Sau Khi Xuyên Thành Vợ Cũ Của Bá Tổng Thì Tôi Nổi Như Cồn
Chương 5
Phó Cửu Cửu mặc bộ quần áo thể thao màu xanh trắng, tay cầm dây xích chạy bước nhỏ phía sau Phó Tiểu Bát.
Nhịn suốt một đêm, Phó Tiểu Bát vô cùng hưng phấn, nhảy lên nhảy xuống chạy băng băng trên con đường mòn ở công viên.
Kích thước của chó Alaska rất lớn, Phó Tiểu Bát còn rất lạnh lùng trước mặt người lạ, Phó Cửu Cửu sợ dọa đến người đi đường nên đành phải chọn đi bộ trên đường nhỏ hẻo lánh.
Gió lạnh sáng sớm thổi vào mặt, không khác lúc trước là bao, thậm chí Phó Cửu Cửu còn nhìn thấy vài người cao tuổi quen thuộc đang tập thể dục buổi sáng.
Cậu vô thức quan sát môi trường xung quanh, hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa thế giới này và thế giới cũ.
Hàng xóm quen thuộc, môi trường quen thuộc, kiến trúc quen thuộc...
Thậm chí ngay cả cái tổ chim giữa công viên cũng giống thế giới cũ như đúc, nghiêng nghiêng gác trên cành cây.
Bọn họ đi đến con dốc cỏ yêu thích trước kia của Phó Tiểu Bát.
Giống như lúc trước, Phó Tiểu Bát bắt đầu chạy tới chạy lui, bổ nhào chỗ này chỗ nọ, thỉnh thoảng sẽ ngậm lấy một cành cây hay một bông hoa không biết tên, vẫy đuôi dâng lên như thể đang dâng bảo vật đến cho Phó Cửu Cửu.
Phó Cửu Cửu ngồi trên chiếc ghế dài ở đầu con dốc nhỏ đầy cỏ, cậu lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin của tổng biên tập hiện tại của tập đoàn phục sức NF.
Không phải tên của cậu, là một cô gái khoảng hơn ba mươi tuổi tên Thường Thanh.
Phó Cửu Cửu biết cô.
Ngoài một vài cuộc họp kinh doanh trong ngành ra, quan trọng nhất là Thường Thanh là fan cuồng của "Nắm Lấy Lưỡi Dao" (*).
(*) Tên Hán Việt của bộ truyện này là "Chấp Nhận" ("nhận" ở đây nghĩa là lưỡi dao) nhưng vì mình sợ mọi người nhầm với từ "chấp nhận" bên mình nên mình thay thành tên này hen. Bút danh của bé Cửu cũng có nghĩa là "lưỡi dao màu xanh".
Cô đã đề cử bộ truyện tranh "Nắm Lấy Lưỡi Dao" và họa sĩ "Thanh Nhận" với công chúng không dưới một lần trên Weibo.
Thanh Nhận là bút danh của Phó Cửu Cửu.
Thường Thanh lớn hơn Phó Cửu Cửu, kinh nghiệm làm việc cũng phong phú hơn rất nhiều.
Ở thế giới cũ, khi Phó Cửu Cửu trở thành tổng biên tập của tập đoàn phục sức NF, Thường Thanh đã từ bỏ phương tiện truyền thông báo chí truyền thống rồi chuyển sang đầu quân cho một thương hiệu xa xỉ cao cấp, bắt đầu sự nghiệp truyền thông mới của cô, khiến cho nó phát triển rực rỡ.
Trong thời đại mà báo chỉ đang dần dần xuống dốc, đây là lựa chọn khôn ngoan nhất của rất nhiều chuyên gia truyền thông.
Mà trước đó, cô đã từng làm việc cho đối thủ mạnh của NF - tuần san "Duyệt Văn".
Phó Cửu Cửu suy nghĩ một lúc, sau đó lại tìm kiếm thông tin về bộ truyện tranh "Nắm Lấy Lưỡi Dao".
Ở thế giới này Phó Cửu Cửu vẫn không có việc làm, trái lại cậu có nhiều thời gian hơn, nói không chừng tiến độ truyện tranh sẽ nhanh hơn.
Tuy rằng Phó Cửu Cửu có một dàn ý rất rõ ràng cho "Nắm Lấy Lưỡi Dao" nhưng cậu vẫn có một sự tò mò rất mãnh liệt đối với những chi tiết mà mình chưa vẽ ra.
Cậu gõ bốn chữ "Nắm Lấy Lưỡi Dao" vào thanh tìm kiếm, bên dưới có rất nhiều thông tin, thế nhưng lại không có tin tức nào liên quan đến bộ truyện tranh của cậu.
Phó Cửu Cửu có chút khó tin, cũng có chút hoảng hốt.
Cậu thử thay đổi rất nhiều từ khóa khác nhau, thậm chí còn thay đổi cả công cụ tìm kiếm, cuối cùng vẫn phải thừa nhận rằng:
Bộ truyện tranh "Nắm Lấy Lưỡi Dao" không tồn tại trong thế giới này.
"Phó Cửu Cửu" không vẽ.
Cậu có mười triệu, nhưng công việc của cậu, truyện tranh của cậu...
Trụ cột vật chất và tinh thần mà cậu dựa vào để tồn tại đã biến mất hết rồi.
Không có những thứ đó, Phó Cửu Cửu vẫn là Phó Cửu Cửu, vừa trống rỗng vừa hoảng hốt.
Tựa như một cây lục bình, không có cảm giác an toàn, cũng không thể xác nhận sự tồn tại thực tế và tất yếu của bản thân.
Phó Cửu Cửu cau mày nhìn về phía xa xa, những tòa nhà cao tầng dường như nối đuôi nhau đến phía chân trời, đây là phong cảnh mà cậu vô cùng quen thuộc.
Nhưng cậu biết, dưới lớp vỏ "giống nhau" lại có một số thứ khác nhau.
Vậy thì còn cái gì không giống?
Ví dụ như...
Trái tim của Phó Cửu Cửu đột nhiên nhảy lên, có một khả năng khiến cho tim cậu đập loạn xạ, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.
Ví dụ như, mẹ cậu còn sống không?
Bố mẹ cậu có ly hôn không?
Bọn họ vẫn đang sống hạnh phúc cùng nhau có đúng không?
Vậy nên "Phó Cửu Cửu" mới có thể tận hưởng tuổi trẻ không hề băn khoăn, bước vào hôn nhân một cách gần như là liều lĩnh như thế?
Cậu hít vào một hơi thật sâu, bàn tay nhanh chóng mở danh bạ điện thoại lên.
Trong danh bạ có rất nhiều người cậu không biết, song có một thẻ liên lạc được lưu dưới tên "Mẹ".
Và lịch sử cuộc gọi gần đây nhất của cậu và liên hệ này chỉ mới hai ngày trước.
Phó Cửu Cửu kích động đến mức hốc mắt đỏ lên, bàn tay cầm điện thoại không khỏi run lên khe khẽ.
Cậu nhìn chằm chằm vào con chữ kia và nghĩ, nếu đây là sự thật, nếu mẹ cậu còn sống, thì cậu có mất hết tất cả cũng không sao.
Miễn là mẹ cậu còn sống.
Rất nhiều lần cậu cố gắng muốn gọi đến nhưng lại có một cảm giác sợ hãi giữ chặt lấy cậu.
Bởi vì sau cơn kích động, cậu phát hiện ra dãy số điện thoại này không phải là dãy số mà cậu nhớ nằm lòng.
Cuối cùng cậu quyết định từ bỏ.
Cậu chưa bao giờ hèn nhát như vậy, không dám đối mặt với nguy cơ người ở đầu dây bên kia không phải là mẹ của mình.
Màn hình điện thoại nhanh chóng tối sầm.
Phó Tiểu Bát sốt ruột cắn ống quần của cậu, Phó Cửu Cửu cười trấn an nó, nựng nựng cằm Phó Tiểu Bát.
Cậu cần một cái bàn đạp, một cái bước đệm, quan trọng nhất là xây dựng nền tảng tâm lý, vậy nên cậu gọi cho Kỳ Lạc.
*
Phó Cửu Cửu đến "Đạo Hòa" đúng sáu giờ chiều.
Người giữ cửa mở cửa cho cậu, nhận lấy chìa khóa xe và áo khoác gió của đối phương, niềm nở mỉm cười tiếp đón: "Chào ngài Phó."
Phó Cửu Cửu khẽ gật đầu, được nhân viên phục vụ nhiệt tình chu đáo đưa lên lầu ba.
Ánh mắt của người giữ cửa dõi theo cậu một đoạn thật dài rồi mới chậm rãi thu lại.
Ánh mắt nọ không hề ngay thẳng, vô cùng âm thầm đuổi theo bóng lưng cậu, mơ hồ mang theo một sự tò mò và kinh ngạc không dễ phát giác.
Hôm nay Phó Cửu Cửu ăn mặc rất sạch sẽ, thoạt nhìn rất khác với bình thường.
Nút áo sơ mi được cài nghiêm ngặt đến tận cổ, để lộ phần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, chẳng hiểu sao lại có vẻ cấm dục.
Một đôi chân dài được ôm chặt, cảm giác như bị kéo dài ra bởi đôi giày da cổ thấp.
Ngoại trừ một chiếc khuyên tai gần giống với màu áo của cậu trên vành tai trái thì cậu không có bất kỳ phụ kiện nào khác trên người.
Chiếc khuyên tai kia thoạt nhìn giống như ngọc mắt mèo, theo động tác của cậu mà ánh lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, phản chiếu trên đôi gò má trắng như tuyết của đối phương, khiến cho mảnh da đó trở nên trong suốt hơn.
Hôm nay cậu ít phô trương hơn bình thường, song vẻ ngoài khiêm tốn ấy lại lộ ra sự kiêu ngạo hiếm có.
Cửa phòng lớn mở ra, Kỳ Lạc đang cúi đầu nhìn thực đơn, ánh mắt hai người chạm nhau rồi đồng thời nở nụ cười.
Phó Cửu Cửu lập tức ngồi xuống đối diện với Kỳ Lạc, thuận tay lấy hộp thuốc lá ra, cầm một điếu cúi đầu châm lửa.
Nhìn thấy động tác của cậu, Kỳ Lạc đang định đưa thực đơn đến bất chợt dừng lại.
Phó Cửu Cửu nâng mắt nhìn y, có chút khó hiểu: "Sao vậy?"
"Sao cậu lại hút thuốc?" Kỳ Lạc khó tin hỏi, sắc mặt cũng trầm xuống.
Phó Cửu Cửu giật mình, hóa ra Phó Cửu Cửu ở thế giới này không hút thuốc.
Thật ra thì trước khi vào NF cậu cũng không hút.
Chỉ là do môi trường làm việc ở cường độ cao và áp lực công việc phải thường xuyên thức khuya và tăng ca thôi.
Ngay cả cậu cũng không nhớ từ khi nào mà thuốc lá và cà phê lại trở thành nhu yếu phẩm trong cuộc sống của mình.
Phó Cửu Cửu im lặng một lúc, sau đó cậu cắn lấy điếu thuốc, nhẹ giọng nói: "Tớ ly hôn rồi Tiểu Lạc."
"Cái gì?" Kỳ Lạc bất thình lình bị một kích này đánh cho choáng váng, y ngớ ra một hồi mới phẫn nộ bảo: "Họ Lâm kia dám ly hôn với cậu ư?"
Phó Cửu Cửu cảm thấy lời này có chút buồn cười, cậu mím môi: "Ừm, không thích hợp thì ly hôn thôi."
"Lúc trước tớ nói với cậu thế nào?" Kỳ Lạc tức giận: "Họ Lâm kia vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt, thế mà cậu không tin."
Trước giờ Kỳ Lạc vẫn luôn phê bình Lâm Quận kín đáo.
Một là cái tên Lâm Quận này có bề ngoài quá lạnh lùng, không giống người dễ dàng thân cận, hai là gia cảnh nhà họ Lâm quá tốt, y sợ Phó Cửu Cửu phải gọi dạ bảo vâng trong nhà người ta.
Tiếc rằng Phó Cửu Cửu thích chết đi được, còn chạy đi kết hôn, hơn nữa phần lớn thời gian hai người trông có vẻ yêu nhau thật lòng nên y cũng chấp nhận.
Thế nhưng y lại tình cờ bắt gặp Phó Cửu Cửu bị người ta ức hiếp.
Lâm Quận và Phó Cửu Cửu thường xuyên cãi nhau, tần suất nhiều đến độ ai cũng quen với chuyện này.
Có một lần, không biết tại sao mà Phó Cửu Cửu giận đến mức quay trở về nhà mình.
Tối hôm đó, Kỳ Lạc cố ý nhân lúc tan làm mà đi mua loại kem cậu thích ăn nhất.
Bởi vì sợ chảy mất nên y không về nhà, đi thẳng lên lầu gõ cửa nhà Phó Cửu Cửu.
Một lúc lâu sau đó Phó Cửu Cửu mới mở cửa, hơi thở cậu không ổn định, khóe mắt đỏ hoe giống như vừa mới khóc.
Mà Lâm Quận đứng ở phía sau cậu, ánh mắt lạnh như băng khiến cho người ta toàn thân ớn lạnh, duy chỉ có bờ môi diễm lệ lấn át khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Cái lạnh kia thấu cả tim gan, ngay cả y còn không chịu nổi, làm sao Phó Cửu Cửu có thể chịu đựng được?
Lúc ấy, Kỳ Lạc rất lo lắng cho cảnh ngộ của Phó Cửu Cửu.
Bây giờ thì hay rồi, không những bắt nạt người ta mà còn được nước lấn tới đòi ly hôn hả?
"Đừng sợ, xem anh trai làm thế nào cho cậu chỗ chống lưng đây!" Kỳ Lạc càng nghĩ càng giận.
Phó Cửu Cửu vội nói: "Không, không..."
"Không cái gì mà không? Không có tiền đồ!" Kỳ Lạc đập bàn một cái, dọa điếu thuốc giữa môi Phó Cửu Cửu run lên: "Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ khiến cho anh ta khóc lóc cầu xin cậu tha thứ."
Nhịn suốt một đêm, Phó Tiểu Bát vô cùng hưng phấn, nhảy lên nhảy xuống chạy băng băng trên con đường mòn ở công viên.
Kích thước của chó Alaska rất lớn, Phó Tiểu Bát còn rất lạnh lùng trước mặt người lạ, Phó Cửu Cửu sợ dọa đến người đi đường nên đành phải chọn đi bộ trên đường nhỏ hẻo lánh.
Gió lạnh sáng sớm thổi vào mặt, không khác lúc trước là bao, thậm chí Phó Cửu Cửu còn nhìn thấy vài người cao tuổi quen thuộc đang tập thể dục buổi sáng.
Cậu vô thức quan sát môi trường xung quanh, hoàn toàn không thể nhìn thấy bất kỳ sự khác biệt nào giữa thế giới này và thế giới cũ.
Hàng xóm quen thuộc, môi trường quen thuộc, kiến trúc quen thuộc...
Thậm chí ngay cả cái tổ chim giữa công viên cũng giống thế giới cũ như đúc, nghiêng nghiêng gác trên cành cây.
Bọn họ đi đến con dốc cỏ yêu thích trước kia của Phó Tiểu Bát.
Giống như lúc trước, Phó Tiểu Bát bắt đầu chạy tới chạy lui, bổ nhào chỗ này chỗ nọ, thỉnh thoảng sẽ ngậm lấy một cành cây hay một bông hoa không biết tên, vẫy đuôi dâng lên như thể đang dâng bảo vật đến cho Phó Cửu Cửu.
Phó Cửu Cửu ngồi trên chiếc ghế dài ở đầu con dốc nhỏ đầy cỏ, cậu lấy điện thoại ra tìm kiếm thông tin của tổng biên tập hiện tại của tập đoàn phục sức NF.
Không phải tên của cậu, là một cô gái khoảng hơn ba mươi tuổi tên Thường Thanh.
Phó Cửu Cửu biết cô.
Ngoài một vài cuộc họp kinh doanh trong ngành ra, quan trọng nhất là Thường Thanh là fan cuồng của "Nắm Lấy Lưỡi Dao" (*).
(*) Tên Hán Việt của bộ truyện này là "Chấp Nhận" ("nhận" ở đây nghĩa là lưỡi dao) nhưng vì mình sợ mọi người nhầm với từ "chấp nhận" bên mình nên mình thay thành tên này hen. Bút danh của bé Cửu cũng có nghĩa là "lưỡi dao màu xanh".
Cô đã đề cử bộ truyện tranh "Nắm Lấy Lưỡi Dao" và họa sĩ "Thanh Nhận" với công chúng không dưới một lần trên Weibo.
Thanh Nhận là bút danh của Phó Cửu Cửu.
Thường Thanh lớn hơn Phó Cửu Cửu, kinh nghiệm làm việc cũng phong phú hơn rất nhiều.
Ở thế giới cũ, khi Phó Cửu Cửu trở thành tổng biên tập của tập đoàn phục sức NF, Thường Thanh đã từ bỏ phương tiện truyền thông báo chí truyền thống rồi chuyển sang đầu quân cho một thương hiệu xa xỉ cao cấp, bắt đầu sự nghiệp truyền thông mới của cô, khiến cho nó phát triển rực rỡ.
Trong thời đại mà báo chỉ đang dần dần xuống dốc, đây là lựa chọn khôn ngoan nhất của rất nhiều chuyên gia truyền thông.
Mà trước đó, cô đã từng làm việc cho đối thủ mạnh của NF - tuần san "Duyệt Văn".
Phó Cửu Cửu suy nghĩ một lúc, sau đó lại tìm kiếm thông tin về bộ truyện tranh "Nắm Lấy Lưỡi Dao".
Ở thế giới này Phó Cửu Cửu vẫn không có việc làm, trái lại cậu có nhiều thời gian hơn, nói không chừng tiến độ truyện tranh sẽ nhanh hơn.
Tuy rằng Phó Cửu Cửu có một dàn ý rất rõ ràng cho "Nắm Lấy Lưỡi Dao" nhưng cậu vẫn có một sự tò mò rất mãnh liệt đối với những chi tiết mà mình chưa vẽ ra.
Cậu gõ bốn chữ "Nắm Lấy Lưỡi Dao" vào thanh tìm kiếm, bên dưới có rất nhiều thông tin, thế nhưng lại không có tin tức nào liên quan đến bộ truyện tranh của cậu.
Phó Cửu Cửu có chút khó tin, cũng có chút hoảng hốt.
Cậu thử thay đổi rất nhiều từ khóa khác nhau, thậm chí còn thay đổi cả công cụ tìm kiếm, cuối cùng vẫn phải thừa nhận rằng:
Bộ truyện tranh "Nắm Lấy Lưỡi Dao" không tồn tại trong thế giới này.
"Phó Cửu Cửu" không vẽ.
Cậu có mười triệu, nhưng công việc của cậu, truyện tranh của cậu...
Trụ cột vật chất và tinh thần mà cậu dựa vào để tồn tại đã biến mất hết rồi.
Không có những thứ đó, Phó Cửu Cửu vẫn là Phó Cửu Cửu, vừa trống rỗng vừa hoảng hốt.
Tựa như một cây lục bình, không có cảm giác an toàn, cũng không thể xác nhận sự tồn tại thực tế và tất yếu của bản thân.
Phó Cửu Cửu cau mày nhìn về phía xa xa, những tòa nhà cao tầng dường như nối đuôi nhau đến phía chân trời, đây là phong cảnh mà cậu vô cùng quen thuộc.
Nhưng cậu biết, dưới lớp vỏ "giống nhau" lại có một số thứ khác nhau.
Vậy thì còn cái gì không giống?
Ví dụ như...
Trái tim của Phó Cửu Cửu đột nhiên nhảy lên, có một khả năng khiến cho tim cậu đập loạn xạ, ngay cả hô hấp cũng đình chỉ.
Ví dụ như, mẹ cậu còn sống không?
Bố mẹ cậu có ly hôn không?
Bọn họ vẫn đang sống hạnh phúc cùng nhau có đúng không?
Vậy nên "Phó Cửu Cửu" mới có thể tận hưởng tuổi trẻ không hề băn khoăn, bước vào hôn nhân một cách gần như là liều lĩnh như thế?
Cậu hít vào một hơi thật sâu, bàn tay nhanh chóng mở danh bạ điện thoại lên.
Trong danh bạ có rất nhiều người cậu không biết, song có một thẻ liên lạc được lưu dưới tên "Mẹ".
Và lịch sử cuộc gọi gần đây nhất của cậu và liên hệ này chỉ mới hai ngày trước.
Phó Cửu Cửu kích động đến mức hốc mắt đỏ lên, bàn tay cầm điện thoại không khỏi run lên khe khẽ.
Cậu nhìn chằm chằm vào con chữ kia và nghĩ, nếu đây là sự thật, nếu mẹ cậu còn sống, thì cậu có mất hết tất cả cũng không sao.
Miễn là mẹ cậu còn sống.
Rất nhiều lần cậu cố gắng muốn gọi đến nhưng lại có một cảm giác sợ hãi giữ chặt lấy cậu.
Bởi vì sau cơn kích động, cậu phát hiện ra dãy số điện thoại này không phải là dãy số mà cậu nhớ nằm lòng.
Cuối cùng cậu quyết định từ bỏ.
Cậu chưa bao giờ hèn nhát như vậy, không dám đối mặt với nguy cơ người ở đầu dây bên kia không phải là mẹ của mình.
Màn hình điện thoại nhanh chóng tối sầm.
Phó Tiểu Bát sốt ruột cắn ống quần của cậu, Phó Cửu Cửu cười trấn an nó, nựng nựng cằm Phó Tiểu Bát.
Cậu cần một cái bàn đạp, một cái bước đệm, quan trọng nhất là xây dựng nền tảng tâm lý, vậy nên cậu gọi cho Kỳ Lạc.
*
Phó Cửu Cửu đến "Đạo Hòa" đúng sáu giờ chiều.
Người giữ cửa mở cửa cho cậu, nhận lấy chìa khóa xe và áo khoác gió của đối phương, niềm nở mỉm cười tiếp đón: "Chào ngài Phó."
Phó Cửu Cửu khẽ gật đầu, được nhân viên phục vụ nhiệt tình chu đáo đưa lên lầu ba.
Ánh mắt của người giữ cửa dõi theo cậu một đoạn thật dài rồi mới chậm rãi thu lại.
Ánh mắt nọ không hề ngay thẳng, vô cùng âm thầm đuổi theo bóng lưng cậu, mơ hồ mang theo một sự tò mò và kinh ngạc không dễ phát giác.
Hôm nay Phó Cửu Cửu ăn mặc rất sạch sẽ, thoạt nhìn rất khác với bình thường.
Nút áo sơ mi được cài nghiêm ngặt đến tận cổ, để lộ phần cổ mảnh khảnh trắng như tuyết, chẳng hiểu sao lại có vẻ cấm dục.
Một đôi chân dài được ôm chặt, cảm giác như bị kéo dài ra bởi đôi giày da cổ thấp.
Ngoại trừ một chiếc khuyên tai gần giống với màu áo của cậu trên vành tai trái thì cậu không có bất kỳ phụ kiện nào khác trên người.
Chiếc khuyên tai kia thoạt nhìn giống như ngọc mắt mèo, theo động tác của cậu mà ánh lên một chút ánh sáng nhàn nhạt, phản chiếu trên đôi gò má trắng như tuyết của đối phương, khiến cho mảnh da đó trở nên trong suốt hơn.
Hôm nay cậu ít phô trương hơn bình thường, song vẻ ngoài khiêm tốn ấy lại lộ ra sự kiêu ngạo hiếm có.
Cửa phòng lớn mở ra, Kỳ Lạc đang cúi đầu nhìn thực đơn, ánh mắt hai người chạm nhau rồi đồng thời nở nụ cười.
Phó Cửu Cửu lập tức ngồi xuống đối diện với Kỳ Lạc, thuận tay lấy hộp thuốc lá ra, cầm một điếu cúi đầu châm lửa.
Nhìn thấy động tác của cậu, Kỳ Lạc đang định đưa thực đơn đến bất chợt dừng lại.
Phó Cửu Cửu nâng mắt nhìn y, có chút khó hiểu: "Sao vậy?"
"Sao cậu lại hút thuốc?" Kỳ Lạc khó tin hỏi, sắc mặt cũng trầm xuống.
Phó Cửu Cửu giật mình, hóa ra Phó Cửu Cửu ở thế giới này không hút thuốc.
Thật ra thì trước khi vào NF cậu cũng không hút.
Chỉ là do môi trường làm việc ở cường độ cao và áp lực công việc phải thường xuyên thức khuya và tăng ca thôi.
Ngay cả cậu cũng không nhớ từ khi nào mà thuốc lá và cà phê lại trở thành nhu yếu phẩm trong cuộc sống của mình.
Phó Cửu Cửu im lặng một lúc, sau đó cậu cắn lấy điếu thuốc, nhẹ giọng nói: "Tớ ly hôn rồi Tiểu Lạc."
"Cái gì?" Kỳ Lạc bất thình lình bị một kích này đánh cho choáng váng, y ngớ ra một hồi mới phẫn nộ bảo: "Họ Lâm kia dám ly hôn với cậu ư?"
Phó Cửu Cửu cảm thấy lời này có chút buồn cười, cậu mím môi: "Ừm, không thích hợp thì ly hôn thôi."
"Lúc trước tớ nói với cậu thế nào?" Kỳ Lạc tức giận: "Họ Lâm kia vừa nhìn là biết không phải thứ gì tốt, thế mà cậu không tin."
Trước giờ Kỳ Lạc vẫn luôn phê bình Lâm Quận kín đáo.
Một là cái tên Lâm Quận này có bề ngoài quá lạnh lùng, không giống người dễ dàng thân cận, hai là gia cảnh nhà họ Lâm quá tốt, y sợ Phó Cửu Cửu phải gọi dạ bảo vâng trong nhà người ta.
Tiếc rằng Phó Cửu Cửu thích chết đi được, còn chạy đi kết hôn, hơn nữa phần lớn thời gian hai người trông có vẻ yêu nhau thật lòng nên y cũng chấp nhận.
Thế nhưng y lại tình cờ bắt gặp Phó Cửu Cửu bị người ta ức hiếp.
Lâm Quận và Phó Cửu Cửu thường xuyên cãi nhau, tần suất nhiều đến độ ai cũng quen với chuyện này.
Có một lần, không biết tại sao mà Phó Cửu Cửu giận đến mức quay trở về nhà mình.
Tối hôm đó, Kỳ Lạc cố ý nhân lúc tan làm mà đi mua loại kem cậu thích ăn nhất.
Bởi vì sợ chảy mất nên y không về nhà, đi thẳng lên lầu gõ cửa nhà Phó Cửu Cửu.
Một lúc lâu sau đó Phó Cửu Cửu mới mở cửa, hơi thở cậu không ổn định, khóe mắt đỏ hoe giống như vừa mới khóc.
Mà Lâm Quận đứng ở phía sau cậu, ánh mắt lạnh như băng khiến cho người ta toàn thân ớn lạnh, duy chỉ có bờ môi diễm lệ lấn át khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Cái lạnh kia thấu cả tim gan, ngay cả y còn không chịu nổi, làm sao Phó Cửu Cửu có thể chịu đựng được?
Lúc ấy, Kỳ Lạc rất lo lắng cho cảnh ngộ của Phó Cửu Cửu.
Bây giờ thì hay rồi, không những bắt nạt người ta mà còn được nước lấn tới đòi ly hôn hả?
"Đừng sợ, xem anh trai làm thế nào cho cậu chỗ chống lưng đây!" Kỳ Lạc càng nghĩ càng giận.
Phó Cửu Cửu vội nói: "Không, không..."
"Không cái gì mà không? Không có tiền đồ!" Kỳ Lạc đập bàn một cái, dọa điếu thuốc giữa môi Phó Cửu Cửu run lên: "Yên tâm đi, tớ nhất định sẽ khiến cho anh ta khóc lóc cầu xin cậu tha thứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất