Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 24:
"Chị vẫn còn ở Vân Thành, đợi ổn định xong, có thời gian sẽ đến tìm em, mang cho em ít đồ ăn ngon." Những ngày ở bên nhau, Tô Hương Thảo đã hiểu rõ tính cách của Tiểu Ngư, đừng thấy cô ấy đã đi làm nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái mười chín tuổi, thích làm đẹp cũng thích ăn. Về khoản thích ăn này, Tô Hương Thảo lại hợp tính với cô ấy.
"Thế thì chị đừng quên đó nha." Tiểu Ngư không quên dặn dò cô.
Tô Hương Thảo ở căn phòng bên cạnh nhà bà Triệu, là một căn phòng nhỏ hướng Tây. Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường gỗ rộng khoảng một mét kê sát tường. Trên giường không có chăn gối, trông có vẻ đã để trống nhiều năm rồi. Tô Hương Thảo dùng ngón tay quệt thử đầu giường, không thấy bụi bặm, mặc dù căn phòng này không có người ở nhưng những vết quét dọn thường xuyên vẫn có và rất sạch sẽ.
Tô Hương Thảo vừa đặt hành lý xuống thì thấy bà Triệu từ phòng mình ôm sang một bộ chăn gối.
"Bà ơi, để cháu tự làm." Cô vội vàng đón lấy bộ chăn gối trong tay bà Triệu.
Chiếc chăn ôm khá nặng, bông bên trong rất dày.
"Vỏ chăn đều đã giặt sạch rồi." Bà Triệu cười nói. Bà biết các cô gái trẻ đều thích sạch sẽ, hơn nữa nhìn cô gái này trông rất gọn gàng, quần áo trên người cũng sạch sẽ, nhìn là biết là một người thích sạch sẽ.
Tô Hương Thảo ở lại nhà bà Triệu, chuyện ly hôn cũng tiến hành rất thuận lợi.
Không lâu sau, đơn ly hôn mà Cố Thanh Lâm nộp lên cũng được thẩm tra thông qua. Cố Thanh Lâm nói rằng cuộc hôn nhân của hai người là hôn nhân sắp đặt, không có tình cảm, hơn nữa quân đội đã hỏi ý kiến Tô Hương Thảo, cô nói cũng đồng ý ly hôn, hai người tự lo cho cuộc sống của mình, lãnh đạo quân đội thấy tình hình như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, liền đóng dấu vào hồ sơ thẩm tra.
Mặc dù mất chút thời gian nhưng cuối cùng cũng hoàn thành xong thủ tục. Tô Hương Thảo cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn trên tay, cảm thấy người nhẹ nhõm vô cùng. Mặc dù từ lúc nguyên chủ rơi xuống sông thì cuộc hôn nhân của nguyên chủ và Cố Thanh Lâm đã định trước là sẽ chấm dứt. Nhưng khi thực sự cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn trên tay, cô mới cảm nhận được từ ngày hôm nay, về mặt pháp lý, cô đã hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với Cố Thanh Lâm, sau này cô hoàn toàn tự do.
Tô Hương Thảo thấy bầu trời xanh đến lạ thường, ánh nắng mùa đông không gay gắt nhưng chiếu vào người lại rất ấm áp, cô mỉm cười, bước chân ở dưới chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
"Hương Thảo."
Cố Thanh Lâm đột nhiên gọi cô từ phía sau.
"Có chuyện gì không?" Tô Hương Thảo quay đầu lại hỏi.
Dưới ánh nắng, má cô trắng hồng, đôi mắt long lanh như nước mùa thu vô cùng động lòng người. Nhìn cô, Cố Thanh Lâm có chút thất thần trong chốc lát.
"Thế thì chị đừng quên đó nha." Tiểu Ngư không quên dặn dò cô.
Tô Hương Thảo ở căn phòng bên cạnh nhà bà Triệu, là một căn phòng nhỏ hướng Tây. Đồ đạc trong phòng rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường gỗ rộng khoảng một mét kê sát tường. Trên giường không có chăn gối, trông có vẻ đã để trống nhiều năm rồi. Tô Hương Thảo dùng ngón tay quệt thử đầu giường, không thấy bụi bặm, mặc dù căn phòng này không có người ở nhưng những vết quét dọn thường xuyên vẫn có và rất sạch sẽ.
Tô Hương Thảo vừa đặt hành lý xuống thì thấy bà Triệu từ phòng mình ôm sang một bộ chăn gối.
"Bà ơi, để cháu tự làm." Cô vội vàng đón lấy bộ chăn gối trong tay bà Triệu.
Chiếc chăn ôm khá nặng, bông bên trong rất dày.
"Vỏ chăn đều đã giặt sạch rồi." Bà Triệu cười nói. Bà biết các cô gái trẻ đều thích sạch sẽ, hơn nữa nhìn cô gái này trông rất gọn gàng, quần áo trên người cũng sạch sẽ, nhìn là biết là một người thích sạch sẽ.
Tô Hương Thảo ở lại nhà bà Triệu, chuyện ly hôn cũng tiến hành rất thuận lợi.
Không lâu sau, đơn ly hôn mà Cố Thanh Lâm nộp lên cũng được thẩm tra thông qua. Cố Thanh Lâm nói rằng cuộc hôn nhân của hai người là hôn nhân sắp đặt, không có tình cảm, hơn nữa quân đội đã hỏi ý kiến Tô Hương Thảo, cô nói cũng đồng ý ly hôn, hai người tự lo cho cuộc sống của mình, lãnh đạo quân đội thấy tình hình như vậy, cũng không nói thêm gì nữa, liền đóng dấu vào hồ sơ thẩm tra.
Mặc dù mất chút thời gian nhưng cuối cùng cũng hoàn thành xong thủ tục. Tô Hương Thảo cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn trên tay, cảm thấy người nhẹ nhõm vô cùng. Mặc dù từ lúc nguyên chủ rơi xuống sông thì cuộc hôn nhân của nguyên chủ và Cố Thanh Lâm đã định trước là sẽ chấm dứt. Nhưng khi thực sự cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn trên tay, cô mới cảm nhận được từ ngày hôm nay, về mặt pháp lý, cô đã hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với Cố Thanh Lâm, sau này cô hoàn toàn tự do.
Tô Hương Thảo thấy bầu trời xanh đến lạ thường, ánh nắng mùa đông không gay gắt nhưng chiếu vào người lại rất ấm áp, cô mỉm cười, bước chân ở dưới chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.
"Hương Thảo."
Cố Thanh Lâm đột nhiên gọi cô từ phía sau.
"Có chuyện gì không?" Tô Hương Thảo quay đầu lại hỏi.
Dưới ánh nắng, má cô trắng hồng, đôi mắt long lanh như nước mùa thu vô cùng động lòng người. Nhìn cô, Cố Thanh Lâm có chút thất thần trong chốc lát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất