Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Minh Tinh, Ta Nổi Tiếng
Chương 10: Cả hai cùng nhập vai
Người tới ăn mặc khiêm tốn đơn giản nhưng không giấu được khí chất cao cấp bên trong, hắn mang một chiếc kính bạc, đôi mắt phía sau tròng kính dường như đã mang ý cười trời sinh.
Làm cho người ta nhìn thấy liền sinh ra ấn tượng tốt.
Trịnh An Hành vội vàng hướng hắn ngoắc, trêu ghẹo nói, "Vương thượng hôm nay như thế nào có thời gian tới a?"
Đối phương chính là diễn viên đóng vai Bang vương Tào Sĩ Cảnh trong phim, tên là Nguyên Dĩ Phi.
Nguyên Dĩ Phi cười đến gần, ánh mắt xẹt qua hướng tới trên người Tần Lịch, nói, "Bổn vương ở khách sạn nhàn rỗi vô sự, cho nên tới thăm ban Tống tướng quân một chút."
Tần Lịch dáng vẻ muốn cười nhưng không cười, nói, "Hai ngày này đoàn phim không sắp xếp cảnh diễn cho cậu, xem ra nhìn rất thoải mái."
Nguyên Dĩ Phi nhướng chân mày một chút, "Đa tạ đa tạ, so với cậu thì thoải mái hơn thật."
Kỷ Ly ngồi tại chỗ yên lặng quan sát người vừa đến, trong đầu tự động hiện ra nội dung trong sách —— Nguyên Dĩ Phi là một trong số ít diễn viên có đủ cả thực lực và lưu lượng, cũng cầm lấy ảnh đế. Sau này cùng nhân vật chính Quý Vân Khải hợp tác trong một bộ phim điện ảnh, thúc đẩy quan hệ hai người vừa là thầy cũng vừa là bạn.
Nguyên Dĩ Phi phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình, tầm mắt hướng đến trên người Kỷ Ly.
Trịnh An Hành cùng hắn giới thiệu một chút, "Vị này là diễn viên đóng vai Tống Chiêu, Kỷ Ly. Dĩ Phi, đứa nhỏ này rất có thiên phú diễn viên, cùng Tần Lịch đối diễn cũng không có sợ qua, chỉ tiếc là trong đây không có cảnh hai cậu đối diễn."
Trải qua mấy trận quay chụp này, từ đáy lòng Trịnh An Hành là thích Kỷ Ly, vào lúc này thấy người quen, liền trực tiếp khoe khoang.
Kỷ Ly khẽ mỉm cười, đứng lên, "Xin chào Nguyên lão sư."
Dựa theo lý lịch bây giờ của nguyên chủ, gặp tiền bối là phải kêu một tiếng 'lão sư'.
"Xin chào, tôi biết cậu." Nguyên Dĩ Phi hướng hắn gật đầu.
"...Biết tôi?" Kỷ Ly có chút không rõ.
"Buổi sáng có nghe nhân viên làm việc nói tới một diễn viên mới, tối hôm qua cùng Tần Lịch đối diễn, quay một lần duy nhất liền qua."
Nguyên Dĩ Phi nhìn biên kịch cùng đi tới, "Tôi cùng Phương tỷ đều rất tò mò, sáng này nhìn trên thông báo thấy có cảnh của cậu, liền thương lượng cùng nhau tới xem một chút."
Tần Lịch uống một hợp nước do trợ lý đưa tới, cười nói, "Hóa ra cậu không phải tới để thăm ban tôi, mà là đến để gặp Kỷ Ly nhỉ?"
"Làm sao, cậu ghen hả?" Nguyên Dĩ Phi hỏi.
Trước bộ phim này, hắn cùng Tần Lịch hợp tác qua hai lần, hai người đã là bạn cũ, đùa giỡn chuyện gì cũng có thể nói.
Tần Lịch từ từ mở miệng, "Vậy cậu có thể đi được rồi."
Nhân viên đoàn phim nhìn thấy hai người nói chuyện đùa giỡn, cười thành một đoàn, Kỷ Ly cũng theo đó mà cười.
Trịnh An Hành nói, "Dĩ Phi, cậu cùng Trần Phương lão sư xem như là tới đúng lúc, tiếp theo chính là cảnh quan trọng của kết cục huynh đệ Tống thị."
Cũng là cảnh diễn cuối cùng của nhân vật Tống Chiêu trong bộ phim này.
Kỷ Ly nhớ tới mức độ phức tạp trong cảnh kế tiếp, muốn dành thời gian ấp ủ cảm xúc, "Đạo diễn, nếu không có chuyện gì, tôi xin phép tránh một bên nghỉ ngơi."
"Ừ, cậu đi đi, cách cảnh kết cục còn có thời gian." Trịnh An Hành nói.
Kỷ Ly tỏ ý lễ phép đối với Tần Lịch cùng Nguyên Dĩ Phi, lúc này mới cầm lên balo của chính mình rời khỏi.
Cho đến khi bóng lưng của đối phương biến mất ở cửa, Tần Lịch mới nhìn hướng Nguyên Dĩ Phi nói, "Tới xe tôi ngồi một chút?"
"Được."
...
Bốn mươi phút sau, địa điểm quay dời đến đường phố bên ngoài tửu lầu.
Ăn no bụng xong, Tống Chiêu nhớ tới những người bạn ăn mày đã đồng hành cùng mình ở cửa thành, vì vậy Tống Dực cố ý phân phó tửu lầu làm chút đồ ăn đơn giản, cùng đệ đệ đưa cho những người ăn mày cùng dân tỵ nạn ở đó.
Để cho người không nghĩ tới là, trong đám ăn mày này cư nhiên lại có thích khách trà trộn vào. Ở thời khắc nguy cơ, Tống Chiêu không kịp suy nghĩ đã chắn trước người Tống Dực, đoản đao sắc bén cứng rắn cắm thẳng vào tim hắn.
Phân cảnh đơn giản, nhưng quả thực không dễ để diễn.
Nhận nhau chưa tới một ngày, lại phải đối mặt sinh ly tử biệt, tình cảm huynh đệ hai người ở lúc cuối cùng sắp đi xa bộc phát ra làm cho lòng người cảm động. Kỷ Ly cùng Tần Lịch nếu lúc này chỉ cần cảm xúc một người không theo kịp, liền sẽ bỏ phí cảnh này phải diễn lại.
Trịnh An Hành sợ tiêu hao quá độ cảm xúc của diễn viên, trước khi quay chính thức, chỉ để cho bọn họ thử qua một lần. Kỷ Ly nhắm hai mắt, không thể không ở trong đầu lặp đi lặp lại mạch cảm xúc ở mỗi phân đoạn.
"Rất khẩn trương?" Bên người truyền tới câu hỏi của Tần Lịch.
Kỷ Ly nhìn sang, đáp một nẻo, "Tần Lịch lão sư, anh tin tưởng tôi sao?"
Để có một cảnh diễn phối hợp thật tốt, cho tới bây giờ cũng sẽ không chỉ là kết quả cố gắng của một bên. Diễn viên ngoài việc muốn diễn tốt nhân vật của mình, càng phải đem tình cảm vừa vặn ảnh hưởng tới bạn diễn.
Kỷ Ly không nghi ngờ khả năng diễn xuất ưu tú của ảnh đế Tần Lịch, nhưng hắn sợ đối phương sẽ không tin tưởng một người mới như hắn.
Còn không chờ Tần Lịch trả lời, nhân viên đạo cụ liền lấy một cái túi máu giả đưa qua, "Kỷ Ly, cầm lấy."
"Được rồi, mọi người cũng chuẩn bị đi." Trịnh An Hành kêu.
Kỷ Ly dời đi tầm mắt, nhanh chóng đem túi máu nhỏ đè ở dưới lưỡi.
Cách đó không xa, Nguyên Dĩ Phi cùng biên kịch Trần Phương đã ngồi ở trước máy theo dõi, tính toán xem thật kỹ cảnh diễn quan trọng này.
Rất nhanh, cảnh quay bắt đầu ——
Tống Dực xách một túi vải thức ăn đi ở phía sau, Tống Chiêu đi ở phía trước luôn luôn phải xoay người đem bánh bao trong túi phân phát cho ăn mày dọc theo con phố.
"Nhị gia gia, vị này là huynh trưởng ta!"
"A Kiều ca, ta đã tìm được thân nhân."
Kỷ Ly đóng vai Tống Chiêu mỗi khi thấy một tên ăn mày là người quen thì đều hết sức phấn khởi giới thiệu một phen. Tần Lịch đứng ở sau lưng hắn, nụ cười bên môi từ đầu đến cuối đều không có hạ xuống.
Tần Lịch thu hồi túi vải đã trống rỗng, giọng nhẹ nhàng chậm rãi, "Chiêu nhi, thời gian không còn sớm, phải trở về."
Hắn còn có chuyện quan trọng trong người, không thể ở ngoài đường lâu. Nếu như Tống Chiêu thích, chờ sau khi hắn từ quan liền có thể ngày ngày bồi hắn, tốn bao nhiêu thời gian cũng đều được.
"Được." Kỷ Ly đáp lời, đem bánh bao cầm trên tay chia làm hai nửa, khôn khéo đưa tới, "Huynh trưởng, chúng ta vừa ăn vừa đi."
Tần Lịch tầm mắt hơi rũ mỉm cười, còn không chờ hắn đưa tay đón lấy, biểu tình của Kỷ Ly liền từ vui mừng biến thành kinh hoàng, hắn chợt đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Lưỡi dao sắc bén xé gió mà đến, mang theo sát ý dữ tợn xông thẳng vào tim Tống Chiêu.
Túi máu đã sớm nằm sẵn dưới lớp quần áo bị đạo cụ đâm rách, văng ra khắp nơi, cũng rơi vào trên mặt hắn.
Một giây kế tiếp, Tần Lịch phản ứng lại liền hung hăng đạp tên thích khách cầm đầu ra. Thuộc hạ của hắn ẩn núp ở xung quanh đồng loạt nhào lên, lập tức hình thành một trận hỗn chiến.
Tần Lịch không còn lòng dạ nào đi để ý tới huyên náo xung quanh, ánh mắt trầm ổn từ trước tới giờ lại hung hăng run lên.
Kỷ Ly tùy tiện lau đi ấm áp trên mặt, nở ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Huynh trưởng, ta..."
Hắn cắn bể túi máu đặt bên trong lưỡi, toàn thân run rẩy ngã về phía sau.
Tần Lịch nhanh tay lẹ mắt tiếp được hắn, bàn tay nổi đầy gân xanh gắt gao đè vết thương trên ngực lại ngăn không cho máu trào ra nhiều hơn, "Chiêu nhi, đệ đừng sợ, huynh trưởng mang đệ đi tìm quân y, cố gắng chống đỡ, ta lập tức mang đệ đi!"
Thời gian ngắn ngủi một câu nói, hốc mắt Tần Lịch cũng đã đỏ đến nổi điên, sợ hãi và sát ý bị hắn gắt gao đè ở sâu trong ánh mắt.
Đoàn người đứng trước máy theo dõi đều bị cảm xúc của nam nhân biến hóa chấn động, kinh ngạc đến ngây người, không dám thở mạnh nhìn chằm chằm phản ứng kế tiếp của Kỷ Ly.
Bời vì hết sức đau đớn, toàn thân Tống Chiêu không khống chế được run rẩy, nước mắt tích tụ ướt đẫm mi, khiến cả người hắn trở nên yếu ớt vô cùng, hắn đưa tay dính đầy máu kéo y phục đối phương thật chặt, quyến luyến mở miệng, "Huynh trưởng..."
Hắn rất sợ, hắn không muốn chết, hắn không muốn để lại huynh trưởng một người ở thế gian này.
"Huynh, huynh...có hay không...bị thương?" Âm thanh vỡ vụn cùng máu tươi từ trong kẽ răng từng chút tiết ra, nhẹ đến nỗi dường như chỉ một giây kế tiếp thôi là sẽ theo gió tiêu tán.
"Huynh không sao." Tần Lịch cắn răng nặn ra câu trả lời.
Ánh mắt người trong ngực dần dần tan rã, hắn biết Chiêu nhi mà hắn muốn lưu lại đã không được.
Bàn tay cầm kiếm không ngừng được run rẩy, Tống Dực hết sức ôn nhu xoa lưng đệ đệ mình, một chút lại một chút, "Huynh trưởng biết đệ mệt mỏi, muốn ngủ thì ngủ đi, ta phụng bồi đệ."
Kỷ Ly nghiêng đầu rất nhỏ trong ngực Tần Lịch, âm thanh nhỏ đến nỗi cơ hồ không thể nghe thấy, "Huynh trưởng, đệ còn muốn...còn muốn ăn bưởi huynh hái."
"Được, ta nhất định hái cho đệ."
"Huynh trưởng, Chiêu nhi..." Không bỏ được ngươi.
Mấy chữ cuối cùng, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
Mí mắt Tống Chiêu kiên cường chống đỡ bỗng nhiên sụp xuống, ở một khắc cuối cùng của sinh mạng, hắn chết trong ngực người thân nhất.
...
Thư ký trường quay Trình Âm chật vật lau sạch nước mắt của mình, bị cảnh tượng này ngược tới tâm can đều đau ——
Vì cái gì thế nào cũng phải làm cho Tống Chiêu tiểu khả ái chết! Tâm nguyện của hắn rõ ràng rất đơn giản a! Để cho hắn cùng huynh trưởng cùng nhau về quê không tốt sao?
Đúng là một kết cục tồi! 'Rác rưởi' biên kịch!
Trình Âm lửa giận công tâm, liếc mắt hung tợn trừng hướng biên kịch Trần Phương, kết quả phát hiện hốc mắt đối phương cũng đỏ không kém, chính là bộ dáng muốn khóc nhưng thể khóc.
Trần Phương nhìn chằm chằm huynh đệ hai người trong máy theo dõi, đột nhiên có chút hối hận kết cục mình tự viết. Thời điểm cô biên soạn đã nghĩ tới sẽ ngược, nhưng chưa từng nghĩ tới lúc quay phim sẽ ngược tới như vậy!!!
Tình tiết ban đầu chính là Tào Sĩ Cảnh lên ngôi vua sợ Tống Dực công cao át chủ, cho nên nổi lên sát tâm, những thích khách này đều là hắn phái tới ám sát Tống Dực.
Ám sát thất bại, sau đó bị bại lộ, từ đây mối quan hệ vua - thần tử liền lâm vào trạng thái đóng băng.
Trần Phương vẫn cảm thấy, lý do dẫn đến 'mối quan hệ vua - thần tử tan vỡ' trong nguyên tác quá đơn giản, vì vậy, cô đem nhân vật Tống Chiêu trong nguyên tác đưa lên.
Khác với ba dòng được nhắc trong nguyên tác, Trần Phương cho Tống Chiêu mấy cảnh đơn giản nhưng đều là cảnh quan trọng.
Đối với Tống Dực mà nói, huynh đệ hai người mới vừa nhận nhau, đệ đệ liền vì bảo vệ mình mà chết đi, mà thích khách ám sát, lại là Vương thượng mà hắn tín nhiệm nhất phái tới!
Bước ngoặt như vậy, mới có thể tạo thành tính cách hắc hóa của nhân vật.
Trần Phương nhìn thấy hiện trường có không ít nhân viên len lén gạt nước mắt, cũng biết tình tiết này mình thêm là chính xác!
Có điều, sau này khi công chiếu, cô có thể sẽ bị cư dân mạng gửi tới 'dao lam thăm hỏi'.
Ống kính từ từ hạ xuống, lọt vào ống kính chính là hai nửa bánh bao dính đầy máu, đó là đồ vật cuối cùng khi còn sống Tống Chiêu để lại cho huynh trưởng, là thứ hắn xem như trân bảo, dùng nó để sống sót mấy năm qua.
Trịnh An Hành rốt cục kêu 'Cut', hiện trường quay phim lần đầu sau khi kêu dừng chỉ có yên lặng.
Trợ lý sau lưng Nguyên Dĩ Phi nức nở nói, "Tần lão sư diễn thật tốt, Kỷ Ly là một diễn viên mới, cũng có thể bị hắn mang đi nhập diễn, thật là cảm động."
"...Ngược lại." Nguyên Dĩ Phi nhìn hai đạo thân ảnh trong máy theo dõi, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Kỷ Ly còn ngã ở trên ngực Tần Lịch chưa có đứng dậy, hai tay hắn che mặt, hiển nhiên là đang hóa giải cảm xúc. Mà Tần Lịch lại lần đầu tiên ngăn nhân viên đoàn phim tiến lên, thần sắc đồng dạng không tính là thoải mái.
"Nguyên ca, cái gì ngược lại?" Trợ lý không hiểu hỏi.
Trịnh An Hành sáng tỏ, ghé mắt đối với Nguyên Dĩ Phi nói, "Cậu cũng nhìn ra? Thiên phú của đứa nhỏ này cao dọa người."
Cái gì ngược lại?
Đương nhiên là trợ lý nói ngược.
Không phải Tần Lịch mang Kỷ Ly nhập diễn, mà là Kỷ Ly đem Tần Lịch nhập vai.
Phương thức biểu diễn của Tần Lịch và Kỷ Ly là khác nhau, Kỷ Ly là kiểu đắm chìm vào nhân vật, còn Tần Lịch xuất thân là được đào tạo chuyên nghiệp, là điển hình của phái kỹ thuật diễn.
Đối với những diễn viên như Tần Lịch, điều kiện bên ngoài cùng điều kiện âm thanh đều là những công cụ để bọn họ đóng phim, mà người diễn viên phải vận dụng thuần thục những công cụ này.
Giống như là đất sét trong tay nhà điêu khắc, diễn viên muốn có được biểu hiện tự nhiên nhất, có thể tùy tâm sở dục tạo nên nhân vật của mình, mà không phải là bị tác phẩm cùng nhân vật khống chế.
Cho nên mỗi lần cảnh quay vừa kết thúc, Tần Lịch cũng có thể giống như một người không có chuyện gì vậy, dứt khoác từ trong nhân vật thoát vai.
Dõi mắt trong toàn bộ giới giải trí, Nguyên Dĩ Phi đã cùng Tần Lịch đối diễn qua lại nhiều nhất, đây là lần đầu tiên hắn thấy trạng thái của đối phương như vậy.
"Trịnh đạo diễn, anh nói xem bản thân cậu ta sẽ phát hiện sao?" Nguyên Dĩ Phi hỏi.
Trịnh An Hành suy nghĩ một chút, trả lời, "Cậu ta hẳn ngay từ đầu liền phát hiện."
Từ cảnh quay mới gặp ngày hôm qua, Tần Lịch thoát khỏi kịch bản ba giây đối mặt, tới hôm nay phân cảnh ám sát hoàn toàn nhập vai, không ai có thể so với Tần Lịch biết trạng thái của bản thân mình ở thời khắc này.
"Có ổn không?" Tần Lịch nhìn về phía người trong ngực khóc đỏ hốc mắt, khàn giọng hỏi.
Kỷ Ly buồn buồn ngồi dậy, đáp một nẻo, "... Tôi muốn đánh biên kịch."
"Đứng lên đi, tôi bồi cậu qua kia đánh." Tần Lịch ngoài ý muốn nói.
Hai người từ dưới đất bò dậy, cùng đi trờ về khu giám sát quay phim.
Xa xa, Kỷ Ly liền nghe thấy Nguyên Dĩ Phi quấn lấy biên kịch nói, "Phương tỷ, chị mau nghĩ biện pháp cho tôi cùng Kỷ Ly có thêm một cảnh diễn đi?"
Hắn cũng muốn lĩnh hội một chút thiên phú diễn xuất đáng sợ của Kỷ Ly, nhất định!
Trần Phương bên cạnh trên mặt đầy dở khóc dở cười, "Vương thượng, nhân vật này là bị cậu phái thích khách ra ngoài giết chết, cậu muốn tôi làm sao thêm?"
Làm cho người ta nhìn thấy liền sinh ra ấn tượng tốt.
Trịnh An Hành vội vàng hướng hắn ngoắc, trêu ghẹo nói, "Vương thượng hôm nay như thế nào có thời gian tới a?"
Đối phương chính là diễn viên đóng vai Bang vương Tào Sĩ Cảnh trong phim, tên là Nguyên Dĩ Phi.
Nguyên Dĩ Phi cười đến gần, ánh mắt xẹt qua hướng tới trên người Tần Lịch, nói, "Bổn vương ở khách sạn nhàn rỗi vô sự, cho nên tới thăm ban Tống tướng quân một chút."
Tần Lịch dáng vẻ muốn cười nhưng không cười, nói, "Hai ngày này đoàn phim không sắp xếp cảnh diễn cho cậu, xem ra nhìn rất thoải mái."
Nguyên Dĩ Phi nhướng chân mày một chút, "Đa tạ đa tạ, so với cậu thì thoải mái hơn thật."
Kỷ Ly ngồi tại chỗ yên lặng quan sát người vừa đến, trong đầu tự động hiện ra nội dung trong sách —— Nguyên Dĩ Phi là một trong số ít diễn viên có đủ cả thực lực và lưu lượng, cũng cầm lấy ảnh đế. Sau này cùng nhân vật chính Quý Vân Khải hợp tác trong một bộ phim điện ảnh, thúc đẩy quan hệ hai người vừa là thầy cũng vừa là bạn.
Nguyên Dĩ Phi phát hiện có ánh mắt đang nhìn mình, tầm mắt hướng đến trên người Kỷ Ly.
Trịnh An Hành cùng hắn giới thiệu một chút, "Vị này là diễn viên đóng vai Tống Chiêu, Kỷ Ly. Dĩ Phi, đứa nhỏ này rất có thiên phú diễn viên, cùng Tần Lịch đối diễn cũng không có sợ qua, chỉ tiếc là trong đây không có cảnh hai cậu đối diễn."
Trải qua mấy trận quay chụp này, từ đáy lòng Trịnh An Hành là thích Kỷ Ly, vào lúc này thấy người quen, liền trực tiếp khoe khoang.
Kỷ Ly khẽ mỉm cười, đứng lên, "Xin chào Nguyên lão sư."
Dựa theo lý lịch bây giờ của nguyên chủ, gặp tiền bối là phải kêu một tiếng 'lão sư'.
"Xin chào, tôi biết cậu." Nguyên Dĩ Phi hướng hắn gật đầu.
"...Biết tôi?" Kỷ Ly có chút không rõ.
"Buổi sáng có nghe nhân viên làm việc nói tới một diễn viên mới, tối hôm qua cùng Tần Lịch đối diễn, quay một lần duy nhất liền qua."
Nguyên Dĩ Phi nhìn biên kịch cùng đi tới, "Tôi cùng Phương tỷ đều rất tò mò, sáng này nhìn trên thông báo thấy có cảnh của cậu, liền thương lượng cùng nhau tới xem một chút."
Tần Lịch uống một hợp nước do trợ lý đưa tới, cười nói, "Hóa ra cậu không phải tới để thăm ban tôi, mà là đến để gặp Kỷ Ly nhỉ?"
"Làm sao, cậu ghen hả?" Nguyên Dĩ Phi hỏi.
Trước bộ phim này, hắn cùng Tần Lịch hợp tác qua hai lần, hai người đã là bạn cũ, đùa giỡn chuyện gì cũng có thể nói.
Tần Lịch từ từ mở miệng, "Vậy cậu có thể đi được rồi."
Nhân viên đoàn phim nhìn thấy hai người nói chuyện đùa giỡn, cười thành một đoàn, Kỷ Ly cũng theo đó mà cười.
Trịnh An Hành nói, "Dĩ Phi, cậu cùng Trần Phương lão sư xem như là tới đúng lúc, tiếp theo chính là cảnh quan trọng của kết cục huynh đệ Tống thị."
Cũng là cảnh diễn cuối cùng của nhân vật Tống Chiêu trong bộ phim này.
Kỷ Ly nhớ tới mức độ phức tạp trong cảnh kế tiếp, muốn dành thời gian ấp ủ cảm xúc, "Đạo diễn, nếu không có chuyện gì, tôi xin phép tránh một bên nghỉ ngơi."
"Ừ, cậu đi đi, cách cảnh kết cục còn có thời gian." Trịnh An Hành nói.
Kỷ Ly tỏ ý lễ phép đối với Tần Lịch cùng Nguyên Dĩ Phi, lúc này mới cầm lên balo của chính mình rời khỏi.
Cho đến khi bóng lưng của đối phương biến mất ở cửa, Tần Lịch mới nhìn hướng Nguyên Dĩ Phi nói, "Tới xe tôi ngồi một chút?"
"Được."
...
Bốn mươi phút sau, địa điểm quay dời đến đường phố bên ngoài tửu lầu.
Ăn no bụng xong, Tống Chiêu nhớ tới những người bạn ăn mày đã đồng hành cùng mình ở cửa thành, vì vậy Tống Dực cố ý phân phó tửu lầu làm chút đồ ăn đơn giản, cùng đệ đệ đưa cho những người ăn mày cùng dân tỵ nạn ở đó.
Để cho người không nghĩ tới là, trong đám ăn mày này cư nhiên lại có thích khách trà trộn vào. Ở thời khắc nguy cơ, Tống Chiêu không kịp suy nghĩ đã chắn trước người Tống Dực, đoản đao sắc bén cứng rắn cắm thẳng vào tim hắn.
Phân cảnh đơn giản, nhưng quả thực không dễ để diễn.
Nhận nhau chưa tới một ngày, lại phải đối mặt sinh ly tử biệt, tình cảm huynh đệ hai người ở lúc cuối cùng sắp đi xa bộc phát ra làm cho lòng người cảm động. Kỷ Ly cùng Tần Lịch nếu lúc này chỉ cần cảm xúc một người không theo kịp, liền sẽ bỏ phí cảnh này phải diễn lại.
Trịnh An Hành sợ tiêu hao quá độ cảm xúc của diễn viên, trước khi quay chính thức, chỉ để cho bọn họ thử qua một lần. Kỷ Ly nhắm hai mắt, không thể không ở trong đầu lặp đi lặp lại mạch cảm xúc ở mỗi phân đoạn.
"Rất khẩn trương?" Bên người truyền tới câu hỏi của Tần Lịch.
Kỷ Ly nhìn sang, đáp một nẻo, "Tần Lịch lão sư, anh tin tưởng tôi sao?"
Để có một cảnh diễn phối hợp thật tốt, cho tới bây giờ cũng sẽ không chỉ là kết quả cố gắng của một bên. Diễn viên ngoài việc muốn diễn tốt nhân vật của mình, càng phải đem tình cảm vừa vặn ảnh hưởng tới bạn diễn.
Kỷ Ly không nghi ngờ khả năng diễn xuất ưu tú của ảnh đế Tần Lịch, nhưng hắn sợ đối phương sẽ không tin tưởng một người mới như hắn.
Còn không chờ Tần Lịch trả lời, nhân viên đạo cụ liền lấy một cái túi máu giả đưa qua, "Kỷ Ly, cầm lấy."
"Được rồi, mọi người cũng chuẩn bị đi." Trịnh An Hành kêu.
Kỷ Ly dời đi tầm mắt, nhanh chóng đem túi máu nhỏ đè ở dưới lưỡi.
Cách đó không xa, Nguyên Dĩ Phi cùng biên kịch Trần Phương đã ngồi ở trước máy theo dõi, tính toán xem thật kỹ cảnh diễn quan trọng này.
Rất nhanh, cảnh quay bắt đầu ——
Tống Dực xách một túi vải thức ăn đi ở phía sau, Tống Chiêu đi ở phía trước luôn luôn phải xoay người đem bánh bao trong túi phân phát cho ăn mày dọc theo con phố.
"Nhị gia gia, vị này là huynh trưởng ta!"
"A Kiều ca, ta đã tìm được thân nhân."
Kỷ Ly đóng vai Tống Chiêu mỗi khi thấy một tên ăn mày là người quen thì đều hết sức phấn khởi giới thiệu một phen. Tần Lịch đứng ở sau lưng hắn, nụ cười bên môi từ đầu đến cuối đều không có hạ xuống.
Tần Lịch thu hồi túi vải đã trống rỗng, giọng nhẹ nhàng chậm rãi, "Chiêu nhi, thời gian không còn sớm, phải trở về."
Hắn còn có chuyện quan trọng trong người, không thể ở ngoài đường lâu. Nếu như Tống Chiêu thích, chờ sau khi hắn từ quan liền có thể ngày ngày bồi hắn, tốn bao nhiêu thời gian cũng đều được.
"Được." Kỷ Ly đáp lời, đem bánh bao cầm trên tay chia làm hai nửa, khôn khéo đưa tới, "Huynh trưởng, chúng ta vừa ăn vừa đi."
Tần Lịch tầm mắt hơi rũ mỉm cười, còn không chờ hắn đưa tay đón lấy, biểu tình của Kỷ Ly liền từ vui mừng biến thành kinh hoàng, hắn chợt đẩy người đàn ông trước mặt ra.
Lưỡi dao sắc bén xé gió mà đến, mang theo sát ý dữ tợn xông thẳng vào tim Tống Chiêu.
Túi máu đã sớm nằm sẵn dưới lớp quần áo bị đạo cụ đâm rách, văng ra khắp nơi, cũng rơi vào trên mặt hắn.
Một giây kế tiếp, Tần Lịch phản ứng lại liền hung hăng đạp tên thích khách cầm đầu ra. Thuộc hạ của hắn ẩn núp ở xung quanh đồng loạt nhào lên, lập tức hình thành một trận hỗn chiến.
Tần Lịch không còn lòng dạ nào đi để ý tới huyên náo xung quanh, ánh mắt trầm ổn từ trước tới giờ lại hung hăng run lên.
Kỷ Ly tùy tiện lau đi ấm áp trên mặt, nở ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Huynh trưởng, ta..."
Hắn cắn bể túi máu đặt bên trong lưỡi, toàn thân run rẩy ngã về phía sau.
Tần Lịch nhanh tay lẹ mắt tiếp được hắn, bàn tay nổi đầy gân xanh gắt gao đè vết thương trên ngực lại ngăn không cho máu trào ra nhiều hơn, "Chiêu nhi, đệ đừng sợ, huynh trưởng mang đệ đi tìm quân y, cố gắng chống đỡ, ta lập tức mang đệ đi!"
Thời gian ngắn ngủi một câu nói, hốc mắt Tần Lịch cũng đã đỏ đến nổi điên, sợ hãi và sát ý bị hắn gắt gao đè ở sâu trong ánh mắt.
Đoàn người đứng trước máy theo dõi đều bị cảm xúc của nam nhân biến hóa chấn động, kinh ngạc đến ngây người, không dám thở mạnh nhìn chằm chằm phản ứng kế tiếp của Kỷ Ly.
Bời vì hết sức đau đớn, toàn thân Tống Chiêu không khống chế được run rẩy, nước mắt tích tụ ướt đẫm mi, khiến cả người hắn trở nên yếu ớt vô cùng, hắn đưa tay dính đầy máu kéo y phục đối phương thật chặt, quyến luyến mở miệng, "Huynh trưởng..."
Hắn rất sợ, hắn không muốn chết, hắn không muốn để lại huynh trưởng một người ở thế gian này.
"Huynh, huynh...có hay không...bị thương?" Âm thanh vỡ vụn cùng máu tươi từ trong kẽ răng từng chút tiết ra, nhẹ đến nỗi dường như chỉ một giây kế tiếp thôi là sẽ theo gió tiêu tán.
"Huynh không sao." Tần Lịch cắn răng nặn ra câu trả lời.
Ánh mắt người trong ngực dần dần tan rã, hắn biết Chiêu nhi mà hắn muốn lưu lại đã không được.
Bàn tay cầm kiếm không ngừng được run rẩy, Tống Dực hết sức ôn nhu xoa lưng đệ đệ mình, một chút lại một chút, "Huynh trưởng biết đệ mệt mỏi, muốn ngủ thì ngủ đi, ta phụng bồi đệ."
Kỷ Ly nghiêng đầu rất nhỏ trong ngực Tần Lịch, âm thanh nhỏ đến nỗi cơ hồ không thể nghe thấy, "Huynh trưởng, đệ còn muốn...còn muốn ăn bưởi huynh hái."
"Được, ta nhất định hái cho đệ."
"Huynh trưởng, Chiêu nhi..." Không bỏ được ngươi.
Mấy chữ cuối cùng, vĩnh viễn cũng không thể nói ra.
Mí mắt Tống Chiêu kiên cường chống đỡ bỗng nhiên sụp xuống, ở một khắc cuối cùng của sinh mạng, hắn chết trong ngực người thân nhất.
...
Thư ký trường quay Trình Âm chật vật lau sạch nước mắt của mình, bị cảnh tượng này ngược tới tâm can đều đau ——
Vì cái gì thế nào cũng phải làm cho Tống Chiêu tiểu khả ái chết! Tâm nguyện của hắn rõ ràng rất đơn giản a! Để cho hắn cùng huynh trưởng cùng nhau về quê không tốt sao?
Đúng là một kết cục tồi! 'Rác rưởi' biên kịch!
Trình Âm lửa giận công tâm, liếc mắt hung tợn trừng hướng biên kịch Trần Phương, kết quả phát hiện hốc mắt đối phương cũng đỏ không kém, chính là bộ dáng muốn khóc nhưng thể khóc.
Trần Phương nhìn chằm chằm huynh đệ hai người trong máy theo dõi, đột nhiên có chút hối hận kết cục mình tự viết. Thời điểm cô biên soạn đã nghĩ tới sẽ ngược, nhưng chưa từng nghĩ tới lúc quay phim sẽ ngược tới như vậy!!!
Tình tiết ban đầu chính là Tào Sĩ Cảnh lên ngôi vua sợ Tống Dực công cao át chủ, cho nên nổi lên sát tâm, những thích khách này đều là hắn phái tới ám sát Tống Dực.
Ám sát thất bại, sau đó bị bại lộ, từ đây mối quan hệ vua - thần tử liền lâm vào trạng thái đóng băng.
Trần Phương vẫn cảm thấy, lý do dẫn đến 'mối quan hệ vua - thần tử tan vỡ' trong nguyên tác quá đơn giản, vì vậy, cô đem nhân vật Tống Chiêu trong nguyên tác đưa lên.
Khác với ba dòng được nhắc trong nguyên tác, Trần Phương cho Tống Chiêu mấy cảnh đơn giản nhưng đều là cảnh quan trọng.
Đối với Tống Dực mà nói, huynh đệ hai người mới vừa nhận nhau, đệ đệ liền vì bảo vệ mình mà chết đi, mà thích khách ám sát, lại là Vương thượng mà hắn tín nhiệm nhất phái tới!
Bước ngoặt như vậy, mới có thể tạo thành tính cách hắc hóa của nhân vật.
Trần Phương nhìn thấy hiện trường có không ít nhân viên len lén gạt nước mắt, cũng biết tình tiết này mình thêm là chính xác!
Có điều, sau này khi công chiếu, cô có thể sẽ bị cư dân mạng gửi tới 'dao lam thăm hỏi'.
Ống kính từ từ hạ xuống, lọt vào ống kính chính là hai nửa bánh bao dính đầy máu, đó là đồ vật cuối cùng khi còn sống Tống Chiêu để lại cho huynh trưởng, là thứ hắn xem như trân bảo, dùng nó để sống sót mấy năm qua.
Trịnh An Hành rốt cục kêu 'Cut', hiện trường quay phim lần đầu sau khi kêu dừng chỉ có yên lặng.
Trợ lý sau lưng Nguyên Dĩ Phi nức nở nói, "Tần lão sư diễn thật tốt, Kỷ Ly là một diễn viên mới, cũng có thể bị hắn mang đi nhập diễn, thật là cảm động."
"...Ngược lại." Nguyên Dĩ Phi nhìn hai đạo thân ảnh trong máy theo dõi, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc.
Kỷ Ly còn ngã ở trên ngực Tần Lịch chưa có đứng dậy, hai tay hắn che mặt, hiển nhiên là đang hóa giải cảm xúc. Mà Tần Lịch lại lần đầu tiên ngăn nhân viên đoàn phim tiến lên, thần sắc đồng dạng không tính là thoải mái.
"Nguyên ca, cái gì ngược lại?" Trợ lý không hiểu hỏi.
Trịnh An Hành sáng tỏ, ghé mắt đối với Nguyên Dĩ Phi nói, "Cậu cũng nhìn ra? Thiên phú của đứa nhỏ này cao dọa người."
Cái gì ngược lại?
Đương nhiên là trợ lý nói ngược.
Không phải Tần Lịch mang Kỷ Ly nhập diễn, mà là Kỷ Ly đem Tần Lịch nhập vai.
Phương thức biểu diễn của Tần Lịch và Kỷ Ly là khác nhau, Kỷ Ly là kiểu đắm chìm vào nhân vật, còn Tần Lịch xuất thân là được đào tạo chuyên nghiệp, là điển hình của phái kỹ thuật diễn.
Đối với những diễn viên như Tần Lịch, điều kiện bên ngoài cùng điều kiện âm thanh đều là những công cụ để bọn họ đóng phim, mà người diễn viên phải vận dụng thuần thục những công cụ này.
Giống như là đất sét trong tay nhà điêu khắc, diễn viên muốn có được biểu hiện tự nhiên nhất, có thể tùy tâm sở dục tạo nên nhân vật của mình, mà không phải là bị tác phẩm cùng nhân vật khống chế.
Cho nên mỗi lần cảnh quay vừa kết thúc, Tần Lịch cũng có thể giống như một người không có chuyện gì vậy, dứt khoác từ trong nhân vật thoát vai.
Dõi mắt trong toàn bộ giới giải trí, Nguyên Dĩ Phi đã cùng Tần Lịch đối diễn qua lại nhiều nhất, đây là lần đầu tiên hắn thấy trạng thái của đối phương như vậy.
"Trịnh đạo diễn, anh nói xem bản thân cậu ta sẽ phát hiện sao?" Nguyên Dĩ Phi hỏi.
Trịnh An Hành suy nghĩ một chút, trả lời, "Cậu ta hẳn ngay từ đầu liền phát hiện."
Từ cảnh quay mới gặp ngày hôm qua, Tần Lịch thoát khỏi kịch bản ba giây đối mặt, tới hôm nay phân cảnh ám sát hoàn toàn nhập vai, không ai có thể so với Tần Lịch biết trạng thái của bản thân mình ở thời khắc này.
"Có ổn không?" Tần Lịch nhìn về phía người trong ngực khóc đỏ hốc mắt, khàn giọng hỏi.
Kỷ Ly buồn buồn ngồi dậy, đáp một nẻo, "... Tôi muốn đánh biên kịch."
"Đứng lên đi, tôi bồi cậu qua kia đánh." Tần Lịch ngoài ý muốn nói.
Hai người từ dưới đất bò dậy, cùng đi trờ về khu giám sát quay phim.
Xa xa, Kỷ Ly liền nghe thấy Nguyên Dĩ Phi quấn lấy biên kịch nói, "Phương tỷ, chị mau nghĩ biện pháp cho tôi cùng Kỷ Ly có thêm một cảnh diễn đi?"
Hắn cũng muốn lĩnh hội một chút thiên phú diễn xuất đáng sợ của Kỷ Ly, nhất định!
Trần Phương bên cạnh trên mặt đầy dở khóc dở cười, "Vương thượng, nhân vật này là bị cậu phái thích khách ra ngoài giết chết, cậu muốn tôi làm sao thêm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất