Sau Khi Xuyên Thư, Mỹ Nhân Tái Hôn Với Đối Thủ Của Chồng Trước

Chương 36:

Trước Sau
Cô không dám tưởng tượng, nếu như lúc trước là cô đi trước bà nội, để lại bà nội một mình thì bà sẽ đau lòng đến mức nào.

May mà có Nghiêm Lẫm, một người như vậy, có thể chăm sóc và bầu bạn với bà như người nhà trong những năm tháng cuối đời, như vậy bà cụ mới được an ủi đôi chút, những ngày tháng lạnh lẽo cô đơn cũng có thêm chút ấm áp và hy vọng. Tô Hương Thảo cảm thấy, Nghiêm Lẫm này, tuy nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng thực ra là người ngoài lạnh trong nóng. Lúc cô rơi xuống nước, anh cũng không chút do dự mà cứu cô lên. Nhảy xuống dòng sông lạnh như băng vào mùa đông để cứu người, đặc biệt là sau khi đã xảy ra chuyện chiến hữu của anh nhảy xuống sông cứu người mà hy sinh, hành động như vậy cần phải có rất nhiều dũng khí, liều cả mạng sống. Tuy nhiên, anh đã không chút do dự mà làm như vậy. Còn nói đến chuyện chăm sóc bà Triệu, Nghiêm Lẫm đã làm việc này được bảy tám năm, không phải ai cũng có thể dễ dàng làm được.

Tô Hương Thảo không biết những người trong thời đại này có phải đều có tinh thần thuần khiết như vậy không nhưng có lẽ không phải, ví dụ như Cố Thanh Lâm, theo sự hiểu biết hạn chế của Tô Hương Thảo về anh ta, anh ta là một người ích kỷ, tinh ranh và chỉ biết nghĩ đến bản thân. Cũng chính vì vậy mà trong lòng Tô Hương Thảo thực sự rất khâm phục Nghiêm Lẫm.

Tô Hương Thảo nhẹ nhàng ôm bà Triệu, tựa đầu vào vai bà. Bà Triệu là một mình, cô ở đây cũng là một mình, hai người nương tựa vào nhau, giống như lúc trước ở thế giới kia, cô và bà nội cô vậy.

*

Khi Nghiêm Lẫm đến, Tô Hương Thảo đang cùng bà Triệu ở trong bếp vừa nói vừa cười vừa trộn nhân bánh. Ánh nắng chiều tà rọi vào sân nhỏ, yên tĩnh mà ấm áp, có cảm giác thời gian trôi thật chậm.

Cảm giác này như đã từng quen biết, chỉ tồn tại trong ký ức của Nghiêm Lẫm, là khoảng thời gian khi còn nhỏ ở cùng mẹ trong sân nhỏ ở quê.

Bà Triệu nghe thấy tiếng động ở sân, liền nói vọng ra: "Là Tiểu Nghiêm đến à? Mau vào cùng gói bánh đi."



Tô Hương Thảo đang cúi đầu trộn nhân, nghe tiếng ngẩng đầu lên thì thấy Nghiêm Lẫm đã đi vào.

"Để tôi cán vỏ bánh." Anh vừa nói vừa xắn tay áo.

"Anh biết cán à?" Tô Hương Thảo ngạc nhiên. Anh biết gánh nước, biết chặt củi, không ngờ còn biết cán vỏ bánh.

Tô Hương Thảo vừa dứt lời thì thấy anh một tay cầm cán bột, một tay nhào bột xoay nhanh, chỉ mấy cái đã cán xong một chiếc vỏ bánh.

Tô Hương Thảo cầm trên tay xem, hình dạng cán khá đẹp, độ dày mỏng cũng đều.

"Tuyệt thật." Cô cười nói.

Nghiêm Lẫm không nói gì, chỉ nói: "Hồi nhỏ đến Tết, mẹ tôi đều gói bánh. Bánh mẹ tôi gói rất ngon."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau