Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh

Chương 23

Trước Sau
Biểu tình của Tư Cảnh vô cùng đặc sắc, thậm chí mấy giây sau còn liếm liếm môi rồi mới mở miệng: "Cậu, cậu nói cái gì vậy?"

Ôn Hi vừa thấy phản ứng này của thiếu niên này bắt đầu lẩm bẩm trong lòng, xua xua tay nhẹ nhàng nói: "Tôi không có ý gì khác, chỉ là cảm thấy cậu cũng ở bên ngoài đứng rất lâu rồi, cũng nên tắm rửa một cái."

Tư Cảnh hiển nhiên đã bình tĩnh lại, thanh âm lãnh đạm: "Tôi có thể về phòng mình tắm."

Ôn Hi trách một tiếng, ghét bỏ nhìn thoáng qua, "Cùng nhau tắm không phải đỡ tốn nước sao, con người cậu sao lại không có một chút ý thức bảo vệ môi trường vậy! Tài nguyên nước quý giá như vậy không biết sao!"

Xem ra ở cậu, là nam sinh mà, phương thức kéo gần quan hệ trừ bỏ mặc chung một cái quần, thì chính là ngủ chung một giường rồi cũng nhau đi tắm, bọn họ đã ngủ cùng trên một chiếc giường rồi, hôm nay không khí tốt như vậy, còn sửa lại xưng hô, lại cùng nhau tắm rửa một cái, bốn bỏ năm lên* bọn họ tương đương huynh đệ thân thiết rồi!

(bốn bỏ năm lên*: làm tròn)

Khóe miệng Tư Cảnh bỗng nhiên khơi lên một độ cung vi diệu, hắn bước vài bước lên phía trước, bàn tay kéo cái gáy của Ôn Hi đem người ôm vào trước người mình, không đợi đối phương phản ứng lại, liền dán lên vành tai cậu âm thanh trầm thấp hỏi: "Rất muốn cùng tắm với tôi à?"

"Cậu đang nói bậy bạ gì đó!"

Ôn Hi mới vừa không tự tin lùi trở lại, liền cảm giác được da thịt ở phía sau lưng mình bị đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ lướt qua, phảng phất như một dòng điện lưu, nháy mắt lan đến trái tim rồi tràn khắp người, cậu cơ hồ là theo bản năng đẩy đối phương ra, vặn vẹo thân thể vài lần rồi mới trừng mắt nhìn lại, "Cậu làm gì!"

Vẻ mặt Tư Cảnh vô tội nhìn cậu nhóc, "Không phải cậu nói muốn xoa lưng sao, tôi để cho cậu cảm thụ trước một chút."

Ôn Hi bị hắn chặn nói không ra lời, miệng khép khép mở mở nửa ngày cũng không phun ra một chữ.

"Cái này, cái này không giống nhau!"

"Chỗ nào không giống nhau?" Tư Cảnh nhướng mày hỏi lại, đợi một lúc lâu sau cũng không thấy thiếu niên đáp lại, cười khẽ vỗ vỗ cánh tay thiếu niên, đem tâm tư trêu đùa thu lại, "Được rồi, tự mình chơi đi, tôi về phòng tắm rửa đây."

Nhưng mà mới vừa xoay người, ống tay áo liền bị kéo lại, hắn nghi hoặc quay đầu, vừa lúc đối diện ánh mắt có chút nhút nhát của Ôn Hi.

"Hay là, thử lại đi?"

Không đợi hắn đáp lời, thiếu niên đã mạnh mẽ cắn chặt môi, bộ dạng như thể đang cam chịu gì đó.

Không khí hôm nay tốt như vậy, Ôn Hi thật sự là không muốn bỏ lỡ, không nhanh đem quan hệ kéo gần, chờ Ôn phụ Ôn mẫu rời đi, cũng khó mà tìm được lý do khác.

Mặt mũi thiếu niên đẹp như tranh vẽ, lông mày thanh tú vô thức nhăn chặt, hàng mi dày khẽ run len, ngón tay lại gắt gao nắm chặt lấy góc áo nhỏ.

Tư Cảnh có chút nghịch ngợm lấy tay búng lên chán cậu một cái, "Không biết còn tưởng rằng tôi đang làm cái gì đó với cậu, cậu có cần phải dùng cái biểu tình thấy chết không sợ đó sao?"

Ôn Hi nháy mắt phồng mặt bánh bao ra, "Cậu nói bừa cái gì vậy!"

Mặt trong ngón tay Tư Cảnh lướt qua khóe môi thiếu niên, "Cậu đi nhìn gương xem, nhìn cái mặt này của cậu đã thành cái dạng gì rồi."

Bị nhắc nhở như vậy hai tay Ôn Hi trực tiếp ôm lấy gò má mình, hung hăng xoa nắn vài cái, "Mặt tôi vẫn bình thường mà."

Tư Cảnh: "......"

Bình tĩnh chăm chú nhìn đối phương, phát hiện đôi mắt đối phương trong suốt mà nghiêm túc, cực kỳ giống con nai con ngây thơ trên thảo nguyên.

Nhắm mắt lại, đáy mắt hắn mờ mịt gió lốc, trực tiếp nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của thiếu niên, nhẹ nhàng kéo người vào trong lòng mình, "Ôn Tiểu Hi, cậu xác định muốn tắm cùng với tôi?"

Mùi hoa nhài quen thuộc lúc này lại làm Ôn Hi khống chế không được rùng mình một cái, lôi kéo da mặt cũng cứng ngắc theo, "Tôi cẩn thận nghĩ rổi, tôi tắm tương đối sạch sẽ cẩn thận không đơn giản giống cậu nuốt cả quả táo đâu, vẫn là không nên tắm cùng nhau!"

Nói xong cậu liền giả vờ vô tình rút tay lại, nhưng mà thử rất nhiều lần cũng đều không thành công.

Tư Cảnh giương mắt, "Cậu vừa rồi không có thái độ này, như thế nào, sợ sao?"

Ôn Hi đương nhiên không muốn thừa nhận, chỉ là trên người Tư Cảnh hiện tại tản ra hơi thở mát lạnh, ánh mắt thâm thúy, khóe môi cười cười, tất cả đều làm lông tơ của cậu dựng thẳng lên, theo bản năng muốn tránh xa ra.

Nhưng là trong lòng muốn là một chuyện, ngoài miệng lại là một chuyện khác, "Tôi sao có thể sẽ sợ, tôi chỉ là ghét bỏ cậu!"

Thanh âm Tư Cảnh hơi thấp, "Ghét bỏ tôi?"

Ôn Hi vội vàng xua xua tay giải thích: "Tôi chỉ muốn nói cậu tắm chậm thôi, không có ý gì khác!"

Nhìn bộ dáng nói trước sau không ăn nhập, khẩn trương của thiếu niên,, Tư Cảnh buông tay ra, thuận thế sờ soạng gương mặt cậu một phen, "Được rồi mau đi tắm đi, tôi về phòng tắm."

Ôn Hi không thể tin được nhìn Tư Cảnh, "Thật sao?"

Kết quả giây tiếp theo liền nhìn đến đôi mắt nửa nheo lại của đối phương, sợ tới mức mồm mép cậu lập tức bắt đầu đánh nhau, "Thuận buồm xuôi gió thứ cho không tiễn xa được, đừng quên mang quần áo để thay, tôi đi tắm trước, tí nữa gặp!"

Tư Cảnh khịt mũi nhìn cái đầu đầy lông đang ba chân bốn cẳng chạy trốn, thầm nghĩ: Chim cút ngốc nghếch.

Ôn Hi vốn tưởng rằng ba mẹ Ôn trở về mấy ngày lại sẽ đi, không nghĩ rằng hai người họ vẫn luôn đợi cho xuân về hoa nở.

Trong lúc này bởi vì hai người ở đây, Ôn Hi cảm thấy quan hệ của mình và Tiểu đáng thương quả thực là có bước nhảy vọt rất lớn.

Hôm Giao thừa hai người bọn họ đã cũng đi ra ngoài chơi pháo bông, rồi lại trở về lại cùng nhau xem tiệc liên hoan Gala Giao thừa, thời điểm mười hai giờ còn chào nhau, tràn ngập lời chúc mừng năm mới.

Đây là năm đầu tiên cậu với Tư Cảnh trải qua cùng nhau, không phải là cuối cùng, nhưng tuyệt đối là năm quan trọng nhất.

Cho nên vào lúc ước nguyện cho năm mới, cậu đã vứt bỏ hết mọi thứ, âm thầm hy vọng ở trong lòng sau này có thể đón Tết cùng Tư Cảnh như thế này mỗi năm.

Có lẽ là thấy hai người quan hệ hòa hợp, lúc này đây ba mẹ Ôn rời đi mới thực sự cảm thấy vô cùng an tâm.

Biệt thự một lần nữa chỉ còn hai bọn họ, học kỳ mới cũng bắt đầu rồi.

"Này, đã lâu không gặp a!"



Ôn Hi cả một kì nghỉ không có gặp qua Điền Thiên đáp trở lại:: "Xác thật đã lâu không gặp."

Điền Thiên cười ha hả lại nói: "Cậu có biết lớp chúng ta có học sinh chuyển trường tới không."

"Học sinh chuyển trường?"

"Đúng vậy, tôi vừa mới ở văn phòng của chủ nhiệm thấy, vừa cao lại vừa soái."

"Không liên quan đến tôi." Nói câu không dễ nghe, ngoại trừ Tư Cảnh ra, cũng chỉ có nói chuyện thường xuyên với Điền Thiên cậu mới để mắt tới, còn học sinh chuyển trường, cậu ta tròn hay vuông cũng đâu có liên quan gì đến cậu.

Điền Thiên nhìn bộ dạng khoanh tay không hứng thú của thiếu niên, lòng bàn tay trái nện lên bàn một cái, "Đúng rồi, dù sao cậu cũng có Tư Cảnh, vợ chồng son các cậu tự là của nhau thôi."

Ôn Hi nhịn không được trừng hắn một cái, ghét bỏ không thôi phun tào, "Tuyết bên ngoài có hóa thành nước đó có phải đều chảy vào não cậu hay không."

"Các cậu tán gẫu sôi nổi quá nhỉ." Đang cầm hai bộ quần áo trên tay trở về Tư Cảnh mìm cười âm dương quái khí nhìn Điền Thiên.

Ôn Hi dường như không hề phát giác, cười cười cầm bộ đồng phục giúp hắn, "Không có, Điền Thiên là đang nói lớp chúng ta có học sinh chuyển trường tới, học sinh chuyển trường này cũng đâu có liên quan gì đến chúng ta." Tiếp theo nhìn về phía Điền Thiên, lời lẽ chính đáng chỉ trích, "Cậu cũng thật là quá bát quái!"

Điền Thiên: "......"

Nhưng mà Tư Cảnh lại bắt được ý trọng điểm, lưỡi cuốn cuốn, "Học sinh chuyển trường?"

Ôn Hi kỳ quái, "Sao vậy, lúc cậu đi lấy đồng phục gặp à?"

Tư Cảnh lắc đầu, "Không có."

"Có hay không cũng chẳng có việc gì, dù sao cùng không liên quan đến hai chúng ta." Ôn Hi cười nói, sau đó mở đồng phục ra xem xét nên viết tên ở chỗ nào mới ổn.

Cái này hiện tại đang rất thịnh hành, bởi vì đồng phục học sinh thật sự vừa đơn giản mà lại to quá, cho nen tất cả mọi người đều sẽ âm thầm tìm chỗ vẽ tranh gì đó lên trên, nhưng cậu lại có tâm lý của người trưởng thành, không có hứng thú với cái này, dù sao tiết thể dục linh tinh cần thay đồ này, cho nên viết tên lên vẫn là việc tất yếu, phòng khi lúc nào đó sẽ bị lấy lẫn lộn với người khác.

Ôn Hi đang do dự nên viết ở cổ tay trái hay cổ tay phải, bút màu đen hay là bút mày xanh, bỗng nhiên một hồi tiếng giày cao gót đế nhọn va chạm xuống mặt vang lên.

Cậu liếc mắt một cái hôm nay cô chủ nhiệm trang điểm rất xinh đẹp, nhưng rất nhanh cậu lại một lần nữa đem sự chú ý của mình lên bộ đồng phục trên bàn

"Đây là bạn học mới mới chuyển đến lớp của chúng ta, bạn học mới em tự giới thiệu một chút đi."

"Chào mọi người, tôi tên là Tống Mão, sở thích không sai biệt lắm với mọi người, không kiêng kị cái gì, hy vọng có thể vui vẻ hòa đồng với mọi người."

Thanh âm dứt khoát trong trẻo của thiếu niên làm Ôn Hi theo bản năng muốn ngẩng đầu, nhưng còn chưa kịp động, cái ót đã bị đè lại.

Cậu nghiêng đầu trong tư thế này, "Tiểu Cảnh?"

Tư Cảnh mặt không đổi sắc nói: "Vừa rồi có một con bọ nhỏ bay qua."

"Tháng 3 mà có sâu à." Ngoài miệng nói thầm như vậy, nhưng Ôn Hi vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, vừa lúc tiếp tục suy xét quần áo của mình.

Đột nhiên, một bóng đen đổ xuống, cậu không khỏi ngẩng đầu lên, trong mi mắt là một gương mặt vô cùng tuấn tú.

Cậu không tự giác mở miệng: "Ngươi là......"

Tống Mão đôi mắt không chớp nhìn thiếu niên xinh đẹp, "Tôi là học sinh chuyển trường mới tới, cô chủ nhiệm mới vừa cho tôi tự lựa chọn vị trí ngồi, xin hỏi tôi có thể ngồi ở bên cạnh cậu không?"

Ôn Hi không hề nghĩ ngợi một hơi liền từ chối, "Không thể."

Tiếp theo chỉ chỉ một ngón tay sang bên cạnh, "Cậu không thấy là tôi có bạn cùng bàn rồi sao?"

Tống Mão dường như không hề cảm nhận được địch ý của Ôn Hi, hỏi lại, mỉm cười nhìn về phía Tư Cảnh mặt vô biểu tình, "Vị bạn học này, cậu có thể nhường vị trí đó cho tôi không?"

Không đợi người bên cạnh mở miệng, Ôn Hi liền dứt khoát lưu loát thay hắn trả lời: "Không thể! Bạn học mới à, trong phòng học có nhiều chỗ trống nhiều như vậy, sao cậu cứ một hai phải giành vị trí của người khác vậy?"

"Được tồi." Tống Mão nhún nhún vai, tỏ vể không để ý, nhưng ánh mắt lại rơi xuống trên người Tư Cảnh, nhìn chằm chằm vào đối phương, "Thật sự không thể sao?"

Tư Cảnh nhếch nhếch khóe môi, nâng nâng tay, làm tư thế mời, "Nếu cậu thật sự rất muốn ngồi bên cạnh Tiểu Hi, có thể ngồi dưới đất."

Biết là không thể tiếp tục dây dưa ở cái đề tài này, Tống Mão nhìn về phía Ôn Hi, "Ta tên là Tống Mão, có thể hỏi một chút tên của cậu không?"

"Tôi là Ôn Hi, còn đây Tư Cảnh."

"Đã biết." Tống Mão gật gật đầu, sau đó đi lên phía trước bàn của Ôn Hi.

Không biết cậu ta nói chuyện như thế nào, cuối cùng cũng được như ý nguyện ngồi ở vị trí kia.

Dù sao cũng là ngày đầu tiên đi học trở lại, cũng không có chương trình học gì cả, ngồi nghỉ ngơi trò chuyện, không bao lâu là có thể về nhà.

Trong lớp tốp 3 tốp 5 người rời đi, Ôn Hi đang định cẩn thận hỏi Tư Cảnh vẫn luôn bảo trì trầm mặc suy nghĩ cái gì đó một chút, bỗng nhiên trước mắt lại nhiều thêm một cánh tay.

"Thật ngại quá, bạn học Ôn, tôi mới vừa chuyển trường nên còn chưa có quen thuộc về mọi thứ ở trường, không biết cậu có thể mang tôi đi tham quan vườn trường một chút hay không?"

Có câu nói duỗi tay không đánh người đang cười, Ôn Hi nhìn Tống Mão cũng không tốt đẹp gì, tiếp tục nói mấy lời thẳng thừng, tận lực uyển chuyển trả lời: "Tôi cũng không có rõ mọi nơi lắm, nhưng tôi có thể đề cử một người cho cậu." Nói nói cậu hướng về phía trước hô to một tiếng, "Điền Thiên!"

Đã thu thập sạch sẽ chuẩn bị rời đi, lại đột nhiên bị điểm đến tên Điền Thiên có chút ngưng lại một chút, biểu tình phức tạp nhìn về phía Ôn Hi bên kia.

Ba người rõ ràng chỉ là đơn thuần đứng ở nơi đó, nhưng cậu lại cảm thấy giống như chỗ đó đang có đủ loại sấm sét, tia chớp tia lửa ầm ầm.

Liếm liếm môi, cậu không tình nguyện chầm chậm qua, "Làm sao vậy?"



"Cái gì làm sao vậy, sao cậu cứ chậm rì rì vậy?" Ôn Hi một tay kéo người qua, đặt ở giữa cậu và Tống Mão, "Bạn học mới muốn làm quen khuôn viên trường một chút, nhiệm vụ gian khổ này nghĩ tới nghĩ lui chỉ có cậu là người nhiệt tình thích hợp nhất, đi đi anh hùng!"

Điền Thiên: "......"

Cậu liền biết, Ôn Hi chủ động tìm tới mình chắc chắc không có chuyện tốt gì.

Điệu bộ hôm nay của cái vị Tống Mão này, tất cả mọi người đều nhìn thấy trong mắt, Ôn Hi đem cậu kéo qua, đây không phải là đang lấy gỗ chắn mắt sao.

Xấu hổ mà cười cười, cậu gãi gãi đầu, "Tôi cảm thấy bạn học Tống khuông quá muốn đi tham quan vườn trường cùng tôi thôi."

Nhưng mà Tống Mão lại ngoài dự đoán mở miệng: "Đều có thể, nếu Điền đồng học không vội, vậy thì làm phiền rồi."

Ôn Hi hắc hắc cười hai tiếng, vỗ vỗ lưng thiếu niên, "Cậu ấy không vội."

Điền Thiên nhìn nhìn Ôn Hi, lại nhìn nhìn Tư Cảnh đứng ở bên cạnh giả làm pho tượng không nói một lời, trong lòng sâu kín thở dài, thôi quên đi, coi như hành thiện một ngày.

Tống Mão đột nhiên tới sát lại, đè thấp thanh âm cười nhạt, "Ngày mai gặp lại, Ôn Hi."

Hai chứ Ôn Hi, tựa hồ bọc trong rượu vang đỏ ngọt ngào, tràn đầy hơi thở ái muội.

Lần này không đợi Ôn Hi trả lời, Tư Cảnh trực tiếp lôi kéo cánh tay của chim cút nhỏ nhà mình đi nhanh rời đi, một cái ánh mắt cũng chưa cấp cho đối phương.

Tống Mão nhìn bóng dáng đi xa của hai người, ánh mắt càng ngày càng u ám, tiếp theo nhìn về phía Điền Thiên, giơ lên một nụ cười xán lạn, "Vất vả cậu rồi, bạn học Điền."

Khi Ôn Hi gõ cửa phòng Tư Cảnh, thiếu niên đang nghiêm túc làm bài tập toán, tựa hồ hoàn toàn không hề bị phân tâm.

Cậu không hề biết bộ dáng thăm dò cẩn thận của mình trong mắt Tư Cảnh giống như con chim cút mắc mưa vậy.

"Tư Cảnh, tôi có chút vấn đề, tôi có thể hỏi cậu được không?"

Tư Cảnh lại trực tiếp đoạt lấy sách bài tập của cậu nhóc đặt sang một bên, " Tiểu thiếu gia của tôi từ khi nào mà lại học được cách nói chuyện quanh co m ấp a ấp úng này khi nào vậy?"

Ôn Hi theo bản năng nhéo nhéo vành tai, "Đây không phải là thấy tâm tình cậu không tốt à." Cậu chỉ nghĩ vòng vo một chút, kết quả không ngờ tới Tư Cảnh thật là một chút cũng không biết hai chữ " hàm súc" viết như thế nào.

Tư Cảnh thấp giọng mở miệng, không ý thức được vị chua trong giọng nói của mình, "Cậu có vẻ khách khí với Tống Mão đó quá nha, cậu ta hỏi tên cậu cậu cũng trả lời." Chẳng những nói tên của mình, tên của hắn cũng nói luôn, quan hệ thoạt nhìn qua có vẻ rất tốt.

Nghĩ đến hai mắt hắn rũ xuống, đồng tử càng lúc càng đen.

"Đó là lễ độ chứ." Lần này đổi thành Ôn Hi có chút hết chỗ nói rồi, người ta đã tự giới thiệu hỏi cậu rồi, cậu sao có thể không trả lời một chút chứ.

Dừng một chút, cậu thử thăm dò hỏi, một đôi mắt sắc bén lặng lẽ quan sát đến mặt mày thanh lãnh của thiếu niên, "Tôi có thể hỏi một chút cậu vì sao lại ghét Tống Mão không?"

Tư Cảnh trả lời thập phần dứt khoát, "Không có vì sao hết, có người khả năng trời sinh đã không hợp nhau, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy đã chán ghét rồi."

Ôn Hi cười theo, "Vừa lúc, tôi cũng không thích cậu ta, không nghĩ tới ở điểm này hai chúng ta lại có chung nhận thức nha."

Tư Cảnh lại không tin cậu trả lời, ẩn ý nhìn khuôn mặt tinh xảo trước mắt, "Cậu thật sự không thích cậu ta?"

Ôn Hi vẻ mặt ngơ ngác, "Tôi lừa cậu cái này làm cái gì? Chi bằng hỏi cậu là tôi biểu hiện như nào mà cậu ảo giác cho rằng tôi rất thích cậu ta vậy?"

Hôm nay cậu nói "Không" với người kia tương đối nhiều, so với nhận thức của Tư Cảnh chắc chắn còn nhiều hơn, câu cửa miệng sắp trở thành câu " Không thể" rồi, Tư Cảnh sao lại còn có cái loại ý tưởng kỳ kỳ quái quái đó nữa vậy?

"Tôi thật sự không thích cậu ta, thứ nhất, cậu ta lớn lên trông không được lắm, tuy rằng không nói là phải trông giống tôi, nhưng như thế nào cũng phải là người giống cậu mới lọt được vào mắt của tôi, cái thứ hai, người này quá không lễ phép, cậu rõ ràng đang ngồi bên cạnh tôi, cậu ta vẫn khăng khăng hỏi có thể ngồi hay không, thêm nữa, còn cứ cố đuổi người đi, quá kiêu ngạo! Tôi vẫn là thích như cậu hơn. Thứ ba, tính nết hoàn toàn giẫm lên mấy thùng thuốc nổ của tôi*, quần áo hôm nay phối cũng không dễ nhìn chút nào, thật là nơi nào cũng có vấn đề!"

( ý là anh Mão cứ thích làm Tiểu Hi nhà mình cáu)

Tư Cảnh bị hành động đếm ngón tay này của Ôn Hi chọc cười, hắn đương nhiên rõ ràng thiếu niên này là vì dỗ hắn vui mà nói hươu nói vượn, nhưng là người mà, có thể được nghe những lời mình vẫn luôn muốn nghe ai lại cự tuyệt chứ?

Ôn Hi thấy Tư Cảnh cười, cũng theo cười, cục đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống đất.

"Được rồi, tôi đi lấy sách bài tập, chúng ta cùng nhau làm nhé!" Ôn Hi nói xong liền vui vẻ rời khỏi chạy về phòng mình.

Cậu đang lật để tìm cuốn vở của mình, bỗng nhiên nhìn thấy di động của chính mình sáng lên.

Hoang mang chớp chớp mắt, cậu click mở khóa màn hình, sau đó phát hiện thế mà lại là một cái thông báo.

Cậu phớt lờ mở khóa màn hình, nhưng khi thấy thanh nội dung đồng tử của cậu liền co lại.

Bạn có một yêu cầu kết bạn mới, ghi chú: Tôi là Tống Mão

Tên này, không phải chính là tên của nam chính công trong nguyên tác mà nguyên thân theo đuổi không được đây chứ?! Vỗn dĩ từ này đọc là /mao/* sao?!

( đoạn này tôi không rõ tiếng Trung lắm, nhưng mọi người có thể hiểu là Ôn Hi lúc ban đầu đọc nguyên tác cứ nghĩ chữ Mão đó đọc theo kiểu khác, nên đến lúc này nhìn chữ giống trong nguyên tác mới biết Tống Mão là nam chính công)

"Tiểu Hi, cậu không tính đến phòng tôi sao?"

Thanh âm đột nhiên vang lên làm Ôn Hi theo bản năng giấu điện thoại ở phía sau lưng, "Tư Cảnh sao cậu lại tới đây......"

Tư Cảnh nhìn động tác của cậu, thanh âm lãnh đạm, phảng phất là lạnh như băng, "Xem ra, là tôi tới không đúng lúc."

"Không phải, sự tình không phải như cậu tưởng đâu!" Ôn Hi vội vàng xua tay giải thích, nhưng là bởi vì biên độ động tác quá lớn mà không cẩn thận ấn lướt qua màn hình, di động tức khắc vang lên thông báo leng keng nhắc nhở hai người đã trở thành bạn.

Ôn Hi: "......"

=============

Mận: Đang dịch chap 24 thì Dạ Hoa Tập lên chap mới phải nhảy vào đọc luôn, high quá các bác a!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau