Sau Khi Xuyên Thành Omega Phát Hiện Mình Mang Thai
Chương 88
Ngày 1 tháng 12, bảy giờ sáng, bầu trời Long Thành vẫn xám xịt.
Quý Dữ hoàn toàn không buồn ngủ, hắn khoác một bộ quần áo, ngồi trên sô pha cạnh giường, một tay chống cằm, cũng không bật đèn, ánh mắt xuyên thấu qua cái tối tăm trong phòng, thẳng tắp mà dừng lại tại nơi nổi lên cái gò lớn trên giường.
Hạ Trụ vẫn không nhúc nhích, đang ngủ ngon lành.
Trong phòng im ắng, có thể tinh tường nghe được hơi thở vững chãi kéo dài của hắn.
Tầm nhìn Quý Dữ dừng trên người Hạ Trụ, ngón tay không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.
Lòng bàn tay mẫn cảm chạm vào, một lần một lần mà vuốt ve hoa văn cùng kim cương bên trên, nhẫn kim cương băng lãnh cũng dần nhiễm nhiệt độ cơ thể của chủ nhân, trở nên ấm áp, kim cương đỏ óng ánh bắt mắt.
—— ‘Gia đình’ kiểu này, cậu có muốn hay không?
—— Bên trong có cậu, tôi, Tiểu Vũ Trụ, còn có một nhóc con đang ở trong bụng cậu nữa, một nhà bốn người.
—— Chúng ta xây một cái, thế nào?
Lời Hạ Trụ hết lần này tới lần khác quanh quẩn bên tai, Quý Dữ ngẩng cao đầu, nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu thật dài.
Hắn vẫn không nhúc nhích hồi lâu, khi đôi mắt mở ra, khóe miệng cùng mắt đuôi bỗng nhiên giơ lên, đồng loạt hiện lên ý cười.
Hắn giơ tay, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, tiếp theo cúi đầu, thật cẩn thận mà hôn lên.
Hôn xong, hắn cầm lấy điện thoại muốn nhìn xem mấy giờ, nhưng mới mở lên, liền phát hiện WeChat có chín mươi chín cộng thông báo.
Quý Dữ ngẩn người, sao có nhiều tin mới như vậy?
Hắn không chút nghĩ ngợi liền nhấp mở, phát hiện chỉ một mình Tống Trình đã luân phiên hơn năm mươi tin, ngón tay nhẹ lướt, kéo theo một chuỗi thông báo từ người hắn quen biết, cũng có từ người không quen dò hỏi.
Mọi vấn đề đều dính tới một nội dung duy nhất —— cậu với Hạ Trụ đính hôn?
Quý Dữ: “??”
Bản thân hắn tới sáng nay mới biết được, những người này ở chỗ nào nhận được tin tức vậy?
Hắn mở khung chat với Tống Trình lên, quét mắt, rất nhanh biết được đáp án.
Rời khỏi giao diện chat, tiến vào khung bạn bè, chỉ lướt xuống một chút, liền thấy được tin Hạ Trụ đăng trong vòng bạn bè vào rạng sáng bốn giờ ——
【Hạ Trụ: Đẹp mắt không? [hình ảnh]】
Ba chữ, một tấm hình.
Nhìn qua thì không có gì, nhưng mở hình ảnh lên, mùi khoe khoang liền che trời lấp đất ùn ùn đập vào mặt.
Ở trung tâm hình ảnh là hai bàn tay một lớn một nhỏ đan vào nhau, hai ngón áp út đều đeo cùng một bộ nhẫn kim cương đỏ, cho dù bối cảnh có tối thế nào đi nữa, cũng không ảnh hưởng đến ánh quang của bản thân viên kim cương.
Đột phá chân trời, lại cực độ ngược cẩu.
Nhưng ngoại trừ nhẫn ra, thứ dụ người nhất vẫn là bối cảnh chụp hình ——
Phòng ngủ mờ tối, nến trắng và một cái chăn.
Vừa thấy đã nhìn ra đang ở trong phòng ngủ.
【Tiểu ca chổng ngược gội đầu số 1 Bồ Lược Kỳ: Tôi nói không sai mà, đây không chỉ là đang khoe vợ, rõ ràng còn khoe cả cuộc sống về đêm với sức bền của mình nữa:))】
Quý Dữ vốn dĩ không có bạn chung với Hạ Trụ, nhưng bởi vì sự kiện đứng chổng ngược gội đầu mà thêm vào được mấy Alpha, bọn họ không những không xóa hắn, còn dưới vòng bạn bè để lại phát ngôn.
【Tiểu ca chổng ngược gội đầu số 3 Giản Kỳ: Là Quý Dữ sao? Đính hôn hay là kết hôn? Chúc mừng!】
【Tiểu ca chổng ngược gội đầu số 6 Lưu Giang Nguyên: Hơn bốn giờ? Chị dâu cư nhiên bồi anh tới hơn bốn giờ??】
【Tiểu ca chổng ngược gội đầu số 7 Lí Thu Dư: Thì ra lầu trên chưa mù, chúc mừng cậu nhìn thấy chuyện ai cũng thấy!】
……
……
【Tống Trình: Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Là Quý Dữ sao? Là Quý Dữ sao?】
【Hạ Trụ trả lời Tống Trình: Đúng.】
Những người khác đều không để ý tới, trả lời vẻn vẹn một mình Tống Trình.
【Tống Trình: Tôi bất quá mất ngủ đã có thể ngồi xổm nhận kẹo cưới của CP rồi!!! Lần mất ngủ này của lão tử thật quá đáng giá!!!】
【Tống Trình: CP này tôi khóa! Chìa khóa tôi nuốt luôn!】
Hạ Trụ lần này không đáp nữa, Tống Trình lại hồi âm hai câu rồi ngại làm phiền đến hắn, vì thế lanh lẹ rời khỏi vòng bạn bè, chạy tới điên cuồng spam khung chat Quý Dữ, tag một cái tag lên hơn năm mươi tin, một lúc thì hỏi có phải “Bí kíp tổ truyền” của hắn phát huy công dụng hay không, một hồi lại hỏi đường tình cảm của bọn họ phát triển như thế nào, cư nhiên cả nhẫn cũng đeo lên rồi.
Quý Dữ vốn đang ngốc ngốc, kết quả lướt lướt một hồi độ cong khóe miệng càng ngày càng cao.
Đắc ý cùng thỏa mãn trong lòng nhiều tới mức muốn tràn ra ngoài, hắn thậm chí có loại xúc động, muốn thay Hạ Trụ trả lời từng bình luận kia.
【Là tôi.】
【Là cầu hôn, còn chưa làm tiệc đính hôn, kết hôn còn phải chờ một thời gian】
【Cảm ơn đã chúc phúc.】
—— hắn hồi đáp từng cái một.
Nghĩ nghĩ, Quý Dữ không nhịn được ngẩng đầu nhìn người ngủ đến hoàn toàn không biết gì cả trên giường.
Ngẫu nhiên, vừa lúc đối diện với Hạ Trụ còn mơ màng, hơi hơi mở mắt.
Chỉ thấy Hạ Trụ duỗi tay ngáp một cái lớn, tiếp theo ánh mắt hai người gặp nhau, Hạ Trụ xoa xoa mắt, hỏi: “Sao lại thức sớm như vậy?” Thanh âm hắn khàn khàn, còn mang theo một chút giọng mũi.
Tiếng nói Quý Dữ trong trẻo: “Hơn sáu giờ sáng tôi dậy đi vệ sinh.”
Hạ Trụ nhắm mắt lại, hừ một tiếng tỏ vẻ mình đang nghe.
“Khi đó tôi mơ mơ màng màng, hai mắt đều không mở ra được, chỉ muốn đi vệ sinh xong liền tiếp tục nằm lên giường ngủ, kết quả vừa cúi đầu……” Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Quý Dữ đã vui vẻ, “Thấy được trên cự pháo của tôi có thứ đồ đo đỏ lóe lên.”
Hạ Trụ cong môi: “Cự pháo của cậu?”
“Cấm phản bác.”
Hạ Trụ cười gật đầu: “Được, không phản bác, cậu xác thật là cự pháo.”
Quý Dữ lại tiếp tục nói: “Trên cự pháo có ánh lửa, vậy không phải nổ mất sao? Tôi liền cấp tốc mở mắt ra, thì thấy——” nói đến này, hắn bỗng nhiên dừng lại.
Hạ Trụ thay đổi tư thế, lười biếng mà từ trong cổ họng ừ một tiếng.
Hắn nói: “Nhìn thấy cái gì?”
Không nhận được đáp án, ngược lại hắn nghe tiếng bước đang tiến gần về phía mình.
Rất nhanh, hơi thở nong nóng phun lên trên má, Hạ Trụ vẫn không mở mắt, tay lại như một đôi mắt tinh tường mà ôm cổ Quý Dữ.
Hơi thở từ gương mặt chuyển qua bên tai, Hạ Trụ không khỏi động động.
“Tôi nhìn thấy ——” Quý Dữ kéo dài âm thanh.
Hạ Trụ: “Ừm?”
Hắn vẫn không mở mắt, muốn coi thử Quý Dữ sẽ làm gì mình.
Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại ấm áp dán lên vành tai.
Quý Dữ học theo dáng vẻ thường ngày của hắn, hướng tới bên trong nhẹ nhàng thổi một hơi: “Tôi nhìn thấy —— nhẫn mang sai tay rồi.”
“Ừ?”
Hạ Trụ nhíu mày, lúc này cuối cùng hắn cũng chịu mở mắt, “Cho tôi xem thử, tối qua tôi có chụp tấm hình, đúng lúc cậu ngủ bên phải, tiện để chụp ảnh, tôi có thể quên đổi lại cho cậ……” Lời nói còn chưa dứt, môi đã bỗng chốc bị lấp kín.
Hạ Trụ ngẩn ra, thần tình hiếm khi lộ ra vẻ sửng sốt, không đợi hắn phản ứng kịp, độ ấm trên môi liền nhanh chóng rời đi.
“Cảm ơn.” Quý Dữ nói.
Hạ Trụ có chút trì độn mà chớp chớp mắt: “Cậu……”
Quý Dữ rũ mắt, đột nhiên thay đổi đề tài: “Anh tiếp tục ngủ đi.”
Nói rồi hắn đứng thẳng người, cúi đầu cởi dây lưng áo ngủ, “Tôi cùng anh ngủ nướng.”
Động tác Quý Dữ rất mau, không quá một lúc liền cởi sạch chui vào trong chăn.
Hắn tự động mà dán đến trước ngực Hạ Trụ, đầu rũ xuống, khiến Hạ Trụ thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Mấy giờ chúng ta về nhà?”
Về nhà……
Đáy lòng Hạ Trụ khẽ động, trả lời: “Chín giờ đi, trở về vừa đúng lúc có thể chơi với Tiểu Vũ Trụ.”
Quý Dữ đáp: “Được. Tôi mệt rồi, ngủ trước đây.” Nói xong liền nhắm mắt.
Hạ Trụ chớp mắt, đây là ngượng ngùng sao?
Hắn không hé răng, bầu không khí an tĩnh lại lần nữa tràn ngập căn phòng.
Hạ Trụ thong thả chớp mắt, bỗng nhiên nâng khóe môi. Phòng vẫn là phòng hôm qua, người cũng là người ngày hôm qua, nhưng hết thảy đều không giống nhau, đặc biệt là cái người trong lòng ngực hắn đây, biến hóa nhiều nhất.
Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu Quý Dữ.
Thỏa mãn mà thở một hơi, Hạ Trụ cười nhắm mắt.
Hai người chưa ai cố tình nhắc tới chiếc nhẫn, cũng không hỏi đối phương là khi nào mua nhẫn, dùng bao nhiêu tiền, vì cái gì mà trùng hợp như vậy, kiểu dáng hai chiếc nhẫn cơ hồ giống nhau như đúc, mọi thứ đều không hỏi.
Bọn họ không hẹn mà cùng mà xem nhẹ hai viên kim cương đỏ kia, trực tiếp nhảy đến hình thức chung sống mà hai người có thể trao nhẫn cho nhau.
—
Hơn chín giờ rưỡi, hai người ngồi xe về tới Hạ trạch.
Tiểu Vũ Trụ đã sớm rời giường, nó đã ăn xong bữa sáng, được Tống Minh dắt vào vườn hoa chơi đùa.
Nó lại mặc đồ liền thân hình động vật lông xù.
Từ sau chuyện mọc đuôi, nó liền có thêm một ngăn tủ có loại hình quần áo này, một năm bốn mùa đều có đủ kiểu, mỗi bộ đều có đuôi ở sau lưng, dùng để ngừa vạn nhất.
“Cá ~” Tiểu Vũ Trụ không thấy Quý Dữ, duỗi tay nhỏ, nghiêm túc mà chỉ vào hồ nước.
Tống Minh nói: “Là cá chép, cá, chép (lǐ).”
Hắn đang dạy Tiểu Vũ Trụ nói chuyện.
“Cá ~ xanh (lù) ~” Tiểu Vũ Trụ đọc theo.
“Không đúng không đúng, là cá chép.”
Tiểu Vũ Trụ hoang mang mà ngẩng đầu, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên, gằn từng chữ một học vẹt: “Xanh ~ xanh?”
Cái này là hoàn toàn không đúng rồi.
Bất quá Tiểu Vũ Trụ cũng không thèm quản đúng hay không, nó vừa quay đầu lại, thấy được Hạ Trụ cùng Quý Dữ đứng cách đó không xa, một đôi mắt to lập tức y hệt đèn pha nhỏ sáng lên, kích động đến mức nhảy hai cái tại chỗ, “Kỉ Hu Kỉ Hu!”
Quý Dữ đầy mặt đều vui vẻ: “Ở đây!”
Lại hướng Tống Minh gật gật đầu, “Chào Tống thúc.” Hắn đi qua, từ Tống Minh nhận Tiểu Vũ Trụ.
Hạ Trụ đứng bên cạnh Quý Dữ, nhìn Tiểu Vũ Trụ nói: “Ta đây đâu? Ngươi như thế nào không kêu ta?”
Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt, quay người đem mặt chôn trên đùi Quý Dữ.
Hạ Trụ tâm tình thật sự rất tốt, hắn “Hắc” một tiếng, ngồi xổm xuống vươn ngón tay ra, chọt hai cái lên bụng Tiểu Vũ Trụ.
“A ha ha!” Tiểu Vũ Trụ một tay bắt lấy Quý Dữ, một cái tay khác ôm bụng, mở miệng nhịn không được mà bật cười.
Hạ Trụ lại chọt nó hai cái, không chào người thì vẫn chọt nó không tha.
Tiểu Vũ Trụ nắm quần Quý Dữ, thân thể nho nhỏ vặn a vặn, như thế nào cũng tránh không khỏi công kích của Hạ Trụ (Hè Zhòu), cười đến mặt đều đỏ, cuối cùng đại khái là thật sự không muốn bị chọt bụng nữa, mới dùng sức hô to một tiếng: “Hát Cữu (Hē Jiù)!”
Hạ Trụ bỗng chốc vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Quý Dữ.
Ánh mắt vừa lúc chạm vào một đôi con ngươi ngậm đầy ý cười, tâm bỗng nhiên trở nên càng mềm. Hắn cười nói: “Đều học theo cậu.”
Quý Dữ nói: “Nó gọi tôi Kỉ Hu không phải cũng là học theo anh sao.”
Nói xong, hắn đặt tay Tiểu Vũ Trụ vào trong tay Hạ Trụ, “Anh dẫn nó đi chơi đi, tôi qua bên kia ngồi một lúc.” Hắn vẫn có chút mềm chân, không thể đứng quá lâu.
Nhưng hắn vừa mới nói xong, Tiểu Vũ Trụ đã nhăn mày nhỏ kêu một tiếng ai da, rụt tay về ôm chân Quý Dữ.
“Kỉ Hu ~” Tiểu Vũ Trụ non mềm gọi hắn.
Quý Dữ nghĩ nghĩ: “Vậy ngươi ngồi trong đình với ta, được không? Ta có chút mệt.”
Tiểu Vũ Trụ gật gật đầu nhỏ, ngoan vô cùng.
Hạ Trụ cũng không để ý phản ứng của Tiểu Vũ Trụ, hắn nói: “Tôi đi lấy điểm tâm qua đây.”
Quý Dữ: “Được.”
Hắn bế Tiểu Vũ Trụ lên, đi đến cái đình bên trong hồ nước ngồi xuống.
Tuy rằng trời lạnh, nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu xuống rất tốt.
Tống Minh lặng yên rời đi, Quý Dữ chơi đùa với Tiểu Vũ Trụ. Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến cái gì đó mà lấy điện thoại ra, nói với Tiểu Vũ Trụ: “Chúng ta cùng nhau chụp tấm hình được không?”
“Ạ!” Đôi mắt Tiểu Vũ Trụ cong cong, vui sướng lên tiếng.
Quý Dữ mở camera, điều chỉnh chế độ tự chụp, tiếp theo giơ tay, ngửa đầu, vừa muốn ấn xuống thời gian chụp, hắn liền dừng một chút, nói với Tiểu Vũ Trụ: “Chờ chút, chúng ta đổi động tác chụp nhé.”
Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt: “Ê?”
Quý Dữ một tay cởi nút thắt áo khoác, tiếp theo kéo vạt áo bọc Tiểu Vũ Trụ vào trong ngực, chỉ để nó lộ ra một đôi mắt to tròn ngập nước trong màn hình.
“Được rồi.”
Hắn nói, “Chúng ta cứ chụp như vậy.”
Tìm góc độ tốt, tay trái đeo nhẫn khẽ nhích về phía trước, xác nhận có thể được màn hình rõ ràng chụp lại, Quý Dữ mới ấn chụp.
“Tách” một tiếng, chụp hình.
Trong tấm ảnh, Quý Dữ mặc áo khoác đen cầm khóa kéo, ý đồ ngăn cản nhóc con trong ngực, nhưng nhóc tựa hồ có chút nghịch ngợm, thông minh mà nghiêng đầu, từ bên cạnh lộ ra một góc đầu nhỏ, hé mở đôi mắt đầy tò mò.
Cũng trùng hợp, trừ bỏ hai người bọn họ, Hạ Trụ bưng điểm tâm đi từ nơi xa tới cũng tiến vào màn ảnh, chỉ là hình chụp khi hắn vừa lúc cúi đầu, nên không bị nhìn thấy mặt.
Quý Dữ càng xem càng vừa lòng, cúi đầu hôn Tiểu Vũ Trụ: “Giỏi quá!”
Sau đó mở WeChat, mở trong vòng bạn bè, thuần thục tải lên ảnh chụp, lại gõ mấy chữ.
【Quý Dữ: Đoán xem là ai. [hình ảnh]】
Vừa mới đăng lên, Tống Trình liền đuổi tới đầu tiên ——
【Tống trình: Ai?? Quen mắt quá a! Đứa bé này có phải là Cool Shot* đang rất nổi kia hay không?】
(*ở đây là 酷拍 (kù pāi): khốc phách, mình lăn lê bò lết từng cái gg từng cái baidu, vẫn chẳng hiểu nổi nó là cái gì, trong cơn nóng giận tức thời liền dịch hẳn nó qua tiếng anh luôn Ụ_Ụ mong mọi người tha tội, khi nào mình tìm ra nghĩa là sẽ quay lại sửa sau)Editor: Bây giờ là vài phút sau, mình coi chương tiếp theo và hiểu ra rồi *gào thét*!!! Khốc phách thật sự là COOL SHOT mọi người ạ!!! *Ngơ ngác* làm đại cũng đúng? Khụ khụ, nó là:
Tên gọi của một cái app trên mạng xã hội bên Trung dùng để chụp /đăng hình or video, mình nghĩ công dùng nó gần giống Tiktok ý.
Quý Dữ hoàn toàn không buồn ngủ, hắn khoác một bộ quần áo, ngồi trên sô pha cạnh giường, một tay chống cằm, cũng không bật đèn, ánh mắt xuyên thấu qua cái tối tăm trong phòng, thẳng tắp mà dừng lại tại nơi nổi lên cái gò lớn trên giường.
Hạ Trụ vẫn không nhúc nhích, đang ngủ ngon lành.
Trong phòng im ắng, có thể tinh tường nghe được hơi thở vững chãi kéo dài của hắn.
Tầm nhìn Quý Dữ dừng trên người Hạ Trụ, ngón tay không ngừng vuốt ve chiếc nhẫn trên tay.
Lòng bàn tay mẫn cảm chạm vào, một lần một lần mà vuốt ve hoa văn cùng kim cương bên trên, nhẫn kim cương băng lãnh cũng dần nhiễm nhiệt độ cơ thể của chủ nhân, trở nên ấm áp, kim cương đỏ óng ánh bắt mắt.
—— ‘Gia đình’ kiểu này, cậu có muốn hay không?
—— Bên trong có cậu, tôi, Tiểu Vũ Trụ, còn có một nhóc con đang ở trong bụng cậu nữa, một nhà bốn người.
—— Chúng ta xây một cái, thế nào?
Lời Hạ Trụ hết lần này tới lần khác quanh quẩn bên tai, Quý Dữ ngẩng cao đầu, nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu thật dài.
Hắn vẫn không nhúc nhích hồi lâu, khi đôi mắt mở ra, khóe miệng cùng mắt đuôi bỗng nhiên giơ lên, đồng loạt hiện lên ý cười.
Hắn giơ tay, nghiêm túc mà nhìn chằm chằm chiếc nhẫn, tiếp theo cúi đầu, thật cẩn thận mà hôn lên.
Hôn xong, hắn cầm lấy điện thoại muốn nhìn xem mấy giờ, nhưng mới mở lên, liền phát hiện WeChat có chín mươi chín cộng thông báo.
Quý Dữ ngẩn người, sao có nhiều tin mới như vậy?
Hắn không chút nghĩ ngợi liền nhấp mở, phát hiện chỉ một mình Tống Trình đã luân phiên hơn năm mươi tin, ngón tay nhẹ lướt, kéo theo một chuỗi thông báo từ người hắn quen biết, cũng có từ người không quen dò hỏi.
Mọi vấn đề đều dính tới một nội dung duy nhất —— cậu với Hạ Trụ đính hôn?
Quý Dữ: “??”
Bản thân hắn tới sáng nay mới biết được, những người này ở chỗ nào nhận được tin tức vậy?
Hắn mở khung chat với Tống Trình lên, quét mắt, rất nhanh biết được đáp án.
Rời khỏi giao diện chat, tiến vào khung bạn bè, chỉ lướt xuống một chút, liền thấy được tin Hạ Trụ đăng trong vòng bạn bè vào rạng sáng bốn giờ ——
【Hạ Trụ: Đẹp mắt không? [hình ảnh]】
Ba chữ, một tấm hình.
Nhìn qua thì không có gì, nhưng mở hình ảnh lên, mùi khoe khoang liền che trời lấp đất ùn ùn đập vào mặt.
Ở trung tâm hình ảnh là hai bàn tay một lớn một nhỏ đan vào nhau, hai ngón áp út đều đeo cùng một bộ nhẫn kim cương đỏ, cho dù bối cảnh có tối thế nào đi nữa, cũng không ảnh hưởng đến ánh quang của bản thân viên kim cương.
Đột phá chân trời, lại cực độ ngược cẩu.
Nhưng ngoại trừ nhẫn ra, thứ dụ người nhất vẫn là bối cảnh chụp hình ——
Phòng ngủ mờ tối, nến trắng và một cái chăn.
Vừa thấy đã nhìn ra đang ở trong phòng ngủ.
【Tiểu ca chổng ngược gội đầu số 1 Bồ Lược Kỳ: Tôi nói không sai mà, đây không chỉ là đang khoe vợ, rõ ràng còn khoe cả cuộc sống về đêm với sức bền của mình nữa:))】
Quý Dữ vốn dĩ không có bạn chung với Hạ Trụ, nhưng bởi vì sự kiện đứng chổng ngược gội đầu mà thêm vào được mấy Alpha, bọn họ không những không xóa hắn, còn dưới vòng bạn bè để lại phát ngôn.
【Tiểu ca chổng ngược gội đầu số 3 Giản Kỳ: Là Quý Dữ sao? Đính hôn hay là kết hôn? Chúc mừng!】
【Tiểu ca chổng ngược gội đầu số 6 Lưu Giang Nguyên: Hơn bốn giờ? Chị dâu cư nhiên bồi anh tới hơn bốn giờ??】
【Tiểu ca chổng ngược gội đầu số 7 Lí Thu Dư: Thì ra lầu trên chưa mù, chúc mừng cậu nhìn thấy chuyện ai cũng thấy!】
……
……
【Tống Trình: Mẹ ơi mẹ ơi mẹ ơi! Là Quý Dữ sao? Là Quý Dữ sao?】
【Hạ Trụ trả lời Tống Trình: Đúng.】
Những người khác đều không để ý tới, trả lời vẻn vẹn một mình Tống Trình.
【Tống Trình: Tôi bất quá mất ngủ đã có thể ngồi xổm nhận kẹo cưới của CP rồi!!! Lần mất ngủ này của lão tử thật quá đáng giá!!!】
【Tống Trình: CP này tôi khóa! Chìa khóa tôi nuốt luôn!】
Hạ Trụ lần này không đáp nữa, Tống Trình lại hồi âm hai câu rồi ngại làm phiền đến hắn, vì thế lanh lẹ rời khỏi vòng bạn bè, chạy tới điên cuồng spam khung chat Quý Dữ, tag một cái tag lên hơn năm mươi tin, một lúc thì hỏi có phải “Bí kíp tổ truyền” của hắn phát huy công dụng hay không, một hồi lại hỏi đường tình cảm của bọn họ phát triển như thế nào, cư nhiên cả nhẫn cũng đeo lên rồi.
Quý Dữ vốn đang ngốc ngốc, kết quả lướt lướt một hồi độ cong khóe miệng càng ngày càng cao.
Đắc ý cùng thỏa mãn trong lòng nhiều tới mức muốn tràn ra ngoài, hắn thậm chí có loại xúc động, muốn thay Hạ Trụ trả lời từng bình luận kia.
【Là tôi.】
【Là cầu hôn, còn chưa làm tiệc đính hôn, kết hôn còn phải chờ một thời gian】
【Cảm ơn đã chúc phúc.】
—— hắn hồi đáp từng cái một.
Nghĩ nghĩ, Quý Dữ không nhịn được ngẩng đầu nhìn người ngủ đến hoàn toàn không biết gì cả trên giường.
Ngẫu nhiên, vừa lúc đối diện với Hạ Trụ còn mơ màng, hơi hơi mở mắt.
Chỉ thấy Hạ Trụ duỗi tay ngáp một cái lớn, tiếp theo ánh mắt hai người gặp nhau, Hạ Trụ xoa xoa mắt, hỏi: “Sao lại thức sớm như vậy?” Thanh âm hắn khàn khàn, còn mang theo một chút giọng mũi.
Tiếng nói Quý Dữ trong trẻo: “Hơn sáu giờ sáng tôi dậy đi vệ sinh.”
Hạ Trụ nhắm mắt lại, hừ một tiếng tỏ vẻ mình đang nghe.
“Khi đó tôi mơ mơ màng màng, hai mắt đều không mở ra được, chỉ muốn đi vệ sinh xong liền tiếp tục nằm lên giường ngủ, kết quả vừa cúi đầu……” Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, Quý Dữ đã vui vẻ, “Thấy được trên cự pháo của tôi có thứ đồ đo đỏ lóe lên.”
Hạ Trụ cong môi: “Cự pháo của cậu?”
“Cấm phản bác.”
Hạ Trụ cười gật đầu: “Được, không phản bác, cậu xác thật là cự pháo.”
Quý Dữ lại tiếp tục nói: “Trên cự pháo có ánh lửa, vậy không phải nổ mất sao? Tôi liền cấp tốc mở mắt ra, thì thấy——” nói đến này, hắn bỗng nhiên dừng lại.
Hạ Trụ thay đổi tư thế, lười biếng mà từ trong cổ họng ừ một tiếng.
Hắn nói: “Nhìn thấy cái gì?”
Không nhận được đáp án, ngược lại hắn nghe tiếng bước đang tiến gần về phía mình.
Rất nhanh, hơi thở nong nóng phun lên trên má, Hạ Trụ vẫn không mở mắt, tay lại như một đôi mắt tinh tường mà ôm cổ Quý Dữ.
Hơi thở từ gương mặt chuyển qua bên tai, Hạ Trụ không khỏi động động.
“Tôi nhìn thấy ——” Quý Dữ kéo dài âm thanh.
Hạ Trụ: “Ừm?”
Hắn vẫn không mở mắt, muốn coi thử Quý Dữ sẽ làm gì mình.
Giây tiếp theo, đôi môi mềm mại ấm áp dán lên vành tai.
Quý Dữ học theo dáng vẻ thường ngày của hắn, hướng tới bên trong nhẹ nhàng thổi một hơi: “Tôi nhìn thấy —— nhẫn mang sai tay rồi.”
“Ừ?”
Hạ Trụ nhíu mày, lúc này cuối cùng hắn cũng chịu mở mắt, “Cho tôi xem thử, tối qua tôi có chụp tấm hình, đúng lúc cậu ngủ bên phải, tiện để chụp ảnh, tôi có thể quên đổi lại cho cậ……” Lời nói còn chưa dứt, môi đã bỗng chốc bị lấp kín.
Hạ Trụ ngẩn ra, thần tình hiếm khi lộ ra vẻ sửng sốt, không đợi hắn phản ứng kịp, độ ấm trên môi liền nhanh chóng rời đi.
“Cảm ơn.” Quý Dữ nói.
Hạ Trụ có chút trì độn mà chớp chớp mắt: “Cậu……”
Quý Dữ rũ mắt, đột nhiên thay đổi đề tài: “Anh tiếp tục ngủ đi.”
Nói rồi hắn đứng thẳng người, cúi đầu cởi dây lưng áo ngủ, “Tôi cùng anh ngủ nướng.”
Động tác Quý Dữ rất mau, không quá một lúc liền cởi sạch chui vào trong chăn.
Hắn tự động mà dán đến trước ngực Hạ Trụ, đầu rũ xuống, khiến Hạ Trụ thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn.
Hắn nhẹ giọng hỏi: “Mấy giờ chúng ta về nhà?”
Về nhà……
Đáy lòng Hạ Trụ khẽ động, trả lời: “Chín giờ đi, trở về vừa đúng lúc có thể chơi với Tiểu Vũ Trụ.”
Quý Dữ đáp: “Được. Tôi mệt rồi, ngủ trước đây.” Nói xong liền nhắm mắt.
Hạ Trụ chớp mắt, đây là ngượng ngùng sao?
Hắn không hé răng, bầu không khí an tĩnh lại lần nữa tràn ngập căn phòng.
Hạ Trụ thong thả chớp mắt, bỗng nhiên nâng khóe môi. Phòng vẫn là phòng hôm qua, người cũng là người ngày hôm qua, nhưng hết thảy đều không giống nhau, đặc biệt là cái người trong lòng ngực hắn đây, biến hóa nhiều nhất.
Hắn cái gì cũng chưa nói, chỉ cúi đầu hôn hôn đỉnh đầu Quý Dữ.
Thỏa mãn mà thở một hơi, Hạ Trụ cười nhắm mắt.
Hai người chưa ai cố tình nhắc tới chiếc nhẫn, cũng không hỏi đối phương là khi nào mua nhẫn, dùng bao nhiêu tiền, vì cái gì mà trùng hợp như vậy, kiểu dáng hai chiếc nhẫn cơ hồ giống nhau như đúc, mọi thứ đều không hỏi.
Bọn họ không hẹn mà cùng mà xem nhẹ hai viên kim cương đỏ kia, trực tiếp nhảy đến hình thức chung sống mà hai người có thể trao nhẫn cho nhau.
—
Hơn chín giờ rưỡi, hai người ngồi xe về tới Hạ trạch.
Tiểu Vũ Trụ đã sớm rời giường, nó đã ăn xong bữa sáng, được Tống Minh dắt vào vườn hoa chơi đùa.
Nó lại mặc đồ liền thân hình động vật lông xù.
Từ sau chuyện mọc đuôi, nó liền có thêm một ngăn tủ có loại hình quần áo này, một năm bốn mùa đều có đủ kiểu, mỗi bộ đều có đuôi ở sau lưng, dùng để ngừa vạn nhất.
“Cá ~” Tiểu Vũ Trụ không thấy Quý Dữ, duỗi tay nhỏ, nghiêm túc mà chỉ vào hồ nước.
Tống Minh nói: “Là cá chép, cá, chép (lǐ).”
Hắn đang dạy Tiểu Vũ Trụ nói chuyện.
“Cá ~ xanh (lù) ~” Tiểu Vũ Trụ đọc theo.
“Không đúng không đúng, là cá chép.”
Tiểu Vũ Trụ hoang mang mà ngẩng đầu, cái miệng nhỏ hồng hồng chu lên, gằn từng chữ một học vẹt: “Xanh ~ xanh?”
Cái này là hoàn toàn không đúng rồi.
Bất quá Tiểu Vũ Trụ cũng không thèm quản đúng hay không, nó vừa quay đầu lại, thấy được Hạ Trụ cùng Quý Dữ đứng cách đó không xa, một đôi mắt to lập tức y hệt đèn pha nhỏ sáng lên, kích động đến mức nhảy hai cái tại chỗ, “Kỉ Hu Kỉ Hu!”
Quý Dữ đầy mặt đều vui vẻ: “Ở đây!”
Lại hướng Tống Minh gật gật đầu, “Chào Tống thúc.” Hắn đi qua, từ Tống Minh nhận Tiểu Vũ Trụ.
Hạ Trụ đứng bên cạnh Quý Dữ, nhìn Tiểu Vũ Trụ nói: “Ta đây đâu? Ngươi như thế nào không kêu ta?”
Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt, quay người đem mặt chôn trên đùi Quý Dữ.
Hạ Trụ tâm tình thật sự rất tốt, hắn “Hắc” một tiếng, ngồi xổm xuống vươn ngón tay ra, chọt hai cái lên bụng Tiểu Vũ Trụ.
“A ha ha!” Tiểu Vũ Trụ một tay bắt lấy Quý Dữ, một cái tay khác ôm bụng, mở miệng nhịn không được mà bật cười.
Hạ Trụ lại chọt nó hai cái, không chào người thì vẫn chọt nó không tha.
Tiểu Vũ Trụ nắm quần Quý Dữ, thân thể nho nhỏ vặn a vặn, như thế nào cũng tránh không khỏi công kích của Hạ Trụ (Hè Zhòu), cười đến mặt đều đỏ, cuối cùng đại khái là thật sự không muốn bị chọt bụng nữa, mới dùng sức hô to một tiếng: “Hát Cữu (Hē Jiù)!”
Hạ Trụ bỗng chốc vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Quý Dữ.
Ánh mắt vừa lúc chạm vào một đôi con ngươi ngậm đầy ý cười, tâm bỗng nhiên trở nên càng mềm. Hắn cười nói: “Đều học theo cậu.”
Quý Dữ nói: “Nó gọi tôi Kỉ Hu không phải cũng là học theo anh sao.”
Nói xong, hắn đặt tay Tiểu Vũ Trụ vào trong tay Hạ Trụ, “Anh dẫn nó đi chơi đi, tôi qua bên kia ngồi một lúc.” Hắn vẫn có chút mềm chân, không thể đứng quá lâu.
Nhưng hắn vừa mới nói xong, Tiểu Vũ Trụ đã nhăn mày nhỏ kêu một tiếng ai da, rụt tay về ôm chân Quý Dữ.
“Kỉ Hu ~” Tiểu Vũ Trụ non mềm gọi hắn.
Quý Dữ nghĩ nghĩ: “Vậy ngươi ngồi trong đình với ta, được không? Ta có chút mệt.”
Tiểu Vũ Trụ gật gật đầu nhỏ, ngoan vô cùng.
Hạ Trụ cũng không để ý phản ứng của Tiểu Vũ Trụ, hắn nói: “Tôi đi lấy điểm tâm qua đây.”
Quý Dữ: “Được.”
Hắn bế Tiểu Vũ Trụ lên, đi đến cái đình bên trong hồ nước ngồi xuống.
Tuy rằng trời lạnh, nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu xuống rất tốt.
Tống Minh lặng yên rời đi, Quý Dữ chơi đùa với Tiểu Vũ Trụ. Bỗng nhiên, hắn nghĩ đến cái gì đó mà lấy điện thoại ra, nói với Tiểu Vũ Trụ: “Chúng ta cùng nhau chụp tấm hình được không?”
“Ạ!” Đôi mắt Tiểu Vũ Trụ cong cong, vui sướng lên tiếng.
Quý Dữ mở camera, điều chỉnh chế độ tự chụp, tiếp theo giơ tay, ngửa đầu, vừa muốn ấn xuống thời gian chụp, hắn liền dừng một chút, nói với Tiểu Vũ Trụ: “Chờ chút, chúng ta đổi động tác chụp nhé.”
Tiểu Vũ Trụ chớp chớp mắt: “Ê?”
Quý Dữ một tay cởi nút thắt áo khoác, tiếp theo kéo vạt áo bọc Tiểu Vũ Trụ vào trong ngực, chỉ để nó lộ ra một đôi mắt to tròn ngập nước trong màn hình.
“Được rồi.”
Hắn nói, “Chúng ta cứ chụp như vậy.”
Tìm góc độ tốt, tay trái đeo nhẫn khẽ nhích về phía trước, xác nhận có thể được màn hình rõ ràng chụp lại, Quý Dữ mới ấn chụp.
“Tách” một tiếng, chụp hình.
Trong tấm ảnh, Quý Dữ mặc áo khoác đen cầm khóa kéo, ý đồ ngăn cản nhóc con trong ngực, nhưng nhóc tựa hồ có chút nghịch ngợm, thông minh mà nghiêng đầu, từ bên cạnh lộ ra một góc đầu nhỏ, hé mở đôi mắt đầy tò mò.
Cũng trùng hợp, trừ bỏ hai người bọn họ, Hạ Trụ bưng điểm tâm đi từ nơi xa tới cũng tiến vào màn ảnh, chỉ là hình chụp khi hắn vừa lúc cúi đầu, nên không bị nhìn thấy mặt.
Quý Dữ càng xem càng vừa lòng, cúi đầu hôn Tiểu Vũ Trụ: “Giỏi quá!”
Sau đó mở WeChat, mở trong vòng bạn bè, thuần thục tải lên ảnh chụp, lại gõ mấy chữ.
【Quý Dữ: Đoán xem là ai. [hình ảnh]】
Vừa mới đăng lên, Tống Trình liền đuổi tới đầu tiên ——
【Tống trình: Ai?? Quen mắt quá a! Đứa bé này có phải là Cool Shot* đang rất nổi kia hay không?】
(*ở đây là 酷拍 (kù pāi): khốc phách, mình lăn lê bò lết từng cái gg từng cái baidu, vẫn chẳng hiểu nổi nó là cái gì, trong cơn nóng giận tức thời liền dịch hẳn nó qua tiếng anh luôn Ụ_Ụ mong mọi người tha tội, khi nào mình tìm ra nghĩa là sẽ quay lại sửa sau)Editor: Bây giờ là vài phút sau, mình coi chương tiếp theo và hiểu ra rồi *gào thét*!!! Khốc phách thật sự là COOL SHOT mọi người ạ!!! *Ngơ ngác* làm đại cũng đúng? Khụ khụ, nó là:
Tên gọi của một cái app trên mạng xã hội bên Trung dùng để chụp /đăng hình or video, mình nghĩ công dùng nó gần giống Tiktok ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất