Sau Khi Xuyên Thành Pháo Hôi Tôi Còn Có Thế Có Ý Xấu Gì Chứ
Chương 4: Sao lại bị khoá vậy?
Edit: Dli - MF21
_________
[tích tích____]
[cảnh cáo: Kiểm tra đo lường phát hiện sai sót!]
[ngài xuyên vào chương 1 trong <Khải Niên Vinh Quang>: Đổi Con. Vô tình hữu ý khiến cột truyện lệch khỏi quỹ đạo một cách nghiêm trọng, ngài bị nghi ngờ có liên quan đến hành vi vi phạm quy định, hiện tại tiến vào trạng thái xét duyệt, xin vui lòng chờ đợi.]
Vài cái thông báo quan trọng liên tiếp bật lên nhưng Cố Đường không nhìn thấy cái nào cả.
Lúc này cậu còn đang ở trong mộng đẹp.
Trước mặt cậu có một cái đùi gà phát ra ánh sáng chói loà, cắn một cái, quá là ngon!
Trở mình một cái, Cố Đường ôm chặt cái chân không biết của ai trong lòng ngực, chẹp chẹp miệng, tiếp tục lăn quay ra ngủ.
_
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong nhà.
Cố Đường lông mi run rẩy, sau khi thích nghi với ánh sáng thì chậm rãi mở to mắt.
Trong đầu vẫn còn nhớ thương dư vị đùi gà trong mơ.
A, đùi gà thơm ghê...
Đời trước bệnh quá nặng nên cậu đã lâu rồi không thể ăn cơm, chỉ có thể đem vào giấc mơ cho đã thèm.
Hiện tại thật tốt.
Chỉ cần hoàn thành vài nhiệm vụ cốt truyện là có thể khoẻ mạnh lớn lên, về sau muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Cố Đường càng nghĩ càng vui vẻ, liếm mép, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ sát khí.
Vừa quay đầu liền đối mặt với đôi mắt tối tăm lạnh băng___
Cố Đường: "?"
Tính khí rời giường hả?
Cố Khải Niên cũng không có tính khí rời giường, chỉ là suốt đêm ngủ hắn đều mơ thấy ác mộng.
Một cái bánh bao thành tinh cứ đuổi theo hắn!
Nó tròn tròn trịa trịa, tốc độ lăn nhanh muốn chết, bất kể hắn chạy như thế nào đều bị đuổi theo, bánh bao tinh sau khi chặn hắn lại liền mở miệng cắn hắn, lúc thì cắn tay, lúc thì cắn chân, làm cho hắn cả người đều là nước miếng.
Cố tiểu thiếu gia có thói ở sạch, cái này khiến hắn muốn điên lên.
Cố Khải Niên: tôi không còn trong sạch nữa rồi!
Nam chính vẻ mặt hậm hực, vốn là khuôn mặt lạnh lùng lãnh khốc nhưng vì tư thế nằm nghiêng khiến cái miệng nhỏ tều ra như "đích zịt", chỉ có cặp mắt nỗ lực phóng sát khí. Như vậy không chỉ không có chút sát thương nào mà còn rất đáng yêu.
Đứa nhỏ đáng yêu như này, cần phải cho hắn biết thế nào là thế gian hiểm ác!
Cố Đường "hehehe" bò đến, ở trên mặt đứa nhỏ hôn một cái, phát ra tiếng "moah" vô cùng rõ ràng.
Cố Khải Niên: "!!!"
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Cố tiểu thiếu gia, Cố Đường bình thản, thoải mái ngồi dậy.
Không sai———
Buổi sáng đẹp trời bắt đầu từ việc khi dễ bạn nhỏ nam chính.
Nhìn tiểu thiếu gia thở phì phò vì tức giận, cậu thầm nghĩ: tui đã khiến nam chính tức xì khói như này rồi mà sao một cái thành tựu khen thưởng cũng không có vậy?
Nhiệm vụ người mới hôm qua quá đơn giản khiến Cố Đường có chút bành trướng(?).
(?) chỗ này mình không hiểu lắm
Cậu đợi một lúc mà vẫn không thấy hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Cố Đường theo bản năng liếc nhìn thanh giá trị sinh mệnh.
Ủa? Kì lạ...
Thanh máu nhỏ quý giá của cậu sao lại thành màu xám ảm đạm rồi? Trên đó còn treo một cái khoá đỏ tươi nữa!
Cố Đường không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà hệ thống cũng không thông báo cho cậu, thân thể cũng không thấy không thoải mái...
Đã thế thì mặc kệ nó đi!
Đời người mà, tồn tại chính là thành công!
Nếu không nghĩ thoáng như vậy thì đời trước cậu làm sao mà sống đến khi thành niên được.
Cố Đường chính là sống một ngày yêu đời một ngày, nháy mắt vứt nghi ngờ ra sau đầu.
Cậu duỗi tay ngắn chân nhỏ của mình, thầm mong mau mau lớn nhanh sau đó lười biếng há miệng —— Vừa thấy đứa nhỏ mở miệng Cố Khải Niên phản xạ có điều kiện che mặt lại.
Nghĩ thấy không đúng lắm lại đổi thành che tai.
Vẫn không ổn.
Cả tay cả chân... không che được hết aaa.
Cố Đường nhìn bạn nhỏ nam chính vội vàng che tới che lui, cậu khó hiểu chớp chớp mắt, chậm rãi ngáp một cái.
Cố tiểu thiếu gia hai tay che ở trước ngực, không nghĩ phòng thủ nửa ngày trời lại chờ được một cái ngáp.
Cố Khải Niên: "..."
Có lẽ hắn bị đứa nhỏ này ảnh hưởng rồi, còn cảm thấy hơi thất vọng là sao chứ?
Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Hai người khom lưng, tay chân nhẹ nhàng đi vào, động tác có chút lén la lén lút.
Khi đi đến lan can trước giường em bé, phát hiện hai đứa nhỏ đã thức dậy thì lộ ra biểu cảm vui mừng, bắt đầu làm mặt quỷ trêu bé.
Cố Đường còn phối hợp "a a" vài tiếng.
Cố tiểu thiếu gia thì từ đầu đến cuối đều một mặt lạnh như tiền.
Từ quần áo của hai người kia, Cố Đường nhìn ra một người là bác sĩ, một người khác là quản gia Cố trạch.
Bác sĩ ôm cậu ra làm kiểm tra sức khoẻ trước, đặt cậu lên cân điện tử sau đó dùng ống nghe áp lên lồng ngực cậu rồi lại đè lên bụng nhỏ.
Tuy Cố Đường đã quá quen với việc kiểm tra thân thể nhưng cậu lại sợ ngứa.
Đứa nhỏ cười khanh khách không ngừng, tránh đi tránh lại, chân cũng đạp loạn xạ cả lên.
"Em bé đáng yêu này là ai vậy?"
Bác sĩ cười cười gãi bụng nhỏ của Cố Đường, dỗ cậu vui vẻ xong mới bế cậu giao cho quản gia, "Đứa nhỏ này tính cách rất tốt nhưng mà thể chất yếu ớt, ngày thường cần chú ý đến dinh dưỡng, cần tắm nắng nhiều hơn"
Cố Đường dựng tai lên nghe.
Hôm qua cậu khóc lớn tiếng như vậy, sao có thể yếu ớt được?
Nghĩ có lẽ là do thanh giá trị sinh mệnh vô duyên vô cớ bị khoá.
Nhưng mà vấn đề không quá lớn.
Cậu có thể hỏi hệ thống xem làm thế nào để giải khoá.
Làm kiểm tra sức khoẻ xong quản gia liền chuẩn bị bế Cố Đường xuống lầu.
Thấy bác sĩ đi đến chỗ Cố Khải Niên, lại nghĩ đến cảm giác ngứa ngáy mình vừa phải trải qua, Cố Đường nắm tay làm một cái thủ thế "cố lên" với tiểu thiếu gia.
Cố Đường: Chúc cậu hông sợ ngứa nha.
Cố Khải Niên:....
_
Cố Đường vững vàng ngồi trên cánh tay của quan gia đi thang máy xuống lầu.
Chỉ qua một đêm mà dưới lầu đã biến đổi lớn.
Nghe quản gia cùng nhóm giúp việc nói chuyện, Cố Đường biết được ngày mai Cố lão phu nhân Tô Mai sẽ trở lại.
Bà Tô nhận lời mời của Cố gia chủ về nhà chăm sóc cháu trai, phòng Cố tiểu thiếu gia bị người xấu hãm hại lần nữa.
Trong nhà có chủ, nhóm giúp việc cũng sẽ thành thật hơn.
Tất cả màn cửa đều bị kéo ra, nắng sớm chiếu vào trong nhà làm cho đại sảnh xa hoa mạ một lớp ánh nắng lấp lánh, giúp việc bận rộn từ trong ra ngoài, Cố trạch cũng rực rỡ náo nhiệt hẳn lên.
Đến người già sắp gần đất xa trời cũng cảm thấy trẻ ra mấy chục tuổi.
Ngồi trên sô pha phòng khách là một bóng dáng vô cùng ưu nhã.
Bởi vì ngược sáng, Cố Đường nhìn không rõ được dung mạo của đối phương.
Cậu nghe thấy quản gia hô một tiếng: "Chào lão phu nhân".
Nhưng vị này không già chút nào mà, vì sao lại muốn gọi là lão phu nhân?
Cố Đường khó hiểu nghiêng nghiêng đầu.
Tô Mai quả thật không già, bà mới đầu bốn, mà từ trước đến nay cũng không thích kiểu xưng hô này nhưng làm sao bây giờ, chẳng lẽ bà lại đi tranh đoạt danh xưng Cố phu nhân của con dâu bà hả?
Lão phu nhân thì lão phu nhân vậy.
Tô Mai vuốt tóc, đứng từ xa nhìn đứa nhỏ trong lòng quản gia: "Đây là cháu ngoan nhà ta?"
Quản gia lắc đầu: "Tiểu thiếu gia còn đang kiểm tra sức khoẻ trên lầu, tôi ôm đứa nhỏ này xuống trước".
Vừa nghe không phải cháu nhà mình Tô Mai liền không còn hứng thú, vẫy tay ý bảo quản gia ôm đứa nhỏ đi.
Con riêng cũng đã nhờ bà, dù không phải ruột thịt nhưng đối với huyết mạch của Cố gia bà tất nhiên sẽ tận tâm tận lực chăm sóc, là phải lẽ đối với người chồng đã chết, cũng là để bà và Cố Lân có thể an ổn mà ở lại Cố trạch.
Đối với đứa trẻ không liên quan...
Bà không thừa nhiều tình yêu như vậy.
Từ điểm đó cho thấy bà vẫn rất máu lạnh, rất lãnh khốc vô tình, đặc biệt rất có tố chất làm mẹ kế ác độc.
Tô Mai tự bổ não một phen, uống một ngụm cà phê, bỗng nhiên lại bắt đầu tò mò.
Ây, đứa nhỏ vừa rồi trông như thế nào nhỉ?
Biết thế đã nhìn một cái, bóng dáng nho nhỏ thế kia chắc là khá đáng yêu...
Lúc này, trong nhà ăn.
Quản gia đặt Cố Đường vào ghế ăn dặm, chăm sóc thoả đáng.
Xem ra quản gia không quên lời bác sĩ nói cậu phải phơi nắng nhiều, cố ý tìm cho cậu một vị trí ăn thật tốt, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất vừa vặn chiếu vào sau lưng cậu.
Cố Đường tay cầm trống lắc nhỏ, miệng chờ quản gia đút cho ăn.
Thực đơn bữa sáng là cháo gà sò điệp.
Vừa vặn tối qua cậu mơ thấy mình gặm đùi gà, đúng lúc đang thèm mấy món có gà.
Đầu bếp Cố trạch đương nhiên không tầm thường, nguyên liệu dùng để nấu ăn cũng đều là cực phẩm được tuyển chọn, hải sản cũng với thịt gà xé nhỏ, hoà quyện cùng cháo tạo ra hương vị tuyệt vời.
Màu sắc bắt mắt, cực kỳ mê người.
Cố Đường chỉ ăn một miếng đã hạnh phúc đến híp cả mắt.
Cậu cũng không cần quản gia bón, bỏ trống lắc tay xuống, duỗi tay đòi lấy muỗng nhỏ tự mình ăn.
Một tay ăn một tay cầm trống lắc lắc, vui sắp bay lên trời luôn.
"Ayza, em bé ngoan"
Quản gia thấy đứa nhỏ cứ như vậy tự xúc ăn, nhịn không được mà khen.
Nhấc mắt lên liền phát hiện lão phu nhân không biết đứng ở cửa nhà ăn từ khi nào.
Quản gia lập tức đứng dậy, trong lòng có chút thấp thỏm.
Ông nghe bác sĩ nói đứa nhỏ này cần nhiều dinh dưỡng mới mang đồ ăn của tiểu thiếu gia cho cậu ăn nhưng lão phu nhân hình như không quá thích đứa nhỏ, không biết có muốn cho đứa nhỏ ăn không nữa...
Tô Mai bị phát hiện nhìn lén em bé ăn cơm đành phải giả vờ đi ngang qua mà tiến vào.
"Dì ——"
Đứa nhỏ đang ngồi yên ăn cơm, thấy người tới liền ngẩng đầu lên gọi một tiếng.
Gọi xong lại vùi đầu ăn.
Lễ phép lại ngoan ngoãn.
Tô Mai cảm thấy trái tim mình bị nụ cười ngọt ngào của đứa nhỏ đánh trúng, lòng lập tức nở hoa: "Con gọi ta là gì?"
Cố Đường rất ngoan, đặc biệt đối với người đẹp lại càng ngoan.
Cậu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nể tình gọi lại một tiếng: "Dì"
"Ây gu, bối phận của con nên gọi ta là bà, ai bảo ta còn trẻ nhưng mà chức cao hahaha"
Tô Mai mừng rỡ che miệng cười không ngừng, phất tay bảo quản gia tránh ra để mình ngồi trước mặt đứa trẻ: "Bé ngoan, bà cho con ăn ngon, có ăn không?"
Cố Đường: "ăn"
Ăn xong cháo cậu vẫn chưa no đâu.
Quản gia bị đuổi sang một bên: "....."
Ông còn muốn nhìn em bé ăn tiếp mà...
Cố Đường tràn ngập mong chờ nhìn Tô Mai.
Chỉ thấy bà Tô bới rồi bới, móc ra một cây phô mai.
Không hổ là mẹ con.
Phẩm vị mua đồ dỗ trẻ con cũng y như nhau.
Cái phô mai này thật sự ăn rất ngon, Cố Đường đôi mắt hưng phấn đến nỗi sáng lấp lánh.
Nhưng mà, Tô Mai không trực tiếp đưa phô mai cho đứa nhỏ.
Bà lấy ba cái ly sứ trắng tinh, úp ở trên mặt bàn, trong đó chỉ có một cái ly có cây phô mai, sau đó bà bắt đầu đổi vị trí ba cái ly, động tác càng lúc càng nhanh.
Quản gia ở một bên nhìn hoa cả mắt.
Lão phu nhân nhà ông trước kia thành thạo nhất là mấy trò chia bài, đổi bài, tráo ly này.
Đây chẳng phải là khi dễ đứa nhỏ sao?!
Một lát sau, Tô Mai dừng lại, tay chống cằm nhìn về phía Cố Đường: "Bé ngoan, chọn một cái đi, biết ở đâu không?"
Không biết cũng không sao.
Bà chỉ là nhàm chán nên lấy nghề cũ ra làm trò chơi nhỏ với đứa bé thôi, muốn nhìn mặt bánh bao nhăn lại vì buồn rầu của bé.
Nhưng mà.
Cố Đường nâng tay lên, không chút do dự chỉ vào một cái ly: "Cái này"
Tô Mai sửng sốt: "... có đổi ý không?"
Cố Đường lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn cái ly kia.
Ly sứ bị mở lên.
Phía dưới là cây pho mai chình ình ở đó.
Tô Mai vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Đứa nhỏ này thật thông minh!"
Quản gia ở một bên lắc đầu.
Không, này không chỉ là thông mình mà năng lực phản ứng cũng quá nhanh, ông còn không nhìn kịp...
So với hai người lớn, Cố Đường có vẻ thực bình tĩnh.
Đời trước thị lực của cậu không tồi, đôi mắt khá nhạy bén chỉ là thân thể hạn chế, sức lực không tốt lắm thôi.
Trong miệng ngậm cây pho mai.
Cố Đường nhớ đến trên lầu còn Cố tiểu thiếu gia đang đói bụng, cũng không biết bác sĩ có mắng bạn nhỏ Cố Khải Niên không nữa.
"Em trai..."
Cố Đường kêu một tiếng nhắc nhở người lớn.
Tô Mai sờ sờ khuôn mặt nhỏ: "Ngoan quá, ăn cơm còn biết nhớ đến em trai?"
Cố Đường chớp chớp mắt, "ừm" một tiếng.
Tô Mai để quản gia đi bế tiểu thiếu gia xuống còn mình thì ở lại tiếp tục trêu em bé.
Nhưng đùa được một lúc bà Tô phát hiện ra đứa nhỏ hình như là căng da bụng trùng da mắt, cả người đều lâm vào trạng thái ngơ ngác.
Cố Đường không phải đang ngẩn người mà là vừa rồi cậu nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Lần này sau vài lần "Ting" thì không còn ấm áp nhắc nhở nữa mà âm thanh lại có vẻ sốt sắng.
[Ký chủ ký chủ! Có chuyện gì đây?! Tại sao cậu lại bị khoá? Cốt truyện có gì thay đổi? Sau khi tôi tan ca... cậu đã làm cái gì?!!!]
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Sau khi tôi tan ca cậu đã làm cái gì?!!
Đường Đường: Hổng có nha, tui chỉ khóc mụt chút xíu thôi hà.
_________
[tích tích____]
[cảnh cáo: Kiểm tra đo lường phát hiện sai sót!]
[ngài xuyên vào chương 1 trong <Khải Niên Vinh Quang>: Đổi Con. Vô tình hữu ý khiến cột truyện lệch khỏi quỹ đạo một cách nghiêm trọng, ngài bị nghi ngờ có liên quan đến hành vi vi phạm quy định, hiện tại tiến vào trạng thái xét duyệt, xin vui lòng chờ đợi.]
Vài cái thông báo quan trọng liên tiếp bật lên nhưng Cố Đường không nhìn thấy cái nào cả.
Lúc này cậu còn đang ở trong mộng đẹp.
Trước mặt cậu có một cái đùi gà phát ra ánh sáng chói loà, cắn một cái, quá là ngon!
Trở mình một cái, Cố Đường ôm chặt cái chân không biết của ai trong lòng ngực, chẹp chẹp miệng, tiếp tục lăn quay ra ngủ.
_
Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu vào trong nhà.
Cố Đường lông mi run rẩy, sau khi thích nghi với ánh sáng thì chậm rãi mở to mắt.
Trong đầu vẫn còn nhớ thương dư vị đùi gà trong mơ.
A, đùi gà thơm ghê...
Đời trước bệnh quá nặng nên cậu đã lâu rồi không thể ăn cơm, chỉ có thể đem vào giấc mơ cho đã thèm.
Hiện tại thật tốt.
Chỉ cần hoàn thành vài nhiệm vụ cốt truyện là có thể khoẻ mạnh lớn lên, về sau muốn ăn cái gì thì ăn cái đó.
Cố Đường càng nghĩ càng vui vẻ, liếm mép, bỗng nhiên cảm giác được một cỗ sát khí.
Vừa quay đầu liền đối mặt với đôi mắt tối tăm lạnh băng___
Cố Đường: "?"
Tính khí rời giường hả?
Cố Khải Niên cũng không có tính khí rời giường, chỉ là suốt đêm ngủ hắn đều mơ thấy ác mộng.
Một cái bánh bao thành tinh cứ đuổi theo hắn!
Nó tròn tròn trịa trịa, tốc độ lăn nhanh muốn chết, bất kể hắn chạy như thế nào đều bị đuổi theo, bánh bao tinh sau khi chặn hắn lại liền mở miệng cắn hắn, lúc thì cắn tay, lúc thì cắn chân, làm cho hắn cả người đều là nước miếng.
Cố tiểu thiếu gia có thói ở sạch, cái này khiến hắn muốn điên lên.
Cố Khải Niên: tôi không còn trong sạch nữa rồi!
Nam chính vẻ mặt hậm hực, vốn là khuôn mặt lạnh lùng lãnh khốc nhưng vì tư thế nằm nghiêng khiến cái miệng nhỏ tều ra như "đích zịt", chỉ có cặp mắt nỗ lực phóng sát khí. Như vậy không chỉ không có chút sát thương nào mà còn rất đáng yêu.
Đứa nhỏ đáng yêu như này, cần phải cho hắn biết thế nào là thế gian hiểm ác!
Cố Đường "hehehe" bò đến, ở trên mặt đứa nhỏ hôn một cái, phát ra tiếng "moah" vô cùng rõ ràng.
Cố Khải Niên: "!!!"
Trong ánh mắt không thể tin nổi của Cố tiểu thiếu gia, Cố Đường bình thản, thoải mái ngồi dậy.
Không sai———
Buổi sáng đẹp trời bắt đầu từ việc khi dễ bạn nhỏ nam chính.
Nhìn tiểu thiếu gia thở phì phò vì tức giận, cậu thầm nghĩ: tui đã khiến nam chính tức xì khói như này rồi mà sao một cái thành tựu khen thưởng cũng không có vậy?
Nhiệm vụ người mới hôm qua quá đơn giản khiến Cố Đường có chút bành trướng(?).
(?) chỗ này mình không hiểu lắm
Cậu đợi một lúc mà vẫn không thấy hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
Cố Đường theo bản năng liếc nhìn thanh giá trị sinh mệnh.
Ủa? Kì lạ...
Thanh máu nhỏ quý giá của cậu sao lại thành màu xám ảm đạm rồi? Trên đó còn treo một cái khoá đỏ tươi nữa!
Cố Đường không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà hệ thống cũng không thông báo cho cậu, thân thể cũng không thấy không thoải mái...
Đã thế thì mặc kệ nó đi!
Đời người mà, tồn tại chính là thành công!
Nếu không nghĩ thoáng như vậy thì đời trước cậu làm sao mà sống đến khi thành niên được.
Cố Đường chính là sống một ngày yêu đời một ngày, nháy mắt vứt nghi ngờ ra sau đầu.
Cậu duỗi tay ngắn chân nhỏ của mình, thầm mong mau mau lớn nhanh sau đó lười biếng há miệng —— Vừa thấy đứa nhỏ mở miệng Cố Khải Niên phản xạ có điều kiện che mặt lại.
Nghĩ thấy không đúng lắm lại đổi thành che tai.
Vẫn không ổn.
Cả tay cả chân... không che được hết aaa.
Cố Đường nhìn bạn nhỏ nam chính vội vàng che tới che lui, cậu khó hiểu chớp chớp mắt, chậm rãi ngáp một cái.
Cố tiểu thiếu gia hai tay che ở trước ngực, không nghĩ phòng thủ nửa ngày trời lại chờ được một cái ngáp.
Cố Khải Niên: "..."
Có lẽ hắn bị đứa nhỏ này ảnh hưởng rồi, còn cảm thấy hơi thất vọng là sao chứ?
Lúc này, cửa phòng nhẹ nhàng mở ra.
Hai người khom lưng, tay chân nhẹ nhàng đi vào, động tác có chút lén la lén lút.
Khi đi đến lan can trước giường em bé, phát hiện hai đứa nhỏ đã thức dậy thì lộ ra biểu cảm vui mừng, bắt đầu làm mặt quỷ trêu bé.
Cố Đường còn phối hợp "a a" vài tiếng.
Cố tiểu thiếu gia thì từ đầu đến cuối đều một mặt lạnh như tiền.
Từ quần áo của hai người kia, Cố Đường nhìn ra một người là bác sĩ, một người khác là quản gia Cố trạch.
Bác sĩ ôm cậu ra làm kiểm tra sức khoẻ trước, đặt cậu lên cân điện tử sau đó dùng ống nghe áp lên lồng ngực cậu rồi lại đè lên bụng nhỏ.
Tuy Cố Đường đã quá quen với việc kiểm tra thân thể nhưng cậu lại sợ ngứa.
Đứa nhỏ cười khanh khách không ngừng, tránh đi tránh lại, chân cũng đạp loạn xạ cả lên.
"Em bé đáng yêu này là ai vậy?"
Bác sĩ cười cười gãi bụng nhỏ của Cố Đường, dỗ cậu vui vẻ xong mới bế cậu giao cho quản gia, "Đứa nhỏ này tính cách rất tốt nhưng mà thể chất yếu ớt, ngày thường cần chú ý đến dinh dưỡng, cần tắm nắng nhiều hơn"
Cố Đường dựng tai lên nghe.
Hôm qua cậu khóc lớn tiếng như vậy, sao có thể yếu ớt được?
Nghĩ có lẽ là do thanh giá trị sinh mệnh vô duyên vô cớ bị khoá.
Nhưng mà vấn đề không quá lớn.
Cậu có thể hỏi hệ thống xem làm thế nào để giải khoá.
Làm kiểm tra sức khoẻ xong quản gia liền chuẩn bị bế Cố Đường xuống lầu.
Thấy bác sĩ đi đến chỗ Cố Khải Niên, lại nghĩ đến cảm giác ngứa ngáy mình vừa phải trải qua, Cố Đường nắm tay làm một cái thủ thế "cố lên" với tiểu thiếu gia.
Cố Đường: Chúc cậu hông sợ ngứa nha.
Cố Khải Niên:....
_
Cố Đường vững vàng ngồi trên cánh tay của quan gia đi thang máy xuống lầu.
Chỉ qua một đêm mà dưới lầu đã biến đổi lớn.
Nghe quản gia cùng nhóm giúp việc nói chuyện, Cố Đường biết được ngày mai Cố lão phu nhân Tô Mai sẽ trở lại.
Bà Tô nhận lời mời của Cố gia chủ về nhà chăm sóc cháu trai, phòng Cố tiểu thiếu gia bị người xấu hãm hại lần nữa.
Trong nhà có chủ, nhóm giúp việc cũng sẽ thành thật hơn.
Tất cả màn cửa đều bị kéo ra, nắng sớm chiếu vào trong nhà làm cho đại sảnh xa hoa mạ một lớp ánh nắng lấp lánh, giúp việc bận rộn từ trong ra ngoài, Cố trạch cũng rực rỡ náo nhiệt hẳn lên.
Đến người già sắp gần đất xa trời cũng cảm thấy trẻ ra mấy chục tuổi.
Ngồi trên sô pha phòng khách là một bóng dáng vô cùng ưu nhã.
Bởi vì ngược sáng, Cố Đường nhìn không rõ được dung mạo của đối phương.
Cậu nghe thấy quản gia hô một tiếng: "Chào lão phu nhân".
Nhưng vị này không già chút nào mà, vì sao lại muốn gọi là lão phu nhân?
Cố Đường khó hiểu nghiêng nghiêng đầu.
Tô Mai quả thật không già, bà mới đầu bốn, mà từ trước đến nay cũng không thích kiểu xưng hô này nhưng làm sao bây giờ, chẳng lẽ bà lại đi tranh đoạt danh xưng Cố phu nhân của con dâu bà hả?
Lão phu nhân thì lão phu nhân vậy.
Tô Mai vuốt tóc, đứng từ xa nhìn đứa nhỏ trong lòng quản gia: "Đây là cháu ngoan nhà ta?"
Quản gia lắc đầu: "Tiểu thiếu gia còn đang kiểm tra sức khoẻ trên lầu, tôi ôm đứa nhỏ này xuống trước".
Vừa nghe không phải cháu nhà mình Tô Mai liền không còn hứng thú, vẫy tay ý bảo quản gia ôm đứa nhỏ đi.
Con riêng cũng đã nhờ bà, dù không phải ruột thịt nhưng đối với huyết mạch của Cố gia bà tất nhiên sẽ tận tâm tận lực chăm sóc, là phải lẽ đối với người chồng đã chết, cũng là để bà và Cố Lân có thể an ổn mà ở lại Cố trạch.
Đối với đứa trẻ không liên quan...
Bà không thừa nhiều tình yêu như vậy.
Từ điểm đó cho thấy bà vẫn rất máu lạnh, rất lãnh khốc vô tình, đặc biệt rất có tố chất làm mẹ kế ác độc.
Tô Mai tự bổ não một phen, uống một ngụm cà phê, bỗng nhiên lại bắt đầu tò mò.
Ây, đứa nhỏ vừa rồi trông như thế nào nhỉ?
Biết thế đã nhìn một cái, bóng dáng nho nhỏ thế kia chắc là khá đáng yêu...
Lúc này, trong nhà ăn.
Quản gia đặt Cố Đường vào ghế ăn dặm, chăm sóc thoả đáng.
Xem ra quản gia không quên lời bác sĩ nói cậu phải phơi nắng nhiều, cố ý tìm cho cậu một vị trí ăn thật tốt, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ sát đất vừa vặn chiếu vào sau lưng cậu.
Cố Đường tay cầm trống lắc nhỏ, miệng chờ quản gia đút cho ăn.
Thực đơn bữa sáng là cháo gà sò điệp.
Vừa vặn tối qua cậu mơ thấy mình gặm đùi gà, đúng lúc đang thèm mấy món có gà.
Đầu bếp Cố trạch đương nhiên không tầm thường, nguyên liệu dùng để nấu ăn cũng đều là cực phẩm được tuyển chọn, hải sản cũng với thịt gà xé nhỏ, hoà quyện cùng cháo tạo ra hương vị tuyệt vời.
Màu sắc bắt mắt, cực kỳ mê người.
Cố Đường chỉ ăn một miếng đã hạnh phúc đến híp cả mắt.
Cậu cũng không cần quản gia bón, bỏ trống lắc tay xuống, duỗi tay đòi lấy muỗng nhỏ tự mình ăn.
Một tay ăn một tay cầm trống lắc lắc, vui sắp bay lên trời luôn.
"Ayza, em bé ngoan"
Quản gia thấy đứa nhỏ cứ như vậy tự xúc ăn, nhịn không được mà khen.
Nhấc mắt lên liền phát hiện lão phu nhân không biết đứng ở cửa nhà ăn từ khi nào.
Quản gia lập tức đứng dậy, trong lòng có chút thấp thỏm.
Ông nghe bác sĩ nói đứa nhỏ này cần nhiều dinh dưỡng mới mang đồ ăn của tiểu thiếu gia cho cậu ăn nhưng lão phu nhân hình như không quá thích đứa nhỏ, không biết có muốn cho đứa nhỏ ăn không nữa...
Tô Mai bị phát hiện nhìn lén em bé ăn cơm đành phải giả vờ đi ngang qua mà tiến vào.
"Dì ——"
Đứa nhỏ đang ngồi yên ăn cơm, thấy người tới liền ngẩng đầu lên gọi một tiếng.
Gọi xong lại vùi đầu ăn.
Lễ phép lại ngoan ngoãn.
Tô Mai cảm thấy trái tim mình bị nụ cười ngọt ngào của đứa nhỏ đánh trúng, lòng lập tức nở hoa: "Con gọi ta là gì?"
Cố Đường rất ngoan, đặc biệt đối với người đẹp lại càng ngoan.
Cậu nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nể tình gọi lại một tiếng: "Dì"
"Ây gu, bối phận của con nên gọi ta là bà, ai bảo ta còn trẻ nhưng mà chức cao hahaha"
Tô Mai mừng rỡ che miệng cười không ngừng, phất tay bảo quản gia tránh ra để mình ngồi trước mặt đứa trẻ: "Bé ngoan, bà cho con ăn ngon, có ăn không?"
Cố Đường: "ăn"
Ăn xong cháo cậu vẫn chưa no đâu.
Quản gia bị đuổi sang một bên: "....."
Ông còn muốn nhìn em bé ăn tiếp mà...
Cố Đường tràn ngập mong chờ nhìn Tô Mai.
Chỉ thấy bà Tô bới rồi bới, móc ra một cây phô mai.
Không hổ là mẹ con.
Phẩm vị mua đồ dỗ trẻ con cũng y như nhau.
Cái phô mai này thật sự ăn rất ngon, Cố Đường đôi mắt hưng phấn đến nỗi sáng lấp lánh.
Nhưng mà, Tô Mai không trực tiếp đưa phô mai cho đứa nhỏ.
Bà lấy ba cái ly sứ trắng tinh, úp ở trên mặt bàn, trong đó chỉ có một cái ly có cây phô mai, sau đó bà bắt đầu đổi vị trí ba cái ly, động tác càng lúc càng nhanh.
Quản gia ở một bên nhìn hoa cả mắt.
Lão phu nhân nhà ông trước kia thành thạo nhất là mấy trò chia bài, đổi bài, tráo ly này.
Đây chẳng phải là khi dễ đứa nhỏ sao?!
Một lát sau, Tô Mai dừng lại, tay chống cằm nhìn về phía Cố Đường: "Bé ngoan, chọn một cái đi, biết ở đâu không?"
Không biết cũng không sao.
Bà chỉ là nhàm chán nên lấy nghề cũ ra làm trò chơi nhỏ với đứa bé thôi, muốn nhìn mặt bánh bao nhăn lại vì buồn rầu của bé.
Nhưng mà.
Cố Đường nâng tay lên, không chút do dự chỉ vào một cái ly: "Cái này"
Tô Mai sửng sốt: "... có đổi ý không?"
Cố Đường lắc đầu, ánh mắt kiên định nhìn cái ly kia.
Ly sứ bị mở lên.
Phía dưới là cây pho mai chình ình ở đó.
Tô Mai vừa kinh ngạc vừa vui mừng: "Đứa nhỏ này thật thông minh!"
Quản gia ở một bên lắc đầu.
Không, này không chỉ là thông mình mà năng lực phản ứng cũng quá nhanh, ông còn không nhìn kịp...
So với hai người lớn, Cố Đường có vẻ thực bình tĩnh.
Đời trước thị lực của cậu không tồi, đôi mắt khá nhạy bén chỉ là thân thể hạn chế, sức lực không tốt lắm thôi.
Trong miệng ngậm cây pho mai.
Cố Đường nhớ đến trên lầu còn Cố tiểu thiếu gia đang đói bụng, cũng không biết bác sĩ có mắng bạn nhỏ Cố Khải Niên không nữa.
"Em trai..."
Cố Đường kêu một tiếng nhắc nhở người lớn.
Tô Mai sờ sờ khuôn mặt nhỏ: "Ngoan quá, ăn cơm còn biết nhớ đến em trai?"
Cố Đường chớp chớp mắt, "ừm" một tiếng.
Tô Mai để quản gia đi bế tiểu thiếu gia xuống còn mình thì ở lại tiếp tục trêu em bé.
Nhưng đùa được một lúc bà Tô phát hiện ra đứa nhỏ hình như là căng da bụng trùng da mắt, cả người đều lâm vào trạng thái ngơ ngác.
Cố Đường không phải đang ngẩn người mà là vừa rồi cậu nghe thấy âm thanh nhắc nhở của hệ thống.
Lần này sau vài lần "Ting" thì không còn ấm áp nhắc nhở nữa mà âm thanh lại có vẻ sốt sắng.
[Ký chủ ký chủ! Có chuyện gì đây?! Tại sao cậu lại bị khoá? Cốt truyện có gì thay đổi? Sau khi tôi tan ca... cậu đã làm cái gì?!!!]
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Hệ thống: Sau khi tôi tan ca cậu đã làm cái gì?!!
Đường Đường: Hổng có nha, tui chỉ khóc mụt chút xíu thôi hà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất