Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước
Chương 3:
Tiếng chuông xe đạp đột ngột dừng lại, tiếp đó là tiếng nước bắn tung tóe khi có người nhảy xuống nước. Sau đó, người đó ôm lấy cô từ phía sau, đưa cô bơi vào bờ.
Quần áo cô mặc trên người đã ướt sũng trong nước, lên bờ, gió lạnh thổi qua, cô không nhịn được mà run rẩy toàn thân.
Lúc này, cô mới phát hiện ra, quần áo cô đang mặc trên người không phải là chiếc áo sơ mi và chân váy cô đã thay khi ra khỏi nhà vào buổi sáng, mà là một chiếc áo bông cũ kỹ.
Chiếc áo bông thấm nước, quấn trên người vừa nặng vừa ướt, cái lạnh khiến cô tạm thời không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.
"Cảm ơn anh, quần áo của anh cũng ướt rồi phải không?" Cô lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, giọng nói cũng run rẩy: "Có thể để lại thông tin liên lạc được không?"
Người có thể trong thời tiết giá lạnh như thế này mà không chút do dự nhảy xuống sông cứu người, thế nào cũng được coi là nghĩa hiệp, ơn cứu mạng không phải một lời cảm ơn suông là có thể bỏ qua được, cô nghĩ trước tiên nên để lại thông tin liên lạc, hôm nào mang lễ hậu đến tận nhà cảm ơn, không thể để người làm việc tốt phải thất vọng.
Một bên cô nghĩ đến chuyện cảm ơn người kia, một bên lại lo lắng không biết phải về nhà thế nào. Cô cũng không biết đây là đâu, xung quanh tối đen như mực, chỉ thấy xa xa có vài ngọn đèn lấp ló. Cô đoán rằng điện thoại của cô đã chìm xuống sông khi cô rơi xuống nước. Không thể gọi xe, cũng không thể liên lạc với bạn bè.
Xe buýt rơi xuống sông, hẳn là một tin tức chấn động. Không biết mọi người trong công ty thấy cô không đi làm có cố gắng tìm cô không, cho dù có tìm thì điện thoại cũng tắt máy, không liên lạc được. Còn về cha mẹ ruột của cô, đã lâu lắm rồi không liên lạc, có lẽ họ đã quên mất sự tồn tại của cô con gái này, càng không biết cô đang ở trên chiếc xe buýt rơi xuống sông đó, đã mất tích cả một ngày rồi.
"Anh để lại thông tin liên lạc đi." Thấy đối phương không trả lời, cô liền cho rằng anh ta làm việc tốt không muốn để lại tên, vì vậy tiếp tục hỏi, lại hỏi anh ta mượn điện thoại: "Ngoài ra, có thể mượn điện thoại của anh được không?"
Cô không nhìn rõ được ngũ quan của đối phương, nhờ ánh trăng, cô mơ hồ thấy anh ta mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây, đội mũ quân nhân, trông giống như một người lính nhưng bộ quân phục này lại rõ ràng không giống với quân phục mà cô thường thấy.
Quần áo cô mặc trên người đã ướt sũng trong nước, lên bờ, gió lạnh thổi qua, cô không nhịn được mà run rẩy toàn thân.
Lúc này, cô mới phát hiện ra, quần áo cô đang mặc trên người không phải là chiếc áo sơ mi và chân váy cô đã thay khi ra khỏi nhà vào buổi sáng, mà là một chiếc áo bông cũ kỹ.
Chiếc áo bông thấm nước, quấn trên người vừa nặng vừa ướt, cái lạnh khiến cô tạm thời không kịp suy nghĩ xem rốt cuộc chuyện này là thế nào.
"Cảm ơn anh, quần áo của anh cũng ướt rồi phải không?" Cô lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập, giọng nói cũng run rẩy: "Có thể để lại thông tin liên lạc được không?"
Người có thể trong thời tiết giá lạnh như thế này mà không chút do dự nhảy xuống sông cứu người, thế nào cũng được coi là nghĩa hiệp, ơn cứu mạng không phải một lời cảm ơn suông là có thể bỏ qua được, cô nghĩ trước tiên nên để lại thông tin liên lạc, hôm nào mang lễ hậu đến tận nhà cảm ơn, không thể để người làm việc tốt phải thất vọng.
Một bên cô nghĩ đến chuyện cảm ơn người kia, một bên lại lo lắng không biết phải về nhà thế nào. Cô cũng không biết đây là đâu, xung quanh tối đen như mực, chỉ thấy xa xa có vài ngọn đèn lấp ló. Cô đoán rằng điện thoại của cô đã chìm xuống sông khi cô rơi xuống nước. Không thể gọi xe, cũng không thể liên lạc với bạn bè.
Xe buýt rơi xuống sông, hẳn là một tin tức chấn động. Không biết mọi người trong công ty thấy cô không đi làm có cố gắng tìm cô không, cho dù có tìm thì điện thoại cũng tắt máy, không liên lạc được. Còn về cha mẹ ruột của cô, đã lâu lắm rồi không liên lạc, có lẽ họ đã quên mất sự tồn tại của cô con gái này, càng không biết cô đang ở trên chiếc xe buýt rơi xuống sông đó, đã mất tích cả một ngày rồi.
"Anh để lại thông tin liên lạc đi." Thấy đối phương không trả lời, cô liền cho rằng anh ta làm việc tốt không muốn để lại tên, vì vậy tiếp tục hỏi, lại hỏi anh ta mượn điện thoại: "Ngoài ra, có thể mượn điện thoại của anh được không?"
Cô không nhìn rõ được ngũ quan của đối phương, nhờ ánh trăng, cô mơ hồ thấy anh ta mặc một bộ quân phục màu xanh lá cây, đội mũ quân nhân, trông giống như một người lính nhưng bộ quân phục này lại rõ ràng không giống với quân phục mà cô thường thấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất