Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Thế Thân Ta Mang Thai Nhãi Con
Chương 17
Nướng BBQ là món ăn ngon dễ làm, chỉ cần chú ý đừng nướng khét, cho thêm đủ loại gia vị là được rồi.
Tuy đậm vị chút nhưng ngon, là một trong những món Sở Ngọc thích ăn nhất. Tuy cậu không dám ăn nhiều vì sợ mụn, nhưng lần này hiếm khi tự mình nướng, hơn nữa nguyên liệu đều là loại đứng đầu, Sở Ngọc quyết định phóng túng bản thân một lần.
Thời Tranh nhìn ngoại hình Sở ngọc gầy yếu, hơn nữa đẹp tới mang theo khí chất tiên nhân không dính khói lửa. Vì vậy lúc đầu nướng không ít xiên rau củ cho cậu. Kết quả phát hiện Sở
Ngọc tưởng không thể ăn vậy mà là động vật ăn thịt không hơn không kém, cơ bản không có đụng tới xiên rau củ anh đưa qua mà chỉ chuyên chú ăn thịt, hơn nữa càng thích thịt nướng càng mặn càng tốt, không thích hải sản vị nhạt.
Khẩu vị giống anh y như đúc.
Thời Tranh vừa ngạc nhiên vừa không hiểu sao lại vui vẻ, càng cảm thấy mình không nhận sai, Sở Ngọc chính là người anh muốn tìm.
Thời Tranh tâm trạng tốt yên lặng nhận công việc nướng nhiều thịt nướng hơn, hơn phân nửa thịt nướng đều đút cho Sở Ngọc.
"A, tay nghề nướng thịt của anh thật lợi hại." Sở Ngọc nếm xong lập tức mở to mắt, nhịn không được khen ngợi: "Còn làm ngon hơn nhà hàng."
Thời Tranh khiêm tốn: "Chỉ là bình thường làm nhiều thôi."
Sức ăn của anh rất lớn, cũng không thích người khác xâm nhập vào địa bàn của mình, vì vậy anh thường kêu Hà Dược gọi món bên ngoài, đôi khi không muốn ăn ngoài thì sẽ tự mình nướng thịt hoặc nấu lẩu, ngon còn dễ nấu, hơn nữa số lượng nhiều có thể đảm bảo no.
Chỉ là lần này ăn đồ nướng với Sở Ngọc, Thời Tranh cố ý khắc chế cơn thèm ăn vì hình tượng của mình nên tốc độ ăn cũng chậm hơn nhiều, Sở Ngọc ăn xong anh cũng buông xuống.
Sở Ngọc chú ý tới động tác của anh, hỏi: "Anh ăn no chưa?"
Sở Ngọc hơi nghi ngờ, cậu vì luyện võ nên sức ăn tương đối lớn, đối với người bình thường ăn như Thời Tranh mà nói chắc chắn rất no, nhưng đối phương dừng theo mình, lại giống như phối hợp với cậu chủ động ngừng ăn.
"Lời hôm qua tôi nói với anh, anh vẫn còn nhớ đúng không?" Sở Ngọc nhíu mày nhìn Thời Tranh, cậu nhìn lướt qua nguyên liệu nấu ăn còn dư lại nói: "Không thì anh ăn thêm chút nữa đi, những xiên rau củ kia đã nướng, không thể lãng phí."
Thời Tranh: "... Được."
Thời Tranh nghe vậy cảm thấy hình như Sở Ngọc đã biết rõ chân tướng, không khỏi chột dạ, không dám nói còn dư lại có thể đưa cho nhân viên ăn, ngoan ngoãn nuốt hết rau củ mình không thích xuống bụng.
Ăn xong Thời Tranh bắt đầu chờ mong "yêu cầu vào buổi tối", nhưng Sở Ngọc lại như đã quên chuyện này vậy, lại chạy đi sờ sư tử.
Buổi tối của hai sư tử con là thịt băm kèm dịch dinh dưỡng bên trong, Sở Ngọc tới bọn nó cũng chỉ lo ăn không ngẩng đầu.
"Đây là thịt trâu rừng tươi từ Châu Phi được vận chuyển qua đường hàng không, sau đó kết hợp với các loại thịt như thịt linh dương, thịt ngựa vằn, đều là thịt thú rừng tươi mới, tận lực cho chúng ăn như lúc sinh hoạt ở ngoài hoang dã." Nhân viên chăn nuôi giới thiệu cho Sở Ngọc.
Sở Ngọc: "..." Quá đốt tiền rồi đi.
Quà tặng này của Thời Tranh không khỏi quá quý rồi, mặc dù cậu cực tự tin giá trị bức tranh của mình, nhưng so sánh vậy vẫn có loại cảm giác Thời Tranh bị thua thiệt hơn nhiều...
Dù sao cũng sống thử, không phải quan hệ có thể tùy tiện xài tiền đối phương. Sở Ngọc sờ sư tử con ăn uống no đủ nghĩ thầm.
Vì ít chiếm tiện nghi của đối phương, Sở Ngọc sờ sư tử xong đi về nói với Thời Tranh: "Tôi còn chưa nghĩ ra yêu cầu gì, không thì cho anh cơ hội này đi?"
"... Cho tôi?" Thời Tranh nghe thấy gương mặt không còn bình tĩnh như thường nữa: "Ý là cho tôi nói yêu cầu với cậu sao?"
Sở Ngọc gật đầu: "Đúng, anh nói." Này miễn cưỡng coi như là bồi thường đi.
Sở Ngọc: "Anh muốn tôi làm gì?"
"..." Thời Tranh không biết suy nghĩ của Sở Ngọc, anh chỉ biết lúc mình nghe vậy tim đập nhanh tới mức vọt lên 108, cổ họng giựt giựt, anh nhìn Sở Ngọc: "Tôi muốn... khụ, ra ngoài biển... có thể chứ?"
"Hử?" Sở Ngọc hơi bất ngờ nhíu mày.
Thì ra Thời Tranh thích làm việc đó ở ngoài trời? Thật là hoang dã. Chỉ là...
"Được thôi." Sở Ngọc cười đáp. Dù sao cũng đang ở trên đảo, xong trận những người khác cũng không thấy, đối diện trực tiếp bầu trời sao cùng biển rộng, nghĩ lại hình như cũng không tệ.
- ---
Bầu trời đêm xanh thẳm, bãi cát mịn, gió biển ẩm ướt, tiếng sóng biển nối tiếp hết đợt này tới đợt khác, còn có thủy triều nhẹ nhàng dâng lên...
Sở Ngọc lần đầu tiên nếm thử màn trời chiếu đất như này, hoàn cảnh xa xăm trống trải lại ám muội, cảm thấy quả nhiên rất kích thích. Thời Tranh cũng đặc biệt kích động, động tác như sóng biển vậy, dịu dàng lại kịch liệt khiến Sở Ngọc cảm giác mình gần như muốn hòa tan vào trong
nước biển, ý loạn tình mê như lúc trước trúng thuốc vậy.
Sở Ngọc nắm chặt mặt cát nhưng đột nhiên cảm thấy mình sờ tới thứ gì đó lạnh lẽo trơn trượt...
"!" Sở Ngọc cả kinh, mở to mắt nói với Thời Tranh: "Hình... Hình như tôi sờ tới một con cá?"
Thời Tranh: "..."
"Hình như còn không nhỏ... chỗ nước cạn này cũng có cá chạy tới?" Sở Ngọc nghiêng đầu xem, nỗ lực tìm cái tên cọ qua tay cậu ở trong nước biển, nhưng không phát hiện gì hết.
Thời Tranh: "... Có lẽ là chạy mất."
Anh lặng lẽ chặn tầm nhìn của Sở Ngọc, nhờ bóng đêm che giấu bản thân cứng nhắc cùng cái đuôi màu đen giấu ở phía sau.
Sở Ngọc cũng không nghĩ nhiều, tìm không được thì thôi. Sau đó không biết vì sao Thời Tranh càng thêm ra sức, cậu hoàn toàn không rảnh quan tâm gì hết, cuối cùng mơ màng được đối phương ôm về.
Thời Tranh sớm đuổi hết nhân viên đi, Sở Ngọc cũng mệt tới gần như không mở mắt ra nỗi, nên anh có thể thuận lợi mang theo cái đuôi không thu về được về biệt thự.
Thời Tranh tắm cho Sở Ngọc xong ôm người lên giường, sau đó đau đầu với cái đuôi không chịu nghe lời trong phòng tắm.
Không ai biết thật ra Thời Tranh không phải là người mà là một con Rồng Quỷ. Loại có cánh có đuôi, biết bay biết ma pháp.
Rồng Quỷ có thể biến thành người, chỉ cần vượt qua kỳ thú con là có thể biến thành người, đến kỳ thành niên có thể thoải mái chuyển đổi giữa người và rồng. Chỉ có kỳ trưởng thành tương đương với loài người ở tuổi dậy thì sẽ khó kiểm soát cơ thể của mình, dễ xuất hiện đủ loại tình huống thân người có cánh hay đuôi rồng.
Chỉ là Thời Tranh không còn ở trong kỳ tuổi dậy thì, thực ra anh đã sớm thành niên, chỉ là cơ thể này không phải cơ thể vốn có của anh.
Thời Tranh không chỉ là một con rồng mà còn là một con rồng xuyên tới. Truyện Ngược
Sức mạnh tộc Rồng Quỷ không chỉ nằm ở thể xác mà còn ở linh hồn, Thời Tranh xuyên tới sau khi chủ cũ cơ thể này gặp tai nạn xe cộ năm mười tám tuổi, cơ thể này được linh hồn anh đồng hóa hơn mười mấy năm đã chậm rãi chuyển hóa từ loài người bình thường biến thành Rồng Quỷ. Chỉ là tốc độ chuyển biến rất chậm, tuy Thời Tranh vốn là Rồng Quỷ thành niên vô cùng mạnh mẽ, nhưng hiện tại chỉ có sức mạnh lớn hơn chút, lượng cơm nhiều, tố chất cơ thể mạnh, còn chưa thật sự khôi phục hoàn toàn thân rồng, tốc độ trưởng thành xa không bằng Rồng Quỷ bình thường lớn lên từ nhỏ.
Thời Tranh cảm thấy có lẽ còn cần qua mấy chục năm nữa anh mới có thể khôi phục hoàn toàn thân rồng, không ngờ tới chỉ ở bên Sở Ngọc một lúc, nhất thời kích động cái đuôi không biết sao lại nhô ra, hơn nữa còn không có cách nào thu vào lại!
May mắn lúc đó trời tối nên anh mới có thể giấu đi, nếu không sợ rằng trực tiếp dọa người ta chạy mất.
Chỉ là tuy quá trình có phần kích thích, nhưng đuôi nhảy ra cũng là chuyện tốt, nói rõ tiến độ Thời Tranh khôi phục thân rồng đã tăng nhanh hơn nhiều. Nếu như nói mười mấy năm trước đó anh mới đi được một phần mười tiến độ, lần này đã trực tiếp nhảy tới một nửa! Tuyệt đối là tiến triển thần tốc!
Về phần tại sao lại đẩy nhanh, Thời Tranh lập tức nhớ tới Sở Ngọc đang ngủ say trong phòng.
Nói tới nhân tố biến hóa gần đây bên cạnh anh, cũng chỉ có Sở Ngọc.
Thời Tranh càng ngày càng tin tưởng, tuy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trạng thái Rồng Quỷ, nhưng hẳn là mình không tính sai, Sở Ngọc chính là người anh muốn tìm.
Anh không nhịn được cẩn thận ôm đuôi nhìn, mãi tới khi tìm được trong đống vảy đen một màu xanh đậm, Thời Tranh lúc này mới thả lỏng, hài lòng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên! Sở Ngọc chính là người mệnh trung chú định của anh!
Tuy đậm vị chút nhưng ngon, là một trong những món Sở Ngọc thích ăn nhất. Tuy cậu không dám ăn nhiều vì sợ mụn, nhưng lần này hiếm khi tự mình nướng, hơn nữa nguyên liệu đều là loại đứng đầu, Sở Ngọc quyết định phóng túng bản thân một lần.
Thời Tranh nhìn ngoại hình Sở ngọc gầy yếu, hơn nữa đẹp tới mang theo khí chất tiên nhân không dính khói lửa. Vì vậy lúc đầu nướng không ít xiên rau củ cho cậu. Kết quả phát hiện Sở
Ngọc tưởng không thể ăn vậy mà là động vật ăn thịt không hơn không kém, cơ bản không có đụng tới xiên rau củ anh đưa qua mà chỉ chuyên chú ăn thịt, hơn nữa càng thích thịt nướng càng mặn càng tốt, không thích hải sản vị nhạt.
Khẩu vị giống anh y như đúc.
Thời Tranh vừa ngạc nhiên vừa không hiểu sao lại vui vẻ, càng cảm thấy mình không nhận sai, Sở Ngọc chính là người anh muốn tìm.
Thời Tranh tâm trạng tốt yên lặng nhận công việc nướng nhiều thịt nướng hơn, hơn phân nửa thịt nướng đều đút cho Sở Ngọc.
"A, tay nghề nướng thịt của anh thật lợi hại." Sở Ngọc nếm xong lập tức mở to mắt, nhịn không được khen ngợi: "Còn làm ngon hơn nhà hàng."
Thời Tranh khiêm tốn: "Chỉ là bình thường làm nhiều thôi."
Sức ăn của anh rất lớn, cũng không thích người khác xâm nhập vào địa bàn của mình, vì vậy anh thường kêu Hà Dược gọi món bên ngoài, đôi khi không muốn ăn ngoài thì sẽ tự mình nướng thịt hoặc nấu lẩu, ngon còn dễ nấu, hơn nữa số lượng nhiều có thể đảm bảo no.
Chỉ là lần này ăn đồ nướng với Sở Ngọc, Thời Tranh cố ý khắc chế cơn thèm ăn vì hình tượng của mình nên tốc độ ăn cũng chậm hơn nhiều, Sở Ngọc ăn xong anh cũng buông xuống.
Sở Ngọc chú ý tới động tác của anh, hỏi: "Anh ăn no chưa?"
Sở Ngọc hơi nghi ngờ, cậu vì luyện võ nên sức ăn tương đối lớn, đối với người bình thường ăn như Thời Tranh mà nói chắc chắn rất no, nhưng đối phương dừng theo mình, lại giống như phối hợp với cậu chủ động ngừng ăn.
"Lời hôm qua tôi nói với anh, anh vẫn còn nhớ đúng không?" Sở Ngọc nhíu mày nhìn Thời Tranh, cậu nhìn lướt qua nguyên liệu nấu ăn còn dư lại nói: "Không thì anh ăn thêm chút nữa đi, những xiên rau củ kia đã nướng, không thể lãng phí."
Thời Tranh: "... Được."
Thời Tranh nghe vậy cảm thấy hình như Sở Ngọc đã biết rõ chân tướng, không khỏi chột dạ, không dám nói còn dư lại có thể đưa cho nhân viên ăn, ngoan ngoãn nuốt hết rau củ mình không thích xuống bụng.
Ăn xong Thời Tranh bắt đầu chờ mong "yêu cầu vào buổi tối", nhưng Sở Ngọc lại như đã quên chuyện này vậy, lại chạy đi sờ sư tử.
Buổi tối của hai sư tử con là thịt băm kèm dịch dinh dưỡng bên trong, Sở Ngọc tới bọn nó cũng chỉ lo ăn không ngẩng đầu.
"Đây là thịt trâu rừng tươi từ Châu Phi được vận chuyển qua đường hàng không, sau đó kết hợp với các loại thịt như thịt linh dương, thịt ngựa vằn, đều là thịt thú rừng tươi mới, tận lực cho chúng ăn như lúc sinh hoạt ở ngoài hoang dã." Nhân viên chăn nuôi giới thiệu cho Sở Ngọc.
Sở Ngọc: "..." Quá đốt tiền rồi đi.
Quà tặng này của Thời Tranh không khỏi quá quý rồi, mặc dù cậu cực tự tin giá trị bức tranh của mình, nhưng so sánh vậy vẫn có loại cảm giác Thời Tranh bị thua thiệt hơn nhiều...
Dù sao cũng sống thử, không phải quan hệ có thể tùy tiện xài tiền đối phương. Sở Ngọc sờ sư tử con ăn uống no đủ nghĩ thầm.
Vì ít chiếm tiện nghi của đối phương, Sở Ngọc sờ sư tử xong đi về nói với Thời Tranh: "Tôi còn chưa nghĩ ra yêu cầu gì, không thì cho anh cơ hội này đi?"
"... Cho tôi?" Thời Tranh nghe thấy gương mặt không còn bình tĩnh như thường nữa: "Ý là cho tôi nói yêu cầu với cậu sao?"
Sở Ngọc gật đầu: "Đúng, anh nói." Này miễn cưỡng coi như là bồi thường đi.
Sở Ngọc: "Anh muốn tôi làm gì?"
"..." Thời Tranh không biết suy nghĩ của Sở Ngọc, anh chỉ biết lúc mình nghe vậy tim đập nhanh tới mức vọt lên 108, cổ họng giựt giựt, anh nhìn Sở Ngọc: "Tôi muốn... khụ, ra ngoài biển... có thể chứ?"
"Hử?" Sở Ngọc hơi bất ngờ nhíu mày.
Thì ra Thời Tranh thích làm việc đó ở ngoài trời? Thật là hoang dã. Chỉ là...
"Được thôi." Sở Ngọc cười đáp. Dù sao cũng đang ở trên đảo, xong trận những người khác cũng không thấy, đối diện trực tiếp bầu trời sao cùng biển rộng, nghĩ lại hình như cũng không tệ.
- ---
Bầu trời đêm xanh thẳm, bãi cát mịn, gió biển ẩm ướt, tiếng sóng biển nối tiếp hết đợt này tới đợt khác, còn có thủy triều nhẹ nhàng dâng lên...
Sở Ngọc lần đầu tiên nếm thử màn trời chiếu đất như này, hoàn cảnh xa xăm trống trải lại ám muội, cảm thấy quả nhiên rất kích thích. Thời Tranh cũng đặc biệt kích động, động tác như sóng biển vậy, dịu dàng lại kịch liệt khiến Sở Ngọc cảm giác mình gần như muốn hòa tan vào trong
nước biển, ý loạn tình mê như lúc trước trúng thuốc vậy.
Sở Ngọc nắm chặt mặt cát nhưng đột nhiên cảm thấy mình sờ tới thứ gì đó lạnh lẽo trơn trượt...
"!" Sở Ngọc cả kinh, mở to mắt nói với Thời Tranh: "Hình... Hình như tôi sờ tới một con cá?"
Thời Tranh: "..."
"Hình như còn không nhỏ... chỗ nước cạn này cũng có cá chạy tới?" Sở Ngọc nghiêng đầu xem, nỗ lực tìm cái tên cọ qua tay cậu ở trong nước biển, nhưng không phát hiện gì hết.
Thời Tranh: "... Có lẽ là chạy mất."
Anh lặng lẽ chặn tầm nhìn của Sở Ngọc, nhờ bóng đêm che giấu bản thân cứng nhắc cùng cái đuôi màu đen giấu ở phía sau.
Sở Ngọc cũng không nghĩ nhiều, tìm không được thì thôi. Sau đó không biết vì sao Thời Tranh càng thêm ra sức, cậu hoàn toàn không rảnh quan tâm gì hết, cuối cùng mơ màng được đối phương ôm về.
Thời Tranh sớm đuổi hết nhân viên đi, Sở Ngọc cũng mệt tới gần như không mở mắt ra nỗi, nên anh có thể thuận lợi mang theo cái đuôi không thu về được về biệt thự.
Thời Tranh tắm cho Sở Ngọc xong ôm người lên giường, sau đó đau đầu với cái đuôi không chịu nghe lời trong phòng tắm.
Không ai biết thật ra Thời Tranh không phải là người mà là một con Rồng Quỷ. Loại có cánh có đuôi, biết bay biết ma pháp.
Rồng Quỷ có thể biến thành người, chỉ cần vượt qua kỳ thú con là có thể biến thành người, đến kỳ thành niên có thể thoải mái chuyển đổi giữa người và rồng. Chỉ có kỳ trưởng thành tương đương với loài người ở tuổi dậy thì sẽ khó kiểm soát cơ thể của mình, dễ xuất hiện đủ loại tình huống thân người có cánh hay đuôi rồng.
Chỉ là Thời Tranh không còn ở trong kỳ tuổi dậy thì, thực ra anh đã sớm thành niên, chỉ là cơ thể này không phải cơ thể vốn có của anh.
Thời Tranh không chỉ là một con rồng mà còn là một con rồng xuyên tới. Truyện Ngược
Sức mạnh tộc Rồng Quỷ không chỉ nằm ở thể xác mà còn ở linh hồn, Thời Tranh xuyên tới sau khi chủ cũ cơ thể này gặp tai nạn xe cộ năm mười tám tuổi, cơ thể này được linh hồn anh đồng hóa hơn mười mấy năm đã chậm rãi chuyển hóa từ loài người bình thường biến thành Rồng Quỷ. Chỉ là tốc độ chuyển biến rất chậm, tuy Thời Tranh vốn là Rồng Quỷ thành niên vô cùng mạnh mẽ, nhưng hiện tại chỉ có sức mạnh lớn hơn chút, lượng cơm nhiều, tố chất cơ thể mạnh, còn chưa thật sự khôi phục hoàn toàn thân rồng, tốc độ trưởng thành xa không bằng Rồng Quỷ bình thường lớn lên từ nhỏ.
Thời Tranh cảm thấy có lẽ còn cần qua mấy chục năm nữa anh mới có thể khôi phục hoàn toàn thân rồng, không ngờ tới chỉ ở bên Sở Ngọc một lúc, nhất thời kích động cái đuôi không biết sao lại nhô ra, hơn nữa còn không có cách nào thu vào lại!
May mắn lúc đó trời tối nên anh mới có thể giấu đi, nếu không sợ rằng trực tiếp dọa người ta chạy mất.
Chỉ là tuy quá trình có phần kích thích, nhưng đuôi nhảy ra cũng là chuyện tốt, nói rõ tiến độ Thời Tranh khôi phục thân rồng đã tăng nhanh hơn nhiều. Nếu như nói mười mấy năm trước đó anh mới đi được một phần mười tiến độ, lần này đã trực tiếp nhảy tới một nửa! Tuyệt đối là tiến triển thần tốc!
Về phần tại sao lại đẩy nhanh, Thời Tranh lập tức nhớ tới Sở Ngọc đang ngủ say trong phòng.
Nói tới nhân tố biến hóa gần đây bên cạnh anh, cũng chỉ có Sở Ngọc.
Thời Tranh càng ngày càng tin tưởng, tuy vẫn chưa hoàn toàn khôi phục trạng thái Rồng Quỷ, nhưng hẳn là mình không tính sai, Sở Ngọc chính là người anh muốn tìm.
Anh không nhịn được cẩn thận ôm đuôi nhìn, mãi tới khi tìm được trong đống vảy đen một màu xanh đậm, Thời Tranh lúc này mới thả lỏng, hài lòng thở phào nhẹ nhõm.
Quả nhiên! Sở Ngọc chính là người mệnh trung chú định của anh!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất