Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con

Chương 16

Trước Sau
Sở Ngọc cũng không biết Thời Húc Trạch não bổ tới cậu sắp trở thành em trai tương lai của đối phương, không có nhân tố đáng ghét Triệu Thái Lâm cậu lại trò chuyện với Thời Tranh một lúc, lúc về khẩn cấp chuẩn bị quà cho Thời Tranh nên đã ném mấy chuyện khác ra sau ót.

Lần này Sở Ngọc nhận giáo huấn lần trước, cậu không vẽ theo hồi ức ám muội đó nữa mà là lấy dáng vẻ lần thứ hai gặp Thời Tranh đặt trong cảnh tượng ảo.

Khí chất Thời Tranh vô cùng nổi bật, rất có uy thế thân ở địa vị cao đồng thời ngoại hình vô cùng tốt, trong con ngươi Sở Ngọc thấy vừa nguy hiểm vừa rất có sức hấp dẫn, vì vậy Sở Ngọc không nhịn được vẽ một cái ngai vàng cao cao tại thượng cho anh, tư thế người ngồi trên ngai vàng vừa tùy ý lười biếng nhưng thần thái và ánh mắt hoàn toàn lộ ra sự nguy hiểm và kiểm soát tuyệt đối

Nhớ đến phong cách sáng lấp lánh thổ hào Thời Tranh thích, vừa vặn đề tài cũng thích hợp, Sở Ngọc đặc biệt nạm vàng khắc ngọc lên vương tọa và bối cảnh. Còn có quần áo của người trong bức tranh, Sở Ngọc tràn đầy cảm hứng sáng tác thiết kế cho anh một bộ lễ phục tinh xảo lộng lẫy. Chiếc áo choàng lớn màu trắng ngăn lại sự chói lóa vàng bạc châu báu mang tới, ngoại hình nhân vật hoàn mỹ cũng làm cho những chi tiết phức tạp và hoa văn không nổi bật hơn nhân vật chính, làm cho nhân vật càng cao quý như một vị thần.

Sở Ngọc là một nhan khống, đối với Thời Tranh hoàn toàn phù hợp với thẩm mỹ của cậu, dù là vẽ tranh hay thiết kế quần áo cho anh, cậu đều tràn đầy nhiệt tình. Hơn nữa đi theo phong cách hoa lệ, chi tiết bức họa vô cùng nhiều, khối lượng công việc vô cùng lớn. Lần đầu tiên Sở Ngọc thức đêm, một lần hoàn thành chỉnh sửa cả bức tranh mới hài lòng ngưng bút.

Quả nhiên chiều hôm sau Thời Tranh về nước, Sở Ngọc cầm lấy món quà tối qua khẩn cấp làm đi ra rồi được Thời Tranh đón đi xem sư tử con.

Thời Tranh ở trên đảo nhỏ ngoài Hải Thành có miếng đất lớn nên định thả sư tử con nuôi ở đó, môi trường và độ lớn rất phù hợp, chỉ là cách trung tâm thành phố hơi xa, mất ba tiếng ngồi xe rồi ngồi thuyền.

Chỉ là Sở Ngọc cảm thấy tốt hơn nuôi ở nhà vừa rụng lông vừa có mùi phưn, còn Thời Tranh càng không để ý chút này, anh còn ước gì Sở Ngọc ngại xa ít tới mấy lần.

Mắt thấy Sở Ngọc sờ sư tử sờ tới vui vẻ, Thời Tranh lại cảm thấy có chút hối hận vì đã mang hai con từ Châu Phi về.

Hai con sư tử con mới lớn cỡ cánh tay Sở Ngọc, bế lên cũng không nhẹ, lông thú con rất mềm, cảm xúc dưới tay không mềm mịn như mèo nhưng cũng có một phen thú vị khác. Hơn nữa ngoan một cách bất ngờ, mặc cho Sở Ngọc xoa xoa bóp bóp, hoàn toàn không phản kháng, cũng không có dùng miệng hay móng vuốt quơ quơ lung tung.

"Sao lại ngoan như vậy?" Sở Ngọc hỏi: "Có phải anh kêu người huấn luyện? Sẽ không dùng loại thuốc xấu gì đó đúng không?"

"Không có..." Thời Tranh do dự nói: "Thực ra các động vật bình thường mỗi lần thấy tôi đều sẽ ngoan."

"Hử? Thật?" Sở Ngọc kinh ngạc nhướng mày giao hai con sư tử nhỏ đã sờ đủ cho nhân viên chăn nuôi thả vào chỗ nuôi, chỉ thấy bọn nó lập tức di chuyển bốn cái chân ngắn xông thật nhanh về hướng ngược với Thời Tranh, như phía sau có hồng thủy mãnh thú.

Sở Ngọc thấy vậy hơi kinh ngạc, lập tức muốn thí nghiệm Thời Tranh với các động vật khác, tiếc là trên đảo không tìm thấy được động vật nào khác có thể quan sát, Sở Ngọc chỉ có thể tạm thời bỏ đi suy nghĩ trong đầu.

Xem xong sư tử con Thời Tranh cho cậu, Sở Ngọc lấy món quà mình đã chuẩn bị ra: "Đây là tranh tôi vẽ, đặc biệt thiết kế cho anh, vì vẽ nó mà tôi còn thức đêm đó. Mặc dù không có đặc biệt như sư tử con, nhưng tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, anh xem xem có thích không?"

Sở Ngọc: "Không thích thì cứ nói thẳng ra, chỉ là tranh tôi vẽ tuyệt đối cực kỳ đẹp, nếu không thích, vậy chắc chắn thẩm mỹ của anh có vấn đề."



Thời Tranh: "..."

Thời Tranh vốn không ôm mong đợi gì, dù sao theo như anh biết thì trước đây Sở Ngọc căn bản không biết vẽ, nhưng sau khi thấy rõ bức tranh Sở Ngọc đưa cho anh, Thời Tranh lập tức kinh hãi.

Thời Tranh không phải là người có tế bào nghệ thuật. anh hoàn toàn không có cách nào thưởng thức mấy bức tranh bán đấu giá với giá trên trời, ở trong mắt anh nó còn kém hơn một cục vàng bình thường. Nhưng bức tranh này của Sở Ngọc, liếc qua đã chọt trúng thẩm mỹ của anh.

Cảnh tượng đầy loại vàng bạc châu báu sáng lấp lánh, mà nhân vật chính trong bức tranh này chính là anh, hiển nhiên toàn bộ vàng bạc châu báu này đều thuộc về anh. Bức tranh của Sở Ngọc rất chân thật, cho nên Thời Tranh chỉ nhìn bức tranh này đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Hơn nữa Thời Tranh còn có cảm giác khó diễn tả, cùng là vàng, đống Sở Ngọc vẽ lại đẹp hơn đống trong nhà kho của anh. Nhất là quần áo trên người, cùng là đính đầy vàng ngọc đá quý, nhưng của Sở Ngọc không chỉ không thua độ lóe sáng so với quần áo anh thường mặc mà còn nổi bật sang trọng hơn rất nhiều.

"... Rất đẹp." Thời Tranh kinh hãi chốc lát, nghèo từ ngữ nói: "Cậu vẽ rất đẹp."

Sở Ngọc nghe vậy tự đắc nhướng mày: "Đó là đương nhiên, đó giờ tôi vẽ tranh chưa có ai nói xấu cả."

Thời Tranh muốn hỏi kỹ năng vẽ tranh của cậu từ đâu tới, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nuốt lời xuống, tỏ vẻ muốn làm một cái khung riêng rồi treo lên ở nhà Ngự Hưng Hoa Phủ họ sắp dọn tới.

Sở Ngọc: "... Có thể làm từ vàng ròng khắc đá quý, nhưng có thể để tôi chọn kiểu khung không?"

Thời Tranh: "... Được."

Biệt thự trên đảo đã tân trang, hai người nhận quà xong dứt khoát nghỉ ngơi ở đây mấy ngày, chờ bên Ngự Hưng Hoa Phủ sửa sang xong mới đi.

Đảo tuy không lớn nhưng phong cảnh và bãi biển rất đẹp, bữa tối Sở Ngọc đề nghị ra bãi biển làm tiệc BBQ, vừa ngắm biển vừa ăn hải sản thịt nướng.

Thời Tranh đương nhiên không có ý kiến, trợ lý Hà Dược toàn năng nhanh chóng kêu người đưa tới đủ loại nguyên liệu nấu ăn, Sở Ngọc lấy một miếng cá ngừ đại dương tươi mới ra, đang định thể hiện kỹ năng dùng dao của mình cho Thời Tranh, đã thấy anh ra tay trước một bước, giơ tay chém xuống một miếng cá ngừ khác, cắt cắt cắt ra mấy lát cá mỏng sáng lấp lánh như cánh ve sầu, động tác cực nhanh.

Sở Ngọc lập tức kinh ngạc: "Anh biết nấu ăn sao?"

Thời Tranh: "... Không có, tôi chỉ biết nướng thịt, còn nấu lẩu."

Vừa nói Thời Tranh lại thái một khối thịt bò, thoạt nhìn rất thuần thục. Chính là nhìn thế nào cũng không thấy anh giống như là người đứng bếp, dáng vẻ thái thức ăn một cách điêu luyện luôn khiến người ta cảm thấy có chỗ nào sai sai.

Sở Ngọc bật cười: "Sao anh giống tôi vậy? Kỹ năng thái thức ăn của tôi còn tạm được, nhưng không biết nấu cơm, nhiều lắm là nấu mì làm salad. Món ăn duy nhất có thể làm chỉ có nướng thịt và lẩu."



Cậu nói xong cầm dao vẽ mấy đường trên miếng cá, nói: "Không thì chúng ta so tài đi? Xem ai thái nhanh hơn mỏng hơn."

Sở Ngọc nhìn Thời Tranh, cong môi nói: "Người chiến thắng có thể đưa ra một yêu cầu vào tối nay, sao?"

"..." Thời Tranh ngẩn người, ý thức được "yêu cầu vào tối nay" của Sở Ngọc là chỉ cái gì, lập tức cổ họng căng thẳng, lúc mở miệng thanh âm khàn khàn không dễ phát hiện: "So như thế nào?"

Sở Ngọc suy nghĩ một chút: "Không thì trong vòng năm phút thái một miếng như vậy, ai thái mỏng hơn đẹp hơn người đó thắng?"

Thời Tranh gật đầu: "Được."

Vì vậy các nhân viên bên cạnh làm trọng tài và ghi lại toàn bộ quá trình, thi đấu nhanh chóng bắt đầu.

Sở Ngọc luyện võ từ nhỏ, cũng từng chơi với đao, tự nhận phần thắng tương đối lớn. Chỉ là cơ thể hiện tại dù sao không đạt được trình độ trước kia, cũng coi như là nhường Thời Tranh. Hơn nữa kỹ thuật thái của Thời Tranh lần nữa ngoài dự đoán của Sở Ngọc, so với lúc nãy nhanh hơn không ít, cuối cùng tốc độ hoàn thành nhanh hơn Sở Ngọc một chút.

Đương nhiên Sở Ngọc cũng hoàn thành trong năm phút quy định, sau khi thái xong, sống dao của cậu đè xuống, mũi dao khéo léo vẽ một vòng tròn tạo hình cuối cùng.

Sau khi cuộc tranh tài kết thúc là tới phân đoạn chấm điểm, nhóm trọng tài do dự nhìn ông chủ Thời Tranh nắm giữ tiền lương của bọn họ, cuối cùng vẫn theo lương tâm bỏ phiếu cho Sở Ngọc.Không có cách nào, Sở Ngọc xắt đẹp hơn của Thời Tranh nhiều. Dù hai bên thịt cá đã trong suốt mỏng như tờ giấy, nhưng Sở Ngọc cố ý tạo hình, tầng tầng miếng cá mở ra như một bông hoa kiều diễm ướt át, trông ngon và đẹp mắt. Còn Thời Tranh không có chút thẩm mỹ, chỉ là cắt bình

thường để đó, kích thước vết cắt chỉnh tề nhưng hiệu quả thị giác thua tác phẩm của Sở Ngọc nhiều.

Độ dày hai bên không khác biệt lắm nhưng độ đẹp mắt, không nghi ngờ chút nào Thời Tranh lập tức bị loại.

Thời Tranh không nhận được một phiếu: "..."

Sở Ngọc thấy vậy lập tức bật cười, an ủi anh: "Không sao, anh xắt đã rất đẹp. Nhưng tôi từng luyện dao, phương diện này có ưu thế hơn." Sở Ngọc chưa từng học nấu ăn chỉ là thấy hứng thú

với các loại hoạt động trang trí thức ăn nên từng luyện qua kỹ năng xắt thức ăn.

Tuy vốn cho là mình sẽ thắng nhưng Sở Ngọc chưa nghĩ ra yêu cầu gì. Cậu vừa cùng Thời Tranh bắt tay vào nướng vừa thuận miệng nói: "Nói tới tôi cũng không biết nên đưa yêu cầu gì đâu, tôi phải suy nghĩ thật kỹ..."

Thời Tranh: "..." Anh đã sớm nghĩ ra yêu cầu, sao bản thân lại không thắng chứ! Thời Tranh không khỏi thầm hận trong lòng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau