Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 16:
Cô nhận lấy cái bánh đào từ tay Cố Thanh Lâm, đầu ngón tay hai người vô tình chạm vào nhau. Ngón tay Cố Thanh Lâm thon dài, xương khớp rõ ràng, có chút hơi lạnh, Tất Tuyết ngẩn người trong chốc lát, cô đỏ mặt, đưa bánh đào lên miệng, nhẹ nhàng cắn một miếng nhỏ.
Cố Thanh Lâm nhìn cô cười cười, thấy ngay cả khi ăn cô cũng tao nhã xinh đẹp như vậy, điểm này, e rằng Tô Hương Thảo mãi mãi không học được.
"Đoàn trưởng Cố, sắp đến Tết rồi, năm nay anh có về quê thăm người thân không?" Tất Tuyết thăm dò hỏi: "Nghe nói, mẹ và vợ anh đều ở quê, anh hẳn là đã lâu không gặp họ rồi."
Thấy Tất Tuyết đột nhiên nhắc đến vợ mình, Cố Thanh Lâm có chút hoảng loạn.
Dù thời gian anh quen biết Tất Tuyết không dài nhưng anh có thể cảm nhận được rằng cô có tình cảm với mình, chỉ là vì anh đã có vợ nên cô vẫn luôn giữ khoảng cách mập mờ với anh. Hai người đều hiểu ý nhau, chỉ cách nhau một tờ giấy cửa sổ, chỉ là không ai chọc thủng tờ giấy cửa sổ đó.
Nhưng rất nhanh, Cố Thanh Lâm đã bình tĩnh lại sau sự bối rối ban đầu khi bị hỏi. Anh thở dài, nói: "Có thể em không biết, cuộc hôn nhân của anh và vợ anh thực ra không mấy hạnh phúc, chúng anh không có nền tảng tình cảm, cũng không có tiếng nói chung. Nhưng xét về mặt đạo đức, dù anh có ở bên cô ấy mà không có hạnh phúc thì cũng không thể bỏ mặc cô ấy được."
Tất Tuyết nghe xong, cúi đầu một lúc, khi ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Lâm lần nữa, giọng nói đã có thêm vài phần thông cảm và thấu hiểu.
"Anh Cố, em hiểu nỗi khổ tâm của anh, một cuộc hôn nhân không có nền tảng tình cảm thì đúng là không có hạnh phúc gì. Em biết anh là người có trách nhiệm, có đảm đương nhưng như vậy đối với anh không công bằng. Bây giờ là xã hội mới rồi, hôn nhân tự do, anh có quyền theo đuổi hạnh phúc. Huống hồ, cô ấy hoàn toàn có thể đi tìm hạnh phúc của riêng mình." Cô nói.
Cố Thanh Lâm gật đầu: "Ừ, em nói đúng. Nhưng cô ấy là một người phụ nữ nông thôn không có học thức, những lý lẽ em nói, có thể cô ấy nhất thời không hiểu được. Nhưng anh tin rằng, chỉ cần thêm thời gian, cô ấy sẽ từ từ nghĩ thông suốt."
Gần đây, anh vẫn luôn cân nhắc chuyện ly hôn với Tô Hương Thảo. Ban đầu anh định xin nghỉ phép về quê một chuyến, khuyên nhủ cô thật tử tế. Nhưng anh không ngờ rằng chưa kịp xin nghỉ phép về nhà thì cô đã tìm đến quân đội, mọi chuyện bỗng trở nên phức tạp.
Sau khi đón Tô Hương Thảo, anh không dám đưa cô đến quân đội, chỉ sắp xếp cho cô ở tại một nhà trọ quốc doanh ở thị trấn Giang Đàm, rồi nói thật với cô, anh không muốn sống với cô nữa, muốn ly hôn. Nhưng anh đã nói đến nước này rồi mà cô ấy vẫn cố chấp, nói gì cũng không chịu đi, càng không chịu ly hôn với anh.
Đến nước này rồi, chuyện ly hôn không thể trì hoãn thêm được nữa, Cố Thanh Lâm cắn răng, âm thầm đưa ra quyết định trong lòng. Anh làm việc vốn không thích dây dưa, là người quả quyết dứt khoát.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về tới chốt gác.
Mọi người đều biết Cố Thanh Lâm đã có vợ. Tất Tuyết kém Cố Thanh Lâm hai tuổi, năm nay hai mươi sáu tuổi nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn. Đàn ông và phụ nữ độc thân đi cùng nhau, khó tránh khỏi ảnh hưởng không tốt, Cố Thanh Lâm vẫn rất có chừng mực.
"Tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước đây." Cố Thanh Lâm nói.
Anh sải bước đi về phía trước, Tất Tuyết thì ngầm hiểu đi chậm hơn vài bước, hai người lần lượt bước vào chốt gác.
Cố Thanh Lâm vừa qua chốt gác thì thấy Nghiêm Lẫm đang đạp xe ra ngoài. Trong lòng anh thầm nghĩ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Ồ, Nghiêm đoàn trưởng, đi ra ngoài à?"
Dù Cố Thanh Lâm vẫn luôn không ưa Nghiêm Lẫm nhưng anh vốn là người khéo léo, trên mặt không lộ ra điều gì, vẫn nhiệt tình chào hỏi Nghiêm Lẫm.
Cố Thanh Lâm nhìn cô cười cười, thấy ngay cả khi ăn cô cũng tao nhã xinh đẹp như vậy, điểm này, e rằng Tô Hương Thảo mãi mãi không học được.
"Đoàn trưởng Cố, sắp đến Tết rồi, năm nay anh có về quê thăm người thân không?" Tất Tuyết thăm dò hỏi: "Nghe nói, mẹ và vợ anh đều ở quê, anh hẳn là đã lâu không gặp họ rồi."
Thấy Tất Tuyết đột nhiên nhắc đến vợ mình, Cố Thanh Lâm có chút hoảng loạn.
Dù thời gian anh quen biết Tất Tuyết không dài nhưng anh có thể cảm nhận được rằng cô có tình cảm với mình, chỉ là vì anh đã có vợ nên cô vẫn luôn giữ khoảng cách mập mờ với anh. Hai người đều hiểu ý nhau, chỉ cách nhau một tờ giấy cửa sổ, chỉ là không ai chọc thủng tờ giấy cửa sổ đó.
Nhưng rất nhanh, Cố Thanh Lâm đã bình tĩnh lại sau sự bối rối ban đầu khi bị hỏi. Anh thở dài, nói: "Có thể em không biết, cuộc hôn nhân của anh và vợ anh thực ra không mấy hạnh phúc, chúng anh không có nền tảng tình cảm, cũng không có tiếng nói chung. Nhưng xét về mặt đạo đức, dù anh có ở bên cô ấy mà không có hạnh phúc thì cũng không thể bỏ mặc cô ấy được."
Tất Tuyết nghe xong, cúi đầu một lúc, khi ngẩng đầu nhìn Cố Thanh Lâm lần nữa, giọng nói đã có thêm vài phần thông cảm và thấu hiểu.
"Anh Cố, em hiểu nỗi khổ tâm của anh, một cuộc hôn nhân không có nền tảng tình cảm thì đúng là không có hạnh phúc gì. Em biết anh là người có trách nhiệm, có đảm đương nhưng như vậy đối với anh không công bằng. Bây giờ là xã hội mới rồi, hôn nhân tự do, anh có quyền theo đuổi hạnh phúc. Huống hồ, cô ấy hoàn toàn có thể đi tìm hạnh phúc của riêng mình." Cô nói.
Cố Thanh Lâm gật đầu: "Ừ, em nói đúng. Nhưng cô ấy là một người phụ nữ nông thôn không có học thức, những lý lẽ em nói, có thể cô ấy nhất thời không hiểu được. Nhưng anh tin rằng, chỉ cần thêm thời gian, cô ấy sẽ từ từ nghĩ thông suốt."
Gần đây, anh vẫn luôn cân nhắc chuyện ly hôn với Tô Hương Thảo. Ban đầu anh định xin nghỉ phép về quê một chuyến, khuyên nhủ cô thật tử tế. Nhưng anh không ngờ rằng chưa kịp xin nghỉ phép về nhà thì cô đã tìm đến quân đội, mọi chuyện bỗng trở nên phức tạp.
Sau khi đón Tô Hương Thảo, anh không dám đưa cô đến quân đội, chỉ sắp xếp cho cô ở tại một nhà trọ quốc doanh ở thị trấn Giang Đàm, rồi nói thật với cô, anh không muốn sống với cô nữa, muốn ly hôn. Nhưng anh đã nói đến nước này rồi mà cô ấy vẫn cố chấp, nói gì cũng không chịu đi, càng không chịu ly hôn với anh.
Đến nước này rồi, chuyện ly hôn không thể trì hoãn thêm được nữa, Cố Thanh Lâm cắn răng, âm thầm đưa ra quyết định trong lòng. Anh làm việc vốn không thích dây dưa, là người quả quyết dứt khoát.
Trong lúc nói chuyện, hai người đã về tới chốt gác.
Mọi người đều biết Cố Thanh Lâm đã có vợ. Tất Tuyết kém Cố Thanh Lâm hai tuổi, năm nay hai mươi sáu tuổi nhưng đến giờ vẫn chưa kết hôn. Đàn ông và phụ nữ độc thân đi cùng nhau, khó tránh khỏi ảnh hưởng không tốt, Cố Thanh Lâm vẫn rất có chừng mực.
"Tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước đây." Cố Thanh Lâm nói.
Anh sải bước đi về phía trước, Tất Tuyết thì ngầm hiểu đi chậm hơn vài bước, hai người lần lượt bước vào chốt gác.
Cố Thanh Lâm vừa qua chốt gác thì thấy Nghiêm Lẫm đang đạp xe ra ngoài. Trong lòng anh thầm nghĩ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
"Ồ, Nghiêm đoàn trưởng, đi ra ngoài à?"
Dù Cố Thanh Lâm vẫn luôn không ưa Nghiêm Lẫm nhưng anh vốn là người khéo léo, trên mặt không lộ ra điều gì, vẫn nhiệt tình chào hỏi Nghiêm Lẫm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất