Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng
Chương 49
Sáng hôm sau, Lâm Mạc tràn đầy năng lượng mang thẻ phòng tới quầy thanh toán.
Chị gái lễ tân niềm nở: "Đêm qua quý khách nghỉ ngơi thế nào?"
Nhớ lại hồi tối, trong bồn ngâm dốc toàn lực cọ 3 tấm lưng cho chồng, cánh tay Lâm Mạc rã rời không nhấc nổi, không còn tâm trí đâu tắm rửa cho bản thân liền cuốn gói rời đi, khuôn mặt bị ngâm tới hồng hồng chạy vào phòng nghỉ đánh một giấc.
Phòng nghỉ là phòng tiêu chuẩn 4 người, trải một tấm chiếu trúc ra sàn, tùy tiện nằm đâu cũng được.
Lâm Mạc yên vị bên trong cùng sát tường, chân tay mở lớn ngủ ngon lành, một bộ dáng vừa thơm vừa ngọt.
Ba người kia thì ngược lại, khí huyết phương cương chỉ có thể nhìn không thể ăn, không ai muốn để cho đối phương tiếp cận gần Lâm Mạc, sau cùng quyết định ngồi mỗi người một góc canh suốt đêm, nhìn cái bụng trắng trắng nộn nộn của Lâm Mạc lộ ra dưới vạt áo, bọn họ luân phiên chạy sang đắp lại chăn cho cậu.
Thật là một đêm tra tấn!
Nghe câu hỏi của em gái lễ tân, ba người không khỏi thở dài mệt mỏi, tinh thần không chút phấn chấn.
Lâm Mạc khoái trá gật đầu: "Nghỉ ngơi rất thoải mái! Cực ổn!"
Các lão công ngồi canh, đặc biệt có cảm giác an toàn!
Ra đến cửa, bọn họ tính toán quay về Kinh thị, đột nhiên Lâm Mạc nhận được một cú điện thoại của Vi Tiếu Kiêu.
Lâm Mạc ấn nút nhận: "Alo?"
Vi Tiếu Kiêu: "Lâm đại sư ngài đang ở đâu? Chúng tôi đang đứng trước cổng Đạo quán của ngài đây! Tôi phải nói thật sự quá trùng hợp, không ngờ ngài cũng là sinh viên Đại học Kinh thị nha, còn có thầy giáo xuống tận đây..."
Lâm Mạc nghe một hồi mới hiểu được tình huống.
Giáo sư khoa Kiến trúc của Vi Tiếu Kiêu tổ chức một chuyến khảo sát thực địa tới vùng này.
Vị giáo sư này có quen biết với ngài Phó Viện trưởng phụ trách khoa Lịch sử, trùng hợp trong khoa bọn họ có một sinh viên trúng tuyển nhưng chưa tới báo danh nhập học, mà địa chỉ trên hồ sơ của sinh viên này vừa khéo là địa phương mà khoa Kiến trúc tới khảo sát.
Vì thế, ngài Phó viện trưởng có lời nhờ các giáo sư trong khoa Kiến trúc thuận đường tới đây xem xét tình huống.
Không ngờ tới, địa chỉ mà bọn họ thu được lại chính là Đạo quán Tín ngưỡng của Lâm Mạc!
Lúc ấy Vi Tiếu Kiêu quả thực hoài nghi nhân sinh.
Cậu cứ luôn miệng hỏi đi hỏi lại thông tin của vị tân sinh viên chưa nhập học kia, người đó cũng tên Lâm Mạc.
Hiện giờ cả nhóm người đang đứng trước cổng Đạo quán, Lâm Mạc nhất định phải trở về đó một chuyến.
Ngồi trong xe cậu cảm thấy có chút huyền huyễn.
Ngày hôm qua còn nói hươu nói vượn mình học đại học trên Kinh thị, ngày hôm nay đích thân giáo sư của Đại học Kinh thị tới tìm...
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy những vị giáo sư kia, cậu mới phát hiện mình đã gặp bọn họ vào buổi tối ở phòng tắm hơi.
Giáo sư Chương cười nói: "Thật khéo! Đây không phải bạn nhỏ ôm đầy kẹo bánh hôm qua sao, còn bị Tiểu Mạnh va vào suýt ngã nữa."
Mạnh Kỷ Nhung cũng cười cười gật đầu.
Hắn nói với Lâm Mạc: "Tuy rằng tôi không phải giảng viên Khoa Lịch sử, nhưng tôi và thầy Hồ có quan hệ rất tốt. Thầy Hồ thường quan tâm tới sinh viên trong khoa cho nên tôi cũng không thể ngó lơ."
"Vậy tại sao cậu không tới báo danh? Có lý do gì không?"
Lâm Mạc ấp a ấp úng.
Mạnh Kỷ Nhung bề ngoài nhìn vô cùng ôn hòa, có khí chất một vị học giả ưu tú, vừa nhã nhặn lại tuấn mỹ, hắn kiên nhẫn nói: "Nếu không ngại cậu cứ thẳng thắn nói ra, nếu là vấn đề học phí bên trường nhất định sẽ có các chương trình hỗ trợ sinh viên."
Lâm Mạc hơi chột dạ: "Bởi vì... Hơi bận..."
Cậu chưa hề có ý định trở thành sinh viên nha!
Thời gian đi tìm lão công còn không đủ.
Đối với câu trả lời của Lâm Mạc, Mạnh Kỷ Nhung lộ rõ sự sửng sốt, nâng tay đẩy gọng kính trên sống mũi nói: "Bận rộn sự vụ của Đạo quán sao?"
Vi Tiếu Kiêu đáp lời: "Thầy Mạnh, Lâm đại sư công việc bề bộn lắm, ngài ấy... Hử? Trọng Nính, anh kéo tay tôi làm gì?"
Có tiếng người lẩm bẩm phía sau: "Chắc là không có tiền đi học, còn lý do lý trấu làm gì..."
Trọng Nính sầm mặt.
Một nữ sinh mở miệng: "Đừng nói lung tung, Trọng Nính, Tiếu Kiêu, các anh đừng để ý. Cái tên Tào Trấn này lúc nào chẳng khẩu nghiệp, hắn không cố ý công kích Lâm Quán chủ đâu."
Nghe thấy tiếng nói, Lâm Mạc quay đầu nhìn, phát hiện lại là người quen.
Nữ sinh vừa nhỏ giọng lên tiếng giảng hòa chính là cô gái mà cậu đã gặp một lần trong thang máy tiểu khu, hình như là Doãn... Doãn Bạch Vi?
Lâm Mạc gãi gãi hai má, quay đầu đối diện Mạnh Kỷ Nhung nói: "Công việc ở Đạo quán cũng khá bận rộn, em cũng không ngờ mình sẽ trúng tuyển vào Đại học Kinh thị... Ừm, em gửi lời cảm ơn tới các thầy đã quan tâm, đặc biệt là thầy Hồ của khoa Lịch sử! Em sẽ thu xếp thời gian để...
Còn chưa dứt lời, tiếng còi cảnh báo rít lên chói tai.
Có người giật mình hoảng sợ, hô lên: "Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra???"
Vi Tiếu Kiêu: "Đây là chuông cảnh báo bên trong công trường xây dựng, chẳng lẽ bên đó xảy ra việc gì?"
Vi Lương Hùng đang trực tại công trường, cậu ta có chút lo lắng, vội vàng chạy qua xem xét.
Trọng Nính thấy vậy cũng đuổi theo, Doãn Bạch Vi và mấy sinh viên còn lại không do dự đi cùng.
Đường Diễn Sơ: "Tiểu Mạc, tôi sang bên đó xem sao."
Công trường xây dựng cách không xa Đạo quán, từ nơi này có thể nhìn thấy không ít người đang hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi đó, một bầu không khí khẩn trương truyền tới đây.
Lâm Mạc nói cậu cũng đi cùng, sau đó các vị giáo sư và giảng viên Kinh thị vì lo lắng cho tốp sinh viên nên đều tiến vào bên trong công trường.
Một đám công nhân trên mặt mang theo sự bất an và sợ sệt, họ đang đứng vây quanh một khu đất xì xào bàn tán, chỉ trỏ gì đó.
Lâm Mạc xuyên qua đám người, mơ hồ nghe thấy cái gì "sâu bọ...thi thể..." linh tinh trong miệng bọn họ.
Cậu ôm theo nghi hoặc tiến vào, tới vị trí trung tâm của công trường, xung quanh là các dụng cụ khoan cắt đào xúc để ngổn ngang, có vẻ thợ làm việc đã thất kinh hoảng sợ đến nỗi vứt luôn dụng cụ trên tay mà bỏ chạy. Tiến về phía trước thêm mấy mét liền nhìn thấy một cái hố mới được khai quật, Vi Lương Hùng và mấy người quản lý đang đứng ngay cạnh đó.
Lâm Mạc quét mắt, trên một cái đục ở gần đó có 2 sinh vật đang bò lổm ngổm thoạt nhìn như một loại sâu dẹp màu cánh gián.
Vi Tiếu Kiêu cau mày, biểu tình trên mặt pha trộn giữa ghê tởm và khó hiểu, cậu tùy tiện nhặt lên một cành gỗ dưới đất, chọc chọc: "Đây có phải xác chết đâu, là tượng đá điêu khắc thành hình người mà, gõ vào thấy cứng..."
Bên trong cái hố mới đào là một hàng "người đá" được bọc vải.
Tư thế những "bức tượng" này khác nhau, tay chân thân người cứng còng, như một loại đất bùn nhào nặn lên sau đó hong khô đi, lại giống một loại đá được điêu khắc giống hình dạng con người.
Quản đốc công trường cho rằng chỉ là sợ bóng sợ gió, quay sang Vi Lương Hùng cười lấy lòng: "Vừa nãy bọn họ đều bị giật mình, mới đào vài xẻng đã lộ ra cái hố này, còn tưởng xúc phải mấy thi thể người chết, ai ngờ chỉ là tượng đá..."
"Chính là xác người chết đấy!" Lâm Mạc nói.
Vi Tiếu Kiêu sợ tới mức ném vội cành cây trên tay, mặt tái mét lui về sau vài bước.
edit bihyuner. beta jinhua259
Vi Lương Hùng vừa mới thở phào tưởng đã xong chuyện, nghe thấy vậy cũng không dám manh động, vội vàng hỏi: "Lâm đại sư, đây là thi thể người sao? Hẳn 5 cái xác ở đây, có cần báo cảnh sát không?"
Nói xong, ông nhìn sang đám người phía sau Lâm Mạc, thấy Tịch Tấn Khiêm – Tịch tổng, bèn vội vàng chạy tới giải trình tình huống.
Tịch Tấn Khiêm: "Để Mạc Mạc xử lý việc này đi."
Mạc Mạc?
Vi Lương Hùng nghĩ bụng xưng hô này có vẻ hơi thân thiết, quan hệ hai người này từ khi nào đã thăng cấp lên mức này?
Những người khác đều không dám tới gần, Lâm Mạc ngồi xổm xuống quan sát kỹ cái hố, phát hiện một cỗ "người đá" bị nứt ra mấy cái khe, từ bên trong lúc nhúc mấy con sâu màu cánh gián đang bò ra bò vào.
Quản đốc nhận ra vết nứt, nói: "Chắc là lúc trước đào đất không cẩn thận động vào nên nứt ra."
Lâm Mạc nhíu mày gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng nói: "Tất cả đứng lùi lại!"
"Có ai mang bật lửa không? Phải mau chóng thiêu hủy tất cả những thi thể này."
Cậu biết Đường Diễn Sơ với chức trách là cảnh sát, nhất định phải tra rõ nguyên nhân tử vong và tìm hiểu rõ nơi chôn xác này, nhưng trước mắt tình hình vô cùng nguy cấp, mấy cái xác này tốt nhất không nên động vào!
Cậu quyết định trước tiên cứ tiêu hủy nơi này đã, sau đó giải thích sau.
Lâm Mạc nhìn Đường Diễn Sơ, ánh mắt chạm nhau, Đường Diễn Sơ liền hiểu ý của cậu, gật đầu đồng ý.
Nhưng hắn có thể lý giải được hành động của Lâm Mạc, không có nghĩa những người khác đều hiểu.
Một vị giáo sư nhíu mày: "Nếu là xác chết, hẳn là nên báo cảnh sát mới đúng, bảo toàn hiện trường, chờ cảnh sát tới đây xử lý. Bạn nhỏ này vì sao lại muốn thiêu hủy mấy cái xác, làm việc phải cân nhắc trước sau, biết không?"
Cái khe nứt dần dần toác ra rộng hơn, đám sâu bên trong chui ra ngày càng nhiều.
Lâm Mạc nói thẳng: "Thầy có hút thuốc không? Cho em mượn lửa!"
Giáo sư cứng họng: "..."
Không ngờ vị bạn nhỏ này lại coi lời nói của ông như gió thoảng bên tai.
Vi Lương Hùng nói: "Lâm đại sư, tôi có lửa đây!"
Lâm Mạc gật đầu đưa tay tiếp nhận. Bỗng nhiên cái bật lửa trên tay Vi Lương Hùng bị đoạt mất, chính là nam sinh tên Tào Trấn độc miệng khi trước, dáng người cậu ta gầy yếu, trên mặt đeo cặp kính cận màu đen dày cộp.
Cậu ta nói: "Tôi cảm thấy giáo sư Chu nói có lý, cậu chỉ là một dân thường dựa vào cái gì ở trong này ra lệnh này nọ, xác người chết muốn đốt liền đốt, hậu quả cậu có gánh vác được không?"
"Đưa bật lửa cho tôi!" Lâm Mạc nhíu mày.
Tào Trấn hiện lên vẻ khinh thường trong ánh mắt, trên mặt lại ra bộ hảo tâm đề nghị: "Doãn Bạch Vi, cậu gọi báo cảnh sát đi, người này tên gì nhỉ, Lâm Mạc đúng không, cậu định đốt thi thể đúng không, đây chính là tội danh cản trở công vụ, cậu có biết..."
"Đừng nhiều lời, mau đưa bật lửa đây!" Lâm Mạc mặt lạnh đến âm độ.
Tào Trấn đột nhiên bị cậu dọa sợ, lui lại vài bước.
Đường Diễn Sơ vừa lúc tiến lên, nắm cổ tay cậu ta vặn ngược lại. Tào Trấn ăn đau liền buông bật lửa ra, Đường Diễn Sơ nhanh chóng ném bật lửa cho Lâm Mạc đồng thời nói với Doãn Bạch Vi: "Không cần gọi điện, tôi chính là cảnh sát đây."
Doãn Bạch Vi giật mình kinh ngạc, gật đầu trong vô thức.
Cánh tay cô ta buông xuống, vòng ngọc trên cổ tay vừa vặn va chạm với vỏ máy xúc bên cạnh, một tiếng động thanh thúy vang lên giữa bầu không khí ngột ngạt nơi công trường.
Lâm Mạc cũng bắt được cái bật lửa, nhưng biến cố ngay lúc này phát sinh!
"Rắc..."
"Rắc..."
Như vỏ trứng bị bóp nát, âm thanh vỡ vụn lan tỏa ra xung quanh, kèm theo đó là tiếng ma sát chói tai khiến người nghe ghê răng...
Lâm Mạc vội vàng quay đầu nhìn.
Mấy cỗ thi thể đá bên trong hố không biết từ bao giờ đã xuất hiện đầy vết nứt, dường như có gì đó bên trong muốn phá kén chui ra...
Khe nứt lan dài, toác rộng, trong nháy mắt từng đợt sâu như sóng biển ùa ra.
Hô hấp ngưng trệ, đám sâu ngay lập tức ngập kín đáy hố, sau đó bắt đầu men theo thành hố như thủy triều dâng lên, ùn ùn bò về phía đám người xung quanh.
Tào Trấn vừa rồi vội tiến lên cướp bật lửa, hiện giờ cậu ta ở gần nhất, đương nhiên không kịp tránh đi.
Hai con sâu dẹp to bằng ngón tay cái chui vào trong ống quần cậu ta. Cậu ta hoảng sợ la hét thất thanh, tay chân khua loạn, sau đó không thấy cảm giác có vật gì nhúc nhích liền cho rằng sâu đã rơi ra rồi.
Bị dọa sợ, Tào Trấn vội vàng lùi ra sau, trốn ở tít sau đám người, nhưng đám sâu kia như nhận thức được hơi thở con người, chia thành từng đàn đuổi theo cậu ta, cũng truy đuổi những người còn lại.
"Con mẹ nó, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy! Sâu ở đâu ra lắm vậy???" Sắc mặt cậu ta vô cùng khó coi, vừa chạy vừa hét.
Có vài công nhân đứng gần bị sâu bò lên người, khua khoắng một lúc liền thấy đám sâu biến mất, trong lòng vừa hoài nghi vừa sợ hãi.
Lâm Mạc đứng ngay bên miệng hố nhưng đám sâu dường như kiêng kỵ sợ hãi cậu, một biển sâu cư nhiên tách ra thành hai dòng bò vòng qua vị trí đứng của cậu.
Cậu khẩn trương chạy về phía Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương và Tịch Tấn Khiêm.
Trên tay kẹp ba lá bùa, đầu ngón tay run lên, lá bùa bốc cháy.
Lập tức biến thành những đốm lửa bay đầy trời, sau đó rụng xuống biển sâu, bùng cháy lan ra khắp nơi.
Mùi cháy khét bốc lên, trộn lẫn trong đó là hương tro tàn.
Một nửa số sâu còn lại tránh thoát được ngọn lửa liền tiếp tục bò hướng về phía đám người.
Lâm Mạc bật lửa, dùng ngón trỏ và ngón giữa chụm lại, điểu khiển đốm lửa bay hướng về phía trước, như một mũi tên lửa xẹt qua không trung, bay đến vị trí của từng người tạo thành một vòng tròn bảo hộ trên mặt đất, ánh sáng hắt lên khuôn mặt đám người, ai nấy lộ ra vẻ khó tin vào mắt mình.
Lâm Mạc nhìn chằm chằm cái hố, biến cố vừa rồi xuất hiện ngoài dự liệu của cậu.
Bật lửa dần cạn ga, đám sâu cũng bị thiêu cháy gần hết.
Trong không khí chỉ sót lại cỗ mùi vị nồng nặc, Lâm Mạc tiến gần tới miệng hố.
Vi Tiếu Kiêu gian nan hỏi: "Lâm đại sư, vừa rồi là cái gì vậy?"
Lâm Mạc: "Đông thuật, một loại tà thuật từng thịnh hành ở Đông Nam Á, cùng với cổ độc và giáng đầu chính là tam đại tà pháp Vân Nam."
"Đông thuật?"
Bọn họ nghe hoàn toàn không hiểu.
Lâm Mạc giải thích: "Đông trong cổ đại đồng nghĩa là "đau", giống như sự rét buốt đến đông cứng."
"Đông thuật sử dụng một loại côn trùng tự nhiên luyện thành vũ khí giết người, trước khi thi hành thuật pháp cần phải lừa nạn nhân nuốt một viên thuốc."
"Viên thuốc có chứa một loại trùng bên trong, sau khi vào bụng nạn nhân sẽ chui ra ký sinh trong cơ thể họ, sinh sôi đẻ trứng. Quá trình loài trùng này phát triển sẽ sử dụng chính huyết nhục của nạn nhân làm chất dinh dưỡng, trứng càng nhiều, người chết càng nhanh, đại khái khoảng 3 đến 5 ngày."
"Đợi đến khi các cơ quan nội tạng và bộ phận bên trong cơ thể nạn nhân đều bị cắn nuốt gần hết, lớp da người bên ngoài sẽ trở nên khô quắt nhăn nheo, không còn độ ẩm cho nên hóa thành một cái xác cứng như vỏ cây khô, chính là bộ dạng xác chết như vừa rồi chúng ta nhìn thấy."
"Lúc này cơ thể đã bị sâu trùng ăn sạch cốt tủy bên trong, trở thành một cái vỏ rỗng ruột được hút chân không, trứng sâu bên trong sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ cần không tiếp xúc với không khí chúng có thể tồn tại đến hơn một nghìn năm."
Mọi người nghe mà sắc mặt trắng bệch, sống lưng lạnh buốt.
Có người nơm nớp lo sợ hỏi: "Bị... bị chọc thủng ra thì sao?"
Lâm Mạc không đành lòng nói tiếp: "Tựa như vừa rồi vậy, xâu xé phun trào ra ngoài, chúng đã từng được nuôi dưỡng bằng máu thịt con người cho nên vô cùng khát cầu tiếp tục được ký sinh trong một cơ thể sống khác."
"Mà vừa rồi... những ai bị sâu bò lên người... khẳng định đã bị chúng chui vào!"
Cậu dừng lại một chút, trong lòng nghi hoặc.
Chỉ một khối thi thể bị vỡ ra, theo lý thuyết hẳn là không có vấn đề gì mới đúng. Chỉ cần kịp thời thiêu hủy sẽ khống chế được tình hình, nhưng vừa rồi, tựa như chúng ngửi được mùi hương gì đó cho nên tất cả đều phá vỏ chui ra, khiến cho cậu không thể phản ứng kịp thời.
Lâm Mạc kiểm tra kỹ càng xung quanh, không phát hiện dị thường.
"Chúng ta sẽ chết sao?" Có người ngã ngồi trên mặt đất thốt lên.
Tào Trấn nhớ tới hai con sâu chui vào ống quần cậu ta, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng chết lặng.
Cậu ta kinh hoảng nhìn Lâm Mạc, sau đó gào lên: "Nhưng cậu ta lại không bị làm sao!?"
Lâm Mạc quay đầu.
Tào Trấn cắn răng nói với mọi người xung quanh: "Mọi người đều nhìn thấy đúng không, đám sâu không hề hướng về phía cậu ta, thậm chí chúng còn tránh đi, cậu ta khẳng định có cách cứu chúng ta, nhất định là thế!"
Lâm Mạc chán ghét nhìn người này, trầm mặc không nói gì.
Nhưng cậu nhìn thấy trong ánh mắt khiếp sợ của những người khác lại dấy lên chút hy vọng, không đành lòng gật đầu trấn an, nói mọi người yên tâm chớ lo.
Tào Trấn cũng nhẹ nhàng thở phào.
Lâm Mạc nhảy xuống cái hố, quan sát xung quanh lại một lần nữa.
Mấy cỗ thi thể đã bị hủy hoại không ra hình thù con người, lộ ra ổ bụng rỗng tuếch bị cắn nuốt toàn bộ nội tạng, không sai khi ví những các xác này như mấy cái túi da người. Sau khi đám trứng sâu kia nở rồi tràn ra ngoài, bên trong lẽ ra phải trống không, nhưng lúc này lại xuất hiện một bức tượng Bồ Tát màu đen to bằng bàn tay.
Chị gái lễ tân niềm nở: "Đêm qua quý khách nghỉ ngơi thế nào?"
Nhớ lại hồi tối, trong bồn ngâm dốc toàn lực cọ 3 tấm lưng cho chồng, cánh tay Lâm Mạc rã rời không nhấc nổi, không còn tâm trí đâu tắm rửa cho bản thân liền cuốn gói rời đi, khuôn mặt bị ngâm tới hồng hồng chạy vào phòng nghỉ đánh một giấc.
Phòng nghỉ là phòng tiêu chuẩn 4 người, trải một tấm chiếu trúc ra sàn, tùy tiện nằm đâu cũng được.
Lâm Mạc yên vị bên trong cùng sát tường, chân tay mở lớn ngủ ngon lành, một bộ dáng vừa thơm vừa ngọt.
Ba người kia thì ngược lại, khí huyết phương cương chỉ có thể nhìn không thể ăn, không ai muốn để cho đối phương tiếp cận gần Lâm Mạc, sau cùng quyết định ngồi mỗi người một góc canh suốt đêm, nhìn cái bụng trắng trắng nộn nộn của Lâm Mạc lộ ra dưới vạt áo, bọn họ luân phiên chạy sang đắp lại chăn cho cậu.
Thật là một đêm tra tấn!
Nghe câu hỏi của em gái lễ tân, ba người không khỏi thở dài mệt mỏi, tinh thần không chút phấn chấn.
Lâm Mạc khoái trá gật đầu: "Nghỉ ngơi rất thoải mái! Cực ổn!"
Các lão công ngồi canh, đặc biệt có cảm giác an toàn!
Ra đến cửa, bọn họ tính toán quay về Kinh thị, đột nhiên Lâm Mạc nhận được một cú điện thoại của Vi Tiếu Kiêu.
Lâm Mạc ấn nút nhận: "Alo?"
Vi Tiếu Kiêu: "Lâm đại sư ngài đang ở đâu? Chúng tôi đang đứng trước cổng Đạo quán của ngài đây! Tôi phải nói thật sự quá trùng hợp, không ngờ ngài cũng là sinh viên Đại học Kinh thị nha, còn có thầy giáo xuống tận đây..."
Lâm Mạc nghe một hồi mới hiểu được tình huống.
Giáo sư khoa Kiến trúc của Vi Tiếu Kiêu tổ chức một chuyến khảo sát thực địa tới vùng này.
Vị giáo sư này có quen biết với ngài Phó Viện trưởng phụ trách khoa Lịch sử, trùng hợp trong khoa bọn họ có một sinh viên trúng tuyển nhưng chưa tới báo danh nhập học, mà địa chỉ trên hồ sơ của sinh viên này vừa khéo là địa phương mà khoa Kiến trúc tới khảo sát.
Vì thế, ngài Phó viện trưởng có lời nhờ các giáo sư trong khoa Kiến trúc thuận đường tới đây xem xét tình huống.
Không ngờ tới, địa chỉ mà bọn họ thu được lại chính là Đạo quán Tín ngưỡng của Lâm Mạc!
Lúc ấy Vi Tiếu Kiêu quả thực hoài nghi nhân sinh.
Cậu cứ luôn miệng hỏi đi hỏi lại thông tin của vị tân sinh viên chưa nhập học kia, người đó cũng tên Lâm Mạc.
Hiện giờ cả nhóm người đang đứng trước cổng Đạo quán, Lâm Mạc nhất định phải trở về đó một chuyến.
Ngồi trong xe cậu cảm thấy có chút huyền huyễn.
Ngày hôm qua còn nói hươu nói vượn mình học đại học trên Kinh thị, ngày hôm nay đích thân giáo sư của Đại học Kinh thị tới tìm...
Hơn nữa, sau khi nhìn thấy những vị giáo sư kia, cậu mới phát hiện mình đã gặp bọn họ vào buổi tối ở phòng tắm hơi.
Giáo sư Chương cười nói: "Thật khéo! Đây không phải bạn nhỏ ôm đầy kẹo bánh hôm qua sao, còn bị Tiểu Mạnh va vào suýt ngã nữa."
Mạnh Kỷ Nhung cũng cười cười gật đầu.
Hắn nói với Lâm Mạc: "Tuy rằng tôi không phải giảng viên Khoa Lịch sử, nhưng tôi và thầy Hồ có quan hệ rất tốt. Thầy Hồ thường quan tâm tới sinh viên trong khoa cho nên tôi cũng không thể ngó lơ."
"Vậy tại sao cậu không tới báo danh? Có lý do gì không?"
Lâm Mạc ấp a ấp úng.
Mạnh Kỷ Nhung bề ngoài nhìn vô cùng ôn hòa, có khí chất một vị học giả ưu tú, vừa nhã nhặn lại tuấn mỹ, hắn kiên nhẫn nói: "Nếu không ngại cậu cứ thẳng thắn nói ra, nếu là vấn đề học phí bên trường nhất định sẽ có các chương trình hỗ trợ sinh viên."
Lâm Mạc hơi chột dạ: "Bởi vì... Hơi bận..."
Cậu chưa hề có ý định trở thành sinh viên nha!
Thời gian đi tìm lão công còn không đủ.
Đối với câu trả lời của Lâm Mạc, Mạnh Kỷ Nhung lộ rõ sự sửng sốt, nâng tay đẩy gọng kính trên sống mũi nói: "Bận rộn sự vụ của Đạo quán sao?"
Vi Tiếu Kiêu đáp lời: "Thầy Mạnh, Lâm đại sư công việc bề bộn lắm, ngài ấy... Hử? Trọng Nính, anh kéo tay tôi làm gì?"
Có tiếng người lẩm bẩm phía sau: "Chắc là không có tiền đi học, còn lý do lý trấu làm gì..."
Trọng Nính sầm mặt.
Một nữ sinh mở miệng: "Đừng nói lung tung, Trọng Nính, Tiếu Kiêu, các anh đừng để ý. Cái tên Tào Trấn này lúc nào chẳng khẩu nghiệp, hắn không cố ý công kích Lâm Quán chủ đâu."
Nghe thấy tiếng nói, Lâm Mạc quay đầu nhìn, phát hiện lại là người quen.
Nữ sinh vừa nhỏ giọng lên tiếng giảng hòa chính là cô gái mà cậu đã gặp một lần trong thang máy tiểu khu, hình như là Doãn... Doãn Bạch Vi?
Lâm Mạc gãi gãi hai má, quay đầu đối diện Mạnh Kỷ Nhung nói: "Công việc ở Đạo quán cũng khá bận rộn, em cũng không ngờ mình sẽ trúng tuyển vào Đại học Kinh thị... Ừm, em gửi lời cảm ơn tới các thầy đã quan tâm, đặc biệt là thầy Hồ của khoa Lịch sử! Em sẽ thu xếp thời gian để...
Còn chưa dứt lời, tiếng còi cảnh báo rít lên chói tai.
Có người giật mình hoảng sợ, hô lên: "Làm sao vậy? Có chuyện gì xảy ra???"
Vi Tiếu Kiêu: "Đây là chuông cảnh báo bên trong công trường xây dựng, chẳng lẽ bên đó xảy ra việc gì?"
Vi Lương Hùng đang trực tại công trường, cậu ta có chút lo lắng, vội vàng chạy qua xem xét.
Trọng Nính thấy vậy cũng đuổi theo, Doãn Bạch Vi và mấy sinh viên còn lại không do dự đi cùng.
Đường Diễn Sơ: "Tiểu Mạc, tôi sang bên đó xem sao."
Công trường xây dựng cách không xa Đạo quán, từ nơi này có thể nhìn thấy không ít người đang hoảng loạn bỏ chạy ra khỏi đó, một bầu không khí khẩn trương truyền tới đây.
Lâm Mạc nói cậu cũng đi cùng, sau đó các vị giáo sư và giảng viên Kinh thị vì lo lắng cho tốp sinh viên nên đều tiến vào bên trong công trường.
Một đám công nhân trên mặt mang theo sự bất an và sợ sệt, họ đang đứng vây quanh một khu đất xì xào bàn tán, chỉ trỏ gì đó.
Lâm Mạc xuyên qua đám người, mơ hồ nghe thấy cái gì "sâu bọ...thi thể..." linh tinh trong miệng bọn họ.
Cậu ôm theo nghi hoặc tiến vào, tới vị trí trung tâm của công trường, xung quanh là các dụng cụ khoan cắt đào xúc để ngổn ngang, có vẻ thợ làm việc đã thất kinh hoảng sợ đến nỗi vứt luôn dụng cụ trên tay mà bỏ chạy. Tiến về phía trước thêm mấy mét liền nhìn thấy một cái hố mới được khai quật, Vi Lương Hùng và mấy người quản lý đang đứng ngay cạnh đó.
Lâm Mạc quét mắt, trên một cái đục ở gần đó có 2 sinh vật đang bò lổm ngổm thoạt nhìn như một loại sâu dẹp màu cánh gián.
Vi Tiếu Kiêu cau mày, biểu tình trên mặt pha trộn giữa ghê tởm và khó hiểu, cậu tùy tiện nhặt lên một cành gỗ dưới đất, chọc chọc: "Đây có phải xác chết đâu, là tượng đá điêu khắc thành hình người mà, gõ vào thấy cứng..."
Bên trong cái hố mới đào là một hàng "người đá" được bọc vải.
Tư thế những "bức tượng" này khác nhau, tay chân thân người cứng còng, như một loại đất bùn nhào nặn lên sau đó hong khô đi, lại giống một loại đá được điêu khắc giống hình dạng con người.
Quản đốc công trường cho rằng chỉ là sợ bóng sợ gió, quay sang Vi Lương Hùng cười lấy lòng: "Vừa nãy bọn họ đều bị giật mình, mới đào vài xẻng đã lộ ra cái hố này, còn tưởng xúc phải mấy thi thể người chết, ai ngờ chỉ là tượng đá..."
"Chính là xác người chết đấy!" Lâm Mạc nói.
Vi Tiếu Kiêu sợ tới mức ném vội cành cây trên tay, mặt tái mét lui về sau vài bước.
edit bihyuner. beta jinhua259
Vi Lương Hùng vừa mới thở phào tưởng đã xong chuyện, nghe thấy vậy cũng không dám manh động, vội vàng hỏi: "Lâm đại sư, đây là thi thể người sao? Hẳn 5 cái xác ở đây, có cần báo cảnh sát không?"
Nói xong, ông nhìn sang đám người phía sau Lâm Mạc, thấy Tịch Tấn Khiêm – Tịch tổng, bèn vội vàng chạy tới giải trình tình huống.
Tịch Tấn Khiêm: "Để Mạc Mạc xử lý việc này đi."
Mạc Mạc?
Vi Lương Hùng nghĩ bụng xưng hô này có vẻ hơi thân thiết, quan hệ hai người này từ khi nào đã thăng cấp lên mức này?
Những người khác đều không dám tới gần, Lâm Mạc ngồi xổm xuống quan sát kỹ cái hố, phát hiện một cỗ "người đá" bị nứt ra mấy cái khe, từ bên trong lúc nhúc mấy con sâu màu cánh gián đang bò ra bò vào.
Quản đốc nhận ra vết nứt, nói: "Chắc là lúc trước đào đất không cẩn thận động vào nên nứt ra."
Lâm Mạc nhíu mày gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm trọng nói: "Tất cả đứng lùi lại!"
"Có ai mang bật lửa không? Phải mau chóng thiêu hủy tất cả những thi thể này."
Cậu biết Đường Diễn Sơ với chức trách là cảnh sát, nhất định phải tra rõ nguyên nhân tử vong và tìm hiểu rõ nơi chôn xác này, nhưng trước mắt tình hình vô cùng nguy cấp, mấy cái xác này tốt nhất không nên động vào!
Cậu quyết định trước tiên cứ tiêu hủy nơi này đã, sau đó giải thích sau.
Lâm Mạc nhìn Đường Diễn Sơ, ánh mắt chạm nhau, Đường Diễn Sơ liền hiểu ý của cậu, gật đầu đồng ý.
Nhưng hắn có thể lý giải được hành động của Lâm Mạc, không có nghĩa những người khác đều hiểu.
Một vị giáo sư nhíu mày: "Nếu là xác chết, hẳn là nên báo cảnh sát mới đúng, bảo toàn hiện trường, chờ cảnh sát tới đây xử lý. Bạn nhỏ này vì sao lại muốn thiêu hủy mấy cái xác, làm việc phải cân nhắc trước sau, biết không?"
Cái khe nứt dần dần toác ra rộng hơn, đám sâu bên trong chui ra ngày càng nhiều.
Lâm Mạc nói thẳng: "Thầy có hút thuốc không? Cho em mượn lửa!"
Giáo sư cứng họng: "..."
Không ngờ vị bạn nhỏ này lại coi lời nói của ông như gió thoảng bên tai.
Vi Lương Hùng nói: "Lâm đại sư, tôi có lửa đây!"
Lâm Mạc gật đầu đưa tay tiếp nhận. Bỗng nhiên cái bật lửa trên tay Vi Lương Hùng bị đoạt mất, chính là nam sinh tên Tào Trấn độc miệng khi trước, dáng người cậu ta gầy yếu, trên mặt đeo cặp kính cận màu đen dày cộp.
Cậu ta nói: "Tôi cảm thấy giáo sư Chu nói có lý, cậu chỉ là một dân thường dựa vào cái gì ở trong này ra lệnh này nọ, xác người chết muốn đốt liền đốt, hậu quả cậu có gánh vác được không?"
"Đưa bật lửa cho tôi!" Lâm Mạc nhíu mày.
Tào Trấn hiện lên vẻ khinh thường trong ánh mắt, trên mặt lại ra bộ hảo tâm đề nghị: "Doãn Bạch Vi, cậu gọi báo cảnh sát đi, người này tên gì nhỉ, Lâm Mạc đúng không, cậu định đốt thi thể đúng không, đây chính là tội danh cản trở công vụ, cậu có biết..."
"Đừng nhiều lời, mau đưa bật lửa đây!" Lâm Mạc mặt lạnh đến âm độ.
Tào Trấn đột nhiên bị cậu dọa sợ, lui lại vài bước.
Đường Diễn Sơ vừa lúc tiến lên, nắm cổ tay cậu ta vặn ngược lại. Tào Trấn ăn đau liền buông bật lửa ra, Đường Diễn Sơ nhanh chóng ném bật lửa cho Lâm Mạc đồng thời nói với Doãn Bạch Vi: "Không cần gọi điện, tôi chính là cảnh sát đây."
Doãn Bạch Vi giật mình kinh ngạc, gật đầu trong vô thức.
Cánh tay cô ta buông xuống, vòng ngọc trên cổ tay vừa vặn va chạm với vỏ máy xúc bên cạnh, một tiếng động thanh thúy vang lên giữa bầu không khí ngột ngạt nơi công trường.
Lâm Mạc cũng bắt được cái bật lửa, nhưng biến cố ngay lúc này phát sinh!
"Rắc..."
"Rắc..."
Như vỏ trứng bị bóp nát, âm thanh vỡ vụn lan tỏa ra xung quanh, kèm theo đó là tiếng ma sát chói tai khiến người nghe ghê răng...
Lâm Mạc vội vàng quay đầu nhìn.
Mấy cỗ thi thể đá bên trong hố không biết từ bao giờ đã xuất hiện đầy vết nứt, dường như có gì đó bên trong muốn phá kén chui ra...
Khe nứt lan dài, toác rộng, trong nháy mắt từng đợt sâu như sóng biển ùa ra.
Hô hấp ngưng trệ, đám sâu ngay lập tức ngập kín đáy hố, sau đó bắt đầu men theo thành hố như thủy triều dâng lên, ùn ùn bò về phía đám người xung quanh.
Tào Trấn vừa rồi vội tiến lên cướp bật lửa, hiện giờ cậu ta ở gần nhất, đương nhiên không kịp tránh đi.
Hai con sâu dẹp to bằng ngón tay cái chui vào trong ống quần cậu ta. Cậu ta hoảng sợ la hét thất thanh, tay chân khua loạn, sau đó không thấy cảm giác có vật gì nhúc nhích liền cho rằng sâu đã rơi ra rồi.
Bị dọa sợ, Tào Trấn vội vàng lùi ra sau, trốn ở tít sau đám người, nhưng đám sâu kia như nhận thức được hơi thở con người, chia thành từng đàn đuổi theo cậu ta, cũng truy đuổi những người còn lại.
"Con mẹ nó, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy! Sâu ở đâu ra lắm vậy???" Sắc mặt cậu ta vô cùng khó coi, vừa chạy vừa hét.
Có vài công nhân đứng gần bị sâu bò lên người, khua khoắng một lúc liền thấy đám sâu biến mất, trong lòng vừa hoài nghi vừa sợ hãi.
Lâm Mạc đứng ngay bên miệng hố nhưng đám sâu dường như kiêng kỵ sợ hãi cậu, một biển sâu cư nhiên tách ra thành hai dòng bò vòng qua vị trí đứng của cậu.
Cậu khẩn trương chạy về phía Đường Diễn Sơ, Trạm Văn Sương và Tịch Tấn Khiêm.
Trên tay kẹp ba lá bùa, đầu ngón tay run lên, lá bùa bốc cháy.
Lập tức biến thành những đốm lửa bay đầy trời, sau đó rụng xuống biển sâu, bùng cháy lan ra khắp nơi.
Mùi cháy khét bốc lên, trộn lẫn trong đó là hương tro tàn.
Một nửa số sâu còn lại tránh thoát được ngọn lửa liền tiếp tục bò hướng về phía đám người.
Lâm Mạc bật lửa, dùng ngón trỏ và ngón giữa chụm lại, điểu khiển đốm lửa bay hướng về phía trước, như một mũi tên lửa xẹt qua không trung, bay đến vị trí của từng người tạo thành một vòng tròn bảo hộ trên mặt đất, ánh sáng hắt lên khuôn mặt đám người, ai nấy lộ ra vẻ khó tin vào mắt mình.
Lâm Mạc nhìn chằm chằm cái hố, biến cố vừa rồi xuất hiện ngoài dự liệu của cậu.
Bật lửa dần cạn ga, đám sâu cũng bị thiêu cháy gần hết.
Trong không khí chỉ sót lại cỗ mùi vị nồng nặc, Lâm Mạc tiến gần tới miệng hố.
Vi Tiếu Kiêu gian nan hỏi: "Lâm đại sư, vừa rồi là cái gì vậy?"
Lâm Mạc: "Đông thuật, một loại tà thuật từng thịnh hành ở Đông Nam Á, cùng với cổ độc và giáng đầu chính là tam đại tà pháp Vân Nam."
"Đông thuật?"
Bọn họ nghe hoàn toàn không hiểu.
Lâm Mạc giải thích: "Đông trong cổ đại đồng nghĩa là "đau", giống như sự rét buốt đến đông cứng."
"Đông thuật sử dụng một loại côn trùng tự nhiên luyện thành vũ khí giết người, trước khi thi hành thuật pháp cần phải lừa nạn nhân nuốt một viên thuốc."
"Viên thuốc có chứa một loại trùng bên trong, sau khi vào bụng nạn nhân sẽ chui ra ký sinh trong cơ thể họ, sinh sôi đẻ trứng. Quá trình loài trùng này phát triển sẽ sử dụng chính huyết nhục của nạn nhân làm chất dinh dưỡng, trứng càng nhiều, người chết càng nhanh, đại khái khoảng 3 đến 5 ngày."
"Đợi đến khi các cơ quan nội tạng và bộ phận bên trong cơ thể nạn nhân đều bị cắn nuốt gần hết, lớp da người bên ngoài sẽ trở nên khô quắt nhăn nheo, không còn độ ẩm cho nên hóa thành một cái xác cứng như vỏ cây khô, chính là bộ dạng xác chết như vừa rồi chúng ta nhìn thấy."
"Lúc này cơ thể đã bị sâu trùng ăn sạch cốt tủy bên trong, trở thành một cái vỏ rỗng ruột được hút chân không, trứng sâu bên trong sẽ chìm vào giấc ngủ sâu, chỉ cần không tiếp xúc với không khí chúng có thể tồn tại đến hơn một nghìn năm."
Mọi người nghe mà sắc mặt trắng bệch, sống lưng lạnh buốt.
Có người nơm nớp lo sợ hỏi: "Bị... bị chọc thủng ra thì sao?"
Lâm Mạc không đành lòng nói tiếp: "Tựa như vừa rồi vậy, xâu xé phun trào ra ngoài, chúng đã từng được nuôi dưỡng bằng máu thịt con người cho nên vô cùng khát cầu tiếp tục được ký sinh trong một cơ thể sống khác."
"Mà vừa rồi... những ai bị sâu bò lên người... khẳng định đã bị chúng chui vào!"
Cậu dừng lại một chút, trong lòng nghi hoặc.
Chỉ một khối thi thể bị vỡ ra, theo lý thuyết hẳn là không có vấn đề gì mới đúng. Chỉ cần kịp thời thiêu hủy sẽ khống chế được tình hình, nhưng vừa rồi, tựa như chúng ngửi được mùi hương gì đó cho nên tất cả đều phá vỏ chui ra, khiến cho cậu không thể phản ứng kịp thời.
Lâm Mạc kiểm tra kỹ càng xung quanh, không phát hiện dị thường.
"Chúng ta sẽ chết sao?" Có người ngã ngồi trên mặt đất thốt lên.
Tào Trấn nhớ tới hai con sâu chui vào ống quần cậu ta, sắc mặt trắng nhợt, trong lòng chết lặng.
Cậu ta kinh hoảng nhìn Lâm Mạc, sau đó gào lên: "Nhưng cậu ta lại không bị làm sao!?"
Lâm Mạc quay đầu.
Tào Trấn cắn răng nói với mọi người xung quanh: "Mọi người đều nhìn thấy đúng không, đám sâu không hề hướng về phía cậu ta, thậm chí chúng còn tránh đi, cậu ta khẳng định có cách cứu chúng ta, nhất định là thế!"
Lâm Mạc chán ghét nhìn người này, trầm mặc không nói gì.
Nhưng cậu nhìn thấy trong ánh mắt khiếp sợ của những người khác lại dấy lên chút hy vọng, không đành lòng gật đầu trấn an, nói mọi người yên tâm chớ lo.
Tào Trấn cũng nhẹ nhàng thở phào.
Lâm Mạc nhảy xuống cái hố, quan sát xung quanh lại một lần nữa.
Mấy cỗ thi thể đã bị hủy hoại không ra hình thù con người, lộ ra ổ bụng rỗng tuếch bị cắn nuốt toàn bộ nội tạng, không sai khi ví những các xác này như mấy cái túi da người. Sau khi đám trứng sâu kia nở rồi tràn ra ngoài, bên trong lẽ ra phải trống không, nhưng lúc này lại xuất hiện một bức tượng Bồ Tát màu đen to bằng bàn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất