Sau Khi Xuyên Về Mỗi Ngày Đều Ở Tu La Tràng

Chương 52

Trước Sau
Chùa La Thủy có bếp nấu đồ ăn chay, mọi người tập trung ở căng tin ăn tập thể, nếu có người ăn không quen có thể xuống núi tìm quán cơm.

Lâm Mạc nếm thử miếng thức ăn, tuy không dùng dầu mỡ chế biến nhưng hương vị cũng rất ổn.

Trạm Văn Sương vừa gắp một đũa đậu phụ chay, Vi Tiếu Kiêu tiến vào, cậu cầm một hộp cơm chuyên dụng đặt sang bên cạnh.

Mạnh Kỷ Nhung quan tâm hỏi thăm: "Không ăn ở căng tin sao?"

Vi Tiếu Kiêu: "Haiz... Trọng Nính không thoải mái, em lấy cơm về cho bạn ấy, chắc sẽ về ăn tại phòng luôn."

Mạnh Kỷ Nhung cười khẽ: "Không thoải mái thì nên ăn nhiều cơm chút."

"Thầy nói đúng!"

Vi Tiếu Kiêu không yên lòng gật đầu, lại lơ đãng mở miệng: "Lâm đại sư, có thể hỏi ngài một việc không?"

Lâm Mạc: "Có thể, việc gì vậy?"

"Ừm chính là... Khụ... ngài có kế hoạch gì cho tương lai không?"

Cậu rất muốn giúp đỡ huynh đệ của mình thoát khỏi nỗi đau thất tình.

Lâm Mạc tay cầm đũa chọc chọc bát cơm, vừa định trả lời liền thấy một đoàn người bước vào căng tin, chính là nhóm người của đoàn làm phim <Cửu Ca Truyền>.

Nhóm người khá đông, huyên náo xôn xao một góc, nhưng không thấy bóng dáng hai diễn viên chính.

Thời gian ăn cơm vừa khớp nhau, phút chốc không khí trong căng tin náo nhiệt hẳn.

Lâm Mạc tò mò quan sát bên đó, người dẫn đầu đoàn làm phim vừa bước vào cũng trùng hợp nhìn sang.

Đạo diễn Vương híp mắt đánh giá: "Bàn ăn bên kia giá trị nhan sắc cao phết, không gia nhập giới giải trí thật đáng tiếc nha, nghe nói đều là giảng viên và sinh viên của Đại học Kinh thị phải không?"

Phó đạo diễn gật đầu.

Đạo diễn Vương thở dài: "Đều là thành phần tri thức cao, là nhân tài tương lai của quốc gia a, khẳng định đều biết phép tắc lễ nghi, anh nói xem có cách nào mời bọn họ gia nhập đoàn phim được không?"

Phó đạo diễn liếc mắt nhìn nói: "Thầy Vương, hai diễn viên chính đều là người phía nhà đầu tư đưa vào, không thể đổi được..."

"Tôi cũng có nói là..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ đến phương án ấy!"

Hai người ngồi chung một bàn, thở dài: "Cái cô Chân Dung kia quá khó hầu hạ, diễn xuất không có gì hơn người nhưng lại kiêu căng ngạo mạn, luôn cho mình là nhất. Hiện tại cả ngày bu xung quanh Bạch Thời Viên, cô ta đúng là không biết trời cao đất dày là gì, thậm chí đến tôi cũng không coi ra gì, thật sự cho rằng mình là minh tinh hạng A hay sao..."

Phó đạo diễn bình tĩnh lắng nghe Vương đạo phàn nàn.

Đạo diễn tiếp tục: "Tiêu Diệu cũng không làm người ta bớt lo, cả ngày đi quanh đoàn làm phim chào mời mua thuốc bổ, nói cái gì mà uống vào sẽ cường kiện thân thể, miễn nhiễm mọi loại bệnh tật..."

"Tôi nhổ vào, một viên thuốc bổ cậu ta bán 200 đồng, thế mà cũng dám mang đi chào hàng!"

Phó đạo diễn nghi hoặc nói: "Phương Kiều lúc trước không phải mắc cảm mạo sau đó sốt cao sao, nghe nói chỉ uống một viên thuốc bổ kia của Tiêu Diệu liền khỏe lại trong một ngày!"

Đạo diễn Vương khiếp sợ: "Có chuyện này sao? Sao tôi không nghe nói đến?"

"Mấy chuyện nhỏ vặt này không cần nói với anh không phải sao?"

"Đúng là tuổi trẻ ngông cuồng, làm gì có loại thuốc tiên nào hiệu quả trong một ngày??? Chắc là bệnh nhẹ thôi, Tiểu Phương cũng là đứa khỏe mạnh, khỏi bệnh nhanh cũng không có gì lạ..."

...

Lâm Mạc cắn cắn đầu đũa, dỏng tai nghe ngóng hóng hớt đến quên cả ăn cơm.

Trạm Văn Sương thấy vậy vươn tay vén mấy sợi tóc bên tai cậu, Lâm Mạc lúc này mới hồi thần.

Vừa bưng lên bát cơm, ngoài cửa lại xuất hiện thêm một người, động tác thô lỗ, khuôn mặt có chút quen mắt: "Hòa thượng, cho tôi nhiều cơm một chút, hai bát tô đi."

Trạm Văn Sương chú ý tới vẻ mặt Lâm Mạc, nhỏ giọng hỏi: "Người quen của em à?"

Lâm Mạc gật đầu: "Là hàng xóm."

Là lão Chu chồng của dì may búp bê.

"Chính là không hiểu sao ông ta lại xuất hiện ở đây, chỉ là người không liên quan, không cần để ý."

edit bihyuner. beta jinhua259

Ăn cơm xong đã là 8 giờ tối, Trọng Nính lúc này mới trở về phòng, ngoài cửa trùng hợp vang lên hai tiếng chuông đồng.

Mạnh Kỷ Nhung: "Sắp đến giờ tắt đèn rồi, mau đi sửa soạn nghỉ ngơi thôi."

Trọng Nính hơi nhăn mặt, tay ôm ngực.

"Làm sao vậy?"

"Có chút đau tức trong lồng ngực."

Hắn thở hổn hển ngồi xuống giường, lại buông tay xuống khó hiểu nói: "Hiện tại lại không thấy gì!?"

Lâm Mạc: "Đau thế nào?"

Trọng Nính: "Giống như bị bò cạp chích một phát."



"Sao lại như vậy?"

Lâm Mạc nhíu mày đi qua, nâng tay đặt lên lồng ngực của hắn.

Đèn trong phòng bỗng phụt tắt, một mảnh ảm đạm bao trùm, ánh trăng nhàn nhạt soi sáng từ khung cửa sổ, tầm mắt có chút chưa quen với bóng tối.

Bàn tay Lâm Mạc cảm giác nhịp tim trong lồng ngực người kia ngày càng tăng cao, nơi da thịt tiếp xúc cách một lớp áo quần vẫn cảm thụ được nhiệt độ thân thể nóng bỏng.

Không phát hiện thấy trùng sâu có dị thường, Lâm Mạc muốn rút tay về.

Vừa động đậy, một bàn tay ấm áp đã phủ ra ngoài mu bàn tay cậu.

Tiếng nói trầm thấp của Trọng Nính vang lên bên tai: "Thế nào?"

Mạnh Kỷ Nhung lúc này mới tìm thấy đèn bàn cầm tay, bật lên.

Trong phòng sáng lên một góc.

Lâm Mạc dùng sức rút tay về nói: "Không có việc gì."

Cậu làm bộ không nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Trọng Nính, nói: "Trước tiên cứ nghỉ ngơi đi, ngày mai tôi sẽ tiến hành kiểm tra toàn bộ trong ngoài ngôi chùa này."

...

Hôm sau, trời mới tảng sáng Lâm Mạc đã tỉnh lại, cậu nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi phòng.

Mặt đất phủ một lớp sương đêm mỏng, tới một gian đình nghỉ chân giữa vườn hoa, Lâm Mạc dừng bước.

Cậu đứng trên bậc thềm, trong lòng kinh ngạc không ngờ có người cũng dậy sớm đến vậy.

Người nọ mặc một thân quần áo giản dị nhạt màu, lộ ra một đoạn cổ tay áo bị ướt, có lẽ do sương sớm đọng trên cành lá thấm vào.

Hắn đứng quay lưng về phía Lâm mạc, dáng người cao ráo chân dài vai rộng.

Nghe tiếng bước chân, người nọ quay đầu lại.

Tia nắng ban mai rọi xuống xuyên qua cành lá, phủ trên hàng mi cong rợp của hắn, con ngươi màu nâu nhạt xinh đẹp trong vắt như ngọc lưu ly, lại phảng phất sự băng lãnh không màng thế sự.

Khuôn mặt người kia hoàn mỹ đến cực điểm, như một tác phẩm nghệ thuật của thượng đế, diễm lệ đến bức bối ánh nhìn của người khác, nhưng ngài lại quên rót vào tác phẩm của mình chút tình cảm, bởi người kia không hề có chút hơi ấm nhân gian.

Lâm Mạc bị người kia nhìn tới gai người, cậu khoa tay: "Chào buổi sáng a..."

Người kia lại quay đầu nhìn cây cối.

Lâm Mạc cũng không để bụng, giẫm lên bậc thềm tiến vào trong đình.

Từ đây có thể quan sát quang cảnh phía dưới, gần như thu vào đáy mắt toàn bộ khuôn viên chùa La Thủy.

Trên đỉnh núi đối diện là tháp chuông, cao khoảng 10 thước, không quá rộng rãi, chỉ có bốn cây cột chống đỡ, bên trong treo quả chuông đồng lớn.

Ban Ban và Tiểu Tố dùng thuật ẩn thân, ngồi vắt vẻo trên vai Lâm Mạc nhỏ giọng nói: "Ngọn núi kia thật là dốc nha, trèo lên không dễ đâu, nhưng các hòa thượng ngày nào cũng sớm tối leo lên gõ chuông hai lần, thật là vất vả."

"Trong chùa đây được coi là một loại tu hành không thể thiếu, vừa rèn luyện thân thể vừa rèn luyện ý chí nghị lực."

Tiểu Tố gật đầu, trên đỉnh đầu là mấy bông hoa ban.

Vừa bàn tán việc kéo chuông xong, bọn họ liền thấy bóng dáng một tăng nhân đang đi lên sườn núi, trên người mặc áo bào màu xám, tay cầm dùi gỗ chuẩn bị gõ chuông.

Boong... boong...

Tiếng chuông vang dội truyền khắp chùa, trong dư âm cổ kính trầm mặc, một đàn chim trắng bị kinh động cất cánh bay lên bầu trời, lòng người cũng như được gột rửa, trong tâm chỉ còn một mảnh bình tĩnh.

Lâm Mạc nhắm mắt, yên lặng cảm nhận.

Bỗng cậu nghe thấy một giọng nói thanh lãnh vang lên ngay bên cạnh: "Trong chùa vì sao phải gõ chuông?"

Lâm Mạc có chút kinh ngạc quay đầu nhìn người kia đã đứng gần mình từ bao giờ: "Anh đang nói chuyện cùng tôi sao?"

Người kia tựa hồ hơi nghi hoặc nghiêng đầu: "Nơi này chỉ có tôi và cậu, còn người khác sao?"

Lâm Mạc nghĩ thầm, tôi tưởng mới đầu anh không thèm để ý đến tôi!?

Cậu nói: "Sáng sớm anh tới đây chính là để nghe tiếng chuông sao?"

Hắn đáp: "Có thể quan sát rõ, cũng có thể nghe rõ."

Lâm Mạc thấy hắn vẫn hoang mang, cậu tốt bụng giải thích: "Chuông là pháp khí không thể thiếu trong mỗi ngôi chùa miếu, từ thời cổ đại đã có tục lệ gõ chuông, có lẽ là từ thời đại Nam triều của Lương Võ đế, ông ấy muốn giúp phàm nhân thoát khỏi địa ngục khổ ách cho nên tìm đến một vị cao tăng."

Người nọ dường như cảm thấy lời nói của Lâm Mạc có điểm hấp dẫn, hắn xoay hẳn người sang lắng nghe cậu.

"Vị cao tăng kia nói, nhân loại vĩnh viễn không thể thoát khỏi khổ ách, nhưng nếu nghe tiếng chuông đồng có thể tìm kiếm được sự bình ổn ngắn ngủi trong giây lát."

"Vì thế, Lương Võ đế liền hạ lệnh để chùa miếu mỗi ngày phải gõ chuông hai lần sớm tối."

"Chiếc chuông trên đỉnh núi đối diện kia là chuông Phạn, được gõ một lần sáng sớm và một lần chạng vạng."

"Một lần là trước khóa tu sáng sớm và một lần trước giờ tắt đèn."

"Gõ chuông sáng sớm ngụ ý thức tỉnh thế nhân, gõ chuông buổi tối là để thế nhân thoát khỏi ngu muội hỗn độn, không được sa vào hưởng lạc, trước khi ngủ cần suy nghĩ lại chuyện đã qua, rũ bỏ phiền não."

Người kia rốt cuộc bày ra một vẻ mặt nhu hòa hơn, có chút đăm chiêu gật đầu.



Lâm Mạc tò mò hỏi: "Vì sao anh lại muốn tìm hiểu việc này?"

"Cảm thấy nó phiền!"

"..."

"Mỗi lần nghe thấy đều bị tức ngực."

Lâm Mạc nghe vậy giật mình: "Đau tức sao?"

"Giống như bị kim châm."

Triệu chứng giống với Trọng Nính!

Cậu vốn cảm thấy tiếng chuông có liên quan tới đám trùng sâu, không ngờ sự việc tối qua lại có chút ẩn tình khác.

Lúc này gặp tình huống tương tự, cậu muốn kiểm tra người kia một phen.

Nhưng biết mở lời thế nào đây?

Xin phép nắm tay? Xin phép sờ ngực?

Sẽ không bị quy vào tội quấy rối chứ...

"Anh là người của đoàn làm phim?"

"Ừm, cũng không hẳn."

Lâm Mạc khó hiểu, câu trả lời kiểu gì đây?

"Bạch Thời Viên." Người nọ nhẹ giọng giới thiệu.

Lâm Mạc có loại cảm giác "người trong truyền thuyết" đây rồi...

Là nghệ sỹ nổi tiếng mà hai nữ sinh trong quán ăn cuồng nhiệt sùng bái?

Lâm Mạc giới thiệu bản thân, nhân cơ hội này vươn tay ra.

Bạch Thời Viên chăm chú nhìn bàn tay trắng nõn của cậu, vẻ mặt hờ hững mang theo chút rối rắm, nửa ngày cũng không phản ứng lại.

Ban Ban thì thầm: "Chủ nhân, hắn ta không phải là ghét bỏ ngài đi?"

Lâm Mạc: "..."

Nếu không phải muốn tìm cớ kiểm tra thân thể người này, cậu cũng không thèm bắt tay với hắn đâu!

Hừ...

Lâm Mạc đang định thu tay về, Bạch Thời Viên bỗng nhẹ nhàng vươn bàn tay lạnh lẽo của mình ra.

Khi đầu ngón tay mới tiếp xúc vào nhau, hắn dường như có một loại phản kháng muốn rụt về.

Sau đó trên mặt hắn hiện lên vẻ kinh ngạc thay thế cho sự hờ hững, có chút nghi hoặc, hắn khựng lại trong chớp mắt. Tiếp theo hắn dứt khoát nắm lấy tay Lâm Mạc.

Miêu tả chính xác, là túm chặt tay cậu.

Bạch Thời Viên như là lần đầu tiên gặp một chuyện lạ khó lý giải, hắn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lâm Mạc mà lật qua lật lại.

"..."

Lâm Mạc tuy bối rối nhưng vẫn rất nhanh kiểm tra xong thân thể hắn, cậu gạt tay hắn ra: "Anh làm gì vậy?"

Bạch Thời Viên mân mê cánh môi dưới, mơ hồ nói: "Nắm thêm chút nữa được không?"

Lâm Mạc xác định người này phi thường kỳ quái!

"Không nha, không được đâu, đừng hòng!"

Bạch Thời Viên tiến lên một bước, lúc này điện thoại Lâm Mạc reo vang. Cậu nhận cuộc gọi, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng: "Được, A Sơ, em lập tức xuống núi!". Cúp điện thoại xong, cậu hỏi Bạch Thời Viên một vấn đề: "Đoàn làm phim <Cửu Ca Truyền> các anh khi nào sẽ rời khỏi đây?"

"Bốn ngày nữa."

"Là kế hoạch của đạo diễn yêu cầu tới đây quay ngoại cảnh sao?"

"Là đề nghị của Tiêu Diệu."

Tiêu Diệu...

Lâm Mạc suy nghĩ một chút, là nam chính của bộ phim này.

Bạch Thời Viên vẫn chăm chú ngắm nhìn bàn tay buông bên người của Lâm Mạc.

Lâm Mạc hơi chột dạ đưa tay giấu ra sau lưng: "Đừng hòng!"

Cậu nói xong lập tức quay người rời khỏi đình, về tới phòng chỉ kịp thông báo cho Trạm Văn Sương một câu liền xuống núi.

- --

Lời editor: 8/9 lão công đã xuất hiện, tạm thời tôi cũng chưa rõ việc mỗi hồn phách chưởng quản một nhiệm vụ trong cơ thể có ảnh hưởng gì tới thuộc tính mỗi người hay không, tác giả viết chi tiết này khá mập mờ, nhưng chắc là chị ấy không tùy tiện thiết lập bối cảnh mỗi người đâu...

Để xem nốt vụ án này tôi sẽ thử tìm hiểu nhiệm vụ mỗi hồn phách và tổng hợp lại thành một bảng cho các cô dễ theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau