Sau Khi Xuyên Thư, Cố Chấp Trúc Mã Trọng Sinh

Chương 31: " Nói không nghe phải không"

Trước Sau
Ôn Hi hừ một tiếng, duỗi tay túm lấu bả vai và eo đối phương, "Có tin tôi đánh cậu hay không!"

Sắc mặt Tư Cảnh trầm xuống, "Không được nháo, dao gọt hoa quả này rất sắc đấy."

"Tôi không nháo, rõ ràng là là cậu có vấn đề"

Ôn Hi còn chưa dứt lời, đã bị động tác của đối phương trụ lại, sau đó lưng liền áp vào bàn, chờ khi cậu phản ứng lại, hai sườn eo đã nhiều thêm hai tay.

"Nói không nghe đúng không? Ngày thường cậu nháo thế nào cũng được, lúc này có thể nháo sao? Dao vô tình chạm vào cậu thì phải làm sao!"

Tư Cảnh cơ hồ là không thể khống chế bản thân chạm đến cây bút máy, xúc cảm lạnh lẽo từ đầu ngón tay truyền đến, lại phảng phất như một ngọn lửa nháy mắt đã làm cho máu thịt hắn muốn bùng cháy.

Nâng mi mắt lên nhìn về thiếu niên ở phía đối diện, hắn còn chưa mở miệng, thiếu niên đã ngượng ngùng cười cười, "Ngày đó tôi đi trên phố, liếc mắt một cái là đã nhìn trúng cái bút máy này, cảm thấy nó đặc biệt hợp với cậu."

Thậm chí có thể nói trong nháy mắt mà nhìn thấy cây bút này, cậu đã cảm thấy đó là món quà sinh nhật tốt nhất cho Tư Cảnh.

Gãi gãi tóc, cậu quay mặt sang hướng khác, "Tuy rằng có chút tầm thường, nhưng tôi vẫn nghĩ rằng, sinh nhật của cậu, tôi tự dùng tiền của mình thì sẽ có nhiều ý nghĩa hơn."

Đây là sinh nhật đầu tiên cậu dành cho Tư Cảnh, cậu vốn định từ đầu tới cuối sẽ tràn ngập vui vẻ, lại không ngờ rằng trong quá trình lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, may mà cho dù có lệch khỏi quỹ đạo một chút, nhưng kết quả vẫn rất viên mãn.

Ngón tay nắm rồi lại nắm, Tư Cảnh đột nhiên hỏi: "Đây là lí do cậu chạy tới tiệm cafe làm thêm à?"

Tròng mắt Ôn Hi co rụt lại, hoàn toàn không nghĩ tới hắn sẽ nói lời này, gương mặt nổi lên một tầng mây đỏ, cậu ngượng ngùng liếm liếm môi, "Cậu đều thấy hết rồi sao."

"Tôi không có thấy tiểu thiếu gia nhà mình mặc âu phục mang mắt kính, phục vụ cafe ở đó đâu."

Ôn Hi: "......"

"Cho nên muốn làm cho tôi bất ngờ mà không nói cho tôi sao? Cậu thật sự không sợ tôi nổi giận à!" Tư Cảnh đặt món quà sang một bên, ngồi bên cạnh thiếu niên, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn sau cổ cậu, thậm chí cơ hồ còn ác ý vuốt ve vài cái.

Ôn Hi theo bản năng co rụt cổ lại, "Ngứa quá đừng nghịch mà!" Cậu né tránh bàn tay nghịch ngợm kia rồi mới đẩy đẩy cái mũi xấu hổ tiếp tục nói, "Tôi, tôi, tôi không ngờ lại bị bại lộ."

Cậu cho rằng mình đã suy xét rất chu toàn, nghĩ rằng hắn sẽ kinh hỉ kinh hỉ, nhưng có kinh mới có hỉ, xui xẻo một chút thì chỉ còn kinh chứ không có hỉ.

(kinh hỉ: ngạc nhiên vui mừng, kinh: ngạc nhiên, bất ngờ; hỉ: vui mừng, mừng rỡ)

Tư Cảnh không chút khách khí vạch trần cậu, "Cậu đi cả ngày từ sáng đến tối mới về, còn đúng giờ hơn đi học, theo tính tình của cậu, có thể làm được như vậy thì chỉ có khi mưa đỏ ngập trời thôi"

Ôn Hi nhăn cái mũi bất mãn gào lại, "Trời mưa khi nào?"

Lòng bàn tay chạm đến dưới mắt thiếu niên, ôn nhu tinh tế khẽ vuốt ve hai cái, "Mấy ngày trước không phải trời mưa ở chỗ này sao."

Ôn Hi một phen đẩy tay hắn ra, "Cậu mới mưa ấy!"

Bốn mắt nhìn nhau, Tư Cảnh bỗng nhiên nói: "Rất xin lỗi."

Ôn Hi vội vàng lắc đầu, "Hẳn là tôi nói mới đúng, làm cậu lo lắng rồi, đúng rồi..."

Còn chưa nói xong, một bàn tay đã đưa lên áp lên cánh môi cậu, chặn câu nói kế tiếp của cậu lại.

"Tôi nói rồi, không cho cậu nói lại nữa." Nói xong tựa hồ là sợ Ôn Hi lại không buông tha chuyện này, lại bổ sung thêm một câu, "Tôi là Thọ Tinh, phải nghe lời Thọ Tinh*."

(Thọ Tinh: người được chúc mừng sinh nhật)

Ôn Hi cười khúc khích, sau đó lại cong cong lông mi, "Tiểu Cảnh, sinh nhật vui vẻ!"

Tư Cảnh nhắc nhở, "Đã nói qua một lần rồi."

"Không thể nói lại lần nữa sao?"

"Đương nhiên có thể." Tư Cảnh ôn nhu nhìn cậu, "Chỉ cần cậu muốn, cậu có thể nói một trăm lần một nghìn lần một vạn lần."

"Ai muốn nói nhiều lần như vậy, nghĩ đẹp vừa thôi."

"Ôn Hi."



Tư Cảnh thấp giọng gọi một tiếng, sau đó ngay lúc vẻ mặt thiếu niên đang hoang mang bối rối, thân thể nghiêng một cái, đặt lên vầng trán trơn láng mịn màng của đối phương một nụ hôn nhẹ nhàng, "Cảm ơn."

Ôn Hi trợn mắt há hốc mồm che cái trán lại, " Cậu, cậu, cậu...." Hồi lâu vẫn chưa có nguyên do với cái chữ "cậu" này.

"Làm sao vậy?"

"Cậu hôn tôi làm gì?!"

"Tôi rất vui, lại không biết biểu đạt như thế nào, nghĩ muốn hôn cậu một cái, có vấn đề gì sao?"

Ánh mắt thiếu niên đơn thuần trong suốt, Ôn Hi ngây dại không biết nên nói cái gì.

Rũ mi mắt sờ sờ chỗ mình bị hôn, nơi đó dường như vẫn còn nguyên cảm giác mềm mại vừa mới lướt qua, Ôn Hi hít sâu một hơi, phình hai má bánh bao, "Không có vấn đề gì, nhưng về sau không thể làm như vậy."

Thấy việc chiếm tiện nghi của mình chuyển biến tốt, Tư Cảnh liền ngoan ngoãn gật đầu, "Ừm."

Hắn vốn cũng không muốn làm gì cả, nhưng hắn thật sự rất vui vẻ, vui vẻ đến mức phải ôm đối phương hôn đối phương một cái mới có thể thỏa mãn.

"Đồng phục của Tiểu Hi ở tiệm cafe, rất đẹp đó."

"Quên chuyện này đi!" Sắc mặt Ôn Hi đỏ lên, không quan tâm trực tiếp nhào tới.

Tư Cảnh ôm lấy cậu thuận thế nằm xuống, hai người cơ hồ là ôm nhau ngã lên chiếc giường êm ái.

"Đáng yêu như vậy, muốn quên cũng thấy khó khăn quá."

"Tư Cảnh!"

"Dù là vest trắng hay vest đen thì cũng đều rất đáng yêu."

"Đừng nói nữa!" Mặt Ôn Hi mặt nóng lên, đôi tay loạn xạ che đi miệng Tư Cảnh, "Tôi ra lệnh cho cậu quên đi chuyện đó! Bằng không tôi sẽ cắn cậu!"

"Không thể quên được thì làm sao bây giờ?" Tư Cảnh cố ý trêu chọc cậu, sau đó trước khi chim cút nhỏ nhà mình hoàn toàn xù lông lại chuyển đề tài, "Tiểu Hi, sao cậu lại chọn nơi làm việc như vậy?"

"Này, cậu nói chuyện chú ý một chút, cái gì mà nơi làm việc như vậy, người ta gọi chỗ đó là quán cà phê Deacon." Ôn Hi trừng mắt liếc hắn một cái, sau đó mới buồn bực nói tiếp, "Chỉ có nơi đó là việc tương đối nhẹ nhàng, mà tiền lương cũng cao."

"Vất vả thiếu gia nhà ta rồi." Tư Cảnh nắm cánh tay Ôn Hi lên, động tác mát xa vuốt ve nhẹ nhàng.

"Cũng không cần như vậy, không mệt lắm đâu." Lỗ tai Ôn Hi đỏ bừng, nhưng lại không có rụt tay lại.

"Vậy có bị tổn hại gì không?"

Ôn Hi hoang mang a một tiếng, phản ứng lại được là lập tức rút tay ra, tiện tay đánh lên cánh tay đối phương một cái, "Cậu nghĩ cái gì vậy! Đó là nơi đứng đắn! Khách hàng ở đó đều là những cô gái rất đáng yêu, nhiều lắm thì chỉ có khen tôi đẹp, kêu tôi thêm đường, rót sốt cà chua, cậu có cần phải suy nghĩ sai lệch vậy không!"

Tư Cảnh bật cười, "Tôi chỉ tùy tiện hỏi một câu, cậu nhìn bộ dạng cậu xem, muốn ăn tôi sao?"

Ôn Hi rống to: "Vốn dĩ là do tư tưởng của cậu không thuần khiết! Tư Cảnh, cậu thay đổi rồi!"

"Đúng đúng đúng, là tôi thay đổi," Tư Cảnh theo ý tứ của nói, "Có đói bụng không, muốn ăn khuya chứ?"

"Tôi mới học được một món là cánh gà nướng khoai tây, trong tủ lạnh có dưa hấu nên tôi sẽ làm cho cậu một ly sữa lắc dưa hấu, thấy thế nào?"

Ôn Hi nuốt nuốt nước miếng, trên mặt vẫn là vẻ mặt nghiêm túc, "Cậu không cần dụ hoặc tôi, vô dụng thôi, tôi không ăn cái này đâu!"

"Bữa tối cậu đã ăn không nhiều, hẳn là vẫn luôn suy nghĩ về chuyện của tôi, cho nên tôi làm chút đồ ăn khuya bồi thường cho cậu cũng rất bình thường mà."

"Thêm một quả táo hình thỏ!"

"Thành giao!"

Căn bếp tràn ngập hương thơm của nhiều loại rau củ quả, cho dù rất nhiều lần bảo phải ngồi chờ ở bàn ăn, nhưng Ôn Hi vẫn chọn đứng cạnh Tiểu đáng thương nhà mình, tuy rằng cậu không thể giúp được cái gì, nhưng ít ra có thể bầu bạn với đối phương đó!

"Đúng rồi, cậu còn chưa nói cảm nghĩ của mình về món quà của tôi!" Ôn Hi bỗng nhiên nghĩ đến.



Tư Cảnh cũng không ngẩng đầu lên, "Thích, đặc biệt thích, cậu đúng là tính toán như thần, bằng không làm sao có thể lựa chọn một món quà hợp ý tôi như vậy, tôi nhất định sẽ để tâm nâng niu nó, bút ở đâu tôi ở đó, bút bị hư thì tôi chôn cùng nó."

Ôn Hi: "......"

Cậu hư hư giơ chân đá đối phương, "Cậu bị điên à!"

Tư Cảnh lại nói: "Há miệng."

Ôn Hi nghe lời mở miệng thật lớn, ăn xong miếng dưa hấu được đối phương đút cho, nhịn không được híp híp mắt, "Lạnh quá!"

Tư Cảnh nghe được lời này nhíu nhíu mày, "Vốn dĩ là để lại cho cậu ăn sau bữa tồi, nhưng kết quả...... Thời gian để lạnh lâu quá sao? Hay là đổi món khác."

Ôn Hi chạy nhanh duỗi tay ngăn hắn lại, "Thời tiết bây giờ nóng như vậy ăn chút đồ mát mẻ mới thích, tôi vừa rồi chỉ là cảm thán một chút, không phải ghét nó đâu."

Tư Cảnh cầm lấy một miếng bỏ vào miệng mình, nhíu mày, "Nhưng lạnh như vậy tôi sợ cậu sẽ bị tiêu chảy."

"Sẽ không sẽ không, cậu làm xong đồ ăn khuya là nó trở lại nhiệt độ bình thường ngay ý mà."

Thấy Tư Cảnh vẫn không có ý thỏa hiệp, cậu phồng má lên lay lay cánh tay đối phương, "Tiểu Cảnh."

Tư Cảnh khó mà nghiêm túc, "Không cho làm nũng, nghe lời một chút."

Ôn Hi nghe vậy trực tiếp hất cánh tay Tư Cảnh ra, "Ai làm nũng! Tư Cảnh cậu cứ khó tính chứ gì, tôi mặc kệ, hôm nay tôi phải ăn dưa hấu."

Tư Cảnh nhướng mày, "Cậu quên lần trước cậu khó chịu thế nào rồi à?"

"Đó là ngoài ý muốn, lâu nay tôi cũng đâu có không thoải mái, cũng không hề bị ốm, thân thể tôi bây giờ khỏe mạnh như một con trâu."

"Có con trâu nhà ai gầy như vậy à? À à có nhà tôi, nhưng như vậy cũng có liên quan gì đâu."

Ôn Hi hừ một tiếng, duỗi tay túm lấu bả vai và eo đối phương, "Có tin tôi đánh cậu hay không!"

Sắc mặt Tư Cảnh trầm xuống, "Không được nháo, dao gọt hoa quả này rất sắc đấy."

"Tôi không nháo, rõ ràng là là cậu có vấn đề" Ôn Hi còn chưa dứt lời, đã bị động tác của đối phương trụ lại, sau đó lưng liền áp vào bàn, chờ khi cậu phản ứng lại, hai sườn eo đã nhiều thêm hai tay.

"Nói không nghe đúng không? Ngày thường cậu nghịch thế nào cũng được, lúc này mà có thể nghịch hả? Dao vô tình chạm vào cậu thì phải làm sao!"

Ôn Hi có chút bị dọa, bộ dáng Tư Cảnh không biểu tình, lạnh giọng nói chuyện vẫn là rất đáng sợ, cậu nhấp nhấp miệng, "Tôi, tôi biết rồi."

Tư Cảnh hạ thấp người, "Thật sự biết rồi?"

Thân thể Ôn Hi nỗ lực ngả ngửa về phía sau, hai tay vô thức chống lên lồng ngực thiếu niên, ngoài miệng nhịn không được nói: "Biết rồi, biết rồi, thật sự biết rồi mà!"

Khoảng cách này cũng gần quá đi!

Tư Cảnh không cảm thấy có chỗ nào không đúng sao? Cậu có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương phả lên mặt mình, mang theo hơi thở nóng rực, làm cho cả người cậu không được tự nhiên.

Tư Cảnh ghé sát vào, trong giọng nói mang theo ý cười, "Tiểu Hi, mặt cậu đỏ quá."

"Lỗ tai cũng đỏ." Khi nói câu này, Tư Cảnh còn cố ý thở ra một hơi nhẹ nhàng, sau đó nhìn Ôn Hi đột nhiên rùng mình một cái, khóe miệng hắn nhịn không được nhếch càng cao hơn.

Ôn Hi quay đầu lại, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau, không biết sao, những lời phản bác vốn phải nói ra lại mắc kẹt trong cổ họng.

"Tiểu Cảnh......"

"Gâu gâu gâu gâu gâu gâu!"

Âm thanh nháo người của cún con đột nhiên phá vỡ bầu không khí, sự kiều diễm mà ái muội trong không khí cơ hồ là nháy mắt liền tan biến sạch sẽ, chỉ còn cảm giác khô nóng bứt rứt nhàn nhạt.

Ôn Hi như hoàn hồn lập tức cúi người, "Tiểu bạch sao con lại ở đây, đói bụng sao? Chắc là đói bụng rồi, ba ba mang con đi ăn nha, Tiểu Cảnh cậu làm nhanh lên, tôi đi đây!"

Ôn Hi ôm chó con dưới chân hỗn loạn bước đi, tim đập thình thịch suýt chút nữa muốn nhảy ra khỏi cổ họng.

Chờ tới khi trở về được phòng mình cậu mới chớp chớp mắt, nhanh chóng thở ra một hơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau