Sau Khi Xuyên Thư He Với Đại Lão Cố Chấp
Chương 25
Buổi tối ngày hôm sau, Thẩm Thứ tính chuẩn thời gian hẹn rồi đi tới nhà hàng.
Cậu đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó với bữa tiệc này nhưng khi đẩy cửa bước vào phòng, cậu vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Trình Gia Hâm hằng ngày luôn không đội trời chung với cậu trong “Minh tinh phá tường, giờ phút này đang nghe lời ôm ấp với một gã đàn ông trung niên bụng phệ, ngồi nghe gã và Thái Chu, Từ Tử Minh và một người đàn ông đeo mắt kính mặc tay trang khoác lác.
“Mọi người có thấy Dứa Network cuối năm nay sản xuất chương trình này rất đỉnh phải không? Sang năm, chúng ta còn tính làm một chuyện còn đỉnh hơn nữa – dự định sẽ kết hợp cùng Tinh Nghi Entertainment làm một chương trình tạp kỹ, mời toàn bộ các minh tinh lớn! Đương nhiên, có tôi ở đây, Gia Hâm và tiểu Thẩm đều sẽ có cơ hội tham gia…”
Hắn nói ba hoa chích chòe một hồi thì nghe thấy tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn thấy Thẩm Thứ thì ánh mắt sáng lên.
Thẩm Thứ đóng cửa lại, nhìn thấy hết thảy vẻ mặt của hắn. Cậu thầm nghĩ, đây hẳn là người khoác lác tuyên bố có thể loại mình ra khỏi chương trình – Phùng tổng.
Khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt mông lung, vừa nhìn đã biết hư thận.
Mẹ nó, lão hám sắc, cái loại đạo mạo này mà cũng dám mơ tới ông đây. Đợi lát nữa ta đây sẽ thu phục ngươi!
Nhưng Thẩm Thứ không định phá hư bữa tiệc ngay từ đầu. Cậu phát huy hết khả năng diễn xuất, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người cười thật lễ phép, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi Từ tổng, anh Thái. Trên đường đi bị kẹt xe, tôi tới muộn rồi.”
Từ Tử Minh vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Thẩm Thứ. Hắn cảm thấy mình có mặt mũi, nghênh ngang tựa lưng vào ghế ngồi, tay kẹp điếu thuốc chỉ vào cậu: “Thẩm Thứ à, không sao. Qua đây kính rượu bồi tội với Phùng tổng và ông chủ Lưu đi.”
Thẩm Thứ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Không khí trong phòng chợt trở nên xấu hổ.
Phùng tổng hơi sốt ruột, thấy vậy thì hòa giải: “Ôi chao, Từ tổng, đứa trẻ tốt như vậy, đừng làm khó cậu ấy nữa.
Nói xong, hắn buông cánh tay đang ôm Trình Gia Hâm ra, đứng lên, híp mắt nhìn Thẩm Thứ: “Tiểu Thẩm phải không, mau tới đây ngồi. Đẹp như thế, về sau khẳng định có thể nổi như cồn.”
“Tiền đồ vô lượng, chỉ là hiện tại thiếu chút cơ hội thôi, haha.”
Thẩm Thứ không nhịn được trợn mắt, nghĩ thầm đừng cho là tôi nghe không hiểu, ông đang ám chỉ chính ông có thể cho tôi hấp thụ cái ánh sáng cơ hội đó, miễn là tôi lên giường với ông chứ gì.
Hừ, chỉ đáng tiếc, ông đây chướng mắt ngươi.
Cậu nhìn về phía bàn tiệc, nhận ra có một chỗ trống giữa Phùng Mậu và ông chủ Lưu văn nhã kia, hiển nhiên là giữ lại cho cậu. Còn không thì cũng chỉ có phía bên phải của người đại diện Thái Chu là không có ai ngồi.
Thẩm Thứ nghĩ lý do để ngồi bên cạnh Thái Chu, tránh xa Phùng Mậu và ông chủ Lưu.
Cậu đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Trình Gia Hâm ngồi bên Phùng Mậu vui vẻ như đang xem kịch, đắc ý dào dạt, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Thẩm Thứ nhướng mày, trong lòng vỡ lẽ, thông suốt được tiền căn hậu quả của cái bữa tiệc này… Trình Gia Hâm vẫn luôn canh cánh trong lòng vì mình và Phó Thời Kiêu được “ưu ái”. Lần trước, hắn loại đại hoa nên bị các học viên cô lập, càng tính trên đầu mình việc này, ghi hận cậu. Vì thế, hắn ở giữa gây rối, đề cử cậu cho kim chủ đang bao nuôi hắn.
Chỉ là, Thẩm Thứ có một chỗ nghĩ mãi không thông.
Rõ ràng Trình Gia Hâm mới là người được kim chủ bao nuôi, rõ ràng hắn thích hầu hạ ông chủ, dựa vào giao dịch mập mờ tóm lấy tài nguyên, vì cái gì mà cứ diss cậu nhiều lần về vấn đề này vậy?
Chẳng lẽ hắn ghét bỏ vì vị kim chủ này quá xấu?
Thẩm Thứ bỗng thay đổi chủ ý, quyết định hôm nay sẽ không đối phó với Phùng tổng này, mà là đối đãi hắn “thật tốt”.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Trình Gia Hâm, nhún vai tỏ vẻ không hề gì, đi thẳng tới chỗ giữa Phùng Mậu và ông chủ Lưu. Cậu nghĩ thầm ông đây không phải trúng kế khích tướng của mi, mà là ông muốn cho mi thấy rõ, loại SB như mi không tính kế nổi ta!
Thẩm Thứ mới vừa ngồi xuống, Phùng Mậu đã muốn đưa tay ra sờ lên vai cậu.
Cậu bốp một tiếng đẩy cái móng heo ra, lúc Phùng Mậu còn đang ngơ ngác thì cậu nghiêng người giả vờ mới nhìn thấy Trình Gia Hâm, vẻ mặt giật mình hỏi: “Anh Gia Hâm? Là anh thật sao? Anh cũng tới bồi hai ông chủ ăn cơm?”
Trình Gia Hâm không biết trong hồ lô của cậu bán thuốc gì, mắt mở to, khó tin mà hỏi cậu: “Sao vậy? Chẳng phải cậu mới nhìn tôi sao?”
“Không có.” Thẩm Thứ vội vàng lắc đầu, “Cho dù nhìn tới, tôi cũng không dám tin đó là anh!”
Nói xong, cậu quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phùng Mậu nói: “Phùng tổng, tôi liếc mắt một cái đã biết ngài đối xử rất tốt với anh Gia Hâm. Anh Gia Hâm có thể có ngày hôm nay, công lao của ngài là lớn nhất.”
Phùng Mậu nghe vậy, móng vuốt vốn định duỗi ra chạm vào Thẩm Thứ lại quay trở lại đùi Trình Gia Hâm, giống như chưa đã thèm mà sờ thêm. Gật đầu cảm khái nói: “Đúng là vậy.”
Ánh mắt Trình Gia Hâm lộ ra tia chán ghét.
Thẩm Thứ nhìn thấy, trong lòng cười nhạo một tiếng, tiếp tục khen: “Hơn nữa, ngài hẳn là cũng biết danh tiếng trong giới của anh Gia Hâm tốt như nào ha. Mọi người đều cho rằng anh ấy nổi lên là tự mình phấn đấu. Đến hôm nay, tôi mới biết được, đó là do ngài cam nguyện ở sau lưng anh ấy yên lặng trả giá, không cần hồi báo. Tình cảm của hai người thật tốt.”
Phùng Mậu nghe cậu nói vậy có chút lay động, cái tay béo múp phủ lên tay Trình Gia Hâm vỗ vỗ, cảm khái nói với mọi người trên bàn tiệc: “Gia Hâm bồi bên cạnh tôi suốt bốn năm. Bốn năm này, nhờ tôi mà hắn từ một nghệ sĩ không có tiếng tăm gì lên thành một minh tinh nổi tiếng. Cũng là tôi cho hắn cơ hội ký được hợp đồng của chương trình này, đẩy sự nghiệp của hắn cao thêm một bậc. Không dối gạt mọi người, tôi vốn từng nghĩ tới chuyện chia tay với Gia Hâm, nhưng nghe được tiểu Thẩm nói những lời này, tôi chợt nhận ra bản thân thật sự yêu thích hắn..”
Thái Chu, Từ Tử Minh và ông chủ Lưu nghe vậy khuôn mặt như mắc nghẹn, không biết nên nói gì, chỉ gật đầu nói phải.
Thẩm Thứ cũng gật đầu theo, nghĩ thầm ngươi thế này mà cũng dám nói là chân ái?
Cậu ở trong lòng yên lặng thắp cho Trình Gia Hâm một cây nến, ngoài mặt lại châm chọc: “Anh Gia Hâm thật là có phúc khí.”
Hận ý của Trình Gia Hâm đối với Thẩm Thứ càng sâu thêm nhưng hắn bị Phùng Mậu ôm vào trong ngực, chỉ có thể cười cười, liều mạng nhẫn nhịn. Tia không cam lòng tràn ngập trong đáy mắt.
Vốn dĩ khi được tham gia chương trình “Minh tinh phá tường” này, hợp đồng bao nuôi của hắn và Phùng Mậu sẽ kết thúc. Thế nhưng Phùng Mậu lại đổi ý, muốn tiếp tục ngủ với hắn. Hắn không muốn đồng ý, Phùng Mậu bèn lợi dụng nhân mạch trong giới tạo áp lực với hắn. Hơn nữa, sau khi kết thúc trận thi đấu thứ ba, đại hoa và Phó Thời Kiêu đồng thời xa lánh hắn khiến hắn không phục, một giây xúc động đã đồng ý.
Dù sao Phùng Mậu cũng là người đã có vợ, chỉ cần hắn nhẫn nại một chút là có thể có được tài nguyên mà mình cố cũng không được.
Sở dĩ hắn ghét Thẩm Thứ như vậy là bởi vì hắn đã hãm sâu vào vũng lầy, ghen ghét những người sạch sẽ, thông minh như cậu.
Đặc biệt là sau khi phát hiện thái độ của Kiều Nhung đối với Thẩm Thứ không bình thường, hắn càng ghét cậu một cách điên cuồng.
Hắn muốn Thẩm Thứ phải nếm trải mùi vị thân bất do kỷ(*), cho nên đề cử Thẩm Thứ với Phùng Mậu và bạn của lão. Hắn vốn cũng không để bụng chuyện Phùng Mậu từng ngủ qua bao nhiêu người.
Thân bất do kỷ
Nghĩ đến đây, Trình Gia Hâm mở miệng nói: “Anh, đừng chỉ nói về chúng ta, không phải hôm nay chúng ta tới vì Thẩm Thứ hay sao?”
Thẩm Thứ nghe vậy thì liếc hắn một cái, nghĩ thầm ngươi cũng đủ thảo mai.
Hắn đang tiếp tục muốn lừa Phùng Mậu, Phùng Mậu lại bỗng có lương tâm, vung bàn tay lên cự tuyệt: “Gia Hâm, đừng náo loạn, hôm nay chúng ta nghiêm túc ăn cơm. Cơm nước xong chúng ta cùng về biệt thự.”
Trình Gia Hâm còn muốn mở miệng nói chuyện, Phùng Mậu chủ động gắp đồ ăn tới bát của hắn, hắn chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng.
Thẩm Thứ không nhịn được, cười phì một tiếng.
Lúc này, người đàn ông văn nhã ngồi bên cạnh cậu vẫn luôn không nói gì bỗng mở miệng: “Thẩm Thứ phải không? Vậy mà thật thông minh, tôi thích.”
Thẩm Thứ hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm âm trầm và tròng mắt vẩn đục phía sau mắt kính, cả người đều không thấy thoải mái.
Chuông cảnh báo trong lòng cậu kêu vang, báo động về vị ông chủ Lưu không rõ địa vị này.
Người đàn ông thấy Thẩm Thứ không nói lời nào, đẩy cho cậu một ly rượu vang đỏ, giơ một ly khác lên, ý bảo cậu chạm cốc cùng hắn.
Thẩm Thứ nuốt nước bọt, không dám uống.
Người đàn ông vẫn luôn giơ ly rượu, nhận ra tâm tư của cậu. Vừa lắc nhẹ ly rượu, vừa nghiền ngẫm hỏi: “Sao thế, sợ tôi hạ dược cậu?”
Thẩm Thứ biết không thể nào ở trước mặt người này nói dối cho qua chuyện, chỉ có thể thành thật thừa nhận: “Đúng vậy.”
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, biểu cảm say mê, thì thầm hỏi: “Vậy cậu cảm thấy bây giờ nên làm như nào mới được?”
Thẩm Thứ biết hôm nay mình gặp phải nhân vật lợi hại rồi.
Thế mà Thái Chu và Từ Tử Minh không có nói giúp cậu. Thật là đáng giận.
Cậu quay đầu nhìn về phía hai người, phát hiện họ đang nói chuyện cùng Phùng Mậu tay vẫn đang ôm Trình Gia Hâm thân mật, không hề có ý muốn giúp cậu.
Thu hồi ánh mắt, cậu buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, đưa ra quyết định.
Cậu tuyệt đối không thể uống ly rượu này, cũng không thể bị khí thế của người dọa sợ. Cậu là người có thể thu phục được đại lão, ắt phải đảo khách thành chủ, nắm quyền chủ động.
Tự biết tửu lượng bản thân cũng không tệ, Thẩm Thứ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của người kia, nói: “Ông chủ Lưu, ngài muốn cùng tôi uống rượu. Được thôi. Tôi tự mình rót rượu, ngài uống một ngụm, tôi uống ba ly, thế nào?”
Người đàn ông cảm thấy ngoài ý muốn, nhướng mày, trong mắt toát ra ý tán thưởng và sự thưởng thức, vui vẻ nói: “Được!”
Thẩm Thứ đổ ly rượu hắn đẩy qua, cẩn thận lấy ba cái ly mới, tự mình rót đầy.
Người đàn ông nâng ly lên nhấp một ngụm, giương mắt nhìn Thẩm Thứ, ý bảo tới phiên cậu.
Thẩm Thứ một hơi uống cạn ba ly rượu, lại tiếp tục đổ đầy ba ly.
Cậu càng uống càng dũng cảm hơn, biểu hiện của đối phương cùng càng ngày càng hưng phấn. Hai người khiến cho những người đang sôi nổi nói chuyện phiếm trên bàn ăn đều dừng lại, tò mò nhìn hai người.
40 phút qua đi, người đàn ông không có ý muốn ngừng, Thẩm Thứ cứ một ly tiếp một ly mà uống, không dừng lại.
Trên bàn đã có ba vỏ chai rượu, cậu cảm thấy thần chí của mình bắt đầu tan ra. Đồ ăn đã ăn trước đó bắt đầu từ dạ dày trào ra.
Thẩm Thứ dùng sức nhéo đùi mình, nói với bản thân phải kiên trì.
Người đàn ông cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nói với những người khác: “Đã không còn sớm, hôm nay tới đây thôi. Tôi sẽ làm tài xế đưa Thẩm Thứ về.”
Dứt lời, hắn đưa tay muốn đỡ Thẩm Thứ đứng dậy.
Thẩm Thứ bằng tia sức lực cuối cùng đẩy hắn ra, tự mình đứng lên, vừa lảo đảo lắc lưu đi ra cửa, vừa lớn tiếng mắng: “Mẹ nó, muốn ngủ với ông đây. Không có cửa!”
Người đàn ông không ngờ cậu còn sức để đẩy mình ra, trên mặt hiện lên tia tức giận, đi qua giữ chặt cổ tay cậu.
Trình Gia Hâm ngồi trên bàn thấy gian kế đã thực hiện được, cười âm hiểm: “Thẩm Thứ, được ông chủ Lưu coi trọng là phúc khí của cậu. Cậu vẫn nên thành thật tiếp đãi hắn đi!”
“Có đúng hay không? Anh Thái? Từ tổng?”
Cậu đã chuẩn bị sẵn cách ứng phó với bữa tiệc này nhưng khi đẩy cửa bước vào phòng, cậu vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc.
Trình Gia Hâm hằng ngày luôn không đội trời chung với cậu trong “Minh tinh phá tường, giờ phút này đang nghe lời ôm ấp với một gã đàn ông trung niên bụng phệ, ngồi nghe gã và Thái Chu, Từ Tử Minh và một người đàn ông đeo mắt kính mặc tay trang khoác lác.
“Mọi người có thấy Dứa Network cuối năm nay sản xuất chương trình này rất đỉnh phải không? Sang năm, chúng ta còn tính làm một chuyện còn đỉnh hơn nữa – dự định sẽ kết hợp cùng Tinh Nghi Entertainment làm một chương trình tạp kỹ, mời toàn bộ các minh tinh lớn! Đương nhiên, có tôi ở đây, Gia Hâm và tiểu Thẩm đều sẽ có cơ hội tham gia…”
Hắn nói ba hoa chích chòe một hồi thì nghe thấy tiếng đóng cửa, quay đầu nhìn thấy Thẩm Thứ thì ánh mắt sáng lên.
Thẩm Thứ đóng cửa lại, nhìn thấy hết thảy vẻ mặt của hắn. Cậu thầm nghĩ, đây hẳn là người khoác lác tuyên bố có thể loại mình ra khỏi chương trình – Phùng tổng.
Khuôn mặt nhợt nhạt, ánh mắt mông lung, vừa nhìn đã biết hư thận.
Mẹ nó, lão hám sắc, cái loại đạo mạo này mà cũng dám mơ tới ông đây. Đợi lát nữa ta đây sẽ thu phục ngươi!
Nhưng Thẩm Thứ không định phá hư bữa tiệc ngay từ đầu. Cậu phát huy hết khả năng diễn xuất, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người cười thật lễ phép, nói lời xin lỗi: “Xin lỗi Từ tổng, anh Thái. Trên đường đi bị kẹt xe, tôi tới muộn rồi.”
Từ Tử Minh vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Thẩm Thứ. Hắn cảm thấy mình có mặt mũi, nghênh ngang tựa lưng vào ghế ngồi, tay kẹp điếu thuốc chỉ vào cậu: “Thẩm Thứ à, không sao. Qua đây kính rượu bồi tội với Phùng tổng và ông chủ Lưu đi.”
Thẩm Thứ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Không khí trong phòng chợt trở nên xấu hổ.
Phùng tổng hơi sốt ruột, thấy vậy thì hòa giải: “Ôi chao, Từ tổng, đứa trẻ tốt như vậy, đừng làm khó cậu ấy nữa.
Nói xong, hắn buông cánh tay đang ôm Trình Gia Hâm ra, đứng lên, híp mắt nhìn Thẩm Thứ: “Tiểu Thẩm phải không, mau tới đây ngồi. Đẹp như thế, về sau khẳng định có thể nổi như cồn.”
“Tiền đồ vô lượng, chỉ là hiện tại thiếu chút cơ hội thôi, haha.”
Thẩm Thứ không nhịn được trợn mắt, nghĩ thầm đừng cho là tôi nghe không hiểu, ông đang ám chỉ chính ông có thể cho tôi hấp thụ cái ánh sáng cơ hội đó, miễn là tôi lên giường với ông chứ gì.
Hừ, chỉ đáng tiếc, ông đây chướng mắt ngươi.
Cậu nhìn về phía bàn tiệc, nhận ra có một chỗ trống giữa Phùng Mậu và ông chủ Lưu văn nhã kia, hiển nhiên là giữ lại cho cậu. Còn không thì cũng chỉ có phía bên phải của người đại diện Thái Chu là không có ai ngồi.
Thẩm Thứ nghĩ lý do để ngồi bên cạnh Thái Chu, tránh xa Phùng Mậu và ông chủ Lưu.
Cậu đang muốn mở miệng, lại nhìn thấy Trình Gia Hâm ngồi bên Phùng Mậu vui vẻ như đang xem kịch, đắc ý dào dạt, trong mắt tràn đầy khiêu khích.
Thẩm Thứ nhướng mày, trong lòng vỡ lẽ, thông suốt được tiền căn hậu quả của cái bữa tiệc này… Trình Gia Hâm vẫn luôn canh cánh trong lòng vì mình và Phó Thời Kiêu được “ưu ái”. Lần trước, hắn loại đại hoa nên bị các học viên cô lập, càng tính trên đầu mình việc này, ghi hận cậu. Vì thế, hắn ở giữa gây rối, đề cử cậu cho kim chủ đang bao nuôi hắn.
Chỉ là, Thẩm Thứ có một chỗ nghĩ mãi không thông.
Rõ ràng Trình Gia Hâm mới là người được kim chủ bao nuôi, rõ ràng hắn thích hầu hạ ông chủ, dựa vào giao dịch mập mờ tóm lấy tài nguyên, vì cái gì mà cứ diss cậu nhiều lần về vấn đề này vậy?
Chẳng lẽ hắn ghét bỏ vì vị kim chủ này quá xấu?
Thẩm Thứ bỗng thay đổi chủ ý, quyết định hôm nay sẽ không đối phó với Phùng tổng này, mà là đối đãi hắn “thật tốt”.
Cậu nhìn thẳng vào mắt Trình Gia Hâm, nhún vai tỏ vẻ không hề gì, đi thẳng tới chỗ giữa Phùng Mậu và ông chủ Lưu. Cậu nghĩ thầm ông đây không phải trúng kế khích tướng của mi, mà là ông muốn cho mi thấy rõ, loại SB như mi không tính kế nổi ta!
Thẩm Thứ mới vừa ngồi xuống, Phùng Mậu đã muốn đưa tay ra sờ lên vai cậu.
Cậu bốp một tiếng đẩy cái móng heo ra, lúc Phùng Mậu còn đang ngơ ngác thì cậu nghiêng người giả vờ mới nhìn thấy Trình Gia Hâm, vẻ mặt giật mình hỏi: “Anh Gia Hâm? Là anh thật sao? Anh cũng tới bồi hai ông chủ ăn cơm?”
Trình Gia Hâm không biết trong hồ lô của cậu bán thuốc gì, mắt mở to, khó tin mà hỏi cậu: “Sao vậy? Chẳng phải cậu mới nhìn tôi sao?”
“Không có.” Thẩm Thứ vội vàng lắc đầu, “Cho dù nhìn tới, tôi cũng không dám tin đó là anh!”
Nói xong, cậu quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Phùng Mậu nói: “Phùng tổng, tôi liếc mắt một cái đã biết ngài đối xử rất tốt với anh Gia Hâm. Anh Gia Hâm có thể có ngày hôm nay, công lao của ngài là lớn nhất.”
Phùng Mậu nghe vậy, móng vuốt vốn định duỗi ra chạm vào Thẩm Thứ lại quay trở lại đùi Trình Gia Hâm, giống như chưa đã thèm mà sờ thêm. Gật đầu cảm khái nói: “Đúng là vậy.”
Ánh mắt Trình Gia Hâm lộ ra tia chán ghét.
Thẩm Thứ nhìn thấy, trong lòng cười nhạo một tiếng, tiếp tục khen: “Hơn nữa, ngài hẳn là cũng biết danh tiếng trong giới của anh Gia Hâm tốt như nào ha. Mọi người đều cho rằng anh ấy nổi lên là tự mình phấn đấu. Đến hôm nay, tôi mới biết được, đó là do ngài cam nguyện ở sau lưng anh ấy yên lặng trả giá, không cần hồi báo. Tình cảm của hai người thật tốt.”
Phùng Mậu nghe cậu nói vậy có chút lay động, cái tay béo múp phủ lên tay Trình Gia Hâm vỗ vỗ, cảm khái nói với mọi người trên bàn tiệc: “Gia Hâm bồi bên cạnh tôi suốt bốn năm. Bốn năm này, nhờ tôi mà hắn từ một nghệ sĩ không có tiếng tăm gì lên thành một minh tinh nổi tiếng. Cũng là tôi cho hắn cơ hội ký được hợp đồng của chương trình này, đẩy sự nghiệp của hắn cao thêm một bậc. Không dối gạt mọi người, tôi vốn từng nghĩ tới chuyện chia tay với Gia Hâm, nhưng nghe được tiểu Thẩm nói những lời này, tôi chợt nhận ra bản thân thật sự yêu thích hắn..”
Thái Chu, Từ Tử Minh và ông chủ Lưu nghe vậy khuôn mặt như mắc nghẹn, không biết nên nói gì, chỉ gật đầu nói phải.
Thẩm Thứ cũng gật đầu theo, nghĩ thầm ngươi thế này mà cũng dám nói là chân ái?
Cậu ở trong lòng yên lặng thắp cho Trình Gia Hâm một cây nến, ngoài mặt lại châm chọc: “Anh Gia Hâm thật là có phúc khí.”
Hận ý của Trình Gia Hâm đối với Thẩm Thứ càng sâu thêm nhưng hắn bị Phùng Mậu ôm vào trong ngực, chỉ có thể cười cười, liều mạng nhẫn nhịn. Tia không cam lòng tràn ngập trong đáy mắt.
Vốn dĩ khi được tham gia chương trình “Minh tinh phá tường” này, hợp đồng bao nuôi của hắn và Phùng Mậu sẽ kết thúc. Thế nhưng Phùng Mậu lại đổi ý, muốn tiếp tục ngủ với hắn. Hắn không muốn đồng ý, Phùng Mậu bèn lợi dụng nhân mạch trong giới tạo áp lực với hắn. Hơn nữa, sau khi kết thúc trận thi đấu thứ ba, đại hoa và Phó Thời Kiêu đồng thời xa lánh hắn khiến hắn không phục, một giây xúc động đã đồng ý.
Dù sao Phùng Mậu cũng là người đã có vợ, chỉ cần hắn nhẫn nại một chút là có thể có được tài nguyên mà mình cố cũng không được.
Sở dĩ hắn ghét Thẩm Thứ như vậy là bởi vì hắn đã hãm sâu vào vũng lầy, ghen ghét những người sạch sẽ, thông minh như cậu.
Đặc biệt là sau khi phát hiện thái độ của Kiều Nhung đối với Thẩm Thứ không bình thường, hắn càng ghét cậu một cách điên cuồng.
Hắn muốn Thẩm Thứ phải nếm trải mùi vị thân bất do kỷ(*), cho nên đề cử Thẩm Thứ với Phùng Mậu và bạn của lão. Hắn vốn cũng không để bụng chuyện Phùng Mậu từng ngủ qua bao nhiêu người.
Thân bất do kỷ
Nghĩ đến đây, Trình Gia Hâm mở miệng nói: “Anh, đừng chỉ nói về chúng ta, không phải hôm nay chúng ta tới vì Thẩm Thứ hay sao?”
Thẩm Thứ nghe vậy thì liếc hắn một cái, nghĩ thầm ngươi cũng đủ thảo mai.
Hắn đang tiếp tục muốn lừa Phùng Mậu, Phùng Mậu lại bỗng có lương tâm, vung bàn tay lên cự tuyệt: “Gia Hâm, đừng náo loạn, hôm nay chúng ta nghiêm túc ăn cơm. Cơm nước xong chúng ta cùng về biệt thự.”
Trình Gia Hâm còn muốn mở miệng nói chuyện, Phùng Mậu chủ động gắp đồ ăn tới bát của hắn, hắn chỉ đành ngượng ngùng ngậm miệng.
Thẩm Thứ không nhịn được, cười phì một tiếng.
Lúc này, người đàn ông văn nhã ngồi bên cạnh cậu vẫn luôn không nói gì bỗng mở miệng: “Thẩm Thứ phải không? Vậy mà thật thông minh, tôi thích.”
Thẩm Thứ hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn thấy biểu cảm âm trầm và tròng mắt vẩn đục phía sau mắt kính, cả người đều không thấy thoải mái.
Chuông cảnh báo trong lòng cậu kêu vang, báo động về vị ông chủ Lưu không rõ địa vị này.
Người đàn ông thấy Thẩm Thứ không nói lời nào, đẩy cho cậu một ly rượu vang đỏ, giơ một ly khác lên, ý bảo cậu chạm cốc cùng hắn.
Thẩm Thứ nuốt nước bọt, không dám uống.
Người đàn ông vẫn luôn giơ ly rượu, nhận ra tâm tư của cậu. Vừa lắc nhẹ ly rượu, vừa nghiền ngẫm hỏi: “Sao thế, sợ tôi hạ dược cậu?”
Thẩm Thứ biết không thể nào ở trước mặt người này nói dối cho qua chuyện, chỉ có thể thành thật thừa nhận: “Đúng vậy.”
Người đàn ông nhấp một ngụm rượu, biểu cảm say mê, thì thầm hỏi: “Vậy cậu cảm thấy bây giờ nên làm như nào mới được?”
Thẩm Thứ biết hôm nay mình gặp phải nhân vật lợi hại rồi.
Thế mà Thái Chu và Từ Tử Minh không có nói giúp cậu. Thật là đáng giận.
Cậu quay đầu nhìn về phía hai người, phát hiện họ đang nói chuyện cùng Phùng Mậu tay vẫn đang ôm Trình Gia Hâm thân mật, không hề có ý muốn giúp cậu.
Thu hồi ánh mắt, cậu buông lỏng bàn tay đang nắm chặt, đưa ra quyết định.
Cậu tuyệt đối không thể uống ly rượu này, cũng không thể bị khí thế của người dọa sợ. Cậu là người có thể thu phục được đại lão, ắt phải đảo khách thành chủ, nắm quyền chủ động.
Tự biết tửu lượng bản thân cũng không tệ, Thẩm Thứ ngẩng đầu lên, bình tĩnh nhìn vào đôi mắt của người kia, nói: “Ông chủ Lưu, ngài muốn cùng tôi uống rượu. Được thôi. Tôi tự mình rót rượu, ngài uống một ngụm, tôi uống ba ly, thế nào?”
Người đàn ông cảm thấy ngoài ý muốn, nhướng mày, trong mắt toát ra ý tán thưởng và sự thưởng thức, vui vẻ nói: “Được!”
Thẩm Thứ đổ ly rượu hắn đẩy qua, cẩn thận lấy ba cái ly mới, tự mình rót đầy.
Người đàn ông nâng ly lên nhấp một ngụm, giương mắt nhìn Thẩm Thứ, ý bảo tới phiên cậu.
Thẩm Thứ một hơi uống cạn ba ly rượu, lại tiếp tục đổ đầy ba ly.
Cậu càng uống càng dũng cảm hơn, biểu hiện của đối phương cùng càng ngày càng hưng phấn. Hai người khiến cho những người đang sôi nổi nói chuyện phiếm trên bàn ăn đều dừng lại, tò mò nhìn hai người.
40 phút qua đi, người đàn ông không có ý muốn ngừng, Thẩm Thứ cứ một ly tiếp một ly mà uống, không dừng lại.
Trên bàn đã có ba vỏ chai rượu, cậu cảm thấy thần chí của mình bắt đầu tan ra. Đồ ăn đã ăn trước đó bắt đầu từ dạ dày trào ra.
Thẩm Thứ dùng sức nhéo đùi mình, nói với bản thân phải kiên trì.
Người đàn ông cảm thấy thời cơ đã chín muồi, nói với những người khác: “Đã không còn sớm, hôm nay tới đây thôi. Tôi sẽ làm tài xế đưa Thẩm Thứ về.”
Dứt lời, hắn đưa tay muốn đỡ Thẩm Thứ đứng dậy.
Thẩm Thứ bằng tia sức lực cuối cùng đẩy hắn ra, tự mình đứng lên, vừa lảo đảo lắc lưu đi ra cửa, vừa lớn tiếng mắng: “Mẹ nó, muốn ngủ với ông đây. Không có cửa!”
Người đàn ông không ngờ cậu còn sức để đẩy mình ra, trên mặt hiện lên tia tức giận, đi qua giữ chặt cổ tay cậu.
Trình Gia Hâm ngồi trên bàn thấy gian kế đã thực hiện được, cười âm hiểm: “Thẩm Thứ, được ông chủ Lưu coi trọng là phúc khí của cậu. Cậu vẫn nên thành thật tiếp đãi hắn đi!”
“Có đúng hay không? Anh Thái? Từ tổng?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất