hắn nói: “Bên anh cũng có khóa thể dục sao?”
Hạ Trụ nói: “Sinh hoạt đội bóng rổ, tôi là người bệnh, có thể tự do hoạt động.”
Quý Dữ gật gật đầu.
“Chạy thế nào?”
Quý Dữ cười: “Thiếu chút nữa không đạt tiêu chuẩn, chạy một hồi đã mệt như cẩu.”
Hắn tê một tiếng, sờ sờ bụng, “Không ngừng sốc hông, gió lùa vào, bụng và eo đều đau.”
Hạ Trụ nhíu mày, lấy lại bình nước từ trong tay hắn: “Đừng uống cái này, quá lạnh.”
“Được.”
Hắn ngước mắt nhìn Hạ Trụ, bỗng nhiên nói, “Chúng ta coi như làm hòa sao?”
Hạ Trụ sửng sốt: “Chúng ta cãi nhau khi nào?”
Quý Dữ không chút nghĩ ngợi nói: “Tối hôm qua.”
Hạ Trụ mặc mặc: “Không cãi, tôi chỉ cần chút thời gian tiêu hóa.”
Quý Dữ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Hắn sờ sờ cổ, “Ừ…… Vậy đại khái anh muốn tiêu hóa mấy ngày? Hôm nay tôi cũng nghĩ tới, cứ tiếp diễn cũng không hay, chiến tranh lạnh không có ý nghĩa, hại tình cảm còn hại thân, vô nghĩa còn có hại.”
Hạ Trụ nhịn không được bật cười: “Đây mà là chiến tranh lạnh hử?”
“Hạ Kiều cũng nhìn ra.” Quý Dữ bĩu môi.
Khóe môi Hạ Trụ khẽ nhếch, buồn bực trong lòng đột nhiên tiêu tán.
Hắn có chút muốn xoa xoa đầu Quý Dữ. Trong lòng nghĩ như vậy, trên tay cũng làm như vậy…… Sau đó bị tát Quý Dữ bay ra.
Quý Dữ nhìn chung quanh: “Nơi công cộng, chú ý bị đồn đãi.”
Hạ Trụ cười nói: “Được, đều nghe cậu.”
“Còn có, chúng ta không chiến tranh lạnh, một câu cũng chưa đề cập, hơn nữa, tôi sẽ không cư xử với cậu như vậy ngươi.”
“…… Nga.” Quý Dữ cảm thấy lỗ tai có chút nóng.
Hắn xoay người, vẫy vẫy tay nói, “Được rồi, tôi đã biết, vậy anh tiếp tục tiêu hóa đi, tôi về trước tiếp tục học.”
Không đi được hai bước, cổ tay đã bị bắt lại.
Quý Dữ ngẩn người, xoay người nhìn Hạ Trụ: “Làm sao vậy?”
Thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng mà nhìn phía dưới của mình, Quý Dữ cũng không khỏi xoay người, nhìn lại nửa người dưới của mình.
Chỉ thấy trên vải quần màu xám nhiều thêm vệt máu, đại khái lớn cỡ đồng xu, còn đang từ từ lan ra ngoài.
Không chờ Quý Dữ phản ứng, hắn đã bị bế lên.
Hạ Trụ ở bên tai hắn nói: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện!”
Sương mù ẩm ướt vờn quanh hai người, bọn họ mắt đối mắt, không tiếng động mà nhìn lẫn nhau.
Qua hồi lâu, Hạ Trụ mới tìm lại được âm thanh của mình, yết hầu giật giật, nói: “Cậu thật sự nghĩ kỹ rồi?”
Quý Dữ thẳng tắp mà nhìn hắn, gật đầu: “Ừm.”
Nói xong, hắn không dấu vết mà hít sâu một chút.
Hắn cảm nhận được áp lực.
Tuy rằng đôi con ngươi trước mắt như bảo thạch đen tuyền đã được gột rửa, soái khí lại sạch sẽ, nhưng từ giữa những thứ đó hắn cảm nhận được kinh hoàng, do dự, cũng những cảm xúc phức tạp khác.
Những tâm tình này làm hắn rối rắm, cũng làm cảm giác tội lỗi không ngừng sinh sôi trong nội tâm hắn.
Kia rốt cuộc, cũng coi như một tiểu sinh mệnh.
Thấy Hạ Trụ hồi lâu không lên tiếng, Quý Dữ nắm chặt tay, nhịn không được lại nói: “Anh đã nói, lựa chọn quyền là ở tôi.”
Hạ Trụ lẳng lặng: “Đúng, tôi nói.”
“Anh còn nói, sẽ tôn trọng quyết định của tôi.”
“Đúng vậy, là tôi nói.”
“Quyết định hiện tại của tôi chính là……”
Quý Dữ dừng một chút, “Không cần nó. Nguyên nhân và băn khoăn của tôi, anh biết rõ.”
Sau khi trầm mặt một lúc lâu, Hạ Trụ nói: “Tôi biết, cũng có thể lý giải.”
Dứt lời hắn mím môi, đôi mắt hơi rũ, ánh mắt dừng trên bụng Quý Dữ, môi hé mở, lại muốn nói chuyện, Quý Dữ ngay lúc này xoay người.
Hắn tách khỏi tầm mắt Hạ Trụ, đi qua Tiểu Vũ Trụ, một bên đem đồ bị nó ngậm vào miệng lấy ra, một bên ra vẻ nhẹ nhàng nói: “Anh có thể lý giải liền hảo. Nếu không có vấn đề thì, cuối tuần này, tôi đi bệnh viện…… làm phẫu thuật.”
“Cuối tuần liền đi? Nhanh như vậy?” Hạ Trụ cả kinh nói.
Quý Dữ vẫn không nhìn hắn: “Ừm. Tôi tra quá, phẫu thuật này làm sớm một chút tương đối tốt.”
Vẻ mặt Hạ Trụ phức tạp mà nhìn sườn mặt Quý Dữ, buồn bực một lúc lâu, cuối cùng phun ra một câu: “Đã biết.”
Một lát sau, lại nói “Tôi đi cùng cậu.”
“Được.”
Quý Dữ tuy không nhìn Hạ Trụ, nhưng nghĩ cũng biết biểu tình hắn như thế nào.
Hắn đợi hồi lâu, nghe được âm thanh cửa phòng tắm đóng lại mới nhẹ nhàng thở ra, hai bên bả vai nháy mắt sụp xuống rất nhiều.
Tay chân hắn giang rộng nằm lên giường, phát ra phanh một tiếng trầm vang.
Tiểu Vũ Trụ nhìn thấy khanh khách cười, tiểu lão hổ bông cũng không cần, hự hự mà bò lên trên người Quý Dữ, đem đầu nhỏ dán lên trên bụng hắn.
“Hải ê a~” thanh âm non nớt.
Quý Dữ xoa xoa đầu nó, thuận miệng nói: “Hải cái gì?”
“Nha nha nha.”
Gương mặt thịt mum múp cọ cọ bụng Quý Dữ, tiếp theo Tiểu Vũ Trụ dẩu cái miệng nhỏ, lại hôn hai cái.
Trong lòng Quý Dữ có tâm sự, không chú ý bé con chơi đùa.
Hắn một tay gối lên sau đầu, một tay có lệ mà vuốt ve lưng Tiểu Vũ Trụ, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn trần nhà, một lát sau, thật dài mà thở ra.
Từ đêm đó, không khí giữa hai người liền có chút quái quái.
Hạ Trụ không cười, cũng không trêu cợt Quý Dữ.
Mà trong này đoạn quan hệ, Quý Dữ là người bị động, bởi vậy hắn càng là không có gì để nói, hoặc là chơi với Tiểu Vũ Trụ, hoặc là vùi đầu làm bài tập.
Sáng ngày hôm sau cũng vẫn như vậy, giữa họ có giao lưu thì cũng không mặn không nhạt.
“Tan học gặp lại.” Trước cổng trường, Hạ Trụ xuống xe, hướng Quý Dữ cùng Hạ Kiều phất tay.
Quý Dữ gật gật đầu: “Được, tan học gặp lại.”
Giọng Hạ Kiều càng hoạt bát một ít: “Buổi tối hai người cùng về là được, không cần chờ em, em đi xem phim với bạn.”
Hạ Trụ: “Đến lúc đó phát định vị cho anh.”
“Ok, không thành vấn đề!”
Ba người tách ra, Hạ Kiều đi cùng một đường với Quý Dữ.
Hai người cũng như mấy hôm trước một trước một sau đi, cách nhau khoảng hai ba thước, đi đi đi, bước chân Hạ Kiều dần chậm lại.
Chờ Quý Dữ từ giữa suy nghĩ thoát ra, mới phát hiện bên cạnh mình nhiều thêm một người, là Hạ Kiều có quan hệ vi diệu với hắn.
Chuyện của Tiểu Vũ Trụ bọn họ đều không nói cho cô nghe, không chỉ có bọn họ chưa nói, Hạ Hùng cũng không, bởi vậy Hạ Kiều còn chẳng hay biết gì.
Chỉ nghe Hạ Kiều thanh thanh giọng nói: “Cái kia, cậu với anh tôi bị gì vậy?”
Quý Dữ: “Tôi với anh cô? Không bị gì cả.”
“Không bị gì?”
Hạ Kiều hồ nghi nói, “Đừng cho là tôi không chú ý tới, hôm nay hai ngươi chưa bàn tán với nhau câu nào. Chiến tranh lạnh hả?”
Quý Dữ cười cười: “Mới vừa rời giường thì có việc gì để nói với nhau chứ? Không có việc gì, chúng tôi vẫn tốt.”
“Không nói thì thôi vậy.”
Hạ Kiều liếc hắn một cái, “Dù sao tôi cũng quản không được.”
Nói xong, Hạ Kiều bước đi nhanh hơn, cũng không quay đầu lại mà hướng phía trước đi, không một hồi liền đem Quý Dữ ném lại thật xa.
Quý Dữ xa xa mà nhìn bóng dáng Hạ Kiều, sau một lúc lâu, vươn mày, buông một hơi thở dài.
—
Buổi chiều, khóa thể dục.
Hôm nay lớp bọn họ có kiểm tra chạy 1000 mét.
Tế bào vận động của thân thể này rất bình thường, vô luận là hạng mục gì đều xếp vào trình độ trung bình, ngang ngang tầm không đạt, là đối tượng chú ý trọng điểm của giáo viên thể dục.
Bất quá Quý Dữ tựa hồ không đồng cảm với thân thể này, hắn đang nghiêm túc làm nóng người.
“Hắc, Quý Dữ, đợi lát nữa chúng ta cùng chạy a.” Tống trình nhích lại đây.
Quý Dữ cười nói: “Cậu đuổi không kịp tôi.”
Hắn đã từng được người ta gọi là “Thiếu niên truy phong”, mỗi đại hội thể thao toàn trường, hạng mục chạy hầu như bị hắn bao trọn.
Tuy rằng thể chất thân thể yếu đi, nhưng việc như chạy bộ này ngoại trừ tố chất thân thể, còn có những thứ khác như tiết tấu hô hấp, đường chạy linh tinh, huống hồ tố chất thân thể trong lớp cũng kẻ tám lạng người cân.
1000 mét, hắn không cảm thấy có cái gì áp lực
Tống Trình: “??”
Tống Trình: “Tôi không tin.”
Quý Dữ hướng hắn nâng nâng cằm: “Được, vậy lát nữa cho cậu thấy.”
Lời vừa nói xong, đuôi mắt liếc thấy một hình bóng quen thuộc, Quý Dữ theo bản năng nhìn về phía thảm cỏ xanh bên rìa đường chạy, chút khoe khoang trên mặt thoáng chốc cứng đờ.
Hắn hướng đối phương cười cười, vẫy vẫy tay rồi thu hồi ánh mắt.
Nhưng mà vừa quay đầu, lại đối diện với ánh mắt phát sáng của Tống Trình.
Quý Dữ: “……”
“Hai người quả nhiên có tình ý!” Tống Trình khoanh tay trước ngực, trong miệng tấm tắc.
“Không phải, một thằng con trai như cậu sao mê bát quái vậy?”
“Bát quái là thiên tính tồn tại trong xương cốt mỗi người.”
Nghiêm trang nói xong, Tống Trình tới gần Quý Dữ, đè giọng tiếp tục bát quái, “Quan hệ giữa hai người cuối cùng là gì? Coi như nể mặt tôi là tiểu đệ của cậu kể một chút đi?”
“Chúng ta không phải cha con sao?”
Tống Trình lập tức sửa miệng: “Được được, ba ba, ngài xem ngài có thể cho con trai biết chút tin tức không?”
Khóe miệng Quý Dữ nhếch lên, ngoắc ngón tay với Tống Trình chờ mong nhìn mình.
Khi người tiến lại gần, Quý Dữ nhỏ giọng, ở bên tai hắn vô tình cự tuyệt nói: “Không thể.”
Tống Trình hít khí, mặt không đổi sắc mà thối lui: “Không hổ là Omega tôi nhìn trúng, quả nhiên lãnh khốc vô tình, không có phẩm hạnh.”
Quý Dữ: “…”
Hắn đạp Tống trình một chân, cười mắng, “Lăn không có phẩm hạnh của cậu đi.”
Lúc vui đùa, tâm tình của hắn tốt hơn không ít.
“Huýt ——”
Không bao lâu, tiếng huýt sáo bén nhọn vang lên, ánh mắt cả lớp tập trung trên người giáo viên thể dục.
Tống Trình lại nói với Quý Dữ: “Chúng ta đợi lát nữa cùng nhau chạy a!”
Quý Dữ xua xua tay: “Đã nói cậu đuổi không kịp.”
“Không có khả năng.”
Quý Dữ nói: “Vậy cậu chờ tôi anh dùng đạt hạng nhất đi.”
Nhưng mà lúc bắt đầu chạy, Quý Dữ lập tức phát giác không thích hợp, lúc xuất phát bạn cùng lớp đều chạy tới trước, xung quanh hắn chỉ còn linh tinh mấy người.
Trong mấy người linh tinh đó bao gồm Tống Trình.
Tống Trình ở bên cạnh hắc hắc cười xấu xa: “Tôi nói rồi mà.”
Quý Dữ: “……”
Là hắn đánh giá quá cao thân thể này, mới chạy non nửa vòng bước chân liền bắt đầu trở nên nặng nề, hô hấp cũng không chịu khống chế mà dồn dập.
Đây là lần đầu hắn chạy bộ mới một hồi mà đã rã rời như thế.
Chờ chạy xong một vòng, cả người Quý Dữ đã đổ mồ hôi.
Mồ hôi còn không ngừng, ròng ròng mà tràn ra, hắn cảm thấy thân thể của mình cồng kềnh lại mỏi mệt, bụng cũng trĩu trĩu đau, mở miệng đớp gió.
Nhìn Tống Trình từ bên cạnh hắn chạy đến phía trước, Quý Dữ chạy nhanh nói: “Này này này, không phải nói là cùng nhau chạy sao?”
“Không phải cậu từ chối sao?” Tống Trình cũng choáng váng lắm rồi.
Quý Dữ: “Bây giờ đồng ý.”
“Cậu đồng ý thì có thể đụng tới vạch đích sao a! Mau mau mau, lao tới đi, quá 30 giây sẽ không đạt tiêu chuẩn, lần tới còn phải chạy lại.”
Nói xong Tống Trình bắt lấy tay Quý Dữ, kéo hắn chạy về phía trước “Tôi đủ trượng nghĩa ha?”
“Hảo huynh đệ!” Quý Dữ cười.
Nhưng thực nhanh hắn liền cười không nổi, tay phải bị kéo lên làm cho thân thể hắn không giữ được cân bằng, chạy bộ cố hết sức không nói, hô hấp và thân thể cũng càng không thoải mái.
Hắn hít vào càng nhiều gió, trên eo từng trận từng trận đau quặn.
Hắn sốc hông!
Lúc này, giáo viên ở cách đó không xa giương giọng đếm ngược: “Mười, chín, tám, bảy……”
Tống Trình buông tay Quý Dữ: “Xông lên!”
Quý Dữ cắn chặt răng, dùng sức lực cuối cùng còn xót lại nện bước.
Giây tiếp theo hắn vụt qua vạch kẻ, giáo viên hô lên một số cuối cùng.
—— hắn đạt tiêu chuẩn.
“Cũng quá hiểm.” Tống Trình chống eo, không giữ hình tượng mà hồng hộc thở.
Quý Dữ đem đầu tóc ướt át vuốt về phía sau: “Cảm ơn nha huynh đệ.”
Nếu không phải Tống Trình túm hắn một đoạn đường, hắn còn phải chạy lại một lần 800 mét, lại dày vò một lần.
“Khách khí cái gì?”
Tống Trình bỗng nhiên hướng về trước mặt kêu gào “Ba ba nhìn kìa.”
“Kêu tôi Quý Dữ là được rồi.”
Nói xong Quý Dữ nhìn theo hướng hắn bảo, là Hạ Trụ.
Hắn đứng ở đường biên, bọn họ cách nhau cỡ chừng mười mét.
Một tay Hạ Trụ để trong túi, một cái tay khác cầm bình nước.
Thấy bọn họ nhìn qua đây, thân thể hắn cử động, đi tới phía họ.
Tống Trình dùng khuỷu tay chạm chạm Quý Dữ: “Hắc, hắn lại đây, tới chỗ cậu đi?!”
Bước chân Quý Dữ chậm vài phần, chậm rì rì nói: “Có lẽ đúng rồi.”
“Cái gì có lẽ với không có lẽ? Chính là tới chỗ cậu đó!”
Chưa nói hai câu, ba người liền đụng nhau.
Tống Trình chống tay lên vai Quý Dữ, chớp mắt vài cái: “Tôi đi ha, hai người nói chuyện đi, thành tích để tôi báo với giáo viên cho.”
Quý Dữ nói: “Cảm ơn, hết giờ mời cậu đi siêu thị.”
“Hứa nhé!” Tống Trình chạy trở về.
Quý Dữ cười cười bóng dáng hắn, lại quay đầu nhìn Hạ Trụ: “Anh……”
Mới phun ra một âm tiết, bình nước liền đưa đến trước mắt.
Hạ Trụ: “Uống một ngụm, đỡ khát.”
Quý Dữ cũng không ngượng ngùng, hắn là đang cần cái này đây.
Tiếp nhận uống mấy hớp, hắn nói: “Bên anh cũng có khóa thể dục sao?”
Hạ Trụ nói: “Sinh hoạt đội bóng rổ, tôi là người bệnh, có thể tự do hoạt động.”
Quý Dữ gật gật đầu.
“Chạy thế nào?”
Quý Dữ cười: “Thiếu chút nữa không đạt tiêu chuẩn, chạy một hồi đã mệt như cẩu.”
Hắn tê một tiếng, sờ sờ bụng, “Không ngừng sốc hông, gió lùa vào, bụng và eo đều đau.”
Hạ Trụ nhíu mày, lấy lại bình nước từ trong tay hắn: “Đừng uống cái này, quá lạnh.”
“Được.”
Hắn ngước mắt nhìn Hạ Trụ, bỗng nhiên nói, “Chúng ta coi như làm hòa sao?”
Hạ Trụ sửng sốt: “Chúng ta cãi nhau khi nào?”
Quý Dữ không chút nghĩ ngợi nói: “Tối hôm qua.”
Hạ Trụ mặc mặc: “Không cãi, tôi chỉ cần chút thời gian tiêu hóa.”
Quý Dữ nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi.”
Hắn sờ sờ cổ, “Ừ…… Vậy đại khái anh muốn tiêu hóa mấy ngày? Hôm nay tôi cũng nghĩ tới, cứ tiếp diễn cũng không hay, chiến tranh lạnh không có ý nghĩa, hại tình cảm còn hại thân, vô nghĩa còn có hại.”
Hạ Trụ nhịn không được bật cười: “Đây mà là chiến tranh lạnh hử?”
“Hạ Kiều cũng nhìn ra.” Quý Dữ bĩu môi.
Khóe môi Hạ Trụ khẽ nhếch, buồn bực trong lòng đột nhiên tiêu tán.
Hắn có chút muốn xoa xoa đầu Quý Dữ. Trong lòng nghĩ như vậy, trên tay cũng làm như vậy…… Sau đó bị tát Quý Dữ bay ra.
Quý Dữ nhìn chung quanh: “Nơi công cộng, chú ý bị đồn đãi.”
Hạ Trụ cười nói: “Được, đều nghe cậu.”
“Còn có, chúng ta không chiến tranh lạnh, một câu cũng chưa đề cập, hơn nữa, tôi sẽ không cư xử với cậu như vậy ngươi.”
“…… Nga.” Quý Dữ cảm thấy lỗ tai có chút nóng.
Hắn xoay người, vẫy vẫy tay nói, “Được rồi, tôi đã biết, vậy anh tiếp tục tiêu hóa đi, tôi về trước tiếp tục học.”
Không đi được hai bước, cổ tay đã bị bắt lại.
Quý Dữ ngẩn người, xoay người nhìn Hạ Trụ: “Làm sao vậy?”
Thấy vẻ mặt hắn ngưng trọng mà nhìn phía dưới của mình, Quý Dữ cũng không khỏi xoay người, nhìn lại nửa người dưới của mình.
Chỉ thấy trên vải quần màu xám nhiều thêm vệt máu, đại khái lớn cỡ đồng xu, còn đang từ từ lan ra ngoài.
Không chờ Quý Dữ phản ứng, hắn đã bị bế lên.
Hạ Trụ ở bên tai hắn nói: “Tôi đưa cậu đi bệnh viện!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất