Sau Khi Xuyên Thư Tôi Mang Thai Con Của Lão Đại
Chương 4
Hôm sau khi thức dậy, Cảnh Thời nghĩ đến Lộ Ý Trí trong giấc mơ hôm qua, cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cậu duỗi người, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Đô Đô.
Đô Đô đang phơi ra cái bụng nhỏ, cái tay nhỏ chân nhỏ đầy thịt đang vươn ra bốn phía, ngủ đến thơm ngọt.
Nhìn đến bộ dạng đáng yêu của bé con, bất cứ cảm xúc tiêu cực nào cũng sẽ biến mất trong nháy mắt.
Bé con vẫn luôn dễ ăn dễ ngủ như vậy, rất dễ nuôi, nếu không Cảnh Thời cũng sẽ không dám một mình mang theo bé.
Sau khi rửa mặt xong, cậu leo lên giường, bắt đầu gọi Đô Đô dậy.
“Cục cưng Đô Đô à, bé lười Đô Đô ơi?”
“Đô Đô à, dậy uống sữa nào”
Đô Đô lầm bầm hai tiếng, âm thanh non nớt mềm mại, Cảnh Thời vươn một ngón tay chọc chọc vào gương mặt nhỏ béo múp, xoa bóp bàn tay đầy thịt.
Khoảng 5 giây sau, Đô Đô cử động, đầu tiên vặn vặn cơ thể nhỏ bé, sau đó là duỗi duỗi eo, Cảnh Thời lại hôn bé một cái, bé con liền mở mắt.
“Cục cưng Đô Đô mau dậy đi, chúng ta phải đi làm rồi.”
Đô Đô vươn cánh tay nhỏ bé, muốn ba ba ôm một cái, Cảnh Thời ôm bé lên, hô lớn: “Đi thôi!”
Đô Đô cười ha hả, thân thể đầy thịt uốn éo trong lòng Cảnh Thời, cực kỳ vui vẻ.
Cha con hai người mỗi ngày đều ồn ào như vậy, trong căn phòng nhỏ tràn đầy tiếng cười của họ.
Chỉ là ——
Cảnh Thời ước lượng, bé mập chỉ ăn rồi ngủ, cân nặng cũng tăng lên, ôm vào lòng quả thật rất giống ôm một cái bánh bao thịt.
“Đô Đô à, con càng ngày càng mập rồi đó, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu giảm cân nha.”
Đối với những lời này, từ trước đến giờ Đô Đô luôn “Nghe không hiểu”, vẫn cười ha ha như trước, Cảnh Thời bất đắc dĩ mà nhéo cái mũi nhỏ của bé con.
Tuy ngoài miệng nói phải giảm béo cho Đô Đô, nhưng trong mỗi bữa cơm, Cảnh Thời sẽ chuẩn bị rất nhiều món, đặc biệt là bữa sáng.
Sữa bò, canh trứng, rau củ trái cây, rất nhiều loại, Đô Đô cũng không kén chọn, cho gì ăn nấy, rất dễ chăm.
Cha con hai người ăn xong bữa sáng, sau đó cùng nhau ra ngoài đi tàu điện ngầm.
Hôm nay là thứ bảy, công viên giải trí rất đông người, nên trên đường đi Cảnh Thời bắt đầu thương lượng với Đô Đô.
“Đô Đô, hôm nay ba ba rất bận, con phải nghe lời các cô ở khu dành cho trẻ em nha, biết không?”
Đô Đô vẻ mặt ngây thơ, Cảnh Thời lặp lại một lần nữa, bé mới ừ một tiếng.
Thật ra bé vẫn không hiểu được, chỉ nghe ba ba nói thôi.
Cảnh Thời xoa xoa cái đầu tròn của bé, có chút đau lòng.
Lúc trước khi cậu muốn mang theo Đô Đô trở về thành phố Khê Chương, ba mẹ đã từng khuyên cậu để Đô Đô ở nhà họ, sợ cậu không chăm được bé con, nhưng cậu suy nghĩ rồi, vẫn quyết định mang theo Đô Đô quay về.
Cục cưng nhỏ như vậy, đúng là không nỡ để bé con cách mình xa như vậy.
Tuy nói là mang thai ngoài ý muốn, trước khi sinh cũng từng do dự, thậm chí đau khổ, rốt cuộc thì cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân mình là một người đàn ông vậy mà cũng có thể mang thai.
Từ khi mở ra cánh cửa của căn phòng kia, cậu đã thật sự cho rằng bắt đầu từ giây phút đó cậu và cốt truyện sẽ không còn liên quan với nhau.
Bất quá nếu đã chọn sinh ra thì cũng không thể do dự, cũng không thể lùi bước được.
Ra khỏi tàu điện ngầm, Đô Đô đột nhiên chỉ vào một chiếc xe đang đi trên đường mà a một tiếng.
Vừa chỉ vừa quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Thời.
“Ba ba”
Lúc đầu Cảnh Thời vẫn chưa nghĩ ra, thuận miệng nói: “Đô Đô muốn ngồi xe hả, chúng ta sắp đến nơi rồi, đợi đến lúc về ba ba cho con ngồi nha.”
Kết quả Đô Đô lại vươn người, vội vàng hướng ra ngoài, “Ba ba”
Cảnh Thời nghĩ nghĩ, rất nhanh đã hiểu ra, mình có nên trực tiếp vứt đứa nhỏ ngốc này thùng rác không đây.
“Con thích cái chú ngày hôm qua hả?”
Đại khái là Đô Đô nhớ đến chiếc xe của Lộ Ý Trí, hiện tại lại nhìn thấy một chiếc xe gần giống vậy, liền cho rằng người ngồi trong xe là Lộ Ý Trí.
Cậu cũng không nghĩ đến nữa, Lộ Ý Trí chỉ có một, mà trên đường này lại có rất nhiều xe.
Cậu nhanh chóng kéo bàn tay nhỏ của Đô Đô lại, bất đắc dĩ nói: “Đô Đô, chú đó không ngồi trong chiếc đó đâu, hôm nay chú ấy cũng phải đi làm.”
“A…”
Thanh âm nghe có chút mất mát.
Cảnh Thời: “....”
Cậu thật sự không hiểu, trước kia Đô Đô cũng không phải chưa từng gặp qua người ngoài, tại sao lại chỉ có Lộ Ý Trí là đặc biệt, rõ ràng hai người họ và anh ta chưa gặp được mấy lần.
Đây là sức mạnh của huyết thống sao?
*
Cảnh Thời đi vài vòng quanh khu vực mà cậu phụ trách, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Đô Đô, vừa nhìn đã khiến cậu đổ một thân mồ hôi lạnh.
Không nhìn thấy Đô Đô
Cậu không quan tâm đến những gì khác, nhanh chóng chạy về phía khu dành cho trẻ em, kết quả là cậu bị cảnh tượng ở đó làm cho cười đến đau bụng.
Lúc nãy cậu chỉ lo tìm Đô Đô, cũng không để ý đến việc khu dành cho trẻ em lại có nhiều đồ ăn vặt như vậy, phần lớn đều là kẹo, mà bên cạnh Đô Đô lại đặc biệt nhiều nhất.
Cơ thể bé nhỏ của bé con bị các loại kẹo đủ màu sắc rực rỡ bao vây, mà bé thì sao, mở to đôi mắt nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mờ mịt.
Bộ dáng ngây ngốc này làm các cô bảo mẫu ở đó bật cười, trong đó có một người đang nói gì với bé.
Thấy Cảnh Thời đi đến, cô ấy giải thích, “Lúc nãy có một vị tiên sinh đột nhiên đến đây, tặng cho Đô Đô một đống đồ ăn vặt, Cảnh thời, đó là bạn của cậu sao?”
Cảnh Thời kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, hỏi: “Vị tiên sinh đó trông như thế nào?”
“Người đó rất cao, thời tiết này mà còn mặc một bộ tây trang màu đen, rất có phong độ.”
Sau khi cảm ơn bảo mẫu, Cảnh Thời ôm Đô Đô, lúc này Đô Đô mới hoàn hồn, hai bàn tay nhỏ ôm một đống kẹo que, cười đến hai mắt híp lại như sợi chỉ.
Cảnh Thời muốn lấy đi nhưng bé không chịu.
Đô Đô còn nhỏ như vậy, vốn không ăn được mấy món ăn vặt này, rốt cuộc là do ai tặng?
Người mà Cảnh Thời nghĩ đến đầu tiên là Lộ Lập Hiên, nhưng Lộ Lập Hiên chưa gặp qua Đô Đô, loại đi người này, thì chỉ còn một khả năng.
Cậu trực tiếp gọi cho cấp trên, lễ phép mà giải thích tình huống, để bọn họ cho người đến dọn dẹp khu dành cho trẻ em, trả lại quà tặng.
Còn mấy thứ trong tay Đô Đô, thật sự không lấy được, Cảnh Thời cũng không muốn công khai làm bé khóc, dự định chờ đến khi tan làm sẽ nghĩ cách trả lại.
Qua tầm 5 phút, người phụ trách công viên giải trí đích thân đến.
Hơn nữa ông ta rất khách khí với Cảnh Thời, cứ một câu Cảnh tiên sinh hai câu Cảnh tiên sinh.
Khi nghe đến cậu muốn trả lại liền bắt đầu khách sáo, nói đây là do Lộ tổng tặng, bọn họ không có quyền xử lý.
Người phụ trách cũng không lập tức rời đi, ông ta cười tủm tỉm nhìn Đô Đô, nhẹ giọng nói: “Cảnh tiên sinh, Đô Đô nhỏ như vậy, vẫn luôn ở trong khu dành cho trẻ em chắc chắn cũng mệt rồi, không bằng để tôi sắp xếp, đến phòng cho trẻ em trên lầu được không, để Đô Đô nghỉ ngơi ở đó.”
Cảnh Thời sửng sốt một chút, phòng cho trẻ em trên lầu là khu VIP, tuy nói là cũng giống với khu dành cho trẻ em, nhưng từ phương tiện đến phục vụ đều không cùng trình độ.
Lúc đầu Cảnh Thời đã suy xét đến chỗ đó, nhưng chi phí của nơi đó quá cao, còn cao hơn tiền lương một ngày của cậu.
Hiện tại người phụ trách lại chủ động đề nghị, xem thái độ của ông ta có vẻ cũng sẽ không thu phí.
Trong nhất thời Cảnh Thời rơi vào trạng thái rối rắm.
Nếu chỉ có cậu thôi thì không cần, nhưng còn Đô Đô…..
Đô Đô cái gì cũng không hiểu, bé chỉ cúi đầu, mấy ngón tay ngắn ngủn mập mạp cố gắng tập trung xé vỏ kẹo, nhưng hăng hái chiến đấu cả nửa ngày cũng không tìm được chỗ mở, đành phải cực kỳ đáng thương nhìn về phía ba ba.
“Ba ba.”
Cảnh Thời sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, cắn răng đồng ý, dù sao thì người kia cũng là cha của Đô Đô, cũng không thể tính là chiếm tiện nghi của anh ta.
Cảnh Thời ôm Đô Đô lên lầu, dặn dò vài câu, nhưng cho dù Đô Đô có kêu ba ba như thế nào đi nữa, cậu cũng không mở giấy gói kẹo cho bé con.
Công việc của một ngày rất nhanh đã hết, Cảnh Thời thay quần áo, đi đón Đô Đô trước.
Khi cậu đi lên, Đô Đô còn đang ngủ, cây kẹo kia bị vứt bên cạnh gối nằm, giấy gói đã bị bé con làm tan nát, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy mấy dấu răng nhỏ trên cây kẹo.
Bất quá là cách qua lớp vỏ mà cắn.
Hiển nhiên là bé con cố gắng cả buổi cũng chưa ăn được một miếng.
Đại khái là bé cảm thấy tủi thân, cả lúc ngủ khóe mặt cũng xụ xuống.
Cảnh Thời cẩn thận bế bé lên, cười cười hôn gương mặt đầy thịt của bé một cái.
Đồ ngốc.
Cậu cũng không trực tiếp đi về nhà, mà đi tìm người phụ trách xin số điện thoại của Lộ Ý Trí.
Lúc gọi cậu gọi đến là Lâm Hướng Văn nhận điện thoại, đối phương nói với cậu, Lộ Ý Trí đang chờ cậu tại chỗ tối qua.
Lại là hầm để xe.
Đô Đô đã tỉnh, dùng thanh âm mềm mại gọi ba ba.
“Đô Đô tỉnh rồi à, chúng ta tan làm rồi nha.”
Đôi mắt của Đô Đô vẫn chưa hoàn toàn mở ra, cái đầu nhỏ nhìn xung quanh một vòng, có lẽ phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút quen thuộc, tò mò mà a một tiếng.
“Chúng ta sẽ đi tìm cái chú hôm qua, Đô Đô còn nhớ không?”
Hiển nhiên là bé nhớ rồi, cả đôi mắt đều sáng lên.
Cảnh Thời tức giận mà niết bàn chân mập mạp của bé, đúng là không có tiền đồ!
“Đô Đô, tháng sau là đến sinh nhật của con, con muốn nhận được quà gì?”
“A….”
“Ba ba mua cho con một cái bánh kem nhỏ được không, nhưng con chỉ được ăn một miếng thôi đó.”
“A…”
Đại khái Đô Đô chỉ nghe hiểu được từ “ăn”, cho nên rất vui vẻ mà đồng ý.
Cảnh Thời cười cười áp trán vào trán bé.
Hai cha con vừa đi vừa cười nói, bất tri bất giác đã đi đến xe của Lộ Ý Trí.
Lần này Cảnh Thời cũng không đợi người khác mời, chủ động ngồi vào xe, dù sao thì đứng ở bên ngoài cũng chỉ lãng phí thời gian.
Hôm nay Lộ Ý Trí mặc một bộ tây đen màu xanh đen, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt vẫn không có cảm xúc như trước.
“Lộ tiên sinh.”
Lộ Ý Trí gật gật đầu, “Cảnh tiên sinh.”
Tầm mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía Đô Đô đang mở to đôi mắt nhìn anh, hơi do dự.
Cảnh Thời chủ động giới thiệu, “Bé tên Đô Đô.”
Lộ Ý Trí vươn tay, “Chào Đô Đô”
Đô Đô lập tức mặt mày hớn hở, không chút do dự vươn bàn tay béo múp của mình ra.
Cảnh Thời sợ bé lại gọi ba ba, nhanh chóng nói: “Lộ tiên sinh, cảm ơn ngài đã tặng kẹo cho Đô Đô, nhưng thằng bé vẫn chưa ăn được, mong ngài sẽ thu lại số kẹo đó.”
Lộ Ý Trí cong môi.
Chỉ là một độ cong rất nhỏ, nhưng lại hoà tan khí chất lạnh lùng của anh ta, nhìn có vẻ có chút vui sướng.
“Tôi đây không phải đang…”
Lộ Ý Trí hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Cảnh Thời.
“Tìm cách qua cửa đầu tiên sao?”
Cậu duỗi người, sau đó nghiêng đầu nhìn sang Đô Đô.
Đô Đô đang phơi ra cái bụng nhỏ, cái tay nhỏ chân nhỏ đầy thịt đang vươn ra bốn phía, ngủ đến thơm ngọt.
Nhìn đến bộ dạng đáng yêu của bé con, bất cứ cảm xúc tiêu cực nào cũng sẽ biến mất trong nháy mắt.
Bé con vẫn luôn dễ ăn dễ ngủ như vậy, rất dễ nuôi, nếu không Cảnh Thời cũng sẽ không dám một mình mang theo bé.
Sau khi rửa mặt xong, cậu leo lên giường, bắt đầu gọi Đô Đô dậy.
“Cục cưng Đô Đô à, bé lười Đô Đô ơi?”
“Đô Đô à, dậy uống sữa nào”
Đô Đô lầm bầm hai tiếng, âm thanh non nớt mềm mại, Cảnh Thời vươn một ngón tay chọc chọc vào gương mặt nhỏ béo múp, xoa bóp bàn tay đầy thịt.
Khoảng 5 giây sau, Đô Đô cử động, đầu tiên vặn vặn cơ thể nhỏ bé, sau đó là duỗi duỗi eo, Cảnh Thời lại hôn bé một cái, bé con liền mở mắt.
“Cục cưng Đô Đô mau dậy đi, chúng ta phải đi làm rồi.”
Đô Đô vươn cánh tay nhỏ bé, muốn ba ba ôm một cái, Cảnh Thời ôm bé lên, hô lớn: “Đi thôi!”
Đô Đô cười ha hả, thân thể đầy thịt uốn éo trong lòng Cảnh Thời, cực kỳ vui vẻ.
Cha con hai người mỗi ngày đều ồn ào như vậy, trong căn phòng nhỏ tràn đầy tiếng cười của họ.
Chỉ là ——
Cảnh Thời ước lượng, bé mập chỉ ăn rồi ngủ, cân nặng cũng tăng lên, ôm vào lòng quả thật rất giống ôm một cái bánh bao thịt.
“Đô Đô à, con càng ngày càng mập rồi đó, hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu giảm cân nha.”
Đối với những lời này, từ trước đến giờ Đô Đô luôn “Nghe không hiểu”, vẫn cười ha ha như trước, Cảnh Thời bất đắc dĩ mà nhéo cái mũi nhỏ của bé con.
Tuy ngoài miệng nói phải giảm béo cho Đô Đô, nhưng trong mỗi bữa cơm, Cảnh Thời sẽ chuẩn bị rất nhiều món, đặc biệt là bữa sáng.
Sữa bò, canh trứng, rau củ trái cây, rất nhiều loại, Đô Đô cũng không kén chọn, cho gì ăn nấy, rất dễ chăm.
Cha con hai người ăn xong bữa sáng, sau đó cùng nhau ra ngoài đi tàu điện ngầm.
Hôm nay là thứ bảy, công viên giải trí rất đông người, nên trên đường đi Cảnh Thời bắt đầu thương lượng với Đô Đô.
“Đô Đô, hôm nay ba ba rất bận, con phải nghe lời các cô ở khu dành cho trẻ em nha, biết không?”
Đô Đô vẻ mặt ngây thơ, Cảnh Thời lặp lại một lần nữa, bé mới ừ một tiếng.
Thật ra bé vẫn không hiểu được, chỉ nghe ba ba nói thôi.
Cảnh Thời xoa xoa cái đầu tròn của bé, có chút đau lòng.
Lúc trước khi cậu muốn mang theo Đô Đô trở về thành phố Khê Chương, ba mẹ đã từng khuyên cậu để Đô Đô ở nhà họ, sợ cậu không chăm được bé con, nhưng cậu suy nghĩ rồi, vẫn quyết định mang theo Đô Đô quay về.
Cục cưng nhỏ như vậy, đúng là không nỡ để bé con cách mình xa như vậy.
Tuy nói là mang thai ngoài ý muốn, trước khi sinh cũng từng do dự, thậm chí đau khổ, rốt cuộc thì cậu cũng chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân mình là một người đàn ông vậy mà cũng có thể mang thai.
Từ khi mở ra cánh cửa của căn phòng kia, cậu đã thật sự cho rằng bắt đầu từ giây phút đó cậu và cốt truyện sẽ không còn liên quan với nhau.
Bất quá nếu đã chọn sinh ra thì cũng không thể do dự, cũng không thể lùi bước được.
Ra khỏi tàu điện ngầm, Đô Đô đột nhiên chỉ vào một chiếc xe đang đi trên đường mà a một tiếng.
Vừa chỉ vừa quay đầu lại nhìn về phía Cảnh Thời.
“Ba ba”
Lúc đầu Cảnh Thời vẫn chưa nghĩ ra, thuận miệng nói: “Đô Đô muốn ngồi xe hả, chúng ta sắp đến nơi rồi, đợi đến lúc về ba ba cho con ngồi nha.”
Kết quả Đô Đô lại vươn người, vội vàng hướng ra ngoài, “Ba ba”
Cảnh Thời nghĩ nghĩ, rất nhanh đã hiểu ra, mình có nên trực tiếp vứt đứa nhỏ ngốc này thùng rác không đây.
“Con thích cái chú ngày hôm qua hả?”
Đại khái là Đô Đô nhớ đến chiếc xe của Lộ Ý Trí, hiện tại lại nhìn thấy một chiếc xe gần giống vậy, liền cho rằng người ngồi trong xe là Lộ Ý Trí.
Cậu cũng không nghĩ đến nữa, Lộ Ý Trí chỉ có một, mà trên đường này lại có rất nhiều xe.
Cậu nhanh chóng kéo bàn tay nhỏ của Đô Đô lại, bất đắc dĩ nói: “Đô Đô, chú đó không ngồi trong chiếc đó đâu, hôm nay chú ấy cũng phải đi làm.”
“A…”
Thanh âm nghe có chút mất mát.
Cảnh Thời: “....”
Cậu thật sự không hiểu, trước kia Đô Đô cũng không phải chưa từng gặp qua người ngoài, tại sao lại chỉ có Lộ Ý Trí là đặc biệt, rõ ràng hai người họ và anh ta chưa gặp được mấy lần.
Đây là sức mạnh của huyết thống sao?
*
Cảnh Thời đi vài vòng quanh khu vực mà cậu phụ trách, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Đô Đô, vừa nhìn đã khiến cậu đổ một thân mồ hôi lạnh.
Không nhìn thấy Đô Đô
Cậu không quan tâm đến những gì khác, nhanh chóng chạy về phía khu dành cho trẻ em, kết quả là cậu bị cảnh tượng ở đó làm cho cười đến đau bụng.
Lúc nãy cậu chỉ lo tìm Đô Đô, cũng không để ý đến việc khu dành cho trẻ em lại có nhiều đồ ăn vặt như vậy, phần lớn đều là kẹo, mà bên cạnh Đô Đô lại đặc biệt nhiều nhất.
Cơ thể bé nhỏ của bé con bị các loại kẹo đủ màu sắc rực rỡ bao vây, mà bé thì sao, mở to đôi mắt nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt mờ mịt.
Bộ dáng ngây ngốc này làm các cô bảo mẫu ở đó bật cười, trong đó có một người đang nói gì với bé.
Thấy Cảnh Thời đi đến, cô ấy giải thích, “Lúc nãy có một vị tiên sinh đột nhiên đến đây, tặng cho Đô Đô một đống đồ ăn vặt, Cảnh thời, đó là bạn của cậu sao?”
Cảnh Thời kìm nén sự kinh ngạc trong lòng, hỏi: “Vị tiên sinh đó trông như thế nào?”
“Người đó rất cao, thời tiết này mà còn mặc một bộ tây trang màu đen, rất có phong độ.”
Sau khi cảm ơn bảo mẫu, Cảnh Thời ôm Đô Đô, lúc này Đô Đô mới hoàn hồn, hai bàn tay nhỏ ôm một đống kẹo que, cười đến hai mắt híp lại như sợi chỉ.
Cảnh Thời muốn lấy đi nhưng bé không chịu.
Đô Đô còn nhỏ như vậy, vốn không ăn được mấy món ăn vặt này, rốt cuộc là do ai tặng?
Người mà Cảnh Thời nghĩ đến đầu tiên là Lộ Lập Hiên, nhưng Lộ Lập Hiên chưa gặp qua Đô Đô, loại đi người này, thì chỉ còn một khả năng.
Cậu trực tiếp gọi cho cấp trên, lễ phép mà giải thích tình huống, để bọn họ cho người đến dọn dẹp khu dành cho trẻ em, trả lại quà tặng.
Còn mấy thứ trong tay Đô Đô, thật sự không lấy được, Cảnh Thời cũng không muốn công khai làm bé khóc, dự định chờ đến khi tan làm sẽ nghĩ cách trả lại.
Qua tầm 5 phút, người phụ trách công viên giải trí đích thân đến.
Hơn nữa ông ta rất khách khí với Cảnh Thời, cứ một câu Cảnh tiên sinh hai câu Cảnh tiên sinh.
Khi nghe đến cậu muốn trả lại liền bắt đầu khách sáo, nói đây là do Lộ tổng tặng, bọn họ không có quyền xử lý.
Người phụ trách cũng không lập tức rời đi, ông ta cười tủm tỉm nhìn Đô Đô, nhẹ giọng nói: “Cảnh tiên sinh, Đô Đô nhỏ như vậy, vẫn luôn ở trong khu dành cho trẻ em chắc chắn cũng mệt rồi, không bằng để tôi sắp xếp, đến phòng cho trẻ em trên lầu được không, để Đô Đô nghỉ ngơi ở đó.”
Cảnh Thời sửng sốt một chút, phòng cho trẻ em trên lầu là khu VIP, tuy nói là cũng giống với khu dành cho trẻ em, nhưng từ phương tiện đến phục vụ đều không cùng trình độ.
Lúc đầu Cảnh Thời đã suy xét đến chỗ đó, nhưng chi phí của nơi đó quá cao, còn cao hơn tiền lương một ngày của cậu.
Hiện tại người phụ trách lại chủ động đề nghị, xem thái độ của ông ta có vẻ cũng sẽ không thu phí.
Trong nhất thời Cảnh Thời rơi vào trạng thái rối rắm.
Nếu chỉ có cậu thôi thì không cần, nhưng còn Đô Đô…..
Đô Đô cái gì cũng không hiểu, bé chỉ cúi đầu, mấy ngón tay ngắn ngủn mập mạp cố gắng tập trung xé vỏ kẹo, nhưng hăng hái chiến đấu cả nửa ngày cũng không tìm được chỗ mở, đành phải cực kỳ đáng thương nhìn về phía ba ba.
“Ba ba.”
Cảnh Thời sờ sờ cái đầu nhỏ của bé, cắn răng đồng ý, dù sao thì người kia cũng là cha của Đô Đô, cũng không thể tính là chiếm tiện nghi của anh ta.
Cảnh Thời ôm Đô Đô lên lầu, dặn dò vài câu, nhưng cho dù Đô Đô có kêu ba ba như thế nào đi nữa, cậu cũng không mở giấy gói kẹo cho bé con.
Công việc của một ngày rất nhanh đã hết, Cảnh Thời thay quần áo, đi đón Đô Đô trước.
Khi cậu đi lên, Đô Đô còn đang ngủ, cây kẹo kia bị vứt bên cạnh gối nằm, giấy gói đã bị bé con làm tan nát, nếu nhìn kỹ, còn có thể nhìn thấy mấy dấu răng nhỏ trên cây kẹo.
Bất quá là cách qua lớp vỏ mà cắn.
Hiển nhiên là bé con cố gắng cả buổi cũng chưa ăn được một miếng.
Đại khái là bé cảm thấy tủi thân, cả lúc ngủ khóe mặt cũng xụ xuống.
Cảnh Thời cẩn thận bế bé lên, cười cười hôn gương mặt đầy thịt của bé một cái.
Đồ ngốc.
Cậu cũng không trực tiếp đi về nhà, mà đi tìm người phụ trách xin số điện thoại của Lộ Ý Trí.
Lúc gọi cậu gọi đến là Lâm Hướng Văn nhận điện thoại, đối phương nói với cậu, Lộ Ý Trí đang chờ cậu tại chỗ tối qua.
Lại là hầm để xe.
Đô Đô đã tỉnh, dùng thanh âm mềm mại gọi ba ba.
“Đô Đô tỉnh rồi à, chúng ta tan làm rồi nha.”
Đôi mắt của Đô Đô vẫn chưa hoàn toàn mở ra, cái đầu nhỏ nhìn xung quanh một vòng, có lẽ phát hiện hoàn cảnh xung quanh có chút quen thuộc, tò mò mà a một tiếng.
“Chúng ta sẽ đi tìm cái chú hôm qua, Đô Đô còn nhớ không?”
Hiển nhiên là bé nhớ rồi, cả đôi mắt đều sáng lên.
Cảnh Thời tức giận mà niết bàn chân mập mạp của bé, đúng là không có tiền đồ!
“Đô Đô, tháng sau là đến sinh nhật của con, con muốn nhận được quà gì?”
“A….”
“Ba ba mua cho con một cái bánh kem nhỏ được không, nhưng con chỉ được ăn một miếng thôi đó.”
“A…”
Đại khái Đô Đô chỉ nghe hiểu được từ “ăn”, cho nên rất vui vẻ mà đồng ý.
Cảnh Thời cười cười áp trán vào trán bé.
Hai cha con vừa đi vừa cười nói, bất tri bất giác đã đi đến xe của Lộ Ý Trí.
Lần này Cảnh Thời cũng không đợi người khác mời, chủ động ngồi vào xe, dù sao thì đứng ở bên ngoài cũng chỉ lãng phí thời gian.
Hôm nay Lộ Ý Trí mặc một bộ tây đen màu xanh đen, mặt mày lạnh lùng, ánh mắt vẫn không có cảm xúc như trước.
“Lộ tiên sinh.”
Lộ Ý Trí gật gật đầu, “Cảnh tiên sinh.”
Tầm mắt nhìn xuống phía dưới, nhìn về phía Đô Đô đang mở to đôi mắt nhìn anh, hơi do dự.
Cảnh Thời chủ động giới thiệu, “Bé tên Đô Đô.”
Lộ Ý Trí vươn tay, “Chào Đô Đô”
Đô Đô lập tức mặt mày hớn hở, không chút do dự vươn bàn tay béo múp của mình ra.
Cảnh Thời sợ bé lại gọi ba ba, nhanh chóng nói: “Lộ tiên sinh, cảm ơn ngài đã tặng kẹo cho Đô Đô, nhưng thằng bé vẫn chưa ăn được, mong ngài sẽ thu lại số kẹo đó.”
Lộ Ý Trí cong môi.
Chỉ là một độ cong rất nhỏ, nhưng lại hoà tan khí chất lạnh lùng của anh ta, nhìn có vẻ có chút vui sướng.
“Tôi đây không phải đang…”
Lộ Ý Trí hơi ngẩng đầu, nhìn thẳng về phía Cảnh Thời.
“Tìm cách qua cửa đầu tiên sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất