Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con
Chương 1
Bởi vì tên giống một vai phụ trong đó nên Sở Ngọc được thằng bạn đề cử một quyển tiểu thuyết đam mỹ máu chó ngược luyến. Nó tuyên bố đây là một tác phẩm lớn làm hàng ngàn người đọc cảm động, vô cùng đẹp và rung động lòng người, vì vậy Sở Ngọc kiên nhẫn đọc.
Nhưng không đọc không sao, vừa đọc Sở Ngọc liền vô cùng giận dữ.
Nhân vật Sở Ngọc cùng tên với cậu trong tiểu thuyết là thế thân sau khi nam chính công không thể có ánh trăng sáng tìm tới, cậu vừa đánh không lại ánh trăng sáng trước còn thua kém nam chính thụ xuất hiện sau này, có thể nói là pháo hôi thảm nhất trong cả cuốn tiểu thuyết, không ai sánh nổi.
Gia cảnh Sở Ngọc rất nghèo, tính cách cũng tự ti hèn nhát, sau khi được nhân vật chính có điều kiện xuất sắc theo đuổi liền động tâm nhảy vào hố sâu của đối phương.
Cậu lại không biết bản thân bị người ta coi thành đồ chơi thế thân, bởi vì vô cùng tự ti nên dù nam chính công lúc lạnh lúc nóng, không tôn trọng, đám bạn của nam chính có thái độ xấu với cậu, từ đầu tới cuối Sở Ngọc vẫn luôn yêu nam chính công, hai người hoàn toàn chính là một đôi tra công tiện thụ.
Lúc sinh nhật nam chính, gã nhận lầm Sở Ngọc tới tặng quà chính là ánh trăng sáng nên biểu hiện vô cùng thất thố. Sau khi phản ứng kịp liền thẹn quá hóa giận, giận dữ nhục nhã Sở Ngọc trước mặt nhiều người. Một tên đi theo nam chính sớm thèm Sở Ngọc nhỏ dãi vẫn luôn chờ nam chính chơi chán liền muốn nếm thử mùi vị, thấy vậy lập tức cảm thấy cơ hội tới nên trực tiếp bỏ thuốc cậu.
Sau khi Sở Ngọc tỉnh lại đương nhiên bị đả kích lớn, chỉ là không hỗ là hình tượng tiện thụ tác giả đã đắp nặn ra, tâm tình cậu sụp đổ cảm thấy bản thân vô cùng bẩn thỉu càng không xứng với nam chính. Còn nam chính rõ ràng trước đó vẫn luôn ghét bỏ Sở Ngọc chỉ kêu cậu tới để tưởng nhớ người kia chứ căn bản không muốn chạm vào cậu, nhưng sau khi biết cậu bị người khác cưỡng hiếp liền tức giận, lúc tìm được Sở Ngọc đã không để ý trạng thái tinh thần sắp hỏng mất của cậu mà trực tiếp cưỡng hiếp người ta.
Sở Ngọc đọc tới đây:...?? Quỷ gì vậy?! [ông lão xem điện thoại di động trong tàu điện ngầm.jpg]
Có lẽ tác giả cũng không muốn người đọc thực sự coi nam chính là tội phạm cưỡng gian nên đoạn này đã miêu tả tâm lý rất nhiều nhầm tẩy trắng nam chính, như tuy nam chính luôn ghét bỏ Sở Ngọc kém xa ánh trăng sáng nhưng cũng không phải là không rung động trước tình cảm âm thầm trả ra của cậu, còn đã âm thầm sinh ra tình cảm nhưng không muốn thừa nhận, đối Sở Ngọc lúc lạnh lúc nóng chỉ là ngạo kiều thôi. Mãi tới khi phát hiện Sở Ngọc bị cưỡng hiếp, gã vô cùng tức giận và hối hận, lúc này nam chính công mới nhận ra thực ra mình đã sớm động tâm, muốn chiếm hữu Sở Ngọc.
Xuất phát từ ý muốn chiếm làm của riêng cộng thêm Sở Ngọc né tránh gã khiến nam chính lâm thời kích động cưỡng gian đối phương, xong chuyện cảm thấy áy náy liền trấn an và bồi thường rất nhiều cho đối phương.
Còn Sở Ngọc thế thân ngay từ đầu còn kháng cự chỉ vì trạng thái tâm lý và căng thẳng chứ thật ra cậu cũng không ghét nam chính mà còn vô cùng yêu gã, sau khi chuyện này xảy ra quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật.
Cứ như vậy hành động của nam chính dường như không còn hãm nữa.
Chỉ là Sở Ngọc hoàn toàn không bị tác giả thuyết phục, thậm chí cậu còn muốn xuyên vào tiểu thuyết đánh nam chính vừa não tàn vừa hãm và thế thân mắc chứng Stockholm (1) một trận.
Tra công tiện thụ, không phải thế thân tiện nam chính sẽ không cặn bã. Dù sau lúc này nam chính vừa nhớ tới ánh trăng sáng vừa nhìn nam chính thụ với con mắt khác.
Quả nhiên không qua bao lâu cặn bã công đã ngày càng thân thiết với nam chính thụ.So với nam chính thụ quyến rũ và tràn ngập sức sống, Sở Ngọc dáng vẻ quê mùa còn suy nhược thần kinh dần bị nam chính chán ghét.
Nhận được tin tức ánh trăng sáng đính hôn ở nước ngoài, nam chính cuối cùng cũng quyết định bỏ xuống ánh trăng sáng, vì vậy Sở Ngọc có vài phần tương tự ánh trăng sáng bị bỏ, nam chính công và nam chính thụ ở bên nhau.
Sở Ngọc còn đắm chìm trong trạng thái thân mật đột nhiên bị nam chính chán ghét vứt bỏ, tinh thần lập tức xảy ra vấn đề ngây ngốc ngã cầu thang nhập viện.
Nam chính công quyết định tới bệnh viện nói rõ ràng với Sở Ngọc. Chỉ là sau khi lạnh lùng nói rõ sẽ không liên hệ gì với đối phương, nam chính lại bị sự si tình của cậu đối với gã làm rung động nên hai người tới một lần trong phòng bệnh sau đó biểu thị đây là lần cuối cùng.
Sở Ngọc:...???
Xin chào? Không phải anh giờ đã là bạn trai của nam chính thụ sao? Nói rõ phân giới hạn đâu? Chẳng lẽ cách thức phân rõ giới hạn với người trước chính là đánh thêm một phát sao?
Sở Ngọc lần nữa mơ màng.
Cậu mang theo vẻ mặt chấm hỏi cố gắng đọc tiếp.
Sau khi bỏ rơi Sở Ngọc, nam chính công và nam chính thụ ân ái một đoạn thời gian lại nhận được tin ánh trăng sáng về nước.
Ánh trăng sáng thực tế là hoa sen trà xanh về nước lại phát hiện nam chính công có bạn trai, không còn là vỏ xe phòng hờ của gã nữa nên đã dùng đủ loại thủ đoạn chia rẽ quan hệ nam chính công và nam chính thụ.
Cùng lúc đó ánh trăng sáng còn phát hiện Sở Ngọc thế thân, vì vậy thừa cơ bày ra kế hoạch ác độc tìm người bắt cóc mình và nam chính thụ thừa cơ hủy diệt nam chính thụ sau đó giá họa cho Sở Ngọc.
Đương nhiên cuối cùng nam chính thụ không có sao nhưng ánh trăng sáng cũng thành công được một nửa... nam chính công không có đầu óc bị ánh trăng sáng lừa gạt mấy câu đã nhận định Sở Ngọc là người chủ mưu, không điều tra cẩn thận đã tức giận đem chuyện bắt cóc ánh trăng sáng và nam chính thụ đè lên đầu Sở Ngọc nên đã tiêm ma túy vào người cậu sau đó đưa cậu cho tên ăn chơi rác rưởi có sở thích ngược đãi. Ánh trăng sáng nhận được rất nhiều sự an ủi và bồi thường còn tìm người phá hoại khuôn mặt Sở Ngọc.
Sở Ngọc thấy mình sắp mù tới nơi:... Rốt cuộc đây là yêu ma quỷ quái gì vậy?Tuy mắt thế thân thật sự bị mù và thiếu tự trọng nhưng đánh một trận cũng đã đủ, đãi ngộ như vậy quá thảm rồi.
Còn tên công cặn bã não tàn này có lẽ đánh một trận vẫn chưa đủ, vẫn là trực tiếp đưa gã và ánh trăng sáng lòng dạ hiểm độc vào hỏa thiêu.
Này là tác phẩm tình cảm làm người đọc cảm động hả? Sở Ngọc hoài nghi mình bị lừa.
Kiềm chế phun hương thơm, Sở Ngọc nhanh chóng lướt qua nam chính công, nam chính thụ, ánh trăng sáng và vị hôn thê quan hệ thương nghiệp đột nhiên nhảy ra dây dưa, tìm được cảnh tiếp theo của thế thân.
Cuối cùng nam chính và nhà vị hôn thê xé rách mặt, nam chính công dựa vào ánh sáng nhân vật chính làm nhà người ta phá sản. Trong lúc nam chính công phát hiện ánh trăng sáng đem bí mật công ty gã cho đối thủ cạnh tranh, rốt cuộc phát hiện bộ mặt thật của ánh trăng sáng, tra ra được sự thật vụ bắt cóc lúc trước.
Biết bản thân đã oan uổng Sở Ngọc, nam chính công muốn tìm đối phương nói xin lỗi kết quả lại gặp phải vị hôn thê ghi hận muốn đụng chết mình.
Sở Ngọc lúc này đã rơi dưới đáy xã hội vì hành động của nam chính, mới hai mươi lại gầy gò xanh xao, người đầy vết thương. Trước đây cậu chỉ tự ti hèn nhát hiện tại dường như trở thành âm hồn gần đất xa trời.
Nhưng Sở Ngọc như vậy khi đối mặt với nguy hiểm vẫn quên mình cứu nam chính công khiến bản thân bị thương nặng rơi vào hôn mê. Còn nam chính chỉ bị thương nhẹ.
Sở Ngọc:...
Mẹ... nó...
Sở Ngọc cố gắng nuốt ngụm máu kẹt trong cổ họng xuống, nhịn không được nhấp hớp trà hoa hạ hỏa, kết quả vừa uống xuống lại lập tức phun ra.
Sở Ngọc bị thương nặng rốt cuộc rơi vào cảnh tàn tật mất trí nhớ, nam chính bị thương nhẹ chấn động não nhớ lại đoạn ký ức thời thiếu niên mới phát hiện trước đó gã bị thương nên ký ức rối loạn thế là nhận lầm người, ánh trăng sáng hiện tại thì ra không phải là "ánh trăng sáng" trong trí nhớ của gã. Ánh trăng sáng thật sự lại chính là Sở Ngọc luôn bị coi là thế thân!
Sở Ngọc:...
Thô tục.jpg
Sở Ngọc xác định mình chắc chắn bị người lừa, người giới thiệu tiểu thuyết cho cậu chắc chắn là muốn chọc giận cậu.
Mặc dù cuối cùng ánh trăng sáng lòng dạ hiểm độc nhận được báo ứng, Sở Ngọc cũng không có một chút cảm giác sảng khoái, bởi vì cuộc đời Sở Ngọc trong tiểu thuyết đã bị hủy, nam chính công còn buồn nôn hơn ánh trăng sáng lại không bị chút báo ứng, không chỉ thành công HE với nam chính thụ còn lừa dối Sở Ngọc đã mất trí nhớ nói rằng họ là bạn tốt.
Cuối cùng trong hôn lễ của nam chính công và nam chính thụ, Sở Ngọc ngồi xe lăn làm rể phụ thật lòng chúc phúc tình yêu của "bạn tốt", tác giả còn ca ngợi đây là cảnh đoàn viên mỹ mãn cho tất cả mọi người.
Sở Ngọc:...
Tuyệt! Nhân vật Sở Ngọc này sợ không phải là tác giả dựa vào nguyên hình kẻ thù viết ra đi, nếu không cậu thực sự không thể hiểu một người chưa từng làm chuyện xấu chỉ là tính tình vô cùng hèn nhát tự ti lại thảm như vậy, vậy thì kết cục mỹ mãn ở chỗ nào?
Hiện tại Sở Ngọc vô cùng muốn đổi cái đầu chưa đọc cuốn tiểu thuyết này ghê, đồng thời còn muốn đánh cái tên 4 tiếng trước lừa cậu xem thứ này một trận.
Cậu rót thêm hai ly trà hoa, hận không thể coi bao cát thành tên nam chính cặn bã rồi ra sức đánh mấy chục cái. Chỉ là khi nhìn đồng hộ Sở Ngọc không thể không bỏ qua suy nghĩ này, dưỡng da trước khi ngủ xong liền ép bản thân nhắm mắt ngủ giữ gìn dung nhan.
Đại khái là vì cơn tức trong bụng chưa nguôi, Sở Ngọc trong giấc mơ phát hiện mình biến thành thế thân pháo hôi đoạn bị bỏ thuốc trong tiểu thuyết.
Lúc đầu Sở Ngọc cho rằng giấc mơ này là để cậu có thể đánh người cho hả giận liền đánh tên tùy tùng đang cười dâm của nam chính một trận sảng khoái, sau đó muốn đi dạy dỗ nam chính công cặn bã.
Kết quả một hồi sau Sở Ngọc mới phát hiện có thể đây là... mộng xuân.
Triệu chứng trúng thuốc ngày càng rõ ràng, không những nhũn ra không làm được gì còn dần nóng lên, đầu óc cũng mơ màng, nhiệt độ cơ thể tăng lên khiến cơ thể dần mất khống chế vô cùng muốn tìm người tới giải tỏa.
Sở Ngọc:...
Nói như thế nào đây, giấc mơ này thật nghiêm khắc.
Sở Ngọc nghĩ thầm, mộng xuân thì mộng xuân, sao chưa có ai xuất hiện vậy? Cũng không thể để tự mình tới trong mộng đi?
Cậu choáng váng đi tới trước thang máy vừa vặn đang mở cửa, Sở Ngọc mới nhìn đã bị ánh sáng vàng chói mắt khiến bản thân lảo đảo trực tiếp đi vào lòng người đàn ông cao lớn.
Dáng người người đàn ông rất tốt, Sở Ngọc chống tay cỗ gắng đứng vững trong lòng người đàn ông lại cảm nhận được cơ bắp phập phồng dưới lớp áo sơ mi mỏng của đối phương, theo bản năng khen ngợi trong lòng.
Chờ tới khi cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt người đàn ông, lập tức cậu chỉ còn một suy nghĩ...
Oa! Chính là anh ấy!
Dung mạo Sở Ngọc vô cùng xuất sắc, có thể là vì thấy mặt bản thân hoài nên cậu dần trở thành một tên nhan khống xoi mói. Bởi vì vô cùng xoi mói nên dù Sở Ngọc có rất nhiều người theo đuổi nhưng tới nay vẫn còn là một pháp sư(2).
Trước đó cậu còn làm trong giới thời trang, bên cạnh không thiếu người đẹp. Dù cậu là gay cũng không có vấn đề khó tìm đối tượng, dù sao mười người đàn ông trong giới thời trang thì đã có chín người là gay, hơn nữa trong đó cũng không thiếu người mẫu hay ngôi sao nổi tiếng có ngoại hình xuất sắc. Nhưng Sở Ngọc vẫn không coi trọng ai.
Dáng người đẹp nhưng mặt quá nhạt nhẽo, mặt có thể miễn cưỡng nhưng dáng người quá kém, dáng người và mặt được nhưng khí chất lại không đủ tiêu chuẩn. Cũng không phải là không có người tốt trên mọi phương diện nhưng có làm thế nào cũng không chọt trúng điểm Sở Ngọc.
Tiêu chuẩn Sở Ngọc quá cao làm không ít người theo đuổi nản lòng nhưng trên thực tế ngay cả chính cậu cũng không biết rốt cuộc người có thể làm cậu hài lòng dáng vẻ ra sao, thậm chí cảm thấy có thể vĩnh viễn không gặp được người như vậy. Mãi tới khi thấy người đàn ông trước mắt, Sở Ngọc thấy gần như mỗi chỗ của đối phương đều phát triển theo thẩm mỹ của cậu...
Tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, cơ bắp và cơ thể mạnh mẽ có sức chứ không chỉ đẹp, đường viền hoàn mỹ và ngũ quan sâu sắc vẽ ra một gương mặt vô cùng xuất sắc, lạnh lùng nghiêm nghị mang theo tính hoang dã. Nhất là con ngươi sáng màu không chút nhiệt độ, chỉ đơn giản nhìn qua đã lộ ra cỗ khí thế mạnh mẽ, nhìn qua cả người anh vừa nguy hiểm vừa gợi cảm.
Sở Ngọc thấy rõ dung mạo người đàn ông đã cảm thấy giấc mơ này đáng giá. Đương nhiên chỉ sợ cậu chỉ có thể gặp được đối tượng phù hợp với thẩm mỹ của mình ở trong giấc mơ này thôi. Có thể nói là chỗ nào của đối phương cũng hợp khẩu vị của cậu, ngoại trừ...
Sợi dây chuyền vàng thô tục to bằng hai ngón tay trên cổ người đàn ông...
Cúc áo đá quý to bằng trứng chim bồ câu không có chút thiết kế đính trên áo...
Thắt lưng nạm vàng ngọc trên hông...
Cùng đồng hồ đeo tay đính đầy hột xoàn bự......
Mệt gương mặt và dáng người vô cùng tốt của đối phương, tạo hình cay mắt như vậy cũng không lộ ra vẻ đại ca chân đất ngược lại còn có loại cảm giác lộng lẫy ngoại quốc. Nhưng Sở Ngọc có yêu cầu thẩm mỹ cực cao bị mấy thứ này làm choáng váng, cơ thể lắc lư lại ngã vào lòng người đàn ông.
"... Cậu không sao chứ?"
Sở Ngọc mơ mơ màng màng nghe thấy một giọng nói từ tính trầm ấm vang lên bên tai, nghĩ thầm: A, thanh âm cũng vô cùng hợp khẩu vị, muốn ngủ.
Vẻ ngoài nhà giàu mới nổi cũng không sao, dù sao những thứ này chỉ ở bên ngoài, đến trên giường cũng phải cởi.
Sở Ngọc nghĩ như vậy cũng không trả lời người đàn ông mà dứt khoát mặc bản thân tựa vào lòng đối phương, lớn mật hỏi: "Muốn làm không?"
Người đàn ông: "..."
Người đàn ông duỗi tay ôm eo cậu, nghe nói như vậy trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông thoáng qua vẻ kinh ngạc, cánh tay cũng hơi siết chặt nhưng cũng không lên tiếng, cũng không đẩy Sở Ngọc ra.
Mặc dù không được nhận câu trả lời thuyết phục nhưng Sở Ngọc chắc chắn đối phương sẽ không từ chối, dù sao đây cũng là mộng xuân của cậu. Cậu không chút sợ hãi cọ cọ cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, sau đó còn kinh ngạc nói: "Sao tim anh lại đập nhanh thế?"
"..." Mắt người đàn ông nhìn gò má và cần cổ hồng hồng của người trong lòng mình, gương mặt không có thay đổi nhưng hầu kết hơi giật giật định nói gì đó lại thấy Sở Ngọc nhíu mày dời tầm mắt vươn tay nắm lấy dây chuyền vàng trên cổ anh, sau đó dùng sức...
"Phựt" một tiếng, dây chuyền vàng vừa to vừa nặng trực tiếp đứt gãy rơi xuống từ cổ người đàn ông.
"Như vậy thoải mái hơn." Sở Ngọc vứt dây chuyền vàng xuống sàn nhà lập tức phát ra tiếng vang nặng nề, cậu nhìn cúc áo sơ mi và thắt lưng trên người người đàn ông: "Còn có mấy cái này..."
Người đàn ông: "..."
Mắt thấy Sở Ngọc còn muốn ra tay ở những chỗ khác, sắc mặt người đàn ông rốt cuộc thay đổi, anh vội vàng bắt lấy tay cậu rồi ôm chặt người vào lòng mình.Mặc dù bị cơ thể nam tính giam cầm, Sở Ngọc vẫn có thể tìm đường khác trực tiếp dùng miệng cắn đứt nút áo của người đàn ông, rồi còn muốn cắn thêm cái thứ hai.
"..."
Đôi môi mềm mại lướt qua làn da, ánh mắt người đàn ông lập tức càng lúc càng nguy hiểm, giọng nói cũng càng trầm thấp, tay không thể không dùng thêm sức, cảnh cáo Sở Ngọc: "Đừng lộn xộn."
Giọng nói cũng không nghiêm khắc mà còn có phần bất đắc dĩ, Sở Ngọc lại cỏ vẻ như bị ủy khuất, đuôi mắt đỏ lên ngập hơi nước nhíu mày nhìn anh, giọng nói bất mãn lên án: "Tôi thật sự muốn."
Người đàn ông: "..."
Sở Ngọc không phát hiện tai người đàn ông hơi hồng hồng, hô hấp cũng dồn dập. Tác dụng của thuốc cũng ngày càng mạnh, thấy đối phương không phản ứng, cậu không thể kiềm chế khát vọng trong cơ thể liền vội vàng hôn lên hầu kết gợi cảm của người đàn ông, đồng thời khó chịu ở trong lòng: Sao một mộng xuân còn giày vò mình như thế vậy? Tôi khó chịu muốn chết sao anh không mau bắt đầu!
Thân thể người đàn ông đang bị môi lưỡi mềm mại dây dưa như nghe thấy tiếng lòng của Sở Ngọc làm cứng đờ, ánh mắt người đàn ông tối lại rốt cuộc không bị động nữa, nắm cằm Sở Ngọc mạnh mẽ hôn xuống...
Sau đó Sở Ngọc cũng không còn khó chịu gì nữa, hiệu quả "mộng xuân" này vượt xa trước kia, cơ hồ không giống như là đang nằm mơ, hơn nữa thời gian còn quá dài. Ngay từ đầu cậu cũng vì tác dụng của thuốc nên chủ động quấn lấy đối phương, lúc sau lại hận người đàn ông không thể nhanh chóng kết thúc, cậu sảng khoái tới mệt mỏi...
Rốt cuộc Sở Ngọc cũng được buông tha, trong chớp mắt cậu rơi vào giấc mộng đẹp.
Người đàn ông nhìn gương mặt đang say ngủ của thanh niên với vẻ mặt khó lường xong rồi rời khỏi phòng ngủ đi gọi điện thoại.
"Tra camera Thịnh Hằng 4 tiếng trước, nên xử lý thì xử lý."
(1) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Trong đây Sở Ngọc bị nam chính công hành hạ quá nhưng vẫn thích.
(2) Ma pháp sư: Xử nam.
Nhưng không đọc không sao, vừa đọc Sở Ngọc liền vô cùng giận dữ.
Nhân vật Sở Ngọc cùng tên với cậu trong tiểu thuyết là thế thân sau khi nam chính công không thể có ánh trăng sáng tìm tới, cậu vừa đánh không lại ánh trăng sáng trước còn thua kém nam chính thụ xuất hiện sau này, có thể nói là pháo hôi thảm nhất trong cả cuốn tiểu thuyết, không ai sánh nổi.
Gia cảnh Sở Ngọc rất nghèo, tính cách cũng tự ti hèn nhát, sau khi được nhân vật chính có điều kiện xuất sắc theo đuổi liền động tâm nhảy vào hố sâu của đối phương.
Cậu lại không biết bản thân bị người ta coi thành đồ chơi thế thân, bởi vì vô cùng tự ti nên dù nam chính công lúc lạnh lúc nóng, không tôn trọng, đám bạn của nam chính có thái độ xấu với cậu, từ đầu tới cuối Sở Ngọc vẫn luôn yêu nam chính công, hai người hoàn toàn chính là một đôi tra công tiện thụ.
Lúc sinh nhật nam chính, gã nhận lầm Sở Ngọc tới tặng quà chính là ánh trăng sáng nên biểu hiện vô cùng thất thố. Sau khi phản ứng kịp liền thẹn quá hóa giận, giận dữ nhục nhã Sở Ngọc trước mặt nhiều người. Một tên đi theo nam chính sớm thèm Sở Ngọc nhỏ dãi vẫn luôn chờ nam chính chơi chán liền muốn nếm thử mùi vị, thấy vậy lập tức cảm thấy cơ hội tới nên trực tiếp bỏ thuốc cậu.
Sau khi Sở Ngọc tỉnh lại đương nhiên bị đả kích lớn, chỉ là không hỗ là hình tượng tiện thụ tác giả đã đắp nặn ra, tâm tình cậu sụp đổ cảm thấy bản thân vô cùng bẩn thỉu càng không xứng với nam chính. Còn nam chính rõ ràng trước đó vẫn luôn ghét bỏ Sở Ngọc chỉ kêu cậu tới để tưởng nhớ người kia chứ căn bản không muốn chạm vào cậu, nhưng sau khi biết cậu bị người khác cưỡng hiếp liền tức giận, lúc tìm được Sở Ngọc đã không để ý trạng thái tinh thần sắp hỏng mất của cậu mà trực tiếp cưỡng hiếp người ta.
Sở Ngọc đọc tới đây:...?? Quỷ gì vậy?! [ông lão xem điện thoại di động trong tàu điện ngầm.jpg]
Có lẽ tác giả cũng không muốn người đọc thực sự coi nam chính là tội phạm cưỡng gian nên đoạn này đã miêu tả tâm lý rất nhiều nhầm tẩy trắng nam chính, như tuy nam chính luôn ghét bỏ Sở Ngọc kém xa ánh trăng sáng nhưng cũng không phải là không rung động trước tình cảm âm thầm trả ra của cậu, còn đã âm thầm sinh ra tình cảm nhưng không muốn thừa nhận, đối Sở Ngọc lúc lạnh lúc nóng chỉ là ngạo kiều thôi. Mãi tới khi phát hiện Sở Ngọc bị cưỡng hiếp, gã vô cùng tức giận và hối hận, lúc này nam chính công mới nhận ra thực ra mình đã sớm động tâm, muốn chiếm hữu Sở Ngọc.
Xuất phát từ ý muốn chiếm làm của riêng cộng thêm Sở Ngọc né tránh gã khiến nam chính lâm thời kích động cưỡng gian đối phương, xong chuyện cảm thấy áy náy liền trấn an và bồi thường rất nhiều cho đối phương.
Còn Sở Ngọc thế thân ngay từ đầu còn kháng cự chỉ vì trạng thái tâm lý và căng thẳng chứ thật ra cậu cũng không ghét nam chính mà còn vô cùng yêu gã, sau khi chuyện này xảy ra quan hệ giữa hai người ngày càng thân mật.
Cứ như vậy hành động của nam chính dường như không còn hãm nữa.
Chỉ là Sở Ngọc hoàn toàn không bị tác giả thuyết phục, thậm chí cậu còn muốn xuyên vào tiểu thuyết đánh nam chính vừa não tàn vừa hãm và thế thân mắc chứng Stockholm (1) một trận.
Tra công tiện thụ, không phải thế thân tiện nam chính sẽ không cặn bã. Dù sau lúc này nam chính vừa nhớ tới ánh trăng sáng vừa nhìn nam chính thụ với con mắt khác.
Quả nhiên không qua bao lâu cặn bã công đã ngày càng thân thiết với nam chính thụ.So với nam chính thụ quyến rũ và tràn ngập sức sống, Sở Ngọc dáng vẻ quê mùa còn suy nhược thần kinh dần bị nam chính chán ghét.
Nhận được tin tức ánh trăng sáng đính hôn ở nước ngoài, nam chính cuối cùng cũng quyết định bỏ xuống ánh trăng sáng, vì vậy Sở Ngọc có vài phần tương tự ánh trăng sáng bị bỏ, nam chính công và nam chính thụ ở bên nhau.
Sở Ngọc còn đắm chìm trong trạng thái thân mật đột nhiên bị nam chính chán ghét vứt bỏ, tinh thần lập tức xảy ra vấn đề ngây ngốc ngã cầu thang nhập viện.
Nam chính công quyết định tới bệnh viện nói rõ ràng với Sở Ngọc. Chỉ là sau khi lạnh lùng nói rõ sẽ không liên hệ gì với đối phương, nam chính lại bị sự si tình của cậu đối với gã làm rung động nên hai người tới một lần trong phòng bệnh sau đó biểu thị đây là lần cuối cùng.
Sở Ngọc:...???
Xin chào? Không phải anh giờ đã là bạn trai của nam chính thụ sao? Nói rõ phân giới hạn đâu? Chẳng lẽ cách thức phân rõ giới hạn với người trước chính là đánh thêm một phát sao?
Sở Ngọc lần nữa mơ màng.
Cậu mang theo vẻ mặt chấm hỏi cố gắng đọc tiếp.
Sau khi bỏ rơi Sở Ngọc, nam chính công và nam chính thụ ân ái một đoạn thời gian lại nhận được tin ánh trăng sáng về nước.
Ánh trăng sáng thực tế là hoa sen trà xanh về nước lại phát hiện nam chính công có bạn trai, không còn là vỏ xe phòng hờ của gã nữa nên đã dùng đủ loại thủ đoạn chia rẽ quan hệ nam chính công và nam chính thụ.
Cùng lúc đó ánh trăng sáng còn phát hiện Sở Ngọc thế thân, vì vậy thừa cơ bày ra kế hoạch ác độc tìm người bắt cóc mình và nam chính thụ thừa cơ hủy diệt nam chính thụ sau đó giá họa cho Sở Ngọc.
Đương nhiên cuối cùng nam chính thụ không có sao nhưng ánh trăng sáng cũng thành công được một nửa... nam chính công không có đầu óc bị ánh trăng sáng lừa gạt mấy câu đã nhận định Sở Ngọc là người chủ mưu, không điều tra cẩn thận đã tức giận đem chuyện bắt cóc ánh trăng sáng và nam chính thụ đè lên đầu Sở Ngọc nên đã tiêm ma túy vào người cậu sau đó đưa cậu cho tên ăn chơi rác rưởi có sở thích ngược đãi. Ánh trăng sáng nhận được rất nhiều sự an ủi và bồi thường còn tìm người phá hoại khuôn mặt Sở Ngọc.
Sở Ngọc thấy mình sắp mù tới nơi:... Rốt cuộc đây là yêu ma quỷ quái gì vậy?Tuy mắt thế thân thật sự bị mù và thiếu tự trọng nhưng đánh một trận cũng đã đủ, đãi ngộ như vậy quá thảm rồi.
Còn tên công cặn bã não tàn này có lẽ đánh một trận vẫn chưa đủ, vẫn là trực tiếp đưa gã và ánh trăng sáng lòng dạ hiểm độc vào hỏa thiêu.
Này là tác phẩm tình cảm làm người đọc cảm động hả? Sở Ngọc hoài nghi mình bị lừa.
Kiềm chế phun hương thơm, Sở Ngọc nhanh chóng lướt qua nam chính công, nam chính thụ, ánh trăng sáng và vị hôn thê quan hệ thương nghiệp đột nhiên nhảy ra dây dưa, tìm được cảnh tiếp theo của thế thân.
Cuối cùng nam chính và nhà vị hôn thê xé rách mặt, nam chính công dựa vào ánh sáng nhân vật chính làm nhà người ta phá sản. Trong lúc nam chính công phát hiện ánh trăng sáng đem bí mật công ty gã cho đối thủ cạnh tranh, rốt cuộc phát hiện bộ mặt thật của ánh trăng sáng, tra ra được sự thật vụ bắt cóc lúc trước.
Biết bản thân đã oan uổng Sở Ngọc, nam chính công muốn tìm đối phương nói xin lỗi kết quả lại gặp phải vị hôn thê ghi hận muốn đụng chết mình.
Sở Ngọc lúc này đã rơi dưới đáy xã hội vì hành động của nam chính, mới hai mươi lại gầy gò xanh xao, người đầy vết thương. Trước đây cậu chỉ tự ti hèn nhát hiện tại dường như trở thành âm hồn gần đất xa trời.
Nhưng Sở Ngọc như vậy khi đối mặt với nguy hiểm vẫn quên mình cứu nam chính công khiến bản thân bị thương nặng rơi vào hôn mê. Còn nam chính chỉ bị thương nhẹ.
Sở Ngọc:...
Mẹ... nó...
Sở Ngọc cố gắng nuốt ngụm máu kẹt trong cổ họng xuống, nhịn không được nhấp hớp trà hoa hạ hỏa, kết quả vừa uống xuống lại lập tức phun ra.
Sở Ngọc bị thương nặng rốt cuộc rơi vào cảnh tàn tật mất trí nhớ, nam chính bị thương nhẹ chấn động não nhớ lại đoạn ký ức thời thiếu niên mới phát hiện trước đó gã bị thương nên ký ức rối loạn thế là nhận lầm người, ánh trăng sáng hiện tại thì ra không phải là "ánh trăng sáng" trong trí nhớ của gã. Ánh trăng sáng thật sự lại chính là Sở Ngọc luôn bị coi là thế thân!
Sở Ngọc:...
Thô tục.jpg
Sở Ngọc xác định mình chắc chắn bị người lừa, người giới thiệu tiểu thuyết cho cậu chắc chắn là muốn chọc giận cậu.
Mặc dù cuối cùng ánh trăng sáng lòng dạ hiểm độc nhận được báo ứng, Sở Ngọc cũng không có một chút cảm giác sảng khoái, bởi vì cuộc đời Sở Ngọc trong tiểu thuyết đã bị hủy, nam chính công còn buồn nôn hơn ánh trăng sáng lại không bị chút báo ứng, không chỉ thành công HE với nam chính thụ còn lừa dối Sở Ngọc đã mất trí nhớ nói rằng họ là bạn tốt.
Cuối cùng trong hôn lễ của nam chính công và nam chính thụ, Sở Ngọc ngồi xe lăn làm rể phụ thật lòng chúc phúc tình yêu của "bạn tốt", tác giả còn ca ngợi đây là cảnh đoàn viên mỹ mãn cho tất cả mọi người.
Sở Ngọc:...
Tuyệt! Nhân vật Sở Ngọc này sợ không phải là tác giả dựa vào nguyên hình kẻ thù viết ra đi, nếu không cậu thực sự không thể hiểu một người chưa từng làm chuyện xấu chỉ là tính tình vô cùng hèn nhát tự ti lại thảm như vậy, vậy thì kết cục mỹ mãn ở chỗ nào?
Hiện tại Sở Ngọc vô cùng muốn đổi cái đầu chưa đọc cuốn tiểu thuyết này ghê, đồng thời còn muốn đánh cái tên 4 tiếng trước lừa cậu xem thứ này một trận.
Cậu rót thêm hai ly trà hoa, hận không thể coi bao cát thành tên nam chính cặn bã rồi ra sức đánh mấy chục cái. Chỉ là khi nhìn đồng hộ Sở Ngọc không thể không bỏ qua suy nghĩ này, dưỡng da trước khi ngủ xong liền ép bản thân nhắm mắt ngủ giữ gìn dung nhan.
Đại khái là vì cơn tức trong bụng chưa nguôi, Sở Ngọc trong giấc mơ phát hiện mình biến thành thế thân pháo hôi đoạn bị bỏ thuốc trong tiểu thuyết.
Lúc đầu Sở Ngọc cho rằng giấc mơ này là để cậu có thể đánh người cho hả giận liền đánh tên tùy tùng đang cười dâm của nam chính một trận sảng khoái, sau đó muốn đi dạy dỗ nam chính công cặn bã.
Kết quả một hồi sau Sở Ngọc mới phát hiện có thể đây là... mộng xuân.
Triệu chứng trúng thuốc ngày càng rõ ràng, không những nhũn ra không làm được gì còn dần nóng lên, đầu óc cũng mơ màng, nhiệt độ cơ thể tăng lên khiến cơ thể dần mất khống chế vô cùng muốn tìm người tới giải tỏa.
Sở Ngọc:...
Nói như thế nào đây, giấc mơ này thật nghiêm khắc.
Sở Ngọc nghĩ thầm, mộng xuân thì mộng xuân, sao chưa có ai xuất hiện vậy? Cũng không thể để tự mình tới trong mộng đi?
Cậu choáng váng đi tới trước thang máy vừa vặn đang mở cửa, Sở Ngọc mới nhìn đã bị ánh sáng vàng chói mắt khiến bản thân lảo đảo trực tiếp đi vào lòng người đàn ông cao lớn.
Dáng người người đàn ông rất tốt, Sở Ngọc chống tay cỗ gắng đứng vững trong lòng người đàn ông lại cảm nhận được cơ bắp phập phồng dưới lớp áo sơ mi mỏng của đối phương, theo bản năng khen ngợi trong lòng.
Chờ tới khi cậu ngẩng đầu nhìn gương mặt người đàn ông, lập tức cậu chỉ còn một suy nghĩ...
Oa! Chính là anh ấy!
Dung mạo Sở Ngọc vô cùng xuất sắc, có thể là vì thấy mặt bản thân hoài nên cậu dần trở thành một tên nhan khống xoi mói. Bởi vì vô cùng xoi mói nên dù Sở Ngọc có rất nhiều người theo đuổi nhưng tới nay vẫn còn là một pháp sư(2).
Trước đó cậu còn làm trong giới thời trang, bên cạnh không thiếu người đẹp. Dù cậu là gay cũng không có vấn đề khó tìm đối tượng, dù sao mười người đàn ông trong giới thời trang thì đã có chín người là gay, hơn nữa trong đó cũng không thiếu người mẫu hay ngôi sao nổi tiếng có ngoại hình xuất sắc. Nhưng Sở Ngọc vẫn không coi trọng ai.
Dáng người đẹp nhưng mặt quá nhạt nhẽo, mặt có thể miễn cưỡng nhưng dáng người quá kém, dáng người và mặt được nhưng khí chất lại không đủ tiêu chuẩn. Cũng không phải là không có người tốt trên mọi phương diện nhưng có làm thế nào cũng không chọt trúng điểm Sở Ngọc.
Tiêu chuẩn Sở Ngọc quá cao làm không ít người theo đuổi nản lòng nhưng trên thực tế ngay cả chính cậu cũng không biết rốt cuộc người có thể làm cậu hài lòng dáng vẻ ra sao, thậm chí cảm thấy có thể vĩnh viễn không gặp được người như vậy. Mãi tới khi thấy người đàn ông trước mắt, Sở Ngọc thấy gần như mỗi chỗ của đối phương đều phát triển theo thẩm mỹ của cậu...
Tỉ lệ dáng người hoàn mỹ, cơ bắp và cơ thể mạnh mẽ có sức chứ không chỉ đẹp, đường viền hoàn mỹ và ngũ quan sâu sắc vẽ ra một gương mặt vô cùng xuất sắc, lạnh lùng nghiêm nghị mang theo tính hoang dã. Nhất là con ngươi sáng màu không chút nhiệt độ, chỉ đơn giản nhìn qua đã lộ ra cỗ khí thế mạnh mẽ, nhìn qua cả người anh vừa nguy hiểm vừa gợi cảm.
Sở Ngọc thấy rõ dung mạo người đàn ông đã cảm thấy giấc mơ này đáng giá. Đương nhiên chỉ sợ cậu chỉ có thể gặp được đối tượng phù hợp với thẩm mỹ của mình ở trong giấc mơ này thôi. Có thể nói là chỗ nào của đối phương cũng hợp khẩu vị của cậu, ngoại trừ...
Sợi dây chuyền vàng thô tục to bằng hai ngón tay trên cổ người đàn ông...
Cúc áo đá quý to bằng trứng chim bồ câu không có chút thiết kế đính trên áo...
Thắt lưng nạm vàng ngọc trên hông...
Cùng đồng hồ đeo tay đính đầy hột xoàn bự......
Mệt gương mặt và dáng người vô cùng tốt của đối phương, tạo hình cay mắt như vậy cũng không lộ ra vẻ đại ca chân đất ngược lại còn có loại cảm giác lộng lẫy ngoại quốc. Nhưng Sở Ngọc có yêu cầu thẩm mỹ cực cao bị mấy thứ này làm choáng váng, cơ thể lắc lư lại ngã vào lòng người đàn ông.
"... Cậu không sao chứ?"
Sở Ngọc mơ mơ màng màng nghe thấy một giọng nói từ tính trầm ấm vang lên bên tai, nghĩ thầm: A, thanh âm cũng vô cùng hợp khẩu vị, muốn ngủ.
Vẻ ngoài nhà giàu mới nổi cũng không sao, dù sao những thứ này chỉ ở bên ngoài, đến trên giường cũng phải cởi.
Sở Ngọc nghĩ như vậy cũng không trả lời người đàn ông mà dứt khoát mặc bản thân tựa vào lòng đối phương, lớn mật hỏi: "Muốn làm không?"
Người đàn ông: "..."
Người đàn ông duỗi tay ôm eo cậu, nghe nói như vậy trên gương mặt tuấn tú của người đàn ông thoáng qua vẻ kinh ngạc, cánh tay cũng hơi siết chặt nhưng cũng không lên tiếng, cũng không đẩy Sở Ngọc ra.
Mặc dù không được nhận câu trả lời thuyết phục nhưng Sở Ngọc chắc chắn đối phương sẽ không từ chối, dù sao đây cũng là mộng xuân của cậu. Cậu không chút sợ hãi cọ cọ cơ ngực rắn chắc của người đàn ông, sau đó còn kinh ngạc nói: "Sao tim anh lại đập nhanh thế?"
"..." Mắt người đàn ông nhìn gò má và cần cổ hồng hồng của người trong lòng mình, gương mặt không có thay đổi nhưng hầu kết hơi giật giật định nói gì đó lại thấy Sở Ngọc nhíu mày dời tầm mắt vươn tay nắm lấy dây chuyền vàng trên cổ anh, sau đó dùng sức...
"Phựt" một tiếng, dây chuyền vàng vừa to vừa nặng trực tiếp đứt gãy rơi xuống từ cổ người đàn ông.
"Như vậy thoải mái hơn." Sở Ngọc vứt dây chuyền vàng xuống sàn nhà lập tức phát ra tiếng vang nặng nề, cậu nhìn cúc áo sơ mi và thắt lưng trên người người đàn ông: "Còn có mấy cái này..."
Người đàn ông: "..."
Mắt thấy Sở Ngọc còn muốn ra tay ở những chỗ khác, sắc mặt người đàn ông rốt cuộc thay đổi, anh vội vàng bắt lấy tay cậu rồi ôm chặt người vào lòng mình.Mặc dù bị cơ thể nam tính giam cầm, Sở Ngọc vẫn có thể tìm đường khác trực tiếp dùng miệng cắn đứt nút áo của người đàn ông, rồi còn muốn cắn thêm cái thứ hai.
"..."
Đôi môi mềm mại lướt qua làn da, ánh mắt người đàn ông lập tức càng lúc càng nguy hiểm, giọng nói cũng càng trầm thấp, tay không thể không dùng thêm sức, cảnh cáo Sở Ngọc: "Đừng lộn xộn."
Giọng nói cũng không nghiêm khắc mà còn có phần bất đắc dĩ, Sở Ngọc lại cỏ vẻ như bị ủy khuất, đuôi mắt đỏ lên ngập hơi nước nhíu mày nhìn anh, giọng nói bất mãn lên án: "Tôi thật sự muốn."
Người đàn ông: "..."
Sở Ngọc không phát hiện tai người đàn ông hơi hồng hồng, hô hấp cũng dồn dập. Tác dụng của thuốc cũng ngày càng mạnh, thấy đối phương không phản ứng, cậu không thể kiềm chế khát vọng trong cơ thể liền vội vàng hôn lên hầu kết gợi cảm của người đàn ông, đồng thời khó chịu ở trong lòng: Sao một mộng xuân còn giày vò mình như thế vậy? Tôi khó chịu muốn chết sao anh không mau bắt đầu!
Thân thể người đàn ông đang bị môi lưỡi mềm mại dây dưa như nghe thấy tiếng lòng của Sở Ngọc làm cứng đờ, ánh mắt người đàn ông tối lại rốt cuộc không bị động nữa, nắm cằm Sở Ngọc mạnh mẽ hôn xuống...
Sau đó Sở Ngọc cũng không còn khó chịu gì nữa, hiệu quả "mộng xuân" này vượt xa trước kia, cơ hồ không giống như là đang nằm mơ, hơn nữa thời gian còn quá dài. Ngay từ đầu cậu cũng vì tác dụng của thuốc nên chủ động quấn lấy đối phương, lúc sau lại hận người đàn ông không thể nhanh chóng kết thúc, cậu sảng khoái tới mệt mỏi...
Rốt cuộc Sở Ngọc cũng được buông tha, trong chớp mắt cậu rơi vào giấc mộng đẹp.
Người đàn ông nhìn gương mặt đang say ngủ của thanh niên với vẻ mặt khó lường xong rồi rời khỏi phòng ngủ đi gọi điện thoại.
"Tra camera Thịnh Hằng 4 tiếng trước, nên xử lý thì xử lý."
(1) Hội chứng Stockholm hay quan hệ bắt cóc là thuật ngữ mô tả một loạt những trạng thái tâm lý, trong đó con tin lâu ngày chuyển từ cảm giác sợ hãi, căm ghét sang quý mến, đồng cảm, có thể tới mức bảo vệ và phát triển phẩm chất xấu của kẻ bắt cóc. Trong đây Sở Ngọc bị nam chính công hành hạ quá nhưng vẫn thích.
(2) Ma pháp sư: Xử nam.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất